Phượng Cảnh Nam đưa thư cho Minh Trạm.
Mỗi người đều có thói hư tật xấu, giống như Phượng Cảnh Nam, hắn đương nhiên hiểu được Minh Trạm rất khát khao thế tử vị, cho nên Minh Trạm mới có thể nắm chặt không tha cây cổ thụ là Hoàng huynh. Phượng Cảnh Nam lại hận nhất điểm này của Minh Trạm, vĩnh viễn không phân rõ nặng nhẹ, không biết cái gì là chủ yếu, cái gì là thứ yếu, tự cho là thông minh, đúng là ngu xuẩn!
Đế đô không thể chân chính can thiệp vào nội chính của Trấn Nam Vương phủ, nay Minh Trạm bị gậy ông đập lưng ông, không biết vì sao mà Phượng Cảnh Nam thật sự muốn nhìn thấy gương mặt thối của Minh Trạm gặp nạn.
Minh Trạm đang ở Nghi Phong đình tấu cầm.
Tâm tình của hắn không tệ, cùng Ngụy Ninh hai người một tấu cầm một thổi tiêu, một người mặc y bào nguyệt sắc, thắt lưng màu lam, một người mặc xiêm y huyền sắc, đều là khoan bào cao quý, trên thân phản chiếu hình ảnh muôn hoa bằng ngọc bích được chạm trổ trên xà lan, càng hiển lộ sự phóng khoáng lỗi lạc.
Phượng Cảnh Nam là người văn võ song toàn, lúc trước là hắn dạy Ngụy Ninh tấu cầm, trên phương diện nhạc lý thì hắn rất có trình độ, lúc này nghe nhạc róc rách, nhìn hai người trong đình, nhất thời có một chút si mê.
Ngụy Ninh võ công cao cường, xưa nay sâu sắc, thấy đoàn người của Phượng Cảnh Nam tiến đến thì hơi thở liền ngưng trệ, tiếng tiêu cũng trở nên lạc nốt, Phượng Cảnh Nam lắc đầu đi vào Nghi Phong đình, “Tử Mẫn, tâm tính của ngươi phức tạp, dễ dàng bị ngoại cảnh tác động, rất bất lợi trên phương diện nhạc lý.”
Về Phần Minh Trạm, Phượng Cảnh Nam vừa định bình luận vài câu thì ánh mắt đã dừng trên cây cổ cầm của Minh Trạm, lập tức biến sắc, cau mày hỏi, “Ai cho ngươi đem Lục Ỷ ra đây? Tiêu chuẩn của ngươi chỉ là mèo quào, thật sự không cảm thấy ngượng khi làm nhục cây cầm này hay sao?”
“Chỉ là một cây cầm mà thôi, chẳng phải để người ta dùng hay sao.” Minh Trạm nói thầm một câu, “Đại thánh di âm của A Ninh không tốt bằng cái này của phụ vương, cho nên ta mới lấy ra để luyện cầm.”
Không biết vì sao lại thế này, trước kia Minh Trạm là một người câm, lại béo mũm mĩm, Phượng Cảnh Nam nhìn thấy hắn thì lại phiền muộn. Nay đột nhiên biết nói chuyện, hài tử này cũng bắt đầu nhổ giò, vóc dáng cũng gầy xuống, khuôn mặt như trứng ngỗng, da mỏng mắt xếch, môi đỏ răng trắng, có vài phần thanh tú, nói năng cũng gọn gàng, nhưng Phượng Cảnh Nam vẫn cảm thấy rất phiền, nghe Minh Trạm nói chuyện mà trong lòng như có con mèo giơ móng quào, đè xuống cũng không được, chẳng thà Minh Trạm bị câm mà vẫn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Phượng Cảnh Nam bị Minh Trạm đâm đau lòng ngực, Ngụy Ninh lại vẫn ôn nhu như trước, thúc Minh Trạm một cái, “Không thể nào, ta chỉ cho ngươi xem Đại thánh di âm chứ chưa từng cho ngươi sử dụng nó mà?”
“Tử Nghiêu cho ta mượn vài ngày, gảy lên cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là âm sắc nhiều hơn một chút mà thôi.” Minh Trạm dõng dạc, Phượng Cảnh Kiền để Ngụy Ninh bên cạnh hắn, hắn và Ngụy An cũng thường trò chuyện, quan hệ khá tốt. Minh Trạm bĩu môi, “Là mấy người bày đặt đạo đức nhã nhặn, có mỗi cây cầm mà làm như quý hiếm lắm vậy.”
