DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Sư Chấp Vị
Quyển 10 - Chương 3

Bởi vì Tố Vấn cứ khăng khăng, Khúc Tinh Thần sau khi lái xe ra ngoài, đành phải chuyển đường đến bệnh viện trước. Lúc này đã hừng đông, cơn mưa xối xả qua đi, trên đường không nhìn thấy chiếc xe nào, chỉ có xe của họ chạy băng băng dưới ánh đèn, trong xe yên lặng, Khúc Tinh Thần lái xe ở phía trước, Trương Huyền và Tố Vấn ngồi ở phía sau, vụ việc lạ lùng vừa gặp phải còn liên quan đến mạng người, tâm tình mọi người đều không tốt, trừ tiếng hít thở ra, trong xe không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.

Lúc sắp tới bệnh viện, Khúc Tinh Thần đột nhiên thả chậm tốc độ xe, sống lưng thẳng tắp, Tố Vấn cảm nhận được lãnh ý nháy mắt ngưng tụ lại trên người ông ta, vội hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bên cạnh có xe cảnh sát.”

Khúc Tinh Thần chỉ xe cảnh sát dừng ở cửa hàng tiện lợi bên đường, cảnh sát thường xuyên tuần tra nửa đêm, việc này cũng không kỳ quái, nhất là đêm hôm mưa gió dễ xảy ra tình huống ngoài ý muốn như thế này, Tố Vấn nói: “Đừng để ý đến họ, lái qua đi.”

Xe lái đi, nhưng không bao lâu phía sau liền vang lên tiếng còi cảnh sát, thấy xe cảnh sát đuổi theo, Trương Huyền lầm bầm: “Nhất định là hôm nay kiếm được nhiều quá, ông giời nhìn tôi không vừa mắt.”

“Không sao, bị hỏi, ông cứ nói là không cẩn thận bị thương, cấp cứu đến bệnh viện.”

Tố Vấn bình thường trầm mặc ít nói, mà trong lúc xử lý việc lớn y ngược lại là người tỉnh táo nhất, dặn dò Khúc Tinh Thần, Khúc Tinh Thần gật đầu tỏ ý mình đã biết, thấy cảnh sát tuần tra ra chỉ thị đỗ xe với mình, ông ngoặt đầu xe, dừng lại ở bên đường, kéo xửa sổ xe xuống, chờ bị hỏi.

“Kiểm tra theo thông lệ, xin hãy phối hợp.” Hai cảnh sát tuần tra xuống xe, đi đến trước cửa sổ, một người trong đó khom lưng dò xét bên trong, sau khi nói lời mở đầu theo quy định, lại đòi bằng lái xe của Khúc Tinh Thần, vừa kiểm tra vừa hỏi: “Các ông đi đâu?”

“Bạn tôi bị thương, đưa cậu ấy đến bệnh viện.” Khúc Tinh Thần chỉ chỉ người phía sau, giải thích.

Ông rất ít tiếp xúc với cảnh sát, lúc trả lời có vẻ khá căng thẳng, cảnh sát tuần tra có chút kinh nghiệm là có thể nhìn ra ông ta không bình thường, Trương Huyền đành phải phụ họa cùng: “Buổi tối lúc chúng tôi đang chơi mạt chược thì đèn treo đột nhiên rơi xuống, tôi liền thành cái dạng này.”

Băng vải quấn trên đầu cậu xua tan nghi ngờ của cảnh sát tuần tra, xem xong bằng lái, lại nhìn tướng mạo ba người, thuận miệng hỏi: “Chơi mạt chược ba người mà chơi suốt đêm?”

“Bốn người, trong nhà phải để lại một người coi nhà chứ.” Chỉ sợ Khúc Tinh Thần lại để lộ sơ hở, Trương Huyền cướp lời đáp: “Mau thả được chưa, nếu không tôi sắp chảy máu đến chết rồi.”

“Giờ biết lo rồi à, vừa rồi chạy xe nhanh lúc trời mưa như thế thì không sợ xảy ra tai nạn?”

Bị trêu chọc, Trương Huyền trừng Khúc Tinh Thần một cái, thảo nào bị cảnh sát để mắt tới, thì ra là vấn đề của tài xế, Khúc Tinh Thần nhìn qua không giống người sẽ phóng quá tốc độ, cậu nghĩ so với việc mau chóng đưa mình tới bệnh viện, Khúc Tinh Thần còn sốt ruột đi xử lý thi thể hơn.

Đối với một người ngoài hoàn toàn không tham gia đánh lộn mà nói, biểu hiện của Khúc Tinh Thần có hơi quá mức, nếu đổi là Sơ Cửu, Trương Huyền sẽ không nghi ngờ chút nào, nhưng Khúc Tinh Thần tính tình hướng nội, thậm chí có phần thiếu quyết đoán, đêm nay giúp Tố Vấn với một thái độ kiên định khác thường, ngược lại không giống ông ta ngày thường.

“Rầm!”

Tiếng vang đột nhiên truyền tới từ phía sau cắt ngang suy nghĩ lung tung của Trương Huyền, Tố Vấn cũng đồng thời cứng đờ người, chứng tỏ không phải ảo giác của cậu, tiếng động kia truyền tới từ cốp sau, hai người nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, trong cốp xe phía sau trừ cỗ thi thể kia, họ không tưởng tượng ra được còn có thứ gì khác có thể tạo ra tiếng động lạ.

Trước khi cảnh sát tuần tra chú ý tới, Trương Huyền dùng chân đạp xuống ghế xe, ý bảo Khúc Tinh Thần đi nhanh lên, cũng may cảnh sát tuần tra thấy có người bị thương, không nói thêm gì nữa, giơ tay lên cho đi, ai ngờ đúng lúc họ muốn thở phào, lại bị gọi lại.

“Cốp sau chưa đóng chặt.”

Bên ngoài truyền đến tiếng cảnh sát, họ muốn ngăn lại thì đã muộn, một cảnh sát tuần tra đi xuống trước cốp xe, định đóng nắp khép hờ lại, nhưng một sợi vải vắt bên ngoài dẫn tới sự chú ý của anh ta, đưa tay kéo ra, đúng lúc này, đột nhiên một lực mạnh từ trong cốp xe truyền đến, có một thứ túm lấy cổ tay anh ta kéo vào phía trong, anh ta không đề phòng, cả cánh tay bị kéo vào, bắp thịt bị nắp sắt của xe gọt phải, đau đớn kêu lên thảm thiết.

Theo cỗ sức mạnh kia tăng lên, nắp cốp sau bị húc mở ra một khe lớn, nửa người cảnh sát tuần tra bị kéo vào trong, biến cố bất ngờ dọa những khác bối rối, một cảnh sát tuần tra khác không lo để ý đến Khúc Tinh Thần nữa, nhanh chóng rút súng đến gần cốp sau.

