DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Sư Chấp Vị
Quyển 2 - Chương 6

Cơm nước xong, Trương Huyền mở TV, trên đó đang đưa tin Chu Nghiêu bị giết, trên màn ảnh là cảnh quay bên ngoài biệt thự.

“Hắn chết thật sự rất thảm.”

Lúc ấy Trương Huyền chỉ lo cứu Niếp Hành Phong, chờ đến khi chạy tới biệt thự, thảm kịch đã phát sinh, hắn đành phải gọi điện thoại báo cảnh sát, đem chuyện rắc rối này để cho các chú cảnh sát giải quyết.

Biệt thự bị đường cảnh giới ngăn lại , nhìn không rõ cụ thể tình huống bên trong, chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh nhoáng qua là vách tường vết máu bắn tung tóe, cùng một đường máu kéo dài đến hành lang.

Đó là đường máu khi Chu Nghiêu đang cố chạy trối chết nhưng bị giết mà bắn ra, Niếp Hành Phong trong đầu hiện ra cảnh tượng hắn liều chết giãy dụa.

Người này cũng coi như là do anh gián tiếp hại chết.

Trên màn hình có vị cảnh sát đang đứng trước ống kính nói.

“Cảnh sát chúng tôi cho rằng đây là một vụ trong sự kiện giết người hàng loạt có âm mưu, hung thủ khá là tàn bạo, chúng tôi kêu gọi toàn thể nhân dân, nếu phát hiện có nhân vật hoặc có tin tức gì khả nghi, xin hãy liên hệ với chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức nhanh chóng bắt hung thủ về chịu tội.”

Trương Huyền nhún nhún vai, “Cảnh sát nếu có thể bắt được ác linh, thì còn cần đến những đạo sĩ như chúng tôi làm gì?”

Cửa phòng căn phòng ngủ bên cạnh bị đẩy ra, Hoắc Ly dụi mắt đi tới.

“Đại ca, chào buổi sáng.”

“Di, em sao lại dậy sớm như vậy? Nhanh đi ngủ!”

Liếc mắt một cái nhìn thấy sau người Hoắc Ly cái đuôi to đang lắc lư không ngừng, Trương Huyền sợ tới mức lập tức chạy tới, kéo áo nó, xách nó quay về phòng ngủ, cạch một tiếng đem cửa phòng đóng lại.

Tiểu hồ ly pháp thuật quá kém, một đã bị hoảng sợ lập tức liền hiện ra nguyên hình, bây giờ thân mình đã biến trở lại, nhưng lại quên giấu cái đuôi.

Trong phòng ngủ truyền đến tiếng kháng nghị đòi mở cửa của Hoắc Ly: “Để em đi ra ngoài, em rất đói bụng. . . . . .”

“Ngoan, trước ngủ, lát nữa đại ca sẽ nấu cơm cho em ăn.”

Trương Huyền còn tại dụ dỗ, lại bị Niếp Hành Phong cắt ngang. Niếp Hành Phong mở cửa, để cho đứa nhỏ kia đi ra, đè lại bả vai của nó rồi xoay người nó.

Hoắc Ly đang ở trong tình trạng mơ hồ, không thấy được ánh mắt của Trương Huyền, còn cố ý xoay mông, khoe ra: “Đuôi của em rất đẹp đúng không?”

Trương Huyền vội vàng kéo tiểu hồ ly núp vào phía sau mình, hướng Niếp Hành Phong đánh tay một cái, “Xin hãy tin tưởng, tất cả những gì anh nhìn thấy vừa rồi đều là ảo giác.”

Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn cậu ta một cái, thản nhiên nói: “Tôi không biết cậu còn có sở thích nuôi mèo tinh.”

“Em không phải mèo tinh, em là hồ ly tinh!”

Hoắc Ly nóng nảy, từ sau người Trương Huyền đi ra cố gắng thanh minh, sợ Niếp Hành Phong không tin, xoay người một cái, biến trở về thành hỏa hồ ly thân hình nho nhỏ tròn vo, trên người còn mặc bộ áo ngủ vừa rồi.

“Đồ em trai ngu ngốc, chủ tịch lừa em đấy.”

Thấy Niếp Hành Phong thực hiện được mưu kế vẻ mặt mỉm cười, Trương Huyền rên rỉ không ngớt, rít qua kẽ răng nói một câu: “Tối hôm qua đao của Chu Nghiêu tại sao không chém mạnh hơn một chút chứ!”

“Cậu nói cái gì?”

“Ách, không có gì, tôi nói, thanh đao kia tôi có cầm về.”

Tiểu hồ ly biến trở về hình người, tự động chạy tới bàn ăn để ăn cơm, Trương Huyền thì đi lấy thanh đao, vuốt ve tỉ mỉ.

“Là đồ cổ thật nha, nhất định có thể bán với giá tốt.”

Niếp Hành Phong tiếp nhận thanh đao.

Lưỡi đao màu xanh đen, hàn khí bức người, rất xứng đôi với Lý Hiển Đình.