Phượng Cảnh Nam nhẫn nhịn thật vất vả, rốt cục kéo Minh Trạm qua rồi đạp vào mông một phát, Minh Trạm kêu oa oa hai tiếng, kỳ thật cũng không quá đau, hắn vỗ vỗ mông, mặc dù không phục nhưng cũng không nói nữa. Nếu thật sự chọc giận Phượng Cảnh Nam thì hắn cũng chẳng có lợi gì.
Ngụy Ninh tiếc của, trong lòng thầm mắng tên Ngụy An phá gia chi tử kia, hắn dìu Phượng Cảnh Nam an tọa, mỉm cười khuyên nhủ, “Là ta lắm miệng, bảo rằng biểu ca có một cây cổ cầm rất quý, khuyến khích Minh Trạm chiêm ngưỡng nó, biểu ca chớ nên trách hắn.”
Phượng Cảnh Nam nhìn Minh Trạm, lạnh giọng hỏi, “Đây là của ngươi hay sao? Không nói một tiếng mà đã lấy dùng, đúng là…”
Không nói mà lấy tức là kẻ cắp, Phượng Cảnh Nam không tiện mắng hắn là kẻ trộm ở đây, nhưng cũng phải vòng vo mắng một trận.
Minh Trạm nói chuyện rất gọn gàng, “Chẳng phải phụ vương thường nói, phụ vi tử cương, của ta chính là của phụ vương, của phụ vương đương nhiên chính là của ta, chỉ là một cây cầm mà thôi, ta lấy đồ của mình mà còn phải báo với ai nữa hay sao?”
“Thối lắm.” Phượng Cảnh Nam dở khóc dở cười vì lời ngụy biện của Minh Trạm, hắn mắng Minh Trạm, “Đi học thì ba ngày lo câu cá, hai ngày nằm võng phơi nắng, lúc này lại bày đặt ngụy biện, giải thích cho hắn biết cái gì gọi là phụ vi tử cương đi.”
Ngụy Ninh thật sự là một tên tay sai, “Minh Trạm, ý này có nghĩa là nhi tử phải nghe lời lão tử.”
“Phụ vương có cho A Ninh tám cái lá gan thì hắn cũng không dám nói ngài sai đâu.”
Phượng Cảnh Nam cười lạnh, “Ta chưa cho ngươi tám cái lá gan mà ngươi lại dám nói dám làm như thế?” Thần sắc thật sự không tốt.
Nhưng Minh Trạm chẳng hề sợ hãi, nhún vai nói, “Phụ vương đừng nói oan cho ta, chỉ có một cây cầm như vậy mà phụ vương lại vừa đánh vừa mắng, ngộ nhỡ ngày nào đó ta thật sự cầm một thứ gì đó quý giá thì chẳng lẽ phụ vương lại trực tiếp trở mặt với ta hay sao. Ta vốn cũng không cảm thấy thứ này có gì quý hiếm, hiện tại trả lại phụ vương là được rồi.”
Phượng Cảnh Nam thật sự nổi giận, hắn chưa từng bị ai đốp chát trước mặt như vậy trong bao nhiêu năm qua, cơ hồ là muốn nghẹn chết, hơn nữa còn có Ngụy Ninh ở đây, lúc trước, khi Ngụy Ninh ở trên tay hắn cũng từng bị hắn giáo huấn, nhưng người này lại rất dễ bảo, nay ở trước mặt Ngụy Ninh, ngay cả nhi tử mà hắn cũng quản không được, thật sự là mất mặt.
Phượng Cảnh Nam cười lạnh một tiếng, Ngụy Ninh quá hiểu Phượng Cảnh Nam, hắn không phản đối việc Phượng Cảnh Nam giáo huấn Minh Trạm, chẳng qua hắn ở trong này, khó tránh khỏi trở thành kẻ bị liên lụy, vội vàng âm thầm thọt Minh Trạm một cái để người này nhanh chóng nhận sai.
