“Trương Huyền!”
Phía sau truyền đến tiếng gọi của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền quay đầu lại, liền thấy anh mặt đầy lo lắng chạy cực nhanh từ bên trên xuống, ánh nến chập chờn, phản chiếu lên gương mặt anh lúc sáng lúc tối, phía sau là một hành lang tối om rất dài, phảng phất như anh xuất hiện từ trong bóng đêm.
“Em có sao không?” Nhiếp Hành Phong vừa chạy tới gần, liền nắm tay cậu hỏi.
“Không sao.” Trương Huyền rút tay ra, xoa đầu gối bị đụng đau, hăng hái bừng bừng quan sát bốn phía: “Phát hiện ra kho báu, có sao cũng thành không sao.”
Kế tiếp là một lúc im lặng ngắn ngủi, hiển nhiên đối với Trương Huyền thần kinh thô, ngay cả Nhiếp Hành Phong cũng không biết nên đáp lại thế nào.
“Đây hình như là tầng ngầm của Tạ gia.” Anh đổi đề tài.
“Tầng ngầm giấu báu vật.”
Suy luận của Nhiếp Hành Phong không sai, Tạ gia quả nhiên có phòng ngầm ít ai biết đến, có điều không phải ở dưới lầu, mà là một nơi nào đó trên lầu, nhìn từ diện tích, phòng ngầm này kết cấu khá quy mô, sát tường bày ngay ngắn đủ loại đồ sứ, đồ cổ, đồ bằng bạc và rất nhiều rương gỗ, trong góc phòng có cái bàn nhỏ, trên bàn đặt mấy cốc mỳ đã ăn hết, một chai nước rỗng nằm ngang bên cạnh, dưới ánh nến lập lòe có vẻ hơi trống vắng.
Xem ra đây chính là nơi Tạ Bảo Khôn ẩn thân, song kỳ quái là không biết giờ ông ta đi đâu, vừa rồi họ đánh nhau ầm ĩ như vậy cũng không thấy ông ta xuất hiện, Trương Huyền quay đầu quan sát toàn bộ tầng ngầm, sau khi xác định Tạ Bảo Khôn không ở nơi này, cậu đi tới trước một rương gỗ, mở nắp rương ra.
Như cậu đoán, trong rương đựng không ít vàng bạc ngọc ngà, còn có một vài tranh chữ sách cổ bên góc đã ngả vàng, cậu tiện tay cầm một bức tranh lên xem, sau khi đặt xuống lại sờ châu báu, tự mình phấn khởi một hồi, đột nhiên quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong.
“Chủ tịch mượn Tê Nhận dùng chút.”
“Làm gì?”
“Em nghi ngờ thứ này chỉ mạ một tầng màu đồng bên ngoài, thực ra bên trong là vàng ròng, nên em muốn thử xem.”
Trương Huyền sờ sờ người bằng đồng suýt chút nữa xuyên vào cậu kia, ra dấu chém, sắc mặt Nhiếp Hành Phong tức khắc đen xì: “Trương Huyền, thần khí thượng cổ không phải để dùng như thế.”
“Mượn dùng chút thôi mà, không làm hỏng đâu.”
Nhiếp Hành Phong lờ việc nhàm chán của cậu đi, quay đầu nhìn về phía trên cầu thang: “Chúng ta lên trước đã, đừng mất thời gian ở chỗ này.”
“Vì sao? Em lớn thế này lần đầu tiên thấy phòng cất giấu bảo vật, dù không cầm đi, để em thỏa nguyện cũng được mà.”
“Nhưng lâu vậy rồi mà người của tổ hành động và nữ quỷ chưa theo tới, em không cảm thấy kỳ quái sao? Nếu họ nhốt chúng ta ở chỗ này thì làm thế nào?”
“Nếu bị nhốt thì lại tính đến chuyện bị nhốt, giờ em thấy khá hứng thú với thứ này.”
Hai người căn bản là ông nói gà bà nói vịt, Nhiếp Hành Phong tức giận không nói nên lời, chỉ thấy Trương Huyền lấy dao nhỏ ra gắng sức đập hai phát lên thân người đồng, sau đó sờ sờ vết mẻ, vui vẻ nói: “Chủ tịch mau đến xem, quả nhiên là vàng ròng!”
Kiểm tra vết sứt xong, Trương Huyền cất dao nhỏ đi lại ôm lấy tượng đồng, nhưng ôm không được, điều này càng khiến cậu giữ vững ý nghĩ đây là người bằng vàng, khen không dứt miệng: “Ghê thật đấy, một người to thế này làm toàn bằng vàng ròng, phải tốn bao nhiêu tiền chứ?”
