DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xui Xẻo, Chia Tay Đi
Chương 46: Tỏ tình…

Từ siêu thị về nhà, sau khi ngồi lên sofa Ngôn Tư Diễn mới nói: “Người kia, người lúc nãy là Thiện Á Đồng?” Cậu chợt cảm thấy tiếc, đáng lẽ lúc đó nên gọi anh ta lại nhờ quảng cáo cho sản phẩm của công ty, mà còn không tốn tiền.

Tần Húc Cẩn gật gật đầu: “Ừ.”

Ngôn Tư Diễn im lặng một lúc mới nói: “Anh… Có cảm thấy anh ta và người bảo tiêu trung thành kia có gì đó không?”

Tần Húc Cẩn mặt không thay đổi nói: “Người đó không phải bảo tiêu, mà là tổng giám đốc Tiếu thị, Tiếu Tử Mặc, từng là nhân vật cấp bậc thiên vương trong giới giải trí.” Giới giải trí, quả là một nơi thay đổi rất nhanh.

“Vậy hai người họ…” Ngôn Tư Diễn cứng họng: “Tình cảm của hai người bọn họ giống như, như…”

“Bọn họ là người yêu, cậu không nhìn ra ư?” Tần Húc Cẩn liếc cậu một cái: “Là do Tiếu Tử Mặc rất che chở Thiện Á Đồng, nên cậu mới cho rằng anh ta là bảo tiêu của Thiện Á Đồng.” Anh nhìn Ngôn Tư Diễn: “Bảo tiêu không thể che chở đến mức ấy được.”

Ngôn Tư Diễn mất tự nhiên chuyển tầm mắt: “Tôi chỉ không ngờ Thiện Á Đồng lại là gay.”

“Tôi còn nhớ vài năm trước hai người đó cùng đóng một bộ phim.” Tần Húc Cẩn dừng một chút: “Cậu cảm thấy đồng tính luyến rất quái dị?”

Ngôn Tư Diễn lắc lắc đầu: “Tôi không có ý đó.” Cậu tựa vào sofa, nghĩ đến chuyện mấy hôm nay, còn có nam diễn viên khiến cậu cảm thấy bất ngờ, giống như thế giới quan bỗng dưng sụp đổ, cậu nhắm mắt lại nói: “Chỉ là có chút không thể thừa nhận ngay được.”

Cậu hiểu cậu nói không thể thừa nhận cái gì, Tần Húc Cẩn cũng hiểu.

Mai quản gia bưng hai tách trà đến, đặt nhẹ xuống bàn trà trước mặt hai người, đang chuẩn bị xoay người đi, chợt nghe tiếng Ngôn Tư Diễn gọi lại.

“Mai quản gia, có thể cho tôi biết, ông là gì không?”

Mai quản gia hơi dừng lại, xoay người mỉm cười nói: “Ngôn thiếu gia, tôi là quản gia, còn có thể là cái gì?” Hơi cúi đầu xuống, che dấu nghi hoặc nơi khóe mắt, hôm nay Ngôn Tư Diễn có chút kỳ lạ, vừa rồi ra ngoài rốt cuộc gặp chuyện gì?

Ngôn Tư Diễn nâng tách trà lên, nước trà tỏa ra hương hoa mai: “Như vậy, quản gia có thể nói cho tôi biết, Mạt Lan là gì được chứ?”

Mai quản gia nhìn vào mắt Tần Húc Cẩn, thấy ánh mắt bình tĩnh của anh, đành nói: “Mạt Lan không phải người chăm sóc cây cối trong nhà sao, có chuyện gì ạ?”

“Hôm nay ở siêu thị chúng tôi gặp một chuyện rất kỳ quái, nhưng khi chúng tôi đi ra, ngay cả một cảnh sát ngăn chúng tôi lại hỏi cũng không có, phải nói là, bọn họ giống như không nhìn thấy chúng tôi.” Ngôn Tư Diễn không để ý tới lời của Mai quản gia, nói tiếp: “Hơn nữa, tổng giám đốc, anh cũng nhìn thấy đúng không?”

Sắc mặt Mai quản gia khẽ biến, Ngôn Tư Diễn nói những lời này, có nghĩa là cậu đã bắt đầu nghi ngờ, ông cúi chào Tần Húc Cẩn, rồi im lặng lui xuống, đối với ông, những chuyện này ông không thể xử lý, cũng không được tham gia vào.

Cả phòng khách chỉ còn hai người Tần Húc Cẩn và Ngôn Tư Diễn, Tần Húc Cẩn nhìn bộ dáng không chút thay đổi của Ngôn Tư Diễn, trên khuôn mặt lạnh lùng từ trước tới giờ xuất hiện bất an, anh cẩn thận quan sát biểu tình của Ngôn Tư Diễn: “Tiểu Ngôn.”

Ngôn Tư Diễn giương mắt: “Anh vẫn luôn lừa dối tôi.”

Tần Húc Cẩn vội vàng nói: “Cậu chưa từng hỏi tôi.”

