DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tù Binh
Chương 39

Đô Duyên là một đại đô thành lại là đế đô của năm triều đại nên căn cơ thâm hậu, mặc dù Tề đế vô đạo khiến cho đại thành này rơi vào một hồi mệnh tử, biến thành lòng người hoảng sợ, kinh tế tiêu điều, nhưng Hoàn Nhan Tự vừa đăng vị, một chút sửa sang lại liền lập tức khôi phục vẻ phồn hoa lúc trước.

Hoàn Nhan Tự, Tử Nông, Tố Y một đường bước đi, nhìn thấy trên đường điếm phô san sát, người người hi nhương, không sao giống với một kinh thành vừa mới lâm vào cảnh diệt quốc. Tố Y liếc mắt nhìn nam nhân luôn miệng hướng mình khoe khoang thành tích bên cạnh một cái, không biết vì sao, nhìn thấy bách tính thái bình như thế, mặc dù Hoàn Nhan Tự khoe khoang thập phần buồn nôn nhưng trong lòng y cũng không có một chút phản cảm. Tìm được quán mì thịt bò kia, nghe mọi người nhàn thoại, tận hứng ăn một hồi. Khi nghe nhàn thoại ngẫu nhiên có đề cập đến Kim Liêu hoàng đế, ngôn từ cũng đều là tán thưởng ca tụng. Hoàn Nhan Tự liền càng trở nên đắc ý, chợt nghe Tố Y nói: “Ngươi nói đã đem những người bị bắt lần đó thả ra hết rồi phải không? Vừa vặn cũng không có việc gì, không bằng chúng ta đến xem đi, nơi các nàng ở ta vẫn còn nhớ rõ.”

Thật là một lời nói ra thiên địa biến sắc, liền thấy Hoàn Nhan Tự vừa rồi còn đắc ý dào dạt lập tức giống như một lão chuột nhìn thấy mèo mà trở nên nao núng, giọng điệu ban đầu hăng hái, khoe khoang đều hóa thành lắp bắp: “Cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . . Tố Tố. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi còn. . . . . . Còn không tin. . . . . . Không tin trẫm sao? Có. . . . . . Có cái gì. . . . . . hay . . . . . . Trời. . . . . . Trời cũng đã trễ. . . . . . Chúng ta. . . . . . Cũng phải trở về.”

Tử Nông cũng bị dọa tới mức hoa dung thất sắc, vừa nghe chủ tử nói như thế, cũng vội phụ họa theo: “Đúng vậy, công tử, nô tỳ dám dùng tánh mạng đảm bảo bọn họ sống rất tốt, Hoàng Thượng nói có lý, đã trễ rồi, chúng ta cải trang đi ra ngoài đã là không nên, về trễ lại càng không phải.”

Tố Y lại đã sớm hạ quyết tâm, mỉm cười nói: “Các ngươi không biết nói như thế chỉ càng gia tăng nghi ngờ của ta sao?” Nói xong cũng không để ý hai người kia, hướng đến chốn xưa mà đi.

Công tử a, người cũng thật ác mà, ngàn vạn lần không cần khiến ta và Tử Lưu bị lộ ra chứ. Tử Nông vừa đi vừa nghĩ, càng thêm lo lắng, nhìn nhìn khuôn mặt khổ sở của chủ tử bên cạnh, trong lòng lại có một tia khó hiểu dâng lên, lặng lẽ huých hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, công tử nếu biết được chân tướng, chỉ đối ngài càng thêm có lợi, ngài làm gì lại có bộ dáng đó, thật không cần thiết.”

Hoàn Nhan Tự trợn mắt liếcTử Nông một cái, thấp giọng quát: “Ngu ngốc, có lợi cái gì, nếu lúc trước y biết được chân tướng, có lẽ còn có thể vì trẫm không phải hạng người táng tận thiên lương mà vui mừng, nhưng hôm nay hình tượng ngoan độc của trẫm đã muốn xâm nhập vào nội tâm y , huống chi hoàng hậu cũng vì ép bức mà thành, lúc này lại tìm đến những người đó, biết được trẫm liên hợp với các nàng lừa y, cái này. . . . . . Cái này không phải là tội càng thêm tội sao? Hơn nữa tội danh lừa gạt này cũng không nhẹ, y nếu lại miên man suy nghĩ, cho rằng cảm tình của trẫm đối với y cũng là lừa gạt, ngươi nói. . . . . . Ngươi nói phải làm sao mới tốt đây?”