Xem ra lúc trước anh đoán không sai, kiếp trước của anh không chỉ có liên quan đến Lý Hiển Đình, mà còn có quan hệ như vậy.

Nhưng mà anh lại không chết vào lúc đối phương hạ đao, vậy thì sau đó đã xảy ra chuyện gì, mà làm cho Lý Hiển Đình phải chịu tội bị chém ngang người?

“Chủ tịch?”

Niếp Hành Phong lấy lại tinh thần, nhìn thấy Hoắc Ly ngồi ở trước bàn ăn vẻ mặt hạnh phúc hưởng thụ thức ăn, không khỏi tự giễu cười.

Từ khi quen biết Trương Huyền, thuyết vô thần mà anh kiên trì hai mươi mấy năm toàn bộ liền bị lật đổ, quỷ linh tinh quái (ma quỷ linh hồn yêu tinh yêu quái) anh đều đụng phải, tận mắt nhìn thấy, nghĩ muốn không tin cũng không được.

“Hoắc Ly, là dùng từ đồng âm với “hỏa li” phải không?”

“Phải, tiểu hồ ly tới nơi này tìm ba mẹ của nó rồi bị lạc đường, tôi thấy nó đáng thương, nên thu nhận nó.”

Trương Huyền nói xong, lại hỏi: “Đêm đó ở Phùng gia anh còn đụng phải chuyện gì quái lạ nữa đúng không? Tôi đột nhiên nhớ ra, từ đêm đó, anh liền trở nên kỳ lạ.”

Không hề giấu diếm, Niếp Hành Phong đem việc mình trở lại thời đại của Lý Uyển, cũng chính mắt thấy Lý Hiển Đình xuất hiện nói một lần, nghe xong, Trương Huyền vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

“Trời ạ, anh không những có thể tùy tâm sở dục (tùy ý, cái này có lẽ mọi người cũng biết )xâm nhập không gian khác, thậm chí còn có thể tiếp xúc được người trong không gian đó, thay đổi vận mệnh của bọn họ, này không phải là chỉ ly hồn, mà là xuyên qua thời không .”

“Có nghĩa là gì?”

“Ly hồn, bình thường chỉ là khi trên người phát sinh bệnh nặng hoặc gần chết, giống như trường hợp Trần Băng Nhi chúng ta đã gặp lần trước, nhưng còn anh tối hôm qua lại có thể ngăn bùa giúp Lý Hiển Đình, chứng minh lúc ấy anh không phải đang ly hồn, mà là chân chính đi đến không gian của bọn họ, nếu sau đó không phải do anh lo lắng cho Tiểu Ly, thì anh căn bản sẽ không trở lại trên xe, nói cách khác, anh có thể lợi dụng ý niệm ý đi nơi anh muốn đi, nếu rèn luyện thêm thật tốt, anh muốn đi thời đại Jurassic (thời đại khủng long) cũng không có vấn đề gì, cực giỏi. . . . . .”

Niếp Hành Phong nhưng một chút cũng không cảm thấy được loại năng lực này có gì thú vị, “Tôi không có hứng thú đi giao lưu với khủng long.”

Chiêu tài miêu hoàn toàn không có khái niệm nói đùa.

Trương Huyền vẻ mặt vô lực, lập tức chuyển đề tài: “Nhất định là bởi vì năng lực khác lạ này của anh, tôi mới không tính ra được hành tung, đưa đồng hồ đeo tay của anh cho tôi, những đồ mang lâu ngày có chứa khí của chủ nhân, lần sau tìm anh sẽ đơn giản hơn.”

Đồng hồ trị giá mấy vạn đồng trên cổ tay Niếp Hành Phong bị Trương Huyền mạnh mẽ cướp đi, mang vào trên cổ tay cậu, tấm tắc nói: “Ngâm nước mà vẫn không hỏng, không hổ là đồng hồ hiệu.”

“Đại ca, chú tìm người đâu cần phiền toái như vậy, một sợi tóc là có thể giải quyết vấn đề .”

Tiểu hồ ly mới vừa nói xong, đã bị Trương Huyền đè đầu, dúi vào bát cơm.

“Ăn cơm đi, nói nhiều!”

Cậu quay đầu lại tiếp tục nói: “Lý Hiển Đình bị chém ngang người, lại bị người dùng thuật phong ấn, làm cho không thể luân hồi, trở thành oán linh, con mèo đen nhỏ kia có thể phong ấn hắn vào trong bức tranh tuyệt đối là không đơn giản, có điều đáng tiếc là, mấy chục năm sau, máu của Dư Thiến lại giải thoát hắn khỏi phong ấn.”

“Cậu nói mỗi lần mèo đen xuất hiện không phải là để báo trước giết người?”

