Sáng sớm thứ bảy, khi tiếng chuông cửa vang lên, Trương Phàm vẫn còn đang nằm ngủ. Vốn có thói quen ngủ khỏa thân, hắn tiện tay sờ soạng vớ được cái quần lót liền mặc vào đi ra khỏi phòng ngủ. Hắn vừa ngáp dài vừa mở cửa, nhìn thấy người đứng trước mặt thì sợ hết hồn.
“Tại sao lại là cậu?”
Còn tưởng là Trương Bồi Sơn một tuần rồi không về nhà nay đã trở lại.
Đường Vũ Địch trông Trương Phàm rồi hạ đường nhìn, chớp chớp mắt, quay mặt đi chỗ khác, “Tớ tới học với cậu.”
“Ếu nhầm chứ, sao cậu biết nhà tôi ở đâu?”
Ánh mắt Đường Vũ Địch bỗng lóe sáng, cậu mở miệng nói, “Ừm, hỏi cô chủ nhiệm một câu là biết ngay thôi.”
Trương Phàm nghi ngờ nhìn cậu, “Cứ nghiêng đầu mãi thế không mệt à?”
Đường Vũ Địch vô tội nói, “Cậu không mặc quần áo.”
“…” Trương Phàm không còn gì để nói, “Đều là con trai thì ngượng ngùng cái gì, tôi lại không khỏa thân, cậu thật chẳng giống đàn ông.”
Đường Vũ Địch thản nhiên quay đầu lại nhìn Trương Phàm, “Vậy thì được, tớ vốn nghĩ cậu sẽ xấu hổ.”
“Đệch, đùa ông sao.” Trương Phàm nghĩ mình đã bị vũ nhục.
Đường Vũ Địch tốt bụng nhắc nhở, “Dựng lên kìa.” rồi nhấc chân lướt qua người Trương Phàm đi vào phòng.
“…” Trương Phàm nghi ngờ nhìn theo hướng tay Đường Vũ Địch chỉ, “!!”
Mặt giật giật mấy cái mới bình thường trở lại, Trương Phàm cuối cùng thầm khuyên nhủ chính mình: Sáng sớm có tinh thần vốn là một chuyện rất bình thường, có gì to tát đâu.
Chờ Trương Phàm sửa sang ăn mặc cho ra dáng con người bước ra, Đường Vũ Địch đã ngồi trên ghế salon học từ mới, thấy hắn thì lơ đãng chào, “Nhanh thế.”
Trương Phàm, “…”
Khi Đường Vũ Địch phát hiện áp suất thấp xung quanh thân mình mới ngẩng đầu khỏi sách thì đã muộn. Cậu nhìn Trương Phàm đang tức giận trừng mắt, yếu ớt hỏi, “Ơ, tớ lại nói sai cái gì sao?”
Mẹ nó, có phải là không cách nào nổi giận được với người này không?
“Quên đi, tôi bảo này, lần sau cậu có nói năng thì để ý một chút được không?” Trương Phàm vừa lẩm bẩm vừa ngồi xuống cạnh Đường Vũ Địch.
Đường Vũ Địch đưa hai quyển vở tới, “Hôm nay chúng ta sẽ học số học và vật lý.”
Trương Phàm vắt chân, “Không học.”
“Tại sao?”
“Cuối tuần rồi mà còn đuổi tới tận cửa, cậu có thấy phiền không?”
Trương Phàm tối qua đã hẹn trước với mấy anh em trong bang, ban ngày sẽ lái mô-tô tới vùng ngoại ô đua xe, buổi tối còn định hẹn Chung Lâm đi ăn nữa. Không được, hôm nay nói gì thì nói cũng không thể nghe theo sự sắp xếp của con mọt sách này.
Đường Vũ Địch có chút khó xử, “Thế nhưng tháng sau đã thi thử rồi, thời gian của chúng ta rất gấp gáp.”
“Kệ xác, dù sao tôi đã nói không học là không học.”
“… Không phải chúng ta đã nói rồi sao, cậu học chung với tớ, tớ sẽ làm những chuyện cậu thích với cậu. Cậu nói chuyện chẳng suy xét gì cả.” Đường Vũ Địch đặt vở ghi trước mặt Trương Phàm, cố chấp nhìn hắn.
