Lâm Duẫn Nhiên ngồi nhà chờ Nhậm Tiểu Thiên tới giúp mình chỉnh sửa tài liệu, kết quả, Nhậm Tiểu Thiên muộn tới một giờ đồng hồ.
Vất vả lắm Lâm Duẫn Nhiên mới nghe được tiếng chuông cửa, mở ra, đang chuẩn bị phát hỏa lại thấy Nhậm Tiểu Thiên mặt đầy thương tích, không khỏi ngẩn người : “Có chuyện gì vậy ?”
Nhậm Tiểu Thiên mặt mày buồn bã, một vẻ đáng thương nói : “Bị đánh.”
Lâm Duẫn Nhiên đưa Nhậm Tiểu Thiên vào nhà, Nhậm Tiểu Thiên vén tay áo lên, cánh tay xanh tím một mảng : “Thầy, hôm nay thầy muốn em làm gì ?”
Khóe miệng Lâm Duẫn Nhiên giật giật mấy cái : “Cậu ngồi trước đi.”
Anh một bên rót trà cho Nhậm Tiểu Thiên, một bên châm chọc nói : “Đã sắp tốt nghiệp đại học, còn học bọn học sinh đánh nhau sao ?”
Nhậm Tiểu Thiên sờ sờ mấy vết thương, cũng không giải thích.
Lâm Duẫn nhiên giữ tay cậu lại, khẽ trách mắng : “Đừng sờ lung tung, cẩn thận bị nhiễm trùng.”
Uống trà xong, Lâm Duẫn Nhiên để Nhậm Tiểu Thiên chỉnh sửa tài liệu cho mình. Để dằn vặt cậu sinh viên này, anh khom lưng suy nghĩ tốn không biết bao nhiêu chất xám, chẳng hạn như mua bồn cầu về cũng không gọi thợ lắp đặt, để Nhậm Tiểu Thiên tự tay lắp; còn cả mua gà sống, cá sống về bắt Nhậm Tiểu Thiên vặt lông, cắt tiết, làm thịt.. Nhậm Tiểu Thiên tự biết mình đuối lý, điểm môn học lại nằm trong tay Lâm Duẫn Nhiên, cố gắng chịu đựng vất vả.. Có một lần Lâm Duẫn Nhiên không kịp lo liệu tài liệu, vừa lúc chộp được Nhậm Tiểu Thiên liền bắt cậu giúp mình xử lý một phần số liệu, ngoài ý muốn phát hiện cậu sinh viên ngành kỹ thuật này làm việc cẩn thận ổn định, phân loại cặn kẽ từng đề mục, mục lục cũng làm rất tốt, vừa nhìn qua đã hiểu ngay. Từ đó về sau, Lâm Duẫn Nhiên liền để Nhậm Tiểu Thiên làm trợ thủ của mình, cũng không bắt cậu làm mấy việc kia nữa.
Hôm nay như thường lệ, Nhậm Tiểu Thiên ngồi bên máy tính làm việc liên tục, Lâm Duẫn Nhiên lúc này đắc ý vừa xem tivi vừa ăn chút điểm tâm. Tối đến kiểm tra thành quả, không ngoài dự liệu cảm thấy thỏa mãn : “Không hổ học ngành kỹ thuật, đầu óc rất tốt. Học kỳ sau cậu theo tôi làm trợ thủ đi.”
Nhâm Tiểu Thiên do dự nói : “Thầy, sắp tới đi học, thành tích của em…”
Lâm Duẫn Nhiên không thèm để ý nói : “Học kỳ sau cậu làm trợ thủ cho tôi, giúp tôi làm việc, tự nhiên sẽ có chỗ tốt.”
Ngoài dự liệu, Nhậm Tiểu Thiên uyển chuyển cự tuyệt : “Thầy, học kì sau mẹ em đã tìm việc ở công ty X cho em thực tập.”
Lâm Duẫn Nhiên nhíu mày : “Công ty X ? Công ty nhỏ, không có ý gì, cậu theo tôi lăn lộn, tốt nghiệp tôi an bài cho cậu vào công ty Z.”
