Hai người lên xe, Trương Huyền nhìn ngôi nhà tọa lạc phía trước, than thở: “Ở đây hẳn là từng chết không ít người, cả bầu không khí cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu, thật không biết Tạ Phi lấy tự tin ở đâu ra, dám nhận vụ làm ăn này.”
Nhiếp Hành Phong nhìn cậu một cái, nghĩ bụng cái loại tự tin này Trương Huyền chỉ có hơn chứ không có kém, cậu cũng có tư cách nói người ta?
Cũng may Trương Huyền không để ý anh đang suy nghĩ gì, tự nhủ: “Thì ra Ngân Mặc vì cứu anh mà bị thương, thảo nào gần đây đổi thành Ngân Bạch biến thành người… Căn nhà này thật cổ quái, cơ mà kính chiếu yêu còn cổ quái hơn. À, Chủ tịch, đưa em xem cái gương, để em nghiên cứu lai lịch của nó xem.”
Nhiếp Hành Phong không nói gì, cản lại tay Trương Huyền, giờ anh còn chưa xác định vừa rồi quay lại ký ức có phải do cái gương tạo thành hay không, thứ đồ quỷ dị này anh không muốn cho Trương Huyền chạm vào, để ngăn cậu lải nhải thêm, nói: “Tôi đang nghĩ, em tiến vào ký ức của tôi, có thể là đoạn từng trải qua kia có vài chỗ khiến tôi cảm thấy mơ hồ và hoang mang, nếu tôi vẫn cứ cân nhắc, thì rất dễ đưa em tiến vào.”
Lực chú ý của Trương Huyền thành công bị anh dẫn ra, suy nghĩ một chút, ha ha cười rộ lên: “Em phát hiện — một, Phó Yên Văn cảm thấy rất hứng thú với em, vẫn nghe em tọa đàm về thần quái suốt; hai, hắn cùng Tiêu Lan Thảo và Mã Linh Xu đều từng đi qua khe núi oán linh xuất hiện; ba, Chủ tịch, anh là thần Sát Phạt giả, cần phải hợp tác với hắn mới có thể thực sự khôi phục được thân phận của thần.”
Hai điểm nghi ngờ sau Nhiếp Hành Phong còn chưa thể hợp lý hóa, nhưng giải thích dương dương tự đắc về điểm thứ nhất kia khiến Nhiếp Hành Phong nhịn không được chế giễu cậu: “Trương Huyền, không phải Phó Yên Văn cảm thấy hứng thú với em, mà là cảm thấy hứng thú với việc giết em.”
“Vậy hắn trực tiếp tới giết em là được, làm gì cứ nhất định muốn anh giết? Rõ ràng cho thấy hắn không giết được em, cần mượn tay anh.”
Bởi vậy trong vụ yểm mộng, Phó Yên Văn mới cố ý dẫn anh vào giấc mơ, để anh thấy rõ nội tâm lãnh khốc của Trương Huyền sao? Nghe Trương Huyền nói, tâm tình Nhiếp Hành Phong có chút phức tạp, thấy dáng vẻ cậu vẫn thờ ơ như không, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ: “Lúc em là Hải Thần rốt cuộc đã làm chuyện trời giận người oán gì, khiến Chiến Thần nghĩ mọi cách muốn giết chết em?”
“Chuyện thế này ai mà nhớ được chứ, có lẽ theo hắn là chuyện cùng hung cực ác, nhưng với em chỉ là một trò chơi cho đỡ nhàm chán thôi, nếu không phải gặp được anh, em nghĩ em vẫn tiếp tục buồn chán.”
Không biết có phải nghĩ tới chuyện cũ xa xôi hay không, mắt lam Trương Huyền trở nên sâu hơn, trong chớp mắt này, Nhiếp Hành Phong cảm nhận được khí tức thuộc về Hải Thần, nhưng sự tĩnh mịch ngưng tụ trên người Trương Huyền rất nhanh đã tiêu tan, quay đầu cười hì hì nhìn về phía anh, dùng tay làm thành micro, đối diện anh, nói: “Không ngờ nói tới nói lui, Chủ tịch là được đánh bóng thôi, vậy xin hỏi sau khi phát hiện mình chỉ là một phần của thần cách, tâm tình anh hiện giờ ra sao?”