Tử Nông trợn mắt há hốc mồm nhìn chủ nhân anh minh cơ trí, tâm tư tế nị của nàng: trời ơi, chủ tử nghĩ thật nhiều a. Lại nghe Hoàn Nhan Tự nhỏ giọng lẩm bẩm: “A di đà phật, ngàn vạn lần phù hộ những người đó đừng lộ ra dấu vết gì mới tốt, để cho Tố Tố biết các nàng không chỉ lừa y mà còn được lời mười lượng bạc, đối với các nàng cũng không có lợi, còn khiến cho Tố Tố thương tâm.”

Khi đến được con phố kia, nhìn thấy các dạng kiến trúc phần lớn đều bảo trì nguyên trạng, Tố Y thấy cảnh tượng quen thuộc này, trên mũi chỉ cảm thấy đau xót, hiểm hiểm rơi lệ, chậm rãi đi tới phủ đệ năm đó của mình, biết được sau khi y rời đi, phủ đệ đã bị Tề đế đem thưởng cho người khác, hiện giờ là nơi ở của cả nhà một cựu thần Tề quốc, gia phó giờ cũng tứ tán, y thấy cảnh đau lòng, không nhìn nữa, liền đi vào nhà của lão phụ nhân năm đó mình phụng dưỡng, nhìn thấy hàng xóm láng giềng đang ở bên trong nhàn nhã làm việc nhà, còn có người nữ tử mang thai và mẫu thân của tiểu cô nương ngày đó ở trong đám người.

Hoàn Nhan Tự trong lòng đã lạnh đi phân nửa, nghĩ sao mà trùng hợp quá vậy, những thủ phạm ngày đó cùng mình lừa gạt Tố Y đều ở trong này, sắc mặt hắn trắng bệch, còn Tử Nông thì sắc mặt chuyển xanh. Những người trong phòng nhìn thấy bọn họ, đầu tiên là kinh ngạc, rồi định đến bái kiến.

Hoàn Nhan Tự trong lòng bồn chồn, vừa muốn nói mấy câu ám chỉ một phen, Tố Y đã ở trong phòng nhìn một vòng, rồi mới mỉm cười nói: “Các ngươi sống tốt như vậy, ta cũng yên tâm.” Vừa dứt lời, liền thấy nữ tử mang thai kia tiến lên một bước, vẻ mặt xấu hổ nói: “Tố đại ca, ngày ấy quyết định cùng Hoàng Thượng hợp tác lừa gạt ngươi, toàn bộ đều do ta quyết định, ngươi ngàn vạn lần không nên trách những người khác, ta ở đây, tùy ngươi xử lý.” Nói xong quỳ xuống, liền được Tố Y một tay đỡ lấy.

Nghĩ đến Hoàn Nhan Tự kia, đăng cơ chính vào khi Kim Liêu đang rối loạn, trường hợp gì mà chưa từng trải qua, đúng là trên trời dưới đất, tung hoành một cõi. Ai ngờ hiện giờ vừa thấy sự tình bại lộ như thế thì thân người lại trở nên như lung lay sắp đổ. Cũng may có Tử Nông cạnh bên đỡ lấy, thầm nghĩ: nữ tử này vừa thấy công tử đến liền nhận tội, thật là sảng khoái, rất có trách nhiệm. Bất quá như vậy, mình cùng Tử Lưu hẳn là không đến nỗi bị bại lộ, thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh. Nghĩ vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đôi tiễn thủy song đồng của Tố Y đã hướng bên này nhìn sang.

Hoàn Nhan Tự nhìn ái nhân, không nói được lời nào, nghe Tố Y hỏi hắn: “Hoàn Nhan Tự, Lôi nương nói là hợp tác với ngươi gạt ta, đây là chuyện gì?” Hắn vội vàng nhặt lên một chút quân uy đáng thương còn lại của mình, oán hận trừng mắt nhìn Lôi nương kia một cái, rồi cười nói: “Cũng. . . . . . Cũng không có gì, chính là trẫm nghĩ, nếu làm hại đến tánh mạng của các nàng, cả đời này ngươi cũng sẽ không tha thứ trẫm. Cho nên thầm nghĩ. . . . . . thầm nghĩ đem các nàng ra hù dọa ngươi. Lại sợ các nàng không phải chỉ bị dọa mà sẽ thật bị hù chết , vậy thành ra. . . . . . thành ra không phải là chết ở trong tay trẫm sao. . . . . . Cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . chuyện kia Tố Tố, ngươi hẳn là đã biết.” Nói xong cũng không dám nhìn Tố Y, chột dạ cúi thấp đầu xuống, im lặng chờ thê tử xử lý.

