Không nói đến nội dung mấy mệnh lệnh mà Lịch vương ban ra ngay khi vừa về đến Lịch vương phủ, lại nói đến chuyện ở giờ Tí, đêm dài người vắng, Lịch vương phủ, trong phòng ngủ của Lịch vương gia.
Nếu như nói Hoàng Phủ Du vốn còn phân nửa hoài nghi thân phận của Thiết Ngưu, sau khi lột sạch quần áo của nam nhân, nhìn thấy trước ngực Cuồng nhân đeo một khối ngọc bội huyết sắc, nhìn thấy mảnh khăn lụa bẩn đến mức gần như không nhận ra màu sắc hoa văn bị Cuồng nhân giấu ở trong ngực, Du đã có thể khẳng định chắc chắn Bắc nhạc cuồng nhân – người được xưng là đương kim đệ nhất cao thủ và con trâu ngốc nhà y thật sự chỉ là một người!
Ấn nhè nhẹ lên chưởng ấn đã chuyển thành màu xanh nhạt ở hạ sườn trái của Thiết Ngưu, tuy rằng nhẹ nhưng Thiết Ngưu đang trong giấc ngủ say tựa như vẫn cảm thấy đau đớn, thân thể theo phản xạ hơi co lại.
Sờ sờ khuôn mặt của con trâu ngốc nhà y, Du thầm đoán người để lại chưởng ấn trên người Thiết Ngưu là ai.
Du không lạ gì chưởng ấn này, ở trên người Thiết Ngưu, đây là lần thứ hai y nhìn thấy. Lần đầu tiên nếu như không phải đúng lúc gặp được y, có lẽ trâu ngốc đã tiêu một lần rồi.
Nắm lấy cổ tay Thiết Ngưu, cẩn thận thăm dò mạch môn của hắn. Sau thời gian khoảng một chén trà nhỏ, Du yên tâm thở ra một hơi, may mắn lần này là Cuồng ngưu, biết bị thương là phải chữa, trong khoảng thời gian trước Cuồng nhân mai danh ẩn tích ở kinh thành có lẽ chính là vì trị thương.
Nhưng ai là người làm Bắc nhạc cuồng nhân bị thương? Ai có thể đả thương đệ nhất cao thủ của võ lâm? Xem độ nông sâu của chưởng ấn lần đầu tiên, Du biết chỉ có thể là ở trong tình trạng công kích sát bên người mới có thể để lại chưởng ấn rõ ràng như vậy, nhưng ai có thể đến gần Cuồng nhân chứ?
Là nương của hắn sao? Nương hắn sao lại hạ độc thủ với hắn? Tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, nương hắn sao có thể tàn nhẫn xuống tay? … Nương của Thiết Ngưu là ai?
Thật muốn lay tỉnh con trâu ngu xuẩn này để hỏi cho rõ những nghi vấn trong lòng… Nghĩ rồi thì làm luôn! Muốn ngủ? Chờ bản vương hỏi rõ rồi tính!
“Thiết Ngưu! Ngươi mau dậy cho ta! Ta bảo tỉnh tỉnh tỉnh!” Ta lay ta lắc ta vỗ, xem ngươi có tỉnh hay không.
“Ư ư… Khò khò khò.” Thiết Ngưu đang ngủ say sưa hừ hừ hai tiếng kháng nghị, chân đạp hai cái, sau đó lại về yên tĩnh.
Ta không tin là không lay tỉnh được ngươi! Lịch vương mang theo quyết tâm xuống giường đi ra gian ngoài, tìm được ít nước còn lại sau khi rửa mặt lúc nãy, chạm thử, hừm, vừa khéo! Đủ lạnh!
Không muốn làm ướt giường mình, Hoàng Phủ Du ngâm khăn vải bên cạnh vào nước lạnh một lát, vớt lên, vẩy vẩy một chút liền nhắm ngay mặt Thiết Ngưu đập xuống.
Bẹp! Ngay chính giữa mặt Thiết Ngưu.
Giật mình một cái, nam nhân đang ngủ mơ dường như hơi có cảm giác, cánh tay phải nâng lên, quơ quơ chụp lấy khăn vải kéo ra, quăng sang bên giường một cách vô thức, trở mình một cái, tiếp tục ngủ.
Ngươi kéo ra, ta lại đập vào. Lần này nhắm ngay phần thắt lưng mang đường cong đẹp mắt mà đại hán lộ ra khi nghiêng người ngủ. Ta đập!
Bẹp! Chính xác phủ lên bên hông Thiết Ngưu.
“Ưm… càu nhàu lẩm bẩm.” Phát ra một đống âm thanh không có ý nghĩa, nam nhân đang ngủ say nhắm mắt nhíu mày có vẻ không vui vươn tay sờ đến phần thắt lưng, chạm phải khăn ướt lạnh ngắt, tiện tay kéo xuống. Có lẽ cảm thấy nằm ngủ như vậy không an toàn, nam nhân lại trở mình, một lần nữa chuyển thành mặt hướng lên trên.