Do đèn đường xung quanh quá tối, nắp cốp xe chỉ mở ra một nửa, cảnh sát tuần tra chỉ có thể nhìn thấy đồng nghiệp bị kẹp hơn nửa người ở bên ngoài, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của anh ta, không khỏi tê dại da đầu, không thể biết rõ tình huống trước mắt, điều duy nhất anh ta có thể nghĩ được là có tên côn đồ trốn ở trong cốp xe gây án hành hung, đưa tay hất nắp xe lên, giơ súng chĩa vào người bên trong, đang định cảnh cáo, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền sợ đến ngây người, môi run rẩy, tiếng cảnh cáo hóa thành một nốt Fa từ trong miệng tuột ra.

Nửa người đồng nghiệp bị kéo mạnh vào trong cốp dựa lệch vào trong, cảnh sát tuần tra không nhìn thấy rõ mặt anh ta, nhưng nửa người trên của anh ta đã máu thịt lẫn lộn, một móng vuốt không biết của động vật gì khoát lên người anh ta không ngừng cào xé, bởi vì đau đớn, toàn thân anh ta đang run rẩy, nhưng âm thanh hạ xuống rất nhanh, biến mất trong tiếng kêu gào giống như loài thú.

Cảnh tượng quá mức thảm thiết, trong đầu cảnh sát tuần cảnh trống rỗng, mãi đến khi chất lỏng nóng hôi hổi phun vào mặt, anh ta mới hồi phục tinh thần, cho rằng đó là động vật hung dữ cỡ lớn lén lút nuôi, cuống quýt bắn pằng pằng mấy phát súng về phía động vật, nhưng ngoại trừ đổi lấy tiếng gào dữ tợn hơn, không hề được tác dụng gì, đợi anh ta phát hiện thấy nguy hiểm muốn chạy trốn thì đã muộn, động vật bị chọc tức, ném thức ăn trong tay đi, từ trong xe vọt ra, nhảy bổ về phía anh ta.

Kia hẳn là một người, ít nhất nó có ngoại hình thuộc về loài người, nhưng động tác lại gần với loài thú, trên mặt dính mảng máu lớn, một bên trán gồ lên rất khoa trương, thoạt nhìn giống sừng, cảnh sát tuần tra còn chưa kịp phản ứng đã bị nó ngửa mặt húc ngã, há to miệng, hàm răng sắc nhọn kề lên cổ anh ta.

Hệt như sức nặng ngàn cân đè lên ngực, cảnh sát tuần tra nghe thấy tiếng vỡ của xương ngực chính mình, sức lực trong nháy mắt bị hút hết, máu nóng theo anh ta thở dốc chảy rất nhanh ra ngoài cơ thể.

Khi nghe thấy tiếng hét thảm đầu tiên, ba người trong xe đã biết không ổn, nhưng giữa chỗ ngồi phía trước và cốp phía sau của xe Khúc Tinh Thần bị tách ra, cửa xe lại tự động khóa lại vào lúc nguy cấp, nghe tiếng gào không dứt lọt vào tai, Trương Huyền lòng nóng như lửa đốt, đập hai cái cửa không mở ra, vội vàng lấy Tác Hồn Ti, cầm ngược đầu cán đập về phía cửa xe.

Dưới thần lực của pháp khí, cửa xe bị phá ra, đáng tiếc đợi cậu nhảy xuống chạy nhanh về phía sau, mọi việc đã muộn, hai cảnh sát tuần tra một nằm nghiêng trong xe, một ngửa mặt nằm trên đất, trên người còn có một sinh vật đang quỳ, móng vuốt trên hai tay sinh vật sắc nhọn, rạch rách động mạch anh ta, máu phun lên không trung như cột nước, nó há miệng hút máu vào.

Lại nhìn sắc mặt cảnh sát tuần tra, hẳn là hết hy vọng cấp cứu rồi, Trương Huyền giận dữ, phi Tác Hồn Ti tới, nện mạnh lên lưng quái vật kia, đánh cho nó luôn miệng kêu lên những tiếng quái dị, không lo hút máu nữa, xoay người lủi sang một bên.

“Sao hắn lại biến thành thế này!?” Tố Vấn đuổi sát theo, thấy quái vật giương nanh múa vuốt trước mắt, không khỏi thất thanh kêu to.

Mấy tiếng đồng hồ trước sinh vật còn tính là con người, lúc này đã biến thành mặt mày dữ tợn, thân thể sưng phù lên gấp đôi lúc trước, một bên trán gồ lên quỷ dị, hàm răng cũng sắc nhọn giống loài thú, vết máu màu nâu dính trên ngực trái, nhưng vị trí bị dao vảy vàng đâm trúng dường như đã khép lại, đúng như Sách Nhân Phong nói lúc còn sống, hắn thực sự biến thành quái vật.

Bị cản trở săn mồi, nó phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, thân thể cong lại, bắt chước tư thế tấn công của loài thú bổ về phía Trương Huyền, tình trạng Trương Huyền không tốt, thấy quái vật thế tới hung hãn, chỉ có thể lắc mình né tránh, đồng thời vung Tác Hồn Ti định bày kết giới phòng ngự, nhưng không ngờ linh lực sử đụng được một nửa thì hết, Tác Hồn Ti gắng gượng ngăn cản quái vật tấn công, nhưng kết giới không thể bày xong.

Thấy Trương Huyền gặp nguy hiểm, Tố Vấn vội vàng xông lên tương trợ, vũ khí của y là roi mềm, hiệu quả giống Tác Hồn Ti, mượn cương khí của Tác Hồn Ti khua roi mềm lên, cản quái vật lại, mũi roi quất vào đùi nó, trong tiếng kêu gào xương đùi của nó bị roi cắt đứt.

Mất đi chống đỡ, quái vật gục về phía trước, nhưng còn chưa để Tố Vấn thở phào, đã thấy nó lại từ dưới đất lập tức xông lên, dùng một cái chân khác chống đỡ thân thể bổ về phía mình.

Lúc quái vật vung hai tay lên, bùa trừ tà trên tay chợt bắn kim quang ra, Tố Vấn bị kim quang đánh phải, liền cảm thấy toàn thân đau đớn, roi tiếp theo không quất ra được, bị quái vật trở tay vung một vả tới, đánh y bay sang một bên, không đợi y bò dậy, lại xông lên dùng hai tay giữ chặt cổ y.

