Buổi tối, Ánh Lý nằm dài trên quầy bar của Góc khuất mà phát ngây ra.
Dung Thâm cũng không làm phiền cậu, chỉ chốc chốc lại giúp cậu thay nước trà mới. Sắp 8 giờ rồi, anh nghĩ không biết có nên đánh thức Ánh Lý khỏi sự trầm tư và buộc cậu ăn chút gì đó không? Nhìn cái dáng vẻ không có chút khái niệm gì về thời gian của cậu, có lẽ ngày ba bữa cũng thất thường lắm đây?
Ánh Lý vẫn nằm dài trên quầy bar nghĩ về cuộc trò chuyện giữa cậu với Lương Phương Dung vào buổi chiều.
Mãi vẫn không có dịp trao đổi cặn kẽ về chuyện của Mai Quân với cô ấy, chiều nay sau khi tan học, Phương Dung đã cùng cậu rời trường đến Góc khuất.
Cô cười khổ nói hết cách rồi, trong trường cứ luôn có học sinh đến tìm Ánh Lý trò chuyện, cô không có cách nào bắt chuyện được với cậu, còn đặt hẹn thì không được tiện lắm, nếu có đồng nghiệp hay học sinh nào không rõ sự tình nghe được, lại nhầm tưởng giữa cậu và cô có quan hệ thân mật nào đó. Trong một không gian kín kẽ như trường học, thì những tin đồn như thế là đáng sợ nhất; vì vậy mà cô chỉ còn cách một mạch đi theo chân cậu đến đây mà thôi.
Sau khi cùng Phương Dung trò chuyện khá lâu, Ánh Lý mới hiểu rõ một số việc … Mẹ của Mai Quân kích động đến nỗi nghĩ rằng cậu quấy rỗi cô bé, là bởi vì Mai Quân thường nhắc đến cậu trước mặt mẹ, nhưng khi được hỏi đến”thầy Đặng” là ai thì cô bé lại lắp ba lắp bắp, khiến bà không sao an tâm được. Suy đoán lung tung, càng nghĩ càng lo lắng, cộng thêm những kí ức không tốt về đàn ông, rồi thêm vào chứng hoang tưởng thế là thành Ánh Lý quấy rối Mai Quân.
Mà mỗi lần được hỏi “thầy Đặng” là ai, Mai Quân lại lắp bắp không trả lời, là do không muốn mẹ biết cô bé tìm đến thầy giáo ở phòng tư vấn trong trường kể khổ, không muốn mẹ biết bản thân vì bà mà tinh thần cũng trở nên lo lắng bất ổn như bà vậy…
Sở dĩ Phương Dung từ đầu xung phong làm người hướng dẫn cho Mai Quân, cũng vì cô và Mai Quân có hoàn cảnh rất giống nhau: mẹ của Phương Dung cũng mắc phải bệnh tâm thần, vậy nên cô hiểu rất rõ nỗi khổ của cô bé. Hơn nữa cô lại là phụ nữ, mẹ của Mai Quân sẽ không bài trừ cô, có thể cùng cô trò chuyện nhiều hơn. Hơn nữa, việc hoàn cảnh giống nhau, sẽ khiến cô bé cảm thấy thoải mái hơn phần nào.
_ Mai Quân sẽ ổn thôi, tôi sẽ cố gắng giúp em ấy sống tốt hơn, dù cho em ấy đã chuyển trường, tôi vẫn sẽ duy trì liên lạc với em ấy. Phương Dung dã nói với Ánh Lý như thế.
_ Vậy quá tốt rồi, rất cám ơn cô… Ánh Lý miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại Phương Dung.
Sau khi cô rời đi, cậu hoàn toàn không ổn rồi.
Bỗng nhiên cảm thấy sự bất lực đang bao phủ lấy khắp người cậu…
Rõ ràng là cậu đã không còn chuyện gì rồi, rõ ràng ngoài cậu ra, Mai Quân đã tìm được một người hướng dẫn rất tốt rồi, tình hình có vẻ rất là khả quan, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy rất bức bối, buồn bã? Có phải do cậu không thể thấy được một kết thúc viên mãn, trọn vẹn, nên tâm trạng có chút xấu đi?
Những hồi ức cứ mãi trào dâng trong cậu. Từ người bạn học thời phổ thông, những người mà cậu tiếp xúc khi thực tập, từ họ, cậu thấy được rất nhiều nỗi khổ sở, ức chế và sự dồn nén, cho đến chuyện của mẹ Mai Quân…
Rất là khó chịu, mỗi lần nghĩ đến họ, cậu đều cảm thấy một sự nuối tiếc, rất đau lòng… nhưng lại không thể khống chế bản thân thôi nghĩ về những người đó.
Có lúc, Ánh Lý cảm thấy bản thân mình như có bệnh. Không thể nén được cứ mãi nghĩ về những chuyện không vui đã qua, mà lối nghĩ cách nhìn nhận lại quá tối tăm bi quan…
_ Chủ quán, bàn của anh cho tôi mượn nằm một chút …
_ Được.
