Mộc Lăng dắt Tiểu Hắc vừa chạy vừa trốn, về đến khách điếm đã là buổi chiều, ánh dương ngả về tây, lòng còn sợ hãi cộng thêm bụng đói rầm rì kêu, hắn vẫn chưa ăn gì.ra
Dắt Tiểu Hắc vào trong chuồng ngựa, trở lại tửu lâu ở tầng dưới, Mộc Lăng gọi một bàn đồ ăn một bầu rượu ngon tự an ủi bản thân. Gác chân, một tay bầu rượu một tay đùi gà, ăn đến miệng bóng loáng, tư thế này, chỗ nào giống một thư sinh, giống một ác bá hơn. Bàn bên cạnh cũng không ai dám ngồi. Tần Vọng Thiên ra ngoài trở về, liền thấy cảnh Mộc Lăng đang phàm ăn tục uống.
Lắc đầu, Tần Vọng Thiên vờ như không quen biết gì hắn, xoay người lên lầu, lại bị Mộc Lăng nhìn thấy, trong miệng còn ngậm đùi gà, gọi: “Ô… Đã ăn cơm chưa?”
Tần Vọng Thiên xem như không có nghe thấy, trực tiếp lên lầu, đóng cửa.
Mộc Lăng bĩu môi, vốn đang muốn mời hắn cùng ăn, không ăn thì thôi. Hăng hái chiến đấu một trận, Mộc Lăng cuối cùng cũng no rồi, dùng khăn lau lau hai bàn tay bóng nhẫy, cầm cây tăm vừa xỉa vừa lên lầu, tiện tay còn cầm theo một bình hảo tửu cùng một con gà quay, để dành ăn khuya.
Đẩy cửa phòng đi vào thì thấy Tần Vọng Thiên đang lau chùi cây đao. Đao này rất cổ, thân là hắc kim, hình dạng rất đẹp, khí chất cũng rất bá đạo, chỉ là nếu so với Hắc Kim Hầu của Tư Đồ thì vẫn kém một chút.
Mộc Lăng đi đến bên giường, thả gà quay và rượu lên bàn, ngã đầu ngủ.
Tần Vọng Thiên khó tin nhìn hắn: “Ngươi đang làm gì?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái: “Ngủ trưa a.”
Tần Vọng Thiên nhịn không được mắt trợn trắng: “Ngươi sáng sớm ngủ thẳng đến trưa, mới vừa ăn xong liền ngủ, ngươi là heo thật sao?”
Hai chân Mộc Lăng kẹp lấy chăn lăn một vòng tự cuốn vào ổ chăn, nhướng nhướng mày, nói một tiếng: “Chán chết.”
“A…”, Tần Vọng Thiên kinh ngạc thở dốc, cắm mạnh đao xuống bên cạnh, làm vỡ mất một khối đất. Mộc Lăng lại lăn một cái, hàm hàm hồ hồ một câu: “Tuế tuế bình an.”
Tần Vọng Thiên triệt để không nói được gì.
Chỉ có điều, Mộc Lăng ngủ chưa đến một canh giờ đã bị đánh thức, Nhạc Thu Linh đã trở về, nói mấy ngày này phải về Nhạc gia trại, nhưng là đại ca nàng không chịu tham dự vào chuyện trong trại, cho nên lần này chỉ có một mình, muốn mời Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng cùng nàng trở về.
Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi cứ trở về trước, chúng ta sẽ hoà cùng người đến dự lễ vào sau, hơn nữa, nếu như muốn kiểm tra thi thể, cũng không thể dùng cách quang minh chính đại, có khả năng phải hạ thủ ngầm.”
Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên nói rất có lý, liền gật đầu, phụ hoạ: “Nói rất có lý.”
“Việc này…”, Nhạc Thu Linh dường như có chút bối rối, nói: “Ta đã phái người đi thông báo cho nhị ca rồi, nói ta trên đường gặp sơn phỉ, may mà được hai vị hảo tâm cứu.”
“A?”, Mộc Lăng kinh ngạc: “Nhạc cô nương ngươi cũng thành thật quá.”
