DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Sư Chấp Vị
Quyển 12 - Chương 10-2

Đáng tiếc kết quả lại khiến hắn thất vọng. Tuy Trương Chính rất tức giận, không không dùng vũ lực với hắn, mà dùng pháp thuật giống vậy kéo hắn lên, sau đó dán một tờ đạo bùa lên người hắn.

“Một yêu loại cấp thấp mà cũng dám nói bậy nói bạ.” Trương Chính cười lạnh nói: “Thiên sư chúng ta trừ gian diệt ác, phò trợ chính nghĩa đến chết mới thôi. Ích kỷ ở chỗ nào?”

“Thứ chính nghĩa mà ngươi nói chỉ vì lợi ích của chính ngươi mà thôi. Một khi có người quay lưng lại với tôn chỉ của các ngươi, sẽ bị các ngươi coi là phe đối lập, muốn diệt trừ càng nhanh càng tốt, hơn nữa còn gán cho đối phương tội danh tà đạo. Phó Yên Văn làm như thế, mà ngươi cũng chẳng khác gì. Cho nên hắn mới thu nhận ngươi. Các ngươi đúng là cá mè một lứa!”

“Không phải, ta không hề muốn Trương Huyền chết!”

“Thực ra lúc Phó Yên Văn dặn dò kế hoạch cho ngươi, ngươi đã nghĩ đến kết cục rồi phải không? Chỉ là ngươi không muốn thừa nhận mà thôi. Nhưng ngươi cũng không cần phải hổ thẹn. Ta nghĩ với tính cách của Trương Huyền, ngài ấy hoàn toàn không quan tâm đến sự giúp đỡ bố thí của kẻ không cùng lý tưởng như ngươi đâu.”

Trương Chính không phản bác nữa, chỉ giận dữ nhìn Ngân Bạch. Hơi thở của hai người đều nặng nề, một phần vì đau đớn, một phần vì tức giận. Nhưng cuối cùng Trương Chính không lên tiếng nữa, sau khi dán đạo bùa xong, hắn thầm thì mệnh lệnh. Ngân Bạch liền thấy cơ thể Trương Huyền chậm rãi di chuyển về phía trước, tư thế rất cứng nhắc, giống nhảy hơn là đi.

Hắn nhớ lại truyền thuyết cản thi của Tương Tây. Ngay sau đó, chính bản thân hắn cũng không tự chủ bước đi theo chú ngữ. Ngân Bạch hoảng hốt vội vàng dùng ý niệm chống lại, nhưng ý niệm của hắn dường như bị sự lạnh lẽo khóa chặt. Hắn chỉ cảm thấy ánh hào quang của bùa chú lóe lên trước mắt, làm thần trí của hắn mù mờ không rõ, vô ý thức đi theo mệnh lệnh của Trương Chính.

Cửa phòng mở toang, ba người lần lượt ra ngoài. Ngân Bạch đi ở giữa, đây là lần đầu tiên hắn được đi ra ngoài kể từ khi bị nhốt lại, và có lẽ cũng là lần cuối cùng. Hắn vừa thầm tự giễu, vừa bước theo Trương Chính chậm rãi đi về phía hành lang dài. Hắn phát hiện hai bên hành lang đều là những căn phòng, nhìn từ biển số phòng có thể đoán được đây là phòng khách sạn. Lúc trước hắn đã nhiều lần suy đoán Phó Yên Văn sẽ nhốt họ ở đâu, nhưng không ngờ rằng lại là khách sạn/

Song đây không phải là khách sạn bình thường. Sau khi đi vào thang máy, Ngân Bạch nhìn thấy phong cảnh bên ngoài vách tường trong suốt. Xung quanh vách tường có đầy nước và các loại cá giống như trong thủy cung. Nhưng khác ở chỗ nước nơi này đậm màu và tối tăm hơn. Theo thang máy càng lúc càng xuống thấp, Ngân Bạch cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ đang dồn nén xuống mình. Giả như có thể hoạt động, hắn nhất định sẽ thoát khỏi không gian này. Nhưng hiện giờ hắn chẳng thể làm được gì, chỉ mặc cho Trương Chính đưa mình ra ngoài sau khi thang máy dừng lại.

Con đường tiếp theo rất dài, trên đường gặp phải một vài người mặc đồng phục. Dương như họ đều không nhìn thấy sự tồn tại của đám người Trương Chính. Ngân Bạch nghĩ chắc hẳn đây là do Trương Chính dán đạo bùa lên người họ. Đi tiếp về phía trước, cảm giác nguy hiểm ngày càng rõ rệt. Mặt đất thỉnh thoảng lại rung lắc. Đáng tiếc nguyên thần của hắn bị pháp chú của Phó Yên Văn giam cầm, nên không thể thoát ra được. Tuy cả người đau đớn không sao chịu nổi, nhưng hắn lại không thể ngất đi, chỉ có thể liều mạng cắn răng chịu đựng.