Nỗi lo lắng thành công bị Trương Huyền làm trò xua tan đi, Nhiếp Hành Phong cười cười: “Em nhất định không nghĩ ra được, sau khi nghe xong lời hắn, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đáp án này thích hợp với cuộc sống của tôi hơn, tôi không muốn làm thần gì đó, làm người thường là tốt nhất.”
Có lẽ đây mới là ý nghĩ thực sự của Nhiếp Hành Phong, một cuộc sống bình thường không có bất cứ phong ba nào, nhưng mộng tưởng này đã định trước là rất khó thực hiện, cảm thấy anh ủ rũ, Trương Huyền vỗ vỗ vai anh, nói rất khoát đạt: “Liên quan đến việc này anh hoàn toàn không cần lo lắng, cũng không cần tự ti, tuy rằng cứ thế này thì thân phận chúng ta khá là không xứng đôi, nhưng em sẽ không bởi vì phần thần cách của anh mà đá anh đâu, Chủ tịch.”
Anh nào có tự ti? Tên này từ lúc nào lại thêm một cái tật xấu tự cho mình là đúng rồi? Nhiếp Hành Phong cười nhạt: “Vậy thật sự phải cảm ơn ngài đã rộng lượng rồi.”
“Không dám, không dám. Chủ tịch, anh đã cảm động như thế, thì đưa cái gương cho em xem chút được không?”
Nói cả buổi mục đích là ở chỗ này, Nhiếp Hành Phong không nói hai lời, cố ý đột ngột tăng ga, thế là xe con trong tiếng hô to gọi nhỏ liên tiếp của Trương Huyền phóng ra ngoài.
Hai người về đến nhà đã là chạng vạng, Hamburger đã trở về, trong nhà không có ai, một mình nó ngồi trên ghế salon cắn hạt dưa xem ti vi, nghe tiếng mở cửa, vỗ cánh bay ra đón, nói: “Các ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, bình thường trong nhà rất nhiều người, hôm nay đột nhiên trở nên vắng vẻ, thật là khó thích ứng… Ơ, không phải các ngươi tới tiệm quan tài cứu người à? Sao cảm giác giống như đi trộm mộ thế? Dưới tiệm quan tài có bảo bối?”
Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền từ trên gác ngã xuống, lăn qua lộn lại một phen khiến toàn thân đều bẩn thỉu, Hamburger nhìn nhìn họ, lại nói: “Có mùi bất thường, các ngươi gặp quỷ phải không? Còn là ác quỷ.”
“Tới nhà ma sao có thể không gặp quỷ?”
Giày vò Nhiếp Hành Phong cả một đường cũng không lấy được kính chiếu yêu, Trương Huyền đang bực mình, Hamburger nhìn mặt đoán ý, nói: “Xem ra chuyện tiến hành không được thuận lợi, Chung Khôi cùng huynh đệ rắn đâu?”
“Không biết, mọi người đều mất tích, ta cùng Chủ tịch còn tiện thể du hành một chuyến vào ký ức.”
Trương Huyền nói xong, nhìn Hamburger, vẻ mặt Hamburger giống như đang cảm thấy mình thật may mắn vì đã chọn con đường khác, nói: “Vậy xem ra bên ta thu hoạch được khá lớn, ta chụp được ảnh người chết, có điều nếu các ngươi còn chưa ăn cơm tối, ta đề nghị sau khi ăn xong hãy nhìn.”
Trương Huyền quệt một thân bụi bặm, giờ chỉ muốn tắm, Nhiếp Hành Phong cùng một ý nghĩa với cậu, hai người đều tự tới phòng tắm tắm rửa. Trương Huyền sửa soạn xong trước, sau khi ra ngoài liền ngửi thấy mùi cơm, Hamburger rất có mắt nhìn đi chuẩn bị cơm tối đầy đủ, bày một bàn cơm cũng coi như thịnh soạn.
“Đều là ngươi làm?” Nhìn chằm chằm động vật họ chim đang cắn hạt dưa trên đèn pha lê, Trương Huyền rất khó tin hỏi.