“Đương nhiên không phải! Mọi người bình thường đều cho rằng mèo đen là tà ác hóa thân, kỳ thật hoàn toàn tương phản, mèo đen là tử địch của tà ác, nó xuất hiện chính là để cảnh cáo rõ ràng cho người đó, chẳng lẽ anh không biết Ai Cập thời cổ đại từng đem mèo cung phụng như thần linh sao? Nhưng có chuyện tôi không giải thích được, Lý Hiển Đình hồn phách sớm đã không được đầy đủ, chỉ dựa vào một chút oán khí mà kết thành ác linh, hắn sao có thể hóa thành người bám theo Dư Thiến?”

“Có lẽ chúng ta đã sơ suất bỏ qua cái gì đó.”

Niếp Hành Phong nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng những chuyện phát sinh mấy ngày nay.

Sự tình bắt đầu từ Dư Thiến. Ngày đó anh vô cớ phát giận với Trương Huyền, sau đó không rõ thế nào lại xuống xe giữa đường, tiếp theo liền gặp Dư Thiến, tựa hồ như nhất định anh sẽ gặp Dư Thiến ở nơi đó, tiếp theo ác linh Lý Hiển Đình liền đuổi theo cô ta.

Niếp Hành Phong trong đầu chợt lóe.

Nói cách khác, Lý Hiển Đình là bám theo ở bên người mình, đêm đó mèo đen xuất hiện không phải là dấu hiệu sao?

Nhưng, nếu Lý Hiển Đình đi theo mình, tác động vào ý chí của mình, thì tại sao Trương Huyền lại không nhìn thấy?

Trước tạm bỏ qua vấn đề này, tiếp tục nhớ lại chuyện sau đó.

Sau khi anh tiếp xúc với Dư Thiến, thì cô ta xảy ra chuyện, sau nữa là Chu Nghiêu, cũng giống như vậy, Chu Nghiêu cũng không có tránh được. . . . . . Không, người sau đó anh tiếp xúc không phải Chu Nghiêu, mà là Khưu Lý Yên.

Đột nhiên nhớ tới khi anh ngắt điện thoại với Khưu Lý Yên, bên tai còn vang lên tiếng thở dốc, đó không phải là ghé vào lỗ tai anh, mà là từ bên phía Khưu Lý Yên, nói cách khác vào thời điểm ấy, có lẽ Lý Hiển Đình đang ở ngay bên cạnh Khưu Lý Yên. . . . . .

“Lập tức đi tìm Khưu Lý Yên, cô ta có nguy hiểm!”

Niếp Hành Phong quay về phòng ngủ tùy tiện thay đổi bộ quần áo khác rồi bỏ chạy ra ngoài, Trương Huyền vội dặn dò tiểu hồ ly ở lại giữ nhà, rồi cũng đi theo.

“Anh bây giờ còn là bị thương đấy, đừng cố quá, để tôi lái xe.”

Ngồi trên xe, Niếp Hành Phong lo lắng Niếp Duệ Đình, gọi điện thoại trước cho nó, vừa chuyển được, chợt nghe đến ở đối diện nó kéo dài giọng hỏi mình ngày hôm qua cùng Khưu Lý Yên có vui vẻ thoải mái không, còn nói quản lý của cô ta xảy ra chuyện, bảo anh phải an ủi giai nhân thật tốt, Niếp Hành Phong nghe được một nửa liền ngắt điện thoại.

Khưu Lý Yên di động lại không gọi được, thấy Niếp Hành Phong khẩn trương, Trương Huyền thân thủ vỗ vỗ chân anh, cười nói: “Đừng lo lắng, đã có thiên sư ở đây, vấn đề có lớn đến đâu đều có thể dễ dàng giải quyết.”

Tâm tình đột nhiên trở lại bình tĩnh một cách khác thường, Niếp Hành Phong hỏi: “Miễn phí?”

“Đương nhiên không, dù là anh em cũng phải tính toán rõ ràng, huống chi chúng ta còn là quan hệ cấp trên cấp dưới, lần này chính là chuyện lớn, thu phí có điều so sánh cao hơn bình thường.”

“Vậy bình thường tiêu chuẩn thu phí của cậu là gì?”

Trương Huyền mò danh thiếp, nửa ngày mới phát hiện không mang theo, vì thế miệng giải thích: “Đại khái là giá cả là trên năm vạn, đó là hạn mức cao nhất, anh nếu trả nhiều hơn, tôi cũng không cự tuyệt.”

Người này cư nhiên dám chào giá trên trời với sếp của mình.

Niếp Hành Phong hừ một tiếng, “Cậu đi cướp đấy à, kiếm tiền như vậy, sao còn muốn làm việc ở Niếp thị làm gì?”

“Bởi vì Niếp thị có công quỹ, tiền trợ cấp nhà ở, tiền trợ cấp dưỡng lão, cái này gọi là làm việc không thể chỉ nhìn trước mắt, đừng quên, tôi còn phải nuôi một con tiểu hồ ly.”

Té ra cậu ta coi công ty của mình là ‘phiếu cơm dài hạn’?

Để tránh bị tức đến hộc máu, Niếp Hành Phong ngừng đặt câu hỏi.