Tâm trạng Ánh Lý không được tốt, thì cậu đều muốn nằm dài ra bàn. Dung Thâm biết sau khi trò chuyện với Phương Dung thì tâm trạng cậu đột nhiên xấu đi, cũng không nói lời gì an ủi, chỉ là sau khi Ánh Lý hỏi xong, anh đáp lời đồng ý mà thôi.
Từ sau khi Phương Dung rời khỏi, Ánh Lý cứ nằm dài cho đến giờ. Dung Thâm nhìn chiếc đồng hồ treo tường, quyết định kéo cậu trở về hiện thực để buộc cậu ăn cơm.
Thanh toán xong hoá đơn của hai vị khách, trong quán chỉ còn lại hai người là anh và cậu, Dung Thâm bước ra cửa lật tấm bảng “open” sang mặt “close”, tắt đèn của bảng hiệu bên ngoài, rồi quay trở lại quầy bar.
_ Quách Ánh Lý… Giơ tay ra vẫy vẫy trước mặt cậu.
Ánh Lý ngước mắt nhìn tay của Dung Thâm, rồi lại cúi đầu xuống, tựa cằm lên quầy bar.
_ Tôi chịu hết nổi rồi… Cậu ngây ra một lúc rồi đột nhiên thốt ra.
_ Tôi không nói được những lời dùng để an ủi cậu. Dung Thâm khẽ thở dài, thật sự không biết nên nói gì đây.
_ Chủ quán, có thể cho tôi mượn tay của anh nắm một chút không? Ánh Lý chầm chậm ngước mặt lên nhìn Dung Thâm. Từ nhỏ cậu đã có thói quen, khi tâm trạng không vui, sẽ muốn nằm dài ra bàn, hoặc ôm cái gì đó vào lòng, cảm thấy như thế có thể khiến bản thân bình tâm hơn một chút.
Dung Thâm đưa tay trái ra rất chi là dứt khoát, nói:
_ Cầm lấy.
_ Cám ơn…
Ánh Lý khẽ nắm lấy ngón tay của Dung Thâm, rồi lại nằm ra bàn tiếp.
_ Cậu có muốn ăn cơm không?
_ Tôi không muốn ăn.
_ Tại sao? Tâm trạng xấu đến vậy à?
Tay trái của Dung Thâm mặc cho cậu nắm lấy, muốn đưa tay phải còn lại lấy khăn lạnh giúp cậu lau lau mặt, nhưng anh khẽ cử động một chút, Ánh Lý càng siết chặt hơn bàn tay nắm lấy tay trái của Dung Thâm.
_ Được rồi, tôi ngồi đây … Dung Thâm chầm chậm ngồi xuống vỗ về cậu.
Sự trầm mặc không lời. Dung Thâm yên lặng để mặc cho Ánh Lý nắm lấy tay trái của mình mà nằm dài trên quầy, hai người cứ thế im lặng ngồi bên quầy bar suốt mấy phút.
_ Rốt cuộc cậu đang lo lắng điều gì? Dung Thâm mở lời hỏi cậu, anh không muốn cứ tiếp tục ngồi đây không nói, cảm thấy như thế có chút ngu ngốc, vả lại không ích gì cả.
Ánh Lý chầm chậm ngước mắt nhìn anh, tâm điểm có chút không chuẩn lắm.
_Tôi chỉ là nghĩ đến rất nhiều việc….
_ Nếu như cậu cảm thấy không vui thì đừng nghĩ đến nữa.
_ Nếu được như thế thì tôi đâu cần nằm dài ở đây làm gì nữa. Ánh Lý cười khổ nói.
Dung Thâm dùng tay phải khẽ vỗ vào cậu.
_ Chủ quán, tay của anh lạnh quá.
_ Thật không? Có thể do thân nhiệt cậu tương đối cao đấy.
_ Uhm … có lẽ vậy… Cậu khẽ chạm vào lòng bàn tay của Dung Thâm, rồi lại sờ tay của mình, chầm chậm gật đầu.
_ Tôi … hồi học phổ thông có người bạn … Ánh Lý ngây ra một chút, rồi lại mở miệng tự lẩm bẩm một mình.
_ Không biết hoàn cảnh cậu ấy ra sao, nói chung là hành động của cậu ấy rất kì quái, có lúc oà khóc rồi cười to, thường hay lẩm bẩm một mình rất là vui mừng, tóm lại, cậu ấy không giống người bình thường lắm. Lúc đó … những bạn học khác đều cười trêu cậu ấy … tôi… Ánh Lý thu chặt tay lại, lần nữa nắm chặt hơn ngón tay của Dung Thâm.
_ Tôi đã không ngăn cản họ. Có lúc, tôi cũng cảm thấy phản ứng khi bị trêu chọc của người bạn học đó rất… thú vị. Bây giờ đã trưởng thành, nhìn lại sao thấy bản thân lúc xưa thật đáng sợ quá… Dung Thâm chỉ im lặng nắm ngược lại bàn tay đang nắm chặt anh, xem như an ủi cậu. Sau này khi lên đại học theo học khoa tâm lý, tiếp xúc nhiều người, tôi bắt đầu nghĩ đến một số chuyện… Ánh Lý ngước đầu lên, cằm tựa lên quầy bar nhìn thẳng Dung Thâm.