Nhạc Thu Linh cũng hiểu được mình nói quá sớm, lên tiếng: “Ca ta còn nói, muốn đích thân dẫn người tới đón ta đồng thời nói lời cảm tạ các ngươi, làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?!”, Mộc Lăng xoay người ngồi xuống: “Dễ giải quyết thôi!”, nói xong liền đứng lên thu dọn quần áo: “Chạy mau a!”
Tần Vọng Thiên túm hắn: “Ngươi hoảng loạn cái gì?!”
Mộc Lăng trừng mắt: “Ta sợ nhất là cùng ‘y quan gì đó’ giao tiếp, ta mặc kệ, ta phải về Hắc Vân Bảo!”[y quan gì đó chính là y quan cầm thú: mặt người dạ thú]
Tần Vọng Thiên ngăn Mộc Lăng đang giãy dụa muốn trốn đi lại: “Ngươi không được đi!”
“Tại sao không được?!”, Mộc Lăng xông ra cửa: “Ta phải đi!”
“Ngươi dám đi ta liền nói cho toàn bộ người trong thiên hạ biết ngươi mười năm còn trị không hết vết thương của ta, ngươi là một lang băm!”, Tần Vọng Thiên giở tuyệt chiêu.
Mộc Lăng bị đâm trúng chỗ đau, đang đấu tranh nội tâm, đột nhiên Nhạc Thu Linh quỳ xuống, nói: “Mộc tiên sinh, ta van cầu ngươi, theo ta quay về Nhạc gia trại, kiểm tra một chút thi thể của gia phụ…” Vừa nói vừa khóc dập đầu với Mộc Lăng.
Mộc Lăng đau khổ ra mặt, hắn sợ nhất là nữ hài tử khóc sướt mướt, sau đó, dưới lầu truyền đến tiếng xôn xao, chợt nghe tiểu nhị hét to, toàn bộ lầu hai đều nghe được: “Yêu… Nhạc nhị thiếu gia, ngọn gió nào thổi ngài đến đây?”
Nhạc Thu Linh hoảng hốt, Tần Vọng Thiên chỉ Mộc Lăng: “Ngươi là lang băm.”
Mộc Lăng tức giận rồi, ném bao quần áo rống: “Không đi thì không đi, nương a! Lão tử sợ ai?”. Nói còn chưa dứt lời, đã bị Tần Vọng Thiên nắm lại. Phòng ngừa Mộc Lăng đào tẩu! Tần Vọng Thiên xoay mặt nói với Nhạc Thu Linh: “Ngươi đi ngăn ca ngươi lại, nói ân công của ngươi đang thay quần áo, sau đó thì ra ngoài, ngoài ra đừng nói gì cả!”
“A… Được.”, Nhạc Thu Linh nhanh chóng đi.
Tần Vọng Thiên không nhiều lời, tha Mộc Lăng đến bên giường, Mộc Lăng còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đã bị đặt xuống giường, Tần Vọng Thiên đã bắt đầu cởi y phục của hắn rồi. [ ố!!! ]
“… “, Mộc Lăng sửng sốt hồi lâu, níu y phục hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tần Vọng Thiên trừng mắt: “Đừng nhúc nhích!”
“Sao lại không nhúc nhích?”, Mộc Lăng khinh khỉnh: “Ngươi đừng xằng bậy nha”. Lấy tay víu lại y phục, giả ra bộ dáng thẹn thùng: “Ta không phải là loại người ùy tiện đâu nha.”
Tần Vọng Thiên mất một lúc mới hiểu ra, tàn bạo nắm lấy cổ Mộc Lăng: “Nương a, nhìn ngươi còn không bằng nhìn một gốc cây, thay quần áo!”
“Sao phải thay quần áo?”, Mộc Lăng không giải thích được.
“Cả người ngươi đầy dầu mỡ, có chỗ nào giống người?”, Tần Vọng Thiên trừng một cái: “Ngươi giả thành một tiên sinh dạy học, ta là thư đồng của ngươi.”
“A phi!”, Mộc Lăng bĩu môi: “Chỗ nào có thư đồng giống ngươi a? Ngươi nghĩ người khác là đồ ngu sao?”