Bọn họ chung quy vẫn là chậm một bước, đi vào khu nhà của Khưu Lý Yên, Niếp Hành Phong nhìn thấy phía dưới khu nhà vây đầy người, một số cảnh sát ra ra vào vào, anh biết dự cảm của anh đã trở thành sự thật .

“Các tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?” Trương Huyền nở nụ cười ngọt ngào, hỏi bên cạnh vài vị gần đó.

Trai đẹp đến gần, mấy cô gái mập mập ở đó xương cốt như mềm nhũn đi, lập tức tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (nghĩa là biết thì nói hết mà đã nói thì ko dừng).

“Là Khưu tiểu thư bị hại, chính là cái cô minh tinh đang nổi tiếng ấy, bị kẻ bắt cóc giết chết ở trong phòng ngủ, yết hầu bị cắt đứt, thật là khủng khiếp.”

“Nghe nói quản lý của Khưu tiểu thư tối hôm qua đã xảy ra chuyện, ông chủ công ty bọn họ lo lắng, hôm nay tới tìm cô ấy, lúc này mới phát hiện cô ấy cũng. . . . . . Nhất định là vụ án giết người liên hoàn, hung thủ biến thái, chuyên môn nhằm vào những người trong giới diễn viên.”

“Không chắc đâu, nói không chừng là quản lý của Khưu tiểu thư yêu cô ta nhưng không được đáp lại, cho nên giết cô ta, sau đó sợ tội tự sát, ngày hôm qua tôi gặp cô ta ở trong thang máy, thấy cô ta đi cùng với một người đàn ông rất đẹp trai, tôi hỏi có phải bạn trai cô ta không, cô ta lại không thèm để ý tới tôi, đúng là kiêu căng.”

Niếp Hành Phong sắc mặt khó coi, kéo Trương Huyền qua một bên, nhỏ giọng nói: “Người đàn ông đó là Lý Hiển Đình.”

Khưu Lý Yên không phải kiêu căng, không để ý tới cô gái đó, mà là có thể cô căn bản là không biết, cô không nhìn thấy Lý Hiển Đình bám theo, nhưng những người khác không liên quan gì đến việc này lại thấy được.

“Cho nên nói, đây là nhân tố không thể chống lại, anh không thể ngăn cản oán niệm của ác linh.”

“Nhưng mà, cậu có biện pháp đúng không?”

“Ách, theo lý luận thì, nếu có tiền đúng lúc, thì tôi có thể.” Trương Huyền pha trò.

Ác linh này khác với những hồn phách trước đây cậu tiếp xúc, có thể tụ thành hình, có thể tùy ý làm cho người ta nhận thấy y tồn tại, đồng thời cũng chứng minh là, y không chỉ có oán niệm sâu đậm, còn có lực lượng cường đại nào đó chống đỡ, vụ này có vẻ là rất khó giải quyết.

Trên đường quay về, Trương Huyền ở trong lòng tính toán sau khi trở về sai tiểu hồ ly đi đến chỗ lão Khương mua nhiều vũ khí một chút. Đầu năm nay, ngay cả ác linh cũng thăng cấp , bọn họ làm đạo sĩ cũng phải tăng cường trang bị vũ khí mới được, dù sao chiêu tài miêu đã đáp ứng trả tiền, cho nên, cậu liền hướng thẳng về phía “Tiền” mà đi.

Về đến nhà, Trương Huyền đem tiểu hồ ly đang xem TV đuổi ra cửa, rồi đem vòng tay bằng ngọc của mình cho Niếp Hành Phong, vòng ngọc do mười tám viên xâu thành, mỗi viên đều khắc hình bán thân của một vị La Hán, là vật trừ tà, Niếp Hành Phong nhận, trong lòng lại suy nghĩ, không biết với cái vòng ngọc này sau này Trương Huyền sẽ đòi mình trả bao nhiêu tiền.

TV đang truyền phát tin tức về Khưu Lý Yên, ống kính quay lướt qua cảnh Khưu Lý Yên bị người dùng cáng nâng ra, tiếp theo là những cảnh khi cô còn sống, sau đó là theo thứ tự phát hình ảnh của Dư Thiến và Chu Nghiêu, phóng viên đang suy đoán mối liên hệ giữa hung thủ và người bị hại.

Nhìn thấy cảnh quay Dư Thiến hoá trang theo kiểu cổ trang, Niếp Hành Phong tâm mạnh nhảy dựng.

Hóa ra người phụ nữ quan hệ với anh trong giấc mơ là kiếp trước của Dư Thiến.

Cho tới nay, người phụ nữ trong mộng xuất hiện tựa hồ chỉ là làm nền, anh chưa từng suy nghĩ nhiều, nhưng đến giờ khắc này, khi anh nhìn hình ảnh cổ trang của Dư Thiến, thì khuôn mặt đó đột nhiên trở nên rõ ràng.

