Ngày hôm sau, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên như thường lệ xuất môn đi ăn, đi đến trên phố, lại nghe được một ít tin đồn kì quái.
“Nghe nói gì chưa? Đám cương thi ngày hôm qua, đều là người của Nhạc gia trại, hơn nửa đều là người làm việc ở hậu sơn.”
“Thật sao?”
“Có khi nào, bị Nhạc Nam Phong hóa thành cương thi cắn trúng, sau đó thì…”
“Ai nha, dọa chết người, có điều cái người hôm qua tróc cương thi… hình như là Lâm thần y cứu Nhạc cô nương lần trước a”
“Nói đến lần đó, Thu Linh cô nương vô duyên vô cớ ngã bệnh… sẽ không phải do cương thi quấy phá chứ?”
“Vị Lâm thần y kia, có người nói chính là ca ca của Hắc Vân bảo Hoàng Bán Tiên, tên là Hoàng Đại Tiên.”
“Nhạc gia trại sao lại tìm một cao thủ trừ quỷ đến ở trong trại a?”
“Đúng vậy, sẽ không phải là… Nhạc Nam Phong đã sớm hóa thành cương thi, Nhạc gia trại mời hắn tới bắt cương thi chứ!”
…
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên trong tửu lâu ăn cơm, nghe được xung quanh đều là mấy lời đồn đãi như vậy, Tần Vọng Thiên cười cười, nhìn Mộc Lăng: “Ta xem ra, hình như mục đích lần này cũng không phải là muốn vu hãm Hoàng Bán Tiên cùng Hắc Vân bảo a”
Mộc Lăng gật đầu, nhét thêm đồ ăn vào miệng, nói: “Ngươi nói xem… Nếu như Nhạc Nam Phong đột nhiên xuất hiện, còn được bao nhiêu người xem hắn là người sống?”
Tần Vọng Thiên bưng chén uống vài hớp rượu: “Nhất là… trên người hắn còn có thi độc, thi ban… “
“Chiêu này thật sự là lợi hại”, Mộc Lăng lắc đầu, khe khẽ thở dài: “Người trên đời thật sự rất thú vị, có những người chỉ là được người khác ra ơn một bữa cơm, cũng có thể ghi khắc suốt đời, xin trả thiên kim. Nhưng lại có những người được tân tân khổ khổ dưỡng dục, vậy mà nói trở mặt là trở mặt, chưa dồn người vào chỗ chết chưa thỏa.”
Tần Vọng Thiên cười cười, tiến gần qua nhìn Mộc Lăng: “Khó thấy được ngươi đa cảm như vậy a?” trong
Mộc Lăng lườm Tần Vọng Thiên, tiếp tục ăn, nói: “Ăn xong rồi thì về, hai ngày này trong Nhạc gia trại chắc chắn sẽ không có ít người trong giang hồ đến.”
“Ân.”, Tần Vọng Thiên gật đầu: “Đại hội luận võ ngày mai, là ở trước mặt thiên hạ quần hùng tranh tài, người thắng sẽ lập tức được đưa lên làm trại chủ Nhạc gia trại.”
Mộc Lăng xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên: “Không cần ta cho Nhạc Tại Đình ăn bả đậu?”
Tần Vọng Thiên bật cười, thản nhiên nói: ‘Ngươi tin hay không đều hảo, ta kỳ thực cũng không hy vọng Nhạc Tại Vân làm trại chủ Nhạc gia trại.”
“Ân?”, Mộc Lăng giật mình: “Vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho Nhạc Tại Đình rồi?”
Tần Vọng Thiên lắc đầu, nói: “Tính cách của Nhạc Tại Vân, kỳ thực không hề thích hợp ngồi vào vị trí này, làm trại chủ rồi, những ngày sau này của hắn sẽ rất khổ cực.”
“Nói vậy rất đúng”, Mộc Lăng gật đầu: “Còn không bằng tự do tự tại du sơn ngoạn thủy, có đúng hay không a?”
