Ngụy Ninh cũng không thích đến chỗ của Vệ vương phi cho lắm, nữ nhân nhìn có vẻ lãnh đạm này lại làm cho hắn có cảm giác áp lực một cách khó hiểu.
Vệ vương phi mở miệng vô cùng khách khí, “Dọc đường đi ít nhiều gì Tử Mẫn cũng chiếu cố Minh Phỉ.” Vệ vương phi là chính thê là đích mẫu, cho dù Ngụy Ninh và Ngụy phi mới là thân tỷ đệ nhưng nàng vẫn phải cảm tạ một tiếng.
Chẳng qua một tiếng cảm tạ này lại làm cho Ngụy Ninh cảm thấy chẳng sung sướng gì cả. Tuy rằng hắn là đệ đệ của Ngụy phi, bất quá ở trước mặt của Vệ vương phi thì Ngụy Ninh cũng chỉ là biểu đệ của Phượng Cảnh Nam mà thôi.
“Ở có quen hay không?”
“Làm phiền Vương phi lo lắng, ta ở rất tốt.”
“Đều là do Minh Trạm an bài, ta cũng chỉ hỏi thử một tiếng mà thôi.” Vệ vương phi cười nhàn nhạt, “Nay hắn càng ngày càng lớn, tuy rằng trong lòng vẫn xem hắn là tiểu hài tử, nhưng khi hắn làm việc thì ta cũng khó tránh khỏi mà phải lo lắng một chút. Bất quá chỉ dám đặt lo lắng trong lòng, nếu để hắn biết thì hắn sẽ mất hứng. Tử Mẫn cũng là người làm phụ thân, nói vậy chắc cũng hiểu được tâm tình của ta, đúng không?”
Ngụy Ninh ôn hòa nói, “Thế tử thưở nhỏ làm việc rất thỏa đáng, Vương phi là từ mẫu, lo lắng là điều khó tránh khỏi, bất quá cũng không cần quá mức lo lắng. Ta thấy thế tử cũng hiểu rõ trong lòng.”
“Hy vọng là thế.” Vệ vương phi mỉm cười, bưng lên tách trà bằng ngọc, thản nhiên thay đổi đề tài, “Nhớ trước kia sau khi sinh Minh Trạm, Tử Mẫn phụng chỉ đến Vân Nam chúc mừng, lúc ấy Minh Trạm chỉ lớn cỡ này.” Vệ vương phi lấy tay ước chừng một chút, nở nụ cười từ ái, “Ngươi còn bế hắn nữa, có nhớ hay không?”
Ngụy Ninh làm sao có thể quên cho được?
Bất quá theo lời nói của Vệ vương phi thì Ngụy Ninh cũng nhớ đến một chuyện xưa khác.
Lúc ấy Vệ vương phi nhập phủ nhiều năm mà vẫn chưa có tin vui, một khi có thai lại mang long phượng song thai, đế đô nghe tin này, Phượng Cảnh Kiền chẳng những đích thân ban thưởng tên cho tỷ đệ Minh Trạm mà còn trọng thưởng, đại thần tiến đến Vân Nam chúc mừng chính là Ngụy Ninh.
Kỳ thật thân phận của Ngụy Ninh có một chút khó xử, tuy rằng hắn thân cận với Phượng Cảnh Nam nhưng cũng là đệ đệ của Ngụy phi. Nhất là Ngụy phi hiện tại đã có tam tử, Vệ vương phi lại là lần đầu mang thai. Có thể tưởng tượng được tình cảnh bên trong nội viện của Vương phủ như thế nào.
Bất quá Hoàng thượng phái Ngụy Ninh đến đây thì Ngụy Ninh chỉ có thể tuân theo.
Đứng trên lập trường của Phượng Cảnh Nam mà nói thì xác thực là hắn yêu thích Ngụy phi nhiều hơn Vệ vương phi, bất quá đích tử và đích nữ được hạ sinh vẫn làm cho Phượng Cảnh Nam vô cùng vui mừng.
Lúc ấy Vân Nam lại không hề yên ổn, mấy ngày liền mưa to khiến cho mực nước ở hồ Côn Minh tăng vọt, đến nỗi lũ dâng lên bất ngờ làm cho thành Côn Minh chìm trong biển nước. Kỳ thật nạn hồng thủy vẫn thường xảy ra ở thành Côn Minh, ba đến năm năm mưa lớn sẽ có một lần bị ngập, mọi người cũng đã thành thói quen, cũng không tính là chuyện kỳ lạ. Bất quá lũ lụt thường xảy ra vào đầu vụ mùa hạ thu, còn tỷ đệ Minh Kỳ Minh Trạm lại sinh ra vào tháng ba. Sức tưởng tượng của mọi người là vô hạn, hơn nữa lại đúng ngay lúc Vương phi lâm bồn.