Trước mắt tựa hồ hiện lên một bức hình ảnh, Lí phủ bị quan binh vây quanh, người già phụ nữ và trẻ em ở quất roi áp giải ra phủ, tên quan cầm đầu cười đắc ý, khuôn mặt hắn rất quen thuộc, là Chu Nghiêu.

Trong phòng giam vang lên tiếng roi quất không ngừng nghỉ, một tên quan hình ngục đem văn kiện có dấu tay nhận tội giao cho người có khuôn mặt giống Chu Nghiêu, quan lại dáng người không cao, mặt to có giọng gần như phụ nữ, trong tay tràn đầy máu tươi.

“Không phụ sự Vương gia ủy thác, ta thừa dịp khi tên kia hôn mê ấn dấu tay, hắn thật sự là quật cường, xương tay xương đùi đều bị đánh gãy, nhưng vẫn không nhận tội.”

“Cừu Lợi, ngươi làm tốt lắm, có điều, sau này hắn có thể phản cung không?”

Cừu Lợi âm âm cười, “Vương gia không cần lo lắng, một người bị cắt đầu lưỡi, tay chân đã gãy làm sao mà phản cung được?”

Tựa hồ nhìn thấy có người đem móc sắt đốt hồng đâm vào yết hầu Lý Hiển Đình, tiếng gào thảm thiết kinh triệt tâm phế (khiến tâm đau xót).

“Không!”

“Tỉnh tỉnh!”

Bả vai bị dùng sức lay động, Niếp Hành Phong mở mắt ra, thấy Trương Huyền đứng ở trước mặt, khẩn trương nhìn hắn.

“Không có việc gì, tôi không sao.”

Mi mắt nhíu lại, che khuất nước mắt vào bên trong, Niếp Hành Phong nói: “Để tôi một mình yên tĩnh một chút.”

Trương Huyền ngoài ý muốn không tiếng huyên náo, tránh ra, im lặng để anh ở lại trong phòng.

Không dám nhắm mắt, sợ lại nhìn thấy khung cảnh kinh người kia, Niếp Hành Phong cầm lấy thanh đao, yên lặng.

Năm đó, người mưu hại Lý Hiển Đình bị hạ ngục có phải là mình không?

Anh, Dư Thiến, Chu Nghiêu, Khưu Lý Yên, kiếp trước là có quen biết nhau, đều là đầu sỏ hợp mưu làm Lý Hiển Đình bị tù oan, mà anh có lẽ là người chịu tội lớn nhất.

Tư thông với tiểu thiếp chủ soái, là bất nghĩa; hãm hại hắn bị bỏ tù, là bất trung, nếu là như vậy, ngay cả chính anh đều phỉ nhổ, thế nhưng Lý Hiển Đình vẫn chưa có tới tìm anh lấy mạng.

Nguyên nhân chỉ có một, hắn còn muốn giết người.

Cho nên đặt mình ở cuối cùng, làm cho mình cảm nhận đầy đủ oán hận, sợ hãi, tuyệt vọng, sau đó chậm rãi tra tấn mình chết đi.

Vậy, mục tiêu kế tiếp của Lý Hiển Đình là ai?

Mới vừa rồi trong ảo giác, bóng người tay cầm móc sắt chợt lóe, thấy không rõ khuôn mặt, nhưng khóe miệng nhếch lên tươi cười lại rất quen thuộc.

Người đó là Cố Trừng, ác quan là kiếp trước của Cố Trừng!

Hết thảy đều khớp, Niếp Hành Phong vội bật điện thoại lên gọi, di động của Cố Trừng lại không có người nghe.

Có lẽ mình lại chậm một bước, thiếu nợ thì phải trả, đó là đạo lý hiển nhiên, trốn không thoát, cho dù qua mấy đời, thì những gì đã thiếu vẫn còn.

Tiếng chuông di động cắt ngang sự trầm tư của Niếp Hành Phong, thấy màn hình biểu hiện là Cố Trừng, anh vội ấn nút nghe.

“Hành Phong, tôi mới vừa nhìn thấy điện báo của cậu, thật có lỗi! Tôi đang ở bệnh viện, không có cách nào nhận điện thoại.”

“Bệnh viện!”

Tiếng kêu của Niếp Hành Phong lập tức kéo Trương Huyền quay lại, dùng ánh mắt hướng anh hỏi, anh vội lắc đầu, ý bảo không có việc gì.

“Cậu đừng lo lắng, tôi chỉ là bị đau bao tử, ăn không vô, cho nên vào bệnh viện truyền nước biển, dù sao cũng là bệnh viện của ông già, vào đây để người ta hầu hạ cũng tốt.”

Niếp Hành Phong nhẹ nhàng thở ra.

Mấy ngày nay liên tiếp không ngừng xảy ra biến cố làm cho anh rối loạn, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh trước đây.

“Đúng rồi, Hành Phong, cảnh sát có đến làm phiền cậu không?”

“Đến làm phiền tôi?”

“Đúng vậy, trước khi Khưu Lý Yên và Chu Nghiêu gặp chuyện không may, đều từng có liên hệ với cậu, tại hiện trường Dư Thiến gặp chuyện không may còn có danh thiếp của cậu, những việc này chẳng lẽ cậu chưa chú ý tới sao?”

