Khi Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng chạy tới, lửa ở khách sạn đã bị dập tắt, quan sai và người đi đường đang hỗ trợ nhau chuyển thi thể ra ngoài. Mộc Lăng nhìn bảy tám cỗ thiêu thi nằm trên mặt đất, hỏi quan sai: “Có người bị thương không?”
Quan sai lắc đầu, nói: “May là đều chạy đi được, không ai bị thương.” Nói xong, quan sai tiếp tục chuyển thi thể, Mộc Lăng cau mày, nhìn đoàn người.
“Này.” Tần Vọng Thiên chọt chọt Mộc Lăng: “Làm sao vậy?”
Mặt Mộc Lăng nhăn nhíu: “Thật kì quái, vì sao không có ai bị thương?”
Tần Vọng Thiên cũng gật đầu, ngay lúc ấy thì thấy Nhạc Tại Đình từ xa hối hả chạy đến.
“Lâm huynh!” Nhạc Tại Đình thấy Mộc Lăng liền tiến đến chào hỏi: “Thân thể ngươi thế nào rồi?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, lắc đầu nói: “Không sao rồi.”
“Nhạc nhị thiếu gia!” Các võ lâm nhân sĩ toàn thân đầy khói bụi căm giận quát: “Nhạc gia trại các ngươi sắp xếp cho chúng ta loại khách sạn gì vậy? Cháy một trận, chưởng môn của chúng ta đều chết cháy rồi!”
“Chưởng môn?” Mộc Lăng nghe xong sửng sốt, nhìn mấy người võ lâm nhân sĩ: “Các ngươi là người môn phái nào?”
“Chúng ta là Bạch Vân phái.”
“Chúng ta là Hạc Quy phái!”
“Chúng ta là Không Thừa phái!”
Một đám lần lượt báo tên, Mộc Lăng nhỏ giọng hỏi Tần Vọng Thiên: “Là môn phái nào vậy? Đều chưa từng nghe qua.”
Tần Vọng Thiên nhịn cười, thấp giọng nói với Mộc Lăng: “Có danh tiếng mà lại được sắp xếp ở khách sạn nhỏ này sao? Các môn phái lợi hại đều ở trong Nhạc gia trại cả rồi.”
Mộc Lăng nhướng nhướng mày: “Thì ra là thế.”
“Các vị anh hùng xin chớ nóng vội.” Nhạc Tại Đình chắp tay, nói: “Việc này rất kì hoặc, ta hoài nghi là có người cố ý phóng hỏa nhằm gây tổn hại uy danh Nhạc gia trại, chuyện này Nhạc gia trại sẽ toàn lực truy xét, nhất định sẽ cho các vị vừa lòng.”
Nói xong, Nhạc Tại Đình gọi người đưa thi thể về Nhạc gia trại, cả chưởng quỹ hỏa kế cũng mang đi, còn phái người bao vây khách sạn, cùng quan sai tra rõ nguyên nhân chuyện lần này.”
“Ừm.” Mộc Lăng sờ sờ cằm nhìn Nhạc Tại Đình đem người đi, mà đám quan sai một tiếng cũng không nói, xem ra là đã thỏa thuận trước rồi.
“Này.” Tần Vọng Thiên cọ cọ Mộc Lăng một lúc, cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Khó thấy được ngươi nhiệt tình như vậy, xem náo nhiệt đến quên ăn luôn rồi?”
Mộc Lăng liếc hắn: “Ai nói.” Nói xong đi đến một tửu lâu ở góc đường, lầm bầm: “Gia gia ta cho tới bây giờ cũng chưa từng quên.”
Tần Vọng Thiên theo sau, cùng Mộc Lăng song song đi tới, nói: “Khi nãy ngươi nói, có người chết nhưng không ai bị thương rất khả nghi sao?”
Mộc Lăng cười nhạt một tiếng: “Đám đệ tử đều lông tóc vô thương chạy ra, bang chủ chưởng môn làm sao lại đều chết cháy, tuyệt đối là có quỷ!”