Tần Vọng Thiên sửng sốt: “Vậy làm sao bây giờ? Tóm lại, ta phải cố hết sức không làm hắn chú ý đến ta!”
Mộc Lăng xoa xoa cổ, nhìn hắn một chút, nói: “Như vậy đi, ngươi làm bảo tiêu của ta.”
Tần Vọng Thiên nhíu mày: “Bảo tiêu?”
Mộc Lăng gật đầu: “Ta thì… Chậc, làm thương nhân buôn dược liệu, ngươi là thủ hạ kiêm bảo tiêu của ta, không phải được rồi sao?”
Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, ý này cũng không tệ.
Mộc Lăng rời giường, lục tung tìm ra một bộ y phục, nói: “Nghe nói Nhạc gia trại rất có năng lực, thử xem có thể lừa bọn họ giúp ta tìm thảo dược không, như vậy cũng không phí công của ta”
Nói xong bò lên giường, buông màn giường, lại chui đầu ra cảnh cáo: “Không cho nhìn lén nha!”
Tần Vọng Thiên không nói gì, xoay người thu dọn đồ đạc, dùng một khối vải đen bao cây đao lại, cột thành giống như một cây côn dài, đeo ở sau người. Đi tới bồn nước soi soi, nghĩ thầm…’Cũng may là năm đó bị hỏa thiêu, thay hình đổi dạng triệt để.”
Lúc đó, Mộc Lăng cũng chui từ màn giường ra, mặc quần áo gọn gàng, áo khoác lụa màu lam bên ngoài bộ trường sam bạch sắc, trên tay cầm một cây quạt ngà, tóc cũng chải lại, trắng trẻo sạch sẽ văn thư nhã nhặn, đeo dây lưng viền vàng, còn khảm một chút ngọc thạch, có vẻ rất quý phái.
Mộc Lăng mở cây quạt phẩy phẩy, đắc ý hỏi: “Thế nào? Nhìn rất được đúng không?”
Tần Vọng Thiên cũng không rảnh nói nhảm với hắn, thu dọn hành lý, nói với Mộc Lăng: “Việc của ngươi là dẫn đi toàn bộ lực chú ý của Nhạc Tại Đình, ta còn muốn tìm vài thứ trong Nhạc gia trại, ngươi đừng gây trở ngại cho ta là được.”
Mộc Lăng dùng một vẻ mặt kì lạ nói: “Ta còn phải tìm dược…”, vừa nói vừa kéo Tần Vọng Thiên một cái, bổ sung: “Hứa, nếu như ta chữa khỏi mặt của ngươi, ngươi sẽ không gọi ta là lang băm!”
Tần Vọng Thiên nhìn hắn một hồi, gật đầu: “Được! Nhưng, không chỉ chữa vết sẹo, còn phải hết đau.”
“Được rồi”, Mộc Lăng liếc mắt nhìn hắn, phe phẩy quạt đi ra cửa, đi tới thang lầu, đột nhiên quay lại nói với Tần Vọng Thiên: “Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, buổi chiều ở bờ sông ta đã gặp Nhạc Tại Đình.”
Tần Vọng Thiên sửng sốt, còn chưa kịp nói, nghe Mộc Lăng đắc ý dào dạt nói tiếp: “Còn nữa, ngươi sau này phải gọi ta là thiếu gia!”. Nói xong, nghênh ngang đi xuống lầu.
Tại đại sảnh tửu lâu, Nhạc Tại Đình đang cùng Nhạc Thu Linh ngồi uống trà, thấy trên lầu có người xuống tới thì ngẩng mặt nhìn, vừa liếc mắt liền thấy được Mộc Lăng.
Mộc Lăng bình thản xuống lầu, quả nhiên thấy trong mắt Nhạc Tại Đình hiện lên một tia nghi ngờ, trong lòng hiểu rõ, Nhạc Tại Đình không đơn giản như vẻ ngoài, hắn đã nghi ngờ việc tình cờ gặp lúc nãy là có mưu tính rồi. Thiên ý đã như vậy, cũng không còn gì để nói, xem ra tiểu tử này nhất định sẽ đặc biệt đề phòng mình, vừa hay có thể làm vật che chắn cho Tần Vọng Thiên.