Cổ Tố Vấn đau đớn, động mạch y bị móng tay bén nhọn kẹp lại, nếu không liều mạng dùng linh lực chống đỡ, có lẽ cũng đã bị hạ độc thủ giống cảnh sát tuần tra, gắng gượng ngẩng đầu lên, chỉ thấy mắt quái vật to chừng hạt đậu, lồi ra ngoài, không hề che giấu sát khí đối với mình, trên người nó còn vẽ rất nhiều bùa chú đạo gia, đó là thứ khiến yêu loại như hắn kiêng kỵ nhất, bị cương khí bùa chú gặm nhấm, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không nói nên lời, sức lực càng yếu đi, liều mạng dùng mấy đạo linh chú để chống đỡ nhưng đều không được, thần trí bắt đầu dần mơ hồ, mất đi năng lực chống đỡ.

Trong hoảng hốt liền nghe bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết, ra là Trương Huyền xông tới, giống như lúc trước, dùng Tác Hồn Ti khóa cổ quái vật, nó không sợ pháp chú đạo bùa, nhưng rất sợ Tác Hồn Ti, sau khi bị cuốn phải, thân thể to lớn lập tức phát run, không dám liều lĩnh nữa.

Tận dụng thời cơ, Trương Huyền chịu đựng khó chịu, thừa dịp quái vật không thể phản kháng, hai tay chập lại giao trước ngực, đốt ngón tay đan chéo vào nhau, làm thế thu nạp, dùng chỉ quyết tru tà gọi Long Thần ra, quát lên: “Càn khôn tá vị, lôi điện tề hành, thần binh tật hỏa như luật lệnh, kỳ hỏa, tru tà!”

Pháp chú tru tà vừa xuất hiện, liền nghe xung quanh vang lên tiếng gào thét, Long Thần theo lời kêu gọi của cậu hiện ra nguyên hình, đầu rồng hơi ngẩng, muốn cắn nuốt quái vật vào chính giữa thiên hỏa, lại không ngờ đúng lúc này Khúc Tinh Thần đột nhiên xông tới, giơ tay xuất ra đạo bùa tùy thân, ngăn cản pháp chú của Trương Huyền.

Trương Huyền vốn không đủ linh lực, bị Khúc Tinh Thần ngăn cản như thế, khí điều khiển nhất thời giảm đi quá nửa, hai hình bóng Long Thần xuyên qua kết thời do Khúc Tinh Thần dùng đạo bùa làm ra, đạo bùa nhanh chóng đốt lên, giống như một bức tường lửa, đứng sừng sững giữa quái vật và Trương Huyền, sau đó Long Thần vọt vào bầu trời đêm, tiếng gầm thét càng lúc càng xa, thân hình tiêu tan.

Quái vật giống như sợ lửa, nhìn thấy ánh lửa liền kêu lên một tiếng kỳ quái, không lo đối phó với Tố Vấn nữa, lủi ra chạy về phía xa, Tác Hồn Ti của Trương Huyền nửa đường bị ngăn cản, thấy Long Thần tự động quy vị, mặc cho cậu gọi thế nào cũng không đáp lại nữa, trước mắt chỉ thấy bức tường lửa cháy hừng hực do đạo bùa xây nên, chính là thanh thế Khúc Tinh Thần lợi dụng Long Thần tạo ra.

Không ngờ ông ta lại lấy pháp thuật của mình hóa thành của bản thân, Trương Huyền rất kinh ngạc, xem ra mấy năm nay Khúc Tinh Thần đã hoàn toàn thấm nhuần tu pháp đạo học, không còn là tiểu sư đệ nhún nhường nhát gan trên tuyết sơn kia nữa.

Giật mình trước đạo thuật của Khúc Tinh Thần, đồng thời Trương Huyền cũng không thể hiểu nổi hành động của ông ta, vung Tác Hồn Ti đánh tan bức tường lửa, chỉ thấy Tố Vấn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chẳng biết thương thế y ra sao, Trương Huyền không đuổi theo quái vật nữa, tiến tới đỡ y lên gọi tên y, nhưng không nhận được mảy may đáp lại.

“Đừng lo lắng, chỉ là do Tố Vấn đạo thuật quá nông, bị pháp chú đánh phải, nhất thời ngất đi, tỉnh lại rất nhanh thôi.”

Khúc Tinh Thần không nói lời này còn đỡ, ông ta vừa nói ra, ngược lại khiến cho Trương Huyền nổi giận, mắt thấy thân hình quái vật biến mất trong đêm, không thể đuổi theo nữa, tức giận hỏi ông ta: “Sao ông lại cản tôi giết yêu?”

“Ta đã nói sẽ siêu độ nó.”

“Có thể siêu độ thì mới siêu độ, không thể siêu độ thì phải giết!”

Trên đầu bị thương, trong lúc tức giận Trương Huyền cảm thấy hai bên huyệt thái dương đều đang giật lên thình thịch, với tính cách căm hận yêu linh của Khúc Tinh Thần trong quá khứ, sau khi nhìn thấy quái vật liên tiếp giết hai người, ông ta lại vẫn nói ra được những lời này, khiến Trương Huyền không khỏi nghi ngờ Khúc Tinh Thần có phải bị ma quỷ gì phụ thân hay không, nhìn cảnh sát tuần tra chết thảm bên cạnh, cậu rất hối hận vừa rồi ở quán bar không dứt khoát trừ yêu trước, cậu vốn tin đạo thuật của Khúc Tinh Thần có thể trấn áp yêu khí trên người Sách Nhân Phong, hiện tại xem ra, ông ta không phải không trấn áp được, mà là lúc làm phép đã động chân động tay.

Nỗi bực mình được truyền đạt sang không giữ lại chút nào, Khúc Tinh Thần hơi chột dạ quay đầu đi, ánh mắt quét qua hai người chết vô tội, biểu cảm trở nên sắc bén nói: “Vừa rồi là ta suy đoán sai lầm, ta sẽ nói rõ chuyện này, cậu chăm sóc Tố Vấn cho tốt, những chuyện khác để ta làm.”

Chuyện gì khác?

Không đợi Trương Huyền mở miệng hỏi, Khúc Tinh Thần đã chạy xa, nhìn ông ta đuổi theo phương hướng quái vật biến mất, Trương Huyền rất muốn nói vật kia quá tà khí, một mình ông ta có lẽ không ứng phó được, nhưng hiển nhiên Khúc Tinh Thần không suy nghĩ sâu xa thêm, vận dụng linh lực chạy cực nhanh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Trương Huyền đành phải từ bỏ việc ngăn cản, với tình hình hiện tại của cậu, vẫn nên ở lại chăm sóc người ta thì sáng suốt hơn.

Cũng may Tố Vấn chỉ ngất đi, không đáng ngại, nhưng màu máu in trên cổ y lại ghê mắt kinh lòng, vừa rồi vuốt sắc của quái vật đâm vào động mạch y, giả như hơi lệch đi, có lẽ y cũng sẽ mất mạng giống cảnh sát tuần tra, chỉ tưởng tượng thôi, Trương Huyền đã cảm thấy tim đập nhanh, cậu không thể tưởng tượng nổi nếu Sơ Cửu biết Tố Vấn xảy ra chuyện, sẽ trở nên điên cuồng thế nào.