Tần Vọng Thiên gật đầu, Mộc Lăng xoay mặt nhìn hắn một chút, hỏi: “Này, ngươi lẻn vào Nhạc gia trại cũng được một thời gian rồi, Tam tuyệt thần đao không tìm được, hiện tại ngay cả Nhạc Nam Phong rốt cuộc sống hay chết cũng không có tin tức, chuyện tìm Nhạc Tại Đình báo thù ngươi cũng không có động tĩnh, ngươi dự định tiếp theo làm thế nào?”
“Tần Vọng Thiên hơi sửng sốt, nói thật ra, hắn vốn dĩ dự định sau khi vào Nhạc gia trại sẽ lấy lại Tam tuyệt thần đao, sau đó khiến cho Nhạc Tại Đình thân bại danh liệt… Thế nhưng khi gặp được Mộc Lăng, hắn thường xuyên quên mất mấy việc này, hình như ngay cả lửa hận vẫn luôn hừng hực trong lồng ngực cũng hạ xuống rất nhiều.
Thấy vẻ mặt Tần Vọng Thiên mờ mịt, Mộc Lăng khe khẽ thở dài, nói: “Ngươi có muốn nghe ta nói một câu không?”
Tần Vọng Thiên ngẩn đầu nhìn hắn, chờ Mộc Lăng tiếp tục nói.
Mộc Lăng suy nghĩ một chút, nói: “Tam tuyệt thần đao nhất định phải tìm được, đây là di nguyện của mẫu thân ngươi, là việc ngươi cần phải làm. Về phần Nhạc Tại Đình, kỳ thực đó là ân oán của hắn và Nhạc Nam Phong, ngươi còn trẻ, không nên đeo nặng những thứ đó.”
Tần Vọng Thiên nhíu mày: “Ngươi bảo ta buông tha Nhạc Tại Đình?”
Mộc Lăng khoát khoát tay: “Cũng không phải bảo ngươi buông tha hắn, mà là không nên để tâm thù hận hắn, không đáng.”
Tần Vọng Thiên không nói, dường như đang trầm tư.
“Ngươi muốn báo thù cho một nhà Mộ Dung Liệt, điểm ấy ta rất hiểu.” Mộc Lăng thản nhiên nói: “Nếu muốn báo thù, thì đem chuyện ác ngày đó của Nhạc Tại Đình đi chiêu cáo thiên hạ, quang minh chính đại giết hắn, sau đó ngươi sống tiếp cuộc đời của ngươi, không nên thù hận nữa.”
Tần Vọng Thiên cúi đầu không nói, Mộc Lăng nói tiếp: “Hơn nữa, nếu như Nhạc Nam Phong thật sự không chết, thì rất có thể hắn có kế hoạch khác, vậy thì được rồi, Nhạc Tại Đình giết bằng hữu của hắn, hại con hắn, đó vốn là món nợ hắn phải đòi, không lý do gì ngươi phải đeo trên người, ngươi nói cho hắn biết chuyện, xem bọn hắn đấu, xem xong thì tốt rồi.”
Tần Vọng Thiên nghe Mộc Lăng nói, liếc hắn một cái: “Nhu nhược yếu đuối.”
“Tiểu hài tử chết tiệt!” Mộc Lăng trừng mắt: “Ta nói cho ngươi biết, không nghe lời người lớn sẽ gặp hại ngay trước mắt, với thù hận thì không thể quá chấp nhất.”
“Sáo rỗng.” Tần Vọng Thiên tiếp tục liếc.