Cuối cùng thần trí bị đau đớn cắn nuốt đến mức mơ hồ, hắn thực sư biến thành cái xác không hồn, không còn tri giác thuộc về mình, chỉ có thể di chuyển về phía trước theo mệnh lệnh của chú ngữ. Về phần Trương Chính dẫn họ đi đâu, hắn càng chẳng thể biết được. Mãi đến khi chú ngữ dừng lại, thần trí của Ngân Bạch mới quay về, hắn phát hiện họ tới một không gian đen ngòm giống như một khoang thuyền, xung quanh trưng bày vật phẩm hàng hải một cách ngăn nắp, nhưng thứ đó dùng vào chỗ nào thì không thể biết được.

Trương Chính ấn một vài nút trên bàn phím, chợt tiếng kim loại lần lượt vang lên, mặt đất nứt ra một cái hốc tròn to bằng cái giếng. Hắn lại ấn một nút, phía dưới cửa động vang lên tiếng giống như kim loại va chạm. Khứu giác của Ngân bạch khá nhạy bén, hắn ngửi thấy mùi mằn mặn bốc ra từ cửa động.

“Ta chỉ đưa các ngươi đến đây thôi.”

Sau khi làm xong mọi việc, Trương Chính đi tới trước mặt họ. Ngân Bạch còn chưa hiểu dụng ý của hắn, đã bị hắn đẩy vào ngực khiến cả người ngã ngửa vào trong cái động vừa rồi. Sau một khoảng tối tăm ngắn ngủi, dòng nước lạnh như băng chợt bao trùm lên người hắn. Ngân Bạch không thể động đậy, mũi và miệng bị sặc nước, cảm giác được vị mặn. Thì ra nơi này là đáy biển.

Đỉnh đầu lại vang lên tiếng động, ngay sau đó nước bắn lên tung tóe, cơ thể Trương Huyền cũng bị rơi xuống. Ngân Bạch liều mạng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một luồng ánh sáng ở bên trên lóe lên rồi vụt tắt. Trương Chính đóng cửa động lại, chỉ để lại một câu nói.

“Trương Huyền, vĩnh biệt!”

Có lẽ hắn còn nói thêm gì đó, nhưng Ngân Bạch không nghe được. Miệng vết thương trên cánh tay bị nước biển gặm nhấm, đau đến mức gần như hắn phải lăn qua lộn lại. Nếu không có chú ngữ của Phó Yên Văn, có lẽ hắn đã sớm hóa về nguyên hình. Nhưng bây giờ hắn chẳng thể làm gì, cứ thế chìm xuống đáy biển cùng Trương Huyền. Nhìn xung quanh ngày càng mờ đi, cơ thể ngày càng lạnh, hắn cảm nhận được cái chết đang đến gần.

Ngân Bạch chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết chìm trong biển. Từ khi tu đạo đến nay, hắn trải qua vô số lần mạo hiểm, nhưng không ngờ cuối cùng lại chết ở chỗ này. Hắn rất không cam lòng, nhưng cảm giác đó chẳng thể phá vỡ được lời nguyền mà Phó Yên Văn đã hạ với hắn. Ngân Bạch dùng khóe mắt liếc nhìn cỗ thi thể đã cứng nhắc từ lâu, hắn bỗng nhiên nghĩ có lẽ chính vì nắm chắc hai người họ có mọc cánh cũng khó thoát, nên Phó Yên Văn mới hào phóng đẩy họ thẳng xuống biển.

Trên mặt chợt cảm thấy mềm mịn, dường như tò mò hai vị khách không mờ mà đến này, lũ cá ở gần đó bơi tới, lượn qua lượn lại giữa hai người lọ. Cuối cùng sự lạnh lẽo nuốt sạch nỗi phẫn uất của Ngân Bạch, hắn chấp nhận số phận, thầm than thở: “Không ngờ cả đời này ta bày mưu tính kế, cuối cùng ngay cả người thân nhất của mình cũng không bảo vệ được. Vĩnh viễn chìm vào Bắc Hải chắc hẳn chính là sự trừng phạt đối với ta. Nếu ta sớm nói những điều hoài nghi về Phó Yên Văn cho các ngươi biết, có lẽ kết cục đã khác rồi.”

