DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ván Cược
Chương 9

Thái thú Nhạc Dương Ngô Kế Hiếu, hai năm trước đến nhận chức, có một thê một thiếp, không con. Làm quan không tính là thanh liêm cũng không tính quá mức ngu ngốc, là một tên quan lục phẩm đức tài bình thường mà khôn khéo. Thê thiếp an bài yên ổn hợp nữ tắc (phép tắc nữ nhi), đại môn bất xuất nhị môn bất mại (cửa lớn không ra cửa phụ không vượt).

Nam nhân tự xưng tiểu cữu tử (em vợ) của thái thú Nhạc Dương này tuổi chừng ba mươi, chính là đệ đệ của tiểu thiếp Ngô Trương Thị vừa được thú vào, đại danh Trương Thư Đức. Mặc dù bình thường bất học vô thuật (không nghề nghiệp học vấn) cả ngày la cà trên phố vãng lai cùng một số người không đứng đắn, nhưng thứ nhất không nhiễu dân thứ hai cũng không hống hách, cho dù có chút kiêu ngạo, cũng tốt hơn rất nhiều so với những con cháu thế gia giết người phóng hỏa, không chuyện xấu nào không làm.

Vậy nên, trên cơ bản mà nói danh tiếng của thái thú Nhạc Dương Ngô Kế Hiếu coi như là sạch sẽ.

Hoàng Phủ Du trước lúc đến Nhạc Dương đã thăm dò rõ ràng tình hình cùng mọi nhân vật lớn nhỏ ở đây, đối với đạo đức làm quan của Ngô Kế Hiếu cũng không có mấy ý kiến. Lần này cũng coi như trùng hợp, vừa lúc chạm mặt Trương Thư Đức, thì cũng mượn cơ hội này đến phủ thái thú ngồi chơi.

Tới được phủ thái thú, mấy người vây quanh Trương Thư Đức vữa nãy còn theo sát phía sau bọn họ đã lập tức tản đi như chim thú, Trương Thư Đức tựa hồ đã quen loại tình cảnh này, cũng không gọi những người đó quay lại, tự mình mang ba người Hoàng Phủ Du vào trong phủ thái thú.

“Thư Đức, đã trễ thế này, chuyện gì?” Ngô Kế Hiếu ngồi xuống ghế thái sư cao nhất. Sư gia cùng hắn đi ra từ hậu viện ngồi xuống ghế tựa bên trái. Xem chừng, bọn họ là đang trên đường ra hậu viện dùng bữa nhận được tin liền vội đến.

Mặc dù Ngô Kế Hiếu miệng hỏi Trương Thư Đức, con mắt cũng không ngừng quan sát ba người đứng trong sảnh. Đặc biệt là nam tử vĩ ngạn đứng ở bên trái mặc gấm sáng thêu chìm thật là một công tử anh tuấn. Thật sự cảm thấy đã gặp qua người này ở nơi nào, nhưng trong thoáng chốc nghĩ không ra.

“Tỷ phu, là như này…”

Ngô thái thú nhíu mày, “Đã nói với ngươi mấy lần, không được trước mặt người ngoài mà gọi ‘tỷ phu’.”

“Vâng, Thư Đức nhớ rõ. Vậy thỉnh thái thú đại nhân lượng thứ.” Trương Thư Đức giữ thái độ có phần cung kính trả lời.

“Đại nhân, trước hết nghe xem Trương công tử rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi.” Sư gia ngồi ở một bên mở miệng nhẹ giọng nói.

“Ừm.” Ngô Kế Hiếu ba phải làm theo mà ừm một tiếng.

“Khụ! Thái thú đại nhân, hôm nay lúc Thư Đức cùng bằng hữu dạo chơi ở hồ, không khéo đụng phải một tên trộm vặt, may là lúc hắn chuẩn bị ăn cắp thì bắt được. Đang lúc dạy dỗ hắn, muốn đưa hắn tới nha môn giao cho huynh đệ trong nha môn xử trí thì gặp phải hai cái người chẳng rõ đầu đuôi lại xen vào, thái độ rất kiêu ngạo, quả nhiên cực kỳ xem thường vương pháp. Vậy thỉnh thái thú đại nhân vì tiểu dân Thư Đức mà làm chủ. Nhất định phải đem tên trộm này nhốt vào nhà ngục, tránh lại làm hại thế nhân.” Trương Thư Đức ăn nói rõ ràng, dăm ba câu giãy bày xong sự việc đã phát sinh, đứng một bên đợi Ngô thái thú xử lý việc này.