Hai lần không thành công, Du tức giận nắm lấy khăn ướt tựa như xả giận mà đập lên lồng ngực nở nang của con trâu dốt nát. Ta xem ngươi có còn ngủ được nữa không! ——Du hoàn toàn quên mất ai là người chuốc Thiết Ngưu nhiều rượu như vậy.
Run run một chút, Thiết Ngưu lớn tiếng lẩm bẩm phản kháng, nắm lấy khắn ướt trước ngực, dùng sức ném. Có lẽ do cảm thấy lạnh, tuy rằng trong phòng đốt lô đồng ấm áp như xuân, Thiết Ngưu bắt đầu vươn tay mò loạn, xem ra hắn muốn tìm chăn đắp. Dưới sự kích thích của cái lạnh, thân thể Thiết Ngưu rõ ràng có biến hóa. Hai đầu nhũ bị nước lạnh kích thích bắt đầu cứng lên trương ra, hai hạt nho nhỏ đỏ sẫm vốn không chút thu hút, lúc này đây trên nền lồng ngực màu nâu lại thật bắt mắt trêu người.
Không cẩn thận nhìn phải sự biến hóa này, Du bỗng nhiên lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Chẳng biết tại sao, nhìn đến phản ứng sinh lý bình thường của một người cũng là nam nhân lại làm y đột nhiên sinh ra cảm giác ngượng ngùng kỳ quái như xem trộm bí mật của nữ tử khuê các.
Vội ho một tiếng, Du sờ sờ mũi, khoanh tay xoay người.
Thật là! Cho dù thật sự nhìn thấy nữ tử phản ứng như thế, Hoàng Phủ Du ta có lúc nào cảm thấy ngượng ngùng?
… Đúng thế! Sao ta lại phải xoay người? Ta ngượng ngùng cái gì? Đùa sao! Lại nói, tên này còn là thê tử của ta mà!
Không đến nháy mắt Du đã nghĩ thông, đột nhiên quay người lại, đúng lý hợp tình nhìn thẳng hai hạt đậu đậu đỏ nâu. Ừm, không tệ, xem như đáng nhìn, không biết xúc cảm khi sờ vào, tư vị khi nếm thử sẽ thế nào?
Chầm chậm, trên mặt Du tràn ra một nụ cười quỷ dị rõ ràng không có chút hảo ý.
Ngươi thích ngủ chứ gì? Không sao, ngươi cứ chậm rãi ngủ, tốt nhất có thể ngủ thẳng một giấc đến sáng mai, như vậy bản vương cũng có thể tiết kiệm chút sức.
Hoàng Phủ đại quan nhân bây giờ đã chẳng còn vội vàng cứu tỉnh tên Thiết Ngưu không biết là Bắc nhạc cuồng nhân hay là Thiết Ngưu nữa, bởi vì chỉ chốc lát này y đã tìm được lạc thú càng hấp dẫn, càng làm cho y động tâm. Nhặt lên khăn vải bị Thiết Ngưu ném đến trên ghế đẩu, thả vào nước lạnh vắt vắt, nam nhân tìm chuyện vui cười ác độc, cầm khăn ướt lạnh lẽo đến gần thân thể Thiết Ngưu…
Thiết Ngưu đáng thương đang ngủ say, cảm thấy trước ngực lúc nóng lúc lạnh còn có chút đau đớn, đâu biết được có người đang dùng khăn vải hết khiêu khích lại kích thích hai điểm nhỏ trên ngực hắn. Hai hạt nhỏ vốn bị nước lạnh kích thích cho cứng lên giống hai viên thạch lựu nhỏ, hơn nữa có người cố ý dùng khăn vải liên tục xoa bóp, viên thạch lựu nhỏ từ từ to ra lại dần mềm lại, sau vài lần đã biến thành hai viên thịt đậu nho nhỏ căng lên trên lồng ngực nở nang. Hoàng Phủ Du thân là ngưu phu nhìn xem rất có cảm giác thành tựu! Mà Thiết Ngưu không chịu nổi kích thích, cảm thấy trước ngực tê ngứa vô cùng, vô thức mà đưa tay gãi.
Một cái gãi nhẹ này gãi nên chuyện…
Nam nhân vốn đang chơi rất vui vẻ, lại đương lúc băn khoăn có nên một lần nữa ôm một nam nhân thử nghiệm cái khe hẹp ba thốn kia không[1], Thiết Ngưu ngươi lại đúng lúc này, nhắm ngay vị trí trọng điểm mà gãi, còn vừa gãi vừa xoa! Ngươi nói xem! Ngươi không phải là cố ý thêm dầu vào lửa sao!
Cho nên, trong suốt quá trình Du đè trên lưng Thiết Ngưu phát ra từng đợt thở dốc thỏa mãn, y vẫn đương nhiên cho rằng kết quả này là do chính hành động chủ động câu dẫn của Thiết Ngưu tạo thành!
.
