DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thanh Thâm Xử
Chương 4

Lúc trước tôi không khóc, đương nhiên sau này cũng sẽ không.

Tôi cứ nằm như vậy ở trên giường, nơi bị xé rách có chút chết lặng, ngủ được một lúc lại bị cơn đau hành cho tỉnh lại.

Không biết qua bao lâu, lúc cửa mở, tôi theo bản năng cảm thấy là bọn Ninh Viễn An đã trở lại.

Đói bụng thật khó chịu, tôi đáng thương hề hề hô, “……Chu Tiêu.”

Cậu ta kinh ngạc vỗ chăn, “…… Tần Thụy? Sao cậu lại ở đây?”

Tôi bừng tỉnh, lập tức mở to mắt, là A Nam.

Hắn tùy tiện ngồi ở mép giường, giường bật lên làm động đến hạ thân đau điếng, tôi cắn chặt răng còn mặt thì trắng bệch.

“……Đám bạn rời phòng rất sớm, tôi bận việc nên về trễ, cho nên qua đây ở nhờ.”

Tôi thò người ra, nguyên lai đã hơn 11 giờ, khó trách cái dạ dày kêu rất lớn.

A Nam hỏi hỏi, tôi bịa chuyện cùng Trần Mặc đi giải sầu, A Nam giật mình, lại hỏi Trần Mặc đâu, ngủ ở chỗ nào? Tôi nâng ngón tay chỉ đại cái giường bên cạnh.

“……Thiệt là, cái giường của mình thì y như ổ chó mà để cho cậu nằm!” A Nam cười mắng, “……Tối hôm qua có bị cậu ta làm phiền không?”

Tôi cười gượng, đầu óc hỗn loạn, tưởng tượng nếu nói cho A Nam biết chuyện tối hôm qua có dọa cho cậu ta sợ đến rút gân hay không?

Thoáng chốc, 438 và 439 đều đã trở lại, thật xa đã nghe giọng Chu Tiêu, “……Tần Thụy, anh em tốt của tôi!”

Đầu tôi càng đau , rên rỉ kéo lấy Ninh Viễn An mong hắn cứu tôi.

“Tần Thụy! Tiểu Thụy! Thụy tâm can~~~~” Chu Tiêu nói xong một câu, tôi liền phun ra một chậu huyết, “…… Còn tưởng rằng cậu đi theo A Nam ở đó luôn rồi chứ, hồi sáng gặp Trần Mặc mới biết cậu ở đây nên tớ trở về xem thử…… Đều do Ninh Viễn An ngu muốn chết! Từ cửa sau trốn vào mà còn đụng phải cái ghế, bị ông thầy mắng như nợ lâm đầu!”

“Cút!” Ninh Viễn An lôi kéo móng vuốt của tôi, mặt đỏ tới mang tai, “Do tớ không nhìn rõ thôi!”, “Còn Nguyên Chi Tĩnh, tớ nói trễ học liền nhộn nhạo, càng gấp rút, tâm hoảng ý loạn, có thể trách một mình tớ sao?”

Nguyên Chi Tĩnh cười dịu dàng, “……Rồi rồi rồi, là tớ sai.” Gập người tạ lỗi, “…… Tần Thụy, cậu không sao chứ?”

Tôi đương nhiên đau muốn chết, tối hôm qua tuy ngừng chảy máu nhưng vẫn rát lắm, liền ngủ trong chốc lát thấy đỡ hơn nhiều.

Chu Tiêu nghe tôi không có việc gì, thở một hơi thật dài, lập tức đau khổ tru lên, “Viễn An, Viễn An! Cậu hại chết tớ rồi! Bị lão sư phê bình làm mất hết mặt mũi tớ rồi, ngao……” Cậu ta rống giận nghe rất thê lương, “Cậu không nhìn thấy chứ, Lúc cô ấy quay đầu lại cười……chính là khinh thường a!”

“……” Ninh Viễn An không nói gì vỗ vỗ vai cậu ta, “……Dùng hai chữ ‘khinh thường’ đã dễ nghe lắm rồi.”

Mọi người ồ ồ cười vang, tôi cơ hồ dùng toàn bộ sức lực để đứng dậy, chỉ có thể cúi đầu e sợ sắc mặt trắng bệch làm bại lộ.

Tôi giữ chặt cái chăn, do dự đứng lên, phát hiện có chút dịch, cả người hơi run rẩy.

“Tần Thụy, cậu lơ tớ!” A Nam giữ chặt tay tôi, “……Tần Thụy, coi chừng cậu ta cho cậu ngủ ở trên giường là để cậu dọn đó, đừng mắc mưu.”