“Đây là lời chí lý!” Mộc Lăng nhíu nhíu mày: “Có khi ngươi thấy được ngày Nhạc Tại Đình thân bại danh liệt, cũng sẽ không vui vẻ bao nhiêu. Theo ta thấy, tìm được Tam tuyệt thần đao, đem Tam tuyệt và Thất tuyệt cùng luyện, luyện tốt công phu rồi thân thể cũng sẽ khỏe mạnh, sau đó ta giúp ngươi chữa hết vết thương trên mặt. Đến lúc đó ngươi có thể làm đại nghiệp, cũng có thể nhàn vân dã hạc, chờ lớn hơn chút nữa, tìm một cô nương hợp ý cưới về, sinh một đám hài nhi, bốn năm mươi năm sau sẽ là con cháu đầy sảnh đường, ngươi xuống dưới cũng có thể vui vẻ gặp mặt mẫu thân, đúng hay không?”
Tần Vọng Thiên sửng sốt, nhíu mày nhìn Mộc Lăng, thản nhiên nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Không có gì.” Mộc Lăng bĩu môi, quay lưng chạy ào đến tửu lâu ăn trưa.
Tần Vọng Thiên đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Mộc Lăng cắn răng, kỳ thực Mộc Lăng nói không sai, nhưng không biết vì sao nghe lại chói tai như vậy, nhất là câu “chờ lớn hơn chút nữa, tìm một cô nương hơp ý cưới về, sinh một đám hài nhi, bốn năm mươi năm sau sẽ là con cháu đầy sảnh đường”, nghe sao lại cảm thấy cực tức giận.
Căm giận mà đi vào tửu lâu, Tần Vọng Thiên thối mặt ngồi xuống đối diện Mộc Lăng. Mộc Lăng gọi xong món ăn, thấy vẻ mặt dài thượt của Tần Vọng Thiên liền bĩu môi: “Vào cửa đạp phân chó rồi sao? Mặt ngươi lúc này dài đủ cho mười lăm người xem suốt nửa tháng.”
“Xoảng!” Tần Vọng Thiên quăng cái ly đang cầm lên bàn, trừng mắt nhìn Mộc Lăng, nghĩ thầm ‘bị ngươi làm tức giận rồi’.
Mộc Lăng ủy ủy khuất khuất dẫu dẫu môi, ai thán: “Ai… Tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, chỉ thích nghe lời dễ nghe, lời thật mất lòng vừa nghe đã trở mặt.”
“Ngươi còn nói!” Tần Vọng Thiên nghiến răng: “Ai là tiểu hài tử?”
Mộc Lăng làm mặt quỷ với hắn: “Ai mới hơn mười tuổi là tiểu hài tử, tiểu hài tử xấu xa!”
“Ngươi…” Tần Vọng Thiên nộ khí xung thiên, đứng lên đi qua chỗ Mộc Lăng, vươn tay túm hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Mộc Lăng nắm lấy bàn không chịu đi: “Ta muốn ăn!”
“Đi!” Tần Vọng Thiên túm Mộc Lăng kéo đi, Mộc Lăng ôm bàn không chịu đi: “Không muốn, ta muốn ăn, muốn đi cơm nước xong rồi đi không được sao?!”
“Ta cho ngươi biết ta rốt cuộc có phải đại nhân hay không!” Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng ôm bàn, liền vươn tay bế hắn lên: “Đi!”
“Nha!” Mộc Lăng vừa giãy dụa vừa túm chặt cạnh bàn: “Không được, tiểu lưu manh!”
Hai người nháo qua nháo lại, lúc này trong tửu lâu có không ít người, thấy hai người lôi lôi kéo kéo, đều châu đầu ghé tai nghị luận. Tần Vọng Thiên bắt đầu mạnh bạo muốn ôm Mộc Lăng ra bên ngoài, bộ dáng giống hệt ác bá cường đoạt dân nam, không ít người bị dọa đến sợ hãi than thầm, thầm nghĩ gần đây không chỉ có cường đoạt dân nữ, cả dân nam cũng bị cường đoạt luôn!
Giữa lúc Tần Vọng Thiên ôm Mộc Lăng, Mộc Lăng ôm bàn vừa tha vừa kéo ra bên ngoài, chợt nghe có người cười nhạt một tiếng, dùng loại ngữ khí khinh bỉ nói: “Rõ như ban ngày, hai nam nhân lôi lôi kéo kéo, thực sự là vô sỉ! Thật nhục nhã!”