Minh Trạm cũng biết Phượng Cảnh Nam đang nổi giận, vừa định há mồm nói vài câu dễ nghe, nào ngờ Phượng Cảnh Nam đã nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, nhất thời lông mày dựng thẳng, nói một cách lạnh lùng, “Tử Mẫn, ngươi làm cái gì vậy?”
Minh Trạm biết Phượng Cảnh Nam muốn trước tiên đem Ngụy Ninh ra để giết gà dọa khỉ, hắn làm sao có thể để Phượng Cảnh Nam thật sự phát hỏa cho được, thuận thế hé miệng cười nói, “Phụ vương, A Ninh là khách từ xa đến viếng thăm, hắn thấy phụ vương nổi giận cho nên trách ta không nên lỡ mồm mạo phạm phụ vương. Nay ta đã biết, cầu phụ vương bỏ qua cho ta.”
“Hảo, hiếm khi thấy ngươi tự nhận tội như vậy.” Phượng Cảnh Nam gật đầu mỉm cười, hỏi Ngụy Ninh, “Nói năng vô lễ thì phải xử trí như thế nào, Đại Lý Tự Khanh nói cho hắn biết đi?”
Ngụy Ninh lập tức làm rõ quan điểm của mình, “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, biểu đệ quả thật không biết gia quy của Trấn Nam Vương phủ.”
“Vậy thì quốc pháp như thế nào?”
Lúc này Ngụy Ninh rất quyết đoán, “Vụ án này quá nhỏ, Đại Lý tự không thụ lý!” Chưa từng nghe nói phụ tử cãi nhau rồi kéo đến Đại Lý tự kêu oan. Người ta môi hở răng lạnh, hắn còn nhào vào để làm gì. Lấy lòng một người thì tất nhiên sẽ đắc tội người còn lại.
Minh Trạm không ngờ người vạn năng Ngụy Ninh này cũng có lúc kiên cường như thế, che miệng cười cạc cạc ra tiếng.
Ngụy Ninh ôm đến một đĩa bánh me chua, cười làm lành, “Biểu ca nếm thử đi, vừa mới làm hôm nay đấy, ta thấy thời tiết đẹp, cho nên hẹn Minh Trạm ở trong vườn tấu cầm ngắm cảnh, còn sai người hâm rượu, chuẩn bị ngọ thiện, lập tức có thể mang lên, không bằng chúng ta cùng biểu ca uống một chút.”
Minh Trạm cũng không phải là không có mắt, liền bám theo cười nói, “Đúng vậy, phụ vương, đã lâu chúng ta không cùng nhau uống rượu.” Khụ, bởi vì sự cố uống rượu lần trước mà Minh Trạm và Phượng Cảnh Nam đều bị ám ảnh tâm lý, nhắc đến rượu, hai người hơi mất tự nhiên một chút. Tỷ như Phượng Cảnh Nam có thói quen sờ sờ lên nơi đã bị Minh Trạm quào mặt.
Ngụy Ninh quan sát sắc mặt, cười nói, “Minh Trạm còn nhỏ, cứ để hắn nâng cốc cho biểu ca.”
“Ta nâng cốc, A Ninh gắp thức ăn.”
“Tứ công tử, ta là khách từ xa đến đây.”
“A Ninh, chúng ta mà còn phân biệt gì nữa, ta thấy ngươi cũng chẳng xem mình là khách đâu.”
Minh Trạm và Ngụy Ninh giống như tấu hài, cố gắng làm cho cơn tức của Phượng Cảnh Nam tiêu tán, ba người vô cùng cao hứng mà dùng ngọ thiện ở Nghi Phong đình.
Sau khi dùng ngọ thiện, Phượng Cảnh Nam thuận đường dẫn Minh Trạm đến thư phòng, cho hắn xem thư của Phượng Cảnh Kiền.
Phượng Cảnh Nam chậm rãi nhấp một ngụm Lục Trà Sơn, dựa vào nhuyễn tháp, ở giữa được lót một tấm thảm mỏng bằng gấm màu xanh đậm, cũng không nói chuyện, đây là điều phiền toái mà Minh Trạm tự mình gặp phải.
