Phùng Cách Mã vẫn còn đang ngây ngốc, hai mắt chăm chăm nhìn vào Nhạc gia tứ tỷ muội không tha. Giáp Ất Bính Đinh vẫn còn đang ráng hết chút nỗ lực cuối cùng, đeo trên người Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân khóc sướt mướt.
Bọn Tang Cách đỡ Phùng Cách Mã, nhìn dung nhan của Nhạc gia tứ tỷ muội, đều đồng cảm không ngớt với Phùng Cách Mã, đại ca chắc chắn đã bị kinh hách, một hoàng hoa đồng tử chưa từng chạm qua nữ nhân, đã bị bốn con yêu quái như thế làm nhục rồi!
Lúc đi tới trước mặt Nhạc gia tứ tỷ muội, Phùng Cách Mã đột nhiên ngừng lại không đi nữa, ngây ngốc nhìn chằm chằm bốn tỷ muội.
“Đại ca!” Tang Cách khuyên hắn: “Quên đi, trong trắng không còn nữa thì thôi, có là gì, còn mệnh là tốt rồi a!”
Người của Tu La Bảo thì đều có việc bận khác, Mộc Lăng bận đếm bạc, tính toán xem nên dùng thế nào; Tần Vọng Thiên nhìn chằm chằm bộ dáng thấy tiền sáng mắt của Mộc Lăng cảm thấy cực kì khả ái, ngồi xuống đưa nước trà qua, “Lăng Lăng, uống chút nước, nghỉ một chút rồi đếm tiếp.”; Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân đang mắng thầm, tâm nói Phùng Cách Mã nhà ngươi đi mau a, khó chịu quá rồi, sắp không ăn kịp cơm tối hôm nay rồi. Giáp Ất Bính Đinh cũng bực bội, tâm nói sao còn chưa đi a? Khóc sắp câm luôn rồi.
Ngay khi mọi người cho rằng Phùng Cách Mã sắp đi, lại thấy hắn đột nhiên yếu ớt mở to mắt.
“A! Cử động rồi!” Đây là tiếng lòng chung của mọi người, sau đó, Phùng Cách Mã đột nhiên mở miệng, quay sang nhìn Nhạc gia tứ tỷ muội, dùng ngữ điệu tràn đầy ngợi ca nói: “Thiên a… Thì ra trên đời này còn có nữ tử mỹ mạo động nhân như vậy!”
“Phụt…” Mộc Lăng phun hết nước trà vừa uống vào miệng lên mặt Tần Vọng Thiên, ho khù khụ, Tần Vọng Thiên vừa lau nước trên mặt, vừa vỗ nhẹ lưng Mộc Lăng.
Phùng Ngộ Thuỷ Nhạc Tại Vân đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Nhạc gia tứ tỷ muội cũng há to miệng, bọn Tang Cách thì cằm chạm đất rồi.
“Ca!” Phùng Cách Mã rầm một tiếng quỳ xuống trước mặt Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ: “Ca ca tại thượng, cho tiểu đệ thú bốn vị muội muội đi!”
= 口 =||| Mọi người đầu đầy hắc tuyến, Giáp Ất Bính Đinh đồng loạt trừng Mộc Lăng —— làm sao bây giờ a?!
Mộc Lăng cũng choáng váng, gãi đầu tâm nói sao lại phản hiệu quả rồi a?
“Đại ca! Ngươi mê sảng sao?” Bọn Tang Cách vội vàng đi tới đỡ Phùng Cách Mã: “Bọn họ là cái gì, chính là yêu quái a!”
“Ai!” Phùng Cách Mã hung hăng trừng tiểu đệ, nói: “Không được vô lễ với đại tẩu! Nữ tử ta tha thiết ước mơ chính là hào phóng dũng cảm như thế này, còn, rất chủ động…” Nói đến đây, Phùng Cách Mã xấu hổ đỏ mặt.
Cả đám đại hãn Mông Cổ khóe miệng co quắp, Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân muốn tìm chỗ nôn.
“Ai, không được a!” Mộc Lăng cũng có chút hoảng, nói: “Ngươi vừa thấy mặt đã phi lễ người ta, bốn vị cô nương không muốn gả cho ngươi nữa!”