Hai kẻ còn đang chiến đấu sửng sốt, nhìn qua, chỉ thấy trên một bàn cách đó không xa có hai người ngồi. Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, là Giang Nam tam đại danh y Triệu Hoa và Vương Ngọc Phù, người vừa nói là Vương Ngọc Phù. Hai tên này kiếm đủ cách phê bình khi Mộc Lăng chữa bệnh cho Nhạc Thu Linh, nói trắng ra là, đố kị. Tần Vọng Thiên lúc này cũng đã bớt giận một chút, cúi đầu nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy hắn liều chết ôm lấy bàn ăn, bất mãn nhìn mình.
Lúc này, tiểu nhị bưng thức ăn lên tới, có chút dở khóc dở cười nhìn Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên, hỏi: “Hai vị, có dọn thức ăn không?”
“Có!” Mộc Lăng chỉa chỉa bàn: “Nhanh lên!”
Tiểu nhị bưng thức ăn đặt lên bàn, Mộc Lăng giãy ra khỏi lòng Tần Vọng Thiên, bưng bát cơm ăn, dùng muỗng múc một viên tứ hỉ hoàn thổi phù phù, dáng vẻ sung sướng vô cùng. Tần Vọng Thiên cũng ngồi xuống, giơ đũa, nghĩ lại chuyện vừa rồi vẫn còn khó chịu, liền gắp viên tứ hỉ của Mộc Lăng.
Mộc Lăng mở to hai mắt nhìn Tần Vọng Thiên, dám giành ăn với hắn?! Tiểu hài tử chết tiệt tạo phản rồi.
Tần Vọng Thiên nhét viên tứ hỉ vào miệng nhai, trừng Mộc Lăng.
Mộc Lăng múc viên khác, không ngờ Tần Vọng Thiên lại giành của hắn, cứ thế, sau khi bị đoạt mất viên tứ hỉ thứ ba, Mộc Lăng nổi giận, quăng muỗng: “Ngươi muốn thế nào?”
Tần Vọng Thiên dùng vẻ mặt không hiểu gì nhìn hắn: “Ăn, thế nào cái gì?”
Mộc Lăng gắp thức ăn nhanh như gió, bị Tần Vọng Thiên cướp đi, lại gắp, Tần Vọng Thiên lại giành, Mộc Lăng nhanh tay nhanh mắt gắp một đũa, Tần Vọng Thiên ngay cả nhìn cũng không nhìn đoạt lấy nhét vào miệng… Nhai a nhai, liền lập tức phun ra, gập người ho khan, bưng chén uống trà.
Mộc Lăng sung sướng dạt dào múc một viên tứ hỉ nhét vào miệng, cười tủm tỉm hỏi Tần Vọng Thiên: “Thế nào a? Ớt ngâm ăn có ngon không?”
Tần Vọng Thiên vừa uống nước vừa tàn bạo trừng Mộc Lăng.
Lại nói tới Vương Ngọc Phù và Triệu Hoa vốn muốn làm Mộc Lăng tức giận liếc mắt nhìn nhau, thấy Mộc Lăng giống như một chút cũng không bị ảnh hưởng, vẫn vui mừng hoan hỉ ăn, liền cảm thấy bực bội. Khi đó, bọn họ đều cho rằng Nhạc Thu Linh đã chết, thế nhưng Mộc Lăng lại cứu được nàng. Vốn dĩ bọn họ được Nhạc gia trại xem như khách quý, thế nhưng từ sau chuyện đó, không chỉ bọn hạ nhân mà ngay cả Nhạc Tại Vân và Nhạc Tại Đình cũng không để bọn họ vào mắt. Nhưng quan trọng nhất là, chuyện này lan truyền khắp nơi, hiện nay tất cả mọi người đều nói Giang Nam tam đại danh y là mua danh chuộc tiếng, ngay cả người chết người sống cũng không phân biệt được, bởi vậy hai người đối với Mộc Lăng là cực kì ghen ghét.