Tay cầm điện thoại của Niếp Hành Phong nắm chặt lại.

Với bản lĩnh của nhà họ Cố, muốn kiếm tin tức không khó, có thể là Cố lão gia thấy ba người chết đều có quan hệ với con trai, cho nên mới đi tìm hiểu, không ngờ lại nghe được tin tức cũng có quan hệ đến anh.

Cảnh sát phát hiện anh có liên hệ với những người chết, nhưng không tìm anh tra hỏi, có thể thấy được là đã đem anh trở thành đối tượng tình nghi, nhưng là ngại danh tiếng của Niếp thị, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nói không chừng hiện tại dưới khu chung cư nhà anh còn có cảnh sát y phục thường đang theo dõi.

“Không phải tôi làm.”

“Tôi biết.”

Cố Trừng giọng nói có chút trở nên kỳ lạ.

“Là do ác linh kia làm. Mấy ngày nay luôn luôn có con mèo đen quanh quẩn gần tôi, đêm đó sau khi rời khỏi tiệc rượu ở Phùng gia, chúng ta từng ở trên đường gặp qua một con mèo đen, cậu còn nhớ không?”

“Tôi nhớ.”

Niếp Hành Phong nói bình thản, trong lòng lại quay cuồng nghi vấn.

Cố Trừng sao lại biết chuyện về Lý Hiển Đình? Chẳng lẽ hắn cũng giống Chu Nghiêu có trí nhớ của kiếp trước? Nói như vậy, hắn nhất định biết Lý Hiển Đình sẽ tìm tới hắn.

“Nói đúng hơn là, sau khi giết bọn Dư Thiến, có thể sẽ tới giết chúng ta, đêm nay cậu có thể tới chỗ tôi không? Một mình cậu, chúng ta cùng nhau thương lượng, xem làm sao để tránh thoát.”

Niếp Hành Phong nhìn Trương Huyền ngồi ở cách đó không xa, đôi mắt màu xanh của cậu ta trừng trừng nhìn anh không chuyển mắt, muốn thám thính ra cái gì đó từ trong lời nói của anh.

“Được.”

“Đêm nay khoảng chín giờ, cậu tới bệnh viện Thánh An là phòng bệnh số sáu, đi vào bằng cửa ở một bên ấy, mật mã là xxxx, phòng bệnh của tôi ở lầu ba, không gặp không về.”

Niếp Hành Phong ngắt điện thoại, Trương Huyền lập tức lủi tới, “Là ai?”

“Là Cố Trừng. Dạ dày hắn không thoải mái, đang ở bệnh viện truyền nước biển, chúng tôi tùy tiện hàn huyên vài câu.”

Niếp Hành Phong nhìn lại Trương Huyền, vẻ mặt lạnh nhạt.

Chiêu tài miêu nói dối!

Trương Huyền nhíu nhíu mày, trong lòng căm giận bất bình.

Trực giác của cậu luôn luôn chính xác, cho dù Niếp Hành Phong vẻ mặt biểu hiện không hề có sơ hở, cũng không thể làm cho cậu tin phục.

Người này tuyệt đối là li miêu (là con báo ấy)!

Là chiêu tài miêu giảo hoạt vô cùng kết hợp giữa hồ ly và miêu!

Cố Trừng đóng di động, nhìn hai người trong phòng bệnh.

Cố Tiên Minh thiếu kiên nhẫn, vội vàng hỏi: “Thế nào? Hành Phong nói cậu ta sẽ đến chứ?”

Cố Trừng lại chuyển hướng sang một người khác, “Buổi tối chín giờ, cậu ta nói cậu ta sẽ đến.”

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, diện mạo bình thường, quần áo bình thường, duy nhất không bình thường chính là đôi mắt đen của ông ta, đen tối thâm thúy, phát ra hào quang âm lãnh.

“Cậu ta nhất định sẽ đến chứ?”

“Sẽ, Niếp Hành Phong không bao giờ sai hẹn.”

Cố Trừng lấy bật lửa ra, nghĩ muốn đốt một điếu thuốc, nhưng ngón tay lại không ngừng phát run, nửa ngày cũng chưa đánh cháy, người đàn ông bật lửa thay hắn, nói: “Trấn định một chút, qua đêm nay, hết thảy sẽ chấm dứt.”

Cố Tiên Minh vội hỏi: “Lâm tiên sinh, Hành Phong thật có thể đem ác linh kia tới sao?”

“Theo đủ loại dấu hiệu mà nói, ác linh tựa hồ có liên hệ rất lớn với cậu ta, hơn nữa cậu ta thể chất kì âm, có thể dẫn hồn phách hiện thân, tướng mệnh lại phú quý, cũng có thể trấn trụ ác linh, cho nên, có cậu ta sẽ rất hữu ích. Cố tiên sinh, yên tâm đi, diệt cỏ tận gốc, tôi sẽ giúp cậu vượt qua một kiếp này.”

