DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xui Xẻo, Chia Tay Đi
Chương 36: Buồn bực khó chịu…

Chết có đôi khi chỉ là sự việc trong nháy mắt, phảng phất ngày hôm qua người còn sống khoẻ mạnh xuất hiện ở trong ý nghĩ mình, hôm nay thì bị người thông báo, người nọ đã biến mất trong thế giới này rồi.

Ngôn Tư Diễn nhớ rõ lúc mình còn bé, hai người con gái cùng thôn bị chết đuối ở sông, mẹ của họ khóc thực thương tâm, khi đó chính cậu không rõ lắm, hai người con gái không phải đang bên cạnh bà sao, tại sao còn phải khóc chứ?

Về sau minh bạch, cái gọi là chết, đó là suốt đời không gặp được nữa.

Cậu hôm nay nghe được tin cha mất đi, thật sự không biết mình nên khóc, hay nên bảo trì vẻ đạm mạc mọi khi.

Một người chết đi là suốt đời không gặp, nhưng mà một người nếu dù cho còn sống, mình cũng chưa từng gặp qua, như vậy người nọ sống hay chết đối với giới tuyến của cậu mà nói, phân biệt thật sự lớn sao?

Hình như, không có khác biệt lớn như vậy a, cậu sững sờ nghĩ, cho đến khi bản thân tiến vào một cái ôm ấm áp.

“Tiểu Ngôn,” Tần Húc Cẩn kéo người thanh niên vẻ mặt đờ đẫn vào trong ngực mình, “Cậu còn có tôi.” Trên khuôn mặt lạnh lùng không phải đồng tình hay thương tiếc, mà là sự kiên định nào đó.

Ngôn Tư Diễn tùy ý người bên cạnh ôm mình, đàn ông với đàn ông bảo trì tư thế như vậy, hình như cũng không có cái gì khó có thể tiếp nhận, sau nửa ngày cậu trừng mắt nhìn, ngửa đầu nhìn cái người đàn ông vỗ nhè nhẹ lưng mình này, “Buổi tối tôi muốn ăn Ma Bà đậu hủ.”

Mao Hữu nhíu mày, tiểu Ngôn đồng chí, cậu đang bị ăn đậu hủ.

“Được.” Anh không hỏi cậu có khổ sở hay không, cũng sẽ không giống người trong phim thần tượng nói cái gì khổ sở cứ khóc lên; điều anh cần làm không phải chủ đạo cảm xúc của đối phương, mà là làm bạn bên cạnh người này, bởi người này là Ngôn Tư Diễn.

Ngay tại thời điểm hai người thâm tình chân thành bong bóng phấn hồng bốc lên, đứng ở bên cửa sổ Mao Hữu ho khan hai tiếng, “Kỳ thật tôi cảm thấy, vấn đề di chúc này cũng phải lo lắng suy xét.”

Dưới cuộc sống hiện đại tàn khốc này, người mắc bệnh nghề nghiệp có không ít, Ngôn Tư Diễn trong nội tâm đang khó chịu nói không nên lời, sau khi nghe thấy lời nói sát phong cảnh này của Mao Hữu, vậy mà kỳ tích giảm bớt không ít, cậu không được tự nhiên ngồi xuống chỗ bên cạnh, nhượng cho Tần Húc Cẩn một chỗ, về phần sự tình mới vừa rồi bị người nào đó ôm vào lòng, cậu quyết định lựa chọn quên đi.

Ngôn Diệu Đông sau khi chết tất cả tài sản cộng lại có gần 2000 vạn, dựa theo điều lệ kế thừa di chúc của quốc gia, Ngôn Tư Diễn là có tư cách kế thừa một phần tài sản, cho nên Mao Hữu nhận được tin tức trước tiên nói với Tần Húc Cẩn, đối với bọn anh mà nói, muốn biết điều gì thực dễ dàng.

Ngôn Tư Diễn ngó Mao Hữu, cũng không nói lời nào, vợ con hiện tại của Ngôn Diệu Đông chỉ sợ sẽ không cho mình chia sẻ gia tài, hơn nữa đối với cậu mà nói, tài sản nhiều thế này coi giữ cũng không có dùng. Tiền không nhiều, đủ dùng thì được, đây là câu bà nội từ nhỏ đã nói cho cậu.