‘Buổi sớm tuyệt vời’. Tay phải vuốt ve làn da bóng loáng trên cái lưng rắn chắc của người ta, tay trái ôm lấy cổ người ta, đùi vắt lên thắt lưng người ta, đầu gối lên bả vai chắc nịch của người ta, cả người Du thả lỏng đến không thể thả lỏng thêm được nữa, cứ mơ hồ như vậy thở dài nói.
Cho nên.., bản vương còn muốn ngủ thêm một lát nữa.
Ngay lúc thiên hạ Lịch vương ôm lão bà một lần nữa mỹ mãn đi vào mộng đẹp, có người rút cuộc tỉnh lại từ ác mộng.
“Ư…! Đau quá!”
Thật sự là một cơn ác mộng khủng khiếp! Thiết Ngưu than thở.
Không biết sao yêm lại mơ thấy A Du đạp yêm xuống sông lại đè đầu yêm không cho lên bờ chứ? Cảm giác uống rất nhiều nước sông, thật muốn nôn! Thiết Ngưu khẽ nhếch miệng, cảm thấy miệng cũng đau quá.
Đáng sợ nhất chính là sau khi A Du tha hắn lên bờ, vậy mà… vậy mà lại đói bụng, lấy một con dao nhọn uy hiếp hắn! Ngay lúc đầu còn tưởng A Du muốn hầm hắn để ăn, không nghĩ đến cuối cùng cả dao cũng không dùng, đánh gục hắn xong liền cắn xé giật gặm mà ăn tươi nuốt sống hắn! Lúc sau còn dùng dây thừng buộc chặt lại mấy mảnh thịt thừa của hắn làm thành thịt nướng xiên…[*]
Trách không được cả người yêm đau như thế. Chẳng lẽ lúc yêm ngủ A Du trộm đánh yêm một trận?
Đúng rồi! Yêm nghĩ ra rồi! Không phải A Du, là lão đầu kia!
Đầu đau! Thắt lưng đau! Ngực đau! Ư…, một bó tuổi như vậy rồi còn đánh người nặng tay như thế! Không biết đắc tội lão chỗ nào.
Khẽ nhích, “Oa a! Nương yêm ối!”
Sao lại, sao lại… Mông yêm sao cũng đau như vậy chứ!? Chẳng lẽ yêm lại tiêu chảy? Oa oa!
“Ồn muốn chết! Câm miệng! Mới sáng sớm kêu la cái gì!” Có người phát ra tiếng lẩm bẩm phản đối.
“A Du… A Du?” Thiết Ngưu tủi thân vạn phần lúc này mới chú ý tới cái dây thừng quấn chặt lấy mình thật ra là gì.
Mí mắt nam nhân hé ra một khe bé xíu, tách nửa thân trên ra xoa xoa khuôn mặt nhăn như khổ qua chình ình trước mắt, cuối cùng dừng mắt trên đôi môi sau khi bị chính mình ra sức gặm cắn biến thành càng căng đầy trơn đỏ. Khóe miệng dường như bị y cắn sứt một chút?
“Thiết Ngưu?” Nam nhân hỏi, vẻ không chắc chắn lắm.
“A Du…” A Du nhà yêm thật đẹp! Cho dù trên người không có mảnh đồ nào!
Không cần nghĩ nhiều, biểu cảm này, ngữ điệu này hẳn là không sai, mười phần mười là cái ngốc tử mà Hoàng Phủ Du y thú về! Một khi đã như vậy…
“Ngươi đã tỉnh, vậy bồi bản vương thêm lần nữa. Đêm qua ngươi chỉ lo ngủ, làm hại bản vương một mình nhàm chán vô cùng!” —— Chuyện này tuyệt đối là gạt người!
Hoàng Phủ Du được thế lấn tới, hai tay chống lên lồng ngực trần trụi của Thiết Ngưu nhấc nửa thân trên dậy, hai chân cứ thế ngồi khóa trên thắt lưng người ta, ánh mắt không ngừng quét lên quét xuống trên thân Thiết Ngưu, vừa ăn vừa cười tình sắc. Xem ra người này thật sự vừa lòng với kết quả cần cù cày cấy của bản thân đêm qua.
Thiết Ngưu còn chưa kịp phản ứng A Du cùng hắn lại thêm lần nữa là ý gì, ánh mắt không cẩn thận nhìn tới cái bộ phận nào đó hắn rất quen thuộc rủ trên bụng hắn, đang từ từ ngẩng đầu.
Nhìn đến phản ứng buổi sáng hắn rất quen thuộc này, Thiết Ngưu bỗng cảm thấy nửa người dưới của bản thân cũng hơi trướng lên.
“A Du, yêm muốn dậy.”