“Yên tâm, sẽ không để ngươi chết thêm lần nữa đâu.”

Cậu vỗ vỗ đầu Tố Vấn tỏ vẻ an ủi, lại nhìn cảnh sát tuần tra vô tội, hai người đã bỏ mình, hồn phách từ trên người bọn họ thoát ra, lại có vẻ vô tri vô giác, không biết nên đi về phương nào, chỉ vất vưởng ở xung quanh, thỉnh thoảng lại hít mùi máu trên người tử thi, giống như tràn đầy hiếu kỳ đối với thế giới sau cái chết.

Vì sao tiểu  Bạch Vô Thường và chú Mã còn chưa đến nhỉ?

Thu hồn người chết, đây là phép tắc vốn có của cõi âm, nếu thời gian dài hồn phách không được mang đi, sẽ biến thành du hồn dã quỷ, đến lúc đó luân hồi địa phủ sẽ bị xáo trộn, mà những vong hồn này cũng sẽ mất đi cơ hội chuyển thế, bởi vậy thông thường vừa có người chết, âm sai địa phủ sẽ lập tức chạy tới, trừ phi họ bị việc gì gấp buộc chân.

Thấy du hồn hai người mờ mịt trôi dạt ở gần đấy, hình thể dần dần biến thành màu đen, giống như muốn rời đi, Trương Huyền nôn nóng, đã có hai mạng người biến mất trước mắt cậu, nếu ngay cả hồn phách họ cũng biến mất, vậy cậu đúng là uổng công làm thiên sư, vội vàng buông Tố Vấn ra, chạy tới cản lại hai hồn phách, cuốn Tác Hồn Ti lên hông họ, dùng giống như xích khóa hồn của Mặt Ngựa, lại bấm đốt ngón tay bắn vào giữa chân mày họ, quát lên: “Vây!”

Theo cậu ra lệnh, hồn phách bị pháp khí vây khốn, cố định không nhúc nhích ở đó, Trương Huyền tiến tới kéo hai cái, thấy hình bóng chúng xám xịt, không giống quỷ hồn vừa chết bình thường lắm, không khỏi nhíu mày, đang định nhìn kỹ, liền thấy hồn phách run rẩy rất nhanh, hai mắt đồng loạt nhìn thẳng về phía sau mình, dáng vẻ giống như gặp quỷ.

Cái tỷ dụ gặp quỷ này rất không thỏa đáng, bởi vì bản thân chúng là quỷ, thứ có thể khiến quỷ sợ đến vậy là gì chứ? Trương Huyền không tưởng tượng được, nhưng cậu rất nhanh liền thấy bóng ngược phản chiếu trên mặt đất, vóc người thấp bé mập mạp, tốc độ lại cực kỳ nhanh, cậu vừa xoay người, còn chưa thấy rõ người tới là ai, trán đã bị hung hăng đánh phải.

Trong thời gian không dài lắm, cùng một chỗ chịu hai đòn nặng, máu lần thứ hai chảy xuống, màu máu che mờ đường nhìn, đại não ngừng lại cùng lúc hai tay cậu giơ lên, ngã nhào xuống đất.

Hung thủ dường như không ngờ Trương Huyền dễ dàng bị mình đánh ngất như thế, trái lại sợ hãi lui về sau hai bước, sau khi phát hiện không phải cậu diễn trò, lúc này mới căm tức gắt một câu, tiến tới kéo cổ áo cậu, vốn định cho cậu hai cái bạt tai, nhưng rất nhanh nhìn thấy hồn phách bị Tác Hồn Ti trói trước mắt, mà một đầu khác của Tác Hồn Ti lại nằm trong tay Trương Huyền.

Đúng là đạp nát giày sắt không kiếm được, vô tình vớ phải chẳng tốn công, thứ ngày nhớ đêm mong đột nhiên nằm trong tầm tay, trong mắt hung thủ bắn ra màu sắc tham lam, lập tức cướp lấy pháp khí nọ, lại không ngờ rằng ngón tay vừa chạm vào chuôi Tác Hồn Ti, nó liền tự động thu hồi lại từ trên người hồn phách, chớp mắt biến mất, hung thủ vội vã bắt lại, hai tay gắng sức nắm lấy trên không trung, nhưng chỉ cầm được không khí.

“Khốn kiếp, đây là chuyện gì?”

Từ khi học đạo đến nay, hắn từng nghe không ít truyền thuyết về Tác Hồn Ti, nhưng thủy chung không có duyên được gặp một lần, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy trong gang tấc, thần khí lại lướt qua hắn, hắn càng nghĩ càng không cam lòng, lại không biết nó ẩn đi đâu, thế là một bụng lửa giận đều trút lên người Trương Huyền, lấy con rối mang theo bên người nhét vào tay cậu, đang định niệm chú, chợt nghe phía xa có người quát lên: “Dừng tay!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hung thủ có tật giật mình, không lo để ý đến Trương Huyền nữa, đứng lên bỏ chạy, người nhìn thấy đuổi theo, bắn đạo bùa trong tay về phía lưng hắn, hung thủ chạy vắt chân lên cổ, gắng gượng tránh được đạo bùa, đầu cũng không dám ngoảnh lại, loạng choạng chạy xa.

Người nhìn thấy muốn đuổi theo, nhưng nhìn Trương Huyền ngã nghiêng dưới đất, đành phải dừng bước lại, kệ cho hung thủ chạy trốn, hắn ngồi xổm xuống nhìn Trương Huyền, than thở: “Cậu rốt cuộc phải gây ra bao nhiêu phiền toái mới vừa lòng đây?”

Lúc Trương Huyền tỉnh dậy cảm giác duy nhất chính là đầu rất đau, đau đớn kéo đến toàn thân, cả người như bị xe nghiền qua, nhúc nhích cũng cảm thấy tốn sức, cảm giác này rất quen thuộc, trước đó không lâu sau khi cậu trở về từ nghi thức chuộc hồn cũng như thế này, song lần này tệ hơn, bởi vì ngoại trừ linh lực bị chấn động, cậu còn bị ngoại thương.

Mở mắt ra, cảnh vật xung quanh hơi mơ hồ, ngay cả bóng người bên giường kia cũng có vẻ rất mông lung, cậu lại gắng sức nháy mắt mấy cái, theo ý thức khôi phục, lần này cậu thấy rõ, người ngồi bên giường chính là Nhiếp Hành Phong.

“Chủ tịch, em có bị phá tướng không?”

Sau khi xác định đây là phòng ngủ nhà cậu, Trương Huyền hỏi vấn đề cậu quan tâm nhất trước tiên, cũng thành công làm tiêu tan lo lắng trong lòng Nhiếp Hành Phong – so với phá tướng, anh càng lo tên này có phải bị đánh ngu đi rồi không.