Cố Trừng không lên tiếng, chỉ hít hơi thuốc lá.

Từ sau đêm ở yến hội nhìn thấy quỷ ảnh bám trên người Dư Thiến, hắn liền vẫn bị vây trong trạng thái cực độ hoảng sợ, mèo đen quỷ dị xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng là. . . . . . nếu là thường xuyên thì sao?

Hắn thấy được tin tức Dư Thiến tử vong, tiếp theo là Chu Nghiêu, sau đó Khưu Lý Yên.

Người kế tiếp có lẽ là hắn.

Lâm Thuần Khánh là đạo sĩ do cha hắn mời đến giúp hắn thu phục ác linh, hắn làm theo an bài của Lâm Thuần Khánh, gọi điện thoại cho Niếp Hành Phong, dụ cậu ta đến bệnh viện, những người bệnh trong tòa nhà này đều đã chuyển tới bệnh viện khác, sau chín giờ tối nay nó sẽ biến thành tử lâu, để Lâm Thuần Khánh làm kết giới, đem ác linh tiêu diệt.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là hắn cũng phải ở lại, Niếp Hành Phong là mồi câu, mà hắn cũng là, vì vĩnh viễn chấm dứt ác mộng, hắn chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Bây giờ chỉ hy vọng sẽ theo như lời Lâm Thuần Khánh, tất cả sẽ được giải quyết hết trong đêm nay.

Niếp Hành Phong đỗ xe vào gara của bệnh viện.

Vừa rồi anh nói với Trương Huyền là muốn đi cửa hàng tạp hóa gần đó mua đồ, Trương Huyền còn đang bận tranh điều khiển từ xa của TV với tiểu hồ ly, nửa điểm cũng không hoài nghi, còn đưa cho anh hai lá bùa, bảo anh đừng ở bên ngoài lâu quá, đi sớm về sớm.

Vòng ngọc trên cổ tay anh và hai lá bùa kia đều đặt ở trên xe, đêm nay anh tới nơi này, là để chấm dứt ân oán kiếp trước với Lý Hiển Đình, không cần cái gì bùa hộ mệnh.

Nhìn vào kính chiếu hậu, một chiếc xe nhỏ cực bình thường cũng đi theo tiến vào, dừng lại cách đó không xa.

Chiếc xe kia xe từ lúc anh rời khỏi nhà vẫn luôn đi theo, chắc là là cảnh sát mặc y phục thường.

Niếp Hành Phong xuống xe, đi đến trước chiếc xe theo dõi anh, gõ gõ cửa kính, cửa kính xe lập tức hạ xuống.

Hai gã cảnh sát tuổi cũng không lớn, một người sắc mặt trầm tĩnh, mang theo sự khôn khéo đã được rèn luyện, người còn lại khuôn mặt thanh tú, đối với việc anh xuất hiện bộ dạng phản ứng là trở tay không kịp, rõ ràng là người mới.

Niếp Hành Phong cười cười với bọn họ: “Chắc sẽ ở đây theo dõi đúng không, nếu sáng mai tôi vẫn không đi ra, phiền nói cho người nhà của tôi biết.”

Nhìn thấy Niếp Hành Phong rời đi, cảnh viên mới lập tức hỏi thủ trưởng của cậu.

“Sếp, bị phát hiện , có cần theo đến cùng không? Người bị hại trước khi chết nói ra cái tên là Lý Hiển Đình, không phải Niếp Hành Phong.”

“Đương nhiên phải tiếp tục theo dõi!” sếp của cậu Sở Phong nói: “Đầu anh ta bị thương thực kỳ lạ, hơn nữa muộn như vậy đến bệnh viện, nhất định có vấn đề.”

“Nhưng mà, vừa rồi anh ta cười thực quỷ dị, nói không chừng bên trong có mai phục, có nên kêu thêm mấy huynh đệ đến không?”

“Thường Thanh, cậu nếu sợ hãi, thì ở lại trong xe canh chừng, tôi đi một mình.”

Sở Phong ấn ấn cây súng bên hông, xuống xe, Thường Thanh không chút do dự, lập tức đuổi theo.

Một người lưu lại càng đáng sợ, vẫn là đi theo sếp thì an toàn hơn.

Niếp Hành Phong đi vào cửa ở bên sườn tòa nhà mà Cố Trừng nói, dùng mật mã mở cửa, đi vào bệnh viện.

Buổi tối bệnh viện u ám quạnh quẽ, ngay cả y tá chịu trách nhiệm trực ở quầy tiếp khách cũng không có, Niếp Hành Phong cảm thấy có chút quái lạ, vào thang máy đi lên lầu ba, đẩy cửa phòng của Cố Trừng.

Cố Trừng đang ngồi ở trên ghế sô pha xem báo, sắc mặt tái nhợt, hạ mí mắt xuống lộ ra quầng mắt đen thùi, bộ dáng như bệnh nặng mới khỏi.