Tôi cúi đầu cười thảm, sai, tôi thề không phải vậy mà là vì chính mình thôi.

“…… Trần Mặc đâu?” Nguyên Chi Tĩnh phát hiện chỉ thiếu một mình anh.

“A a a……” Chu Tiêu cười rộ lên, “……Cậu ta hiện đang ở với hotgirl xem ra rất vui vẻ nha!”

Tai tôi lập tức ù đi.

“A a a a a a!!” Ninh Viễn An vừa nghe đến đó liền rên lên.

“Đỗ Kinh Tinh đó! Lúc nhìn ra ngoài cửa sổ tớ thấy hai người đi chung rất vui vẻ! Đúng lúc thấy bọn họ rẽ qua đường khác!” Chu Tiêu thở dài, “Ninh Viễn An, tớ tội nghiệp cho cậu quá, đều là cùng lên lớp nhưng người thì được hoan nghênh còn người thì lại bị thầy giáo mắng té tát!”

“Im đi!” Ninh Viễn An quát lên, “……Cậu mà nói thêm một câu nào nữa thì đừng trách tớ!”

Tôi có chút choáng váng, ngơ ngác nhìn Chu Tiêu, là cậu ta nói sai hay là tôi nghe nhầm.

“Cậu ta giỏi lắm.” Chu Tiêu căm giận, “……Từng nói không có hứng thú với nữ sinh, nguyên lai đã sớm theo đuổi Đỗ Kinh Tinh! Là đối tượng của bao nhiêu nam sinh! Cậu ta thật là có thủ đoạn.”

Anh xác thực rất thủ đoạn…… Tôi trở về phòng ngủ chính mình. Mới ra cửa thì nghe thấy mọi người ồn ào hẳn lên.

Có người hét lên, “……Tần Thụy, cậu không xếp cái đống chăn này lại hã?”

A Nam ha ha cười, “…… Tần Thụy, cậu đừng nghe cậu ta nói.” Cậu ta sốc sốc đống chăn nên có thứ gì đó rớt ra, “……Quên thứ tốt rồi này.”

Tôi theo bản năng tiếp được, là cái quần lót màu đen, nhưng không của tôi. Tôi lập tức đỏ mặt, hai tay nóng lên, nói cũng nói không nên lời.

Trần Mặc đúng lúc nhìn thấy, sắc mặt hơi chút thẹn thùng, lại vô tâm vô phế hướng tôi nói, “……Tần Thụy, tớ nói cậu cái gì cũng cho tớ hết rồi……”

Tôi liền căm hận nói, “……Lưu manh, bại hoại……”

Bọn họ nghe không hiểu ẩn ý của hai đứa tôi, chỉ ha ha cười rồi đi ăn cơm trưa. Nguyên Chi Tĩnh nhìn tôi nằm bất động liền nói có cần mua đồ ăn giúp không, tôi liền cười cảm kích.

“…… Họ Chu, đến giờ ăn cơm mắc mớ gì chui vào WC rồi!” Trên hành lang vọng lại thanh âm Ninh Viễn An.

Yên tĩnh, tôi mở to hai mắt tựa vào thành giường, bình tĩnh nhớ lại chuyện tối qua và lời nói của Trần Mặc ngày hôm nay.

Cửa lại mở, cứ nghĩ họ quay lại ai ngờ là anh.

“……Còn nằm sao?” Anh nhíu nhíu mi, trên tay không biết cầm cái gì đi tới, tôi hừ lạnh một tiếng, im lặng nhìn, anh thần thanh khí sảng khiến tôi rất bất bình và phẫn nộ.

Anh áy náy gãi đầu, thật cẩn thận đến gần bên tôi, ngốc trong chốc lát mới nhớ ra cái gì rồi kéo chăn đắp nửa người dưới cho tôi. Tôi mất kiên nhẫn đá đá chăn, “……Đừng quậy nữa, chỗ đó còn sưng lắm đấy.”

Tôi nhếch mép cười, “……Chẳng phải do anh quá dũng mãnh!”

Anh nghẹn lời, không cùng tôi tranh cãi tiếp, đem cái gì đó đặt vào tay tôi. Tới đó mới phát hiện là hộp cơm còn nóng hổi.

Lúc mở ra trông hộp cơm thật thịnh soạn, hốc mắt tôi nóng lên, ăn được vài miếng thì vứt sang một bên.

“……Cậu giở thói thiếu gia à!” Anh đem hộp cơm để trước mặt, “……Ăn! Tôi nhờ đầu bếp làm riêng món này đó, cậu con mẹ nó ăn hết cho tôi!”

Tôi có hơi mềm lòng, miễn cưỡng ăn thêm vài miếng, nhưng vẫn cực kì chán ghét ,“…… Tôi không thích ăn cái này, cậu mà ép nữa tôi phun đầy mặt cậu cho xem!”