“Không được!” Trong ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, nam nhân thấy vô cùng rõ ràng, hai đầu nhũ trên lồng ngực dày ấm bị y khi dễ đến sắp mất một tầng da kia trong không khí lành lạnh buổi ban mai lại không sợ chết mà dần nhô lên, màu nâu nhàn nhạt vì bị ngược đãi quá độ hơi chuyển thành màu đỏ sầm sậm. Nhớ đến tư vị đặc thù kia, nam nhân vươn đầu lưỡi liếm môi một chút. Y thích cảm giác hai viên thịt đậu nhỏ kia lăn qua lăn lại giữa môi lưỡi.
Thử vươn ngón tay khẩy khẩy, y có chút lo lắng sẽ đùa nghịch hai hạt xinh xẻo mê người kia đến hư rụng mất.
Bép! Bàn tay nam nhân bị đẩy ra không chút khách khí. Cái loại cảm giác kia ngày càng rõ ràng làm Thiết Ngưu cuống đến mức không ngừng đưa tay đẩy người đang ngồi trên thắt lưng mình.
“Mau đứng lên! Mau cho yêm ngồi dậy!”
“Mơ tưởng!”
Bị cự tuyệt hoàn toàn như vậy làm Du bắt đầu không hài lòng. Nghiêm mặt, dưới thắt lưng dùng sức, bàn tay ép xuống, thật sự ấn chặt Thiết Ngưu trên giường, mặc cho hắn có giãy giụa thế nào đi nữa cũng hoàn toàn bất động. Thuận tiện dùng kẽ ngón tay kẹp lấy đầu nhũ nho nhỏ bên phải, ra sức nhéo một cái!
“Á! A Du ngươi làm gì vậy! Đau chết người!” Thiết Ngưu kêu to đau đớn, vội vàng gỡ ra bàn tay đang đặt trên ngực mình.
“Đau? Mới chút chút thế đã la đau, chờ tí nữa không phải ngươi muốn gào cho cả kinh thành đều nghe thấy đấy chứ!” Từ kẽ ngón tay đổi đến giữa các đầu ngón tay, nam nhân cười gằn. Ta nhéo!
“A——!”
Một tiếng gào thảm dọa hai nha hoàn đang chờ ngoài cửa để hầu hạ vợ chồng vương gia rửa mặt chải đầu đến té ngã.
“Yêm muốn đi tiểu!” Thiết Ngưu vừa đau vừa cuống la to tức giận.
“Không đươc!”
“Yêm nhịn không nổi!”
Liếc mắt xem thường, cảm giác rõ ràng hùng phong của mình bị đại nam nhân thách thức vô cùng khó chịu!
(hùng phong: uy phong giống đực =]])
“Nhịn! Ngươi thử tè ra quần xem! Trước tiên làm tiền diễn, để ngươi thích ứng một chút, miễn cho đến lúc đó ngươi lại kêu đến cả kinh thành đều nghe thấy.”
“Gì?”
Nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch chẳng hiểu đầu đuôi kia, tim người nào đó bắt đầu đập nhanh. Ngẫm lại, quyết định bỏ qua tiền diễn, trực tiếp thẳng vào việc chính. Ngươi xem bản vương suy nghĩ cho ái thế biết bao! Sớm chấm dứt một chút, miễn cho hắn nhịn đến hỏng.
Trở người, cong lưng, nâng đùi Thiết Ngưu lên, tìm đúng chỗ, dùng tay đỡ tiểu đệ đệ của mình, nhìn nhìn độ cứng cũng không tệ lắm, nhắm ngay lối vào chật hẹp hơi lõm kia, nơi đó đang chảy ra một sợi bạch trọc, theo nhịp hô hấp mà khẽ khàng khép mở, “Hắc, còn biết bày vẻ sắc tình dụ hoặc người ta? Xem bản vương lộ chút lợi hại cho ngươi nhìn!” Vào thẳng! Ép chặt!
“A a a!!! A Du ngươi ngươi ngươi! A a——! Giết người rồi——!”
Từ bên trong truyền ra đủ kiểu đủ loại thanh âm, trong bốn nha hoàn có ba người đỏ mặt, một người sắc mặt trắng bệch. Chẳng lẽ vợ chồng động phòng đều đáng sợ như thế sao? Nha hoàn mặt trắng bệch sắp gả cho người ta lo lắng sợ hãi nghĩ.
“Ưm… ư, A Du… ngươi, ngươi sao cứ dùng cái thứ kia của ngươi cắm vào mông yêm…?” Thiết Ngưu bị làm đến có hơi mà không có sức, đến lúc này vẫn không rõ tại sao A Du lại có hứng thú với mông hắn như vậy! Ngươi xem, từ buổi sáng đến giờ y vẫn dùng cái đó không ngừng ra ra vào vào thân thể hắn. Mà giữa khi đó ngay cả lúc hắn thật sự nhịn không được sắp tè ra quần, A Du đại phát từ bi ôm hắn đến cạnh bồn cầu để hắn đi tè cũng không rút cái đó ra. Người nào đó nhờ con trâu nào đó ngốc thộn mà không thương xót sung sướng một phen, nhưng việc này lại làm cho Thiết Ngưu ngốc thộn lần đầu tiên trải qua công cuộc bài tiết thống khổ như thế dây dưa như thế. Hắn thề, sau này không bao giờ để cho A Du ôm hắn hoặc đỡ hắn đi tè nữa!