Vốn là đại hỷ sự nhưng bởi vì thiên tai mà trở nên âm u, lúc ấy cũng truyền ra rất nhiều lời thị phi khó nghe, bất quá đây là đích tử của Trấn Nam Vương, ai cũng không thể bởi vì tin đồn vô căn cứ mà bóp chết Minh Trạm.
Khi Ngụy Ninh đến đây thì mưa đã tạnh, thành Côn Minh khôi phục trật tự, Phượng Cảnh Nam cũng có tâm tư để tiếp đãi biểu đệ.
Lần đầu Ngụy Ninh gặp Minh Trạm là ở trong viện của Vệ vương phi, lúc ấy Ngụy Ninh còn nhỏ, bất quá chỉ mới mười lăm mà thôi. Nếu không vì quan hệ thân thiết của hắn và Phượng thị huynh đệ cùng với sự chăm sóc của Phượng Cảnh Kiền thì chuyện này quả thật không đến phiên hắn.
Minh Kỳ và Minh Trạm được nhũ mẫu bế ra, nếu bảo Ngụy Ninh nói thì nhìn như thế nào cũng không thể nhìn ra đây là long phượng song sinh. Minh Kỳ trắng trẻo tròn tròn khả ái, ngũ quan rất có thần vận của người nhà Phượng gia. Minh Trạm lại cực kỳ bé nhỏ, đây là đích tử duy nhất của Phượng Cảnh Nam, đương nhiên không thể xảy ra chuyện bị bạc đãi, chỉ có thể nói là bẩm sinh đã gầy yếu, điểm này cũng được Ngụy phi chứng minh. Bất quá nếu nói về dung mạo thì tỷ đệ Minh Kỳ Minh Trạm quả thật không hề giống nhau.
Lúc này tỷ đệ hai người đã qua đầy tháng, Minh Kỳ không hiểu gì, đôi mắt cực kỳ linh động, khiến người ta yêu thích, Phượng Cảnh Nam còn bế trong chốc lát. Minh Trạm lại vô tri vô giác, luôn luôn nhắm mắt ngủ.
Phượng Cảnh Nam nhìn một hồi bèn bảo nhũ mẫu bế xuống. Ở thời này tiểu hài tử chết non là chuyện cực kỳ thông thường, đích tử gầy yếu làm cho Phượng Cảnh Nam cũng không vui mừng.
Nhưng Vệ vương phi lại cực kỳ để tâm đến tiểu hài tử này, mọi việc đều tự mình chăm sóc.
Ngụy phi cũng không phải nữ nhân có tâm cơ, thỉnh thoảng lại trò chuyện với Ngụy Ninh, “Mọi người đều nói tiểu công tử suy yếu, sợ là khó nuôi sống được.”
Ngụy Ninh cơ hồ muốn che miệng của tỷ tỷ lại, rồi dùng kim khâu cho chặt để tránh xảy ra biến cố. Có chút chuyện thì cứ nghĩ trong lòng là được, tuyệt đối không thể nói ra khỏi miệng. Lúc ấy Ngụy phi không cho là đúng, không ngờ là họa lại từ miệng mà ra, bị Vệ vương phi biết được, có đủ nhân chứng vật chứng, thỉnh Phượng Cảnh Nam và Ngụy Ninh ở bên cạnh đứng nhìn, rồi thưởng cho Ngụy phi một cái tát.
Cái tát này thật sự là đánh vào mặt của Ngụy gia, nhưng vì Vệ vương phi nắm được cái lý, cho dù là Phượng Cảnh Nam cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể mắng Ngụy phi không biết chuyện.
Ngay lúc đó Vệ vương phi đã gằn từng chữ một, mạnh mẽ nói, “Minh Trạm nhất định sẽ bình an lớn lên.”
Đó là lần đầu tiên Ngụy Ninh nghe người ta nói một câu khiến hắn hết hồn hết vía, kế tiếp Minh Trạm lại bệnh nặng một trận. Ngự y Vương phủ, danh y toàn thành đều được mời đến, tất cả đều bảo e rằng không qua khỏi.