“Ai…”, Mộc Lăng thở dài tiếc nuối, lão thiên gia thật không để hắn nhàn rỗi nha.
Chờ hai người đi xuống lầu, Nhạc Thu Linh vội đứng lên, gọi hai người: “Ân công.”
Mộc Lăng nghĩa hiệp khoát tay: “Ân công ân mẫu cái gì, quá khách khí.”
Nhạc Tại Đình mặc dù còn nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười tiến lên nói: “Thì ra các hạ là ân công cứu mạng gia muội, thất kính!”
“Ai.”, Mộc Lăng bày ra điệu bộ nhà giàu mới nổi, ngồi xuống: “Cái gì thấp kim kiền kim*, là vàng thì tốt rồi.”
Nhạc Tại Đình bị Mộc Lăng quậy cho mơ hồ, tại bờ sông, dáng vẻ hắn lười biếng nhàn tản, mặc dù hơi điên điên khùng khùng, thế nhưng có chút thú vị nói không ra lời. Hiện tại lại biến thành tư thế một tài chủ, người này thiên biến vạn hóa, thật không biết hắn thật sự là như vậy hay cố ý giả vờ. Chỉ là…Nhạc Tại Đình thầm buồn cười, mặc dù là làm ra bộ dáng khiến người khác ghét bỏ, nhưng không hiểu sao lại thấy có chút khả ái.
“Ha hả…các hạ xưng hô thế nào?”, Nhạc Tại Đình ngồi đối diện Mộc Lăng, cười hỏi.
“Nga, không dám, Lâm Bách Tuế.”, Mộc Lăng xem ra rất vừa ý cái tên này, nói ra cực kì thuận miệng.
“Lâm Bách Tuế…”, Nhạc Tại Đình suy tư, không nghĩ ra được trên giang hồ có nhân vật nào mang tên này. Ngoài ra, hắn lưu tâm nhất là, nhìn không ra người trước mặt có biết võ công hay không. Mộc Lăng tạo ra cảm giác là một thư sinh văn nhược, hơn nữa sinh hoạt hằng ngày cũng là hết ăn lại nằm, đôi khi còn điên điên khùng khùng, đại đa số mọi người sẽ nghĩ hắn không có võ công. Nhưng Nhạc Tại Đình biết, người nhìn không ra sâu cạn như thế kỳ thực đáng sợ nhất, hoặc là hắn hoàn toàn không công phu, hoặc là công phu cao thâm khó lường.
Tần Vọng Thiên phía sau Mộc Lăng cúi đầu đứng thẳng, từ lúc cùng Mộc Lăng xuống lầu, Nhạc Tại Đ ngoại trừ liếc mắt nhìn hắn một cái, còn lại toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Mộc Lăng. Tần Vọng Thiên lúc này mới hiểu được câu Mộc Lăng nói với hắn trước khi xuống lầu có ý gì, cũng hiểu được nguyên nhân Mộc Lăng giả dạng thành như vậy. Nhị đương gia Hắc Vân bảo không phải ngọn đèn ban trưa[ý là ngớ ngẩn, vô dụng], hắn làm vậy, vừa làm Nhạc Tại Đình nhìn không ra bản tính thật, vừa lợi dụng được tính đa nghi của Nhạc Tại Đình, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.
Nhạc Tại Đình cũng không nóng nảy, ngồi cùng Mộc Lăng trò chuyện, hỏi: “Lâm tiên sinh dường như có biết y thuật?”
Mộc Lăng có chút đắc ý vỗ ngực: “Đúng, lão tử không phải người tầm thường, ta nói muốn người sống, Diêm Vương gia cũng không bắt đi được.” Nói xong, ghé qua nhỏ giọng với Nhạc Tại Đình: “Thục Trung đệ nhất danh y Mộc Lăng, ngươi có biết không?”
“Biết.”, Nhạc Tại Đình liên tục gật đầu: “Đại danh Mộc thần y như sấm bên tai!”