Minh Trạm thật ra không khách khí với Phượng Cảnh Nam, hoàn toàn không xem mình là ngoại nhân, đương nhiên hắn cũng không phải là ngoại nhân. Đứng dậy rồi ngồi xuống bên mép nhuyễn tháp, Minh Trạm vô cùng thân thiết mà nịnh nọt hỏi Phượng Cảnh Nam, “Phụ vương, ngươi nói xem, ta nên làm cái gì bây giờ? Phụ vương cố ý đến Nghi Phong đình tìm ta, nhất định là có chuyện muốn nói với ta. Chúng ta là phụ tử, còn có cái gì không thể nói cơ chứ?”
Phượng Cảnh Nam cảm thấy chua đến ê răng, khóe môi vẫn lặng lẽ nhếch lên phía trước, đắn đo một chút rồi nói, “Sao, ngươi có chuyện gì thì cũng đều đem đi nói với người khác, ta đương nhiên không cần phải nói với ngươi.”
Chỉ với trình độ từ chối như vậy thì đương nhiên không thể làm cho Minh Trạm lui bước, nếu Phượng Cảnh Nam không phản đối thì làm sao lại gọi hắn đến thư phòng. Nay bất quá chỉ là đắn đo một chút mà thôi, Minh Trạm thử hỏi, “Phụ vương đang trách ta viết thư cho Hoàng bá phụ à?”
“Bảo trì quan hệ tốt với đế đô là chuyện căn bản nhất.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Minh Trạm sờ sờ cái cằm không có râu, cân nhắc nói, “Ta cũng chẳng làm gì sai. Hoàng bá phụ đương nhiên sẽ không vì một phong thư của ta mà lại đột nhiên có ý tưởng muốn ta ở lại đế đô lâu dài, nếu hắn đã sớm tính toán thì dù sao cũng phải tìm cơ hội để mở miệng.”
“Hiếm thấy ngươi lại tự hiểu rõ như vậy.” Phượng Cảnh Nam thoáng vừa lòng, tuy rằng Minh Trạm không quá thân cận với hắn nhưng hắn cũng không hy vọng Minh Trạm dốc lòng vì đế đô. Cho dù Minh Trạm tài cán ngút trời nhưng nếu tâm hướng về đế đô, chỉ cần một điểm này thì Phượng Cảnh Na msẽ không cho hắn như nguyện.
Minh Trạm cười hắc hắc vài tiếng, “Nếu ta hiểu rõ thì đã không tìm đến phụ vương để thương nghị rồi. Hay là ngài còn tưởng rằng người khác cho ta một chút lợi ích thì ta liền vui vẻ không biết phương hướng. Nếu là như vậy thì ngài cũng quá coi khinh ta rồi, chưa thấy bóng thỏ thì làm sao có thể thả ưng ra được?”
Thật xảo quyệt, Phượng Cảnh Nam vừa thấy Minh Trạm cười thì liền nghĩ đến hai chữ xảo quyệt.
Nhìn thử đi, ca ca của hắn an bài người nào bên cạnh Minh Trạm, Ngụy Ninh thì giảo hoạt trơn tuột như ngọc châu, ca ca của hắn thì xảo quyệt như hồ ly, ở cùng hai người này, thảo nào Minh Trạm càng ngày càng gian xảo, khi đắc ý thì lại cười cạc cạc như con vịt một cách gian tà.
Phượng Cảnh Nam cân nhắc có nên để cho ngự y kê một chút thảo dược trị cổ họng cho Minh Trạm hay không. Thật sự là quá khó nghe.
Chẳng qua lời này lại làm cho Phượng Cảnh Nam cảm thấy rất thỏa đáng, nếu Minh Trạm xem như đã hiểu được thì càng làm cho hắn hạ quyết tâm.
“Ta cũng không muốn để ngươi quay về đế đô.”
Những lời này vượt ngoài dự đoán của Minh Trạm, Phượng Cảnh Nam nói, “Trấn Nam Vương phủ có chuyện của Trấn Nam Vương phủ, ngươi hiện tại mới học để ý chính sự đã là muộn. Nếu ngày sau hơn phân nửa thời gian phải ở đế đô thì ngươi làm sao có thể tiếp nhận Trấn Nam Vương phủ?”
“Vậy ý của phụ vương là?”
Khi Minh Trạm không muốn người khác rình rập nội tâm của hắn thì hắn sẽ bày ra bộ mặt thản nhiên không sợ hãi. Nếu Phượng Cảnh Nam thật sự muốn lập hắn làm thế tử thì lời này đương nhiên là hợp tình hợp lý, bất quá, lời hay thường nói trước, chỉ sợ mặt sau có thay đổi, Minh Trạm muốn nghe chính là lời kế tiếp của Phượng Cảnh Nam.