Tần Húc Cẩn thấy Ngôn Tư Diễn đẩy ngực mình ra, cũng không có làm động tác gì nhiều, chỉ là ánh mắt sầm tối, dựa vào ghế sofa nói, “Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ giúp cậu.”

Sau một lúc lâu Ngôn Tư Diễn ngẩng đầu đối anh cười cười, “Tôi biết rồi, cám ơn.”

Tần Húc Cẩn lại chứng kiến tay cậu rủ xuống bên người có chút phát ra run.

Mao Hữu tựa ở song cửa sổ bên cạnh, yên tĩnh nhìn hai người ngồi ở trên ghế sa lon, anh khoảng thời gian trước biết đại ca thích một người, lúc ấy cũng không để ý nhiều, hôm nay nhìn thấy tình huống này, người tên Ngôn Tư Diễn này đối đại ca mà nói, đích thật là tồn tại đặc biệt.

Vuốt vuốt điện thoại trong tay mình, anh quay người nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài là hoa lan đầy vườn.

Không có dốc cạn cả đáy, không có thống khổ chỉ trích, bởi đây mới thực sự là cuộc sống, Tần Húc Cẩn từ giữa văn kiện phân lực chú ý đặt trên thân người ngồi bên cạnh, khóe miệng câu một cái, đứng lên đi đến bên cạnh người này, “Nên xem tivi thư giãn một lát.”

Ngôn Tư Diễn thấy Tần Húc Cẩn hôm nay nói chuyện đặc biệt dịu dàng cùng đặc biệt nhiều hơn, đóng máy tính đứng lên duỗi cái lưng mệt mỏi, “Được.”

TV thật sự không hấp dẫn, không phải nam rống hỏi nhân vật nữ chính tại sao muốn rời khỏi anh; ngay cả nhân vật nữ chính cũng khóc hỏi anh ta tại sao muốn phản bội cô, không có cẩu huyết nhất chỉ có càng cẩu huyết hơn. (cẩu huyết: máu chó)

Ngôn Tư Diễn chống đỡ cái đầu coi nội dung cốt truyện nhàm chán, mắt lại nhìn người đàn ông mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào màn hình TV bên cạnh, ngáp lên, chậm rãi khơi dậy cơn buồn ngủ.

Giữa mơ mơ màng màng, cậu dường như còn nghe thấy thanh âm thâm tình nào đó nói, “Anh thích em, không vì bề ngoài của em, địa vị của em, chỉ là vì em là em.”

Thực TM (con mụ nó) cẩu huyết, biên kịch bây giờ đầu óc đều nhét cỏ…

Tần Húc Cẩn khi cảm giác được bả vai mình ấm áp hơn, Ngôn Tư Diễn đã tựa ở bả vai anh thiêm thiếp ngủ, hơi nghiêng đầu, chỉ thấy cái cằm trắng nõn của thanh niên, cũng không phải nhọn, nhưng nhìn thấy lại làm cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Dường như có chút không thoải mái, trên bả vai cọ cọ.

Nhẹ nhàng ôm eo thanh niên, để đầu cậu tựa vào trên đầu gối mình, thò tay vén lên tóc mái trước trán, lộ ra cái trán trơn bóng.

Hờ khép ngoài cửa, Mao Hữu thu lại tay phải đặt trên nắm cửa, khóe miệng cong cong, nhẹ chân nhẹ tay ly khai.

Tần Húc Cẩn có chút thất thần, tay chậm rãi sờ lên đôi má trắng nõn ấy, nhưng khoảnh khắc sờ lên nước da này thì dừng lại, một lúc lâu sau thu tay lại, nhẹ thở dài một hơi, anh cũng không muốn sau khi người này thiếp đi làm ra sự tình thất lễ.

Anh không biết đối tốt người yêu như thế nào, nhưng mà anh lại biết, yêu một người điều kiện tiên quyết đó là phải tôn trọng cậu, người thường xuyên cười, ở vài chỗ lại cố chấp đáng sợ.

Ôm thiếu niên trở về phòng, xoay người cởi giày cậu, lại quan tâm đắp cho cậu tấm chăn, Tần Húc Cẩn mới đứng ở bên giường nhìn chăm chú khuôn mặt say ngủ của người yên giấc trên giường.

Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng rời phòng. Một giây cửa phòng đóng lại này, người trên giường trở thân mình, sau đó hết thảy lại quy về yên tĩnh.

Tần Húc Cẩn xuống lầu sau chứng kiến Mao Hữu đang ngồi trên ghế sa lon uống trà, Mạt Lan bưng một tách cafe ý cười đầy mặt, mà Đào Dao đang mang một cái đĩa điểm tâm đi ra.

Nhìn thấy Tần Húc Cẩn xuống, Đào Dao mắt nhìn hành lang, “Thiếu gia, những điểm tâm này là cậu Ngôn thích ăn, nếu không…”

“Không cần, cậu ấy ngủ rồi,” Tần Húc Cẩn ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, nhìn về phía Mạt Lan, “Tôi nói cái gì rồi.”

Mạt Lan tay bưng tách cafe run rẩy, nụ cười trên mặt cũng trở nên mất tự nhiên, “Chủ tử, tôi chỉ là muốn thăm dò thử xem cậu ta có thể tiếp nhận những điều này hay không, thật sự không có ý tứ gì khác.”

Từ phòng bếp đi tới Mai quản gia quét mắt Mạt Lan, lại cung kính dâng trà ngâm cho Tần Húc Cẩn, “Tôi xem người nào đó là nhàn rỗi không có việc gì tìm cậu Ngôn khó dễ.”

“Tôi…” vừa nhìn thấy ánh mắt của Tần Húc Cẩn những lời biện giải của Mạt Lan, lập tức tự động tiêu thanh.

Tiếp nhận trà trong tay Mai quản gia, Tần Húc Cẩn gần như không có cảm xúc mở miệng, “Về sau không nên gọi tôi là chủ tử.” dường như nghĩ đến cái gì, sắc mặt của anh âm trầm.

Mạt Lan sắc mặt giật mình, “Vâng, thiếu gia.”

Đào Dao cảm thấy minh bạch, thực hiện không ý thức nhìn về phía hướng hành lang, chủ tử là không muốn để cậu Ngôn phát hiện cái gì sao?

“Đám tang của Ngôn Diệu Đông vào ngày mốt,” Mao Hữu phảng phất như không nghe thấy cái gì, “Ngày mốt tiểu Ngôn phải xuất hiện.” bên trong vòng luẩn quẩn thượng lưu này chút bản lĩnh bề ngoài nhất định phải có, chỉ là không biết toàn gia kia có làm khó dễ Ngôn Tư Diễn hay không.

Tần Húc Cẩn uống một ngụm trà, “Tôi sẽ đi cùng cậu ấy.”

Mao Hữu đây bắt đầu lo lắng cho toàn gia kia, người đại ca này bình thường kỳ thật đều rất giảng đạo lý, nhưng mà khi anh ta coi trọng một người, thì sẽ mắc loại bệnh bao che khuyết điểm nghiêm trọng, lấy địa vị trong lòng đại ca của Ngôn Tư Diễn hiện giờ, Mao Hữu cảm thấy, người nhà kia cần phải cẩn thận với Ngôn Tư Diễn, một điều không cẩn thận, điều đó cũng không phải là cái chén mà là bộ đồ ăn xưởng Cảnh Đức Trấn (1).

Mạt Lan (*) buông tách cafe trên tay, cắn cắn môi dưới nói, “Thiếu gia, mới vừa rồi là Ngôn Tư Diễn chủ động bảo tôi đi nhà kính, nguyên nhân là cậu ta lo lắng tôi đối với các anh bất lợi.” Anh mới không phải vì con người kia nói tốt, chỉ là với tư cách hoa trung quân tử (2) khinh thường giấu kín chuyện của người khác mà thôi.

Đào Dao có chút kinh ngạc mắt nhìn Mạt Lan, sau một khắc khóe miệng hơi cong, mà ngay cả khóe mắt xinh đẹp tựa hồ cũng nhiễm lên chút ý cười.

“Ừm, cậu ấy chính là người như vậy,” Tần Húc Cẩn tiếp tục uống một ngụm trà, “Ăn no rỗi việc không có chuyện gì luôn quản một số chuyện đâu đâu không nên quản.”

Mao Hữu vội ho một tiếng, đại ca, lời này của anh tuyệt đối không phải đối cậu nhóc khích lệ. Nhưng cậu nhóc đó coi như là người có lương tâm, đương nhiên, nhiều EQ một chút thì tốt hơn.