“…”
Trương Phàm hồi ấy thẳng thắn đáp ứng như vậy là bởi hắn cho rằng sau khi tan học, chỉ cần dùng mười nghìn mét là có thể giải quyết phiền phức, ai ngờ người này lại ngang bướng như thế?
Nghĩ tới mười nghìn mét, Trương Phàm lại không cam tâm.
Thế nhưng chuyện này cũng không thể cứ tiếp tục mãi… Trương Phàm đảo mắt, trong lòng bỗng nảy ra một ý, “Được, buổi sáng tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, buổi chiều cậu phải nghe tôi, tôi muốn gì thì làm nấy.”
Đường Vũ Địch vốn định học cùng Trương Phàm cả một ngày, nhưng giờ nhìn thấy phản ứng của Trương Phàm… Được rồi, học tới trưa thì học tới trưa.
Cậu do dự gật đầu, “Được.”
Trương Phàm cầm vở tiện tay lật vài trang, kinh ngạc quay đầu hỏi, “Cậu đừng nói đây cũng là do cậu tổng hợp lại riêng cho tôi.”
Đường Vũ Địch gật đầu, “Đúng vậy, số học viết xong tối thứ ba, vật lý vừa xong tối hôm qua.”
“… Rốt cục thì vì sao cậu lại dành nhiều tâm huyết giúp tôi vậy?”
Thời gian học tập nửa kỳ sau của lớp mười hai vô cùng gấp rút, người này lại có thể tình nguyện lãng phí để chỉnh sửa những thứ với chính cậu mà nói thì chẳng khác gì trò trẻ con. Trương Phàm nhớ lại mấy cô bạn gái mình đã từng qua lại trước đây, dù là người xinh đẹp thuận mắt nhất, hắn cũng chưa từng đối xử tốt đến thế.
Đường Vũ Địch dường như lại coi đó là chuyện đương nhiên, “Tớ chỉ muốn cậu bắt kịp tiến độ học tập.”
“…” Câu nói Trương Phàm vẫn nén sâu trong lòng thốt ra khỏi miệng trước cả khi đại não kịp phản ứng, “Cậu không cần tốt với tôi như vậy, chúng ta, tôi và cậu không thể được!”
Đường Vũ Địch nhíu nhíu mày, sao có thể thiếu lòng tin với mình như thế được? Dựa theo dự tính của cậu, đến kì thi thử thứ ba, Trương Phàm chí ít cũng phải xếp trước hai mươi, thế nhưng có vẻ như Hoàng Thượng chưa vội thái giám đã khẩn trương rồi, Trương Phàm sao chẳng nghĩ đến việc vươn lên một chút nào, thế này mà đã nản lòng là không được…
Đường Vũ Địch suy nghĩ một hồi, thấy lúc này hẳn là cần phương pháp dạy học kèm khích lệ, cậu nhoẻn miệng mỉm cười với Trương Phàm, “Tớ đây muốn thử một lần.”
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt ngoài trường học, Trương Phàm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Vũ Địch không mặc đồng phục học sinh.
Cậu vốn da đã trắng lại còn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt bên trong, bên ngoài khoác một cái áo len dệt màu trắng, hai màu sắc thanh sạch ấy càng tôn thêm gương mặt hồng hào, cái trán đẹp đẽ trơn nhẵn, đôi con mắt cong cong, cho dù là qua mắt kính cũng không giấu được ánh mắt sáng ngời, đôi môi đỏ hồng nhếch lên, chỉ nhìn thôi cũng biết rất mềm.
Học sinh kém Trương Phàm nhìn đến sững sờ, thậm chí nhất thời không tìm được từ ngữ nào để hình dung.
“Cách ôn tập cũng giống như hóa học, nhìn xem có chỗ nào không hiểu thì hỏi tớ.”
Trương Phàm phục hồi tinh thần, Đường Vũ Địch đã quay đầu tiếp tục xem sách tiếng Anh.
Trương Phàm nhìn chữ viết ngay ngắn trong vở, thực tế lại chẳng có chữ nào lọt được vào tầm nhìn.