Ngô Kế Hiếu nghe Trương Thư Đức trần thuật xong, ánh mắt lần thứ hai chuyển hướng ra ba người đang ở trong phòng. Thấy hán tử vĩ ngạn ôm tên khất cái đang ở bên tai công tử kia nói cái gì đó.

“Dưới công đường là người phương nào? Trước hãy xưng tên ra.” Coi như thái thú giữ ngữ khí tôn trọng mà hỏi. Dù sao nhìn thấy hắn không lập tức quỳ xuống, còn dám tỏ thái độ ung dung tự tại như vậy, nếu như không phải người mang công danh, thì chắc hẳn là con cháu nhà vương tôn đại quan

.

Thiết Ngưu vừa vào phủ thái thú, thì biểu hiện mười phần giống hệt như nông dân vào thành. Nhớ lại dạo trước hắn tại Lịch vương phủ, bời vì sợ bị để ý, vẫn ngốc ngếch ở trong phòng kia không đi ra ngoài, ngày đầu vào phủ cũng là phủ khăn che mặt, tự nhiên cũng sẽ không có cơ hội mở mang kiến thức về sự xa hoa phong nhã kỳ thú của vương phủ hoàng thất. Này vừa vào phủ thái thú, thật sự là mở rộng ra tầm mắt. Bởi vì tay đang ôm một người bị thương, chỉ có thể dùng con mắt ngó chung quanh, nếu như không phải Hoàng Phủ Du lôi kéo hắn chút một, cũng không biết lạc đi nơi nào mất rồi.

Kỳ thực trong mắt Hoàng Phủ Du thì bài biện bố cục của phủ thái thú chẳng là cái khỉ gì. Từ cách bày biện trong phủ xem ra Ngô thái thú này không không tham ô là bao, chỉ là có mấy chỗ chạm vàng mạ bạc, khiến cho kẻ cả đời chưa từng sờ qua vàng thật bạc thật như Thiết Ngưu ngạc nhiên mà thôi.

Trong mắt Thiết Ngưu, vàng bạc chỉ là một đống tiền lớn để sống. Dùng đề trang trí, này quả thực biểu thị một đống tiền không có chỗ tiêu. So với tiền trong nhà A Du thừa đến mức mời người trông coi hắn ăn còn có thể nhiều hơn!

“A Du, nhà Thái thú còn rộng hơn nhà ngươi!” Đây là câu nói đầu tiên Thiết Ngưu nói với Hoàng Phủ Du khi bước vào phủ thái thú.

Hoàng Phủ Du hồi đáp bằng việc nhéo một cái ở bên hông hắn.

.

Trong lúc Trương Thư Đức trình bày, Thiết Ngưu vẫn kề vào tai Hoàng Phủ Du nói nhỏ.

“Yêm môn (Chúng ta) gặp thái thú đại nhân có phải quỳ xuống dập đầu hay không?”

Hoàng Phủ Du lắc đầu, đáy lòng thở dài. Nghĩ thầm, ngươi muốn lạy, cũng phải nhìn xem người ta đủ sức nhận lấy hay không đã chứ?

“Thái thú đại nhân này có tính là tham quan không?”

Hẳn là không tính. Hoàng Phủ Du suy nghĩ một chút lần thứ hai lắc đầu. Sự tình lần này về tình về lý mà nói, Trương Thư Đức dạy dỗ tên ăn cắp, mặc dù hành vi thái độ kiêu ngạo, cũng không thể nói hắn sai. Nếu như không phải tiểu từ ngốc này không suy nghĩ gì cứ hùng hổ xông vào, Trương Thư Đức lại vô tình vũ nhục đương kim thánh thượng cùng hoàng hậu, thì y cũng sẽ không quản chuyện vặt vãnh này.

“A Du, ngươi với hắn chức quan ai to hơn?” Thiết Ngưu bị kích động cứ dán tại lỗ tai hắn mà hỏi.

Đến đây thì Hoàng Phủ Du cũng không nhịn được nữa, cuối cùng khai kim khẩu đạo (mở ra miệng vàng): “Ngươi ngu ngốc quá!”