Không biết như thế nào, anh liền nghĩ đến một màn chiếu phim vừa mới chứng kiến trong phòng, cảm thấy có chút cảm khái, đối với Ngôn Tư Diễn mà nói, muốn tiếp nhận có lẽ không chỉ là một phần tình yêu, còn có cách nhìn thế tục, có lẽ trong lòng cậu đã bắt đầu minh bạch, chỉ là trong vô thức không muốn thừa nhận, có lẽ EQ người nọ đích xác bị âm, đến bây giờ vẫn còn chưa rõ cảm tình của đại ca.

Cẩn thận nhìn dải băng nơi cổ tay đại ca thủ pháp băng bó coi như không tệ, Mao Hữu lại cảm thấy, cái loại biểu cảm vẻ mặt đến nỗi gần hoá đá, muốn cho người ta biết được tâm ý của anh, dường như cũng không đơn giản.

“Mao Hữu,” Đào Dao vẻ mặt không đồng ý nhìn vẻ thâm tình ngóng nhìn chủ tử của Mao Hữu, “Thiếu gia là của cậu Ngôn, bên thứ ba đáng xấu hổ.”

Mao Hữu nhíu mi, tôi lặc cái đi (3), ông đây lúc nào đối thứ đại ca mặt liệt này có hứng thú?

“Không có việc gì, anh ta chỉ cần yên lặng yêu thương thì không đáng hổ thẹn,” Mạt Lan cười tủm tỉm đẩy kính mắt, “Chúng tôi lý giải được.”

“Mao Hữu, dù cho cậu ở bên cạnh thiếu gia đã lâu rồi, nhưng mà cảm tình với thời gian không quan hệ, xin cậu đừng gây khó xử cho cậu Ngôn.” Mai quản gia da mặt như gốc cây già cũng lộ ra vẻ không tán đồng.

Khóe miệng Mao Hữu co giật, mấy cái người này không phải không ưa thích con người kia sao, thế nào lúc này ngược lại đối với mình cay nghiệt như vậy, nói tiếp, anh lúc nào thầm mến đại ca rồi?!

Ngó mấy tên đi theo bên người đại ca quá lâu, cũng thành khó chịu, rõ ràng đối Ngôn Tư Diễn vẫn rất yêu thích, không nên biểu hiện ra một bộ dạng khinh thường, cho nên nói, loại khó chịu này khiến người ta đành chịu.

Tần Húc Cẩn liếc mắt nhìn mấy người giúp nhau trêu chọc, nhớ tới người nào đó ngủ yên trên lầu, mặt không đổi sắc nói, “Nếu tinh thần rất tốt…, có thể đi nơi Diêm Quân hỗ trợ.”

Mao Hữu, “Tôi còn có một bản án phải tiếp, đi trước.”

“Khí trời hôm nay thích hợp trồng hoa lan.”

Bên người lần nữa khôi phục yên tĩnh, Tần Húc Cẩn uống một ngụm trà, sau đó bình tĩnh nhìn mặt trời ngoài cửa sổ bắt đầu lặn về phía tây.

……………………………………………………..

(1) Cảnh Đức Trấn (tiếng trung: 景德镇市 bính âm: Jǐngdézhèn Shì, Hán-Việt: Cảnh Đức Trấn thị) là một địa cấp thị của tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Dân số Cảnh Đức Trấn năm 2006 ước tính 311.200 người. Thành phố này được mệnh danh là “thủ đô gốm sứ” do ở đây là nơi sản xuất gốm sứ có chất lượng với lịch sử 1700 năm. Về mặt hành chính, Cảnh Đức Trấn được chia thành các đơn vị cấp huyện sau:

Khu Xương Giang (昌江区)

Khu Châu Sơn (珠山区)

Thành phố cấp huyện Lạc Bình (乐平市)

Huyện Phù Lương (浮梁县)

Nguồn wiki

Cái chén = xui xẻo (xem lại chú thíchChương 4)