Không ai trả lời hắn. hai người vẫn chìm sâu vào trong nước biển lạnh lẽo. Ánh mắt bên trên bị tầng nước nặng nề ngăn cách, xung quanh ngày càng tối. Ngay cả cơ thể đang chìm của mình mà Ngân bạch cũng không nhìn thấy rõ. Cái chết sắp ập tới, hắn lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh, nói: “Nhưng có thể chết cùng thần Bắc Hải, cũng bõ uy danh suốt đời của ta.”

Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười nhạt. Lời cảm thán bị cắt ngang, Ngân Bạch nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Ngươi là cái thá gì mà dám đặt ngang hàng với ta?”

Giọng nói vừa lạnh lẽo vừa xa lạ, nhưng lại mang theo chút cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Ngân Bạch quay đầu nhìn về phía Trương Huyền, tim đập rộn ràng vì mừng rỡ, gần như hoài nghi đây là ảo giác của mình trước khi chết.

Nước biển mênh mông chập chùng, bốn phía vẫn u ám như trước, nhưng kỳ lạ là hắn lại nhìn thấy được vẻ mặt của Trương Huyền. Chẳng biết từ lúc nào Trương Huyền đã mở mắt ra, con ngươi như bị nước biển nhuộm lên, lóe lên ánh sáng màu lam sẫm lạnh lẽo. Phát hiện Ngân Bạch nhìn mình, ánh mắt Trương Huyền toát ra vẻ khinh thường, một lần nữa bật cười khe khẽ.

“Trên thế gian này người có thể đồng sinh cộng tử với ta, chỉ có một mình Nhiếp Hành Phong!”

Khí thế ngông cuồng không ai bì nổi phả vào mặt, khiến Ngân Bạch cảm thấy bức bối gần như không thở nổi, yết hầu nghẹn cứng. Hắn không còn nghi ngờ gì nữa, cung kính kêu lên: “Ngân Bạch bái kiến chủ nhân!”

Đáp lại hắn là cơn sóng triều cuốn tới. Thủy triều tự cuộn trào dưới đáy biển, mang theo động lượng mạnh mẽ ùa về phía họ. Ngân Bạch bị nước cuốn vào, cả người quay cuồng trong biển. Hắn ngửa đầu nhìn về phía trước, tuy xung quanh vẫn tối đen như mực, nhưng hắn vẫn có thể phân biệt được độ đậm nhạt của màu đen. Dường như có người đổ cả khay mực vào trong nước biển, màu mực chậm rãi hòa tan, màu sắc ở giữa là đậm nhất. Sau đó mực theo mạch nước ngầm chớp mắt hội tụ thành một thể, kim quang lấp lánh như ẩn như hiện trong nước biển.

Ngân Bạch còn chưa nhìn rõ đó là cái gì, vật thể đen như mực kia đã xoáy đến trước mặt hắn. Hóa ra đó là một con rồng khổng lồ, kim quang bắn ra từ sừng và móng của nó. Con rồng đen to lớn dữ tợn, lúc nó bơi, dòng nước cuộn trào mãnh liệt. Mắt thấy mình bị dòng nước cuốn đi, ngày càng chìm sâu xuống, Ngân Bạch đưa tay muốn bắt lấy nó. Nhưng giãy giụa cả buổi, hắn mới nhớ ra tình cảnh hiện giờ của mình, muốn há miệng kêu cứu lại bị làn nước chui vào đầy miệng không thể phát ra tiếng. Cũng may đúng lúc đó có thứ gì bơi tới, nâng hắn lên. Ngân Bạch quay đầu nhìn lại, hóa ra là một đoạn đuôi rồng.

Đáy biển trong chớp mắt sáng bừng lên, là do đuôi rồng phát ra ánh sáng. Đầu rồng quẫy một cái, cuốn hai người họ lên trên. Hóa ra đây là một con Ứng long khổng lồ. Nó chỉ tùy tiện vẫy móng rồng hai phát, dòng nước ngầm đã cuộn trào trên mặt biển.

Tình hình trên mặt biển bây giờ hẳn là càng tệ hơn nơi này.

Một suy nghĩ kỳ lạ trỗi dậy trong lòng Ngân Bạch. Sau khi cảm thấy hít thở dễ dàng hơn, hắn nhìn về phía Trương Huyền… Có lẽ nên gọi là Huyền Minh thì thích hợp hơn.