“Chẳng lẽ em không nên lo lắng những vấn đề khác hay sao?” Anh tức giận hỏi.

“Lo là anh có lo lắng cho em không?”

Sự thực chứng minh Nhiếp Hành Phong lo lắng là không cần thiết, chỉ số thông minh của Trương Huyền khiến cậu ta sau khi hơi tỉnh táo liền phát hiện tâm trạng Nhiếp Hành Phong rất tệ, bèn cười ha ha nói chêm chọc cười, tiện thể nháy mắt ra hiệu, tỏ ý tình trạng của mình bây giờ rất tệ.

Cậu cố gắng biểu hiện đã thành công, sau khi thấy cậu khó chịu, Nhiếp Hành Phong khong trách cứ cậu nữa, lấy gối đầu đệm vào sau lưng, để cậu có thể hơi ngồi dậy, về phần phá tướng cậu quan tâm, bị Nhiếp Hành Phong ném sang một bên.

“Mặt mũi không quan trọng.” Nhiếp Hành Phong nói: “Cho dù em phá tướng, tôi vẫn muốn em.”

“Ha ha…”

Lần này Trương Huyền cười là phát ra từ nội tâm, nhưng cười kéo đến vết thương trên trán, cậu đau đớn liên tục hít hà, đưa tay sờ, phát hiện trên trán quấn vài vòng băng gạc, còn quấn rất chặt, hiển nhiên lúc cậu hôn mê đã được băng bó thêm một lần nữa, cậu lầm bầm: “Thực ra em có thể dùng pháp thuật chữa trị, cái này khó coi quá.”

“Nếu em có thể dùng pháp thuật chữa trị, cũng sẽ không bị đập hai lần.”

Trương Huyền bị vặc lại hết lời phản đối, quay đầu nhìn hai bên một chút, rèm cửa sổ bốn phía đều kéo vào, trong phòng tối om om, ngay cả thời gian cũng không thấy rõ, hỏi: “Chủ tịch, em đói, có phải anh ở bên cạnh em rất lâu rồi không? Đúng rồi, Tố Vấn thế nào? Ai đưa chúng em về?”

Đúng là nhiều vấn đề, thông thường đây là biểu hiện Trương Huyền đang lảng tránh trọng điểm, Nhiếp Hành Phong cũng không ép cậu, bị thương nặng như vậy, có thể tỉnh lại ngay đã là không tệ rồi, anh gọi điện thoại mời bác sĩ đang đợi lệnh trong nhà lên phòng, lại nhờ Chung Khôi đưa cơm đến, nói với Trương Huyền: “Em ngủ gần một ngày rồi, Tố Vấn không sao, cậu ta còn tỉnh sớm hơn em, có điều tinh thần không tốt lắm, tôi bảo Hamburger tới cạnh cậu ấy rồi.”

“Anh khẳng định anh bảo Hamburger qua không phải để kích thích y?”

Rất tốt, có thể phản bác mình nhanh nhạy như thế, xem ra tiểu thần côn ngay cả kiểm tra cơ bản cũng không cần.

Ánh mắt không vui trừng đến, Trương Huyền một giây sau ngậm miệng, một lần nữa nằm lại giường kêu: “Đầu đau quá, đau quá, Chủ tịch, em chết mất.”

“Kêu có tinh thần thế, Trương Huyền, anh diễn kịch chẳng có tý đạo đức nghề nghiệp gì cả.”

Lần này không cần Nhiếp Hành Phong đâm chọt, cửa mở ra, Chung Khôi tiến vào, thấy Trương Huyền biểu hiện khoa trương, nhịn không được mở miệng trước, hôm nay y được nghỉ, sau khi làm xong cơm nước vẫn đợi Trương Huyền tỉnh lại, cùng chờ với y còn có bác sĩ, có điều sau khi làm kiểm tra cho Trương Huyền xong, bác sĩ nhịn không được nói giỡn: “Không sao, xương sọ cậu rất cứng, có thể đập hạch đào.”

Bác sĩ đã làm việc rất lâu ở Nhiếp gia, ông nói như vậy chứng tỏ thương thế của Trương Huyền không nghiêm trọng như vẻ ngoài, Nhiếp Hành Phong thở phào nhẹ nhõm, anh biết Trương Huyền không sao, nhưng không sao không có nghĩa là sẽ không đau, khi thấy người cả mặt đầy máu bất tỉnh nhân sự, phản ứng đầu tiên của anh là đau lòng, sau đó là giận dữ, bởi vậy trong khoảng thời gian Trương Huyền ngủ say, đầu óc anh chỉ quanh quẩn một ý niệm, đó chính là món nợ này anh nhất định phải thanh toán rõ ràng với hung thủ!

“Vậy có để lại di chứng chấn thương sọ não gì đó không?” Thấy bác sĩ tùy tiện kiểm tra một chút liền muốn đi, Trương Huyền rất nghi ngờ ông ta làm có lệ.

“Nhìn cậu thèm ăn như thế hẳn là không có.” Ánh mắt bác sĩ đảo qua một bàn thức ăn trước mặt cậu, thấy vẻ mặt Trương Huyền đoán hẳn là cậu sẽ quét sạch đồ ăn: “Người bệnh bị chấn thương sọ não sẽ không có biểu hiện như thế.”

Nói hình như hơi có lý.

Trương Huyền đem canh trứng nóng bốc khói vài hớp nuốt vào bụng, giơ ngón tay cái với Chung Khôi, tỏ ý tài nấu nướng của y lại nâng cao rồi.

Nghe nói Trương Huyền đã tỉnh lại, Hamburger cũng phi tới thăm, chỉ là Chung Khôi nhìn ra Nhiếp Hành Phong có chuyện muốn nói với cậu, liền ngăn luôn con vẹt ở ngoài cửa, Trương Huyền chỉ nghe thấy tiếng líu ríu ngoài cửa hồi lâu, sau đó cửa đóng lại, xem ra Hamburger bị Chung Khôi khuyên đi rồi.

Gian phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Trương Huyền đang ăn cơm, thấy sắc mặt Nhiếp Hành Phong không tốt lắm, cậu giải thích: “Đêm qua là chuyện ngoài ý muốn, kỳ thực sau khi phát hiện ra tình hình em có liên lạc với anh, nhưng không ngờ điện thoại di động của em lại bị sét đánh hỏng.”

“Tôi biết.”

Nhiếp Hành Phong lấy chiếc di động đen xì của Trương Huyền kia ra, vỏ ngoài bị nứt ra từ giữa, tình trạng đen thùi lùi giống như từng bị đốt, có thể biến thành như thế cũng thật kỳ quặc, may mà Trương Huyền không có việc gì.