Một câu khi nãy không làm Mộc Lăng tức giận, Triệu Hoa lại nói: “Muốn liếc mắt đưa tình thì kiếm chỗ kín, đừng ở nơi này làm chuyện xấu hổ, người khác còn phải ăn.”
Tần Vọng Thiên trong lòng đương nhiên hiểu rõ hai người họ ghi hận Mộc Lăng, chỉ là cũng không rỗi cùng bọn họ tranh cãi, nhưng là hắn nói càng lúc càng khó nghe, liền buông đũa, xoay mặt nhìn hai người bọn họ.
Triệu Hoa và Vương Ngọc Phù đều nghe nói Tần Vọng Thiên chỉ là hạ nhân của Mộc Lăng, thuận tiện xem hắn như kẻ hầu sai đâu chạy đó, không thèm để vào mắt, thấy Mộc Lăng chỉ ăn không nói gì, liền nghĩ hắn là một kẻ thành thật, ăn nói vụng về , liền hăng hái, nói: “Ngồi không ngay ngắn ăn không từ tốn, thật là làm mất mặt văn nhân.”
Tần Vọng Thiên ánh mắt phát lạnh, hắn cũng không phải người thích gây gổ, chỉ là không hiểu vì sao, nghe người khác nói Mộc Lăng cảm giác đặc biệt khó chịu. Vừa định đứng lên, chỉ thấy Mộc Lăng gắp một trái ớt ngâm đưa sang: “Vọng Vọng, đến đây, ăn trái ớt hạ hỏa.”
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười nhìn Mộc Lăng: “Ăn ớt thượng hỏa, ở đâu có ăn ớt hạ hỏa?”
Mộc Lăng chớp chớp chớp: “Sao lại không được? Gần đây ngay cả súc sinh cũng đến tửu lâu ăn cơm, còn chuyện gì mà không thể?”
“Rầm!” Vương Ngọc Phù đập bàn, đứng lên hung hăng nhìn Mộc Lăng: “Ngươi nói ai là súc sinh? Ngươi có gan nói lại lần nữa xem!”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, thả trái ớt vào chén của Tần Vọng Thiên, mình thì gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào miệng, nói: “Ta đang nói súc sinh.”
“Ngươi…” Vương Ngọc Phù hơi đỏ mặt, nhưng cũng không thể cãi lại, vậy chẳng phải nhận mình là súc sinh sao?
Còn đang sốt ruột, chợt nghe Mộc Lăng ngậm đũa hỏi hắn: “Ngươi kích động như vậy làm gì? Ngươi là súc sinh sao? Hay súc sinh là gì của ngươi?”
Vương Ngọc Phù nghẹn họng không nói nên lời, Triệu Hoa đứng lên nói: “Lâm Bách Tuế, ngươi đừng đắc ý, bệnh của Nhạc cô nương lần trước là do ngươi mèo mù bắt được chuột chết, ngươi nếu thật có bản lĩnh, có dám cùng huynh đệ chúng ta so y thuật không, xem ai mới là thần y chân chính?!”
Mộc Lăng một tay cầm đùi gà, miệng nhai đồ ăn, tay kia nắm tay áo Tần Vọng Thiên lau lau miệng. Nhìn xung quanh một chút, đột nhiên thấy một con chó nhỏ ngồi gần cửa. Mộc Lăng dùng xương gà vẫy vẫy, ‘tắc tắc’ hai tiếng, chó nhỏ mừng rỡ vẫy đuôi chạy đến. Mộc Lăng nhét xương gà vào trong miệng nó, ôm lấy nó chỉ vào Vương Ngọc Phù và Triệu Hoa, hỏi: “Huynh đệ của ngươi mới nói gì thế?”
“Phụt…” Thực khách trong tửu lâu xem náo nhiệt nãy giờ không nhịn được cười ra tiếng, Vương Ngọc Phù và Triệu Hoa lại là tức giận đến mặt hóa thành màu xanh đen.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 26
Chương 26