“Lớn mật! Điêu dân khá lắm, dám tại trước mặt bản quan nói ra lời lẽ dơ bẩn! Người đâu, trước tiên bắt ba điêu dân này lại, ngày mai thăng đường xử trí!” Ngô thái thú mở miệng hỏi, không nghĩ tới đối phương rốt cuộc ngay trước mặt mắng hắn ngu ngốc, có muốn nhịn cũng không nhịn được, liền tức sùi bọt mép, lớn tiếng ra lệnh lính cảnh vệ bắt ba người Hoàng Phủ Du.

Trương Thư Đức lộ ra khuôn mặt tươi cười.

.

Thiết Ngưu mơ mơ màng màng ôm tên khất cái thụ thương theo Hoàng Phủ Du cả đám bị bắt vào trong đại lao phủ nha Nhạc Dương.

Lúc mới đầu, Thiết Ngưu còn khó hiểu, Hoàng Phủ Du thân là vương gia cùng khâm sai đại thần, thế nào không có một chút phản kháng bị áp giải vào nhà lao, nghĩ thầm có đúng hay không chức quan thái thú Nhạc Dương lớn hơn so với A Du, vậy nên A Du cũng phải nghe theo hắn?

Trong nhà lao bẩn thỉu, Hoàng Phủ Du thản nhiên tự đắc ngồi xuống nền đất giống, như nhìn ra nghi vấn của hắn, đưa tay kéo hắn ngồi xuống bên người, xoa bóp bắp đùi của hắn cười nói: “Đều không phải chưa ngồi qua nhà lao sao, ta đoán ngươi cũng không có kinh nghiệm, mang người vào đây mở mang kiến thức.”

Vẻ mặt Thiết Ngưu vốn có chút buồn khổ lập tức phấn chấn hẳn, hắn còn tưởng rằng lần này phải ngồi trong đại lao, mông chờ ăn bản tử [1], nguyên lai không phải. Hít hít mũi, cảm thán nói: “Thì ra nhà tù thối như thế! Còn có mùi tanh”

“Nhà lao các nơi đều không khác nhau mấy.” Hoàng Phủ Du cười nói.

“Ờ, như vậy à, vậy người đã ngồi rất nhiều nhà lao?” Thiết Ngưu vô tâm thuận miệng nói.

Hoàng Phủ Du thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhìn Thiết Ngưu cười nhạt ba tiếng, nói rằng: “Lần sau ta sẽ ghi nhớ dắt ngươi vào thiên lao dạo chơi!”

Thiết Ngưu gật gật đầu, nói một tiếng: “Được.” Ngồi một hồi cũng ngồi không yên, từ trên nền đất đứng lên, lách đầu qua song sắt nhìn chung quanh. Thấy trong nhà tù giam không ít phạm nhân, cũng không dám nhìn nhiều, ngẩng đầu thấy ở xa xa, chiếu xuyên qua khung cửa sổ rất nhỏ là vầng bán nguyệt, lúc này mới nhớ tới tháng nay đã vào thu rồi. Vừa nghĩ đến vào thu, Thiết Ngưu không tránh khỏi gợi lên chút lo lắng mơ hồ, mùa thu tới rồi, cách ngày đó cũng không còn xa.

Hoàng Phủ Du cười nhìn Thiết Ngưu như vậy, thần tình bình thản, như đang ngẫm nghĩ cái gì.

Tên khất cái tuổi trẻ kia vào nhà tù đã tỉnh dậy, nhớ tới cảnh ngộ của mình, trong lòng tràn đầy bi phẫn, nhìn hai vị công tử phú gia cứu hắn tựa hồ không xem chuyện ngồi không trong nhà lao là chuyện lớn gì, còn nói cái gì kiến thức với kiến thức, nghĩ thầm để cho đến lúc chịu cực hình trên thân thì mới biết cái gì là kiến thức một cách nghiêm túc! Trong lòng vừa nghĩ vậy, mũi cũng tự bật ra một tiếng hừ.

Hoàng Phủ Du liếc mắt nhìn hắn một cái, mới vừa đem ánh mắt dịch chuyển đi, lại lần nữa chuyển tầm nhìn lên người thanh niên. Sau khi nhìn hắn một hồi, y đột nhiên mở miêng nói với tên khất cái trẻ tuổi đang nằm sấp trên mặt đất: “Tại Phương gia ngươi đứng hàng thứ mấy? Nội thân? Ngoại thích? Sao lại rơi vào hoàn cảnh thế này? Phạm phải gia pháp sao?”