Hắn đã đưa ra lời cự tuyệt rõ ràng thế rồi, không ngờ người này lại kiên trì đến vậy, đúng là không phải ngang bướng bình thường. Mà rốt cục thì hắn có chỗ nào tốt? Trên người có chỗ nào đặc biệt hấp dẫn người đồng tính ư?
Người ưu tú như vậy mà thích mình, Trương Phàm nghĩ một lúc lại đột nhiên thấy đắc ý. Hắn còn chưa phát giác, những điều đắc ý này đang âm thầm lấn át những phiền não thuở ban đầu.
.
Khó khăn lắm mới trụ được đến trưa, trí nhớ tiêu hao quá độ rất dễ dẫn tới đói bụng, thế nhưng quanh năm Trương Phàm ở nhà một mình, phòng bếp cơ bản cũng chỉ là để trang trí, đừng nói đến thức ăn, ngay cả một miếng bánh mì quá hạn trong tủ lạnh cũng không tìm thấy.
“Nhiệm vụ học tập cậu giao tôi đã hoàn thành cả, giờ ăn cái gì thì phải theo tôi.”
Đường Vũ Địch cười gật đầu, “Được thôi, tớ không kén ăn.”
“…”
Đường Vũ Địch vừa mỉm cười, người nào đó lại xúc động.
Mới tới có trưa mà đã hai lần, hai lần rồi! Cậu nói xem một thằng con trai như cậu lớn lên dễ nhìn như vậy để làm gì? Đã nói là không thể được rồi cậu còn dụ dỗ một cách trắng trợn như thế cho ai xem.
Trương Phàm nín nhịn: Mẹ nó còn muốn giả bộ sao, sớm muộn gì tôi cũng khiến cậu lộ nguyên hình!
Vì vậy, ai đó bụng bảo dạ chọn một quán Ma Lạt Năng ở ven đường, chỉ tay, “Tôi muốn ăn cái này.” (Ma Lạt Năng là tên gọi một món ăn bắt nguồn ở vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc; còn có tên gọi khác là Xuyến Xuyến Hương. Đây là một món ăn bình dân, có vị cay và nóng, tương tự như món lẩu nhưng đơn giản hơn)
Vốn mong có thể trông thấy Đường Vũ Địch dáng vẻ thảm hại nước mũi giàn giụa, kết quả, bạn học Tiểu Đường lại từng miếng từng miếng ăn thật tao nhã. Thấy Trương Phàm ngây ngẩn nhìn mình, cậu ngẩng đầu lên, thỏa mãn nheo mắt cười, “Cảm ơn nhé, tớ thích nhất là ăn cay đấy.”
“…”
Vì vậy, Trương Phàm lần thứ hai xúc động ném đũa, “Nhà này ăn không ngon, đột nhiên tôi không muốn ăn Ma Lạt Năng nữa.”
Lúc này, Trương Phàm dẫn người vào một tiệm đồ nướng. Vừa vào cửa, hắn đã gọi hai mươi xâu thịt dê, còn cố ý dặn đầu bếp nướng lửa to một chút. Hắn thầm nghĩ, ông phải nhìn thấy dáng vẻ mày nhe răng nhếch miệng tách thịt ra mới được.
Mấy phút sau, xiên thịt đã được nướng chín. Bạn học Tiểu Đường dùng đũa cẩn thận tách từng miếng từng miếng thịt trên xiên ra cái đĩa trước mặt, sau đó dùng đũa ăn từng miếng một, đừng nói nhe răng nhếch miệng, ngay cả răng cũng không hở ra một cái nào.
Trương Phàm vừa chán nản vừa không phục lôi người kia đi, lúc này, hắn chọn một cửa hàng cơm tây.
Nếu quán nhỏ ven đường không làm khó được mày, ông liền chọn một nơi đẳng cấp hơn, nhìn xem mày sẽ thất thố thế nào.