Phùng Cách Mã cả kinh, mở to mắt nhìn Giáp Ất Bính Đinh, bốn người vội vàng liều mạng gật đầu.
Phùng Cách Mã sầu mi khổ mày, suy nghĩ một chút, xoay mặt nhìn Mộc Lăng, nói: “Nhưng mà… Ta có sính lễ!”
Mộc Lăng nhướng mày, tâm nói gia sản của ngươi đều ở đây rồi, còn sính lễ cái gì a, vừa định đuổi hắn đi, lại nghe Phùng Cách Mã nghiêm túc nói: “Phía sườn bắc thảo nguyên Áo Khố Nhĩ… Có mỏ vàng!”
“Đại ca!” Bọn Tang Cách đều kinh ngạc, đại ca sao lại nói ra bí mật trọng yếu như thế rồi? Thực sự bị “mỹ sắc” mê hoặc rồi sao?
Mộc Lăng nghe được hai chữ “mỏ vàng” xong trong lòng khẽ động, tròng mắt đảo đảo, nhìn Giáp Ất Bính Đinh một chút lại nhìn Phùng Cách Mã một chút, sau đó cười hắc hắc, xoa cằm nói: “Nga… Mỏ vàng a!”
“Mỏ vàng a…” Mộc Lăng xoa cằm giảo hoạt cười hì hì, hai mắt bắt đầu lấp lóe lấp lóe, nhìn chằm chằm Giáp Ất Bính Đinh tính toán, nghĩ thế nào cũng thấy thả bốn người này đi đổi về một mỏ vàng thật là quá lời.
“Khụ khụ.” Mộc Lăng ho khan hai tiếng, đưa tay nâng Phùng Cách Mã dậy, kéo hắn qua một bên, nói: “Ngươi biết không, hai huynh đệ này rất cố chấp, hơn nữa trước đây đã quy thuận Tu La Bảo rồi, là vì chuyện của bốn vị muội muội mới tranh cãi chúng ta, hiện tại chúng ta không muốn bốn muội muội của hắn nữa, bọn họ đương nhiên là người của Tu La Bảo ta… Có điều biểu hiện nãy giờ của ngươi thật không tốt a, ta xem ra hai người bọn họ dường như không muốn gả bốn vị muội muội cho ngươi.”
Phùng Cách Mã hiện tại một lòng đặt hết lên người Nhạc gia tứ tỷ muội, liên tục thở dài với Mộc Lăng, nói: “Các hạ là nhị đương gia sao?”
Mộc Lăng gật đầu: “Đúng vậy, ta định đoạt.”
“Thỉnh nhị đương gia thành toàn.” Phùng Cách Mã liên tục hành lễ với Mộc Lăng.
“Ta thấy hay là như vầy đi.” Mộc Lăng cười tủm tỉm nói: “Tu La Bảo chúng ta là danh môn chính phái, các ngươi là thổ phỉ thảo nguyên, cô nương nhà người ta, đâu thể gả cho ngươi làm phu nhân tặc tử, không bằng ngươi quy thuận Tu La Bảo chúng ta, dù sao thì đất đai tiền bạc của các ngươi đều trả cho ta rồi, trở về chẳng phải là uống gió sống qua ngày sao, mặt khác a, ngươi nói cho ta biết mỏ vàng ở đâu, ta làm chủ cho ngươi, đem bốn tỷ muội gả cho ngươi.”
“Thật… Thật sao?” Phùng Cách Mã mừng nhảy dựng, hắn trước nay là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, hiện tại đã mừng đến sắp thổi ra bong bóng, vội vàng gật đầu, nói: “Được a được a, không cần nói gì, ta dẫn các ngươi đi! Có điều a, các ngươi được mỏ vàng, phải… phải cho ta bái đường cùng bốn vị muội muội.”
“Cứ giao cho ta!” Mộc Lăng đưa tay vỗ ngực, cười cười với hắn: “Ngươi dẫn đường đi?”