(2) Hoa trung tứ quân tử: Mai, Lan, Trúc, Cúc

Lí Quân Bình

Nếu như trong tuế hàn tam hữu, cổ nhân sắp xếp ba loại hoa mộc khác nhau dựa theo tiêu chí phẩm cách chịu lạnh giá và giữ khí tiết thì Hoa trung tứ quân tử: mai, lan, trúc và cúc tựa hồ như sự sắp xếp này dựa theo tiêu chí mùa hoa nở. Theo cổ nhân, mùa đông là khởi đầu của mùa xuân, nên hoa mai được xếp vị trí đầu tiên, mùa xuân có lan huệ, mùa thu thì có hoa cúc. Nhưng kỳ lạ là, trúc bốn mùa xanh tươi, phải xếp trúc đứng đầu, hoặc xếp cuối cùng mới hợp lẽ tự nhiên. Nhưng cổ nhân lại xếp trúc ở vị trí thứ ba. Nguyên nhân có thể là do hoa sen, hoa nhài không đảm nhiệm được nhã danh quân tử chi hoa. Vì thế không thể không đưa trúc vào là một trong tứ quân tử chi hoa.

Nếu nhìn hoa lan từ quan điểm thực vật, hoa lan là một loại hoa thân thảo có hương vị. Nhưng ngược lại, cổ nhân cho rằng hoa lan là Thiên hạ đệ nhất hương, hương tổ, Vương giả hương. Từ những mênh danh trên có thể thấy mức độ trân trọng của cổ nhân đối với hoa lan là như thế nào. Hoa lan còn có rất nhiều cách gọi khác như: Đô lương hương, Thuỷ hương, hương thuỷ lan, hương thảo, nữ lan, tỉnh đầu la, chi lan…Những biệt danh này thể hiện rõ đặc điểm về mùi thơm và khí vị của hoa lan. Hoa lan được trân trọng là do hương vị của nó, hay nói ngược lại, do nó có hương đậm nên được con người trân trọng. Trân quý và hương chính là hai đặc trưng lớn nhất mà hoa lan nổi danh trong thế giới hoa.

Lịch sử trồng hoa lan của người Trung Quốc có ít nhất hai nghìn năm. Bắt đầu từ đới Hán, trải qua Nam Bắc triều, đến đờì Đường thì trồng và chơi hoa lan trở thành phổ biến. Đến thời Minh, chơi lan có hệ thống và hiểu biết hơn, do Lý Thời Trân tổng kết kinh nghiệm vào trong Bản thảo cương mục. Đến đời Thanh tiếp tục phát triển. Tóm lại, cổ nhân chơi lan huệ, không chỉ là một hoạt động trồng hoa đơn thuần, trồng lan là một quá trình tu dưỡng bản thân. Bồi trồng hoa lan chính là bồi trồng phẩm chất và tính tình của văn nhân sỹ quân tử.

Lan, huệ sở dĩ được cổ nhân tôn sùng, trước hết là chúng có hương đậm. Kinh dịch viết: “đồng tâm chi ngôn, kỳ khiếu nhu lan” ( lấy hương thơm của lan ví như ngôn từ đồng tâm).

Cổ nhân cho rằng lan, huệ là loai hoa tượng trưng cho người quân tử. Lan tượng trưng cho người quân tử, ngoài vẻ đẹp đặc trưng là kỳ hương ra, quan trọng hơn nữa là lan vốn có phẩm cách của sỹ quân tử, chủ yếu biểu hiện ở chỗ: Đạm bạc và nguyên sơ ( hoang dại), lấy hương thơm của mình ngợi ca bản thân mình, không cầu mong vinh hiển ở bên ngoài. Gia ngữ nói: Lan sinh trong rừng sâu, , không vì ngoại cảnh mà mất hương thơm, quân tử tu đạo lập đức, không vì nghèo khổ mà biến đổi tiết hạnh. Cổ nhân trực tiếp vì khí tiết của hoa lan như người quân tử, biểu thị sự khâm phục của văn nhân sỹ đại phu đối với hoa lan. Khổng Tử cả đời bôn ba bốn phương, thuyết phục các vua chúa sử dụng đạo của mình trị quốc. Trên đường ông nhìn thấy hoa lan giữa quần thảo, ông liền nghĩ đến bản thân mình và ví thân phận mình như hoa lan: Hoa lan vốn dĩ là vương giả hương, không ngờ đến ngày hôm này đành phải làm đồng bọn cùng quần thảo. ông hạ đàn, gảy một bản đàn vô cùng thương cảm, bản nhạc này nổi tiêng trong lịch sử âm nhạc Trung Quốc. Câu chuyện trên, Khổng Tử trực tiếp ví mình như hoa lan, trở thành một điển phạm sớm nhất của sự tương ngộ, liên thông giữa lan huệ và quân tử sĩ đại phu.