Tần Vọng Thiên khe khẽ thở dài: “Đương nhiên, đặc biệt là nếu được cùng đi với người mình thích”
“Phụt…”, Mộc Lăng đã ăn xong hoành thánh rồi, hiện tại đang húp nước, thình lình bị Tần Vọng Thiên kề sát bên tai nói một câu, làm Mộc Lăng sặc đến phun canh ra từ lỗ mũi…
“Khụ khụ…”, Mộc Lăng gập người ho, hắn thích ăn đồ có vị mạnh, trong chén hoành thánh cho rất nhiều dầu cay, cái này thật là muốn mất mạng rồi.
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng, cười tủm tỉm nói: “Lăng Lăng, tuy rằng dáng vẻ của ngươi rất ác tâm[vừa có nghĩ là buồn nôn, vừa có nghĩa là đáng ghét], thế nhưng ta nghĩ ngươi rất khả ái!”
Mộc Lăng ho đến mặt đỏ tới mang tai, thế nhưng lại nói không ra lời, bởi vậy không cách nào biểu đạt phẫn nộ, không thể làm gì khác hơn là kéo tay áo Tần Vọng Thiên, đem nước canh cùng dầu dính đầy miệng lau hết lên đó, còn sẵn tiện lau luôn nước mũi.
Tần Vọng Thiên biểu tình phức tạp nhìn tay áo, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người ăn uống no đủ xong rồi, Mộc Lăng xoa xoa cái bụng tròn căng trở về, ngực tính toán xem chiều nay chơi cái gì, nghĩ tới nghĩ lui Nhạc gia trại thật là một chút thú vị cũng không có, ở Hắc Vân bảo thật vui a, có thể đến sau núi tản bộ, đùa Hân Hân, nhéo Tiểu Hoàng một cái, cùng Tư Đồ ầm ĩ hai câu, hoặc là tùy tiện bắt một người huynh đệ đến làm thí nghiệm.
Đang nghĩ ngợi, hai người đã đi tới cửa Nhạc gia trại, vừa qua đường lớn, đã nghe truyền đến tiếng đao kiếm.
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút kì quái, bước nhanh về phía trước tìm một góc tường núp vào xem, chỉ thấy trước cửa trại có mấy người đang đánh nhau. Ba phân trại chủ của Nhạc gia trại đều tham gia, hơn nửa là ba đánh một, thế nhưng xem tình huống, ba người đánh còn chưa hơn một người kia.
“Chậc chậc… “, Mộc Lăng bĩu môi: “Không có tiền đồ, Nhạc gia trại ba đánh một còn chiếm hạ phong… Di? Người ở giữa sao nhìn có chút quen mắt a?”
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy từ đại môn Nhạc gia trại, Nhạc Tại Vân cùng Nhạc Tại Đình cầm kiếm vọt ra, hô một tiếng: “Đều dừng tay lại, ngươi phương nào đến trước cửa Nhạc gia trại gây rối?”
Ba vị trại chủ Nhạc gia trại lúc này đã chịu không nổi nữa rồi, nhảy ra khỏi vòng chiến thở dốc.
Mọi người tách ra, chỉ thấy đứng giữa là một người tuổi còn trẻ, vóc dáng gầy gầy cao cao, gọn gàng sạch sẽ, mặc một thân y phục miên bố[vải bông kéo sợi] hắc sắc, chất liệu cùng đường may đều rất tỉ mỉ, nói thế nào đây, cảm giác như là mẫu thân từng chút từng chút cẩn thận may cho hài tử. Hắn một tay cầm phá kiếm, tay kia, cầm một bao quần áo rất lớn… thoạt nhìn rất trẻ tuổi, dường như vẫn chưa đến hai mươi.
Nhạc Tại Vân cùng Nhạc Tại Đình đều hơi giật mình, nói cách khác, khi nãy hắn một mình cùng ba vị trại chủ Nhạc gia so chiêu… có thể thấy được người này công phu rất cao a.
Mộc Lăng nhìn bóng lưng người nọ nhíu mày: “Ân…”
“Làm sao vậy?”, Tần Vọng Thiên hỏi hắn.
“Í… Sao nhìn quen như vậy?”, Mộc Lăng vỗ vỗ đầu: “Bóng lưng giống ai nhỉ?”
“Ngươi là người phương nào?”, Nhạc Tại Vân hỏi.
Thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn Nhạc Tại Vân cùng Nhạc Tại Đình hỏi: “Các ngươi là ai?”