“Tôi đã đến quán bar, toàn bộ đường dây thiết bị điện bên trong đều bị chập mạch.”

Sấm sét đêm qua xảy ra đột ngột, Trương gia bên này không nghiêm trọng như quán bar, nhưng sau khi Nhiếp Hành Phong bị tiếng sấm đánh thức cũng không ngủ được nữa, lại thêm điện thoại Trương Huyền không kết nối được, càng tăng thêm sự bất an của anh, dứt khoát lái xe đi tìm, sau đó quỷ xui thần khiến thế nào rẽ vào quán bar, khi thấy bên trong quán bar lộn xộn, anh liền biết dự cảm của mình đã linh nghiệm.

Trong quán bar xảy ra chuyện gì anh không thể nào biết được, nhưng nhìn từ tình trạng hiện trường nhất định rất gay go, anh hối hận tối qua không nghe đề nghị của Trương Huyền, đi cùng cậu đến đài truyền hình – nếu như mình cùng tới, nhất định sẽ lái xe đưa cậu về, như vậy sẽ không xảy ra chuyện cậu bị thương.

Những lời này Nhiếp Hành Phong không nói, nhưng ở bên nhau lâu như vậy, chỉ nhìn vẻ mặt của anh, Trương Huyền cũng đoán ra được anh nghĩ gì, chỉ là bản thân cậu cũng không hề gì, biết đâu có Nhiếp Hành Phong đi cùng sẽ thay đổi mọi chuyện đêm qua, cũng chứng tỏ cậu sẽ không gặp được Sách Nhân Phong, cậu rất hứng thú với một loạt quá trình từ sự xuất hiện thần bí, chết đi, đến hóa quỷ của Sách Nhân Phong, để so sánh, chút thương nhỏ này không tính là gì.

Nhìn Nhiếp Hành Phong, sự phiền muộn không hề che giấu chút nào của anh khiến Trương Huyền rất hưởng thụ, có điều nghĩ đến chuyện anh khăng khăng không đi cùng mình đến đài truyền hình, Trương Huyền đổi lời an ủi đến bên mép thành đòi hỏi, cắn miếng bánh đậu đỏ, thờ ơ nói: “Không sao, chỉ cần sau này anh bằng lòng cổ vũ ủng hộ em, em sẽ tha thứ cho anh lần này.”

“Được.”

Câu trả lời sảng khoái khiến Trương Huyền càng cảm thấy bản thân ăn hai gậy quả là đáng giá, phải biết rằng bản thân sự tồn tại của Nhiếp Hành Phong chính là quảng cáo, khán giả thấy chủ tịch Nhiếp thị cũng mua sản phẩm bùa hộ mệnh của mình, nhất định càng ủng hộ hơn, đến lúc đó cho dù giá cả nâng lên gấp bốn, gấp năm cũng tuyệt đối không thành vấn đề, biệt hiệu của anh quả nhiên không gọi sai, đúng là miu miu có tài chiêu tài có phúc chiêu phúc có khác!

Chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi, Trương Huyền đã thấy vui rồi, cơ mà không để mình tỏ ra quá vui vẻ, cậu vội vàng cúi đầu giả vờ uống canh, cũng không biết Nhiếp Hành Phong có nhìn thấy không, anh nói: “Tố Vấn đã kể mọi chuyện xảy ra với tôi, chúng ta chỉ lệch nhau mấy phút, nếu tôi tới sơm hơn một chút, là có thể gặp được các em.”

“Quá khứ không thể thay đổi, chỉ có thể nhớ lại, nén bi thương thuận theo hoàn cảnh đi Chủ tịch.”

Trương Huyền vỗ vỗ vai Nhiếp Hành Phong tỏ vẻ an ủi, cậu uống xong canh, lại càn quét thức ăn, sau khi ăn no, lại cầm miếng bánh gạo bỏ vào miệng, thấy cậu ăn như hổ đói, Nhiếp Hành Phong nở nụ cười, xem ra bác sĩ nói không sai, chỉ nhìn tiểu thần côn ngon miệng thế này, hẳn là cậu không có chuyện gì.

“Nếu em không mệt, thì kể lại những gì xảy ra đi.” Để tránh cho cậu chết nghẹn, Nhiếp Hành Phong đi rót cho cậu chén trà.

“Em giờ không thể khỏe hơn được nữa, tấu nói cũng không có vấn đề gì, cơ mà Chủ tịch hôm nay không phải anh có một khách hàng rất quan trọng phải tiếp đãi sao? Không tới công ty à?”

Trương Huyền thế này anh nào có tâm trạng tới công ty? Việc tiếp khách hàng đều giao cho em trai làm, Nhiếp Hành Phong nói: “Chuyện bên công ty đã có người xử lý, tôi xử lý chuyện của em.”

Vừa nghe Nhiếp Hành Phong có hứng thú với những việc mình trải qua, Trương Huyền có tinh thần hơn, uống trà kể lại chuyện hôm qua cậu làm sao tới quán bar, gặp phải người kỳ quái từ bên ngoài đến như nào, làm sao bị tấn công, sau đó Khúc Tinh Thần xuất hiện, cố ý giấu tử thi, nhưng không ngờ giữa đường tử thi đột nhiên vùng dậy, còn tấn công hai cảnh sát tuần tra.

Nói đến đây, Trương Huyền dừng một chút, hỏi: “Cảnh sát tuần tra thế nào rồi? Xảy ra chuyện lớn như vậy, em nhất định sẽ bị cảnh sát để mắt tới.”

“Không sao, người cứu các em đã động chân tay một chút, giờ cảnh sát đặt trọng điểm lục soát ở chỗ khác.”

“Ai cứu em vậy?”

Nhiếp Hành Phong không đáp, mà hỏi: “Em nói lúc Khúc Tinh Thần xuất hiện ở cửa có một bãi nước đọng?”

“Đúng vậy, nên em nghĩ có lẽ lúc em bị tấn công thì ông ta đã xuất hiện, nhưng không biết tại sao lại không giúp đỡ, pháp thuật hiện tại của ông ta cao thâm hơn không ít, nếu có ông ta giúp đỡ, chuyện tình chắc chắn sẽ không trở nên tệ như vậy.” Liên tưởng đến tình hình lúc đó, Trương Huyền nhíu mày nói: “Lần thứ hai ông ta cũng thế, giống như trơ ra, ngược lại lúc em muốn giết quái vật thì lại chạy tới ngăn cản, Chủ tịch, anh không cảm thấy kỳ quặc sao? Ông ta bình thường để ý Tố Vấn như vậy, theo lý thuyết Tố Vấn gặp nguy hiểm, ông ta phải đi giúp đỡ đầu tiên mới đúng chứ?”