“Đều là Chung Khôi và Ngân Mặc làm, ta chỉ phụ trách hâm lại.”
“Xem ra vì ba bữa sau này, ta cũng phải cố gắng tìm ra bọn họ.”
“Đừng quên ngươi vừa nhận hai chục triệu của Tiểu Lan Hoa.” Hamburger ở phía trên lành lạnh nhắc nhở.
Nói cách khác cậu giờ ngoài việc gánh vác trách nhiệm tìm kiếm Chung Khôi, Ngân Mặc và Tố Vấn ra, còn phải đảm bảo an nguy cho Tiêu Lan Thảo, Trương Huyền ừng ực uống nước, tức giận nói: “Sao mọi người đều thích gặp chuyện cùng một lúc thế? Giờ phải tra án của ai đây? Đầu ta cũng to ra rồi!”
“Đầu sỏ gây ra là Tạ Phi.” Hamburger tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Nếu không phải hắn không biết tự lượng sức mình nhận việc, mọi vấn đề đều sẽ không xảy ra.”
Nên nói không chừng cậu còn phải giải quyết phiền phức của tiệm quan tài, nhưng cho tới giờ, cậu ngay cả chuyện gì từng xảy ra ở tiệm tài cũng không biết, lại thêm cái tên Phó Yên Văn tự xưng là thiên thần kia quấy rối ở bên trong, cậu nghĩ giấc mộng du lịch nước ngoài càng ngày càng cách xa mình.
“Thật phiền phức, lại không kiếm được tiền.” Làu bàu xong, Trương Huyền hỏi: “Chung Khôi có nói cái gương của Tạ Phi là ai cho hắn không?”
“Không có, đừng thấy tiền bối Chung Chung thích nói chuyện phiếm là thế, nhưng liên quan đến vấn đề quan trọng hắn rất kín miệng.” Lúc Tạ Phi bàn giao cái gương cho Chung Khôi Hamburger không đi theo, nên không biết họ nói chuyện gì, hỏi: “Nguồn gốc của cái gương rất quan trọng à?”
Trương Huyền cũng không biết, thấy Nhiếp Hành Phong còn chưa đi ra, liền để Hamburger đi xem một chút, Hamburger đi không bao lâu, bay trở về báo cáo: “Chủ tịch nói đang có việc suy nghĩ, bảo ta đừng quấy rầy hắn.”
“Ngươi xác định là Chủ tịch nói?”
“Đúng vậy, Trương nhân loại, ngươi nghi ngờ thính lực của một con ưng sao?”
Câu hỏi của Hamburger tràn đầy khinh bỉ, Trương Huyền có việc trong lòng, không tính toán với nó. Nếu không phải xảy ra chuyện Phó Yên Văn, cậu cũng không đa nghi như thế, nhưng người kia quá giống Nhiếp Hành Phong, giống đến mức khiến cậu bất an, nội tâm cậu rất bài xích cái đề tài thần cách kia, không phải thất vọng vì Nhiếp Hành Phong không phải là thiên thần thực sự, mà là lo chân thân của thiên thần sẽ ảnh hưởng đến anh, kỳ thực ở trên xe cậu càng muốn hỏi một câu — Nếu thiên thần bảo anh tới giết em, anh sẽ giết sao?
Nhiếp Hành Phong đương nhiên sẽ không, nhưng nếu Nhiếp Hành Phong bị thần đồng hóa thì sao?
Cậu nên cảm ơn gương đồng đã để cậu quay lại trí nhớ của Nhiếp Hành Phong, nhìn thấy những việc anh đã trải qua, có rất nhiều chuyện Nhiếp Hành Phong chưa từng đề cập với cậu, cậu nghĩ đó không phải là cố ý giấu diếm, mà là Nhiếp Hành Phong thực sư đã quên, giống như cậu đã quên mình giết sư phụ — đối với việc không vui vẻ, mọi người đều ép buộc mình quên đi, cho dù bản thân ký ức vẫn tồn tại vĩnh viễn.
“Này? Trương nhân loại? Hải Thần đại nhân?”