“…… Mẹ kiếp! Muốn làm nũng chứ gì!” Tôi nghe xong liền mặc kệ cái mông bị thương muốn giơ chân đá anh, anh lộ vẻ bất đắc dĩ, hung tợn trừng tôi một cái, mặc kệ tôi làm loạn cầm hộp cơm lên ý đồ ép tôi ăn tiếp.

Tôi một ngụm anh một ngụm, anh còn ngẫu nhiên dùng tay lấy hột cơm dính ở mép của tôi cho vào miệng, tôi mắng anh thực ghê tởm, không biết bẩn sao? Anh nghiêm mặt nói, làm sao vậy làm sao vậy, tối hôm qua có chỗ nào tôi chưa liếm qua?

Tôi không muốn chấp với cái tên lưu manh này nữa, chỉ toàn tâm dùng cơm, đột nhiên bên hông chợt lạnh, chăn và quần áo đều bị nhấc lên.

Tôi cả kinh theo bản năng giãy dụa, muốn mắng “Cậu con mẹ nó lại giở trò cầm thú” Vừa ăn vừa nói cho nên có vài hột cơm văng vào người anh.

Anh bị tôi phun trúng nên khá chật vật liền đứng lên rống to, “…… Khốn kiếp!” Cúi đầu xem kỹ, thì ra là anh đã bôi thuốc mỡ lên lưng và đùi của tôi.

“……Thuốc giảm đau đó, lúc nãy vừa chạy đi mua.” Anh dương dương tự đắc cười rộ lên.

Nói xong lại bắt tôi ăn thêm vài ngụm cơm, “……Không nhìn ra cậu cũng là người tốt!”

Mấy ngày kế tiếp cứ làm cho tôi có cảm giác tình sắc với ám muội đến quái dị.

Bề ngoài chúng tôi vẫn bình thường, nhưng lúc không có người thì như hai cái hòa thượng bị cấm dục lâu năm, cọ qua cọ lại, đối hai tôi mà nói, độ ấm của đối phương như là thảo dược cứu mạng đồng thời cũng là độc dược chí mạng.

Hai ta cả ngày dính cùng một chỗ, dù sao bọn Chu Tiêu đã sớm quen, hai người ăn ý diễn một màn anh em thân thiết, người ngoài tự nhiên không nghi ngờ.

Lại nói tiếp thực đáng cười, tôi và anh lén lút giống như động vật giao triền, phảng phất như đây là hành vi quang minh chính đại. Câu nói mà Trần Mặc đã nói kia, mỗi buổi sáng khi thức dậy lại nhớ đến, buổi tối sắp đi ngủ cũng vậy.

Quan hệ bây giờ đối với anh như một loại “gặp dịp thì chơi”, chỉ có thể “yêu đương vụng trộm”. Lén lút vuốt ve nhau như chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa còn trầm mê trong đó.

Trần Mặc theo thói quen đi thư quán tự học, hay tìm một góc nào đó trong sân trường, mệt mỏi thì ngã người ngủ, anh thích niết eo tôi, nguyên văn của anh là “Tần Thụy, cái eo của cậu thật dẻo”, mà tôi lúc đó sẽ đặt tay vào gốc đùi của anh, hưởng thụ sự ấm áp lẫn xấu hổ. Rất nhiều lần tôi khiêu khích chỗ đó, kích đến nỗi anh vứt sách xuống chạy vào WC, nếu tâm tình tốt tôi sẽ đi cùng, nhưng ngược lại tôi sẽ ngồi một chỗ bất động, đây là chỗ đông người cho nên anh sẽ không làm càn, thẳng đến khi anh đứng bên kia cửa sổ thủy tinh trừng tôi, tôi mới nhàn nhã đi ra ngoài.

Có một lần tôi không chú ý đến thì anh đạp vào cửa sổ thủy tinh, khiến toàn bộ thư quán nhìn chằm chằm, còn giả bộ như không có gì chạy lại giải thích với cán bộ trông coi: “…… Lão sư, em vừa đi ra thì phát hiện bạn học kia nhặt được cái bóp của em, trong đó có một tháng tiền phí sinh hoạt……”

Vừa vào WC liền lộ nguyên hình, thường thường ở cửa ôm hôn, anh thích tôi quàng tay qua cổ anh khi hôn, anh nói tư thế đó cho anh nhiều khoái cảm.

Càng nhiều lúc, chúng tôi trốn vào phòng nhỏ, tựa người vào tường điên cuồng hôn hít. Lá gan càng lúc càng lớn, đôi khi biết rõ có người bên ngoài, nhưng chúng tôi càng lỗ mãn hơn, Chu Tiêu buồn bực nói, đôi lúc cậu ta nghe phòng bên có tiếng quần áo sột soạt.

