“Vinh Khô” Hoàng đế nắm chặt tay Vinh Khô, tầm mắt dừng ở đôi mắt đối phương, cố gắng nhịn xuống kích động trong nội tâm, trầm giọng nói “Mở mắt ra đi. . .”
Vinh Khô nhắm hai mắt, bị tháo mất đi tầng vải buộc quanh mắt, khiến hắn nhất thời có chút không quen.
Quãng thời gian này, tuy mỗi ngày đều sẽ thay dược một lần, nhưng hắn vẫn chưa từng mở mắt ra lần nào.
Hôm nay, quỷ y bảo, đã có thể mở mắt thử.
Hắn nghe hô hấp của Hoàng đế bên cạnh có chút dồn dập, nội tâm vốn tĩnh mịch chợt gợn lên một đợt sóng. . . rõ ràng đã sớm mặc kệ, nhưng giờ phút này. . . đột nhiên Vinh Khô cũng nổi lên một trận khẩn trương cùng lo lắng.
Nếu như, vẫn là không nhìn thấy được thì sao?
“Vinh Khô.” Hoàng đế kề sát bên tai Vinh Khô, nhẹ nhàng gọi “Đừng sợ.”
Thanh âm thuần hậu của nam nhân, tựa như một trận gió mát thổi qua đáy lòng. Tâm trạng rối loạn kia, dần dần bình ổn từng chút một. Vinh Khô nhẹ nhàng cong khóe môi, tiệp mao run run, chậm rãi mở mắt ra.
Một tia ánh sáng, chói thẳng vào mắt đến phát đau.
Vinh Khô nhắm nghiền mắt lại ngay lập tức.
“Vinh Khô?”
Vinh Khô không lên tiếng trả lời, cứ ngồi nhắm nghiền hai mắt lại như vậy không nhúc nhích. Hoàng đế lẳng lặng đứng bên cạnh, cũng không thúc giục nữa, chỉ là lực đạo nơi bàn tay xiết chặt hơn.
Ước chừng một khắc trôi qua, Vinh Khô xoay người, đối diện với Hoàng đế, mở mắt ra lại.
Hô hấp của Hoàng đế tựa như muốn đông cứng, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vinh Khô.
“Phụ hoàng. . .” Vinh Khô cười cười “Người có thể an tâm trở lại kinh thành. . .” lời nói chưa dứt, đã bị người nọ hung hăng ôm vào lòng.
Quỷ y dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn đôi phụ tử kia, che miệng nhẹ giọng ho khan vài tiếng.
“Hay lắm.” Hoàng đế chôn mặt nơi bả vai Vinh Khô, thấp giọng cười thành tiếng “Hay lắm. . .”
“Hay cái gì!” Quỷ y nhìn hai người vẫn dính lấy nhau bên kia, cất giọng nói “Ánh mắt Vinh Khô nhiều lắm là có thể thấy ánh sáng thôi. Còn muốn thực sự phục minh hoàn toàn, tối thiểu cũng phải một năm rưỡi.”
Hoàng đế thoáng giật mình, rất nhanh lấy lại vẻ nhẹ nhõm. Không trả lời lại quỷ y, y buông Vinh Khô ra, cúi đầu xem đôi mắt hắn “Vinh Khô, thấy được phụ hoàng không?”
Vinh Khô thành thật trả lời “Chỉ là loáng thoáng bóng mờ.”
Hoàng đế trầm mặc một lát, mới dời tầm mắt sang quỷ y, thàn nhiên mà nói “Hiện tại có thể nhìn thấy ánh sáng, rất nhanh sẽ hoàn toàn khỏi hắn. Tiên sinh, đa tạ ngài!”
Quỷ y hừ một tiếng, bước đến trước mặt hai người “Để lão phu kiểm tra lại một chút.”
• • •
Nửa đêm, một trận gió lạnh ẩm ướt đột nhiên lùa vào khi cửa bị mở toang. Vội vàng đóng lại cửa bị bật ra, Hoàng đế nhẹ nhàng bước đế cạnh sàng đầu Vinh Khô, cúi đầu trầm mặc nhìn gương mặt thanh niên.
Hồi lâu, y mới chậm rãi cử động lại.
“Phụ hoàng. . .”
Hoàng đế dừng tay lại một chút, ngồi bên sàng biên, nhẹ giọng nói “Đánh thức ngươi?” dứt lời, không kềm được mà đưa tay bắt đầu vuốt ve gương mặt Vinh Khô.