_ Rốt cuộc như thế nào mới được gọi là bình thường?
Dung Thâm nhìn Ánh Lý, một thân hình cao gần 1,8m nằm dài ra trên quầy như thế này đây, lại khiến anh có ảo giác đó giống như chú cún con…
Chợt có ý nghĩ muốn lấy khúc xương thịt ra đưa cho Ánh Lý.
_ Vậy cậu nhận định như thế nào gọi là bình thường? Dung Thâm hỏi.
_ Tôi không biết… Ánh Lý lại ngây ra một lúc, rồi lại tạt ngang nói. Tôi rất lo lắng cho mẹ của Mai Quân…
_ Là người mà cô giáo ấy nhắc đến trong cuộc trò chuyện với cậu ban nãy?
_ Uhm.
_ Bà ấy là bệnh nhân tâm thần à?
Biểu cảm của Ánh Lý trong 1 giây trống rỗng, rồi cậu chau mày nói:
_ …Chủ quán, xin lỗi, nhưng tôi không thích cái danh từ này. Tôi cảm thấy bà ấy chỉ là… tạm thời cần một chút an ủi mà thôi.
_ Cậu nghĩ như vậy đương nhiên là rất tốt, nhưng cậu không cảm thấy cậu như thế có chút phiến diện hay sao?
Vì lời nói này của Dung Thâm, Ánh Lý lập tức ngước đầu lên nhìn anh.
_ Cậu lo lắng cho người khác, bao gồm cả ánh mắt của con gái bà ấy nhìn bà ấy đúng không?
_ Uhm… đúng là như thế không sai.
_ Cậu không giận sao? Bà ấy đã làm khó cậu như thế.
_ Giận? Có chứ. Bà ấy khiến tôi bị rất nhiều người nhìn với ánh mắt kì quái đấy, và dù cho nhà trường có giúp tôi thanh minh đi nữa, nhưng nhất định sẽ có người hoài nghi về nhân phẩm của tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng tôi… Nhưng mà, người khác nhĩ về tôi ra sao, tôi không để tâm, tôi quan tâm việc mọi người nhìn bà ấy như thế nào thôi.
_ Cậu cũng nghĩ rằng bà ấy nên tiếp thu trị liệu đúng không? Nhưng cậu lại không cho phép người khác nhận định rằng bà ấy có bệnh, lối suy nghĩ của cậu không phải kì quặc lắm sao? Dung Thâm không có ý chỉ trích Ánh Lý, chỉ đơn thuần là anh cảm thấy lập luận suy nghĩ của cậu có chút kì quái.
Ánh Lý đăm đắm nhìn Dung Thâm một hồi lâu, như đang suy nghĩ gì đó, rồi nói:
_ Nếu như mỗi người có thể giống tôi nghĩ cho những người đó nhiều hơn một chút, thì tôi đã không kiên quyết nói bệnh tâm thần không phải là bệnh như thế này rồi. Tôi không phải đang khoa trương bản thân vĩ đại hay gì đâu… Sau đó cậu lại cúi đầu xuống tiếp tục tựa cằm lên quầy bar.
Dáng vẻ bây giờ của cậu trông như một chú cún con đang ủ rũ cụp tai xuống, Dung Thâm nhìn, thật sự rất muốn đưa cho cậu khúc xương thịt.
Anh có cảm giác, Ánh Lý như bị bóng tối của những kí ức lúc trước bao phủ lấy một cách sâu sắc.
Những bóng tối này vỗn dĩ rất nhỏ, nhưng trải theo năm tháng trôi qua và người sự vật mà cậu đã gặp phải, tiếp xúc qua mà dần dần to lớn… lớn đến nỗi trở thành sự tồn tại mà cậu không thể xem như không có hay dựa vào sức bản thân mà diệt trừ nó được.
Rõ ràng Ánh Lý rất kiên cường, dựa vào sự quan sát của Dung Thâm đối với cậu trong mấy tháng nay; cậu rất tự tin vào năng lực của mình, không quan tâm mọi người nhìn mình như thế nào, dám đối mặt, thậm chí còn hiên ngang thách thức ánh mắt quái dị của người khác dành cho bản thân, cậu cũng rất biết cách điều chỉnh tâm trạng sa sút vì áp lực mà người khác gây ra, chỉ cần ăn một bữa cơm, uống một ly trà là cậu đã có thể vui vẻ trở lại rồi.
Nhưng mà, Dung Thâm không hiểu, khi đối mặt với bóng tối trong kí ức của mình, tại sao cậu lại yếu đuối một cách kì lạ như thế? Suy nghĩ quá nhiều về mỗi sự việc, càng nghĩ lại càng bế tắc, kết quả chỉ là khiến bản thân càng ức chế hơn mà thôi… Dung Thâm nghĩ về Ánh Lý như thế đấy, nói rõ hơn một chút chính là cậu tự chuốc khổ vào thân.
Dung Thâm lặng lẽ thở dài, khẽ vỗ vào đầu cậu nói:
_ Tôi lấy chút đồ cho cậu ăn, được không nào?
_ Chủ quán, ở đây anh có rượu không? Ánh Lý nhìn anh, đột nhiên hỏi.