Tôi ra một thân mồ hôi lạnh, nói cho Trần Mặc hay, anh còn cười cực lưu manh, “…… Lần sau nên bước ra chào hỏi cậu ta mới tốt nhỉ.”

Bọn bạn cùng phòng thường hay ra phòng trọ của A Nam ngủ nhờ, Trần Mặc đi hai lần rồi nói giường ngủ quá chật nên không đi nữa. Khi đó chỉ có hai đứa tôi ở lại, có lần bị anh làm đau nên tôi cười điên cuồng, anh đáp trả bằng cách nhồi vào thật sâu.

Lần thứ hai làm tình, tôi có cảm giác như mình bị cưỡng gian. Khi đó chỉ có hai đứa tôi ngủ ở 439. Anh thô bạo đè lên tôi rồi nói đã nhịn nguyên một ngày, Tần Thụy, tôi nghĩ tôi sắp chết.

Bộ dáng của anh khiến tôi buồn nôn nhưng tôi vẫn nguyện ý. Một khi trong lòng không vui, ác cảm lần đầu tiên làm tình bỗng hiện ra, tôi cố gắng đẩy anh ra, còn nói rằng anh giống như con thú động dục? Ông đây mặc kệ.

Anh lửa giận ngút trời nhào vào tôi, tôi lại đá anh ra! Anh cười lạnh lẽo, “Giỏi thì kêu lên đi a! Hay cắn lưỡi tự sát bảo toàn trinh tiết?”.

Quá trình tiếp theo tôi chỉ nhớ là mình có giãy giụa chống cự lại, cuối cùng bị anh đẩy ngã lên giường, vùi đầu vào ngực tôi để lại dấu hôn dày đặc, khiến tôi ít nhiều phản ứng, rốt cục bị anh vuốt ve đến bắn ra, xác thực có khoái cảm.

Sau đó nặng nề thiếp đi cái gì cũng không nhớ. Ai ngờ đến đó là kết thúc, chính mình thật giống như người điên.

Có một buổi tối, hai cái phòng ngủ tụ lại một chỗ chơi bài. Chu Tiêu nghĩ tới cái gì mới hỏi tôi, “Tần Thụy, chỉ biết cậu là lão nhị, nhưng rốt cục cậu sinh ngày mấy tháng mấy?”

Tôi còn chưa đáp lại, Trần Mặc vươn người ra rút bài từ tay tôi bỏ xuống: “…… Biết cậu sẽ đánh ra con này, tớ chờ cậu nãy giờ nha! Bảo bối nhi!”

Chu Tiêu thảm thiết kêu lên, “Âm mưu! Đây là âm mưu! Hai người thông đồng với nhau, một người hấp dẫn lực chú ý của tớ, một người đánh lén sau lưng tớ!”

Ninh Viễn An cười vui vẻ, “Làm tốt lắm các đồng chí! Cách mạng cần những người túc trí đa mưu!”

Trần Mặc ở phía sau tôi quấy rối, tôi trừng anh một cái, chạy lên giường nằm nghe nhạc, “……Sinh nhật của cậu ấy đã sớm qua.”

“…… Cậu biết rõ?” Nguyên Chi Tĩnh xen vào rất nhanh, thật sâu nhìn vào hai ta.

“Tần Thụy là em của tớ mà!” Chu Tiêu lại bắt đầu giở giọng ghê tởm, “…… Tụi này còn chưa biết cậu đã biết, đúng là có anh tốt ghê!”

Tôi cười mắng cậu ta, Trần Mặc lại không chịu ngồi yên, chạy lại bên tôi rồi ném bài lên bàn, “……Tất nhiên! Chuyện của cậu ấy đương nhiên chỉ mình tớ biết!” Còn ám muội nhìn tôi cười, “…… Đúng không, Thụy?”

“Đúng……” Tôi cũng cười ngọt như hoa mùa xuân, dùng cái giọng buồn nôn đáp lại, “Khi sinh ra tớ là người của Trần Mặc, lúc chết đi cũng là quỷ của Trần Mặc……”

Lúc vui vẻ bị A Nam phá vỡ, đêm đó cậu ta im lặng ngồi trong góc, đột nhiên ném một quả bom.

“Tớ…… Từ ngày mai sẽ nghỉ học.”

Đám người mờ mịt cứ nghĩ cậu ta nói đùa, cả căn phòng im lặng đến dọa người, tôi nghe thấy Trần Mặc ở sau lưng tôi thở ra một hơi.