Nào ngờ Phượng Cảnh Nam bỗng nhiên ngừng lại, thản nhiên nói, “Dù sao sang năm ta cũng phải đi đế đô, đến lúc đó rồi nói sau.” Làm Minh Trạm cụt hứng.
Minh Trạm hừ hừ hai tiếng, “Dù sao không cần phụ vương nói thì ta cũng biết, ta thấy là ta phải ở lại đế đô hơn phân nửa thời gian rồi đó. Không sao, phụ vương cũng không cần phải mở miệng thì ta cũng đã hiểu được ngài.” Lý giải rất rõ ràng.
Nếu Minh Trạm thật sự muốn ở đế đô, đương nhiên sẽ không thương lượng với Phượng Cảnh Nam. Giống như lời của Phượng Cảnh Nam, sau này muốn tiếp nhận Trấn Nam Vương phủ thì không thể chỉ dựa vào thân phận đích tử. Thủ hạ của hắn chỉ có một mình Phạm Duy, còn thần tử bên cạnh Phượng Cảnh Nam thì hắn cũng chỉ quen biết lão Phạm và Chu Tử Chính, những người khác chỉ là sơ giao, về phần quân sĩ và tướng lãnh thì Minh Trạm ngay cả mặt mũi cũng chưa từng nhìn thấy.
Hắn phải bắt đầu lo lắng việc này.
Nhưng hiện tại Phượng Cảnh Nam vẫn để cho hắn đến đế đô, Minh Trạm hơi bất mãn.
Phượng Cảnh Nam thấy Minh Trạm bĩu môi, không chịu nói gì, kỳ thật Phượng Cảnh Nam vẫn biết một chút tính toán trong lòng của Minh Trạm, năm đó hắn cũng như vậy. Thật ra tình cảnh năm đó của hắn không bằng Minh Trạm, ít nhất hắn là phụ thân của Minh Trạm, còn hắn khi đó chỉ là con thừa tự của Vương thúc.
“Ta đã an bài kỹ lưỡng việc thỉnh phong thế tử cho ngươi, ý của ta là ngày sau ngươi ở đế đô nửa năm, sau đó quay về Vân Nam nửa năm.” Phượng Cảnh Nam nói.
Đôi mắt của Minh Trạm bất chợt sáng trưng, không thể kiềm chế mà cười ra tiếng, ôi chao, ôi chao, đang đói bụng mà trên trời bỗng nhiên rớt xuống một cái bánh có nhân vào miệng hắn, Minh Trạm không thể tin được, liên tục hỏi, “Thật ư? Ôi chao, phụ vương, ngài nói thật ư?”
“Vẫn chưa dâng tấu chương đâu.” Phượng Cảnh Nam nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Minh Trạm thì trong lòng lại có một chút sung sướng, trêu hắn, “Nếu ngươi không muốn thì hai năm sau lại dâng tấu chương cũng không muộn.”
“Không không không không, ta cũng không nói là không muốn.” Minh Trạm cực kỳ trung thành đối với dã tâm của mình, nếu là người khác thì ắt hẳn đã sớm quỳ xuống đất mà khiêm tốn một trận, Minh Trạm ngây ngô nở nụ cười khoảng chừng một chung trà nhỏ, sau đó Phượng Cảnh Nam mới nói, “Chuyện tốt đến quá đột ngột hay sao?”
Phượng Cảnh Nam hung hăng nhéo cánh tay của Minh Trạm một cái, Minh Trạm đau đến run rẩy, Phượng Cảnh Nam nói, “Thấy đau đúng không, đây không phải là đang nằm mơ đâu.” Bộ dáng mất bình tĩnh của Minh Trạm thật sự là dọa người.