Cúc.

Hoa cúc được cổ nhân mệnh danh là: Hoàng hoa của Trung Quốc

(hoàng màu vàng). Từ đó có thể thấy nó chính là loại hoa thể hiện: Trung Quốc quốc tuỳ chi hoa ( là loai hoa quốc tuý của Trung Quốc). Hoa cúc được người Trung Quốc trồng từ hơn ba nghìn năm trước. Thời nhà Đường, thông qua Triều Tiên hoa cúc được truyền vào Nhật Bản, sau thế kỷ 17, dần dần truyền vào các quốc gia âu mỹ, trở thành thế giới danh hoa ( loài hoa nổi tiếng trên thế giới). Mấy nghìn năm trước, người Trung Quốc trồng hoa cúc, chủ yếu là hoàng cúc (cúc vàng), vì vậy, hoa cúc được thể hiện dưới ngòi bút văn nhân sỹ đại phu chủ yếu là chỉ cúc vàng ( hoặc kim cúc, kim cũng là vàng, hoàng cũng là vàng). Hoa cúc trắng xuất hiện ở thời kỳ nhà Tấn.

Cổ nhân cho rằng, hoa cúc có ba công dụng lớn, đó là: bỉ đức ( so sánh với đức), dược phẩm vàthưởng thức.

Đặc điểm lớn nhất của hoa cúc là nở hoa muộn. Cúc không muốn cùng quần hoa tranh xuân, thà nguyện ở lúc sâu nhất của mùa thu, phong hàn lạnh thấu xương, nhất cành độc tú, một mình nở hoa, một mình độc diễn. Vì vậy bao nhiêu sỹ quân tử trong thiên hạ thì có bấy nhiêu người nhiệt tình ngợi ca và tôn sùng cúc. Cổ nhân đều nhìn thấy phẩm cách của hoa cúc là cam chịu cô đơn, dám ngạo mạn, khinh thường thế tục, dám nở hoa giữa mùa không có hoa nở. Cổ nhân không chỉ coi hoa cúc là tượng trưng cho phẩm cách quân tử như: chịu lạnh giá, thanh khiết, mà còn coi cúc là hình tượng khí cốt của quân tử sỹ đại phu không màng vinh hoa, vui với thanh bần. Như vậy, bất giác, Hoa cúc từ đối tượng để so sánh với đức đã chuyển hoá thành tiêu chí nhân cách đẹp của sỹ quân tử. Chính vì vậy, Hoa Cúc không chỉ được gia nhập vào tứ quân tử ( mai, lan, trúc, cúc) mà còn thường được dùng kép với một số loài thực vật xanh bốn mùa như Tùng, trúc:người ta thường gọi: Tùng Cúc, Trúc cúc. Đào Uyên Minh vố cùng yêu cúc, nhà ông có một vườn cúc. Khi nghỉ hưu trở về nhà, ánh mắt đầu tiên ông nhìn là: tùng cúc đều còn tồn tại. Điều này mang lại cho ông sự an ủi vô cùng to lớn về mặt tâm linh. Những khi rãnh rỗi, ông thường ngồi dưới cây tùng xanh, tay cầm bó cúc to, uống rượu thưởng hoa, nếu có buồn phiền ông đi vào vườn cúc. Khi bước vào vườn cúc ông như bước vào cảnh giới hư tĩnh linh không.