Ngôn Tư Diễn khóe miệng giật giật, được rồi, cậu thật sự chưa từng hỏi, vì thế cậu nghiêng nghiêng đầu: “Vậy anh có phải là người không?”

Tần Húc Cẩn dưới ánh mắt sáng như đèn pha (sáng quắc) của Ngôn Tư Diễn, buồn buồn lắc đầu, tuy anh không biết là người có gì tốt, nhưng hiện tại anh cảm thấy, nếu anh là người ít nhất có thể khiến cho người trước mặt tiếp nhận.

Im lặng một lát, ánh mắt Ngôn Tư Diễn phóng ra ánh sáng quỷ dị: “Chẳng lẽ anh là hồ ly tinh, vì kiếp trước tôi cứu anh, nên giờ anh đắc đạo rồi quay lại tìm tôi báo ân?”

(Báo ân ký – …)

Tần Húc Cẩn vội ho một tiếng: “Tôi không liên quan đến Bạch Xà truyện.”

“Vậy anh có phải là một sinh vật dưới nước, tôi mua anh, rồi thấy anh đáng thương, cuối cùng đem thả, hiện giờ anh tới chăm sóc tôi?” Ngôn Tư Diễn giật mình, khó trách Tần Húc Cẩn muốn để cậu tới nhà anh ở, thì ra là để chăm sóc cậu tốt hơn.

“Tôi cũng không biết nàng tiên ốc.” Tần Húc Cẩn nhìn Ngôn Tư Diễn đang vô cùng kích động, đột nhiên cảm thấy sự lo lắng vừa rồi của mình thật dư thừa.

Ngôn Tư Diễn nhíu mày, chợt biến sắc: “Chẳng lẽ, anh thấy tôi số mệnh đặc biệt, nuôi tôi để ăn làm gia tăng công lực, trường sinh bất lão?”

Tần Húc Cẩn bất đắc dĩ cười khổ: “Tiểu Ngôn, cậu không phải Đường Tăng.”

“Vô nghĩa, tôi dĩ nhiên biết tôi không phải Đường Tăng.” Ngôn Tư Diễn lùi lùi ra xa, kéo dãn khoảng cách giữa mình và Tần Húc Cẩn: “Anh không thể ăn tôi, tôi có bốn đồ đệ bảo vệ đó.”

Tần Húc Cẩn từ cười khổ biến thành thở dài, anh đi đến bên Ngôn Tư Diễn rồi ngồi xuống trước mặt cậu: “Tiểu Ngôn, tôi thật sự muốn ăn luôn cậu.”

Ngôn Tư Diễn khóe miệng giật giật (part 2), cậu nhìn vẻ mặt Tần Húc Cẩn, được đấy, dám nói ra lời nói vô sỉ như vậy, mà mặt vẫn không đổi sắc. Quả nhiên là lão yêu quái ngàn năm, da mặt thật dày.

Vì thế Ngôn Tư Diễn nổi giận: “Vì sao là anh ăn tôi, mà không phải tôi ăn anh?”

Tần Húc Cẩn nhìn vẻ mặt tức giận của Ngôn Tư Diễn, đột nhiên mỉm cười: “Tiểu Ngôn, cậu hiểu ý của tôi đúng không?”

Ngôn Tư Diễn vội ho một tiếng: “Không hiểu.”

“Tôi yêu em.” Tần Húc Cẩn nhẹ nhàng tựa đầu lên đùi Ngôn Tư Diễn: “Từ rất lâu trước đây, tôi vẫn luôn chú ý tới em, em có sự lạc quan mà không ai có, thiện lương nhưng cũng không mù quáng làm việc tốt, không giống những đứa bé trai ghét sạch sẽ, càng không giống những thanh niên dễ kích động, em đối xử với phụ nữ phong độ, ở trong mắt tôi, không ai xuất sắc hơn em.”

Ngôn Tư Diễn liếc mắt nhìn Tần Húc Cẩn, im lặng thật lâu mới nói: “Tổng giám đốc, là anh thật đúng không, không bị cái gì nhập đúng không?” Lời nói dịu dàng như vậy, kết hợp với biểu tình lạnh lùng thường ngày của anh, nhìn thế nào cũng không hợp.

Tần Húc Cẩn khẽ cười ra tiếng: “Tôi vẫn bình thường.”

Nụ cười này, khiến Ngôn Tư Diễn lạnh sống lưng, cậu vội ho một tiếng: “Tổng giám đốc, thật ra anh đang cố làm tôi sợ đúng không?” Mấy cái bản thân không phải người này, tỏ tình lãng mạn này, mỉm cười này, thật khiến người bình thường sợ hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, cho dù bất cứ kẻ nào trên thế giới gặp phải chuyện xui xẻo, sợ cũng không bình tĩnh được như cậu đi. Sờ sờ cằm, Ngôn Tư Diễn bắt đầu sùng bái bản thân, quả nhiên trải qua nhiều chuyện xui xẻo hơn người khác, đối với việc gì cũng có thể bình tĩnh.

“Ừm, tổng giám đốc này, thật ra Mạt Lan là hoa lan đúng không?” Ngôn Tư Diễn nhớ tới sự dọa dẫm của Mạt Lan với mình, chợt cảm thấy mình đã bị một yêu tinh lừa gạt.