“Tại hạ Nhạc Tại Đình, hắn là Tam đệ Nhạc Tại Vân.”, Nhạc Tại Đình chắp tay: “Xin hỏi tôn tính đại danh huynh đài?”
Thiếu niên kia khoát tay chặn lại nói: “Ta đến làm hai việc!”
“Nga?”, Nhạc Tại Vân cảm thấy thiếu niên này, nói thế nào a, cảm giác ngốc ngốc, liền hỏi, “Hai chuyện gì? Dù sao cũng xưng tên đã?”
“Các ngươi họ Nhạc, là người của Nhạc gia trại, đúng không?”, thiếu niên kia hỏi.
Mộc Lăng đào lỗ tai: “Thanh âm cũng quen a… “
“Đúng vậy”, Nhạc Tại Đình gật đầu.
“Một việc ta phải làm, là đem cái này cho ngươi”, nói, thiếu niên kia lấy ra một cái bọc đưa cho một huynh đệ trong Nhạc gia trại, nói: “Nửa tháng trước, Hắc Vân bảo nhận được thư mời của các ngươi, nói hôm nay là đại điển kế thừa của tân chưởng môn, mời Bang chủ chúng ta tham gia, Bang chủ có việc đã đi, cho nên bảo ta mang một phần hạ lễ đến.”
“A…”, Mộc Lăng vỗ đầu mạnh một cái: “Nhớ ra là ai rồi… Mới mấy tháng không gặp, sao đã cao như vậy a, gần đây tiểu hài tử lớn thật nhanh a”. Nghĩ tới đây, Mộc Lăng xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên vốn đã cao hơn mình một chút, có phải hắn còn muốn lớn nữa không?
“Thì ra là huynh đệ trong Hắc Vân bảo, xin hỏi các hạ là?”, Nhạc Tại Đình lễ độ chắp tay, tâm nói, có thể thay Tư Đồ đến dự lễ, nhất định là người có địa vị ở Hắc vân bảo, chỉ là, sao tuổi vẫn còn trẻ như vậy?
“Ta là Phùng Ngộ Thủy”, thiếu niên kia nói: “Là phó bang chủ Hắc Vân bảo.”
“A…”, mọi người xung quanh hít vào một hơi, là tân phó bang chủ Hắc Vân bảo Phùng Ngộ Thủy sao? Thì ra tuổi còn trẻ như thế, cũng khó trách sao công phu lại tốt như vậy.
Mộc Lăng đã xoay người muốn chạy, bị Tần Vọng Thiên chụp lại: “Ngươi trốn bây giờ có ích sao? Sớm muộn gì cũng phải gặp”
“Thì ra là Phùng phó bang chủ, mời vào trong đại trại”, Nhạc Tại Đình đổi thành khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình bắt chuyện: “Chỉ tiếc lễ mừng có thể phải dời lại vài ngày, cho nên phải làm phiền Phùng phó bang chủ ở lại vài ngày rồi.”
Phùng Ngộ Thủy hoàn toàn không để ý tới hắn, mà là nói: “Đây là một việc, ta dã làm xong rồi, Bang chủ nói với ta, tặng lễ là được rồi, lễ mừng tham gia hay không cũng chẳng sao, ta còn có chuyện phải mau ly khai.”
“A…”, mọi người hít một hơi, đừng chỉ nhìn vào thân thế phó bang chủ Hắc Vân bảo, ăn nói sao lại ngốc như thế a?
“Phụt…”, Mộc Lăng che miệng, đừng nhìn vóc dáng đã trưởng thành một chút, tiểu tử ngốc này vẫn ngốc như cũ.
Nhạc Tại Vân tuy rằng tuổi tác không hơn kém Phùng Ngộ Thủy bao nhiêu, tuy cha hắn vẫn thường nói hắn nói chuyện quá thẳng thắng, vậy mà vừa nghe Phùng Ngộ Thủy nói mấy câu, Nhạc Tại Vân không hiểu vì sao cảm thấy phi thường dễ chịu… người ngốc như thế còn có thể làm phó bang chủ Hắc Vân bảo, mình vẫn còn cứu được.
“Vậy, chuyện thứ hai là gì?”, Nhạc Tại Vân thấy sắc mặt Phùng Ngộ Thủy không tốt lắm, liền hỏi.