Cảm giát mát tản ra từ đầu ngón tay, Vinh Khô mở mắt, nhìn một mảnh tối mịt trước mắt “Tây bắc chiến loạn, bách tính đang kinh hoàng lo sợ, phụ hoàng sáng mai hồi kinh đi.”
“Ngươi cũng biết?” Hoàng đế hỏi, hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên.
Vinh Khô không trả lời.
Làm sao có thể không biết chứ? Thời gian ký hòa ước chưa quá một năm, La Sát quốc lại xâm phạm Đại Hạ, khí thế càng hung hăng hơn bao giờ hết.
Hiện tại, quân Đại Hạ liên tục bại thối, đã mất đi hai tòa biên thành. Dân gian, triều đình, đâu đâu cũng là một mảnh hỗn loạn.
Ngón tay lưu luyến ở khóe mắt Vinh Khô, khóe môi Hoàng đế gượng một nụ cười yếu ớt “Vinh Khô, ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh, sự này ta tự có chừng mực. . . về việc hồi kinh. . .” dừng lại một chút “Lần này quả thật lưu lại ở dân gian có phần lâu.”
• • •
Ngày hôm sau, Hoàng đế lên đường hồi kinh, hơn nữa lần này VInh Khô lại không ly khai cùng.
Mắt của hắn còn cần phải tiếp tục trị liệu, có hai vị thảo dược đều chỉ sinh trưởng tại phương nam này, thế nên để cho tiện, hắn vẫn cùng quỷ y lưu lại Trọng Hoa thành.
Lúc Hoàng đế lên đường, cũng không có căn dặn gì nhiều, chỉ kéo Vinh Khô vào ngự liễn, hung hăng hôn lên môi hắn, đến lúc để lại trên môi hắn vô số ấn ngân mới chịu buông hắn ra.
Vinh Khô đứng ở quan đạo, cười yếu ớt lắng nghe đến khi tiếng bánh xe hoàn toàn tiêu thất.
Cuộc sống không có Hoàng đế, so với dĩ cuộc sống lúc trước của Vinh Khô cũng không có gì khác biệt lắm, ngoại trừ, bên cạnh mất đi khí tức bá đạo của nam nhân kia.
So với cuộc sống trong cung lúc trước, bây giờ hắn càng tự tại hơn. Không có Hoàng đế quản, những người trong thôn trang đều bắt đầu quen dần với hắn. Hơn nữa những hài tử ở đây đều rất thích cùng Vinh Khô nói chuyện nô đùa.
• • •
Trái với Vinh Khô mỗi ngày đều trôi qua bình thản an dật, chiến sự Tây Bắc càng ngày càng khẩn trương hơn. Sau khi Đại Hạ quốc mất đi hai tòa biên thành, lưỡng quân ở chân núi Yến Sơn hình thành thế giằng co.
Đại tuyết kéo dài. Thiên khí ác liệt, khiến cho tướng sĩ cùng bách tính biên thành đều có phần không chịu đựng nổi.
Trên đại điện, mấy vị đại thần đều đang kịch liệt thảo luận này kia. Thân Hoa Ngự tọa trên long ỷ, từ đầu đến cuối vẫn duy trì trầm mặc.
Binh bộ thượng thư cẩn trọng dò xét sắc mặt bí hiểm của Hoàng đế, cầm bản bước ra khỏi hàng “Hoàng thượng, vi thần có tấu!” lời vừa ra, vài triều thần đang tranh cãi đột nhiên im lặng.
Hoàng đế hứng thú nhếch miệng “Chuẩn.”
Binh bộ thượng thư sắc mặt nghiêm túc “Quân ta lần trước do không đề phòng Thác Bạt Hoàn âm hiểm giả dối, cuối cùng nếm bùi thất bại, hơn nữa còn đánh mất hai tòa thành trì. Hiện tại chiến sự hai bên đều lâm vào cảnh bế tắc, hơn nữa trời giáng đại tuyết, trong dân gian lại có kẻ tung tin nói rằng trời phạt, khiến cho tướng sĩ ta tâm tinh bất định, sĩ khí càng ngày càng sa sút. . . Cứ tiếp tục như vậy, dù có chi viện hay chiến lược như thế nào, cũng e là không tránh được chuyện bị đánh bại.”
“Thần thiết nghĩ, khẩn yếu nhất đối với quân ta, là phải trọng chấn sĩ khí. Chỉ có như thế, mới là sự bán công bội1.”
Hoàng đế thờ ơ xoa nhẹ lên phật châu nơi cổ tay “Trọng chấn sĩ khí, khanh có thượng sách?”
Nghe vậy, Binh bộ thượng thư biến sắc.