Thật lâu sau không nghe thấy tiếng rống giận quát mắng, còn đang nghi hoặc, chợt thấy một đôi bàn tay thon dài hữu lực nắm lấy tay mình. Hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Tố Y, chỉ thấy trên mặt y là vẻ ôn nhu chính mình chưa bao giờ thấy qua, mỉm cười nói: “Ngươi là vua của một nước, sao có thể nào làm ra cái vẻ ủ rũ như vậy. Để cho người ta chế giễu, còn không mau thu hồi.”

Hoàn Nhan Tự ngày thường vẫn giảo hoạt thông minh, lúc này cũng có chút không rõ sự tình, nhìn khuôn mặt bình tĩnh như mặt nước hồ thu của thê tử, chẳng lẽ là bình yên trước cơn bão, chờ đến sau khi hồi cung xong mới hỏi tội sao. Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy bất an, mắt thấy Tố Y đã cùng những người kia vui vẻ tán gẫu, hắn sợ mình tại trước mặt bách tính lại lộ ra vẻ sợ vợ, vội cùng Tử Nông lặng lẽ lui ra ngoài, hai người cùng nhau suy nghĩ đối sách, cân nhắc nửa ngày, lại vẫn không thu hoạch được gì.

Thật ngoài dự kiến của Hoàn Nhan Tự, sau khi Tố Y hồi cung, đối việc này cũng không đề cập đến, hắn lo lắng đề phòng mất mấy ngày, nhưng Tố Y tựa như đã quên đi chuyện này, đối hắn không còn xa cách, kịch liệt phẫn hận như trước, liền trong lòng mừng thầm, thầm nghĩ: có lẽ sau khi Tố Tố biết chân tướng, ngược lại đối ta chẳng quá chán ghét. Bởi vậy mới yên lòng, đối Tố Y lại thêm sủng ái vô cùng. Có khi gặp được việc khó xử, cũng cùng Tố Y thương lượng, phát giác thê tử quả thật là văn thao võ lược. Đáng tiếc không có được cơ hội tốt, một nhân tài như vậy, nhưng lại để cho Tề đế hủy hoại.

Tâm tình Tố Y đã phát sinh một chút biến hóa. Sự tôn trọng cùng bảo vệ của Hoàn Nhan Tự đối với y đều thể hiện ra hắn thật tâm yêu mình, chứ không phải là chinh phục mê luyến. Càng nghĩ càng thấy, nam nhân này vô luận làm trượng phu hay làm hoàng đế đều là vĩ đại như vậy, điểm sai lầm duy nhất của hắn chính là yêu sai người rồi, hắn không nên yêu một kẻ nam nhân như mình, nhưng chuyện này có lẽ hắn cũng không thể khống chế được. Nghĩ như thế, Tố Y liền phát giác hận ý đối hắn ngày càng nhạt đi. Trên mặt y vẫn như dĩ vãng, nhưng trong lòng lại sớm trở nên sôi trào, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ nỗi khuất nhục kia thật cứ như vậy quên đi, chẳng lẽ chính mình thế nhưng thực yêu thương cừu nhân diệt quốc kia sao? Không, y không thể thừa nhận, cũng không dám tin tưởng đáp án này.

Ngày cứ như vậy trôi qua, bất giác đã vào cuối hạ, một ngày kia, Tố Y dạo thuyền thưởng thức cảnh sông hồ, Hoàn Nhan Tự ở bên cạnh ngồi đọc sách. Trong cung Tề quốc tàng thư thật nhiều, Hoàn Nhan Tự lại cực thích học hỏi, bởi vậy mỗi ngày đều dụng công, có đôi khi Tố Y ngược lại thành lão sư của hắn.

Thời tiết vốn cực nóng, chính là hồ nước này thanh lương, lại có gió nhẹ chậm chậm thổi qua, đúng là thích ý vô cùng. Hoàn Nhan Tự xem xong một quyển, giương mắt nhìn thấy Tố Y dựa vào mép thuyền, đã buồn ngủ, vội vàng nhẹ nhàng đem y ôm vào trong lồng ngực mình, Tố Y vì ngắm hoa sen trong lòng sảng khoái, uống mấy chén quế hoa nhưỡng, lúc này cảm thấy buồn ngủ, mặc dù cảm giác có người ôm mình, cũng chỉ hơi hơi trợn mắt, thân mình động vài cái, người hơi cong lại, liền ngủ ở trong lồng ngực Hoàn Nhan Tự.