Phùng Ngộ Thủy hơi chau mày nói: “Chuyện thứ hai, có thể chia thành hai phần, nhưng mà cũng có thể xác nhập thành một chuyện.”
Mộc Lăng che miệng ngồi xổm xuống dưới chân tường rầu rĩ cười, tâm nói, Tiểu Phùng a… Tư Đồ bị teo rồi mới phái ngươi tới tham gia lễ mừng, thế này không phải là muốn làm người mất mặt sao.
Nhạc Tại Vân cũng nhịn không được cười, nhìn Phùng Ngộ Thủy: “Ngươi nói nghe thử một chút.”
“Hai chuyện đều khiến ta không vui.”, Phùng Ngộ Thủy nói: “Chuyện thứ nhất, ta ở trong thành nghe rất nhiều người nói, Nhạc gia trại có một Lâm Bách Tuế, là thiên hạ đệ nhất thần y. Đây là nói bậy, thiên hạ đệ nhất thần y là Mộc Lăng.”
Mộc Lăng hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu cười cười, hài tử thật đúng là tính trẻ con.
Tần Vọng Thiên nhìn tiếu ý trên mặt Mộc Lăng, đã không còn vẻ chế giễu châm chọc thường ngày, mà là nụ cười thuần túy.
“Nga…”, Nhạc Tại Đình gật đầu, nói: “Lâm tiên sinh ra ngoài ăn rồi, vẫn chưa trở về, Phùng phó bang chủ có thể vào trong trại đợi một chút, vậy còn chuyện kia là gì?”
“Chuyện kia “, Phùng Ngộ Thủy nói tiếp: “Nghe nói ngày hôm qua có một người tự xưng là đại ca của Hoàng Bán Tiên ở trong thành tróc quỷ… ta nói cho các ngươi, Hoàn Hoàng không có ca ca, người kia là giả mạo, giả mạo ca ca của Hoàng Hoàng lừa gạt người khác, cho nên ta rất tức giận, nghe nói tên giả mạo đó cũng ở trong trại các ngươi, ngươi bảo hắn ra đây, ta muốn giết hắn.”
“Khụ…”, Mộc Lăng lập tức che miệng, thật sự là dở khóc dở cười.
Nhạc Tại Vân nghe xong hơi sửng sốt, tuy rằng hắn cũng không tin Lâm Bách Tuế là Hoàng Đại Tiên, thế nhưng dù sao hắn cũng là người có bản lĩnh, cứu người toàn thành. Mặt khác, Nhạc Tại Vân phi thường có hảo cảm với Mộc Lăng, Phùng Ngộ Thủy vừa nói câu muốn giết Lâm Bách Tuế, làm Nhạc Tại Vân rất khó chịu.
“Này!”, Nhạc Tại Vân nói: “Chuyện Lâm tiên sinh giả mạo Hoàng Đại Tiên còn chưa có điều tra rõ… Có điều, hắn đã là khách của Nhạc gia trại, sẽ không để hắn bị người khác làm nhục.”
“Hắn là khách của Nhạc gia trại các ngươi?”, Phùng Ngộ Thủy chau mày: “Nói vậy, các ngươi không chịu để ta giết hắn?”
“Đương nhiên.”, Nhạc Tại Vân gật đầu, chỉ thấy Phùng Ngộ Thủy đột nhiên nhấc đao lao tới…
“Nguy rồi nguy rồi… Tiểu tử ngốc phát rồ rồi!”, Mộc Lăng nhìn xung quanh, sau đó vội vã lao ra, vừa chạy vừa la: “Thủy Thủy… “
Chân mày Phùng Ngộ Thủy nhảy một cái, đại đa số mọi người gọi hắn Phùng phó bang chủ, Tiểu Phùng, thân mật nhất là Vân Tứ Nương gọi hắn Ngộ Thủy, Hân Hân gọi hắn ca ca… Chỉ có một người gọi hắn là Thủy Thủy —- Mộc Lăng.
Phùng Ngộ Thủy quay đầu lại, quả nhiên thấy Mộc Lăng giống như đang bay mà xông tới.
“Mộc…”, Phùng Ngộ Thủy một câu “Mộc Lăng” còn chưa xuất khẩu, đã bị Mộc Lăng bay nhào tới làm một cái gấu ôm: “Thủy Thủy, đã lâu không gặp rồi, muốn chết ta rồi a!”