A Nam mở một quán bar từ lâu rồi, nơi đó có cái tên là Thiên Đường, không biết như thế nào bị trường học phát hiện, A Nam kiên trì đến mức thà rời khỏi trường học.

“Mấy cậu có thể đến chơi mà, đến một ngày nào đó mấy cậu đến tớ sẽ xem như khách quý, nếu sinh ý tốt thì thôi, ngược lại tớ chẳng còn mặt mũi đi gặp tổ tông nữa!”

Mắt Viên Viên đỏ lên, bỏ bài xuống kéo kéo cái tay của A Nam.

A Nam há miệng, lại há miệng, rốt cục cái gì cũng không nói. Chúng tôi thấy hành lý của cậu ta, mới biết rằng cậu ta muốn đi trong đêm nay, trầm mặc một lúc lâu, tôi hung hăng ném mấy lá bài trong tay xuống, “…… Con mẹ nó! Chúng ta đi uống rượu!”

Uống đến lảo đảo lê lết vào WC, Trần Mặc nhanh chóng đỡ lấy tôi, phá lệ nghiêm túc không trêu đùa, cúi đầu nói, “……Nếu sau này cậu muốn đi thì phải báo cho tôi biết.”

Tôi xoay người đẩy anh ra, “…… Ngốc đủ chưa? Tôi khóa cửa đây!”

Anh tùy ý để tôi kéo, hai người cùng dừng một lúc lâu, sau đó tay run lên, anh len tay vào quần tôi, trực tiếp cầm lấy tính khí đang rủ xuống, tôi kinh ngạc nhìn anh mà mặt anh vẫn tỉnh bơ, tránh vài cái, phát hiện sức lực của anh rất lớn, đành tùy anh làm càn, dù sao quanh đây không có ai.

Dọc theo đường đi, tay càng ngày càng nóng.

Uống đến khuya, tiễn A Nam đi xong chúng tôi trở lại trường học. Mắt Ninh Viễn An thì đỏ bừng, cậu ta là người hay quấn quít lấy A Nam nhất.

439 đêm nay không khóa cửa, thật giống như còn có người chưa về vậy. Tôi nhẹ chân bước vào, tất cả mọi người đang nặng nề ngủ, Ninh Viễn An ở trên giường A Nam co lại như một con tôm.

Tôi đứng trong giây lát, không tự chủ được hướng một cái giường khác đi tới. Liền nhìn thấy một ánh mắt lóe sáng chiếu vào, thanh tỉnh nhìn tôi.

Gặp tôi đi tới, anh mỉm cười, thân thể nhích vào bên trong, “…… Đến đây?”

Tôi nhẹ nhàng ngồi vào mép giường, anh biết tôi sẽ đến khiến tôi cảm thấy ấm áp, “…… Ừ……Sao chưa ngủ?”

Anh ngáp hai cái, cợt nhả nhếch miệng,“……Đang đợi cậu mà……”

Tôi giật nhẹ khóe miệng, có xung động muốn bóp cổ anh, “……Đang đợi tôi? Ngứa da?”

Ánh mắt anh trầm xuống, cầm lấy tay tôi nhét vào ổ chăn, “……Nơi này đang đợi cậu……”

“…… Mẹ kiếp! Lúc nào cũng động dục?”

Anh ma sát vào tôi, đang muốn nói cái gì, chỉ nghe có người mơ hồ hỏi “……Ai?”

Tôi nóng nảy, anh đặt ngón tay lên miệng ý bảo im lặng, kêu, “Không có việc gì, tớ đi tiểu đêm.” Sau đó kéo tôi vào ổ chăn, cười nói, “Thụy chủ tử, dừng gấp gáp……Nếu không tôi cũng thật muốn đi tiểu đêm……”

Tôi dùng sức nhấc chăn anh lên, anh thoáng run run, lung tung khoác thêm áo chạy theo tôi ra ngoài.

Hai người hóng gió một lát, anh đột nhiên hỏi, “Tần Thụy, nếu ngày nào đó tớ cũng nghỉ học, cậu có giống như Ninh Viễn An chạy lên giường tôi nằm?”

Tôi nhíu nhíu mày, “…… Sẽ không,” Tôi trảm đinh tiệt thiết, “Giao tình của chúng ta làm sao bằng họ.”

Anh sửng sốt, sau đó phá lên cười, “……Cậu thiệt là……”

“……Phiền quá, lạnh chết tôi rồi.” Nói xong lại chạy vào phòng.

Anh ôm tôi từ phía sau trước khi tôi kịp bước vào phòng, “……Cậu có thể lạnh còn tôi thì không? Xốc chăn, sau đó không nói gì đi ra đây còn cho tôi mặt mũi sao?”

