Ngày quay về Vân Nam đã sớm được ấn định, ấn theo quy củ, Phượng Cảnh Kiền để các hoàng tử đưa tiễn.
Vệ vương phi cũng gặp chuyện ngoài ý muốn: Minh Phỉ bị bệnh. Phong hàn, bệnh không nhẹ.
Mê mang, sốt cao không lùi, thỉnh Thái y xem qua, bệnh đi như kéo tơ, cũng không thể khỏe ngay nhất thời.
Vệ vương phi ôn hòa nói, “Nữ nhi thân mình yếu ớt, lúc này không dễ lặn lội đi theo đường xá xa xôi.”
Phượng Cảnh Nam cau mày, “Ngày thường nhìn Minh Phỉ rất mạnh khỏe, vì sao bỗng nhiên lại bị bệnh thế này? Đám nô tài hầu hạ thế nào vậy!”
Vệ vương phi nhẹ giọng nói, “Bên cạnh Minh Phỉ, ngoại trừ Diêu Thủy do ta ban tặng thì đều là nha hoàn do Ngụy Phi an bài hoặc là từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Minh Phỉ, tình cảm khác biệt. Ta nghĩ Diêu Thủy không còn thích hợp nữa, trước tiên để nàng trở về, giáng xuống hai bậc nha hoàn. Còn lại thì phạt nửa năm bổng lộc, đánh mười bản, không cần phải đuổi.”
Vệ vương phi không nhanh không chậm mà liếc mắt nhìn Phượng Cảnh Nam một cái, “Nếu không thì phải đồng loạt đuổi, thứ nhất không làm mất thể diện của Ngụy phi, nàng và Vương gia tình cảm mặn nồng, đừng khiến nàng đa tâm, tổn thương tình cảm của nàng và Vương gia. Thứ hai, gần đây nha đầu và hạ nhân hầu hạ nhiều năm nhất định không thể so sánh địa vị với nhau ở trong lòng của chủ tử, Minh Phỉ bị bệnh như vậy, ta phạt hạ nhân của nàng là được, nếu đuổi đi thì sẽ làm cho nàng đa tâm, cũng không tốt lắm.”
Hai chữ đa tâm của Vệ vương phi làm cho Phượng Cảnh Nam hơi mất tự nhiên, “Vương phi cứ làm theo quy củ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Vương phi làm theo quy củ thì bổn vương cũng không cần phải lo lắng.”
Vệ vương phi cười, “Quốc pháp cũng phải lo lắng đến nhân tình, nếu Vương gia đồng ý thì cứ làm như vậy đi.”
“Như thế Minh Phỉ sẽ ở lại đế đô?” Một nữ hài tử rốt cục cũng không tiện ở một mình, huống chi Minh Phỉ đang lâm bệnh, cũng không tốt đưa vào trong cung cho Thái hậu, Phượng Cảnh Nam có vài phần khó xử.”
Vệ vương phi nói, “Ta là đích mẫu, để ta lưu lại chăm sóc cho nàng. Đợi nàng khỏe lại thì ta sẽ cùng nàng quay về Vân Nam.”
Phượng Cảnh Nam đương nhiên biết quan hệ của Vệ vương phi và Minh Phỉ rất bình thường. Bất quá Vệ vương phi thật xứng đáng là một đích mẫu, lời đề nghị của nàng cũng không phải xuất phát từ tình cảm riêng tư mà là vì lập trường của nàng. Nàng là chính phi của Trấn Nam Vương phủ, phải gánh vác những trách nhiệm phù hợp!
Phượng Cảnh Nam lại nói, “Không phải chuyện gì lớn lao, cứ để phu thê Minh Nghĩa ở lại đi. Lúc này trời nóng, cũng không thích hợp bôn ba, Minh Phỉ ở đế đô vài ngày cũng không sao. Mọi chuyện trong phủ thì lại không thể thiếu nàng.”
Vệ vương phi chỉ dạ một tiếng, lại gọi người an bài chuyện trong viện của Minh Phỉ. Từ nhũ mẫu, hạ nhân đến trù tử trong viện của Minh Phỉ….Nhiều vô số kể, nhưng rất cẩn thận chu đáo.