Lòng hiếu kỳ bị cậu khơi lên, Nhiếp Hành Phong cũng đi tới sờ sờ tượng đồng, hỏi: “Sao em biết là thật?”
“Anh cho rằng sẽ có người cất giấu đồ dỏm cùng trang sức vàng bạc à?”
Nhiếp Hành Phong không nói gì, nhìn sắc mặt cũng biết anh đã thua trước lời châm biếm thần kỳ của Trương Huyền, chỉ thấy cậu đánh giá kho báu đầy ngập xung quanh, vuốt cằm nói: “Em hiểu rồi, Tạ gia buôn bán quan tài, nói không chừng còn phụ trách phục vụ cả một dây chuyền từ đạo trường, nhập liệm, đến hạ táng, những thứ này đều là tổ tiên họ lén lút lấy từ trong quan tài người chết về, ha, chiêu này thật lợi hại, ngay cả trình tự trộm mộ cũng giảm bớt.”
Cứ vậy tích lũy từng đời từng đời, liền trở thành một con số khổng lồ, lại không dám lấy ra chi tiêu, nên phải lén làm phòng cất châu báu, giấu những đồ tham được ở chỗ này. Sở hữu số tài sản lớn lại không thể dùng, chỉ có thể lén lén lút lút ngắm trong phòng ngầm cho đỡ ghiền, Trương Huyền nghĩ khả năng từ tổ tiên Tạ gia tinh thần của họ đã có vấn đề.
“Nếu cho em có nhiều tiền như vậy mà không dùng được, em thà rằng mình nghèo rớt.” Cậu lầm bầm nói.
“Ở đây quá kỳ quái, chúng ta vẫn nên đi thôi.” Nhiếp Hành Phong giục lần thứ hai.
Trương Huyền không cố chấp nữa, gật đầu định rời đi, ai ngờ vừa quay người lại liền thấy có một cảnh sát thường phục chẳng biết xuống từ lúc này, giơ súng nhắm ngay họ, vẻ mặt ác nghiệt dữ tợn, cách không xa phía sau gã còn có bóng quỷ của bé gái đang lơ lửng, hơi sợ mà nhìn họ, không dám đến quá gần.
“Để đồ xuống!” Cảnh sát thường phục trầm giọng quát lên.
Trương Huyền giơ hai tay lên, ý bảo mình vốn không cầm gì cả, quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của phải đúng đạo lý, cậu còn chưa tới mức lấy trộm gia sản của người ta.
Động tác bị phớt lờ, cảnh sát thường phục bóp cò súng, sau khi mấy tiếng súng vang lên, vách tường sau lưng Trương Huyền trổ ra mấy vết đạn, câu vội vàng trốn sau một vài đồ sứ lớn, cảnh sát thường phục lần thứ hai chĩa nòng súng vào cậu, nhưng do dự một chút không nổ súng, Nhiếp Hành Phong nhân cơ hội đi lên trước, giơ hai tay lên, tử tế giải thích: “Tôi là Nhiếp Hành Phong, mọi chuyện đều là hiểu lầm, chúng tôi tới đây là vì…”
“Chủ tịch cẩn thận!”
Nghe thấy tiếng kêu của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong vội vàng né tránh, cùng lúc đó, đạn bắn sượt qua tai anh, nòng súng của cảnh sát thường phục đuổi theo anh, đang định bóp cò tiếp, bị Trương Huyền bắn một tờ đạo bùa đến, đạo bùa đánh vào cổ tay gã, gã đau đớn cuống quýt hất ra, ném súng sang một bên.
Phản ứng vô cùng mãnh liệt, Nhiếp Hành Phong kinh ngạc nhìn Trương Huyền, liền thấy trong tay cậu cầm một tờ bùa khác, chân mày phác lên nụ cười: “Chủ tịch, anh còn chưa nhìn ra à? Người này đã bị nữ quỷ bám thân.”
“Sao em biết?”
“Kỹ thuật bắn súng kém đến mức toàn bắn vào tường, muốn không nghi ngờ cũng khó.”
Trương Huyền lại tung đạo bùa trong tay ra lần nữa, lần này trúng giữa trán cảnh sát thường phục, liền thấy sắc mặt gã nhất thời thay đổi, đưa tay muốn kéo đạo bùa xuống, nhưng còn chưa tới gần đã bị kim quang trên bùa đánh ra, đau đớn khiến mặt gã vặn vẹo biến dạng, ngửa đầu gào thét, trong giọng của đàn ông còn kèm theo tiếng thét chói tai của phụ nữ.
Lạnh mắt nhìn quỷ hồn giãy dụa, Trương Huyền nói: “Mau ra khỏi người anh ta, bằng không ngươi sẽ càng đau đớn!”