Phùng Ngộ Thủy cứng đơ tại chỗ, không giải thích được ngẩng mặt nhìn Mộc Lăng, chợt nghe Mộc Lăng ghé vào tai hắn thấp giọng cảnh cáo: “Cái gì cũng không cho nói!”
Phùng Ngộ Thủy lập tức ngậm miệng.
“Ách… Lâm tiên sinh, các ngươi quen biết?”, Nhạc Tại Đình hỏi.
“Đúng vậy.”, Mộc Lăng gật đầu, xoa xoa vò vò mớ tóc ngắn của Phùng Ngộ Thủy, xoa đến giống như cái ổ gà, nói: “Ta đã nói rồi mà, Lâm bách Tuế ta là đại ca của Hắc Vân bảo Hoàng Bán Tiên, Hoàng Đại Tiên! Đại ca của đệ nhất thần y Mộc Lăng!”
“Ách.. vậy khi nãy?”, Nhạc Tại Vân không giải thích được nhìn Phùng Ngộ Thủy.
“Hắn hiểu lầm đó!”, Mộc Lăng liếc nhìn Phùng Ngộ Thủy: “Có phải không a, Thủy Thủy?”
Phùng Ngộ Thủy nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu.
“Ai nha, đã lâu không gặp rồi, chúng ta đi ôn chuyện!”, nói xong Mộc Lăng túm lấy Phùng Ngộ Thủy, lôi kéo hắn vào biệt viện.
Người trong Nhạc gia trại hai mặt nhìn nhau, không biết phải phản ứng thế nào, Tần Vọng Thiên gật đầu với bọn họ một cái, theo Mộc Lăng chạy vào biệt viện.
Mộc Lăng kéo Phùng Ngộ Thủy vào trong phòng, Tần Vọng Thiên cũng tiến vào, trở tay đóng cửa.
Phùng Ngộ Thủy bị Mộc Lăng làm cho đầu óc choáng váng, mở to mắt nhìn Mộc Lăng.
“Hô… “, Mộc Lăng thở phào một cái, nói: “Giả trang đại ca của Tiểu Hoàng là ta, bởi vì tình hình nguy cấp, mặt khác, Lâm Bách Tuế là tên giả ta dùng, bọn họ cũng không biết ta là Mộc Lăng, cho nên cái gì cũng không được nói, biết không?”
Phùng Ngộ Thủy vội vã gật đầu, sau đó xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên đang đứng bên cạnh.
“Đây là…”, Mộc Lăng chỉ chỉ Tần Vọng Thiên, vừa muốn nói “Đây là bằng hữu của ta”, đã bị Tần Vọng Thiên cướp lời nói: “Ta là phu quân mới cưới của hắn, hắn đối với ta, thật giống như Hoàng Bán Tiên đối với Tư Đồ.”
Phùng Ngộ Thủy mở to hai mắt nhìn Tần Vọng Thiên, lại nhìn Mộc Lăng, trên mặt lộ ra biểu tình “thì ra là thế”, làm Mộc Lăng tức giận đến nghiến răng không ngừng.
“Ngươi không được nghe hắn nói bậy!”, Mộc Lăng bĩu môi một cái, nhưng không có phủ nhận mà là hỏi Phùng Ngộ Thủy: “Ở Hắc Vân bảo vẫn tốt chứ? Sao lại để ngươi đến, ta còn tưởng là Lô Ngự Phong sẽ đến chứ…”
Phùng Ngộ Thủy chỉ là nhìn chằm chằm Mộc Lăng, một câu cũng không nói.
Mộc Lăng chớp chớp mấy cái, hỏi: “Sao không nói lời nào?”
Phùng Ngộ Thủy chỉa chỉa Mộc Lăng, khua khua tay.
Mộc Lăng nghiến răng: “Tiểu quỷ chết tiệt, nói hay không?”
Phùng Ngộ Thủy vẻ mặt ủy khuất nhìn Mộc Lăng: “Ngươi bắt ta cái gì cũng không được nói.”
“Phụt…”, Tần Vọng Thiên nhịn cười, đi tới bên bàn ngồi xuống, châm trà.
“Bây giờ nói được rồi.”, Mộc Lăng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh: “Lại đây ngồi.”