Vệ vương phi cố ý phái người gọi phu thê Minh Nghĩa lại để dặn dò, “Thân mình của Minh Phỉ không được tốt, ta định lưu lại chăm sóc nàng. Bất quá trong phủ bận rộn nhiều việc, ý của phụ vương ngươi là để các ngươi chăm sóc Minh Phỉ, đợi nàng khỏe lại thì các ngươi cùng nhau quay về Vân Nam.”
Phu thê Minh Nghĩa đành phải đáp ứng.
“Minh Phỉ không thể so với trước kia, nay nàng đã có hôn ước, thân mình mảnh mai, các ngươi làm huynh tẩu phải cẩn thận để cho nàng tịnh dưỡng.” Vệ vương phi chậm rãi nói, “Phụ mẫu không ở đế đô, huynh tẩu các ngươi phải thay thế chức trách phụ mẫu, nên biết rằng trên đời này danh tiết của nữ nhân quan trọng hơn tánh mạng. Ta giao Minh Phỉ cho các ngươi, nếu nàng có chỗ nào không thoải mái thì ta sẽ tìm các ngươi hỏi chuyện.”
Minh Trạm sắp về Vân Nam, vì vậy liền vội vàng chạy đến phủ của Thừa Ân Hầu để cáo biệt với Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh cảm thấy có một chút buồn cười, “Khi biểu ca đi thì ta sẽ đến đưa tiễn. Ngươi cũng không cần phải cố ý đến đây để báo một tiếng đâu.”
“Đâu có đâu…” Minh Trạm liếc mắt nhìn Ngụy Ninh một cái, thở dài một cách đầy thâm ý, “Ta chỉ cố ý đến gặp A Ninh thôi.”
Ngụy Ninh mỉm cười sờ đầu Minh Trạm, “Ta nhìn ngươi lớn lên, cho nên đừng nói chuyện quái gở như vậy nữa, làm cho người ta chán ghét.”
Minh Trạm bắt lấy tay của Ngụy Ninh rồi sờ sờ, “Ngươi cũng chẳng lớn hơn ta bao nhiêu tuổi mà. A Ninh, ngươi theo ta quay về Vân Nam đi.”
“Ta làm quan trong triều, cũng không phải làm quan của Trấn Nam Vương phủ, đi làm cái gì?”
Làm thế tử phi đó mà. Minh Trạm chu chu mỏ, không dám nói ra khỏi miệng mà chỉ nói, “Làm gì mà không có việc để làm? Thuế muối nóng phỏng tay, luôn có chút việc phải thương lượng với đế đô. Ngươi nói thử xem, ngoại trừ ngươi ra thì còn ai quen thuộc với cả hai nơi như vậy?”
Ngụy Ninh mím môi, “Bắc Uy Hầu từ nhiệm, Nguyễn Hồng Nhạn tuổi trẻ, e rằng Hoàng thượng có ý dìu dắt.”
Ngược lại với Ngụy Ninh, Nguyễn Hồng Nhạn còn rất trẻ.
Tuổi trẻ thì sẽ dễ khống chế hơn, cũng dễ dùng hơn.
Hơn nữa, Nguyễn Hồng Nhạn và Minh Trạm cũng có quan hệ thân cận.
“Hắn?” Minh Trạm hơi kinh ngạc, bất quá hắn cũng không phải không nghĩ đến Nguyễn Hồng Nhạn, chẳng qua vẫn hơi giật mình, lập tức lắc đầu, “Hắn không được.”
Nguyễn Hồng Nhạn vừa đỗ thám hoa, theo lý thì phải ở Hàn Lâm viện lấy kinh nghiệm ít nhất một năm, cho dù hắn từ Hàn Lâm viện leo đến lục bộ nha môn thì chỉ trong thời gian ngắn mà muốn tiếp xúc với thuế muối vẫn chỉ là nằm mơ.
Ngụy Ninh cười cười, “Ngươi vẫn chưa hiểu rõ Hoàng thượng, Minh Trạm. Nếu chuyện gì cũng để ngươi đoán được thì Hoàng thượng sẽ không là Hoàng thượng.”
“Dù sao thì Hoàng bá phụ cũng sẽ hỏi ý kiến của ta, nếu ta không thích thì ai đến cũng không được.” Minh Trạm học bộ dáng của Ngụy Ninh mà cười cười, “Ta không phải con rối để người ta điều khiển. Ta muốn làm việc gì thì bất luận kẻ nào cũng phải tuân theo quy củ của ta.”
