Minh Trạm rốt cục nghe được tin tức tiểu thiếp của Đỗ gia sinh non từ chính miệng của Phúc Xương đại công chúa.
Từ sau khi sự việc xảy ra, Phúc Xương công chúa luôn có một chút lo lắng bất an ở trước mặt Minh Trạm, lúc này lại vô cùng xin lỗi, nói với Minh Trạm và Minh Diễm, “Vốn ngày hôm qua để cho ả tiện tì kia dọn dẹp một vài thứ, nào ngờ lại động thai, nửa đêm liền sinh non, hiện tại cũng không thể động đậy nổi.”
Minh Trạm không nói chuyện, Minh Diễm chỉ dịu dàng nói, “Một nô tỳ bị sự tình mấy ngày nay kinh động, mang thai không xong, sinh non cũng là chuyện bình thường. Cô, không biết là nam hay nữ?”
Một cô nương chưa xuất giá nhưng lại nói đến việc sinh đứa nhỏ một cách không hề e lệ kiêng kỵ. Minh Diễm xuất thân từ Vương phủ, tiến cung liền hầu hạ bên cạnh Ngụy thái hậu, nàng rất được Ngụy thái hậu yêu thích, tất nhiên là phải có một chút thủ đoạn. Phúc Xương đại công chúa lấy lại tinh thần, “Dạ, là một tiểu tử.”
Khóe môi của Minh Diễm nhếch lên, nhãn châu chuyển động, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tách trà trong tay, “Vương phủ của chúng ta xưa nay từ bi, nếu sinh thì cứ để cho nàng ở cử qua tháng rồi hẵng tính sau. Nàng cũng là ái nhân của Đỗ công tử, lúc này nhúc nhích, nhỡ gặp phải chuyện gì thì cũng không nên, chẳng phải sẽ làm cho Đỗ công tử đau lòng hay sao.” Mấy ngày nay nhẫn nhịn đau đớn trong lòng, Minh Diễm không khỏi chê cười vài câu.
Phúc Xương đại công chúa vội nói, “Chuyện này quận chúa cứ yên tâm, Như Lan rất biết chừng mực, tuyệt đối sẽ không như thế.”
Rất biết chừng mực! Rất biết chừng mực mà lại làm cho một a đầu bụng to như vậy! Trong lòng của Minh Diễm vô cùng khinh thường, Minh Trạm đã sớm thuật lại từ đầu chí cuối về chuyện của Đỗ Như Lan cho nàng biết, gả cho một nam nhân như vậy thì chẳng thà nàng đi dưỡng một con cẩu vẫn hơn!
Thật sự là nực cười, cho dù nàng là thứ nữ nhưng cũng được chính tay Vương phi nuôi nấng, được phong quận chúa, có phong hào có tước vị, có gia thế có huynh đệ, nay chưa tiến vào phủ người ta mà đã phải quan tâm thay cho tiểu thiếp của trượng phu.
Minh Diễm đột nhiên cất tiếng cười, Ngụy thái hậu biết cháu gái bị uất ức, vừa cười vừa nói, “Những chuyện này đều là nhỏ nhặt, đã có cô của ngươi lo liệu, chúng ta không cần nói ra, vô duyên vô cớ mất hứng. Diễm nha đầu nghĩ đến chuyện gì thú vị mà lại vui vẻ như vậy.” Vì chuyện của Đỗ Như Lan mà Ngụy thái hậu đã lén hung hăng trách cứ Phúc Xương đại công chúa một trận, mắng nàng hồ đồ, ngay cả một ả nô tỳ cũng quản không được.
Chẳng qua hôn sự này là thánh chỉ, vì thể diện của hai nhi tử, vả lại cũng không thể vì một ả tiện tì mà hủy hôn, có chút chuyện bé xé ra to.
Minh Diễm nhìn về phía Ngụy thái hậu, vừa cười vừa nói, “Nhớ đến trước kia tam muội ở trong nhà từng kể cho tôn nữ một vở kịch, Hoàng tổ mẫu nhất định chưa từng nghe qua, không bằng để tôn nữ kể lại cho Hoàng tổ mẫu nghe một chút.”
Trong niên đại này, nghe hí kịch cũng giống như xem biểu diễn trên sân khấu ở hiện đại, khiến cho người ta rất yêu thích.