_ Quán của tôi là quán cà phê đấy, Ánh Lý. Không hiểu tại sao, có chút muốn đập cho cậu bất tỉnh ghê.
_ Tôi ức chế quá đi! Rất muốn uống rượu! Nếu như có thể say đến nỗi quên luôn tôi là ai thì càng tốt…
_ Tôi có thể điều chế cho cậu, một ly là đủ cho cậu say chết luôn.
_ Anh thật là tốt, chủ quán…
_ Không cần khách sáo, nhưng cậu phải ăn cơm trước đã.
_ Tôi không muốn ăn…
_ Câm miệng, nếu muốn có rượu thì phải ăn cơm cho tôi.
_ Hu hu…vậy thì chỉ ăn một chút thôi được không?
_ Được, vậy một chút thôi.
Sao giống dỗ trẻ con thế này.
Dung Thâm xoa xoa đầu Ánh Lý, buông bàn tay đang nắm lấy anh ra, quay người bước lên lầu chuẩn bị.
*****
Ly rượu mà tối quá Dung Thâm điều chế, đúng là rất mạnh.
Nốc xông ly rượu không lâu Ánh Lý say đến ngủ như chết tại quán của Dung Thâm. Khó trách trước khi pha xong, Dung Thâm còn hỏi cậu có thật sự muốn hay không, nếu như thật sự muốn thì đi gọi điện thoại về nhà báo là tối nay không về.
Cũng may tối qua nghe lời mà gọi về báo không về nhà ngủ, hơn nữa hôm nay còn là thứ bảy…
Sau khi tỉnh dậy trong cơn di chứng của say rượu vào sáng sớm hôm nay, đó là 2 việc mà Ánh Lý cảm thấy may mắn.
Nếu như không gọi về báo, hôm nay chắc chắn sẽ bị mẹ mắng chết luôn… Tuy tối qua trong điện thoại cậu cũng đã bị mẹ than phiền trách móc một hồi lâu. Tội nghiệp cậu… một gã đàn ông 29 tuổi đầu, tối không về nhà ngủ còn phải gọi điện về báo mẹ.
Ánh Lý bây giờ, đang ở lầu 2 phía trên “Góc khuất”, trong phòng Dung Thâm.
Dung Thâm trải tấm nệm mỏng cho Ánh Lý ngủ trên sàn nhà, không cho cậu ngủ giường vì “Nếu như cậu nôn ra giường, thì tôi sẽ mệt lắm đấy”… Hình như tối qua Dung Thâm có nói câu này. Thật bạc bẽo, hu hu…
_ Cậu ổn không? Dung Thâm đưa khăn lạnh chạm vào mặt Ánh Lý, cậu khẽ giật mình một chút, nhìn Dung Thâm, rồi lại cúi đầu xuống mặc cho anh dùng khăn lạnh giúp cậu lau mặt.
Hai người đàn ông trong tình thế như vậy trông có kì quái không nhỉ? Đột nhiên cậu nghĩ vậy trong lúc bản thân không được tỉnh táo lắm đang ngồi trên sàn nhà cho Dung Thâm lau mặt, nhưng cậu lập tức lắc đầu cười thành tiếng. Có thể người khác sẽ ái ngại, nhưng với tính cách của Dung Thâm, mới không thèm quan tâm đến mấy thứ đó! Có khi anh còn cho những người nói thế này là kì quái một ánh mắt siêu lạnh, khiến người đó đóng thành băng luôn ấy chứ.
Dung Thâm là người có tính cách vậy đấy… nghĩ mãi nghĩ mãi rồi cậu gật gật đầu cười ra tiếng.
_ Tôi còn tưởng cậu sẽ than đau đầu, không ngờ cậu còn sức để mà cười. Giọng nói của Dung Thâm vang ra từ trên đầu xuống.
_ Hả? Ánh Lý nhất thời không hiểu bèn ngước nhìn anh, sau đó lại cười cười với anh một cách rất ngây ngô.
_ Đầu có còn đau không?
_ Đau. Ly rượu tối quả đúng là mạnh thật… Ánh Lý xoa xoa hai bên thái dương.
_ Có muốn nôn không?
_ Có chút … nhưng không nôn được. Sau khi được Dung Thâm lau mặt bằng khăn lạnh, cậu đã tỉnh táo hơn phần nào rồi.
_ Uống chút nước đi. Dung Thâm đưa ly nước cho cậu.
Nói tiếng cám ơn, rồi cậu cầm ly nước uống cạn, lau lau mặt, rồi lại tiếp tục ngồi ngây ra trên sàn.
_ Rốt cuộc cậu tỉnh chưa vậy? Dung Thâm khẽ búng vào trán cậu.
_Uhm… có lẽ tỉnh rồi. Ánh Lý lại ngẩn ra một lúc, rồi chầm chậm đứng dậy.
Dung Thâm khẽ lắc đầu, chỉ tay về phía phòng tắm nói:
_ Phòng tắm ở bên đó, cậu vào rửa mặt lần nữa đi.
_ Ơ , ưhm, được …
Nhìn theo dáng vẻ liêu xiêu, có chút không vững của cậu khi vào phòng tắm, Dung Thâm khẽ thở dài và lắc đầu thêm lần nữa.