Ngụy Ninh mỉm cười nhìn Minh Trạm, “Ngươi có ý gì?”
“Có thể có ý gì đây?” Minh Trạm nhún vai, nói một cách vô tội, “A Ninh, ngươi cũng không phải là chính nhân quân tử gì cả, lợi dụng tình cảm của ta đối với ngươi cũng không tính là gì, ai bảo ta thích ngươi làm chi. Ta là người thành thật, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta phải nói thẳng ra hay sao?”
Ngụy Ninh nhếch môi, rót hai tách trà, “Ngươi đã biết thì không cần phải nói nữa.”
“Dù sao cũng phải có lợi ích cho ta chứ?”
Đưa cho Minh Trạm một tách trà nhỏ, Ngụy Ninh nhẹ giọng hỏi, “Ngươi muốn lợi ích gì?”
“Ngươi nói thử xem?”
“Ta không biết.” Ngụy Ninh nhấp ngụm trà, ôn hòa nói, “Minh Trạm, đối với ta mà nói thì trên đời này không có thứ gì mà không thể trao đổi.”
“A Ninh, ngươi cảm thấy ta không tốt hay sao?”
Dưới ánh mặt trời, màu mắt của Ngụy Ninh thật nhạt, mặc dù đang cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, hắn quay đầu nhìn về phía tiểu kiều lưu thủy trong hoa viên, “Minh Trạm, ta làm quan trong triều, thân phận của ngươi cũng là thế tử Trấn Nam Vương phủ. Quan hệ dây dưa của ta và ngươi sẽ không có lợi cho con đường làm quan của ta. Ngươi nên hiểu rõ điểm này. Còn nữa, chúng ta là thân thích, ta lại lớn tuổi hơn ngươi, nay thì không sao, qua hai mươi năm nữa, khi kiến thức của ngươi được nâng cao, ta nghĩ ngươi sẽ không chấp nhận có một lão nam nhân ở bên cạnh.”
“Trên thế gian này, tình cảm và địa vị quyền thế của mọi người có liên hệ gắn bó mực thiết, ta cũng không muốn có lời đồn đãi khó nghe nào xảy ra.” Ngụy Ninh nói, “Những lời thị phi đối với kẻ chân chính ngồi trên địa vị cao cao tại thượng thì thực chất chẳng có tính chất tổn thương nào cả, thậm chí còn có thể trở thành một chuyện tình yêu lưu truyền thiên cổ. Nhưng đối với bên nhược thế thì quan hệ nghịch luân này đủ để cho ta hủy hoại mười mấy năm thanh danh chỉ trong chốc lát.”
“Theo quan điểm của ta thì tình cảm của ngươi vẫn chưa đáng tin cậy, ta làm sao có thể mạo hiểm đi phiêu lưu chấp nhận tình cảm của ngươi?” Ngụy Ninh bình tĩnh nói, “Minh Trạm, ngươi không nên hỏi ta về vấn đề này.”
Minh Trạm nhụt chí, “Cái gì mà nghịch luân? Cũng không phải huyết thống gần gì cả, chỉ là biểu thúc mà thôi, hiện tại chẳng phải biểu huynh biểu muội vẫn thành thân đầy ra đấy hay sao?”
“Ta cũng không phải muốn cử hành đại hôn với ngươi, cẩn thận một chút thì ai mà biết được?” Trong đầu của Minh Trạm chợt lóe lên một suy nghĩ, bỗng nhiên cười rộ lên như tiểu tặc, kề sát vào Ngụy Ninh, nhỏ giọng hỏi, “Nếu ta nói với Hoàng bá phụ là ta thích ngươi thì chắc là hắn sẽ không phản đối đâu.”
Ngụy Ninh chớp mắt vài cái.
Minh Trạm nói, “Ta đi nói với Hoàng bá phụ, chỉ cần ngươi đi theo ta thì ta sẽ không sinh con nối dõi, ngày say nhận hoàng tôn làm con thừa tự. Cho dù mặt ngoài hắn không chịu đáp ứng nhưng ngươi nghĩ thử xem, Hoàng bá phụ có động lòng hay không?”
“Ngươi có thể thử một lần!” Dường như Ngụy Ninh cũng không để ý đến lời nói của Minh Trạm, chỉ cười nhàn nhạt, loại uy hiếp này cũng không đủ để hắn thất sắc.