Thứ hai: công dụng thứ hai của cúc là có thể dùng làm dược phẩm và thức ăn. Đây cũng là một bộ phận trọng yếu tổ thành nhã hứng hoa mộc của quân tử sỹ đại phu. Duy chỉ có người Trung Quốc, mới sử dung hoa cỏ dại làm thực phẩm và làm thuốc. Cách làm này, làm cho Trung Y học Trung Quốc trở thành một liệu pháp chữa bệnh độc nhất vô nhị trên thế giới, đồng thời nuôi dưỡng triết học quan và nhân sinh quan độc đáo của người Trung Quốc. Cổ nhân cho rằng, trong mùa mà vạn mộc héo tàn, ngược lại Hoa Cúc sinh trưởng tươi tốt, từ đó có thể thấy trong nội thể Hoa Cúc ẩn tàng chân khí của trời đất. Như vậy, nếu con người sử dụng thứ hoa có chân khì này làm thực phẩm, dược liệu, có thể được hưởng thụ chân khí này của thiên địa, kéo dài tuổi thọ. Các hoàng đế và văn nhân Trung Quốc đều trồng và khuyến khích sử dụng hoa cúc. Nguỵ văn Đế Tào Phi tặng bạn một bó cúc, mời bạn sử dụng và nghiên cứu cúc. Thời Tấn Dương Hoằng Cảnh, cũng rất tán thành sử dụng hoa cúc.

Ngày 9 tháng 9 nông lịch, là tết Trùng Dương. Cửu là số dương, lưỡng dương tương trùng, cổ nhân gọi là Trùng dương. Trong tết Trùng dương có ba hoạt động lớn: Lên núi, uống rượu và thưởng Cúc. Các họat động này có một quan hệ mất thiết với cúc, không thể tách rời. Cổ nhân cho rằng đây là công năng lớn nhất của Hoa Cúc trong ba công năng vừa nêu trên.Trong đó, uống rượu và thưởng Cúc tiến hành đồng thời trong quá trình đăng sơn. Mục đích chủ yếu của lên núi trong tết Trùng Cửu là đề diệt trừ bệnh tật và những điều không may mắn. Khi lên núi, có hai hoạt động vui mừng cùng diễn ra là uống rượu và thưởng Cúc. uống rượu, thưởng cúc và làm thơ phú là ba hoạt động quán xuyến xuyên suốt trong quá trình lên núi, nó là tiết mục cực kỳ trong yếu trong thưởng thức nhân sinh của cổ nhân. Trong Hồng Lâu Mộng, Tào Tuyết Cần miêu tả sâu sắc ý nghĩa hoạt động thưởng Cúc của Đại Ngọc, Bảo Thoa, Tương vần và các chị em khác trong gia đình họ Giả. Trong lịch sử Trung Quốc lưu lại rất nhiều văn nhân sỹ đại phu đam mê thưởng cúc, trong đó nổi tiếng nhất là Đào Uyên Minh, ông được người đời mệnh danh là Cúc Tích (nghiện Cúc).

Trịnh Văn Định dịch

Nguồn dịch: Hoàng Trác Việt và Đảng Thánh Nguyên chủ biên, Trung Quốc nhân đích nhàn tình dật trí (中国人的闲情逸致), Quảng Tây Sư phạm Đại học xuất bản xã, 2007, tr. 174-184.

Bản dịch đã đăng tại: tạp chí Văn hóa Nghệ An, số Tết, 2010.

Cái bài gì mà bốn loại hoa, toàn đi nói chủ yếu hoa cúc

(3) Tiếng địa phương của bộ phận miền giữa Trùng Khánh và Tứ Xuyên, bày tỏ ý tứ “ta kháo”, “không nói gì”, “xui xẻo”

“ta lặc cái đi” đồng nghĩa với “ta lặc cái sát”

“ta lặc cái sát” (hoặc “ta sát”) cách dùng lưu hành gần đây. Có thế nói là một kiểu cười mắng trêu chọc. Có ý tứ “Ta kháo”. Nguyên nhân lưu hành từ này chủ yếu là bởi tranh châm biến khôi hài bản phối âm Nhật và cucn201 sử dụng nhiều lần, một đêm bạo hồng. Về trong game internet “Bóng rỗ trên phố” giai đoạn đầu (2006-2007). Bởi những người chơi lạm dụng câu nói thô tục, vì xây dựng không khí du hí hài hoà, phía đại lý game che đi những ngôn từ bất nhã trong game, lúc ấy “Cao” thịnh hành. Một loại từ ngữ nhục mạ không thể biểu hiện trong trò chơi, vì thế liền phát triển ra “Wo ca” một kiểu từ ngữ thay thế dị dạng, bởi vì đưa vào ngắn gọn thuận tiện, ý tứ dễ hiểu ngầm, vì thế đã thịnh hành lên. (nguồn baidu)

Đọc truyện chữ Full