Hoàn Nhan Tự nhìn gương mặt trong lồng ngực an tường ngủ say, so với khi còn tỉnh càng có một phen phong tình khác, hắn nhẹ nhàng ở trên môi Tố Y hôn lên một chút, thầm nghĩ cả đời này nếu có thể có y thư thư phục phục ngủ ở trong lồng ngực mình, cùng y chung hưởng ngàn dặm giang sơn này, thật không còn cầu mong gì hơn. Nghĩ vậy liền thỏa mãn thở dài một tiếng, bảo Tử Nông đưa qua một chén trà, liền từ trong tay nàng uống, sau lại tiếp tục đọc sách.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tố Y từ từ tỉnh dậy, khi vừa mở mắt liền chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của Hoàn Nhan Tự ngay ở phía trên mình, ánh mắt chăm chú dán vào quyển sách, một đôi cánh tay cứng rắn như thiết lại ôn nhu ôm lấy mình, để cho y có một tư thế tối thoải mái ngủ yên. Y kinh ngạc nhìn một màn này, trong lòng bốn bề sóng dậy, từng đợt từng đợt cảm động nhè nhẹ kia rốt cuộc khống chế không được, bài sơn đảo hải chiếm lĩnh mỗi một góc trong thân thể.

Hoàn Nhan Tự tập trung tinh thần ở trên sách, cũng không phát giác Tố Y đã tỉnh lại, cho đến khi cúi đầu, thấy đôi mắt thu thủy của y đang chăm chú nhìn mình, không khỏi vui mừng phi thường, nâng y dậy, nói: “Còn buồn ngủ không? Có muốn trở về cung nghỉ ngơi không, tuy nói khí trời đang nóng, lại có kiện y phục này, nhưng vẫn phải phòng ngừa cảm lạnh mới được.”

Tố Y cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên người không biết khi nào đã choàng lên ngoại sam của Hoàn Nhan Tự, y vội vàng nói: “Không cần, ngay tại nơi này tốt lắm, hồi cung rất nóng.” Nói xong tiếp nhận một khối điểm tâm Hoàn Nhan Tự đưa sang, uống nước trà rồi ăn.

Lúc đó ba người Tử Nông, Tử Diễm, Tử Lưu ở trên thuyền hầu hạ, Tử Nông, Tử Lưu nhìn hình ảnh ấm áp hài hòa hiếm thấy này, trong lòng thập phần thoải mái, chỉ có Tử Diễm, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn những đợt sóng hồ đưa đẩy. Bỗng nhiên nội thị đến báo, nói Liễu Châu cùng một số phương gặp phải nạn châu chấu, quan viên địa phương đã cho người đến báo, đang chờ ở tiền điện.

Hoàn Nhan Tự liền đứng dậy, đối Tố Y nói: “Cùng trẫm đi xem?” Tố Y cười nói: “Chính ngươi đi thôi, chỉ cần lo nghĩ cho bách tính, ta liền cảm kích ngươi. Ta biết ngươi kỳ thật cũng không chỉ nói với ta.”

Hoàn Nhan Tự liền mang theo Tử Lưu rời đi, Tố Y liếc mắt nhìn Tử Nông cùng Tử Diễm một cái, bỗng nhiên nói: “Tử Nông, ngươi trở về đem hai hạp điểm tâm sáng sớm kia đến đây, lúc này bỗng nhiên muốn ăn cái kia, người khác không biết chỗ.” Tử Nông cũng đáp ứng rời đi. Nơi này Tố Y nhìn về phía Tử Diễm, nói: “Cô nương vài lần nhìn ta đều muốn nói lại thôi, có lẽ là ngại có người khác ở bên, hiện giờ chỉ có hai chúng ta, ngươi có chuyện cứ nói đừng ngại.”

Tử Diễm cười lạnh nói: “Ngươi thật sự muốn nghe sao? Ngươi nếu không nghe, có thể tự tại hưởng thụ vinh hoa phú quý, Hoàng Thượng độc sủng. Nếu nghe xong, chỉ sợ họa sát thân liền ở trước mắt, Tố tướng quân, ngươi cần phải cẩn thận hiểu rõ, ta chỉ cho ngươi cơ hội lựa chọn lúc này.”