Minh Trạm cũng hiểu được chính mình có một chút trẻ con, bất đắc dĩ không thể thuyết phục Ngụy Ninh, Minh Trạm đành gãi đầu nói, “Quên đi, ngay cả miệng mà ta cũng chẳng chiếm dụng được. Ai bảo ta thích ngươi làm chi, nếu có chuyện gì ở đế đô cần giúp đỡ thì ta sẽ tận lực nghênh đón ngươi đến Trấn Nam Vương phủ.”
Đến câu này thì Ngụy Ninh mới hạ xuống sắc mặt nghiêm túc, “Ta nợ ngươi một ân tình, nếu có một ngày, ngươi cần ta làm gì thì có thể trực tiếp đến nói thẳng với ta.”
“Ta biết rồi.” Minh Trạm đứng dậy, “Ta về trước đây.” Cũng không ngồi lâu.
Ngụy Ninh tuổi còn trẻ đã là Đại Lý Tự Khanh, tài cán xuất chúng, người như vậy sẽ không cam lòng bị mai một.
Bắc Uy Hầu từ nhiệm, để lại chức Hộ bộ thượng thư. Phượng Cảnh Kiền đành lệnh cho Tả thị lang tạm nhậm chức, vẫn chưa bổ nhiệm người mới, trước đó Ngụy Ninh đối với chuyện thuế muối ở đế đô có rất nhiều dụng tâm.
Thuế muối Vân Nam sắp cải cách, như vậy việc cải cách thuế muối ở đế đô cũng không còn lâu. Thuế muối không phải chuyện nhỏ, nhất định người chủ trị phải có đủ trọng lượng.
Hộ bộ khuyết chỗ, đó là điều mà Phượng Cảnh Kiền vẫn luôn cân nhắc, ai mới là người thích hợp nhất.
Tuy rằng Ngụy Ninh chưa bao giờ làm đương sai của Lục bộ, bất quá hắn có ưu thế lớn nhất chính là hắn quen biết Minh Trạm, khi hợp tác đương nhiên sẽ càng thuận tiện hơn so với người khác.
Minh Trạm bắt được dã tâm của Ngụy Ninh, vì vậy mới đến đây thử một lần. Nào ngờ Ngụy Ninh không bị thuyết phục, làm cho Minh Trạm thất vọng mà về.
Dàn xếp xong chuyện của Minh Phỉ thì liền khởi hành.
Minh Trạm đã sớm phái người thu dọn từ trước, nay có điều kiện, đương nhiên phải xa xỉ một phen, hắn đem nệm chăm gối chiếu mà mình dùng quen về Vân Nam, khiến Phượng Cảnh Nam phải hỏi thẳng, “Chẳng lẽ ở Vân Nam không có gối chăn của ngươi hay sao? Hay là bổn Vương quá khắt khe với ngươi? Ngươi học bản tính keo kiệt bủn xỉn này từ ai?”
Minh Trạm chậm rãi nhìn Phượng Cảnh Nam một cái, lại chậm rãi mở miệng, “Ta dùng quen rồi, trở về sẽ không cần phải làm lại cái mới, ta đang tiết kiệm chi phí mà.”
“Nói đến bạc.” Phượng Cảnh Nam thành thật chiếm lấy vị trí chính giữa thùng xe, Minh Trạm thức thời nâng mông ngồi bên cạnh, nghe Phượng Cảnh Nam hỏi, “Thuế muối rốt cục thế nào rồi?”
“Phụ vương chưa hỏi lão Chu à?” Chẳng phải đó là người của ngài phái cho ta hay sao?
Phượng Cảnh Nam nói, “Có ngươi ở đây thì ta cần gì phải hỏi người khác? Làm điều dư thừa.”
Minh Trạm mất tinh thần, “Thì cũng chỉ như vậy, còn chưa thương lượng với đám diêm thương mà! Làm sao có thể nói rõ cho được?”
“Ngươi sao vậy, đến phủ của A Ninh lẩm bẩm than phiền cái gì? Hay là bị A Ninh từ chối?”
“Xem phụ vương nói kìa, A Ninh rất tốt đối với ta, tình cảm của chúng ta vững như thạch, thâm sâu tứ hải.” Minh Trạm sĩ diện mà còn lộ ra da mặt dày cộm.