Nữ quỷ không đáp, chỉ hung tợn nhìn chòng chọc Trương Huyền gào rú, dường như coi cậu là kẻ thù, đột nhiên đưa tay bóp ngược lại cổ người đàn ông, ả xuống tay rất mạnh, mặt người đàn ông nhất thời biến thành màu gan lợn, thân thể xiêu vẹo về phía sau, phát ra tiếng thở dốc hồng hộc, nữ quỷ kêu lên: “Mau xé bùa xuống, bằng không ta sẽ kéo hắn chết cùng!”
Quỷ không sợ cậu không ít, nhưng dám trắng trợn uy hiếp cậu lại gặp không nhiều, đến lúc này nữ quỷ còn ngoan cố chống cự, Trương Huyền cười lạnh một tiếng, cũng không gấp gáp với ả, tùy tay cầm một bình sứ hoa to phía sau, nói: “Cái này có vẻ rất không tệ, cơ mà đồ tốt hơn nữa nếu không dùng được, cũng chỉ là một đống phế phẩm.”
Vừa nói, tay cậu vừa buông lỏng, bình sứ hoa liền rơi xuống đất vỡ tan tành, thấy động tác của cậu, nữ quỷ phát ra tiếng thét, xông lên muốn cản lại, bị cậu dùng chỉ quyết ngăn cản, lại cầm một đồ sứ men xanh lên làm bộ muốn ném, nữ quỷ tức đỏ mắt, quát: “Đây là đồ của Tạ gia chúng ta, không được động vào nó!”
Thấy ả khẩn trương như vậy, trong lòng Trương Huyền càng nắm chắc, hiểu ra nguyên nhân vừa rồi từng phát súng đều bắn vào vách tường, cười nhạt: “Của Tạ gia các ngươi? Thật buồn cười, mấy thứ này còn không phải là các ngươi trộm được hay sao.”
“Nói bậy!”
“Lời ta nói đều rất thật, trên đời này nợ bất cứ vật gì đều phải trả lại, các ngươi trộm tài sản của người khác, đồng thời dùng hành động suốt đời không thấy ánh sáng để chuộc tội, cách làm ngu xuẩn này còn không biết có thể chuộc được tội hay không…”
Lời còn chưa dứt, nữ quỷ đã bất chấp cương khí chỉ quyết bổ về phía cậu, dưới nỗi căm phẫn quên mất giờ mình còn đang bám thân.
Trương Huyền đang chờ ả nổi giận, ít nhất lúc ả tấn công mình sẽ không làm khó cảnh sát thường phục nữa, hơi nghiêng người, ngón tay bắn lên trán cảnh sát thường phục, nữ quỷ bám thân bị pháp quyết bắn phải, nhất thời lệ khí tiêu tan quá nửa, mắt thấy bình sứ trong tay Trương Huyền quẳng ra, trong lúc khẩn trương quên mất tình cảnh giờ phút này, linh thể thoát khỏi thân thể cảnh sát thường phục, bắt lại bình sứ trước khi nó rơi xuống đất, cẩn thận đặt lại chỗ cũ.
Cảnh sát thường phục bị bóp đến hôn mê, thân thể mất đi khống chế của nữ quỷ, thẳng đờ ngã về phía sau, để tránh cho gã ngã chấn thương sọ não, Trương Huyền chạy tới đỡ lấy gã, đặt xuống đất, liền thấy trên cổ gã hiện ra một dấu tròn đen kịt, hô hấp không được thông thuận dẫn đến sắc mặt tái xanh, Trương Huyền vỗ mạnh một cái vào lưng gã, cảnh sát thường phục mới tỉnh lại, nằm trên mặt đất ho khan một trận.
“Nói đến bám thân, Tiểu Lan Hoa chính là ông tổ, có cơ hội ngươi có thể học hắn một ít.” Cứu được người, Trương Huyền đứng lên, chậm rãi nói xong, lại thêm một câu: “Song ngươi không có cơ hội này.”
Lúc này mới phát hiện mình trúng kế, nữ quỷ tức giận đến dựng lông mày, màu đen của đồng tử trong mắt càng lúc càng sâu, một đám sương đen dày đặc uốn lượn quanh bóng quỷ, đó là điềm báo sắp hóa thân thành ác quỷ, Trương Huyền không cho ả cơ hội, dùng đạo bùa quật ả ngã xuống đất, ả giãy dụa muốn đứng lên, liền thấy trước mắt kim quang phóng tới, cương khí đạo bùa tản ra, trấn áp khiến ả không thể nào chạy thoát.