Người đàn ông lúc này đang tùy ý tựa vào lưng rồng. Mái tóc dài của y dường như hòa làm một với nước biển, áo xanh lỏng lẻo khoác trên người, thỉnh thoảng vạt áo lại bị dòng nước cuốn lên, để lộ ra đôi chân trần trắng như tuyết. Thứ duy nhất y giống Trương Huyền chính là đôi mắt xanh sẫm. Nếu Trương Huyền mang đến cho người ta cảm giác đẹp rạng ngời thì Huyền Minh lại là vẻ yêu dị không sao nhìn thẳng được,

Thế là Ngân Bạch rũ mắt xuống, làm ra tư thái mà một thức thần nên có. Một khắc sau, một luồng nhiệt nóng xông tới, hắn bị dòng nước xoáy vào trong, cảm giác lạnh lẽo đang trói buộc từ từ biến mất. Máu từ vết thương trên cánh tay hắn cũng ngừng chảy, không còn đau đớn như lúc đầu nữa.

“Chúng ta rơi xuống nước bao lâu rồi?”

Giọng nói lười biếng theo vang vọng theo làn nước. Huyền Minh động đậy một ngón tay trong nước, Ngân Bạch lập tức nhìn thấy một thứ giống như Tác Hồn Ti trôi đến trước mặt họ. Huyền Minh đứng dậy, uể oải xoay người, Tác Hồn Ti liền cuốn quanh hông y như một chiếc thắt lưng bằng vải voan.

“Vừa được một lúc.” Ngân Bạch lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông tuy buông tuồng như lại khiến hắn khiếp sợ này, dè dặt hỏi: “Chủ nhân, sau khi hồn phách ngài tời đi có gặp phải nguy hiểm gì không? Phó Yên Văn nói ngài đã chết, nên mới để Trương Chính ném ngài vào trong biển…’

Hắn không hỏi Ngân Mặc thế nào rồi, bởi vì Huyền Minh trở về chứng tỏ Ngân Mặc không gặp nguy hiểm gì. Vị Hải Thần đại nhân ngông cuồng ngang ngược này còn rất bao che, chắc chắn y sẽ không để thức thần của mình xảy ra chuyện.

Câu hỏi của Ngân Bạch chỉ đổi lấy một tiếng hừ khẽ. Huyền Minh không nói những gì mình đã gặp phải. Phó Yên Văn tính toán rất tốt, nhưng hắn đã quên mất một điều: Rốt cuộc ai mới có Tê Nhận thật?

Mặt nước lại chấn động dữ dội. Lần này không phải do Long thần tạo ra, mà đến từ phía trên biển. Huyền Minh liếc mắt nhìn, đột nhiên tung người bơi lên. Ngân Bạch không kịp đề phòng, đến khi hắn phản ứng kịp, đã không thấy bóng dáng của đối phương đâu nữa. Đuôi song long lắc lư theo sát phía sau, Ngân Bạch vội vàng nắm chặt lấy đuôi rồng.

Nước biển giống như bị một lưỡi dao sắc rạch làm đôi, ở giữa tách ra thành một lối đi dài thẳng. Ngân Bạch vừa bơi ra lối đi đó, đằng sau liền bị nước biển cuộn lên lấp đầy. Sóng ngầm cấp tốc trào lên xung quanh, khiến hắn quay cuồng không thể nhìn thấy gì, chứ nói gì đến chuyện đuổi theo bước chân Huyền Minh. Giờ khắc này Ngân Bạch rốt cuộc cũng cảm nhận được tính tình tùy hứng của vị Hải Thần này. Muốn hiểu được tâm tư của y, kẻ làm thức thần như mình còn lâu mới đủ tư cách.

May mà con đường này không dài lắm. Đợi đến khi trước mắt sáng lên, Ngân Bạch phát hiện mình đã nổi lên trên mặt biển.

Quang cảnh hoàn toàn trái ngược với những gì hắn tưởng tượng. Lúc này trên mặt biển đang mưa như trút nước, sóng cuồn cuộn dâng cao, thỉnh thoảng lại trào lên bờ. Cả bầu trời bị sương mù che phủ, phía sau màn sương có thể lờ mờ nhìn thấy các tòa kiến trúc trong đất liền. Hình như nơi họ bị nhốt cách không xa bờ biển cho lắm, có lẽ ngay ở dưới biển. Ngân Bạch nhớ gần đây đang thịnh hành du lịch khách sạn dưới biển, bấy giờ hắn mới muộn màng nhận ra có lẽ họ đã bị giam trong khách sạn dưới biển. Cách nhốt người như thế cho dù Nhiếp Hành Phong luôn suy nghĩ tỉ mỉ cũng chưa chắc đã đoán ra được.

“Đã lâu không trở về, không ngờ lại bằng cách thức này.”