Lúc bước ra, trông Ánh Lý tươi tỉnh, sảng khoái hẳn, hoàn toàn không thấy được một vết tích gì của việc tối qua cậu say rượu nằm lăn quay ra quầy của Dung Thâm, vả lại cònâphỉ nhờ đến Dung Thâm kéo cậu lên tầng hai ngủ.
_ Chủ quán, thật sự rất cám ơn anh… Ánh Lý ngường ngượng cười nói. Đã gây thêm phiền phức cho anh rồi…
Chợt Dung Thâm ngẩn ra nhìn cậu một hồi lâu, rồi ngoảng đầu đi ra khỏi phòng, nói:
_ Không sao, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Ánh Lý ngây ra, hình như ban nãy Dung Thâm giận cậu thì phải, hay do bản thân đa nghi? Mà tại sao anh ấy lại giận? Hoàn toàn không hểu được rốt cuộc Dung Thâm nghĩ gì, cậu bất an tự hỏi bản thân: có phải hôm qua sau khi say rượu cậu đã làm chuyện ngu xuẩn gì khiến Dung Thâm khó chịu? …. Chắc không đâu nhỉ! Không phải sau khi uống xong ly rượu đó cậu đã lăn ra ngủ say như chết sao? Dung Thâm đang giận cậu à? Hay là ảo giác? Ánh Lý cảm thấy rất bất an, thấp thỏm lo lắng.
….. Thật ra, vào khoảng khắc ban nãy Dung Thâm đã bị rung động bởi Ánh Lý.
~~~
Ánh Lý rửa mặt xong toàn thân sảng khoái bước ra từ phòng tắm, không hiểu sao bỗng nhiên Dung Thâm lại thấy rung động vì điều đó.
Bất chợt cảm thấy Ánh Lý rất dễ thương, rất muốn chạm vào mặt cậu; hình ảnh của Ánh Lý trong tim anh bỗng nhiên không còn là người bạn thân lúc trước, mà là người đàn ông rất đáng yêu, khiến bản thân anh rất muốn ôm vào lòng.
Với ý nghĩ vừa nảy sinh trong đầu trong khoảng khắc ban nãy, anh thấy sợ hãi, cũng thấy giận mình. Tại sao lại bỗng nhiên có cảm giác đó với một người bạn? Không thể được! Dung Thâm lắc đầu thật mạnh, như muốn đuổi cái ý niệm kì quái ấy ra khỏi đầu, bèn mượn cớ chuẩn bị bữa sáng, giả vờ không chuyện gì xảy ra, như là để trốn chạy khỏi cái gì đó.
Còn Ánh Lý, thì gãi gãi đầu đi theo anh ra khỏi phòng, ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Ngồi trong phòng ăn, gặm món sandwich Dung Thâm làm, Ánh Lý khe khẽ đưa mắt quan sát xung quanh…
Rất ngăn nắp sạch sẽ, như là con người anh vậy.
Không biết Dung Thâm có giống như cậu, vứt tất vớ bừa bãi không nhỉ? Tưởng tượng hình ảnh anh tuỳ tiện vứt vớ ra xung quanh, “ phụt hì’ cậu không nén được cười thành tiếng, dẫn đến cái trừng mắt khó hiểu của anh dành cho cậu.
_ Sandwich trông đâu có vẻ gì là buồn cười lắm nhỉ?
_ Không phải… Ánh Lý lập tức lắc lắc đầu. Tôi chỉ là đang nghĩ… ha ha… Cậu không nén được cười tiếp.
_ Hả?
_ Tưởng tượng anh có khi nào vứt vớ bừa bãi không… Ánh Lý có chút sợ anh sẽ dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua cậu.
_ Không đâu, cậu có vứt vớ bữa bãi không? Mặt của Dung Thâm bây giờ giống như là bị sandwich kẹp lại vậy.
_ Có! Ha ha ha…
Nghe câu trả lời của cậu, anh chỉ còn biết nhắm mặt thở dài.
Đưa mắt liếc nhìn xung quanh, Ánh Lý nhớ đến hai người đàn ông từng gặp ở Góc khuất trước kia, không biết có còn ở đây không nhỉ?
_ Đang tìm gì vậy?
_ Ah, không có. Ánh Lý cười cười, thu lại ánh nhìn.
_ Chỉ là đang nghĩ đến hai người bạn học lần trước anh nói đến không biết có còn trọ đây không?
_ Họ chỉ là tạm ở trọ đây vài ngày mà thôi, đã chuyển đi rồi. Chủ nhà của họ sau khi biết hai người là đồng tính, thì không chịu cho họ thuê nữa, buộc hai người phải lập tức dời đi, còn nói nếu không đi ngay tức khắc sẽ báo công an… Dung Thâm lành lạnh nhếch môi cười.
_ Ngu ngốc, điều khoản pháp luật nào của Đài Loan là không cho phép người đồng tính thuê nhà trọ hả? Dung Thâm đưa tay rót thêm ly sữa. Tuy giọng nói lạnh tanh, nhưng có lẽ trong lòng anh vẫn có chút kích động, bàn tay lấy ly sữa ban nãy chút nữa đã làm đổ hũ mứt bên cạnh.