Ngay sau đó, một miếng thịt bò bít tết được bưng tới, Đường Vũ Địch tay trái cầm dĩa tay phải cầm dao cắt từng nhát từng nhát đến mức không nghe thấy một tiếng ma sát nào khi dao đĩa chạm nhau. Mì Ý được mang lên, Đường Vũ Địch lại không nhanh không chậm dùng dĩa cuốn mì, từng dĩa từng dĩa không nhiều không ít, mì còn dư lại trong đĩa vẫn đẹp mắt y như cũ…
Trương Phàm hết ý kiến, nhìn một lát lại nhịn không được bực mình nói, “Sao cậu có thể ăn uống lề mề thế nhỉ, nhìn mà cũng mệt chết người!” Tuy trong lòng không muốn thừa nhận nhưng Đường Vũ Địch đích thật là người duy nhất hắn biết ăn uống nhìn trông đẹp mắt đến thế. Lẽ nào người này không có lúc nào bị xấu mặt!
Đường Vũ Địch dừng động tác, cẩn thận tự xem lại mình, khi xác định không có gì sai mới vô tội nói, “Ở nhà tớ cũng thế mà.”
“Vậy cả nhà cậu đều như vậy sao?”
Đường Vũ Địch gật đầu, “Đúng thế, mẹ tớ nói con trai phải biết khống chế cảm xúc, không kiêu ngạo không nóng nảy, đặc biệt, bàn ăn là nơi tốt nhất để thể hiện trình độ của một người.”
Trương Phàm cúi đầu cắt thịt bò, nghe Đường Vũ Địch nói xong thì “xì” một tiếng, “Mẹ cậu nuôi dưỡng cậu như nuôi một cô con gái ấy nhỉ, có phải vì thế nên cậu mới biến thành một tên biến thái thích con trai?”
“…”
Phía đối diện yên lặng không nghe thấy tiếng trả lời, nửa phút sau, Trương Phàm dừng lại, hiểu ra mình vừa nói gì.
Đệch…
Hắn hoảng loạn ngẩng đầu, “Xin lỗi, tôi không có ý đó, tôi…”
Nói được một nửa thì ngừng lại, bởi hắn thấy Đường Vũ Địch căn bản không nhìn mình mà đang nghiêng đầu nhìn về một hướng khác.
Trương Phàm quay đầu nhìn theo hướng Đường Vũ Địch thì thấy cách đó không xa, một người phục vụ đang bưng món điểm tâm ngọt đi về hướng này; quay đầu lại nhìn Đường Vũ Địch, quả nhiên hai mắt bạn học Tiểu Đường vẫn đang chấp nhất nhìn từng bước đi của người kia.
Trương Phàm không khỏi thầm thở phào một hơi: Hóa ra là không nghe thấy…
Món điểm tâm đã được bưng lên, chờ người phục vụ rời đi, Đường Vũ Địch rốt cục không chờ được nữa dùng dĩa chọc một miếng bánh puff.
Cậu cẩn cẩn thận thận đưa tới bên miệng, há mồm cắn một miếng, dáng vẻ cũng chẳng mấy khác biệt so với chuột giữ kho thóc. Trương Phàm thấy thật tức cười.
Ai biết miếng bánh lại ‘xảo quyệt’ như thế, miệng Đường Vũ Địch nhỏ không cắn được bơ, bơ bên trong lại vì bị không khí dồn nén, phòi ngược ra từ một kẽ hở phía trên, dính vào chóp mũi bạn học Tiểu Đường.
Đường Vũ Địch nhất thời không kịp phản ứng, há hốc mồm ngây ngẩn nhìn miếng bánh trước mắt, dường như có chút không tin chuyện vừa mới xảy ra.
Trời không phụ người có lòng! Học trò ngoan Đường Vũ Địch rốt cục cũng bị bẽ mặt rồi!
Trương Phàm không nhịn được vỗ bàn bật cười, Đường Vũ Địch nghe thấy tiếng cười xoay mặt lại nhìn Trương Phàm, sửng sốt một hồi mới phản ứng lại được. Cậu vươn ngón trỏ lau bơ dính trên chóp mũi, sau đó dùng lưỡi liếm liếm, làm xong tất thảy mới ngượng ngùng híp mắt cười ngốc nghếch với Trương Phàm.
“…”
Người này mãi mới xấu mặt được một lần, thế nhưng chẳng hiểu sao mình lại thấy đáng yêu là thế nàooooo…
Trương Phàm lại một lần nữa xúc động ném đũa, à không, là ném dĩa ăn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kẹo Bạc Hà
Chương 5
Chương 5