Cách đó không xa vang lên giọng nói với ngữ điệu hờ hững. Nhưng Ngân Bạch nghe ra được vẻ phật ý trong đó. Hắn quay đầu lại, thấy Huyền Minh đang đứng trên mặt biển, sóng cuộn trào bốn phía nhưng lại không dám tới gần y. Sương giăng mờ mịt khiến dung mạo y cũng nhạt nhòa không rõ. Bóng dáng của đôi rồng Cầu Ứng đang uốn lượn bên cạnh cũng lờ mờ giống vậy. Nếu không phải thỉnh thoảng có sóng thần dâng cao, có lẽ Ngân Bạch không thể nhìn thấy cả đường nét của rồng thần.

Trương Huyền… không, tâm trạng của Hải Thần đại nhân đang rất tệ.

Sau khi đưa ra kết luận này, Ngân Bạch lập tức hiểu ra Huyền Minh tức giận như vậy là bởi vì hành động tự ý xâm phạm vào vùng Bắc Hải của con người. Nhìn sóng to gió lớn thế này, đừng nói là khách sạn nơi đáy biển, mà ngay cả vùng biển ngoại ô cũng sẽ bị nuốt chửng. Tính tình tùy tiện và lạnh lùng của Hải Thần được phơi bày hết ra qua việc này.

Nhưng Ngân Bạch vốn tính lạnh lùng, chỉ trừ một vài người, hắn sẽ không bao giờ quan tâm đến sống chết, đau đớn của những người khác. Thậm chí hắn còn mong chờ được nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ khi biển sóng rít gào. Phải biết rằng không phải lúc nào cũng có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy.

Dường như đáp lại tâm nguyện của Ngân Bạch, khi rồng thần xoay trong trên mặt biển, ngọn sóng dâng tới một độ cao khiến người ta phải hoảng sợ. Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng nham thạch bị sóng biển đánh nát, kết hợp với sấm rền chớp giật trên bầu trời, mỗi tiếng động đều làm chấn động lòng người. Mưa đổ xuống nhanh hơn, táp vào mặt khiến hắn đau rát. Ngân Bạch cúi đầu phát hiện vết thương trên cánh tay đã khép miệng, chỉ còn lại chiếc áo ngoài rách bươm.

Ngân Bạch kinh ngạc nhìn sang, muốn biết Huyền Minh chữa trị cho mình thế nào, dưới chân hắn chợt lảo đảo. Cơn mưa xối xả như nối liền trời đất, cộng thêm giông bão sấm sét, trên mặt biển cũng gió nổi mây vần, sóng biển cao ngất trời, nếu không làm phép hắn không thể đứng vững được.

Cho dù Ngân Bạch tu hành đã nhiều năm, những vẫn bị thế trận này quật cho không ngừng nghiêng ngả. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả là dù sóng gió cao tới đâu, cũng không thể phá tan được phạm vi phía trước, giống như có người sắp đặt pháp trận, chặn lại cơn sóng thần.

Ngân Bạch đưa tay lau nước mưa trên mắt, lờ mờ nhìn thấy kim quang che chắn ở phía xa xa. Huyền Minh cũng nhìn thấy, cười khẩy một tiếng: “Ngươi đoán ai là kẻ không biết tự lượng sức mình?”

Ngân Bạch không thể biết được người kia là ai, nhưng câu không biết tự lượng sức mình rất đúng. Đổi là hắn, thà rằng liều chết đánh một trận với Phó Yên Văn còn hơn là đi trêu chọc vị Hải Thần đại nhân này, chứ nói gì đến chuyện chống đối. Cho nên bây giờ hắn còn tò mò muốn biết người đó là ai hơn cả Huyền Minh.

Rồng thần bất chợt bay lên, kim quang chói mắt từ người nó bắn ra bốn phía khiến Ngân Bạch phải che mắt lại. Đến khi hắn có thể nhìn bình thường thì bóng dáng Huyền Minh đã biến mất. Hắn chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng sấm vang chớp giật, dòng chảy ngầm dưới đáy biển cuộn trào tạo thành cột sóng cao mấy trượng, gần như chạm đến bầu trời, cuốn bay tất cả mọi thứ phía trước. Giông tố mưa rào cũng mạnh hơn lúc trước. Chút kim quang le lói lúc trước bị sóng to gió lớn trùm qua, không thể ngăn cả được sóng thần nữa. Bọt nước bắn tung tóe lên không trung, nhanh chóng hóa thành một cơn lốc xoáy, cuốn thẳng về phía bờ biển.

“Hải Thần đại nhân!”