Ánh Lý nhìn ly sữa trên tay anh, rồi lại nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì an ủi, chỉ có thể vỗ vỗ vai anh.
_ Nhưng hiện giờ họ đã tìm được nhà rồi, nên đã chuyển đi. Nghe đâu chủ nhà mới cũng tốt lắm… bởi vì ông ấy hầu như ở nước ngoài. Anh cười với Ánh Lý. Cậu nghe nghe là được rồi, đừng để tâm. Dù gì đời người là phải gặp một số khó khăn mà.
Ánh Lý chỉ gật gật đầu mĩm cười có chút miễn cưỡng. Cậu thật sự không biết nên nói gì cả…
_ Chủ quán, anh chừng nào chuẩn bị mở tiệm vậy? Bỗng nhiên cậu nghĩ đến vấn đề này, cậu đã ngủ lại đây một đếm, không biết có phải cậu đã gây thêm rắc rối khiến Dung Thâm không thể mở cửa đúng giờ?
_ Hôm nay nghỉ rồi. Dung Thâm nói sau khi nuốt xuống miếng sandwich cuối cùng.
Trông thấy vẻ kinh ngạc của Ánh Lý, Dung Thâm khẽ cười nói
_ Đó là ích lợi của việc tự mở quán đấy! Muốn nghỉ là nghỉ.
Ánh Lý nghe xong cũng cười theo anh một cách ngây ngô.
Kết quả là Ánh Lý đã trải qua cả ngày hôm đó trong nhà của anh, ngồi trước đống sách được Dung Thâm chất thành cả bức tường dài, rất chi là cố gắng đọc hết 3 quyển trong bức tường sách đó, và cùng anh trò chuyện câu được câu mất.
Vô vị lắm không?
Không đâu.
Ánh Lý cảm thấy ngồi ở nơi đây cùng Dung Thâm trò chuyện, dù chỉ là câu được câu không và xem 3 quyển sách, vẫn tốt hơn rất nhiều việc ngồi tại nhà bị cha mẹ ca cẩm bắt đi tìm bạn gái …
Con người Dung Thâm quả thật rất thú vị, chí ít là Ánh Lý cảm thấy anh thú vị.
Dung Thâm cực thích cơm cà ri. Bởi lẽ thường ngày phải lo việc trong quán nên thời gian ăn cơm của anh không được cố định, cũng không tiện nấu ăn hay chuẩn bị gì cả, nên anh thường nấu cả một nồi cà ri to, lúc muốn ăn chỉ cần hâm nóng lại là xong. Món cà ri này, anh có thể liên tục ăn trong suốt cả tháng trời cũng không ngán, khiến Ánh Lý cảm thấy rất là thần kì.
Trong phòng anh có cả một bức tường bằng sách rất dài, vừa bước lên tầng hai là đã trông thấy. Bức tường dài khoảng mười mấy mét, và từ nền nhà cho đến trần đều chất đầy sách, Ánh Lý nhìn đến ngẩn cả người ra.
Dung Thâm vào tiệm sách cứ thấy sách gì cũng đều mua về, hoàn toàn không lựa chọn gì cả. Sau đó đống sách đó sẽ được chất ở phía bên phải của bức tường sách chờ anh từ từ tiêu hoá hết, sau khi xem xong, những sách nào mà anh cảm thấy có giá trị đọc lại nhiều lần nữa thì sẽ được đặt ở bên trái bức tường, còn không thì sách cứ thế mà được chất đến đụng trần nhà hoặc được cột lại để đem bán lại cho tiệm sách cũ.
Ánh Lý hỏi anh sao lúc mua lại hoàn toàn không lựa chọn gì cả mà cứ thế mua về? Dung Thâm rất nghiêm túc trả lời rằng, một quyển sách khi mà chưa đọc hết thì không thể nào biết được là nó hay hay dở, vì vậy mà anh không lựa chọn, cứ mua về đọc khắc biết. Ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt nghiêm túc trả lời của anh, Ánh Lý nghĩ nếu như bản thân cũng mua sách giống vậy, không bị mẹ mắng đến sống dở chết dở mới lạ… Thử tưởng tượng một chút: Dung Thâm ngoan ngoãn đứng đấy, trước mặt là một phụ nữ tức giận đến đỏ bừng mặt đang đại phun… nước bọt mắng anh cái tội lãng phí.
_Phụt, ha ha. Ánh Lý không nén được cười, lập tức nhận lấy cái trừng mắt của Dung Thâm.
Cậu kể lại cho anh nghe hình ảnh mình vừa tưởng tượng trong đầu, Dung Thâm cũng cười ngất, sau đó anh chỉ nhàn nhạt nói :
_ Mẹ tôi không mắng tôi đâu.
Cậu cảm thấy câu nói của anh có gì đó kì quái, nhưng lại không biết là kì quái điểm nào, khi cậu còn đang thắc mắc thì Dung Thâm nói là anh phải đi giặt quần áo hôm qua, dặn cậu nếu muốn ở lại thì cứ ngồi đó xem sách, nghe nhạc hoặc xem ti vi vậy.