Luận về tâm tư thì lúc đầu Ngụy Ninh cũng ngóng trông Minh Trạm sớm đi đầu thai, nhưng thời cơ không đúng, Ngụy phi vừa phạm vào kiêng kỵ, Minh Trạm lại bệnh như thế, chưa nói đến Ngụy phi như chim sợ cành cong, ngay cả Ngụy Ninh cũng hận không thể cầu thần bái phật mong cho Minh Trạm bình an, nếu Minh Trạm có gì bất trắc thì Vệ vương phi nhất định sẽ giận cá chém thớt lên đầu Ngụy phi.
Mà Ngụy phi so với Vệ vương phi thì thật sự cách rất xa.
Nếu để Ngụy Ninh nói thì hắn cũng không thích nữ nhân lãnh đạm và lý trí như Vệ vương phi, nhưng cho dù là ai thì cũng không thể phủ nhận Vệ vương phi rất mạnh mẽ cũng rất lợi hại. Ngụy phi chỉ ở trong phòng cùng đệ đệ nói vạ mồm một câu mà lại có thể bị Vệ vương phi biết được, có thể thấy rõ Vệ vương phi đã nắm chặt thế lực của nội viện Vương phủ.
Nếu Vệ vương phi muốn xử lý Ngụy phi thì quả thật dễ như trở bàn tay.
Ngụy Ninh là đệ đệ của Ngụy phi, cũng không hy vọng tỷ tỷ gặp phải một đại địch như vậy.
Trấn Nam Vương phủ từ trên xuống dưới đều thật cẩn thận, thị thiếp trong nội viện đều tự niệm Phật sao kinh, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào thì mặt ngoài vẫn phải thể hiện đầy đủ. Ngụy Ninh lén đi coi một lần, Minh Trạm vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu không phải còn hơi thở thì thật sự đã phải chuẩn bị hậu sự.
Vệ vương phi thể hiện bản năng cường đại của một người mẫu thân, nàng ngày đêm canh giữ bên cạnh Minh Trạm, chưa rời một ly. Cho dù lúc ấy Ngụy Ninh vẫn mang thù Vệ vương phi nhưng trong lòng vẫn có vài phần kính phục Vệ vương phi.
Trên thực tế là Minh Trạm thật sự không có hô hấp.
Lúc ấy nội thị chạy đến thông báo chuẩn bị tang sự với Phượng Cảnh Nam, Ngụy Ninh đang ở bên cạnh Phượng Cảnh Nam, sắc mặt của Phượng Cảnh Nam thật không tốt, cho dù đã sớm chuẩn bị, nhưng chân chính nghe được đích tử bị chết non thì tâm tình cũng khó tránh khỏi ảm đảm.
Nội vụ tư bắt đầu chuẩn bị tang sự, Ngụy Ninh khuyên nhủ biểu ca vài câu, lại miễn cưỡng cầm ô đi xem tỷ tỷ, ngàn dặn vạn dặn, tỷ tỷ nhất định phải thật đau thương a, phải đau thương hơn bất luận kẻ nào thì mới được.
Ngày đó trời mưa rất lớn, giống như thiên hà lật đổ, đèn lồng trắng cùng vải bố phần phật trong mưa, vô cùng âm u. Ngụy Ninh thật sự phải lo lắng sẽ vỡ đê ở Vân Nam giùm biểu ca, đến khi chợp mắt ngủ thì người hầu của hắn vội vàng chạy đến báo cho hắn một cái tin sét đánh ngang tai, “Đại gia, tiểu công tử sống lại!”
Người hầu vẫn lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt hơi trắng bệch, thân mình ướt nhẹp, đôi hài bằng vải bố dưới chân cũng sũng nước, mang theo bùn đất từ bên ngoài, có thể thấy được là vội vã đội mưa chạy đi báo tin cho hắn. Một đêm mưa kinh hoàng như vậy, Ngụy Ninh cảm thấy cơn rùng mình chạy dọc từ sống lưng lên não, hắn bất giác bấm chuỗi bồ đề trên cổ tay, lập tức hỏi, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
“Nô, nô tài cũng không rõ, chỉ nghe bên ngoài nói bỗng nhiên tiểu công tử có hơi thở, lúc này các ngự y đang chẩn bệnh.”
Nhất thời Ngụy Ninh cũng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, vội vàng bung ô đi hỏi thăm tin tức, khi ấy đã gần đến đêm khuya, hắn không thể vào nội viện, bất quá trước cửa có không ít người đang đứng, đều là đang chờ tin.
Đến canh ba, bên trong mới truyền ra lời nói, lệnh cho mọi người trở về nghỉ ngơi.
Chuyện này vô cùng kỳ diệu, lành dữ khó nói.