Lời này vừa nói ra, tên khất cái trẻ tuổi lập tức cả người phát run, như là gặp lạnh hoặc như là sợ hãi đến vô hạn, thậm chí ngay cả con mắt cũng không dám nhìn về phía Hoàng Phủ Du.

Thấy thái độ người thanh niên, Hoàng Phủ Du càng khẳng định phán đoán của chính mình, tiếp tục nói: “Ngươi thấy làm lạ vì sao ta nhận ra thân phận của ngươi à?”

Người thanh niên không hé răng, chỉ là nắm chặt bàn tay thành hai đấm.

“Tam đại gia Giang Nam – Lưu gia, Phương gia, Đoan Mộc gia. Đoạn Mộc đời đời học rộng hiểu nhiều, liên tiếp sản sinh văn kiệt thi hào, hơn nữa con trai thứ ba nhà Đoan Mộc ở triều đình nhậm chức Hình bộ thượng thư, công chính liêm minh xử án vô số càng khiến Đoan Mộc gia được bách tính vùng Giang Nam yêu kính. Lưu gia sùng võ, dùng võ khống chế Giang Nam. Phương gia tam đại phú hào (ba đời giàu có), mở kỹ viện lập nghiệp, Giang Nam các nơi phàm là sòng bạc, kỹ viện có chút danh tiếng hầu như đều không thoát được quan hệ với Phương gia. Lão tổ Phương gia lo lắng mình lập nghiệp dựa vào da thịt nữ nhân thiên hạ, sợ tương lai ắt gặp báo ứng, con cháu nhà họ Phương cũng sẽ có ngày bị bán nhầm vào nơi thanh lâu, liền bắt con cháu Phương gia dù là bản chi (trực hệ) hay bàng chi (phụ hệ), đều phải đeo một loại khuyên tai đặc biệt ngay từ lúc mới sinh để phân rõ thân phận.”

“Đây vốn là bí mật, người biết được không nhiều, nhưng là do ta buôn bán đặc thù, những bí mật này với ta mà nói cũng sẽ không tính là bí mật. Phương thiếu chủ, ngươi không muốn nói với ta sao? Vì sao con cháu nhà họ Phương giàu nhất Giang Nam lại sa sút đến mức làm tên ăn xin đi trộm cắp thế này? Biết đâu… Nói không chừng ta có thể giúp ngươi không chừng đó.” Hoàng Phủ Du phủi phủi áo bào, tựa tiếu phi tiếu.

Thiết Ngưu quay đầu lại, không rõ tại sao trong giọng nói của Hoàng Phủ Du lại có một tia hưng phấn. Đừng xem tiểu tử kia vẻ mặt bình thản, ngay cả tư thế ngồi cũng không biến đổi, thế nhưng hắn có thể nghe ra tiểu tử A Du kia không giống bình thường.

Chờ nửa ngày, không thấy người thanh niên trả lời, hai mắt của Thiết Ngưu nhìn hắn khó hiểu, cho rằng hắn thương thế đã nặng thêm. Đang chuẩn bị đứng dậy lại gần hắn nhìn một cái thì,

“…Báo ứng… Đây đều là báo ứng!” Người thanh niên cuộn mình một cái, lẩm bẩm nói.

“Báo ứng cái gì?” Thiết Ngưu không hiểu, đi tới ngồi xổm xuống bên người thanh niên, sờ sờ đầu của hắn, xem có phải bị sốt hay không.

“Ai cũng không quản được, ai cũng thế…! Phương gia tàn rồi, đích thực tàn rồi!” Người thanh niên xem thần sắc ngày càng sa sút.

“A Du, yêm nhớ rõ ngươi có mang dược bên mình phải không? Đưa đây.” Thiết Ngưu duỗi một tay ra.

Hoàng Phủ Du nhìn chòng chọc vào cái bàn tay rắn chắc nổi rõ gân xanh dày đặc vết chai tùy tiện đưa ra trước mặt y, tâm bất cam tình bất nguyện tháo túi nhỏ ở thắt lưng xuống, do dự mất nửa ngày, mới chọn một cái tiểu bình màu xanh đưa cho bàn tay trước mặt.

“Chỉ cần dùng ngón cái lấy ra một chút, dùng nước hòa tan, xoa ở vết thương là được. Không nên lãng phí!”