Mắt thấy thái dương ngày đông từ đỉnh núi đã treo lên đến giữa trời, vương gia dường như vẫn không có ý nổi trống thu binh. Đám nha hoàn hai mặt nhìn nhau không biết nên làm thế nào cho phải, đây là lần đầu tiên các nàng gặp phải tình huống như thế này.
“Khụ! Vương gia dậy chưa?”
“A! Nô tỳ khấu kiến Thành vương gia.” Đám nha hoàn nhìn rõ người đến vội vàng nhún người bái kiến.
“Miễn. Vương đệ vẫn chưa dậy sao? Bản vương nghe nói… tối hôm qua vương đệ đã đón đệ tức (em dâu) trở về, nên ghé qua thăm.” Thành vương mỉm cười vẫn luôn duy trì phong độ vương giả, cùng lúc thần sắc không đổi trộm lắng nghe thanh âm vi diệu truyền ra từ trong phòng. Rất nhanh, Thành vương nhíu mày, không thể nào! Chẳng lẽ…
Vốn là Hoàng Phủ Trí tin chắc Du và tên nông dân kia tuyệt đối không thể có bất cứ hành vi nào thuộc phương diện kia, mang theo mười phần mười chắc chắn tiến đến tìm chứng cứ xác thực thuận tiện bức Lịch vương nhận hoàng vị, lúc này đây thật sự đau đầu.
Có thể nào người đang thừa nhận mưa móc hoan ái bên trong không phải tên hán tử ngốc kia không? Cho dù vì trốn tránh ngôi vị hoàng đế Du có thể miễn cưỡng ôm một tên ngốc thô kệch cùng là nam nhân, nhưng cũng không nên… nhiệt tình như vậy chứ? Xem ra mấy nha đầu này đã đứng chờ ở cửa không ít thời gian.
“Khụ! Bản vương có chuyện hỏi các ngươi, các ngươi phải thành thật trả lời!”
“Dạ.” Đám nha hoàn bất an nhận mệnh.
“Trong phòng kia người đang thừa nhận vương ân mưa móc thật là vương…”
“A Du! Ngươi có để yên hay không! Yêm sắp chết đói! Yêm muốn ăn cơm——!”
Trong phòng truyền ra tiếng rống la đói khàn khàn cắt ngang câu hỏi của Thành vương, cũng đập tan một tia ảo tưởng cuối cùng của Thành vương.
.
Lịch vương Hoàng Phủ Du sung sướng dị thường tay nâng chén trà xanh mắt ẩn ý cười nhìn ái thê ăn nuốt như lang như hổ, lúc có lúc không cũng sẽ nhìn quét một chút cái mặt nhăn như khổ qua ở đối diện.
“Ăn từ từ, lại chẳng ai giành với ngươi. Đến, quay mặt lại đây.” Du lấy ra khăn lụa, mang theo vẻ mặt tươi cười dịu dàng hù chết người, lau vết mỡ dính ở khóe miệng vương phi của y.
“Khụ khụ khụ! Du đệ, xem như ta cầu ngươi, đừnh kích thích ta nữa! Biểu cảm của ngươi thật sự…” rất giả tạo, ba chữ còn lại Hoàng Phủ Trí không dám nói ra.
Trực tiếp nhét khăn lụa bị bẩn vào trong tay Thiết Ngưu, tựa như bây giờ mới chú ý tới người ngồi đối diện mình là ai, Du liếc mắt hỏi: “Suýt nữa quên hỏi ngươi, Trí, ngươi đến làm gì?”
Thiết Ngưu cầm khăn lụa lau mặt tung lung một chút, cười khờ với Hoàng Phủ Trí, “Ngươi chính là Trí à, yêm từng nghe A Du nhắc đến ngươi, hắn nói hắn có một ca ca hữu danh vô thực, ha ha.”
“Ha ha.” Du phát hiện y càng ngày càng thích trâu ngốc nhà y.
Thành vương cười gượng.
Thiết Ngưu đoán chừng bản thân không biết lại nói sai cái gì, vội vàng mất bò mới lo làm chuồng bổ sung: “Đại huynh đệ, ngươi đừng để bụng. Muội yêm thường nói người ngốc có phúc của người ngốc, dốt nát chút cũng không có gì không tốt. Ngươi nói có phải không, A Du?”
Lịch vương nhếch miệng liều mạng gật đầu.
“A, không phải ngươi nói nhờ ta chú ý cả nhà lão tướng quân giúp ngươi sao. Khoảng thời gian ngươi không ở đây, ta thử thám thính một phen.” Không muốn tiếp tục bị tên vương phi chả biết là ngốc thật hay ngốc giả kia lấy ra tiêu khiển, Thành vương rất nhanh nói ra mục đích thứ hai của bản thân khi đến đây.