“Được.” Phùng Cách Mã xoay người lên ngựa, suy nghĩ một chút lại thấy không đúng, xoay người xuống ngựa, đi tới cạnh Mộc Lăng, hỏi: “Nhị đương gia a, ngươi vừa nói muốn ta quy thuận Tu La Bảo, có thể, nhưng không biết công phu đương gia thế nào a? Nếu quá kém, không bằng để ta làm lão đại?”
Mộc Lăng vui vẻ, tâm nói, tiểu tử ngươi vẫn thật tham, muốn người còn muốn làm đương gia… Nghĩ xong, xoay mặt nói với Tần Vọng Thiên phía sau: “Vọng Vọng, đánh vài chiêu với hắn.”
Tần Vọng Thiên vui vẻ gật đầu, khoát nhẹ tay với Phùng Cách Mã một cái, làm động tác “Thỉnh”.
Phùng Cách Mã giỏi nhất là đánh tay đôi, hai tay có sức lực ngàn cân, cởi ác khoác ra, để lộ thân thể cơ bắp đầy lông, giậm chân một cái xông đến phía Tần Vọng Thiên!
“Hảo! Đại ca, lên a!” Đám hán tử Mông Cổ kia thật ra trong ngực đều có chút không phục, tâm nói Tần Vọng Thiên có năng lực gì a, chúng ta chẳng khác nào là bị thư sinh họ Mộc kia lừa gạt… Thật nên để đại ca hảo hảo giáo huấn hắn một chút.
Thế nhưng chuyện hay còn chưa nghĩ xong, đã thấy Tần Vọng Thiên giơ một chân, thoáng cái đạp Phùng Cách Mã văng ra xa. Thân thể cường tráng của Phùng Cách Mã văng ra xa mấy trượng, trực tiếp dán lên một thân cây to.
Một đoàn người Tang Cách đều choáng váng, Phùng Cách Mã khi nãy vừa xông về phía Tần Vọng Thiên, nháy mắt sao lại treo lên cây rồi? Hình như còn chưa tới gần được người ta a? Khi nãy Tần Vọng Thiên phẩy tay áo nhấc chân một cái, sau đó một trận gió qua… Đem mình treo lên đây.
“Ta đang ở đâu a?” Phùng Cách Mã cúi đầu nhìn, không hiểu sao mình lại ở trên cây, liền chỉ vào Tần Vọng Thiên nói: “Không tính a! Vừa rồi gió lớn!”
Bọn Nhạc Tại Vân đều cố nén cười, Tần Vọng Thiên gật đầu với hắn: “Vậy xuống đi rồi đánh tiếp.”
“Được!” Phùng Cách Mã muốn nhảy xuống, bỗng thấy Tần Vọng Thiên khoát tay, vận nội lực kéo về một cái….
Phùng Cách Mã lại cảm giác có một luồng lực kéo mình trở lại, rơi mạnh xuống đất, tới lúc phản ứng lại được, đã nằm sấp bên chân Tần Vọng Thiên.
= 口 = … Bọn Tang Cách lại sửng sốt, Tang Cách vốn biết Tần Vọng Thiên lợi hại, bởi vì hôm đó đã bị đánh một lần, có điều Tần Vọng Thiên cũng chỉ đánh hắn vài cái, cũng không vận nội lực này nọ, hôm nay vừa nhìn, không ngờ lại lợi hại đến như vậy. Mấy tiểu đệ khi nãy còn đang hậm hực chuyện đại ca bị lừa bây giờ đều âm thầm may mắn , may mà không đánh nhau, nếu không mệnh cũng không còn.
Thấy vẻ mặt kính phục cộng thêm thần tình ao ước của đám hán tử Mông Cổ, Mộc Lăng khoát tay, chỉ Tần Vọng Thiên, nói: “Thế nào? Còn không gọi đại ca?!”
Đoàn hán tử Mông Cổ tâm phục khẩu phục, vội vàng hành đại lễ, Phùng Cách Mã quỳ rạp trên mặt đất dập đầu gọi:: “Đại ca!”
…
Lăn qua lăn lại hồi lâu, Phùng Cách Mã để một đoàn huynh đệ lại giúp người của Tu La Bảo xây dựng thành bảo, các huynh đệ Tu La Bảo vốn xuất thân từ mã tặc, đều là người hào sảng, các đại hán này cũng vậy, hào sảng gặp hào sảng, không nói mấy câu đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ, buổi tối lại ăn một bữa uống một chầu rượu, vậy là đã thành huynh đệ!