Minh Trạm quả thật không ngờ Phượng Cảnh Nam lại nhanh chóng thỉnh phong thế tử cho hắn như vậy, Phượng Cảnh Nam cũng chướng mắt vì Minh Trạm nhỏ mọn, liền giáo huấn hắn, “Ngươi biết rồi đó, Trấn Nam Vương phủ mới là căn cơ của ngươi. Để ta nói cho rõ, lúc trước ngươi không biết nói, mỗi ngày giả vờ ủ rũ, học hành luyện võ cũng không ra gì, ta nhìn ngươi thì sẽ tức giận, đương nhiên sẽ không để ngươi làm thế tử. Nay ngươi đã chịu mở miệng, cũng không tính là ngốc nghếch, đương nhiên ta sẽ suy tính cho ngươi. Lúc trước vì sao phải để Minh Lễ đến đế đô, thân phận thứ tử của hắn vẫn là một điều trở ngại, còn nữa, bao nhiêu thế hệ Trấn Nam Vương chưa bao giờ có đích tử, đây là lần đầu tiên, ngươi không phải là hoàng tử, thỉnh phong cho ngươi cũng gian nan một chút. Cũng may nay Hoàng huynh đã chịu mở miệng, hắn bảo hắn chỉ có một mình ngươi là điệt tử ruột thịt, tuyệt đối không thể để cho ngươi chịu thiệt. Nếu hắn nghĩ cách để ngươi ở lại đế đô lâu dài thì ta sẽ thuận thế thỉnh phong cho ngươi, hắn biết ngươi và ta có mâu thuẫn, tuyệt đối sẽ không ngờ ta thỉnh phong cho ngươi nhanh như vậy. Chẳng qua hắn đã lỡ miệng nói như thế, dù sao cũng không thể nuốt trở vào. Ngươi cũng phải tỉnh mộng một chút, vì sao ta không muốn cho ngươi đến đế đô? Dù sao cũng đừng lấy bụng ta suy bụng người, thế tử vị đã quyết định dành cho ngươi, nhưng ngôi vị thái tử ở đế đô vẫn còn bỏ trống, ngươi lại to gan lớn mật, làm ra những chuyện không tưởng, ngay cả ta cũng bị ngươi hù dọa.”
Phượng Cảnh Nam nghiêm mặt nói, “Cái gọi là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Ngươi thanh tỉnh một chút đi.” (nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn = ngồi cùng thuyền, đồng sinh cộng tử)
“Đã biết.” Minh Trạm cúi đầu than thở một tiếng, Phượng Cảnh Nam vừa ra tay thì đã đắc thủ, mặc kệ là vì Trấn Nam Vương phủ hay là vì cái gì khác, tóm lại ích lợi vẫn rơi xuống tay hắn, Minh Trạm thật sự có một chút thụ sủng nhược kinh, bị mắng vài câu cũng chỉ ngoan ngoãn nghe lời, còn cam đoan, “Ta nhất định sẽ không nhúng tay vào chuyện của đám hoàng tử.”
Phượng Cảnh Nam bỗng nhiên thở dài một tiếng, “Không nhúng tay thì sau này làm sao ở chung với tân đế. Ta cùng với Hoàng huynh là thân huynh đệ, vốn là vinh nhục cùng tiến cùng lui. Thế tử vị của Trấn Nam Vương phủ và thái tử luôn ảnh hưởng đến nhau, ngươi cùng bọn họ là đường huynh đường đệ, càng phải thêm cẩn thận.”
“Ta đã hiểu.”
Phượng Cảnh Nam nhanh chóng quyết định xin thỉnh phong cho hắn, làm cho Minh Trạm nhìn Phượng Cảnh Nam bằng con mắt khác, người này tuy rằng trên phương diện tiểu tiết thì làm cho Minh Trạm cảm thấy rất bất mãn, bất quá cũng không thể nói là hắn sai. Mà khi đối mặt thì lại quyết định thật nhanh, dựa vào việc Phượng Cảnh Kiền mở miệng quyết định thế tử vị, Phượng Cảnh Nam dùng phương thức chính thống để cam đoan Trấn Nam Vương phủ được thừa kế.
Xác thật, người này có thể trổ hết tài năng khi còn là hoàng tử, trở thành Trấn Nam Vương cũng thật sự có đạo lý.
Gạt bỏ hiềm nghi, ổn định đại vị, phong thái thủ lĩnh, tất cả đều hiện lộ rõ ràng.
………..
P/S: :> em Trạm ngố, ham làm thế tử đến mức cười ngu ngơ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Tử Nan Vi
Chương 71: Quyết đoán
Chương 71: Quyết đoán