Hừ hừ, ta chỉ biết bất luận là chuyện gì đi nữa, chỉ cần có chút liên quan đến Hoàng Phủ Du chắc chắn không phải là chuyện tốt! Ngươi xem, đang yên đang lành một người trung hậu cũng bị y vô tri vô giác luyện thành bại hoại!
“Hửm? Kết quả thế nào?” Hoàng Phủ Du bắt đầu thấy hứng thú. Y biết Trí tuyệt đối sẽ không vì thám thính được chút việc nhỏ như hạt vừng hạt đậu mà đặc biệt cất công chạy đến đây chịu nói móc. Đồng thời, y cũng cẩn thận chú ý đến biểu cảm của Thiết Ngưu.
“Ngươi cũng biết Âu Dương Phụ Thiên có hai con gái.”
“Ừm. Con gái nhỏ của lão không phải đã mất rồi sao?”
“Vậy ngươi có biết con gái nhỏ của lão chết như thế nào không?”
Huynh đệ hai người nhìn nhau một cái.
“Các ngươi toàn bộ lui xuống! Không cho gọi thì không được vào.”
“Dạ.” Đám người hầu hạ lần lượt khom người lui ra.
Thiết Ngưu vội vàng đứng lên, lau lau miệng định chạy ra ngoài. Vừa lúc, hắn đang muốn gặp đệ muội. Có thể vì đứng dậy quá nhanh, cái chỗ riêng tư nào đó không cẩn thận bị liên lụy, đau đến mức Thiết Ngưu ngay tại chỗ hít mạnh một hơi.
Vươn tay chụp lại, Lịch vương xách cổ Thiết Ngưu đang đau đến nhe răng nhếch miệng, bất mãn nói: “Ngươi chạy đi đâu! Ngoan ngoãn ngồi một chỗ cho bản vương!”
“Yêm muốn đi thăm Nhiễm Hoa với Tiểu Du Đầu.” Thiết Ngưu xoay người trừng mắt.
“Chờ lát nữa ta đi với ngươi.” Lịch vương trừng lại.
“Ngươi nói đó, tí nữa đừng có mà quên.” Ngẫm lại chưa chắc bản thân nhớ được chỗ đó, Thiết Ngưu quyết định nhận lời đề nghị nhưng vẫn không an tâm dặn dò thêm một câu mới bằng lòng đỡ thắt lưng chậm rãi ngồi xuống.
Nhìn thấy tư thế đỡ thắt lưng của Thiết Ngưu, Du cười như hoa nở. Nhẹ nhàng vỗ vỗ eo lưng A Ngưu, thuận tay còn rót cho hắn một chén trà nóng, nhìn hắn méo mặt cẩn thận ngồi trên ghế mới quay đầu lại đối diện với Hoàng Phủ Trí đang nhìn bọn họ trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên không che dấu nổi.
Yên lặng nhìn chăm chú vào huynh trưởng của mình, mãi đến khi đối phương phải thấy xấu hổ mà thu lại ánh mắt đánh giá.
“Hắn là đặc biệt?”
“Ngươi nói gì?”
“Ta nói… Khụ! Ta nói con gái nhỏ của Âu Dương Phụ Thiên không phải chết do bệnh tật như lời đồn đại bên ngoài, mà là tự sát.” Cảm thấy nhiệt độ không khí trong phòng thoáng chốc giảm xuống không ít, Trí vội vàng sửa miệng.
“Tự sát? Vì sao?”
“Tình.”
“Nam nhân là ai?”
“Ngươi nhất định không ngờ đến.” Trí cười nói.
“Trịnh Trường Tắc?”
“Làm sao ngươi biết?” Trí kinh ngạc.
Du nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thiết Ngưu đang há mồm uống trà. Thiết Ngưu đang dùng một đôi mắt tràn ngập hiếu kỳ chăm chú nhìn y mà.
“Thiết Ngưu, ngươi biết Trịnh Trường Tắc là ai không?”
“Không biết. Hắn là ai?”
Du gật đầu, bộ dạng của tiểu tử này không giống giả ngu, xem ra nếu muốn biết ân oán giữa Bắc nhạc cuồng nhân và Trịnh Trường Tắc chỉ có thể hỏi chính Cuồng nhân.
“Tình huống tỉ mỉ chi tiết ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết con gái nhỏ của Âu Dương Phụ Thiên qua lại với Trịnh Trường Tắc trước, đợi Trịnh mười năm. Nhưng sau này, chẳng biết tại sao Trịnh lại lấy đại tỷ ăn chay mười năm, chưa từng bước một bước qua đại môn là Âu Dương Nguyệt Cầm. Không chịu nổi đả kích này, ngay ngày đại tỷ thành thân, Âu Dương Ngọc Giác uống thuốc tự sát. Vì che giấu tiếng xấu, Âu Dương lão tướng quân giả tạo tin Âu Dương Ngọc Giác ốm chết, mười ngày sau khi Âu Dương Nguyệt Cầm thành thân mới đưa ma.”