Vệ vương phi vẫn bình thản lên tiếng, “Nô tỳ tuy là nữ lưu nhưng đã đọc qua sử sách. Khi Thái tổ khai quốc, trong sử sách đã ghi chép, năm đó Thái tổ xuất chinh giành lấy Trung Nguyên, từng bị trúng một kiếm, thập tử nhất sinh, y sĩ đều hết cách. Kính Nguyên hoàng hậu ngày đêm lo lắng cho Thái tổ, trong lúc hốt hoảng từng gặp một con thanh long đằng vân mà đến, cúi đầu trước thân của Thái tổ, mười hai canh giờ sau, Thái tổ bỗng nhiên sống lại, vì thế mới có thể khai sáng cơ nghiệp vạn thế này.”
Kỳ thật đây chỉ là lời đồn, phàm là Hoàng đế thì sẽ thích có dây mơ rễ má với thần tiên. Thái tổ xuất thân hàn vi, ăn cơm bách gia mà lớn lên, phụ mẫu sớm qua đời, thật sự không thể viện ra chuyện mẫu thân của Thái tổ giao người cho thần long, chỉ đành khoa trương một chút khi bị thương nặng, mượn chuyện sống lại sau khi thập tử nhất sinh mà liên hệ Thái tổ và thần long cùng với nhau.
Bất quá lúc này lời nói của Vệ vương phi đã giải tỏa khốn cảnh cho Minh Trạm, càng có thể thấy được ánh mắt của lão Thái phi năm xưa rất chính xác. Trên thực tế Phượng Cảnh Nam đã sớm có tình cảm với Ngụy phi từ trước, sau khi cho làm con nối dõi của Trấn Nam Vương phủ, lão Thái phi cũng không phải là không biết, chẳng qua Lão thái phi chê xuất thân của Ngụy phi thấp kém, cứ khăng khăng chọn chính thê cho Phượng Cảnh Nam, chính là ấu nữ của lão Vĩnh Ninh Hầu: Vệ vương phi.
Lấy chuyện của tổ tông để nói chuyện của mình thì vĩnh viễn sẽ không có ai dám kháng nghị, huống chi việc Thái tổ sống lại từ cõi chết thật sự đã được ghi chép trong Khai quốc bản kỷ. Vệ vương phi ứng đối như vậy khiến Ngụy Ninh cũng phải tán thưởng một tiếng: thật xuất sắc.
Trước tiên Vệ vương phi ổn định tư tưởng, sau đó là trấn an lòng người, “Chuyện của Minh Trạm là điềm lành của tổ tiên. Nô tỳ từng ở trước mặt Bồ tát khẩn cầu Minh Trạm được an khang, nay Minh Trạm bình an, nô tỳ muốn thỉnh Vương gia cùng nô tỳ đến Trấn Nam tự làm lễ tạ thần. Cũng thừa dịp thỉnh Từ Khổ đại sư cho Minh Trạm một quẻ.”
Trên thực tế Vệ vương phi căn bản không tin thần thánh. Trong viện của nàng, đừng nói là phật đường hay tượng phật, cho dù là phật châu cũng rất ít gặp.
Từ Khổ đại sư là cao tăng ở Vân Nam, Trấn Nam tự cũng là chùa chiền hoàng thất, được Trấn Nam Vương phủ cung phụng hương khói. Vệ vương phi làm thân mẫu đi thỉnh đại sư cho quẻ, quẻ kia nhất định vô cùng tốt.
Chỉ qua một chuyến đến Vân Nam mà Ngụy Ninh đã thay đổi một cách bất ngờ, đương nhiên cũng kiến thức được thủ đoạn của Vệ vương phi.
Ngụy Ninh rời đi thì Minh Trạm đã bình phục, tuy rằng vẫn gầy teo như khỉ con nhưng tinh thần tốt hơn rất nhiều, trong mắt lộ ra linh khí, không thích khóc nháo, cũng rất khả ái.
Giờ khắc này nghe Vệ vương phi vui vẻ nhắc lại chuyện cũ, mặc dù Ngụy Ninh không hiểu ý tứ của Vệ vương phi nhưng cũng cười nói, “Thế tử là người rất có phúc.”
Kỳ thật nếu để Ngụy Ninh nói thì hiện tại Minh Trạm trưởng thành đã có rất nhiều điểm khác biệt. Tỷ như chết mà sống lại, tỷ như khi còn bé không thể nói chuyện, chẳng qua cho dù có so đo chuyện ngày xưa thì cũng không còn ý tứ gì, Minh Trạm thông minh lại có khả năng, vận may cũng cực tốt, lại có mẫu thân như Vệ vương phi.