Trong cơn sóng to gió lớn, Ngân Bạch không thể nhìn rõ Huyền Minh đã đi đâu. Cũng may giữa họ còn có khế ước thức thần, hắn dùng ý niệm để tìm kiếm y, khó khăn lắm mới vượt qua được bọt nước đuổi tới. Nhưng chưa tới gần, hắn đã thấy trên mặt nước nổi lềnh bềnh rất nhiều mảnh vụn màu vàng, nhìn kỹ, thì ra đó là mảnh vụn của đạo bùa. Xung quanh mặt biển lờ mờ hiện ra kết giới pháp ấn trấn tà, khí tức cương chính thuộc về đạo gia chạy dọc theo pháp ấn, thỉnh thoảng lại lóe lên kim quang. Nhưng đáng tiếc pháp trận lại tỏ ra yếu kém hơn so với từng đợt sóng thần ngông cuồng càn rỡ.

Ngân Bạch lập tức biết cái tên “không biết tự lượng sức mình” kia là ai. Quả nhiên hắn thấy Trương Chính đứng cách đó không xa, cả người ướt nhẹp nước mưa, trên mặt cũng đầy vết cứa, quá nửa vết thương là do đạo bùa bị đánh nát tạo thành. Hắn tóc tai rối bù, tay đang run rẩy vì dùng quá nhiều công lực, lưng thoáng còng xuống, nhưng hắn vẫn đứng sừng sững không ngã. Điều này khiến Ngân Bạch thêm phần kính nể hắn. Không bị sóng lớn nuốt chửng trong hoàn cảnh hiểm ác thế này, đạo thuật của Trương Chính có thể được xếp vào hàng đầu bảng trong đồng đạo hiện nay. Nhưng điều mà Ngân Bạch kính nể nhất chỉ là đạo thuật của Trương Chính, còn về thái độ làm người thì hắn thà làm bạn với thần côn nửa mùa còn hơn.

“Ngươi… các ngươi…”

Trương Chính cũng nhìn thấy hai người họ, ánh mắt kinh ngạc đảo quanh hai người. Hắn biết Ngân Bạch, nhưng Huyền Minh lại khác xa Trương Huyền cả về giọng nói, điệu bộ lẫn quần áo. Trong lúc nhất thời, hắn không dám khẳng định. Nhưng nếu đó không phải là Trương Huyền, thì dựa vào linh lực của Ngân Bạch, hai người không thể phá được bùa chú của Phó Yên Văn. Hắn không nghi ngờ thêm nữa, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hét lớn: “Trương Huyền, cậu không chết!”

Nhưng vừa dứt lời, gió dữ đã quật tới, Trương Chính ngã ngửa ra sau. Hắn đã dùng quá nửa sức lực để chống đỡ sóng biển, lúc ngã thiếu chút nữa không đứng dậy nổi. Sau đó cánh tay hắn bị một sức mạnh vô hình kéo lên, bắt hắn phải đứng dậy nhìn thẳng về phía trước.

Sóng gió quá lớn, Trương Chính không rõ mình bị đánh ngã thế nào. Nhưng trực giác nói cho hắn biết đó là do Trương Huyền làm. Người vốn phải là Trương Huyền lúc này đang đứng đối diện hắn, cúi đầu liếc nhìn bàn tay mình, hời hợt nói: “Lúc hồn phách ta ra khỏi thân thể, ngươi và Phó Yên Văn đã mưu tính không ít chuyện đâu nhỉ?”

“Đó chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Trương Huyền, tôi không muốn hại cậu!”

Tên này vừa ăn một đòn mà vẫn dám gọi thẳng tên húy của Hải Thần đại nhân!

Ngân Bạch lo lắng nhìn sang Huyền Minh, tưởng rằng y muốn ra tay lần nữa, nào ngờ lại thấy y ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười, thuận miệng ồ một tiếng.

“Lưỡi bảo kiếm là nhờ rèn giũa mà ra. Trương Huyền, cậu bẩm sinh đã có khí chất khác biệt. Tôi tưởng rằng chỉ cần chúng ta liên thủ lại, thì toàn bộ đạo pháp trong thiên hạ này đều do chúng ta sở hữu. Đến lúc đó Phó Yên Văn là cái thá gì? Nhiếp Hành Phong là cái thá gì? Nhưng cậu lại cứ cam tâm tình nguyện sống một cuộc sống tầm thường bên cạnh anh ta. Tôi hi vọng cậu tỉnh táo lại, hi vọng cậu có thể xứng với uy danh của Hải Thần. Cho nên tôi mới hợp tác với Phó Yên Văn, cũng chỉ có cách đó mới có thể ép cậu thức tỉnh!”

Nói một tràng dài đã ảnh hưởng đến vết thương trên ngực hắn, Trương Chính không nhịn được ho khan một tiếng.

Thấy bộ dạng chật vật của hắn, Huyền Minh tỏ ra vô cùng thờ ơ, chỉ khẽ cười cảm thán một câu: “Thực ra ngươi cũng là một người rất mâu thuẫn.”