Ngụy thái hậu vừa nghe đến vở kịch mà mình chưa từng nghe qua, nhất thời liền hưng phấn, cười nói, “Ngươi kể một chút nghe thử xem.”
“Vở kịch này nói về một chuyện trong cung đình ở một triều đại nọ. Hoàng thượng qua ba mươi tuổi vẫn không có con nối dõi, không khỏi lo lắng bất an.” Minh Diễm xưa nay linh hoạt lanh lợi, lại lên giọng xuống giọng rất hay, mặt tươi như hoa, “Vị hoàng đế này bái thần cầu phật, rốt cục lão thiên gia cũng ban long tử cho hắn, trong hậu cung, một vị Lý thần phi, một vị Lưu quý phi trước sau đều mang thai. Long nhan đại duyệt, hai vị phi tử đều được hoàng đế sủng ái, lúc này Thánh thượng nói, nếu ai sinh hạ Lân nhi trước thì trẫm sẽ phong làm thái tử. Vị Lý thần phi mạo mỹ thiện tâm có thai trước, Lưu quý phi cũng mạo mỹ nhưng tâm địa độc ác, nghĩ rằng Lý thần phi tất nhiên sẽ lâm bồn trước nàng, nếu trong bụng hai người đều là công chúa thì đương nhiên không cần phải bàn, nhưng nếu trong bụng hai người đều hoài thai hoàng tử thì nhi tử của Lý thần phi sẽ làm thái tử, do đó Lý thần phi tất nhiên sẽ trở thành hoàng hậu.”
“Nhưng vào lúc này, thái giám bên cạnh Lưu quý phi đã hiến kế, cố gắng thu mua bà mụ đỡ đẻ cho Lý thần phi, nếu Lý thần phi sinh hạ công chúa thì tất nhiên sẽ bình an. Nếu là hoàng tử thì trước tiên chuẩn bị một con ly miêu lột da, tráo đổi thái tử. Xem như Lý thần phi sinh ra yêu nghiệt.” Đối với việc tranh thủ tình cảm ở cung đình, lúc này Minh Diễm đè thấp giọng, hai chữ yêu nghiệt đặc biệt trầm thấp, Ngụy thái hậu nghe đến nhập thần, trong lòng nhảy dựng, liền hỏi, “Sau đó thế nào?”
Minh Diễm cười, “Sau đó, đến ngày lâm bồn, Lý thần phi quả nhiên sinh hạ hoàng tử. Sau đó bà mụ dùng ly miêu tráo đổi thái tử. Hoàng thượng nhìn thấy Lý thần phi sinh hạ ly miêu thì long nhan giận dữ, biếm Lý thần phi vào lãnh cung.”
Ngụy thái hậu cảm thấy thật đáng tiếc.
“Tiểu thái tử được bọc trong tã lót, bị tâm phúc của Lưu quý phi đưa đến con sông trong cung để dìm chết, nhưng người nọ lại không đành lòng nên đã để lại tiểu thái tử. Ngày sau Lưu phi quả nhiên cũng sinh hạ một nhi tử, long nhan đại duyệt, lập Lưu phi làm hậu. Cũng không ngờ ông trời trêu ngươi, hoàng tử của Lưu phi chưa đầy tháng đã yểu mệnh, lúc này tâm phúc của Lưu phi dâng tiểu thái tử lên, hiến kế thay mận đổi đào. Lưu phi cũng không biết vị tiểu thái tử này chính là hoàng tử mà Lý phi đã sinh hạ, rốt cục giấu diếm được Hoàng thượng. Sau này tiểu thái tử đăng cơ thì mới biết mẫu thân bị oan khuất, chỉ tiếc khi đó Lý phi đã mù mắt, lưu phi sợ tội nên đã tự sát. Cái gọi là người tính không bằng trời tính, ác quả ác báo, đó là như thế.” Minh Diễm phóng mắt nhìn thần sắc mất tự nhiên của Phúc Xương đại công chúa, mỉm cười đối với Thái hậu, “Vở kịch này có tên là ly miêu hoán chúa.”
Trong lòng của Phúc Xương đại công chúa nhất thời trở nên trống rỗng, mất hết tất cả điểm dựa.
Vở kịch này là Minh Diễm đang nói với nàng.