Dáng vẻ trầm tư của Trương Huyền Hamburger khá hiếm thấy, nó thậm chí cảm giác được một thứ tâm tình thương cảm, Trương Huyền như vậy khiến nó thấy rất xa lạ, lo cậu xảy ra chuyện, Hamburger vội vàng chạy vào phòng tắm gọi Nhiếp Hành Phong, bay đến nửa đường chợt nghe rầm một tiếng, cửa chính Trương gia bị phá ra, Sơ Cửu sầm mặt từ ngoài xông vào.
Theo hắn đến gần lệ khí bức tới nhanh như gió, Hamburger giữa chừng chuyển hướng, bay ra đằng sau Trương Huyền, Trương Huyền lấy lại tinh thần, nhìn cửa chính bị tông hỏng, lại nhìn về Sơ Cửu, trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ nôn nóng hiếm thấy, sát khí dật ra bốn phía, tình trạng như thế trước đây cậu cũng từng gặp qua, thông thường nguyên nhân Sơ Cửu thất thố chỉ có một — đó chính là Tố Vấn xảy ra chuyện.
Trên thực tế, Tố Vấn cũng quả thực đã xảy ra chuyện.
“Tôi mặc kệ mục đích anh tới là gì, sửa cửa lại cho tôi trước đã.” Lờ đi khí tràng âm lãnh của người đàn ông, Trương Huyền tiến lên đón, nói: “Đây là nhà tôi, anh muốn dương oai, thì phải hiểu rõ tình hình trước!”
Sau khi Sơ Cửu trừng mắt với cậu hai giây, không nói hai lời, móc ví tiền ném lên bàn, ý là tiền bên trong tùy cậu dùng, ai ngờ động tác này chọc giận Trương Huyền, nhàn nhạt nói: “Tôi không hứng thú với tiền của anh, tôi muốn anh tự mình sửa cửa.”
“Tố Vấn ở đâu?” Sơ Cửu giờ lòng nóng như lửa đốt, không muốn lằng nhằng với Trương Huyền tốn thời gian, dịu giọng trước, nói: “Tôi cứu y trước, cửa sẽ sửa cho cậu sau.”
Thái độ này còn tạm được, đối phương nhượng bộ, Trương Huyền cũng không ép căng nữa: “Hình như y gặp phải rắc rối, có điều hiện giờ tôi cũng không biết y ở đâu.”
Cậu nói sơ lược tin tức Hamburger nghe được một lượt, Sơ Cửu nghe đến đen mặt, oán hận nói: “Lại là Tạ Phi!”
“Căn nguyên là hắn không sai, nhưng hại họ hẳn là do người khác.” Trương Huyền nói vậy không phải để giúp Tạ Phi thoát tội, mà lo Sơ Cửu nổi nóng gây sự khắp nơi, sẽ ảnh hưởng đến việc tra án của họ, hỏi: “Sao anh biết Tố Vấn xảy ra chuyện?”
“Giữa tôi và y có cách thức liên lạc của riêng chúng tôi.”
Bởi vậy sau khi Tố Vấn rơi vào nguy hiểm, hắn lập tức cảm ứng được. Nhưng lần này quái dị là hắn chỉ có thể nhận được cảm giác khẩn trương Tố Vấn truyền cho hắn, mà không thể biết được y ở nơi đâu, gặp phải điều gì. Hắn đi tìm Mã Linh Xu, lại được báo cho biết Mã Linh Xu ra ngoài công tác, chưa biết ngày về, Mã gia không có ai, Trương gia cũng không có người, hắn ở bên ngoài dựa vào vận may tìm nguyên một ngày vừa mới về, thấy Trương gia sáng đèn, liền đi tới.
Nghe Sơ Cửu kể lại xong, Trương Huyền an ủi: “Đừng lo, họ ở cùng một chỗ, sẽ trông nom lẫn nhau.”
Sơ Cửu không nói gì, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, Trương Huyền nói: “Huynh đệ Ngân Bạch thì tôi không dám nói, nhưng Chung Khôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bạn bè để chạy trốn một mình.”
“Sống chết của người khác không liên quan đến ta, ta chỉ cần Tố Vấn bình an.”