Trương Chính không hiểu, ngạc nhiên nhìn y. Huyền Minh nói tiếp: “Thực ra ngươi đã lấy được cách kéo dài mạng sống đúng không? Tuy Phó Yên Văn là một tên tiểu nhân, nhưng hắn sẽ không nuốt lời đối với những ai hữu dụng. Đáng tiếc ngươi lại bỏ qua thời gian kéo dài mạng sống quý báu, đến đây thi triển đạo pháp để chống đỡ sóng thần. Ngươi phải biết rằng dựa vào sức lực của một mình ngươi, chẳng khác nào châu chấu đá xe. Hơn nữa ngươi còn không nghĩ đến chuyện, nếu ngươi bị sóng biển nuốt chửng, thì ai là người đi cứu Trương Lạc?”

Bị chọc trúng tâm sự, Trương Chính cúi đầu không nói gì. Lát sau hắn ngẩng đầu lên, nói ra những lời lẽ đanh thép: “Từ ngày tôi bước chân vào đạo môn, đã được dạy rằng học pháp tu đạo là để trừ gian diệt ác. Đó là lời dạy bảo của đạo môn mà tôi suốt đời theo đuổi. Cho nên tôi không thể phớt lờ nơi này đang biển gầm gió thét, trăm họ lầm than. Nhưng để thực hiện lý tưởng, thì giữa đường hi sinh một vài người cũng là chuyện chẳng đặng đừng. Hai bên cũng không hề mâu thuẫn, nếu có thể thì ngay cả mạng của mình tôi cũng không tiếc hi sinh!”

Những lời lẽ sục sôi ý chí cũng không lay động được Huyền Minh, y thuận miệng nói: “Ngu xuẩn.”

“Có lẽ trong mắt thần linh như cậu, cách làm của tôi quả thực rất ngu xuẩn. Nhưng tôi vẫn hi vọng có thể được cậu giúp đỡ. Với thần lực của cậu và đạo pháp của ta đã đủ để bảo vệ cho thế gian này thái bình. Trương Chính mới là người bạn đồng hành của cậu. Về phần Nhiếp Hành Phong, anh ta không xứng với những gì cậu bỏ ra. Ngoài tiền ra, anh ta đã từng cho cậu cái gì chưa?”

“Với ta mà nói, có tiền là đủ rồi.”

“Cậu muốn tiền, tôi cũng có thể cho cậu. Cậu muốn bao nhiêu, tôi cho cậu bấy nhiêu!”

“Ngươi đã nhầm một chuyện rồi.” Đôi mắt lam của Huyền Minh nhìn Trương Chính tràn đầy vẻ khinh thường, y nói: “Ta chỉ muốn những thứ của hắn. Nếu không phải hắn cho thì bao nhiêu ta cũng không cần.”

Trương Chính chợt giật mình, đỉnh đầu vang lên tiếng động cơ. Một chiếc trực thăng xuyên qua tầng mây lướt tới, nhưng lại nhanh chóng bay xa. Huyền Minh nhìn thấy, tiện tay phẩy ống tay áo, tiếng sóng biển chớp mắt giảm xuống khá nhiều, sấp chớp lùi xa, không còn đinh tai nhức óc như lúc ban đầu.

Trương Chính lại hoàn toàn không chú ý thấy, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”

Huyền Minh không đáp, xoay người rời đi, bỏ lại một câu cho Trương Chính: “Quay về đi, ở đây không cần phong ấn đạo thuật của ngươi.”

Dáng người áo xanh bị bọt nước bắn lên bao phủ, mờ mịt đến mức gần như không còn nhìn rõ. Trương Chính chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đuổi theo, kêu lên: “Phó Yên Văn đã kể cho tôi nghe về kiếp trước của Nhiếp Hành Phong. Các cậu chính là đối thủ một mất một còn, nếu thấy cậu lại tàn sát bừa bãi ở Bắc Hải. Cậu cho rằng anh ta sẽ mặc kệ sao? Nếu không có phong ấn của ta, ở đây đã sớm…”

Uỳnh!

Huyền Minh phất tay áo, phù ấn hình chữ S trên cổ tay y lóe lên kim quang. Nước biển bị lệ khí tác động đến, ngọn sóng bất chợt dâng cao mấy trượng ập thẳng về phía Trương Chính. Tiếng động long trời lở đất vang lên, pháp ấn trấn tà do hắn làm ra bị phá vỡ tan tành.