“Với Trịnh Trường Tắc này ngươi hiểu biết được bao nhiêu?”
“Không nhiều hơn ngươi. Ngươi cho người điều tra gã?”
Du giữ vẻ trầm mặc.
.
Thiết Ngưu nôn nóng muốn nhanh được gặp đệ muội, nên Hoàng Phủ Trí vừa mở miệng cáo từ, hắn đã vội vàng kéo A Du ra cửa.
Rõ ràng thấy Thiết Ngưu đi nhầm hướng, Du ôm ý xấu không mở miệng nhắc hắn, ngược lại chậm rì rì theo sau, nghiên cứu tư thế đi đường kỳ quái khi hắn xoải bước.
“A Du, ngươi nhanh lên!”
“Vội cái gì, đệ muội ngươi lại chẳng chạy đi đâu được. Chậm một chút, không phải mới vừa rồi ngươi còn la đau sao?”
“Ai bảo ngươi…”
“Ai bảo ta làm sao? Nghĩ xem lúc trước không biết ai vỗ ngực nói mình tuyệt đối không sợ đau, sợ đau là con chó nhỏ?” Nam nhân cười lạnh.
“Yêm, yêm…”
“Yêm cái gì?”
“Ai nói yêm kêu đau! Yêm nói ngươi đi nhanh lên!” Thiết Ngưu rướn cổ cãi bướng, bất chấp tất cả. Vừa nói xong liền cất bước đi nhanh về phía trước – kết quá của việc cậy mạnh không hỏi cũng biết.
Ước chừng một nén nhang sau, hai người không thể không ngồi xuống trong một quán trà nhỏ cách Lịch vương phủ chỉ một dãy phố, nói cách khác là cách phủ tướng quân không đến một dãy phố.
Hảo tâm một cách cố ý yêu cầu chủ quán lấy ra một tấm đệm dày, Du cười cứ như đoạt được cái gì. Những người không biết y đều đoán, phải chăng vị quý công tử này cưới được công chúa hay đạt được vương vị, nếu không sao có người có thể cười đắc ý như thế lại rạng rỡ như vậy, ngoài ra hình như còn có chút dâm đãng?
“Thiết Ngưu, nương ngươi gọi là gì?”
“A?” Bị hỏi bất ngờ Thiết Ngưu không kịp phản ứng.
“Ta hỏi nương ngươi gọi là gì, còn cả tên của đa ngươi nữa.”
“Nương yêm gọi là nương yêm thôi, không thì gọi là gì? Ờ mà yêm nhớ rõ còn có người gọi bà Thiết thị.”
Thở dài, nam nhân nếm được mật ngọt không biết từ chỗ nào đào ra được kiên nhẫn vô hạn, hỏi kiểu hướng dẫn: “Ngươi còn nhớ đa người gọi nương ngươi là gì không? Ngoại trừ cách gọi mẹ lũ nhỏ ra!”
Nghe A Du nhắc đến đa đa của mình, sắc mặt Thiết Ngưu có chút thay đổi, ngây ngẩn nửa ngày không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn nghĩ một lúc lâu mới gãi gãi đầu, xê dịch cái mông không thoải mái đáp: “Đa yêm có đôi khi gọi nương yêm là ‘Nguyệt nhi’, nhưng nương yêm không thích đa yêm gọi bà như vậy, cũng không thích đa gọi bà là ‘mẹ lũ nhỏ’, cho nên đa yêm đều gọi bà là… ‘này’…”
“Cứ vậy ngươi chưa từng nghe tên họ đầy đủ của nương ngươi? Tỷ như tên bà trước khi xuất giá.”
Thiết Ngưu lắc đầu.
“Thiết Ngưu.”
“Ơi?”
“Nương ngươi còn sống không?”
Thiết Ngưu há to miệng.
Sau một lúc lâu, “Sao, sao ngươi biết được?”
“Ngươi nói với ta, nói lúc ngươi vì lý do gì đó biến thành một nam nhân khác.”
Du lẳng lặng nhìn chăm chú vẻ mặt biến đổi của tên nông dân dần dần tiến vào lòng y này.
Hắn là đặc biệt? Y nhớ tới câu hỏi của Trí.
Hắn là đặc biệt sao? Tựa như Tề Lẫm vương là đặc biệt với Hoàng gia gia sao? Du hỏi chính mình như vậy.
“A Du, ngươi nói gì? Yêm không hiểu.” Thiết Ngưu phiền não dùng sức kéo vành tai.
Khe khẽ thở dài, Du không muốn tiếp tục bức hắn. Quên đi, chỉ cần y muốn biết thì sớm hay muộn y cũng sẽ biết, cần gì phải bức ép tên ngốc này chứ?
“A Du người nhìn kìa!” Thiết Ngưu mời rồi còn tràn đầy phiền não, đột nhiên đầy mặt hưng phấn nhìn phía ngoài cửa sổ.