Bên cạnh truyền đến tiếng khóc, bé gái thấy mẹ bị thương, tức khắc bay tới, lại bị đạo bùa đánh ngã, nữ quỷ gấp gáp muốn tới đỡ nó, nhưng giãy dụa hồi lâu cũng không thoát khỏi trói buộc của cương khí, dưới sự nôn nóng khuôn mặt càng vặn vẹo dữ tợn, nhìn trừng trừng Trương Huyền, hận không thể một hơi cắn nuốt cậu để trút oán khí, Trương Huyền không để ý, nói: “Ngươi ở đây đã quá lâu rồi, nên đi thôi, ngươi vì báo thù mà thà đi vào con đường ác quỷ, lẽ nào muốn con gái ngươi cũng giống ngươi phải vĩnh viễn trốn trong bóng tối, không được nhìn thấy ánh sang hay sao?”
“Không cần ngươi lo!”
“Ta không muốn lo đâu, cũng chẳng được lợi lộc gì.”Trương Huyền bình chân như vại nói: “Nhưng ai bảo để ta gặp phải chứ, đời này ngươi với nó có duyên, làm mẹ con một hồi, vậy thì gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình đi thôi, nói không chừng kiếp sau còn có cơ hội gặp lại, nếu ngươi cố chấp thêm nữa, bị hại không phải là ai khác, mà là người thân của chính ngươi.”
Lần này nữ quỷ không phản bác, nhìn con gái khóc thút thít ở đối diện, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, thấy ả dường như động lòng, Trương Huyền rèn sắt khi còn nóng, thêm vào: “Nghĩ thông rồi thì cùng đi luân hồi đi, chuyện ở đây giao cho ta thu xếp, ngươi một mực không từ bỏ được, chẳng qua là muốn báo thù Tạ Bảo Khôn, ta đáp ứng ngươi để lão tiếp tục cuộc đời trong bệnh viện tâm thần…”
“Ngươi biết ta ở chỗ này chờ ông ta bao lâu rồi không?” Cắt ngang lải nhải của Trương Huyền, nữ quỷ đờ đẫn hỏi lại.
Trương Huyền sửng sốt, chợt nghe ả nói: “Ta quen biết ông ta từ nhỏ, cha mẹ ông ta cũng như cha mẹ ruột của chính ta, ta vẫn luôn đợi, đợi ông ta học xong công thành danh toại, đợi ông ta hồi tâm chuyển ý về nhà kế thừa nghiệp cha, đợi ông ta từ từ tiếp nhận mọi thứ của Tạ gia, lúc sống chờ, chết rồi vẫn chờ, ngươi nói giờ ông ta trở về, vì sao ta lại phải đi chứ?”
Những lời này vừa như nghi vấn, lại vừa như câu trả lời chính xác — nếu đợi nhiều năm như thế, thì ả không ngại tiếp tục chờ thêm, bất kể tiếp theo thứ phải đối mặt là báo thù hay là cái chết mãi mãi.
Trong lòng Trương Huyền có chút xúc động, không nhịn được liếc Nhiếp Hành Phong bên cạnh, kỳ thực tâm tình của nữ quỷ không phải là cậu không thể hiểu, có lẽ mỗi người họ đều có chỗ muốn kiên trì, mà không để ý sự kiên trì này có đáng hay không.
Hoặc giả bản thân cái ý nghĩ đắn đo xem có đáng hay không cũng không tồn tại trong lúc kiên trì.
“Bởi vậy, ta đang đợi ông ta chuộc tội, đợi lâu vậy rồi, ta tuyệt đối không nhường ông ta cho bất cứ ai!”
Giọng nói bén nhọn của nữ quỷ đột nhiên vang vọng trong không gian, Trương Huyền nhịn không được bịt tai lại, thứ tình cảm này hiểu thì hiểu, nhưng cậu lại không thể nào mặc kệ không để ý tới, đang muốn tìm cơ hội ép ả nghe theo, chợt nghe thấy một loại tiếng bước chân truyền đến, mấy cảnh sát thường phục khác rất nhanh đã chạy tới tầng ngầm, đi được nửa cầu thang đã chĩa nòng súng vào cậu, thái độ sẵn sàng đón địch cứ như cậu là phần tử nguy hiểm mức độ cao.
Sớm không ra muộn không ra, lần nào cũng cắt ngang công việc của cậu vào đúng thời khắc quan trọng, Trương Huyền giận quá hóa cười, so với trên lầu, không gian ở đây nhỏ hơn, nếu thực sự đánh nhau, cậu ngay cả nơi ẩn thân cũng không có, đành phải nghe theo lẽ phải, giơ hai tay lên đầu hàng.