Phùng Ngộ Thủy cười ha hả ngồi xuống, nói: “Hoàng Hoàng nói thật đúng, hắn nói lần này có thể ta sẽ gặp ngươi.”
“Thật vậy a.”, Mộc Lăng cười tủm tỉm: “Trong nhà đều khỏe chứ?”
“Ân.”, Phùng Ngộ Thủy cẩn cẩn thận thận đem bao quần áo lớn đặt lên trên bàn, trả lời: “Bang chủ và Tiểu Hoàng xuất môn rồi, có một phong thư muốn ta mang cho ngươi”, nói xong thì đưa thư cho Mộc Lăng, lại nói tiếp: “Tứ Nương và Lô đại ca phải trông nhà, còn phải chăm sóc Hân Hân, cho nên Tiểu Hoàng để ta đi.”
Mộc Lăng nhận thư, mở ra nhìn một chút, hơi sửng sốt, lập tức cười khổ lắc đầu, cất phong thư vào nhìn Phùng Ngộ Thủy, nói: “Thủy Thủy, ở đây rất loạn, ngươi nếu có việc cứ về trước đi thôi?”
Phùng Ngộ Thủy lắc đầu, nói: “Ta vừa ra đến cửa, Hoàng Hoàng đi theo ta dặn, muốn ta lúc gặp ngươi thì đi theo ngươi, nói ngươi có chuyện cần ta hỗ trợ, cho nên ta phải ở lại bên cạnh ngươi.”
Mộc Lăng nghe xong, khẽ nhíu mày, gật đầu: “Được, vậy ngươi theo ta đi… “. Nói xong đảo mắt nhìn cái bao lớn kia một chút, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Lương khô Tứ Nương làm cho ta, còn có y phục và giày, còn có Tam Tự Kinh Hoàng Hoàng cho ta, còn có ngân phiếu Bang chủ cho”. Phùng Ngộ Thủy cẩn thận mở bao: “Tứ Nương nói ta trên đường đi nếu không có gì ăn, thì lấy ra ăn, ân… Ta ăn không ít rồi, cảm thấy đồ trong tửu lâu trên đường bán còn không ngon bằng Tứ Nương làm.”
“A…”, Mộc Lăng lắc đầu: “Tứ Nương Tứ Nương, ngươi trực tiếp sửa thành nương được rồi!”
Phùng Ngộ Thủy có chút xấu hổ nói: “Tứ Nương đã nhận ta làm con nuôi rồi”. Nói xong, lấy y phục và giày trong bao quần áo ra , bên dưới là một bao giấy dầu thật to.
“Bánh?”, Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, chồm qua nhìn một chút: “Là bánh nướng chân giò hun khói ướp muối tiêu Tứ Nương làm?”
“Đúng rồi.”, Phùng Ngộ Thủy gật đầu, nói: “Tứ Nương làm cho ta rất nhiều, nói ngươi l cũng thích ăn.”
“Nha, đã lâu không thấy rồi, ta nằm mơ cũng muốn!”, Mộc Lăng chụp lấy một cái bánh nướng ăn, lại lấy một cái cho Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, ngươi cũng nếm thử đi, bánh nướng Tứ Nương làm là thiên hạ nhất tuyệt a!”
Tần Vọng Thiên nhận bánh, thấy bánh là được nướng khô, tỉ mỉ dùng giấy dầu bao từng cái lại, mỗi bao còn có một lớp giấy vàng mỏng.
“Cái đó là thảo dược.”, Mộc Lăng nói: “Dùng cái đó bao lại, bánh nướng có thể để được đến nửa năm cũng không hư, cũng sẽ không mất một chút hương vị.”. Mộc Lăng một tay cầm bánh nướng ăn, một tay lấy bánh bao gạch cua vừa cùng Tần Vọng Thiên đi mua về làm đồ ăn nhẹ đưa cho Phùng Ngộ Thủy: “Cái này ăn ngon!”
Sau đó, Mộc Lăng cùng Phùng Ngộ Thủy, hai người “thật nghiêm túc cẩn thận” ăn hết cả đống đồ ăn.
Tần Vọng Thiên cầm bánh nướng nhìn nhìn, lại nhìn hai người, tâm nói… từ Hắc Vân bảo đi ra, có khi nào đều là cật hóa?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 38
Chương 38