Phượng Cảnh Nam buồn cười, “Ta thật sự đã coi thường ngươi.”
“Chứ còn gì nữa.” Minh Trạm dõng dạc, nam nhân mà, thua nhân không thua trận, thua trong không thua ngoài, sĩ diện là đệ nhất.
Phượng Cảnh Nam nói, “Tính tình của Tử Mẫn không tệ, lại là trọng thần trong triều, mặc dù ngươi có tâm tư này thì ngoài miệng cũng nên câm lại dùm ta một chút, đừng khoe khoang khắp nơi, ngươi không biết xấu hổ nhưng hắn còn phải giữ thể diện nữa.”
“Ta rất cẩn trọng, chuyện này làm sao có thể đi nói với ai cơ chứ.”
Phượng Cảnh Nam nói vài câu lung tung, rốt cục đem đề tài chuyển sang thuế muối, Minh Trạm nói, “E rằng lúc này đám diêm thương đã hiểu rõ. Đến lúc đó nhất định phải đối mặt đàm đạo một chút về chuyện cải cách thuế muối. Bọn họ chắc chắn sẽ đỏ mắt đối với giao dịch trà mã cùng dân Tây Tạng. Như thế việc cải cách thuế muối cũng sẽ dễ dàng hơn một chút. Còn có một chuyện quan trọng hơn, giao dịch thị trường trà mã có liên quan đến điều lệ trưng thu thuế má, còn có quy tắc của thị trường mới mở, quân đội đóng quân, trong lòng của phụ vương có ý kiến gì hay không?”
“Ý của ngươi thì sao?”
“Ta nghĩ để khuyến khích thương nhân giao dịch thì ba năm đầu có thể miễn thuế. Bất quá trị an khu vực vẫn cần quân đội duy trì, nhất định phải có phí trị an, còn có tiền thuê mặt tiền cửa hiệu, chúng ta phải tạm thời đặt ra định mức đại khái.” Minh Trạm cau mày, “Mặt khác cùng dân Tây Tạng đàm phán thì ta cần một đội ngũ đàm phán. Những người này tốt nhất là quan viên của Vương phủ, còn có diêm thương và thương nhân buôn bán trà mã kết hợp.”
Phượng Cảnh Nam gật đầu, “Trước kia trà mã giao dịch đều do Nội vụ cục chủ trì, về phương diện này thì ngươi cứ phân phó bọn họ đi làm. Về phần diêm thương, dù sao bọn họ cũng là thương nhân, cho bọn họ ba phần mặt mũi là được, không cần cố ý xem trọng. Như vậy sau ba năm miễn thuế thì sao?”
“Tùy theo lợi nhuận có được từ giao dịch trà mã mà tính ra thuế má.” Minh Trạm nhìn về phía Phượng Cảnh Nam rồi hỏi, “Phụ vương cảm thấy thế nào?”
Phượng Cảnh Nam cười, “Như vậy có nghĩa là những ai không có lợi nhuận thì không cần nộp thuế.”
Minh Trạm gật đầu.
“Thương nhân vốn là những kẻ giả dối, bọn họ sẽ nghĩ ra cách trốn thuế thì sao?”
“Cho nên chúng ta cần cải cách chế độ giám sát thị trường một cách nghiêm khắc.” Minh Trạm nói, “Coi đây là tiêu chuẩn, thương nhân sẽ tuân theo quy tắc này mà nộp thuế. Quốc gia có bạc thì mới có thể nuôi quân. Có binh lực thì mới có thể duy trì cục diện ổn định của quốc gia.”
“Mặt khác, chúng ta cùng Tây Tạng hoàn toàn là hai khu vực độc lập, Tây Tạng có Tàng Hãn là chủ, thổ binh mạnh ai nấy làm. Vân Nam chúng ta cùng Tây Tạng giao dịch đương nhiên phải vượt qua biên giới, có thể thiết lập thuế ở biên giới, thương nhân giao dịch thứ gì thì cũng phải do quan viên ở biên giới kiểm tra rồi mới thông qua. Khi giao dịch qua cửa ải cũng phải nộp thuế. Loại thuế suất này chúng ta sẽ cùng Tây Tạng hiệp nghị giải quyết.” Minh Trạm nói, “Chúng ta cần một thời gian dài để đàm phán, thiết lập thuế quan, cho thương nhân của chúng ta kiếm được lợi ích lớn nhất. Mặt khác, ngoại trừ giao dịch của Trấn Nam Vương phủ chúng ta cùng với Tây Tạng, đế đô cũng sẽ giao dịch trà mã với Tây Tạng, ta hy vọng đế đô cũng phái ra đại thần đáng tin cậy để đàm phán. Chúng ta cứ nhất trí ý kiến với đế đô trước, sau đó sẽ can thiệp với bên Tây Tạng.”