Nhiếp Hành Phong trầm ngâm không nói gì, Trương Huyền không quấy rầy anh nữa, với tay cầm một quả lê lên tiếp tục gặm, vừa ăn vừa nghĩ nếu đêm qua có Chủ tịch ở đó thì tốt rồi, ít nhất anh sẽ nhìn thấy Khúc Tinh Thần trơ ra xuất phát từ nguyên nhân gì.

Lúc quả lê bị gặm gần như còn lại cái hột, Nhiếp Hành Phong nói: “Khúc Tinh Thần có thể biết Sách Nhân Phong.”

“Em cũng cho là thế, lúc ông ta thấy Sách Nhân Phong, vẻ mặt giống như gặp quỷ vậy, ông ta khăng khăng không cho Tố Vấn báo cảnh sát, nói là vì tốt cho y, nhưng em nghĩ ông ta chỉ là không muốn làm to chuyện.”

“Làm to chuyện thì sao?”

Việc này thì Trương Huyền không biết, lại thò tay lấy một quả đào ăn, đêm qua chảy nhiều máu như thế, cậu phải bồi bổ lại thật tốt mới được.

Nhiếp Hành Phong cũng không hỏi nhiều nữa, có lẽ tất cả nội tình cần chính Khúc Tinh Thần giải đáp, anh cầm lấy cây côn sắt đen nhánh xem tỉ mỉ nhiều lần, cảm thấy hoa văn bên trên rất giống bùa chú Trương Huyền hay vẽ.

“Chủ tịch, anh cầm nó về à?”

Phát hiện thủ phạm đả thương mình, Trương Huyền tạm thời dừng ăn, tò mò lại gần xem cùng.

Kia thực ra là một cây côn sắt dài hơn hai thước, ở giữa có hai con ốc vít xoay xung quanh, sau khi thu lại thì không đến hai mươi phân, rất tiện để mang theo. Toàn bộ xung quanh côn sắt đều là bùa chú, nhưng không phải là vẽ, mà là khắc từng đao, lại dùng chu sa tô lên, trong lạnh giá lộ ra đầy sát khí, Trương Huyền nhìn theo bùa chú, không khỏi ơ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

Đêm qua gấp gáp, cậu chưa chú ý đến côn sắt, giờ mới phát hiện bùa chú trên côn thì ra có lai lịch rất lớn, thảo nào Tố Vấn không chịu nổi linh khí của chú ngữ, mà sau khi cậu bị thương máu cũng chảy không ngừng, xem ra đều là do những chú ngữ này tạo ra.

“Có vấn đề gì?”

Sau khi Nhiếp Hành Phong thấy quán bar không có ai mới chú ý đến côn sắt, lúc đó anh còn chưa biết đây chính là hung khí làm hại Trương Huyền, nhưng trên côn có máu, giống như có thứ gì đó dẫn dắt, khiến anh cất cây côn đi.

“Bùa chú này rất có học vấn, nếu em nhớ không nhầm, hẳn là chú ngữ do tổ sư gia chúng em chế ra, dùng để đuổi ma giết quỷ tránh hung cầu phúc, nói chung chính là thứ rất vạn năng đó, sau này có không ít học trò mô phỏng vẽ theo, nhưng đều không nắm được mấu chốt, mô phỏng chẳng đâu vào đâu, bùa chú này gặp mạnh càng mạnh, dù là ma cũng không thể trấn áp nó.”

“Em không nhớ nhầm chứ?”

“Không đâu, khi còn bé em từng nhìn thấy sư phụ vẽ, ông ấy cò từng dạy em đó.”

“Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó, anh xem hoa văn này thật sự quá khó, lại không kiếm được tiền, em ghi lại rất nhiều lần nhưng cũng chỉ nhớ được đại khái, có điều sư phụ chắc chắn biết.”

Nhiếp Hành Phong tin nguyên nhân Trương Huyền không nhớ được tuyệt đối chỉ có điều cuối cùng, nhận được ánh mắt lên án của anh, Trương Huyền cắn miếng đào, lầm bầm: “Quỷ bình thường dùng bùa chú bình thường cũng đủ rồi, nếu cả đời này không gặp được ma, chú ngữ phức tạp như thế chẳng phải học tốn công? Anh xem đấy, dù Sách Nhân Phong biết, nhưng không phải cuối cùng vẫn toạch đấy thôi?”

Được rồi, điều này không quan trọng, ít nhất Trương Huyền cũng chuyển cho anh một đầu mối quan trọng — Sách Nhân Phong biết bí mật bất truyền của phái thiên sư, có thể quen biết Khúc Tinh Thần, vậy thì rốt cuộc chuyện gì có thể khiến một thiên sư chính quy sợ hãi đến mức đó?

“Vì sao hắn cứ liên tục nói đến búp bê?”

“Không biết, đừng hỏi em.”

Trán Trương Huyền bị đánh vỡ, đầu vẫn luôn đau dữ dội, Sách Nhân Phong lại như điên cuồng, nói năng lộn xộn, nên những gì cậu nghe được còn không bằng một nửa Tố Vấn.

Thấy không hỏi được gì, Nhiếp Hành Phong lấy búp bê từ trong túi ra đưa cho cậu, muốn hỏi có phải liên quan đến con búp bê này hay không, ai ngờ Trương Huyền vừa nhìn thấy búp bê em bé trong tay anh, phụt một tiếng thiếu chút nữa phun miếng đào ra ngoài, vội vàng rút khăn giấy luống cuống lau, lại chỉ vào con rối kêu lên: “Thứ này rất tà môn, anh lấy ở đâu ra?”

“Đây không phải chính là búp bê các em nói à?” Nhiếp Hành Phong ngược lại cảm thấy khó hiểu trước phản ứng của Trương Huyền, giải thích: “Nó vẫn được nắm chặt trong tay em, em hôn mê cũng không buông tay.”

Nếu không phải vậy, anh cũng sẽ không cố ý cất con rối cổ quái như này đi.

Nghe Nhiếp Hành Phong nói, Trương Huyền lắc đầu liên tục: “Anh nhầm rồi, con búp bê của Sách Nhân Phong bị Khúc Tinh Thần cầm đi rồi.”

Cậu lấy búp bê lật qua lật lại xem một chút, phát hiện cũng được khắc bằng gỗ, cỡ cũng xấp xỉ con của Sách Nhân Phong, chỗ khác nhau là con rối này không mặc quần áo, ngũ quan không rõ, trên người khắc một vài chữ không rõ nghĩa, cậu xoay con rối lại, liền thấy phía sau con rối điểm chữ đỏ, giống như một thanh đao, đâm thẳng vào giữa lưng.

Tuy đọc không hiểu những chữ kia, nhưng nhìn vào khiến người ta khó chịu, đây tuyệt đối không phải là búp bê gỗ dân gian dùng để cầu phúc hoặc làm thế thân, Trương Huyền nhíu mày nói: “Đồ chơi này thật tà môn, em hoàn toàn không có ấn tượng đã từng nhìn thấy nó, Chủ tịch, anh khẳng định không nhầm chứ?”