Tố Y trên mặt không chút gợn sóng, ảm đạm cười: “Sống có gì vui, chết có gì sợ, cô nương cứ nói đừng ngại, Tố Y chăm chú lắng nghe.”

Tử Diễm nghe y nói như vậy, lạnh lùng cười: “Hảo, Tố tướng quân quả nhiên là có bản sắc nam nhi.” Nói xong tiến lên, kề và obên tai y thầm thì nói: “Tướng quân, kỳ thật ta cũng không có gì muốn nói, chỉ thầm nghĩ báo cho ngài một tin tức, vài ngày trước, Úc Thương tướng quân nhận được mật báo, bắt được mấy trăm thư sinh có ý đồ mưu phản, khôi phục Đại Tề, việc này trừ Úc tướng quân cùng ta ra, không người nào biết. Ta bất quá là nghĩ, không biết bên trong có người quen của tướng quân không, cho nên mới nói một tiếng thôi. Tướng quân hiện nay mặc dù được sủng ái, nhưng Hoàng Thượng cũng không phải loại người chẳng phân biệt được nặng nhẹ. Những phản tặc kia chịu tội, không thể đào thoát đã không gì phải nghi ngờ, chỉ sợ còn gây nên liên lụy, mà cũng không biết có thể bắt giữ được thêm bao nhiêu kẻ trong lòng vẫn còn ý gây rối nữa.”

Tử Diễm mới nói hết lời, mặt Tố Y liền biến sắc, oán hận nhìn nàng, Tử Diễm cũng không chút nào lùi bước, cũng nhìn thẳng y, cười lạnh nói: “Tướng quân tự nhiên biết, thay đổi triều đại, hoàng đế kiêng kị nhất chính là hạng người mưu phản, muốn khôi phục tiền triều này, Hoàng Thượng tuy rằng từ trước đến nay luôn rộng lượng với Tề nhân, lúc này chỉ sợ cũng phải thất vọng không vui.”

Tố Y sao không biết đây là Tử Diễm muốn uy hiếp mình, quả quyết nói: “Hoàn Nhan Tự không phải người như vậy, huống chi lời nói của ngươi chỉ từ một phía, không thể tin cậy, Tử Diễm cô nương, ngươi đơn giản là muốn ta chết, chuyện này có đáng gì, cần gì phải học chủ tử ngươi uy hiếp ta như vậy.”

Tử Diễm cười, lui ra sau nói: “Tử Diễm đã nói hết lời, tướng quân nếu không tin lời Tử Diễm, có thể tự mình triệu Hứa công tử đến hỏi. Hy vọng tướng quân có thể nhớ kỹ, tánh mạng những người đó đều dựa vào ngươi. Nếu Hoàng Thượng áp chế những người đó, công tử hẳn là đã biết ngài ngoan tâm không được, nhưng Úc tướng quân cùng ta sẽ không như vậy, công tử hãy suy nghĩ cho kĩ.”

Tố Y đang muốn cẩn thận hỏi lại, đã thấy Tử Nông vội vàng trở về, trong lòng y vì lời nói của Tử Diễm mà biến thành rối loạn, Tử Nông mang điểm tâm tới, cũng chỉ lung tung ăn mấy khối liền thôi.

Ngày hôm sau, Tố Y liền lập tức cho người ta thỉnh Hứa Cẩm Hoa vào, vừa gặp mặt, lòng y liền nhịn không được mà trầm xuống, chỉ thấy vị hảo hữu từ trước đến nay vẫn phong lưu phóng khoáng nay lại mang một khuôn mặt tiều tụy, hai mắt tràn ngập tơ máu, thấy y, trong mắt rưng rưng nói: “Nhược Chi, ta cũng đang muốn tìm ngươi. . . . ..” Một lời chưa xong, liền rơi lệ như mưa.