Phùng Cách Mã kể chút chuyện về mỏ vàng cho Mộc Lăng. Mỏ vàng này là một quặng cũ của tiền triều, xem ra đã khá lâu rồi, khoáng sản đều đã bị khai thác lên, bên trong còn có lò luyện kim các thứ, cùng mã đề kim, kim nguyên bảo, vàng cây cùng vàng thỏi… Dường như là sau đó chiến tranh đột phát không kịp mang đi, cho nên toàn bộ đều còn bên trong.
Mộc Lăng nghe được hai mắt phát sáng lấp lánh, bảo Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ đi chuẩn bị mã xa lớn, dẫn người đi chuyển vàng.
Giáp Ất Bính Đinh thấy có thời gian trống liền kéo Mộc Lăng sang một bên, nói: “Đại phu a, ngươi gả chúng ta đi thật sao? Chúng ta không lấy chồng a!”
Mộc Lăng nhướng mày, nói: “Thật ra Phùng Cách Mã cũng không tồi a, tối xấu gì bốn người các ngươi cũng có chốn về!”
Giáp Ất Bính Đinh đều muốn khóc, nhìn chằm chằm Mộc Lăng nói: “Hắn muốn kết hôn với cô nương, chúng ta là nam!”
“Vậy thì sao?” Mộc Lăng đảo mắt.
“Khụ khụ…” Tần Vọng Thiên đứng bên cạnh ho khan một tiếng, nói với Mộc Lăng: “Ta nghĩ hai thứ này khác nhau rất lớn.”
“Ai…” Mộc Lăng vung tay lên: “Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết!”
“A…” Giáp Ất Bính Đinh hít một hơi khí lạnh, cùng ôm đùi Tần Vọng Thiên bắt đầu khóc: “Đại ca… Chúng ta không muốn bị gả a, không muốn a!”
Xa xa, Phùng Cách Mã vẫn như si như túy nhìn Giáp Ất Bính Đinh ôm đùi Tần Vọng Thiên khóc cho thành mèo hoa, Tang Cách bên cạnh nhịn khao khát muốn nôn xuống, thêm một lần khuyên Phùng Cách Mã: “Đại ca, ngài thật sự không lo a?”
Phùng Cách Mã khó hiểu hỏi hắn: “Lo cái gì?”
“Ngươi muốn thú bốn con yêu tinh đó thật a?” Tang Cách nhỏ giọng nói: “Nếu là hồ ly tinh, nhện tinh thì khoan nói, đây là heo tinh gấu tinh a!”
“A phi!” Phùng Cách Mã hung hăng phun Tang Cách một cái, đưa tay chỉ Nhạc gia tứ tỷ muội: “Ngươi mở to hai mắt nhìn rõ cho ta, vừa nghe phải xuất giá liền khóc thành như vậy, rụt rè biết bao nhiêu!”
Tang Cách giật giật khóe miệng nuốt xuống một ngụm nước bọt: “Rụt… Rụt rè?”
“Còn có a, ngươi nhìn lại thử xem, bốn người bọn họ, xứng đôi với ta biết bao nhiêu?” Phùng Cách Mã say sưa nói: “Hài nhi sinh ra, nam giống ta, anh hùng khí khái, nữ thì giống nương, xinh đẹp như hoa!”
Tang Cách tiếp tục nuốt thêm một ngụm nước bọt: “Sinh nhi tử thôi xem như xui xẻo cũng được, không nên sinh cô nương… Là bi kịch a!”
“Chậc!” Phùng Cách Mã quay đầu lại trừng Tang Cách: “Ngươi kiếm đâu ra nhiều lời thừa thải như vậy, đi qua một bên đừng cản trở tầm nhìn của ta!”
Tang Cách mang vẻ mặt tang thương lùi qua một bên, lắc đầu: “Thật không ngờ tới.”
“Đừng ầm ĩ nữa!” Mộc Lăng nhấc chân đá văng Giáp Ất Bính Đinh còn đang ôm đùi Tần Vọng Thiên: “Cả ngày hôm nay không được tháo trang sức a, nhìn, khóc trôi hết phấn, mau đi trang điểm lại a!”