Ánh Lý vui vẻ đồng ý, vừa quay qua nhìn sang bức tường sách, thì cậu quên đi sự quái lạ trong vẻ mặt của Dung Thâm khi nói lời ban nãy.
Đợi đến lúc cậu nhớ ra, thì cậu đã về đến nhà, đang ngoan ngoãn đứng giữa phòng khách bị mẹ mắng đến thúi cả đầu, mới nhớ đến lời nói của Dung Thâm.
~*~
_ Chủ quán, anh có nuôi chó không?
Vẫn là ở Góc khuất, khi mà khách khứa vắng vẻ, cậu với Dung Thâm đang trò chuyện với nhau.
_ Nuôi chó? Không có.
_ Thế còn mèo thì sao?
_ Không có, trong nhà tôi không có bất kì con vật cưng nào cả.
_ Ưhm. Ánh Lý khẽ gật đầu có chút thất vọng.
Mơ ước của Ánh Lý là được nuôi một chú chó chăn cừu lông xù Anh quốc ( Old english sheepdog ), rồi đặt tên cho nó là Lucky. Tiếc là từ nhỏ nhà cậu không cho phép nuôi, nên việc nuôi chó đối với cậu mà nói, vẫn mãi chỉ dừng lại ở mức “ mơ ước” mà thôi. ( =_=!)
Nếu như Dung Thâm có nuôi chó thì tốt quá rồi, như thế thì cậu có thể kêu nó là Lucky rồi! Ánh Lý lại suy nghĩ đến chuyện không thể nữa. Cho là Dung Thâm có nuôi chó đi, cậu cũng không thể nào tuỳ tiện đổi tên chó của người khác được, đúng không?
_ Hỏi chuyện này làm gì?
Dung Thâm nhìn vẻ mặt có pha chút thất vọng của cậu, vừa tiếp tục xử lý bả trà, gói thành từng gói nhỏ, có thể cho vào tủ lạnh để khử mùi hoặc làm phân bón cho cây.
_ Ước mơ từ nhỏ của tôi là nuôi một chú chó, rồi gọi nó là Lucky. Vẻ mặt cậu tràn đầy niềm mơ ước, ánh mắt hướng về nơi xa xăm…
Nhìn vẻ mặt của cậu, Dung Thâm có chút đơ người ra.
_ Muốn nuôi một chú chó, không thể nào lại là “ước mơ từ nhỏ” chứ hả?
_ Uhm … Hoàn hồn lại, sau khi nghe xong lời của Dung Thâm, cậu rất chi là nghiêm túc suy nghĩ …
_ Hình như đúng vậy… Cậu ngượng ngùng cười.
_ Nhưng tôi thật sự rất muốn nuôi 1 chú chó mà. Ánh Lý vẫn còn mơ tưởng đến chú chó Lucky kia.
_ Muốn nuôi chó? Dung Thâm không sao hiểu nổi. Nuôi chó rất phiền phức, mỗi ngày phải cho nó ăn, dắt đi dạo, còn phải đưa đi tiêm phòng định kì, ghét nhất là phải thu dọn “sản phẩm” sau mỗi lần nó ị …Anh nhận thấy rằng, người nuôi chó mới đúng thật là “nô tì isaura” của chó.
_ Vì chó rất là đáng yêu mà! Thật rất muốn nuôi một con, nhưng tiếc là nhà không cho, chứ nếu không thì tôi nhất định nuôi 1 chú chó chăn cừu lông xù Anh quốc… Lại bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày rồi đây.
Nhìn nụ cười ngây ngô của Ánh Lý, Dung Thâm cảm thấy cậu còn dễ thương hơn nhiều so với chú chó đó, nhưng những lời như vậy đương nhiên là không thể nói ra rồi.
_ Nói cũng phải… Ánh Lý thở dài gật gật đầu, lại nói. Nếu được tôi cũng muốn nuôi một chú mèo ba tư ấy, mèo thì không sợ nóng lắm.
Dung Thâm lại một lần nữa vì lời nói của Ánh Lý mà cứng đơ ra.
_ Tôi nói cậu này… sao toàn muốn nuôi thú cưng có lông nhiều không vậy?
_ Vì lông càng nhiều càng dễ thương mà!
Lại trông thấy nụ cười ngây ngô của cậu, Dung Thâm bỗng nhiên không thốt nên lời, đầu hàng.
_ Chủ quán, anh nuôi một con đi! Không thì nuôi con có lông ngắn một chút, như là giống chó Sharpei chẳng hạn, tôi cảm thấy chó Sharpei cũng rất là dễ thương đấy!
Ánh Lý bắt đầu muốn thuyết phục anh nuôi chó hay mèo gì đó, như vậy thì mỗi lần đến quán là cậu lại có thể cùng chơi đùa với nó rồi, đúng là một ý hay mà!
Chó lông ngắn Sharpei và chó chăn cừu lông xù… sao mà ở 2 thái cực thế này? Nhìn vẻ mặt đầy “trông đợi” của Ánh Lý, Dung Thâm bắt đầu cảm thấy đau đầu.
_ Sao lại thích chó như vậy? Anh hỏi Ánh Lý.