Tố Y ngã người dựa vào ghế, biết lời Tử Diễm chắc chắn là sự thật. Bên tai là hảo hữu cầu y hướng Hoàn Nhan Tự cầu tình, buông tha cho những thư sinh văn nhân kia. Chính là trong lòng y rất rõ ràng, Hoàn Nhan Tự nhiều lần thi ân đối với dân chúng Đại Tề, kết quả vẫn có người muốn tạo phản, hắn thẹn quá thành giận, sao có thể buông tha cho. Cho dù muốn cầu tình, thì phải góp lời sao đây. Nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng với hảo hữu, để cho hắn yên tâm mà đi. Chính mình cười khổ hai tiếng, thầm nghĩ ông trời đối y thật quá mức tàn nhẫn, vì cái gì luôn lấy mạng người đến áp chế y, thứ Hoàn Nhan Tự muốn cũng đã đạt được, như vậy Tử Diễm Úc Thương bọn họ muốn cái gì, nếu chính là muốn tính mệnh mình, liền cho bọn họ không có ngại gì, chỉ cần đổi được bình an của những văn nhân kia, một tên tù binh tham sống sợ chết như y, thật sự không còn gì đáng giá để mà lưu luyến. Nhưng không biết Tử Diễm muốn xuống tay như thế nào mà thôi.

Lo lắng như thế qua mấy ngày, y mỗi ngày ở trước mặt Hoàn Nhan Tự miễn cưỡng cười vui, đồng thời cũng âm thầm tìm hiểu một chút, mới biết Úc Thương cũng chưa đem chuyện tình văn nhân báo lên, trong lòng mới thư giãn ra đôi chút, chính là mỗi khi nghĩ đến mấy ngày nay Hoàn Nhan Tự đối mình săn sóc ôn tồn, nghĩ đến đối với nam nhân kia có một loại cảm động cùng ỷ lại, mà chính mình rồi sẽ phải rời hắn mà đi, lại một lần tổn thương hắn, liền cảm thấy chua sót khôn kể, đau đớn trong lòng.

Tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc hiện tại hoàn toàn đã bị Tố Y hàng phục, mỗi ngày thành thành thật thật đến chỗ y báo cáo tiến độ học tập, Tử Nông nhìn thấy đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, thầm nghĩ công tử cũng không làm gì, sao Hoàn Nhan Sóc này cứ như vậy nhu thuận nhận thua chứ?

Ngày hôm đó Hoàn Nhan Sóc vừa mới rời đi, Tử Nông ở gian ngoài cùng mấy cung nữ vừa thêu thùa vừa nói chuyện, cuối hạ gió nhè nhẹ thổi vào, thật có một tia mát mẻ.

Tử Nông bỗng nhiên ngẩng đầu, kỳ quái nói: “Các ngươi có phát giác không, ngọn gió này sao lại có một tia mùi ngọt”, chưa nói xong, chỉ cảm thấy say người, không khỏi hoảng hốt, biết trong đó có chuyện cổ quái, vừa muốn đứng lên cao giọng gọi người, trước mắt liền tối sầm, thân bất do kỷ ngã xuống. Những cung nữ kia đều là người không có võ công, càng không chịu được mê hương lợi hại này, trong nhất thời, tất cả mọi người trong phòng đều lặng yên không một tiếng động ngất xỉu, ngay cả Tố Y ở gian trong cũng không ngoại lệ.

Tử Diễm nhìn thủ vệ toàn bộ đã hôn mê, đi vào trong, đối cung nữ ngã trên đất chung quanh liếc mắt một cái, liền đi đến bên người Tố Y đã hôn mê trên giường, trầm thanh nói: “Tố tướng quân, ngươi mặc dù bị bắt, khí tiết vẫn không thay đổi, Tử Diễm thật bội phục, chính là dù ngươi có như vậy, ta cũng không thể để ngươi làm hoàng hậu Kim Liêu ta. Ta hôm nay mặc dù hại ngươi, nhưng cũng giúp ngươi bảo lưu thanh danh chí tử không du, lấy cái chết hi sinh cho tổ quốc, như vậy ngươi ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không oán hận ta.” Nói xong ôm lấy y, lặng lẽ theo cửa sau đi ra ngoài, xuyên qua một hoang kính không người, đi đến bên tường cung, sớm có một người canh giữ ở nơi đó.

“Tướng quân đều đã an bài thỏa đáng, lệnh tiểu nhân chuyển cáo cô nương yên tâm.” Người nọ nói xong, thấy Tử Diễm gật đầu, liền từ trong tay nàng tiếp nhận Tố Y, theo một cái lỗ được cỏ hoang che dấu trên tường đi ra ngoài. Nơi này Tử Diễm vẫn đứng một lát, vội trở lại Tận Tình Uyển, trên bàn Tố Y ngày thường vẫn hay viết chữ lưu lại một mảnh giấy nhỏ, tả hữu nhìn xung quanh một hồi, thấy chung quanh không người, lúc này mới vội vàng rời đi.

Đọc truyện chữ Full