“Cậu cuối cùng đã đến, di, đầu của cậu?”

Nhìn Niếp Hành Phong trên đầu quấn băng, Cố Trừng thần tình vui sướng biến thành khẩn trương.

“Có phải là do con mèo đen kia làm không? Còn có con quái vật chỉ có nửa người trên kia nữa.”

“Hắn không phải quái vật, hắn gọi là Lý Hiển Đình.”

“Lý Hiển Đình? Ai?”

Thấy Cố Trừng vẻ mặt mờ mịt, Niếp Hành Phong lập tức hiểu ra mình hiểu lầm .

Chu Nghiêu có thể khôi phục trí nhớ của kiếp trước, không phải là Cố Trừng cũng có thể khôi phục, rõ ràng là anh ta không biết sự tình, vậy anh ta hẹn mình đến. . . . . .

“Anh hẹn tôi đến, là muốn thương lượng làm sao để diệt trừ hắn?”

“Đương nhiên là phải diệt trừ hắn, nếu không người chết chính là chúng ta, đây là nước bùa, có thể giúp chúng ta chống lại âm khí của ác linh, uống nó trước, sau đó làm theo lời của Lâm tiên sinh, thì nhất định có thể diệt trừ tên kia.”

Niếp Hành Phong đẩy ra chén nước Cố Trừng đưa tới, “Tôi không uống nước bùa!”

Nước bùa là ác mộng của anh.

Nỗi ám ảnh hồi còn nhỏ thiếu chút nữa chết vì nước bùa không nói, cảnh tượng trước đó không lâu cái tên thiên sư ngu ngốc kia còn dùng cách hôn bắt buộc anh uống nước bùa còn rõ ràng ở trước mắt.

Cho nên, thuốc thì còn có thể suy nghĩ, nước bùa thì không cần bàn nữa.

“Tôi đêm nay tới đây, không phải vì đối phó Lý Hiển Đình, mà là nghĩ muốn hóa giải oán niệm của hắn.”

“Cậu điên rồi sao hả?” Cố Trừng vẻ mặt biểu tình như gặp quỷ, “Mạng cậu cực âm, không uống nước bùa, đừng nói hóa giải oán niệm , chỉ sợ lập tức sẽ bị ác linh bám vào người.”

“Anh là từ nơi này nghe nói tôi mệnh số cực âm?”

“Là tôi nói.”

Cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đi vào đến, vươn tay về phía Niếp Hành Phong.

“Niếp tiên sinh xin chào, tôi là Lâm Thuần Khánh, từng có quen biết với em trai cậu.”

Niếp Hành Phong biết Lâm Thuần Khánh, trên tường công ty bọn họ đến bây giờ còn treo kính trừ tà của ông ta, kia đều là kiệt tác của tên em trai ngu ngốc.

Lâm Thuần Khánh không có tiên phong đạo cốt (cốt cách thần tiên) như lời đồn, dáng người không cao, tướng mạo cũng bình thường, chính là hai mắt rất sắc bén, làm cho người ta có một loại áp lực vô hình.

“Xin chào.”

Niếp Hành Phong lễ phép tính vươn tay ra bắt, ai ngờ tay trong chớp mắt bị gắt gao nắm chặt.

Lâm Thuần Khánh phản thủ khống chế mạch ở cổ tay anh, tay kia thì phất lên, nhanh chóng ở trước mặt anh vẽ một hình vẽ trong không trung, quát: “Minh minh Ngọc Hoàng đại đế ngọc tôn, chặt đứt thập phương lộ, hành lệnh tà pháp hóa thổ, người đến có đường, ác quỷ không cửa, thiên la địa võng bất dung tình, ta phụng Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh!”

Niếp Hành Phong trước mắt choáng váng, anh thân thủ có quyền đạo nhưng lại giãy không ra, chỉ có thể mặc cho Lâm Thuần Khánh kéo mình đến ngồi xuống sô pha.

“Ông muốn làm cái gì?”

“Xin lỗi đã vô lễ đối với cậu, nhưng nếu cậu không uống nước bùa, tôi chỉ có thể xử dụng biện pháp này để cậu hợp tác với chúng tôi, tôi đã làm kết giới ở đây, lại thiết lập thiên la địa võng, tin tưởng có thể vây khốn ác linh, xin yên tâm, tôi sẽ dùng tất cả sức mạnh bảo hộ các vị bình an.” Nghĩ rằng Niếp Hành Phong lo lắng cho an nguy bản thân, Lâm Thuần Khánh giải thích nói.

“Ông muốn dùng tôi làm mồi câu, dụ hắn xuất hiện?”

Pháp chú bắt đầu có tác dụng, Niếp Hành Phong Thần trí hoảng hốt, mơ hồ nhìn thấy Lâm Thuần Khánh cùng Cố Trừng đi ra ngoài, anh thì thào kêu lên: “Tôi có thể làm mồi, có điều, không được thương tổn hắn, tôi không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn hắn!”

Đọc truyện chữ Full