Ngụy Ninh vô tình tham dự vào chuyện của Trấn Nam Vương phủ cho nên cứ một mực nịnh hót Vệ vương phi.
Vệ vương phi cười cười, “Hiếm khi gặp được Tử Mẫn, vì vậy mới nhiều lời, làm cho ngươi vẫn chưa đến chỗ của Ngụy phi để hàn huyên tỷ đệ.” Không đợi Ngụy Ninh lên tiếng thì Vệ vương phi đã phân phó, “Đưa Hầu gia đến chỗ của Ngụy phi. Nói với Ngụy phi, Hầu gia tuy là nam tử nhưng cũng không phải ngoại nhân, chính ngọ lưu Hầu gia ở lại dùng bữa cũng không sao.”
Ngụy Ninh đành nói một tiếng, “Tạ ơn Vương phi.”
Viện của Ngụy phi vẫn xa hoa tinh xảo như trước, Minh Phỉ vừa trở về, đang cùng mẫu thân trò chuyện.
Minh Phỉ thấy Ngụy Ninh thì liền đứng dậy hành lễ, vừa cười vừa gọi, “Cữu cữu.”
Theo lý quan hệ của hai người xác thật là rất thân thiết, bất quá vì năm đó Minh Phỉ và Minh Trạm đánh nhau, không biết Ngụy Ninh xuất phát từ tâm tư gì mà không thiên vị cho Minh Phỉ. Từ đó quan hệ của Minh Phỉ và Ngụy Ninh chỉ dừng ở mức thờ ơ lãnh đạm.
Kỳ thật không chỉ Minh Phỉ, cho dù là Ngụy phi cũng âm thầm hờn giận hành động của Ngụy Ninh lúc trước một thời gian.
Ngụy phi thưởng cho tiểu nha đầu đưa Ngụy Ninh đến đây, lôi kéo đệ đệ ngồi xuống, “Nãy giờ cứ chờ ngươi, đáng tiếc hôm nay Minh Lễ và Minh Liêm đều bận chuyện, ngươi có thể gặp bọn họ sau, cũng đã đến chính ngọ, ba chúng ta cùng nhau dùng bữa đi.”
“Hảo.” Ngụy Ninh vừa cười vừa nhìn Ngụy phi, “Tỷ tỷ vẫn như xưa.”
Ngụy phi thấy đệ đệ thì cũng vui vẻ, “Ta không như xưa thì còn có thể trở thành như thế nào nữa? Đường xa mà tiết trời lại oi bức như vậy, ta nghe Minh Phỉ nói dọc đường ngươi đã chiếu cố rất chu đáo.”
“Đây là chuyện phải làm.” Cho dù Ngụy Ninh nghĩ như thế nào thì cũng sẽ chiếu cố Minh Phỉ nhiều một ít.
“Mẫu thân, lần này cữu cữu đến đây có nhiều chuyện đều phải làm phiền tứ ca, không bằng thỉnh tứ ca đến dùng bữa cùng chúng ta đi.” Minh Phỉ mỉm cười đề nghị.
Ngụy Ninh nhìn nụ cười trong suốt trên mặt của Minh Phỉ nhưng hắn không nói gì. Nụ cười của Ngụy phi bị kiềm hãm, liền trách mắng, “Đừng nói bậy, mấy chuyện bên ngoài đã làm cho cữu cữu của ngươi tổn hao tâm trí rồi, chúng ta không cần hỏi nhiều.”
Minh Phỉ ương bướng cãi lại, “Tứ ca đâu phải là ngoại nhân đâu.”
Ngụy Ninh thản nhiên nói, “Đích tử và thứ mẫu cũng không thích hợp.”
Những lời này có lực sát thương rất lớn, mặt mũi của Minh Phỉ trở nên trắng bệch, nàng cắn môi, không còn tiếp tục mở miệng nữa. Ngụy phi ảm đạm thở dài, nói với Minh phỉ, “Cữu cữu của ngươi nói có lý, Vương phi ở chính viện, thế tử là đích tử duy nhất của Vương phi, ta là trắc phi, cho dù ngày thường gặp mặt cũng phải kiêng dè. Còn ngươi, nếu muốn thân cận với thế tử thì đến chỗ của Vương phi nhiều một chút, cũng chẳng có hại gì cả.”
“Dạ, nữ nhi đã biết.”
..…..
P/S: Thích Vệ vương phi ở cá tính quyết đoán và tình mẫu tử mà Vệ vương phi dành cho Minh Trạm , đó là lý do tại sao bé Trạm tin tưởng mẹ nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Tử Nan Vi
Chương 123: Chuyện xưa
Chương 123: Chuyện xưa