Nhậm Tiểu Thiên vẫn không đồng ý : “Em học máy móc, công ty X hợp hơn…”
Lâm Duẫn Nhiên nhịn không được nói : “Cái gì mà hợp với chả không hợp, cậu muốn chức gì trong công ty Z mà không thể ? Theo tôi nửa năm cậu có thể làm nhân viên chính thức…” Anh nói xong đột nhiên ngừng lại, nheo mắt hỏi : “Cậu không muốn ?”
Nhậm Tiểu Thiên rũ mắt xuống, ánh mắt có chút né tránh : “…Ừm…”
Lâm Duẫn Nhiên nhíu mày : “Vì sao ? Là không muốn làm trợ thủ cho tôi hay là không muốn vào công ty Z ?”
Nhậm Tiểu thiên vẫn rũ mắt xuống, không nói lời nào.
Lâm Duẫn Nhiên nghi ngờ nheo mắt lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, không khỏi xụ mặt xuống hỏi : “Cậu là thẳng ?”
Nhậm Tiểu Thiên ngẩn người, gật đầu.
Lâm Duẫn Nhiên cảm thấy ngực như bị cái gì đó đè chặt lên, mặc dù không đau, nhưng cảm giác không hề tốt.
“Sau khi ra trường không muốn theo tôi ? Sợ bị người ta hiểu lầm ?”
Nhậm Tiểu Thiên gãi tóc, đàng hoàng nói : “A.. có một chút…”
Lâm Duẫn Nhiên ngạc nhiên, tức thiếu chút nữa thổ huyết.
“Trai thẳng các cậu đầu óc đều có vấn đề sao ? Hả ?” Lâm Duẫn Nhiên tức giận, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy :”Cậu còn nói một chút ! Cậu bị ngu à ! Hay là giả ngu vậy, cậu dám nói có sao ! Hả hả hả !!”
Nhậm Tiểu Thiên có chút lúng túng, lùi về phía sau : “….”
Lâm Duẫn Nhiên đỡ trán : “Fuck, tức chết tôi, tôi không thể hiểu bọn trai thẳng các cậu, không biết tại sao con gái có thể chịu được các cậu !” Anh lạnh lùng nói : “Để tránh nghi ngờ, mời cậu tránh xa đồng tính luyến ái là tôi đây một chút, cậu mau cút đi, sau đó đừng để tôi thấy cậu !”
Nhậm Tiểu Thiên do dự đáp : “Thành tích..”
Mấy lời này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Hai mắt Lâm Duẫn Nhiên trừng lớn : “Thành tích cái em gái cậu ! Mau cút !”
Nhậm Tiểu Thiên cũng không biết phải làm gì, nhưng không muốn vì vậy mà hết hy vọng, gắng gượng nói : “Em…”
Lâm Duẫn Nhiên chửi ầm lên : “Em cái đầu cậu ! Mà cậu có đầu không ? Cậu còn muốn nói sao ? Với loại đầu óc này mà còn muốn thành tích sao ? Cậu thế nào mà vào được đại học vậy ? Trường không phải không nhận mấy đứa thiểu năng sao ? Chết tiệt ! Ngu ngốc !” Dứt lời liền đẩy Nhậm Tiểu Thiên ra khỏi cửa.
Đuổi Nhậm Tiểu Thiên đi, sau đó Lâm Duẫn Nhiên lửa giận ngút trời ngồi xuống sô pha, tiện tay quăng ly thủy tinh trên bàn trà.
Kỳ nghỉ vừa rồi, tuy rằng Nhậm Tiểu Thiên thường khiến anh tức tới nội thương không ít lần, anh cũng khiến sắc mặt cậu ta vài lần sa sầm, nhưng không thể không thừa nhận, mấy ngày rồi chế giễu Nhậm Tiểu Thiên anh thực sự cảm thấy vui. Môn tự chọn của cậu ta anh đã sớm đổi thành loại ưu, còn lén liên lạc với cha mình, lưu một vị trí trong công ty Z cho cậu ấy.