“Không phải là dược phấn (thuốc tán thành bột) thôi sao, nhìn ngươi tiếc của kìa! Đợi ra ngoài yêm qua hiệu thuốc mua cho ngươi cả một bao lớn.” Thiết Ngưu thực không hề khách khí mà cầm lấy tiểu bình màu xanh, ngoác họng gọi lao đầu (cai ngục) đem nước tới.

“Ngươi có biết năm ấy Tề Lẫm vương được xưng là dược thánh đã phối hợp bao nhiêu dược liệu trân quý không…, quên đi! Có nói thì con trâu ngốc nhà ngươi cũng không hiểu!” Hoàng Phủ Du phải đưa ra bình dược, trong lòng thực có chút bi thương. Y đã xem xét, tên khất cái trẻ tuổi kia bị ngoại thương cũng không nghiêm trọng, tùy tiện tìm lang trung nào đấy lấy ít dược cũng có thể chữa được, thực sự không cần phải lãng phí dược phấn quý giá của y.

Bên kia, Thiết Ngưu ngồi xổm cạnh người thanh niên căn bẳn là không hể để ý tới y thầm thì cái gì. Vội vàng đổ dược ra, giúp người thanh niên thượng dược. May là lao đầu thấy bọn họ ăn vận không tầm thường cũng không dám bạc đãi, rất nhanh đem nước sạch tới.

Một bên giúp thanh niên bôi dược, Thiết Ngưu một bên giúp hắn bớt buồn phiền, “Ngươi đừng sợ, yêm môn không phải là người xấu. Ngươi có oan khuất gì thì nói ra với A Du, y ở đây chính là để đặc biệt quản mấy việc thế này. Hắn nếu không quan tâm ngươi, hắn chính là tham quan! Có điều ngươi trộm tiền cũng là không đúng…”

“Thiết Ngưu…!”

“Đại gia…, ngài là nói…” Người thanh niên ngẩng đầu.

“Ngươi có tay cũng có chân, tại sao lại không sống được, hà tất phải trộm tiền của người khác. Há, yêm biết rồi, ngươi đói bụng có phải không? Vậy nên không có hơi sức kiếm sống? Ngươi yên tâm, chờ được ra ngoài, yêm đi bắt cá ở hồ Động Đình cho ngươi ăn.”

“Thiết Ngưu!”

“Đại gia, lẽ nào các ngài là…”

“Là gì? A Du, có việc gì sao?” Thiết Ngưu ngừng tay, nhìn về phía hai người.

Hoàng Phủ Du mở mồm, cuối cùng không thể không buông tiếng thở dài, phất tay nói: “Không có việc gì. Ngươi…” Nói xong, bàn tay mò mẫm ở bên hông.

Người thanh niên một lần nữa quan sát hai người, càng nhìn càng giống. Nam tử gọi là Thiết ngưu nhìn thế nào đều giống như một tay bảo tiêu, ngoại trừ vẻ ngoại thật thà phúc hậu. Còn nam tử tên Du nhìn thế nào cũng giống người trong quan phủ, đặc biệt là khí chất đặc biệt của y.

Chờ người tham niên đưa mắt nhìn vào trên người Hoàng Phủ Du, cũng thấy được trong bàn tay hắn đang giơ lên huyền thiết ngự bài trong truyền thiết mà người ta vẫn nói đến.

“Bây giờ, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao lại lưu lạc đến tình trạng này được không? Ngươi còn nói Phương gia thực sự tàn rồi là có ý tứ gì?” Hoàng Phủ Du thu hồi gương mặt tươi cười, thần tình nghiêm túc mà hỏi.

Người khất cái trẻ tuổi đang nửa nằm trong lòng Thiết Ngưu, liều chết nhìn chằm chằm vào chiếc lệnh bài khâm sai, thật lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Đây đều là báo ứng…, đúng vậy, ta vốn là con cháu Phương gia, tên chỉ có một chữ “Kính”. Đương gia trước của nhà họ Phương là họ hàng của ta, ta gọi hắn một tiếng biểu thúc. Ba tháng rưỡi trước, ta nhận được thư của biểu thúc, nghĩ sự tình khẩn cấp, liền lập tức lên đường đến nhà biểu thúc. Thế nhưng…”

.