Cậu còn dễ thương đáng yêu hơn cả chó. Thật ra câu mà Dung Thâm muốn nói là câu này cơ.
Không hiểu vì sao. Anh cảm thấy Ánh Lý càng nhìn càng dễ thương, như một chú chó nhỏ vậy, lúc vui thì vẫy vẫy chiếc đuôi sủa gâu gâu, tâm trạng không tốt thì cụp tai ủ rũ nằm dài ra. Nhưng, anh thấy bản thân mình thật rất có vấn đề khi lại có những suy nghĩ như thế này. Một người đàn ông 29 tuổi lại có thể dùng từ đáng yêu để miêu tả sao?
_ Thì là thích mà, rất muốn nuôi 1 con quá đi…
Nhìn vẻ mặt đầy khát khao của cậu, trong lòng Dung Thâm bắt đầu có chút dao động.
_ Nếu như được, thì trừ loại có lông dài ra, cậu muốn nuôi giống chó nào?
_ Uhm… chó Sharpei, da nhăn nhăn rất chi là dễ thương! Cậu nhanh chóng trả lời.
_ Vậy à… Dung Thâm gật gật đầu lẩm bẩm nói, vậy thì Sharpei!
Có một người bạn là thú y, nhờ người đó mua chú chó Sharpei nhỏ với số tiền vừa phải, rồi đem đi tiêm phòng dịch, sau khi mọi việc đã xong xuôi, Dung Thâm đăm đăm nhìn chú chó nhỏ sharpei mà trong nhất thời kích động đã mua về, bỗng nhiên không hiểu bản thân mình đang làm gì nữa…
Chỉ vì Ánh Lý muốn nuôi một chú chó mà anh mua nó về, bản thân anh bị mụ đầu rồi? Lắc đầu khẽ thở dài. Thôi vậy, dù sao cũng đã mua rồi, đành nuôi vậy, Ánh Lý mà trông thấy chú chó sharpei nhỏ này, có lẽ sẽ vui lắm?
Khi Ánh Lý đến Góc khuất, vừa nghe Dung Thâm nói mới mua về một chú chó sharpie 3 tháng tuổi, Ánh Lý rất là vui mừng.
_ Wao! Nó tên là gì thế? Ánh Lý vui đến nỗi miệng cười muốn rộng đến cả mang tai. Mới nghe đến chó con thôi, mà tinh thần, tuổi tác như bỗng nhiên giảm hai mươi tuổi, trở thành một đứa trẻ vậy.
_ Còn chưa đặt, cậu muốn sao?
_ Gọi là Lucky được không?
Dung Thâm không nén được cười, thực sự anh cảm thấy cái tên này rất thường, không hiểu sao Ánh Lý lại cố chấp như thế nữa?
_ Cậu rất thích cái tên Lucky này à?
_ Đúng rồi, mới nghe là đã thấy rất đáng yêu rồi! Ánh Lý cười đến tít cả mắt.
_ Thế thì gọi là Lucky vậy! Dung Thâm không ý kiến gì, chỉ cần không phải đại loại như thêm phúc phát tài gì gì đó, thì cái gì cũng được.
_ Yeahh! Ánh Lý giơ hai tay lên hoan hô. Vậy thì khi nào tôi mới được thấy nó?
_ Nếu cậu muốn xem, thì đợi lát nữa sau khi tôi đóng cửa cùng tôi lên tầng hai, tôi không thể đem nó xuống quán được.
_ Uhm, vậy tôi sẽ đợi. Ánh Lý cười nói với anh.
Một chú sharpei đấy! Ánh Lý rất vui, nằm dài trên bàn ngoan ngoãn đợi Dung Thâm đóng cửa tiệm rồi đi xem chó con, như là một đứa trẻ đang trông đợi kẹo vậy.
_ Chủ quán, sao anh đột nhiên muốn nuôi chó vậy? Bỗng nhiên cậu nghĩ đến vấn đề này.
Dung Thâm nhìn cậu, trong thoáng chốc cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng vậy, tại sao hôm đó sau khi trò chuyện với Ánh Lý thì anh đột nhiên lại đi mua chó về nuôi? Bản thân cũng không hiểu tại sao, chỉ là … rất muốn được thấy vẻ mặt vui mừng của Ánh Lý mà thôi.
Có thể trả lời như vậy được không? Đương nhiên là không.
Thế là anh mỉm cười, chỉ nói:
_ Cậu thì sao? Sao lại muốn nuôi chó như thế?
_ Uhm… bởi vì chó rất đáng yêu, tôi rất thích. Ánh Lý trả lời rất nghiêm túc.
_ Thì là vậy đấy… Dung Thâm cười cười, nói.
Thì là vậy đấy, cậu thích là được.
Khe khẽ hiểu tâm ý của bản thân, muốn thấy dáng vẻ vui mừng của Ánh Lý, nhưng không dám nghĩ tiếp xem tại sao lại muốn thấy cậu ấy vui vẻ, không dám nghĩ tiếp tâm ý ẩn đằng sau đó của chính mình…
Dù sao Ánh Lý vui là được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Góc Khuất
Chương 5
Chương 5