Phượng Cảnh Nam suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói, “Về phía đế đô, ngươi hy vọng Ngụy Ninh ra mặt đúng không?”
“Đương nhiên không phải.” Minh Trạm chỉ nhếch môi, quả quyết phủ nhận, “Phụ vương cũng biết ta có ý với A Ninh rồi đó, nếu đế đô phái hắn ra mặt thì ta sẽ mềm lòng mà nương tay.”
“Còn nữa, nếu A Ninh tham gia đàm phán giao dịch trà mã với Tây Tạng, tương lại cải cách thuế muối ở đế đô, hắn đương nhiên sẽ chiếm ưu thế. Hiện tại hắn là nhất phẩm Đại lý tự khanh, khi Bắc Uy Hầu từ nhiệm thì vị trí Hộ bộ thượng thư vẫn bỏ trống.” Minh Trạm ôn hòa nói, “Thuế muối ở đế đô thối nát hơn thuế muối ở Trấn Nam Vương phủ rất nhiều. Phụ vương, việc cải cách thuế muối ở đế đô đã là nước dâng đến cổ rồi.”
“Nếu A Ninh có thể đảm nhận trách nhiệm này thì Hoàng bá phụ sẽ lấy cái gì để đền đáp?” Minh Trạm bình tĩnh nói, “Vị trí Hộ bộ thượng thư tất nhiên sẽ rơi vào tay của A Ninh. Hắn đã là nhất phẩm Thừa Ân Hầu, nếu để cho hắn làm đến Hộ bộ thượng thư thì khả năng ta có được hắn sẽ cực kỳ nhỏ bé.”
“Với lại, hắn cùng với đại ca là ruột thịt, trên rất nhiều phương diện chúng ta có thể sinh ra tranh chấp, cho nên ta làm sao mà hy vọng hắn đến Vân Nam cho được?” Minh Trạm nhẹ nhàng thở dài, “Chẳng qua ta thấy hắn cố chấp đối với vị trí Hộ bộ thượng thư, chỉ không biết Hoàng bá phụ nghĩ như thế nào?”
“Ta hoàn toàn nhìn không ra ngươi có nửa phần thật lòng đối với Tử Mẫn.” Phượng Cảnh Nam bình thản nói.
“Nếu để cho người ta nhận ra thì ta không thể sống đến tuổi này đâu.” Minh Trạm nheo mắt, “Ta có lập trường của mình, A Ninh cũng thế. Chúng ta đều là nam nhân, nếu bởi vì tình cảm mà ta nhượng bộ thì đó thật sự là một loại sỉ nhục đối với A Ninh.”
Phượng Cảnh Nam cười nhạo, “Tử Mẫn sẽ không nghĩ như vậy.” Ngừng lại một chút, Phượng Cảnh Nam nói, “Đối với quan viên, cái gì nắm được trong tay mới là đáng tin cậy nhất, về phần dùng cách nào để chiếm được thì Tử Mẫn sẽ không bận tâm.”
Minh Trạm mở to hai mắt, nhướng hàng lông mày một chút, bộ dáng tuyệt đối không thể tin, lắc đầu nói, “Phụ vương thật sự là uổng công làm biểu ca của người ta nhiều năm, A Ninh không phải loại người này đâu.”
“Ta sẽ mở mắt mà chờ xem.”
“Phụ vương cảm thấy Hoàng bá phụ sẽ để A Ninh lại đây hay sao?” Minh Trạm hỏi.
Phượng Cảnh Nam cười, “Đương nhiên, chuyện này đối với Hoàng huynh là trăm lợi mà bất hại.”
………
P/S: Ta thích em Trạm ở điểm này, thất tình mà ko rầu, nam nhân mà, thua keo này ta bày keo khác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Tử Nan Vi
Chương 108: Hồi trình
Chương 108: Hồi trình