“… Đại ca a!” Giáp Ất Bính Đinh tiếp tục cầu cứu Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng đứng bên cạnh nói: “Lăng, như vậy được sao?”
Mộc Lăng đảo mắt nhìn Giáp Ất Bính Đinh đang đáng thương đứng một bên, nói: “Được rồi, được rồi, ta sẽ không để các ngươi thất thân, không chịu ngẫm lại, ta có khi nào khiến các ngươi chịu thiệt a.”
Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy yên tâm được một chút, lau lau nước mắt.
Mộc Lăng híp mắt ngắm bốn người, đưa ngón tay ngoắc ngoắc, bốn người chạy qua, Mộc Lăng kề bên tai bọn họ thì thầm thì thầm một trận.
Bốn người nghe xong liền nín khóc mỉm cười, lại nhào đến ôm chân Mộc Lăng cọ cọ, “Đại phu, chúng ta biết là ngươi hiểu rõ chúng ta nhất!”, bị Tần Vọng Thiên một cước đá bay.
Đuổi được bốn người đi rồi, Mộc Lăng dẫn theo Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ, gọi hai người đánh xe, theo Phùng Cách Mã và Tang Cách, chạy tới sườn bắc thảo nguyên Áo Khố Nhĩ.
Khi mọi người lên đường đã là chạng vạng, mặt trời xuống núi, trên thảo nguyên đã hiện lên một vầng trăng tròn.
“Chính là phía trước.” Phùng Cách Mã dẫn bọn Mộc Lăng đến ngọn núi trên sườn bắc, trước mặt xuất hiện một hang động tối đen.”Cẩn thận a, đường rất khó đi.” Phùng Cách Mã xuống ngựa trước tiên, tìm được một cây đuốc trước cửa động, đốt đuốc lên, dẫn mọi người vào động.
Đi qua một quãng dài, mọi người đến bên trong mỏ vàng, Mộc Lăng ngẩng đầu, trên lớp nham thạch bạch sắc trong hang động khảm đầy vàng thô, dưới ánh lửa lấp lánh nhấp nháy cực kỳ mỹ lệ.
Trong động vàng khối vàng thỏi chất thành đống, Mộc Lăng chớp mắt hoan hoan hỉ hỉ chạy tới sờ sờ xoa xoa, mừng phát điên.
“Chuyển hết vàng đã thành khuôn về!” Mộc Lăng cười tủm tỉm phân phó: “Đem toàn bộ vàng trên thảo nguyên Áo Khố Nhĩ về hậu viện Tu La Bảo, xây tường vây kín lên, phái huynh đệ đến canh giữ ở mỏ vàng, mời người luyện kim đến, luyện hoàng kim!”
Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân chỉ huy các huynh đệ bên ngoài khiêng vàng, Mộc Lăng đem tiền vừa cướp bóc được của Phùng Cách Mã và Tang Cách trả lại, nói: “Khế đất ta giữ lại, bạc trả cho các ngươi, hai phần hoàng kim cũng cho các ngươi, xem như ta mua đất của các ngươi, sau này chúng ta là huynh đệ, cùng nhau chấn hưng Tu La Bảo, chúng ta không làm thổ phỉ nữa, phải làm danh môn chính phái!”
“Hảo!” Phùng Cách Mã vỗ ngực một cái: “Ta phục đại ca, sau này chúng ta là người của Tu La Bảo.”
Tang Cách phía sau vừa lau nước mắt vừa nói: “Ta cũng muốn viết thư cho lão nương của ta, nói với nàng ta không làm thổ phỉ nữa!”
Hoàng kim chất đầy một xe, Mộc Lăng phân phó người kéo về, mọi người đi suốt đêm về tới Tu La Bảo. Hoàng kim đều bị khiêng hết vào phòng Mộc Lăng, chất thành hai tòa kim sơn, vàng thỏi vàng óng trải đầy đất. Mộc Lăng nằm trên kim sơn lăn qua lăn lại, cầm sổ ghi chép, tính toán lại tiền, có thể xây dựng Tu La Bảo lớn thêm một chút.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 72
Chương 72