Ngụy thái hậu cười nói, “Vở kịch này thật thú vị, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Chẳng qua người viết vở kịch này nhất định không biết quy tắc trong cung đình, tỷ như phi tần lâm bồn thì làm sao lại chỉ có một bà mụ ở bên trong hầu hạ. Khi ai gia sinh Hoàng thượng, thân phận cực thấp nhưng trong phòng cũng có bảy tám cung nhân, ba bốn bà mụ hầu hạ, bên ngoài cũng có Thái y đứng hầu. Trước mắt có nhiều người như thế, ai dám tráo hoàng tử cơ chứ?”
Minh Diễm cười nói, “Hoàng tổ mẫu nói rất phải. Vở kịch này bất quá chỉ là kể cho vui mà thôi, làm sao có thật cho được? Hoàng tổ mẫu, không phải tôn nữ nói ngoa đâu, tam muội trong phủ rất có trí tuệ, mỗi khi tỷ muội chúng ta buồn chán thì nàng sẽ viết ra mấy vở hay, làm cho tiểu gánh hát trong phủ trình diễn, vừa giải sầu vừa rất lý thú. Hoàng tổ mẫu lúc này xem Diễm nha đầu là bảo bối, chờ tam muội đến đây thì e rằng Hoàng tổ mẫu cũng sẽ không thèm nhìn Diễm nha đầu nữa đâu.”
Ngụy thái hậu cười ha ha, “Nha đầu nhà ngươi còn ghen tị với chính muội muội của mình nữa à. Ai gia nhớ rõ nhị muội của ngươi tên là Minh Kỳ, tam muội tên là Minh Phỉ, và còn một tiểu nha đầu là Minh Nhã đúng không?”
“Trí nhớ của Hoàng tổ mẫu thật tốt.” Minh Diễm mỉm cười, lột một trái nho hầu hạ Ngụy thái hậu ăn, Ngụy thái hậu cực kỳ bao che khuyết điểm của Ngụy gia, cho dù điệt nữ làm trắc phi ở Trấn Nam Vương phủ, nhưng Ngụy thái hậu lại thân thiết đối với đại ca Minh Lễ hơn là đích tử Minh Trạm, Minh Diễm là một người lanh lợi, đương nhiên biết kiếm những gì mà Ngụy thái hậu thích nghe để nói, “Minh Phỉ biết làm những thứ kỳ lạ đáng kinh ngạc, thật không hiểu nàng ấy nghĩ ra bằng cách nào, ngay cả phụ vương của tôn nữ cũng đặc biệt thiên vị tam muội muội.”
“Đúng rồi, có một năm, phụ vương của ngươi dâng thọ lễ, trong đó có một thứ gọi là kính vạn hoa, mới mẻ lại thú vị, nghe nói là Minh Phỉ làm.” Ngụy thái hậu vừa cười vừa gật đầu nói, “Là một hài tử thông minh, Minh Phỉ có một trí tuệ thật hiếm thấy.”
Minh Diễm mỉm cười, tiếp tục nịnh hót Ngụy thái hậu.
Phúc Xương đại công chúa đã có cảm giác ngồi không yên, Minh Diễm cười nói, “Cô thật vất vả mới tiến cung một chuyến, Hoàng tổ mẫu, lưu cô ở lại dùng ngọ thiện đi. Ta đi phân phó trù phòng làm mấy món mà cô thích ăn.”
Ngụy thái hậu thích Minh Diễm ở chỗ rất hiểu chuyện, nhìn thoáng qua Minh Trạm đang ủ rũ ngồi một bên thì liền cười nói, “Bảo bọn họ làm vài món mà Minh Trạm thích ăn, có các ngươi cùng ai gia thì bữa ăn này mới có tư vị.”
Minh Diễm đứng dậy, vén trang phục thi lễ rồi mỉm cười rời đi.
Minh Trạm cũng đứng dậy, chỉ chỉ Minh Diễm, lại thi lễ với Ngụy thái hậu, Ngụy thái hậu vừa vặn muốn nói chuyện với Phúc Xương đại công chúa, vì vậy liền mỉm cười đồng ý, “Đi đi, biết tỷ đệ các ngươi vốn muốn nói chuyện riêng.”
Minh Diễm hơi dừng lại, vươn tay, vòng ngọc rất xứng với cổ tay trắng ngần, bạch ngọc như tuyết.
Minh Trạm tiến lên, tỷ đệ hai người nắm tay nhau cùng rời đi.
…………
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Tử Nan Vi
Chương 24: Kịch
Chương 24: Kịch