Sau thời gian một chén trả nhỏ, Hoàng Phủ Du mở miệng hỏi tiếp: ” Hiện tại đương gia đã không phải người nhà họ Phương đúng không?”

“Đúng.” Phương Kính gật đầu, vẻ mặt đau buồn. “Yêu phụ kia tìm một người, nói với người ngoài là họ hàng Phương gia bồi dưỡng ở bên ngoài, là người thừa kế mới của Phương gia, họ hàng xa của Phương gia tuy là không tin, thế nhưng người nọ cầm trong tay lệnh ấn của Phương gia, cùng với sổ sách chi tiết kinh doanh và danh sách rõ ràng về các cửa hàng nhân viên, hơn nữa còn khống chế toàn bộ tài vụ thu chi của Phương gia, các nơi của Phương gia đều phải nghe theo lệnh.”

Hoàng Phủ Du gật đầu, trong lòng đem lời của Phương Kính một lần nữa sắp xếp lại. Phát hiện sự tình tóm lược như sau:

Đương gia trước của nhà họ Phương hai năm trước nghênh đón một thiếu nữ xinh đẹp làm thiếp, đối ả sủng ái phi thường. Thế nhưng sau đó không lâu, hắn phát hiện thiếu nữ tựa hồ có chủ ý với gia sản của hắn, mà chính mình cũng không biết đã bị hạ một loại độc dược từ từ. Chờ hắn phát hiện, ấn lệnh của đương gia đã rơi vào trong tay thiếu nữ, thậm chí danh sách các cửa hàng và nhân viên giao dịch cũng nằm trong tay mấy kẻ thân thích ả đưa đến. Hơn thế, trực hệ của Phương gia cứ một người tiếp một người đều không hiểu sao cùng bỏ mạng. Bắt đầu từ nguyên phối (vợ cả) của hắn, đến huynh đệ (anh em), nhi tử (con trai), chất tử (cháu trai), nữ nhi (con gái), chất nữ (cháu gái), tôn bối (chắt chít) đều không ngoại lệ. Nhưng do phương thức xảo diệu, hơn nữa danh dự Phương gia không mấy tốt đẹp, người ngoài biết xong chỉ nói người Phương gia chết thật tốt, chết nhiều thế là bởi vì bị nguyền rủa, nhất định không đi truy cứu tại sao người Phương gia lại chết.

Đương gia nhà họ Phương càng ngày càng sợ hãi, trước lúc sắp chết, tìm một kẻ thân tín, sai đem khế đất toàn gia và một phong thư đưa đến một người họ hàng vốn làm tiêu sư (người áp tải) – Phương Kính. Bảo hắn đến cùng nhau tìm cách cứu Phương gia.

Thế nhưng lúc Phương Kính đến nơi, tất cả đã muộn, Phương gia đổi chủ. Không chỉ như thế, ngược lại bị đương gia hiện tại phái người truy sát, nói hắn trộm đi khế đất nhà cửa Phương gia, còn báo quan lập án, đây cũng là nguyên nhân hắn sợ hãi bị đưa vào quan phủ. Chỉ là dù cho hắn chạy đến đâu, thậm chí cả tiêu cục cũng không dám quay về, nhưng truy binh vẫn không ngớt. Khiến cho hắn không được ăn uống thoải mái, ngày ngày bôn ba bên ngoài.

Hoàng Phủ Du âm thầm cười nhạo, thủ pháp khiến cho Phương gia đổi chủ tuy rằng đã có từ thuở xa xưa, nhưng mà biện pháp càng cũ hình như lại càng hữu dụng, chẳng trách lâu dài mà không suy yếu.

Tuy nói chuyện Phương gia bị hại, ở một phương diện nào đó mà nói, cũng coi như vì dân trừ hại. Nhưng thực tế chân chính, Phương gia không hề tiêu thất, thuộc hạ ở kỹ viện, sòng bạc vẫn còn làm ăn. Nói cách khác, chỉ là thay đổi kẻ cầm đầu hại dân mà thôi.

Nhưng có vấn đề ở ngay chỗ này, đây là người nào? Chỉ đơn thuần là mưu tính tiền tài giết người, hay có mục đích khác? Kỹ viện cùng sòng bạc cũng không phải nơi kinh doanh dễ dàng như vậy, chỉ là một kẻ giả mạo đương gia làm sao quản lý nhà họ Phương cho tốt? Có khả năng giải quyết cả hắc bạch. Người nào có năng lực như vậy? Nếu như không phải cho mục đích cá nhân, bọn họ dùng Phương gia làm gì?