“Hắc hắc.”, Mộc Lăng bĩu môi nói: “Ta là đại ca hắn.”
“Khụ khụ…”, Nhạc Tại Đình sửng sốt: “Thế nhưng, các ngươi không cùng họ.”
Mộc Lăng bĩu môi một cái: “Đương nhiên không cùng họ rồi, hắn một chữ mộc, ta có hai[chữ "lâm" là hai chữ "mộc" ghép lại], cho nên ta là đại ca hắn, ha ha ha…”
Tần Vọng Thiên không khỏi âm thầm lắc đầu, Mộc Lăng quá thông minh, vừa gặp qua Nhạc Tại Đình một lần đã hiểu rõ tính tình hắn. Cùng chỗ với người như Nhạc Tại Đình, không thể giả khôn, cũng không thể giả ngu, phải khi thông minh khi thì ngốc nghếch, tốt nhất còn thêm chút điên điên khùng khùng, làm hắn hoàn toàn không đoán ra được.
Nhìn lại Nhạc Tại Đình, tuy rằng ngoài miệng chuyện trò vui vẻ, ánh mắt đã có chút rối loạn, hơn nữa mày cũng hơi nhăn lại, xem ra là thật sự rất hoang mang.
Mộc Lăng chỉ nhìn dáng vẻ Nhạc Tại Đình đã muốn cười, nói thầm, tiểu tử người còn non lắm, đừng nói là ngươi, ngay cả Tư Đồa cũng có thể làm cho choáng váng, huống chi một cái Nhạc gia trại.
Mộc Lăng gác chân, rất mất hình tượng mà uống trà, nghĩ thầm, dù sao chuyện bao đồng cũng đã lo rồi, đã định trước là chỉ có thể sống đến chín mươi chín rồi, nếu như nửa đường chạy ra không phải lỗ vốn lớn sao? Dứt khoát đến Nhạc gia trại xem xem các ngươi có gì lợi hại, nếu không có gì đáng kể, gia gia liền tiêu hết tài sản của các ngươi, nếu không thì thật phụ lòng thiên thiên vạn vạn lão bách tính Lạc Hà Thành.
“Đúng rồi, Lâm tiên sinh đến Lạc Hà Thành du ngoạn sao?”, Nhạc Tại Đình tiếp tục đặt câu hỏi.
“Không bằng để tại hạ tận tình tiếp đãi đi.”
“Hô?”, Mộc Lăng hăng hái nói: “Ta sao, chủ yếu là muốn đến tìm dược liệu, cũng không gấp. Đã sớm nghe nói Nhạc gia trại phong cảnh vô hạn, nói vậy ta có may mắn được tham quan?”
Nhạc Tại Đình gật đầu liên tục, nói:” Lâm tiên sinh đã cứu muội muội của ta, đó là có ân với Nhạc gia trại, đúng lúc vài ngày nữa là điển lễ nhậm chức của ta, sẽ có thiên hạ hào kiệt đến tham gia, không bằng Lâm tiên sinh đến Nhạc gia trại ít lâu đi.”
“Vậy thì tốt quá!”, Mộc Lăng cười gật đầu: “Ta cung kính không bằng tuân mệnh, bao ăn uống toàn bộ đúng không?”
Tần Vọng Thiên vô lực, Mộc Lăng kia ỷ vào dùng tên người khác, liều mạng làm chuyện mất mặt, dù sao mất mặt cũng không phải là hắn. Nhạc Tại Đình cũng thấy buồn cười, người này thật đúng là dung tục hơn người, gật đầu: “Đương nhiên đương nhiên, sau này chi phí ăn uống của Lâm tiên sinh tại Lạc Hà Thành đều do Nhạc gia trại chi trả!
Mộc Lăng cười như nở hoa, thầm nói, đây là ngươi nói nha, lão tử ngày ngày đều sẽ ăn bào ngư vi cá.
——————————————-
(*): “thấp k” với “thất kính” đọc gần giống nhau, còn “thấp kim” là…vàng ướt[đừng suy nghĩ linh tinh : )) ], “kiền kim” là vàng khô
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 4
Chương 4