Nhậm Tiểu Thiên là trai thẳng, điều này anh sớm đã đoán được, trước đây Nhậm Tiểu Thiên nói muốn theo đuổi anh cũng chỉ vì thành tích, Lâm Duẫn Nhiên biết rõ ràng. Vậy nhưng biểu hiện của Nhậm Tiểu Thiên hôm nay thực sự khiến anh cảm thấy thương tâm —— thời gian ở cùng nhau này, cho dù nguyên nhân là thành tích, lẽ nào không có một chút ý nghĩa gì sao ? Nếu sợ bị hiểu nhầm là đồng tính luyến ái, sao trước đây còn tỏ ra không quan tâm chút nào ?
Lâm Duẫn Nhiên lại tiện tay quăng một chiếc cốc, cắn răng nói : “Sau này đừng để rơi vào tay tôi !”
Đêm đó, Đại Hoàng ngồi trong phòng tắm đến hơn một giờ mới đi ra, sau đó vào phòng của Tô Duy.
Tô Duy đang ngồi trên giường đọc sách, liếc thấy Đại Hoàng chỉ khoác chiếc khăn tăm tiến vào trong chăn, sau đó đỏ mặt đem khăn tắm kia vứt qua một bên, Tô Duy không khỏi nghẹn lời.
Hai chân trơn bóng của Đại Hoàng đụng phải chân Tô Duy, hai người đồng thời chấn động, Tô Duy dịch sang bên cạnh, Đại Hoàng lại dịch đến gần anh.
Tô Duy ho nhẹ một tiếng : “Đại Hoàng, hay là em về phòng ngủ đi.”
Đại Hoàng lập trức tròn mắt, toàn thân căng thẳng như một con nhím nhỏ, sợ Tô Duy sẽ đổi ý.
Tô Duy bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc cậu : “Được rồi, ở đây ngủ cũng được, nghỉ sớm một chút.”
Đại Hoàng bĩu môi, ôm hông Tô Duy khẽ thăm dò : “Bác sĩ..”
Tô Duy thở dài, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu : “Em không định cho tôi chút đường lui nào sao ?”
Đại Hoàng hừ một tiếng : “Đường lui là cái gì, ăn được không ?”
Tô Duy suy nghĩ một chút, bỏ sách trong tay xuống, Đại Hoàng lập tức hớn hở, cởi nút áo ngủ của anh.
Trong chốc lát, Tô Duy cũng bị cởi sạch, Đại Hoàng giống như con cá nhỏ, bơi vào lồng ngực Tô Duy. Cậu muốn chủ động làm, rồi lại thấy xấu hổ, chỉ dám dựa đầu vào Tô Duy hôn loạn lên cổ anh, tay để dưới thân Tô Duy, lại không dám động.
Tô Duy vỗ nhẹ lưng cậu : “Không cần khẩn trương.” Tuy nói vậy, nhưng anh cảm thấy cơ thể mình cũng đang căng cứng lên.
Một lát sau, Tô Duy thở hổn hển đẩy Đại Hoàng ra một chút : “Trong nhà không có áo mưa và thuốc bôi trơn..”
Đại Hoàng nghe xong mấy lời này liền cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu thực sự có chút sợ hãi cùng Tô Duy làm bước cuối cùng. Không phải vì cậu không muốn cùng bác sĩ âu yếm hợp thành một thể, mà là ký ức đêm ấy thực sự không tốt lắm, nghĩ tới thôi cũng đã thấy đau. Thân thể cậu cong thành hình cung, chôn mặt vào bụng Tô Duy : “Ngày mai mua, hôm nay em giúp anh làm..”
Cậu vừa ngậm tiểu Tô Duy, anh đột nhiên dùng lực đẩy cậu ra. Hông Đại Hoàng chạm vào mép giường, đau đến vô cùng. Chờ lúc hồi phục, lại phát hiện Tô Duy đang cuộn tròn người, ngón tay móc cổ họng mình, không ngừng nôn khan.