Ngay lúc đó, Đại hoàng tử bỗng tiến lên quỳ xuống “Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu mang binh chi viện Tây Bắc.” thỉnh cầu của y vừa mới thốt ra, mấy vị Hoàng tử khác liền bắt đầu theo sau xin thỉnh chiến.
Sau đó, không ít đại thần góp lời phụ họa, nói rằng, nếu như có vài Hoàng tử Thân vương thân lâm tiền tuyến, nhất định sẽ đại chấn sĩ khí.
Hoàng đế đảo mắt một lượt nhìn đám nhi tử, ánh mắt dừng lại trên người Tam Hoàng tử, khẽ cười nói “Hoàng tử triều ta, tâm hoài liên mẫn2, trẫm thật là vui mừng.” ánh mắt đảo sang nhìn về phía Binh bộ thượng thư “Chẳng hay Uyển khanh cho kẻ nào xuất chiến mới tốt đây?”
Uyển thượng thư cứng đờ sắc mặt, đột nhiên quỳ phục xuống đất, lớn tiếng nói “Văn đế năm đó lấy thân làm gương, ngự giá thân chinh, trọng sang nguyên Đông Nam cựu bộ3, hoàn thành bá nghiệp Đại Hạ ta. . . Nay thần trộm nghĩ, Hoàng thượng nên noi theo thánh tổ.”
Trên triều nhất thời hỗn loạn, ngay lập tức có kẻ đứng ra phản bác.
Lần lâm triều này, giữa lúc hoang mang ồn ào tranh cãi bắt đầu hạ màn chấm dứt, cuối cùng chẳng có kết quả. Hoàng đế không chuẩn cho bất cứ Hoàng tử nào mang binh viện chiến, cũng không tỏ ý có muốn ngự giá thân chinh hay không.
• • •
Ban đêm.
Hoàng đế đột nhiên buông hạ bút hào, ngơ ngẫn tĩnh tọa hồi lâu, mãi đến khi Ứng Khâu nhắc nhở khéo, mới tựa như vừa bừng tỉnh, liền bước nhanh ly khai Ngự thư phòng.
Chậm rãi bước đi trong Thanh Thu cung, mặt đất tuyết dày đóng thành lớp, dẫm lên phát ra tiếng xoàng xoạt, Hoàng đế vô thanh mỉm cười. . . nhớ đến hài tử kia, nếu hiện tại còn ở Hoàng cu, e là đã sớm ôm lấy noãn lô.
Ly biệt đã mấy tháng, y tuy nắm rõ nhất cử nhất động của Vinh Khô, nhưng bân tâm cùng. . .tưởng niệm, từng ngày từng ngày trôi qua cứ thêm chồng chất trong tâm, càng lúc càng dày hơn, chẳng thể nào xua đi.
“Hoàng thượng” đột nhiên một bóng đen hiện ra trước mặt Hoàng đế, kẻ nọ trình ra mật thư được gấp lại “Ngũ điện hạ gửi thư cho người.”
Vinh Khô thê nhưng gửi thư cho mình? Hoàng đế có chút sửng sốt, lại có chút kinh hỉ, vô luận trong thư viết cái gì đi nữa. . .hài tử kia, cuối cùng cũng đã chịu mở lòng mình ra.
Nhờ ánh trăng, Hoàng đế nhanh chóng xem xong mấy lời được ghi ngắn gọn trong thư. Trong lòng bỗng tràn ngập lo lắng mơ hồ. . .
Vinh Khô trong thư kể lại việc bản thân đã từng gặp mặt Thác Bạt Hoàn.
Kỳ thực, tất thảy việc của Vinh Khô, có việc gì mà y không biết chứ? Thác Bạt Hoàn có chủ ý gì, y cũng có thể đoán ra.
Bất quá những việc đó không trọng yếu, trọng yếu là. . . Vinh Khô bắt đầu học được lo lắng.
“Đinh Nhất” từ tay áo xuất ra một phong thư mỏng, Hoàng đế dị thường ôn nhu mở miệng “Đem phong thư này giao tận tay Vinh Khô.”
_______________
1 Sự bán công bội : sự một nữa, công gấp hai, ý là làm đơn giản mà hiệu quả cao
2 Tâm hoài liên mẫn : trong lòng biết cảm thông, biết xót thương…
3 …trọng sang nguyên Đông Nam cựu bộ : chiếm được cả một vùng Đông Nam cũ (vùng này xưa là Đông Nam, giờ trở thành quốc gia Đại Hạ)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vinh Khô Hoa Niên
Chương 34: Trung tiêu lao mộng
Chương 34: Trung tiêu lao mộng