Ai ngờ lúc cậu đặt sự chú ý lên cảnh sát thường phục, đạo bùa đang vây khốn nữ quỷ lại bị Nhiếp Hành Phong đưa tay lấy xuống, đợi Trương Huyền phát giác ra, bóng nữ quỷ đã bay xa, bé gái cũng bị ả tiện đường mang đi. Đạo bùa mất đi tác dụng, lệ khí trên người ả nhất thời tản ra, tóc dài theo gió dữ tung bay phấp phới, lộ ra gương mặt dưới mái tóc, nửa bên mặt ả bị hắt nước bùa, đã ăn mòn đến tận xương, chợt nhìn lại, chỉ thấy xương gò má trắng ởn, mái tóc trong gió kéo dài vô tận, cuốn khẩu súng vừa rơi dưới đất lên, vứt cho Trương Huyền.
Khẩu súng thế tới hung hãn, để không bị đánh vào mặt, Trương Huyền theo bản năng đưa tay đỡ lấy, nhưng không ngờ cùng lúc đó tiếng súng vang lên, bụng cảnh sát thường phục đối diện trúng đạn, từ trên cầu thang ngã xuống.
Trương Huyền rất kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, liền thấy Nhiếp Hành Phong trong tay cũng cầm một khẩu súng, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn đối thủ.
“Phát súng kia không phải tôi bắn!”
Thấy sau khi ném khẩu súng cho cậu, nữ quỷ mang theo con gái nháy mắt biến mất trong không trung, không cẩn thận lại bị nữ quỷ gài bẫy, Trương Huyền tức giận chỉ muốn chửi bậy, để không bị hiểu lầm, cậu vội vàng treo súng ở ngón trỏ, nòng hướng xuống dưới, lớn tiếng la lên về phía mấy người đó.
Đối phương còn chưa đáp lại, người bên cạnh đã mở miệng trước, Nhiếp Hành Phong dùng giọng điệu trầm ổn nói: “Tôi biết, đó là tôi bắn.”
Trương Huyền lần thứ hai kinh ngạc, nhìn từ hướng đạn bắn ra, khả năng Nhiếp Hành Phong nổ súng là lớn nhất, nhưng cậu không thể nào tưởng tượng được Nhiếp Hành Phong sẽ chủ động khiêu khích, việc này đối với tình cảnh trước mắt của họ vô cùng bất lợi.
“Bởi vì hắn muốn giết em.”
Nhiếp Hành Phong giải thích cho cậu, không đợi cậu đáp lại, đối diện truyền đến tiếng súng trước, thấy đồng nghiệp bị thương, đám người đồng thời chĩa nòng súng bắn về phía hai người họ. Xung quanh không có chướng ngại vật, Trương Huyền đành phải nổ súng bắn tắt hai ngọn nến, trong không gian đen kịt như vậy tương đối dễ ẩn thân và chạy trốn.
Có mấy viên đạn bắn vào người đồng, phát ra tiếng vang leng keng, ngay sau đó đầu vai cậu bị túm lấy, Nhiếp Hành Phong ôm cậu lăn sang một bên, thừa dịp hỗn loạn, hai người đẩy rương gỗ về phía trước, sau đó trốn ở không gian phía sau rương, chợt nghe thấy đạn bắn vào đám đồ bằng bạc, gây ra tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên không ngừng, đống đồ cổ nữ quỷ dốc lòng bảo vệ bị bắn trúng vỡ tan tành.
Tình trạng hỗn loạn giằng co rất lâu, mãi sau tầng ngầm mới một lần nữa rơi vào yên ắng, cách rương gỗ, Trương Huyền láng máng nghe thấy tiếng thở hổn hển đối diện, có người chậm rãi đến gần, cậu giơ súng hướng lên lầu tùy tiện nã một phát, không biết đạn bắn đến chỗ nào, phát ra tiếng vọng liên tiếp, thừa lúc tạp âm, cậu kéo kéo Nhiếp Hành Phong, ý bảo anh mau đi cùng mình.
Nhưng Nhiếp Hành Phong chỉ hơi động đậy một chút, lại lập tức ngồi trở lại mặt đất, Trương Huyền tới kéo anh, bàn tay truyền đến cảm giác âm ấm dính dấp, Nhiếp Hành Phong rên rỉ ngã vào lòng cậu,
Mùi máu tanh xộc vào mũi, Trương Huyền kinh hãi, vội vàng đỡ lấy Nhiếp Hành Phong, lấy di động bật lên, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, một lượng máu lớn từ ngực bụng Nhiếp Hành Phong phun ra, máu bắn ra rất xa, nhuộm đỏ cả áo cậu.
Trương Huyền không biết Nhiếp Hành Phong bị thương lúc nào, thấy sắc mặt anh trắng bệch, định dùng đạo bùa cầu máu giúp anh, bị anh nắm chặt cổ tay, đưa súng qua, nói: “Mặc kệ tôi, em đi trước đi.”
“Mặc kệ anh, nhìn anh chờ chết sao!?”