Ngân Bạch vội vàng dùng sức bịt hai tai lại để tránh bị thương. Trương Chính cũng bị quật ngã, sau đó hắn đứng bật dậy cuống quýt nhìn lên bờ, lại phát hiện đại dương gầm thét, sóng biển cuồn cuộn không ngừng đánh về phía bờ, nhưng mỗi khi tới gần điểm cuối, lại bắn ngược trở về một cách kỳ lạ. Tuy hải vực xung quanh khách sạn dưới đáy biển cũng nằm trong vòng xoáy, nhưng sóng biển dường như bỏ qua sự tồn tại của nó. Nhìn thì có vẻ vô cùng nguy hiểm, nhưng từ đầu đến cuối đều không xâm phạm đến khu vực cho ở của loài người.

Cảnh tượng này khiến Trương Chính ngây người, ngơ ngác hỏi: “Điều này… sao có thể?”

Đối diện vang lên tiếng cười nhạo, Ngân Bạch không nói gì, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói nên rằng Trương Chính đừng tự cho mình là đúng, chưa gì đã vội vàng vơ lấy công lao trấn áp sóng thần vào người mình.

“Bởi vì Nhiếp Hành Phong không thích ta làm vậy.” Huyền Mình quay đầu lại, ngạo nghễ nói: “Hắn muốn thiên hạ này, ta sẽ cho hắn! Hắn muốn bảo vệ một phương yên bình, ta sẽ giữ gìn sự bình an ấy giúp hắn! Hắn muốn quay về làm thần Sát Phạt, ta sẽ mặc cho hắn Sát Phạt! Chỉ cần hắn đạt được ý nguyện, mảnh trời đất biển cả thuộc Bắc Hải này, kể cả sinh mạng của ta cũng đều để cho hắn tùy ý lấy hay bỏ!”

Sinh mạng y còn không thèm để ý, huống chi là việc kiềm chế tính tình của mình.

“Vì sao? Vì sao cậu lại làm nhiều việc cho anh ta như vậy?”

“Bởi vì hắn là Nhiếp Hành Phong, còn ta là Trương Huyền.”

Nhân quả này y nghĩ Trương Chính sẽ vĩnh viễn không hiểu được. Thứ y cần không phải là tình yêu hay niềm mến mộ có được thông qua sự tính toán, lợi dụng, thậm chí là công danh lợi lộc, mà y chỉ cần một phần bao dung. Điều này chỉ Nhiếp Hành Phong mới có thể cho y.

Chiếc trực thăng đã sớm bay xa. Dám cất cánh trong thời tiết thế này, chắc hẳn người nọ điên rồi. Nhưng y lại thích hành động điên cuồng bất kể được mất này, trên môi không khỏi nở nụ cười. Huyền Minh phát hiện mình ở nơi này hơi lâu, bèn cho rồng thần rút lui, phẩy tay áo bỏ đi.

Trương Chính vẫn còn thất hồn lạc phách đứng trong biển, mặc cho bóng người trước mắt dần đi xa, không nói thêm được câu nào. Ngân Bạch quay sang nhìn hắn. Ngân Bạch vốn rất ghét Trương Chính bởi hắn nối giáo cho giặc, lại làm hại chính mình, nhưng bây giờ thấy hắn thế này lại có chút thông cảm. Nhưng dù sao đó cũng là vấn đề của Trương Chính, nếu ngay từ đầu đã đi nhầm đường, thì làm sao mà trông mong được hắn quay về đường ngay đây?

“Chủ nhân, xin hãy chờ ta!”

Để không bị bỏ lại, Ngân Bạch dùng niệm lực đuổi theo Huyền Minh, nhưng lại bị y ngăn lại: “Chắc Ngân Mặc tới rồi, ngươi đi gặp họ đi.”

“Vâng.”

Ngân Bạch không dám phản bác, cúi người xin cáo lui. Ngay sau đó một cơn sóng bạc đầu bốc lên, đưa hắn về phía bờ. Về phần Huyền Minh muốn làm gì, hắn chỉ có thể đoán được bảy tám phần.

Có người sắp xui xẻo rồi.

Trời đất vẫn còn chấn động dữ dội, báo hiệu chiến sự vẫn còn kéo dài. Ngân Bạch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang tràn ngập lệ khí, mây đen cuồn cuộn, nhưng phía chân trời lại loáng thoáng hiện ra ánh hào quang ngũ sắc. Mây đen từ từ tan đi, hạt mưa rơi xuống, nhưng Ngân Bạch còn chưa kịp giơ tay ra đón, hạt mưa đã biến mất trong không trung. Trên trời xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, chính là điềm báo Ngũ Đế thức tỉnh. Trận chiến này rốt cuộc thắng bại thế nào? Nhiếp Hành Phong và Hải Thần đại nhân có bị các vị thần khiển trách hay không? Chỉ có chính họ mới biết được.

Đọc truyện chữ Full