Lời lẽ đầy kiêu ngạo bốc đồng, không hề giống người đàn ông bình thường ôn hòa kia, Trương Huyền nghĩ đây mới là mặt thật của Sơ Cửu, hắn giờ quá lo cho Tố Vấn, chẳng thèm che giấu nữa, khí tức tràn ngập sát khí cho thấy — Nếu để hắn biết ai là người làm hại Tố Vấn, kẻ kia nhất định sẽ chết rất thảm.
“Ta nghĩ chúng ta biết đâu có thể thông qua kính chiếu yêu tra ra được hành tung của bọn họ.” Cảm giác được áp suất thấp, Hamburger cẩn thận đề nghị: “Nếu nó có thể hiển thị hướng đi của Tạ Phi, vậy hẳn cũng sẽ cho thấy mấy người Tố Vấn.”
Đó là một ý kiến hay, một câu nói nhắc nhở Trương Huyền, đang muốn phái Hamburger đi tìm kính chiếu yêu, liền thấy Nhiếp Hành Phong vội vã đi tới, anh nghe thấy đoạn đối thoại mới rồi, tóc còn chưa sấy khô đã cầm cái gương tới.
“Đây không phải là kính chiếu yêu!”
Sơ Cửu nhận lấy gương nhìn trái phải một chút, chân mày cau lại nhìn về phía họ: “Đây là phệ hồn kính, sao Tạ Phi lại có thứ này?”
“Tên nghe hơi quen tai nhỉ.” So với nguồn gốc của cái gương, Trương Huyền càng lưu ý đến công dụng của nó hơn: “Nó có thể hút hồn phách?”
“Phệ hồn kính chỉ là một cách gọi, truyền thuyết nói rằng trên mặt kính của nó dùng máu của oan hồn đúc ra, nên tâm thần của mọi người rất dễ bị ảnh hưởng đến, từ đó sinh ra ảo giác, các cậu nên hiểu, thời điểm một người hoang mang lo sợ sẽ dễ dàng bị tán hồn, một khi hồn phách mất đi, thì người kia chỉ còn là cái xác biết đi.”
Trương Huyền vỗ tay một cái, hiểu vì sao mình lại tiến vào ý thức của Nhiếp Hành Phong ở tiệm quan tài, thì ra thần trí của họ bị cái gương ảnh hưởng đến mà thôi, vội hỏi: “Bởi vậy bản thân cái gương không hút hồn?”
“Không, nhưng nó cũng không phải thứ gì tốt, thật không hiểu vì sao nhân loại cố ý làm ra thứ này.”
Trong lời nói của Sơ Cửu tràn ngập chán ghét đối với kính chiếu yêu, hiển nhiên hắn đổ hết nguyên nhân Tố Vấn mất tích lên cái gương này.
Liên quan đến nguyên nhân tạo ra phệ hồn kính tạm thời gác lại không đề cập đến, Trương Huyền giờ chỉ cảm thấy hứng thú về cảnh ngộ đám người Tố Vấn gặp phải. Cậu bảo Sơ Cửu để cái gương lên bàn, mọi người theo chỉ điểm của Hamburger ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm mặt kính, hy vọng nhìn thấy hình ảnh. Nhưng kết quả khiến người ta thất vọng, họ ngồi xung quanh cái gương nửa tiếng đồng hồ, lại chẳng nhìn thấy gì.
“Sao lại thế?”
Trương Huyền không nén được tức giận đầu tiên, hỏi Hamburger, bị mọi người nhìn chằm chằm, Hamburger lắc đầu liên tục: “Đừng hỏi ta, ta cũng không biết.”
“Có phải niệm chú ngữ gì không?” Nhiếp Hành Phong lật cái gương qua, nhìn những đường vân quái dị ở mặt trái nói.
“Lúc đó chúng ta cũng không niệm gì cả, với lại ai đọc được bùa chú phía trên?”