Thấy sắc mặt Nhiếp Hành Phong ngày càng trắng, Trương Huyền hốt hoảng kêu lên, đột nhiên thấy bóng người nhoáng lên, nghĩ đến chuyện chính những người này khiến Nhiếp Hành Phong bị thương, cậu cũng không nén được lửa giận nữa, chợt đứng lên, bắn một phát về phía người kia.
Người kia bị bắn lảo đảo một cái, ngay cả tiếng cũng chưa phát ra đã ngã về phía sau, ngay sau đó Trương Huyền lại nổ súng liên tiếp về mấy người còn lại, Nhiếp Hành Phong nhìn thấy, vội đứng lên, quát: “Đừng giết người!”
Anh nắm tay Trương Huyền đè sang một bên, ai ngờ đối phương nhân cơ hội này nổ súng, đạn xuyên qua ngực Nhiếp Hành Phong bắn vào tường đối diện, máu túa ra trước mắt Trương Huyền, còn mang theo chất lỏng âm ấm, nói cho cậu hay một giây trước nó còn chảy trong cơ thể người kia.
Màu máu nhuộm đỏ mắt Trương Huyền, trong nháy mắt nhìn thấy Nhiếp Hành Phong trúng đạn, cậu cảm nhận được không phải là phẫn nộ, mà là ngỡ ngàng, sau đó nhìn thấy Nhiếp Hành Phong ngã về phía trước, cậu muốn tới đỡ anh, sau đầu truyền đến tiếng gió, có người tiện tay nhặt bình sứ vỡ dưới đất lên, hung hăng đập về phía cậu.
Trương Huyền nghiêng người tránh ra, túm lấy tay người đàn ông vặn ra ngoài, bẻ trật khớp cánh tay gã, lại dùng đầu gối húc vào bụng gã, khiến gã ngã xuống đất, tay kia giơ súng lên, nã một phát vào gã, tiếp theo là những người khác, cậu giết đỏ cả mắt, chỉ cảm thấy Nhiếp Hành Phong bị thương, đều là lỗi của những người này, nếu không phải bọn họ đuổi sát không rời, Nhiếp Hành Phong tuyệt nhiên không xảy ra chuyện, nên một kẻ cũng không thể tha!
Lệ khí theo cương khí đạo pháp đồng loạt xông len, dưới sự công kích của Trương Huyền bốc thành gió lớn, tranh chữ treo trên vách tường bị cuốn lên, rách thành mảnh nhỏ, bay lượn trong không trung, tiện đà đánh về phía đám người, lệ khí ép thẳng như đao kiếm, có người bị đâm phải, trên người tức khắc ứa ra từng vết máu, đau đớn ôm lấy vết thương gào to.
Lúc này súng đã trở thành đồ trang trí, chưa đến mấy giây tất cả đám người đã bị đả thương ngã xuống đất, cơn giận của Trương Huyền chưa ngơi, một mình một súng tiến lên trước, người cuối cùng thấy tình thế không ổn, vừa lăn vừa bò chạy về phía cầu thang, bị cậu vung tay áo một cái, người nọ liền bị gió mạnh cuốn về, nặng nề ngã xuống trước mặt cậu, Trương Huyền lạnh lùng nhìn, sau đó giơ súng nhắm vào mi tâm gã.
Ngọn nến ở góc tường chẳng biết được đốt lại từ lúc nào, ánh nến chập chờn chiếu vào đôi mắt lam kia, không thể nói rõ là yêu dã hay quỷ dị, người đàn ông cùng Trương Huyền nhìn nhau, thứ có thể cảm nhận được chỉ là sự lạnh giá mãnh liệt, tứ chi không tự chủ được co quắp, xuất phát từ phản ứng bình thường trong lúc sợ hãi tột độ, Trương Huyền trong mắt gã lúc này hệt như quỷ mị, bóng dáng hư ảo đong đưa, như thật như ảo, thần trí bị tình huống quái dị trước mắt làm cho càng hỗn loạn hơn, chỉ biết kêu to: “Tha mạng! Tha cho tôi, tôi không muốn chết! Không muốn chết!”
“Bang!”
Tiếng kêu gào bị tiếng súng át đi rồi ngưng bặt, sau một lúc im lặng ngắn ngủi tiếp đó lại thêm mấy tiếng.
“Bang! Bang bang!”
“Trương Huyền!”
Tiếng súng xa xa truyền đến, mỗi một tiếng vang lên, trong lòng Nhiếp Hành Phong không nhịn được thắt lại, trong bóng tối hoàn toàn không thể nhìn rõ vật càng tăng thêm nỗi sợ hãi, anh chẳng nhìn thấy gì, không cách nào đoán được giờ Trương Huyền ở đâu, trong tình trạng gì, mà bản thân anh lại đang trong không gian nào.