“Ừ.”

“Đào Ngọc là hoa đào?” Ngôn Tư Diễn do dự hỏi, khó mà gặp được một mỹ nữ mạnh mẽ như vậy, mà lại không phải nhân loại sao?

“Đúng.”

Ngôn Tư Diễn cố giãy giụa: “Mai quản gia là hoa mai, vậy thím Triệu là gì?” Cậu nghĩ nghĩ: “Sẽ không phải là ông táo chứ?”

“Ừ…”

“Nhà này có ai là người không?” Ngôn Tư Diễn bất lực.

“Có, em.” Tần Húc Cẩn nói như chém đinh chặt sắt.

Ngôn Tư Diễn vỗ vỗ đầu anh, ừm, đầu đặt trên đùi vỗ thật thuận tay: “Tôi nói, là trừ tôi ra.”

Khi Ngôn Tư Diễn vỗ vỗ đầu Tần Húc Cẩn, anh ôm lấy thắt lưng cậu, mỉm cười nói: “Về sau nếu em muốn, có thể mời vài người làm nữa.”

Ngôn Tư Diễn ngây ngốc nhìn nụ cười này của Tần Húc Cẩn, cuối cùng cậu cũng tin một câu nói, đó là khi một người cực ít khi cười mỉm cười, chắc chắn sẽ sáng đến lóa mắt, cậu nhắm mắt lại, nụ cười này rất chói mắt, cậu cảm thấy trái tim mình đập lỗi nhịp.

“Chúng ta không thể bên nhau.” Ngôn Tư Diễn cắn răng nói: “Chúng ta không thích hợp.”

Nụ cười trên mặt Tần Húc Cẩn dần biến mất: “Vì sao?”

Ngôn Tư Diễn nói một cách sâu lắng: “Từ xưa đến này, tình yêu của yêu quái và người thường nếu không phải là người chết, thì là tình yêu chết, hoặc cả hai cùng chết, hoặc hai người bị chia cắt. Không có ai có kết cục tốt cả.”

“Đây đều là chuyện xưa.” Tần Húc Cẩn cảm thấy, trước đây anh không nên để mấy người đó viết mấy loại truyện kiểu yêu quái yêu người thường, bọn họ có yêu đâu mà biết kết cục là bất hạnh, hơn nữa, ai nói anh là yêu quái?

“Nói cũng đúng, tôi là người, tôi sẽ chết trước anh, sau khi tôi chết, có lẽ anh sẽ tìm người mới?” Ngôn Tư Diễn tuyệt đối không thừa nhận, khi cậu nói những lời này, trong lòng có chút đau đớn.

“Tôi sẽ không để em chết.” Tần Húc Cẩn nắm lấy bả vai Ngôn Tư Diễn, khiến cậu nhìn thẳng anh: “Tiểu Ngôn, chúng ta bên nhau, tôi còn sống thì em cũng vậy, sẽ không ai chết trước.”

Có lẽ là ánh mắt của Tần Húc Cẩn khiến Ngôn Tư Diễn cảm động, cũng có lẽ là cậu tin tưởng tình cảm trong lời nói của Tần Húc Cẩn, cậu xấu hổ dời ánh mắt, thấp giọng nói: “Vậy… Cứ thử xem?”

Tần Húc Cẩn vui mừng ôm Ngôn Tư Diễn vào lòng, lúc này sự im lặng còn tuyệt vời hơn mọi âm thanh khác. Hạnh phúc, chính là đây.

Ngoài cửa, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Mai quản gia cũng mỉm cười, nhân loại này quả nhiên đặc biệt, chủ nhân thích cậu ta, là đúng.

“Cậu ta cư nhiên đoán được thân phận thật của chúng ta.” Người theo dõi từ nãy đến giờ, còn có Đào Ngọc và Mạt Lan, Đào Ngọc cảm khái nói: “Tôi cảm thấy, nhân loại Ngôn Tư Diễn này ở bên chủ nhân cũng không phải không xứng.”

Mạt Lan vội ho một tiếng: “Vấn đề thật ra không phải là cậu ta xứng hay không, mà là cậu ta có đồng ý xứng hay không.” Cô không nhìn thấy, rõ ràng là chủ nhân luôn lấy lòng nhân loại này sao.

“Đúng vậy.” Đào Dao chợt nói: “Anh tốt nhất cầu cho cậu ấy quên chuyện khi trước anh dọa dẫm cậu ấy đi.”

Mạt Lan im lặng một lúc, rồi ho một tiếng nói: “Tôi cảm thấy, trí nhớ của nhân loại này không tệ lắm.”

Đào Dao: ??????

Thật lâu… Thật lâu… Một lúc sau, Ngôn Tư Diễn chợt nhớ tới vấn đề quan trọng nhất: “Em quên chưa hỏi, vậy anh là cái gì?”

Từ đây, Tần ca và tiểu Ngôn sẽ xưng hô khác trước, muahahahaha ~~!!

Đọc truyện chữ Full