“……” Tôi không khỏi chột dạ.

“Tần Thụy……” Anh thỏ thẻ phía sau tôi, khí tức nóng bỏng chứng tỏ anh ta lạnh cái rắm, “…… Ngày nào đó nếu cậu nghỉ học, tôi liền hủy đi giường của cậu, ném hết những vật liên quan đến cậu.”

“Cậu có bệnh? Điên đến như vậy!” Tôi kinh nghi quay đầu lại.

Anh vui vẻ nói, “…… Nhìn chi thêm phiền, ném đi hết cho rãnh mắt.”

Sau này nhớ lại, một thời ngây ngô, nhìn thấy anh tức giận rất sinh động.

Đồng tính luyến ái, con mẹ nó cậu là đồng tính luyến!

Không phải, tôi không phải. Thật sự không phải.

*****

Thời gian cấp tốc lưu chuyển.

Chúng tôi dần quen việc A Nam rời đi, cũng có đi thăm quán bar của cậu ta nhưng là sinh viên cho nên hơi thiếu tự nhiên. Ninh Viễn An là người đầu tiên rời khỏi, nhưng thường chạy đến trước giường từng của A Nam nhìn ngây ngẩn.

Chu Tiêu nhìn cậu ta như vậy liên kinh sợ, hung hăng đá cậu ta một phát rồi rống lên, “…… Họ Trữ kia, cậu có để mọi chuyện trôi qua không! Ai nhìn vào còn tưởng đó là linh vị của A Nam nữa chứ!”

“……Ê!” Tôi đá vào chân Chu Tiêu, bị cậu ta dùng vẻ mặt hung ác dọa đánh, “……Cậu có làm quá lên không?”

Nguyên Chi Tĩnh hướng tôi cười ôn hòa, ánh mắt có chút ý vị thâm trường, “……Lúc tức giận người ta cũng không hiểu tại sao nữa là.”

Tôi sửng sốt, Nguyên Chi Tĩnh khác với Trần Mặc, hay ám chỉ, thường thường dùng lời nói cùng thái độ bình tĩnh ảnh hưởng đến tôi. “……Như vậy, sao không chờ hết giận rồi làm rõ?”

Cậu ta lại cười, cầm cây lau nhà giúp tôi dọn dẹp, “……Vậy chỉ có thể cam tâm tình nguyện, cho dù rất đau.”

Nhiều lúc tôi muốn hỏi thẳng có phải cậu thích tôi hay không, vì lúc nào cậu cũng đối với tôi rất dịu dàng, nhưng tôi lại sợ, tôi đã quyết định lơ đi cảm xúc kì lạ chợt nảy lên trong lòng.

Học kỳ thứ hai của năm nhất, tôi vướng phải môn tích phân khiến cả ngày sắc mặt xanh trắng, tôi ngồi trong thư quán mà tức sùi bọt mép, “…… Hôm nay không giải được cái đề này, ông đây không phải họ Tần!”

Lập tức có dòng khí nóng bao quanh, trong miệng của anh còn có hương vị thanh lương của bạc hà, “……Vậy theo họ Trần đi……”

Ý chí sục sôi, tôi trừng mắt nhìn anh, sau đó dùng cái bút ngăn cái tay sắp làm chuyện bậy bạ, “…… Hôm nay không rãnh, nếu muốn tìm người tâm sự thì đi chỗ khác.”

Giọng điệu của tôi rất hung ác, “……Còn chưa đi!”

Muốn so hung ác tôi chưa bao giờ đấu lại anh, chân mày hoang dại khiêu khích.

“…… Này……bạn học à…… đừng……” Nam sinh phía đối diện ngửi thấy mùi thuốc súng, ý đồ mở miệng khuyên giải.

“Câm miệng!” Anh hạ giọng quát, rất có lực uy hiếp.

“……Ơ……Ơ…” Nam sinh kia tỏ ra lúng túng.

Tôi đột nhiên rất muốn cười, lạnh lùng liếc anh một cái, “……Hưng phấn? Ông đây không phụng bồi!”

Nói xong bắt đầu xếp lại này nọ chuẩn bị rời đi.

Trở lại ký túc xá vẫn không hiểu sao còn rất tức giận, phát ngốc trong chốc lát đột nhiên phá lên cười, cầm cái quần lót lỡ lấy lúc trước xoay một vòng trên tay, chạy tới phòng cách vách nhét vào giường của anh. Tưởng tượng sáng mai thức dậy anh sẽ có biểu hiện như thế nào.

“……Em trai Tần Thụy của anh……” Ngày kế tiếp tôi lấm la lấm lét canh trước phòng 439, Chu Tiêu như u linh ở phía sau ghé vào lỗ tai tôi thỏ thẻ.