Bàn tay nắm chặt hơi run, không phải vì sợ hãi, mà là khẩn trương trước mối nguy hiểm chưa biết, Nhiếp Hành Phong đưa tay cầm Tê Nhận, do dự một chút lại rút tay về, trực giác nói cho anh biết quanh mình tràn đầy nguy cơ, nhưng nguy hiểm chưa đến, anh không thể rối loạn trận cước trước.
Tiếng gọi không được đáp lại, Nhiếp Hành Phong lại gọi một tiếng nữa, đổi lấy là sự im ắng kéo dài, lần này không những không nghe thấy tiếng súng, ngay cả cảnh sát thường phục cũng dường như biến mất, trong bóng tối chỉ còn lại một mình anh, bốn phía còn tĩnh mịch hơn cả cái chết, khiến anh có thể nghe rõ ràng cả nhịp tim mình.
Điện thoại di động hình như bị phá hỏng trong lúc đánh nhau, ấn thế nào cũng không có phản ứng, bên người không có công cụ chiếu sáng khác, Nhiếp Hành Phong đành phải dựa vào ký ức lần tìm ở xung quanh, lúc Trương Huyền ngã xuống lầu anh có nhìn thấy loáng thoáng, nhưng chỗ ấy giờ lại là một bức tường, bất kể anh ấn thế nào, cũng không tìm được nơi có thể mở ra.
Có đôi khi khiến người ta sợ hãi không phải là ma quỷ, mà là cảm giác bất an khi không thể biết được tình trạng của đối phương, cảm giác bóng quỷ lay động bốn phía, âm khí từ bốn phương tám hướng kéo đến, Nhiếp Hành Phong nhớ lại những chuyện đám người Chung Khôi trải qua ở nơi này, trên người Trương Huyền lại mang theo phệ hồn kính, khiến anh không khỏi lo lắng cảnh ngộ giống thế cũng có thể xảy ra với họ hay không.
Anh ngừng thở, mong đợi bản thân có thể cảm ứng được ý thức của Trương Huyền, nhưng qua rất lâu vẫn không có chút phản ứng nào, cách đó không xa có tiếng động mơ hồ truyền đến, là tiếng vang vui tai khi hạt pha lê chạm vào nhau phát ra.
Tim Nhiếp Hành Phong chợt nảy lên, lo Trương Huyền lại bị đôi mẹ con quỷ kia ám hại, vội vàng theo tiếng đuổi theo, nhưng kỳ quái là rõ ràng âm thanh ngay ở gần, nhưng bất kể anh đi thế nào, cũng không thể đến gần nơi phát ra, tiếng pha lê như đang chơi trò trốn tìm với anh, liên tục vang lên trước mặt anh, ở giữa còn kèm theo tiếng cười của bé gái, lúc cười lúc ngừng, quấy nhiễu khiến tâm trạng anh càng thêm khó chịu.
“Trương Huyền!” Anh nhịn không được lớn tiếng kêu lên.
Phía trước vang lên tiếng cười nhạt, anh nghe thấy giọng nữ quỷ nói: “Đi thêm về phía trước mấy bước, ngươi có thể thấy hắn.”
Nhiếp Hành Phong nửa tin nửa ngờ, nhưng ngay lập tức cảm nhận được khí tức thuộc về Trương Huyền, anh chạy tới, dưới chân lại vấp một cái, ngã lên thân thể một người.
Người nọ nằm thẳng trên mặt đất không hề có chút tiếng động, nhưng hơi thở của y Nhiếp Hành Phong không thể quen hơn được nữa, đưa tay đỡ lấy, lại chạm vào chất lỏng dính ướt, Nhiếp Hành Phong không nhìn thấy gì, ôm y lên, muốn biết y bị thương ở đâu, lại lung lay một cái — cỗ thân thể này chỉ có nửa người trên, còn không có đầu và nửa bên cánh tay, thân thể đã sớm lạnh, cảm xúc lạnh như băng khiến anh cảm thấy mọi thứ đều không chân thật.
“Mọi người đều nói hắn không chết được, nên ta tách rời hắn ra.” Xa xa truyền đến tiếng nói xa xăm của nữ quỷ: “Xem ra hiệu quả không tồi, đến bây giờ, hắn còn chưa có dấu hiệu sống lại.”
Bóng tối khiến thị giác trở thành thứ trang trí, song Nhiếp Hành Phong cho rằng lúc này không nhìn thấy gì đối với anh may mắn hơn, nếu không nói không chừng anh sẽ lập tức giết con quỷ kia, phẫn nộ hét lên: “Tại sao ngươi làm vậy!?”
“Bởi vì các ngươi cản trở ta báo thù!” Nữ quỷ gào to hơn: “Ngươi biết ta chờ ở chỗ này bao lâu rồi không? Ta có thể giết ông ta ngay tức khắc, nhưng các ngươi lại cứ một mực ngăn cản!”