Chẳng lẽ là…

Hoàng Phủ Du cả kinh, vì ý nghĩ của bản thân mà hơi nhíu mày. Liếc mắc thoáng qua Phương Kính, âm thầm hy vọng sự thực khác xa với suy nghĩ của hắn.

“Ta hỏi ngươi, bản thư lúc trước kia cùng khế đất nhà cửa vẫn giữ ở bên mình sao?”

“Vẫn giữ. Ta giữ lại chúng, nghĩ thầm biết đâu có một ngày…” Phương Kính thanh âm nghẹn ngào.

“Ta nghĩ, vật đó khẳng định không ở trên người của ngươi, ngươi đã đem nó giấu chỗ nào rồi?”

Phương Kinh không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngài nhất định sẽ giúp ta đúng hay không? Người Phương gia tuy đáng chết, nhưng không phải tất cả mọi người đều đáng chết! Một số biểu huynh đệ của ta tâm địa thiện lương vẫn khuyên biểu thúc chấm dứt loại buôn bán dơ bẩn này, mấy đứa cháu nhỏ của ta cũng vừa mới lớn…, bọn họ vô tội biết bao! Huống hồ, yêu phụ kia thuộc loại thủ đoạn độc ác như vậy, nếu như toàn bộ Phương gia đều ở hết trong tay bọn họ, về sau…”

“Điểm ấy không cần ngươi nói thì ta cũng rõ, nếu ta quản việc này thì nhất định sẽ quản đến cùng. Vật chứng kia ở trên người của ngươi không hề an toàn, ngươi nói cho ta biết nó ở đâu, ta sai thủ hạ trở về lấy. Còn nếu như ngươi lo lắng, ngày mai ta sai thủ hạ đón ngươi, bọn họ sẽ đem ngươi cùng vật chứng tạm thời ẩn náu chờ thời cơ, đợi tra ra manh mối sự tình Phương gia, ta sẽ để bọn họ đem ngươi đuổi về Phương gia. Ngươi xem xét thế nào?” Hoàng Phủ Du dằn lại tính khí giải thích trước.

Thiết Ngưu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Phương Kính, cười khúc khích nói: “Ngươi sợ gì, A Du nói giúp ngươi thì nhất định sẽ giúp ngươi. A Du nhà yêm tuy thế nhưng là người tốt nhất trên đời đó!”

Phương Kính bị hắn làm cho mếu không được cười không xong, trong lòng cũng buông lơi một ít, vẻ mặt lộ ra nét cười: “Ta biết ngươi là người tốt. Ta tin tưởng ngươi.”

Tâm trạng Hoàng Phủ Du có chút không vui, nghĩ thầm ngươi tình nguyện tin tưởng con trâu ngốc kia mà lại không tin tưởng đường đường Lịch vương ta! Hừ!

“Lão gia, ta cũng không gạt ngài, vật kia ta đích thực không có mang theo trên người, để an toàn…, sau khi biểu thúc sai người thân tín kia đưa thư, ta liền bảo hắn tạm thời bảo quản mấy thứ này, bảo hắn ẩn náu đi.”

“Bây giờ hắn ở chỗ nào?” Hoàng Phủ Du lạnh giọng hỏi.

“Hắn ở…”

“Đưa phạm nhân phòng số mười một ra ngoài! Thái thú đại nhân muốn thẩm vấn phạm nhân trong đêm nay!” Ngoài lao truyền đến tiếng la hét kiêu ngạo.

Hoảng Phủ Du theo tiếng nói ngẩng đầu, trong lòng kỳ quái.

“Phạm nhân phòng mười một có ba người, đại nhân muốn gọi kẻ nào?” Lao đầu hỏi với vẻ nịnh bợ.

“Chính là đồ bẩn thỉu vô cùng ấy!” Theo âm thanh, có người ở ngoài cửa lao, đưa tay chỉa chỉa vào Phương Kính đang nằm trong lòng Thiết Ngưu mà nói: “Chính là hắn! Đem hắn lôi ra ngoài!”

Phương Kính kinh hãi!

~o.o~

[1] Bản tử là cây gậy đánh người của lính trên công đường

Đọc truyện chữ Full