Hamburger một lời trúng đích, ba người nhìn nhau, đều không thể trả lời, cuối cùng vẫn là Sơ Cửu mở miệng trước: “Chưa từng nghe nói phệ hồn kính có khả năng hồi tưởng, có lẽ là đúng dịp thôi, Nhiếp tiên sinh, tôi có thể mượn cái gương này dùng một chút được không? Biết đâu thông qua nó có thể tìm được hành tung của Tố Vấn.”
Nghe cái từ hồi tưởng này, Trương Huyền đăm chiêu trong lòng, nhưng lập tức lại khó chịu — gương đồng là cậu và Chủ tịch cùng nhau phát hiện, vì sao chỉ hỏi một mình Chủ tịch?
Cậu đang muốn mở miệng bác bỏ, lại nghe Nhiếp Hành Phong nói: “Có thể, có điều sau đó xin hãy trả lại cho chủ nhân của nó.”
“Biết rồi.” Sơ Cửu cười nhạt: “Tôi không có hứng thú với thứ hại người này.”
Cảm thấy hại người còn mượn dùng, người này thế nào vậy chứ?
Song Nhiếp Hành Phong đã đồng ý, Trương Huyền cũng không nhiều lời thêm nữa, thấy Sơ Cửu cầm gương đồng muốn rời đi, mở miệng gọi hắn lại, lấy tượng gỗ điêu khắc dỏm ra cho hắn xem: “Nếu anh đã thưởng thức đồ cổ như thế, vậy không bằng xem một chút nguồn gốc của tượng gỗ này đi.”
Sơ Cửu ngay cả nhận lấy cũng không, chỉ nhìn lướt qua liền nói: “Khúc gỗ.”
“Tôi biết nó là khúc gỗ, nhưng có phải là khúc gỗ rất lợi hại rất có giá trị không? Có người ra ngót nghét hai chục triệu mua nó đấy, nên có phải nó cũng là món đồ chơi có thể nuốt hồn đoạt phách không?”
Nghe Trương Huyền tha thiết giới thiệu, Sơ Cửu lại ủng hộ nhìn tượng gỗ điêu khắc một chút, lần thứ hai đưa ra câu trả lời khẳng định: “Một khúc gỗ được điêu khắc quá nát, người dùng tiền mua nó mắt bị mù à?”
Không ai nói với cậu ông chủ Sơ Cửu cũng là một tên độc miệng như vậy đấy.
Trương Huyền hết lời để nói, chìa tay về phía Nhiếp Hành Phong: “Xem ra con mắt của Tiểu Lan Hoa đúng là có vấn đề.”
Vẻ mặt Sơ Cửu chợt thay đổi: “Là Tiêu Lan Thảo mua?”
“Nói chính xác, là hắn muốn mua, nhưng bị một người khác giành trước, có phải anh nhìn ra cái gì không?”
“Đây là khúc gỗ không thể nghi ngờ, có điều chuyện Tiêu Lan Thảo hao tổn tâm sức cũng phải làm chỉ có một…” Dừng một chút, Sơ Cửu nói: “Hắn coi mạng của ký chủ quan trọng hơn bản thân mình, có thể khiến hắn điên cuồng cũng chỉ có một chuyện này.”
“Anh là nói…”
Sơ Cửu không trả lời, cầm gương rời đi, Trương Huyền lập tức kêu lên: “Sửa cửa lại cho tôi!”
“Đợi tôi tìm Tố Vấn về, sẽ đích thân sửa cho cậu.”
Cửa đóng lại, điện thoại di động gắn liền với kính chiếu yêu cũng bị Sơ Cửu mang đi, Trương Huyền nhìn Nhiếp Hành Phong: “Xem ra trước khi tìm được Tố Vấn chúng ta chỉ có thể dùng đạo bùa khóa cửa thôi.”
“Có thể dùng tiền gọi người đến sửa.” Hamburger chỉ chỉ ví tiền Sơ Cửu ném trên bàn: “Tiền bên trong nhất định đủ dùng.”
“Không, lần này ta muốn Sơ Cửu tự sửa, hừ hừ, để hắn đừng tưởng rằng trên thế giới này cứ có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm!”
Người cho là thế chỉ có mình em thì phải?