Tôi khẽ suỵt, mỗi lần Chu Tiêu kêu như vậy là tôi một trận ghê tởm.

“……Thụy tâm can của tớ, cục cưng Thụy Thụy~~” Chu Tiêu càng hưng phấn, tôi muốn phun ra một ngụm máu.

Hóa ra tối hôm qua tôi nói mớ, tất cả đều là đề toán học! Làm cho đồng bọn khổ sở không thôi.

“…… Thật không đó!” Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, “……Một đêm toàn nói đề toán?”

“……Chứ cậu nghĩ sao!” Chu Tiêu chỉ vào đôi mắt gấu trúc, “…… Nếu hôm nay cậu mộng xuân thì nhớ nói cho anh nghe với nhé?”

Tôi cứng đờ, cười cười pha trò.

Vẫn không thấy Trần Mặc, tôi biết tối hôm qua đã làm cho anh rất tức giận, không sao cả, hai chúng tôi là dã thú mà, cấu xé hành hạ nhau là lẽ thường.

Vừa đặt mông ngồi xuống, thì nghe Chu Tiêu ở bên cạnh cười rộ lên , “…… Trần Mặc, môi của cậu bị sao thế? Ninh Viễn An, nhìn kìa, nhìn kìa! Mắt của cậu ta còn đen hơn cả tớ!”

Tôi giống như bị kim châm ngẩng đầu lên liền thấy anh đứng ở trên bục giảng đang hướng chúng tôi đi đến. Sắc mặt quả nhiên rất kém, một đêm không ngủ mà, hướng về phía Chu Tiêu cợt nhả, “…… Vậy à, đêm qua ăn mấy chén canh, kết quả mất ngủ luôn.”

Bút trên tay tôi lệch đi, khóe miệng co giật.

“…… Cậu xấu quá đấy! Có cái ăn cũng không gọi cho anh em!” Ninh Viễn An vừa nghe lập tức giữ chặt Trần Mặc xưng huynh gọi đệ.

“…… Chỉ là hứng lên thôi,” Trần Mặc cười cười, ra phía sau tôi ngồi xuống, “…… Tối hôm qua bị tên kia chọc giận.” Nói xong, ngón tay giống như vô tình vung lên, khẽ lướt qua tai tôi, anh đương nhiên biết rõ nơi nào là chỗ mẫn cảm của tôi, cố ý ở nơi đó niết nhẹ.

Ninh Viễn An còn muốn hỏi, nhưng anh đã nhanh chóng đứng lên, “…… Tần Thụy, xin lỗi xin lỗi! Đụng đến cậu?”

Tôi quay đầu lại, ánh mắt của anh đen như mực, còn lập lòe sáng, tôi chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, gắng rặn ra hai chữ, “……Không sao.”

Ánh mắt anh chợt lóe, khóe miệng giương lên, dương quang sáng lạn khiến tôi choáng váng, “……Nhớ kỹ, đây là do cậu nói không sao.”

Chuông vào học, tinh thần tôi hoảng hốt, hơi thở của anh dường như vẫn còn phảng phất ngay cổ.

Dạy hơn nửa tiết, giáo viên đột nhiên cho kiểm tra, phòng học nhất thời một mảnh kêu cha gọi mẹ thật thảm thiết, Chu Tiêu đem đầu đập xuống bàn nghe cái “bịch”, hướng về phía Ninh Viễn An nước mắt lưng tròng.

Tôi nở nụ cười, Ninh Viễn An vô tâm vô phế kêu lên, “…… Chu Tiêu, mau đứng lên! Đầu heo của cậu chiếm hết cái bàn rồi kìa!”

Mọi người nhìn qua, Chu Tiêu lửa giận công tâm, nhảy lên bàn chỉ vào Ninh Viễn An rống lên, “……Cậu là cái thứ vô tâm! Tớ ám hiệu cho cậu nửa ngày, cậu lại cho tôi là động kinh sao!”

Mọi người ồ cười, mặt Ninh Viễn An đỏ lên, chỉ có thể vuốt mũi thì thào “…… Tớ…… Tớ có để ý đâu……”

“…… Đây là trọng điểm sao?” Chu Tiêu nghe lý do của cậu ta xong thì càng thêm giận.

Trong phòng học cười thành một đoàn, tôi hướng về phía bản đen có chút ngơ ngẩn, “…… Này…… Này đề……”

Bọn họ vừa thấy, mặt nhất thời tái rồi.

“… Cái đề này…” Nói xong một nửa liền á một tiếng, “…… Tần Thụy, tối hôm qua cậu nói gì có còn nhớ không? Nói mau!”