“Không.”

Trương Huyền cũng chỉ tùy tiện hỏi, cậu biết tác phong xử sự của Nhiếp Hành Phong, không có khả năng hồ đồ trong chuyện nhỏ như thế này, ôm trán hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, hỏi: “Anh còn chưa nói rốt cuộc là ai cứu em?”

Xảy ra chuyện lớn như vậy, dù cậu tỉnh lại trong cục cảnh sát cũng không kỳ quái chút nào, ngay từ đầu cậu còn tưởng là Nhiếp Hành Phong thần thông quảng đại, giờ mới phát hiện chân tướng cũng không đơn giản như vậy.

Bị hỏi đến, đầu mày Nhiếp Hành Phong hơi hơi nhíu lại, sau đó cho cậu một đáp án ngoài dự liệu — “Trương Chính.”

“Cái gì?”

Trương Huyền xoa xoa trán, để tránh đầu óc bị thương dẫn đến nghễnh ngãng, nhưng lời lặp lại của Nhiếp Hành Phong cho thấy cậu không hề nghe lầm — “Là Trương Chính cứu em, cậu ta nói lúc chạy đến vừa vặn nhìn thấy có người muốn hại em, nên đã cứu em, để không khiến em liên lụy đến án hình sự, cậu ta liền đưa em và Tố Vấn đến nhà mình, là tôi đến nhà cậu ta đón em về.”

Ít nhất Trương Chính giải thích như vậy.

Lúc nhận được điện thoại liên lạc của Trương Chính, Nhiếp Hành Phong đang lái xe vòng vo ở gần quán bar, biết được hành tung Trương Huyền, anh chạy ngay tới, bác sĩ tư nhân nhà Trương Chính băng bó cho Trương Huyền, Trương Chính nói với anh bởi vì sự việc quá kỳ quặc, đưa đến bệnh viện sẽ rước lấy phiền phức không cần thiết, nên mới đưa họ về nhà.

Về phần quá trình Trương Huyền bị thương, Trương Chính cũng không rõ lắm, hắn nói lúc mình đến Trương Huyền và Tố Vấn đều đang ngất xỉu, để cứu Trương Huyền, hắn không đuổi theo hung thủ, mà là trên đường về nhà mới gọi điện thoại báo cảnh sát, xe là của Khúc Tinh Thần, cảnh tượng lại vô cùng đẫm máu, sẽ khiến cảnh sát tạm thời đè vụ án xuống, không đến mức truy xét ngay đến Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong chỉ cần để ý phía camera giao thông một chút, lúc cảnh sát đến nhà chuẩn bị tốt tâm lý là được.

“Hắn vậy mà lại giúp chúng ta?” Nghe Nhiếp Hành Phong kể lại, Trương Huyền rất giật mình, cậu còn tưởng rằng sau khi trải qua sự kiện chuộc hồn trên tuyết sơn kia, Trương Chính sẽ mang lòng khúc mắc với cậu, không ngờ hắn lại ra tay giúp đỡ.

Nhiếp Hành Phong không nói gì, anh không thích tùy tiện nghi ngờ người khác, nhưng sự xuất hiện của Trương Chính ở hiện trường giết người cũng không phải ngẫu nhiên, nên thay vì nói hắn đang giúp Trương Huyền, chẳng thà nói hắn không muốn gây thêm rắc rối.

Trương Huyền cũng nghĩ đến điểm này, nghi ngờ hỏi: “Hắn có nói vì sao hắn đến đó không? Đừng nói với em là đêm giông tố hắn ra ngoài ngắm cảnh nhé.”

“Tôi không hỏi, cậu ta cũng không nói, cậu ta chỉ nói tấn công em là một người đàn ông có vóc dáng rất lùn đầu tóc bù xù, lúc đó búp bê được nắm chặt trong tay em, cậu ta tưởng rằng đó là manh mối, không lấy đi, sau đó búp bê được tôi mang về.”

“Hắn có lừa người không vậy?”

“Không biết, nhưng tạm thời chưa tìm ra được lý do cậu ta phải lừa tôi.”

Nhưng tốt bụng như vậy sẽ khiến người ta cảm giác rất kỳ quái, Trương Huyền cảm thấy với tính cách của Trương Chính, có cơ hội đơn độc gặp mình, nói không chừng sẽ giảm lỏng, mặc hắn thích gì được nấy, chứ không phải chủ động liên lạc với Nhiếp Hành Phong.

Chẳng lẽ cậu suy nghĩ về nhân tính quá tối tăm rồi ư?

Không nghĩ ra, Trương Huyền lại cầm một quả quýt định tiếp tục ăn, bị Nhiếp Hành Phong cản lại: “Em đã ăn rất nhiều rồi, vừa tỉnh lại, phải biết điều độ chứ.”

Trơ mắt nhìn quả quýt đến miệng rồi còn bay mất, Trương Huyền nhịn không được lầm bầm: “Cũng đâu phải vận động trên giường, cần gì điều độ.”

Có lẽ trên phương diện nói chuyện anh cũng nên giáo dục Trương Huyền cái gì gọi là điều độ.

Dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa cắt ngang trò chuyện của hai người, không bao lâu tiếng bước chân lộc cộc của Chung Khôi vang lên từ xa đến gần, cửa phòng bị đẩy ra, y lại không đi vào, dán đầu lên khe cửa nói: “Mã tiên sinh tới thăm, Chủ tịch anh có muốn xuống tiếp khách không?”

Mã Linh Xu tới?

Một giây sau Trương Huyền ném hết vấn đề ăn uống ra sau đầu, xuống giường giành trước: “Tôi cũng xuống.”

“Trương Huyền, anh có muốn thay quần áo không?”

Tiếng hỏi chưa ra hết, Trương Huyền đã chạy ra ngoài: “Không cần, đều là người một nhà.”

Đội ngũ người một nhà của cậu lại tăng thêm từ bao giờ vậy?

Ngó ngó bộ đồ ngủ màu lam đậm đầy trăng sao của Trương Huyền kia, Chung Khôi nói với Nhiếp Hành Phong theo phía sau: “Xem ra anh ấy không cần gặp bác sĩ nữa.”

“Không cần đâu.” Nhiếp Hành Phong mỉm cười đáp lại: “Nhưng có lẽ có người cần.”

Trương Huyền khỏe lại, không đồng nghĩa với việc sự kiện lần này đã kết thúc, hoàn toàn ngược lại, nó chỉ vừa mới kéo ra màn mở đầu, dám làm hại Trương Huyền, anh nghĩ kết cục những kẻ đó tuyệt đối không chỉ đơn giản là gặp bác sĩ thôi đâu.

Đọc truyện chữ Full