Nghe xong những lời này, tim Nhiếp Hành Phong vẫn luôn treo lên liền hạ xuống, tỉnh táo nói: “Trương Huyền nói quỷ thoại liên thiên, quả nhiên không sai, ngươi hoàn toàn không có bản lĩnh giết cậu ấy, cậu ấy ở đâu, lập tức đưa ta đi!”
“Đúng, ta không giết được, nhưng những người đó có thể, ta chỉ xé xác hắn sau khi bọn họ giết mà thôi, ta không giết người lung tung, ngay cả Diêm Vương cũng không đưa ta đi được.” Nữ quỷ cười nhạt: “Trên đời này muốn báo thù có rất nhiều cách, không nhất định phải tự mình động thủ, ngươi có biết ta xé xác hắn thế nào không? Chém ngang lưng trước, rồi đến cái đầu, linh thể hắn xin ta tha thứ suốt, đáng tiếc…”
Dù biết đó không phải là chân tướng, Nhiếp Hành Phong vẫn không thể nào chịu nổi lời nói lung tung của nữ quỷ, nhấc chân đá mảnh vụn quan tài dưới chân ra, nữ quỷ bị đánh trúng, phát ra tiếng thét liên tiếp, nhưng vẫn lạnh lẽo cười nói: “Hắn đã chết, ngươi tức giận cũng vô dụng, bây giờ có phải ngươi đang rất hối hận vì không cứu được hắn đúng không, ngay cả người mình thích cũng không cứu được, đúng là đồ bỏ đi…”
Tê Nhận chém ra, hàn quang của cổ khí chiếu sáng không gian tăm tối, hai tay Nhiếp Hành Phong cầm chuôi Tê Nhận chém xuống, nữ quỷ cuống quýt né tránh, lại vung tay áo, nhất thời ác quỷ oan hồn đang quanh quẩn bốn phía đồng loạt vọt tới Nhiếp Hành Phong, ngăn cản ánh sáng của Tê Nhận.
Nhiếp Hành Phong coi thường đám yêu ma tiểu quỷ này, cầm đao ngang trước ngực, quát lên: “Ngươi còn dám ăn nói lung tung, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Hào quang Tê Nhận quét qua bóng tối, chiếu sáng bóng quỷ chập chờn đối diện, pháp khí chiếu rọi nửa bên mặt bị hóa thành xương khô của nữ quỷ, nửa mặt kia vặn vẹo không ra hình dáng vốn có, nhìn Nhiếp Hành Phong cười nhạt: “Không tin lời ta, sao ngươi không dám quay đầu nhìn, mau nhìn xem! Tình nhân của ngươi đã thành bữa ăn trong bụng quỷ đói rồi đấy!”
“Câm mồm!”
Nhiếp Hành Phong đương nhiên không tin nữ quỷ, nhưng tiếng động của vô số quỷ đói đang tranh nhau ăn hài cốt bên cạnh không ngừng lọt vào tai, anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng rôm rốp khi xương cốt bị dùng sức nhai nuốt, Trương Huyền đang cầu cứu anh, bên tai vang vọng tiếng kêu khóc của cậu, Nhiếp Hành Phong nghe đến nổi da gà, rốt cuộc không nhịn được vung đao bổ về phía ác quỷ.
Lệ khí của Tê Nhận bị sự phẫn nộ của anh kích động, nhất thời hào quang bắn ra bốn phía, không mất bao lâu đám quỷ mị kia đã bị chém sạch, xương trắng vỡ thừa cũng theo đó biến mất, nữ quỷ thấy tình thế không ổn, xoay người muốn chạy trốn, bị anh đuổi theo chém một đao xuống, lưỡi Tê Nhận dấy lên một quầng ánh lửa, nữ quỷ bị thiêu đốt kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt đã bị ánh lửa nuốt hết.
Cạch cạch…
Tiếng vang phá vỡ vắng lặng ngắn ngủi, một người gỗ nhỏ từ không trung rớt xuống, lăn đến trước mặt anh, người gỗ đã bị lửa thần đốt thành tro, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được mặt mày dữ tợn, dung mạo trông rất sống động, dường như chỉ cần thêm một chút oán khí nữa cho nó, nó có thể lập tức sống lại.
Quả nhiên là con rối bị giật dây, Nhiếp Hành Phong cười lạnh, tiến lên một cước dẫm vỡ người gỗ, hai tay cầm chuôi đao, đối mặt với không gian tối tăm trầm giọng quát lên: “Phó Yên Văn, ra đây!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Sư Chấp Vị
Quyển 9 - Chương 4
Quyển 9 - Chương 4