*****

Lảo đảo qua một ngày, tôi và anh chẳng đi chung nữa, một mình ngồi ở vườn trường, phát hiện bầu trời hôm nay sao lớn hơn mọi ngày.

Buổi tối tắt đèn, Chu Tiêu còn giận lắm, Ninh Viễn An bị cậu ta nói đến nổi nóng, vội vàng ngăn đón, “Có chuyện này hay lắm, tớ đi với cậu tớ lái xe ra ngoại thành sẵn tiện ngắm cảnh, đẹp lắm! Đột nhiên có chiếc xe khác suýt tông vào, còn quay ra chửi cậu tớ là ‘Heo!’ nữa”

“Thúi lắm!” Họ Chu vì giai cấp bị bóc lột phẫn hận lên tiếng.

“Đúng! Thật đáng giận!” Ninh Viễn An lập tức hưởng ứng theo Chu Tiêu, “Tớ cũng giận thay cho cậu tớ, thay cậu tớ chửi lại rằng ‘Mày mới là heo đó!’”

“Nên! nên!!” Chu mỗ hai lỗ mũi phun khí nóng.

“…… Haixx” Ninh Viễn An ai thán, “…… Sau đó hắn ta vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một đống sườn lợn rán trên mặt đường……”

Tôi cười điên cuồng, Nguyên Chi Tĩnh chen vô, “…… Viễn An, mới phát hiện cái miệng của cậu độc thiệt nha!”

Chu Tiêu oán hận, “…… Viễn An là em tớ……”

Náo nhiệt qua đi, tôi cảm thấy nhịp tim đập đặc biệt nhanh sau đó đứng lên đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, ngoài phòng rất lạnh, tôi liền đứng bất động. Ánh trăng dị thường ma quái, anh đang dựa người vào tường, ánh mắt tinh lượng nhìn tôi không nói.

Hô hấp của tôi đột nhiên loạn lên, bước lên phía trước, khều khều ngón tay anh, há miệng muốn nói mà không nên lời.

Anh cười nhạt, ánh trăng mị hoặc là công cụ tuyệt vời tô điểm thêm nụ cười của anh, anh cư nhiên cười dịu dàng với tôi, “……Tôi đi WC, kết quả cửa bị gió thổi khóa lại rồi, bọn họ ngủ rất sâu.”

“…… Cậu vẫn đứng ở đây nãy giờ?” Tôi giả bộ ho khan, chậm rãi nói.

“Ừ, tối hôm qua bị cậu chọc đến choáng váng,” Anh xoa xoa vàng tai tôi, “…… Tôi đang mắng thầm “Tiểu Thụy chết tiệt” thì cậu lại ra đây.”

Tôi vừa tức lại vừa muốn cười, mày nhíu lại, rốt cục tới gần bên nắm lấy cái cằm anh, “…… Tối hôm qua, là tôi quá phận ……”

“Vô nghĩa!!” Anh kỳ quái kêu, “Hôm qua cậu sờ vào túi tôi là có ý gì?”

Tôi cố gắng nhớ lại, hưng phấn cười như trẻ con nghịch ngợm, “…… Kiếm kẹo bạc hà, có sao không!?”

“…… Thế à!” Anh giữ chặt đầu tôi, hung hăng trừng mắt, “……Cậu làm cho tôi cảm thấy thật kích thích!”

Tôi vui vẻ cười to, anh tức giận nhéo nhéo, “……Đúng là đầu óc chỉ nghĩ toàn chuyện đen tối!” Sau đó anh nhìn tôi chăm chú, thở dài thườn thượt, “…… Cả ngày hôm nay trong đầu toàn là hình bóng cậu……”

Yết hầu khô nóng. Trong nháy mắt, tôi có chút cam tâm tình nguyện vì anh ấy mà trả giá hết thảy, nhẹ nhàng hôn lên thái dương anh, kéo anh vào phòng, “…… Đừng có đứng ở đó nữa, không khéo cảm lạnh thì nguy.”

“…… Hừ!” Anh bị tôi lôi kéo nhưng trong bụng nói thầm, “……Đáng ra phải hôn ngay môi chứ?”

Anh ngủ nguyên đêm trên giường tôi, không dám quậy phá, nhưng anh lại cắn cắn cổ tôi, tay cũng không an phận vuốt ve cái eo, nơi mẫn cảm thì bị anh bao lấy, tôi nhịn không được hừ hừ ra tiếng, liền hung mãnh cắn anh, anh giữ chặt rồi hôn tôi, dùng lưỡi dây dưa khiến tôi rên rỉ.

Ép buộc trong chốc lát, vẫn là cùng nhau ngủ.

Đọc truyện chữ Full