“Có chuyện gì thế? Người nhìn thấy ai?” Du cũng tò mò ngó sang.
Chỉ thấy cách phủ tướng quân chừng hơn trăm thước có một cỗ kiệu dừng lại, có bóng lưng một vị phụ nhân được hai nha hoàn đỡ đang biến mất chỗ đại môn.
“Là ai?”
“Ngươi không thấy? Là đại lão bà của đại quan kia chứ còn gì! Chính là đại quan mời yêm môn(chúng ta) ăn cơm, trong nhà có nữ yêu tinh ấy!” Không nghĩ tới ở kinh thành có thể gặp được người quen, nhìn nhìn bốn phía xác định nữ yêu tinh không đến cùng, Thiết Ngưu ghé vào tai A Du nhỏ giọng báo cáo.
Chính thê của thái thú Nhạc Dương? Ả đến kinh thành làm gì? Sao ả lại vào phủ tướng quân? Ả quen người trong phủ tướng quân? Lịch vương đoán chừng Thiết Ngưu hẳn không nhìn nhầm người , nghe được trong đầu mình truyền ra tiếng chuông cảnh báo.
Bỗng nhiên, Lịch vương anh tuấn nở nụ cười. Y nghĩ, y cực thích trâu ngốc kề tai nói nhỏ với mình.
Ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Thiết Ngưu nghiêng đầu lại đây.
Nam nhân kề sát vào cái đầu to tướng kia, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đến phủ tướng quân chơi được không? Ta nhớ trong hoa viên phủ tướng quân có trồng hoa quỳnh, lúc này cũng đã đến mùa hoa nở, không chừng may mắn gặp được, chúng ta có thể được thấy kỳ cảnh hoa quỳnh chợt nở.”[2]
“Hoa quỳnh? Phủ tướng quân? Được thôi! Yêm muốn đi! Oa a!” Thiết Ngưu đang hưng phấn bỗng kêu lên một tiếng quái dị, hai tay vội che, bưng kín vành tai của mình.
Đưa lưỡi liếm hàng răng trắng như tuyết của mình một cái, nam nhân làm ra vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì, vỗ vỗ tà áo đứng dậy.
“A Du, ngươi, ngươi, ngươi…” Thiết Ngưu che vành tai, biểu cảm quái dị.
“Ngươi có đi không nào?”
“Ngươi đói bụng rồi?”
“…Phải! Chúng ta đi phủ tướng quân ăn cơm chiều!” Buổi tối về ăn ngươi! Nam nhân liếc mắt ngắm nhìn “ái thê” cười âm hiểm.
“Ha ha, thật tốt quá, đây là lần đầu tiên yêm đến phủ tướng quân mà! A Du, yêm có thể mang tiểu đệ tiểu muội đi cùng không? Đúng rồi, ngươi nói trong phủ tướng quân sẽ có thật nhiều quan binh đứng gác chứ? Yêm môn có khi nào bị đánh loạn đuổi ra ngoài không? Tướng quân trông như thế nào? Có thật là thân cao hơn ba trượng, đầu lớn như ngưu, mắt to như đấu, lưng mang mãng xà làm đai, chân mang…”
Thiết Ngưu còn muốn tiếp tục tưởng tượng, Du chịu không nổi xoay người gọi chủ quán tính tiền.
Phủ tướng quân đáng thương cách hơn trăm thước kia, tuyệt đối không ngờ được đến giờ cơm chiều phải nghênh đón hai vị khách nhân đã đặc biệt lại còn không thể đắc tội như thế.
~*~
[1] Khe hẹp ba thốn: chỗ í đó, chỗ để đi vào í, ừ thì hí hí, hậu đình í.
Thốn là một đơn vị đo chiều dài, có nhiều cách giải thích và quy đổi cho đơn vị này. Tớ chọn một trong những cách quy đổi theo Đông y mà tớ biết là thế này.
1 thốn = bề ngang của ngón tay cái
1,5 thốn = bề ngang của 2 ngón trỏ và giữa
2 thốn = bề ngang của 3 ngón tay trỏ, giữa và áp út
3 thốn = bề ngang của 4 ngón tay trỏ, giữa, áp út và út
Quy tắc được áp dụng đo đồng thân (tay người nào thì đo cho chính người đó).
Còn trong trường hợp chương 23 của chúng ta, tâm hồn trong sáng của tớ nghĩ đến cách giải thích thế này: ‘khe hẹp ba thốn’ nghĩa là khe í nhét được 4 ngón tay trỏ, giữa, áp út và út. (sinh động, trực quan, dễ hiểu *cười lăn lộn*)
[2] Hoa quỳnh chợt nở (昙花一现 | đàm hoa nhất hiện): chỉ cảnh hoa quỳnh sớm nở tối tàn, cũng ẩn dụ sự vật mau sinh mau diệt.
Bạn nào nghĩ ra được cách dùng từ hay hơn chỉ tớ với nhóe.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ván Cược
Chương 23
Chương 23