Để tránh tạo ra xích mích không cần thiết, Nhiếp Hành Phong nhịn lời chế giễu xuống, cùng Trương Huyền đi tới phòng ăn, loay hoay hơn nửa ngày, cơm nước đều lạnh cả, Trương Huyền lại cầm đi hâm nóng một chút, lúc ăn cơm, nói: “Chủ tịch, hôm nay anh ngâm trong phòng tắm lâu thế, làm hại em tưởng là anh lại xuyên vào ký ức rồi.”
“Không, tôi chỉ nghĩ đến một vài việc, về tiệm quan tài Tạ gia.” Nói đến đây, Nhiếp Hành Phong quét mắt nhìn Trương Huyền một cái: “Ký ức của tôi cũng chưa lão hóa như em nói.”
Nghe thấy anh bóng gió, Trương Huyền nhướn mi, hừ hừ cười nói: “Nhìn thấy rồi, trí nhớ của anh cũng mạnh mẽ như lòng báo thù của anh vậy.”
“Vậy rốt cuộc là cái gì chứ Chủ tịch đại nhân?”
Có chuyện để hóng hớt, Hamburger rất nhiệt tình lại gần, bị Trương Huyền túm nhúm lông xách sang một bên: “Ngươi ăn no rồi, đừng quấy rầy Chủ tịch ăn, đưa ảnh ngươi chụp được cho ta xem trước.”
Lông trên đầu bị làm cho bù xù, Hamburger rất không thoải mái, nhưng không dám sử dụng bạo lực với Trương Huyền như với Kiều, lầm bầm ném di động cho cậu, sau đó bay mất dạng.
Trương Huyền mở tài liệu ra xem, lập tức hiểu nguyên nhân Hamburger chạy mất, hình ảnh này thực sự khiến người ta hết muốn ăn.
Hình ảnh không đáng sợ lắm, nhưng rất tàn nhẫn, toàn thân người chết đều là máu, trên mặt cũng bị dao sắc chém qua, vết thương có dạng hình lưới đan xen trên thân thể, song nguyên nhân thực sự khiến cậu ta tử vong chính là một dao trên đầu, lưỡi dao sắc bén, một dao cắt yết hầu. Nhìn từ địa điểm xảy ra án mạng, hung thủ không thể nào không kiêng kỵ gây ra nhiều vết thương cho người bị hại, quá nửa là hắn cắt yết hầu người chết trước, để cậu ta không thể kêu cứu, tiếp đó cứa rất nhiều vết dao lên người cậu ta, cuối cùng thần không biết quỷ không hay rời đi.
“Thật biến thái.” Trương Huyền sau khi xem mấy tấm liền nhìn không nổi nữa: “Đây nhất định không phải Tiêu Lan Thảo làm!”
“Với độ điên cuồng của Tiêu Lan Thảo, cũng không phải không có khả năng làm ra.” Nhiếp Hành Phong sau khi nhận lấy điện thoại xem xong, nói.
“Chủ tịch, anh cũng cho rằng hung thủ là Tiểu Lan Hoa?”
“Tôi chỉ nói là có khả năng này, dù sao họ chỉ là cảnh sát tuần tra bình thường, cho dù gây thù chuốc oán với người ta, cũng không đến mức khiến người ta phát điên, song không được tận mắt chứng kiến, những điều này chỉ là suy đoán của tôi.”
“Bởi vậy chúng ta nên dùng hành động thực tế để chứng minh suy đoán của anh có chính xác hay không chứ nhỉ?” Nhận ra ý tứ của anh, Trương Huyền cười hì hì sáp lại: “Lâu rồi chưa chơi trò chiêu hồn, có muốn nhìn dáng vẻ người yêu anh trổ tài không?”
“Thân thể của em chịu đựng được?”
“Đương nhiên, thuốc của anh cực kỳ hiệu nghiệm…”
Nói được một nửa Trương Huyền liền thấy đây không phải là dự tính ban đầu của mình, lập tức ngậm miệng, nhưng lúc này đã muộn, kết quả của việc đắc ý vênh váo chính là —
“Nếu đã vậy, cứ tiếp tục uống thuốc đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Sư Chấp Vị
Quyển 8 - Chương 6
Quyển 8 - Chương 6