Đại Hoàng che eo bò đến bên anh, lo lắng hỏi : “Bác sĩ, anh làm sao vậy ?”
Tô Duy run không ngừng, khó khăn thở, đứt quãng nói : “Tôi thấy máu.. máu…toàn bộ đều là máu..”
Đại Hoàng giật mình ôm vai Tô Duy : “Bác sĩ, anh nhìn em một chút, em là Đại Hoàng đây..”
Tô Duy dần dần thanh tỉnh, trên người hiện một tầng mồ hôi lạnh, chăn cũng bị ướt.
Đại Hoàng thở phào nhẹ nhõm, đem trán mình dán sát vào trán Tô Duy, nắm tay anh : “Bác sĩ, từ từ nói, anh vừa nhìn thấy cái gì ?”
Tôi Duy nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, sắc mặt trở nên tái nhợt, không giống với vẻ lạnh lùng xưa nay, thậm chí còn có chút yếu đuối : “Máu.. vừa rồi đột nhiên.. tôi thấy một mảnh máu đỏ, còn có mùi tanh..”
Đại Hoàng nhẹ nhàng xoa thắt lưng anh giúp thả lỏng, hỏi : “Chỉ thấy máu ? Còn có gì nữa không ?”
Tô Duy lắc đầu : “Tôi không nhớ rõ, hình như có một cảnh tượng lóe lên, tôi không rõ lắm, chỉ thấy rõ máu..”
Đại Hoàng thấy Tô Duy như vậy, chuyện vừa rồi có lẽ không thể làm tiếp. Cậu ảo não thở dài, kéo chăn đắp lên mình và Tô Duy, kéo Tô Duy vào trong ngực mình : “Không cần nghĩ nhiều. Bác sĩ, ngủ đi.”
Tô Duy ngủ không được. Ước chừng qua nửa giờ, anh khôi phục triệt để bưng trán ngồi dậy. Đại Hoàng đang mải suy nghĩ cũng chưa ngủ, mờ mịt ngồi dậy theo : “Làm sao vậy ?”
Tô Duy nói : “Lộ Tiêu…. tôi nhớ lần trước tôi với em làm, em cũng đột nhiên phản ứng, em rất sợ..”
Đại Hoàng theo bản năng che chỗ xương cụt, sắc mặt trắng nhợt.
Tô Duy nói tiếp : “Tôi nhớ hôm đó mình say rượu, ngay từ đầu đã muốn ở phía sau lưng em.. Tiến vào…Em giãy dụa rất mạnh, thiếu chút nữa đá tôi xuống giường.. Sau đó em lại trở mình, đối mặt với tôi, cũng không giãy dụa nữa..”
Đại Hoàng gật đầu.. : “Bác sĩ, mỗi lần anh ở phía sau tiến vào, em cảm thấy rất sợ, không thể thả lỏng.. chắc bởi vì cái kia..”
Tô Duy nói : “Tôi quen một người bạn làm hình xăm, mấy hôm nữa tôi dẫn em đến để cậu ta nhìn nhé ?”
Đại Hoàng theo bản năng thốt ra : “Không nên.”
Tô Duy kéo cậu vào lòng, nhẹ hôn : “Không phải sợ, tôi sẽ đi cùng em..”
Hai người lần thứ hai nằm xuống.
Tô Duy nắm tay Đại Hoàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười. Đều phản ứng khi làm loại chuyện này, hai người họ đúng là cùng cảnh ngộ. Nhưng Tô Duy quả thật không nhớ nổi, bị thương thế nào mà chỉ thấy khắp nơi toàn là máu. Máu đỏ sền sệt khắp nơi, mùi hôi tanh, thậm chí còn xen lẫn màu óc trắng. Nhưng tột cùng là máu của ai, mình đã quên mất cái gì, anh lại hoàn toàn không rõ
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
Chương 17
Chương 17