Tiêu Tử Lăng phiền muộn, Băng Giáp đó rõ ràng cường đại hơn rất nhiều so với Xuyên Lưu Bất Tức của cậu, dù sao phòng hộ của cậu vẫn có khe hở, nào có hoàn toàn phong kín như Sở Tiểu Thất.
Cậu nói thầm: “Chẳng lẽ ở bên trong sẽ không bị ngộp chết?” Ngay cả đầu cũng bị phong kín ở bên trong, vậy là không hấp thu được dưỡng khí nga.
Sở Tiểu Thất khinh bỉ liếc Tiêu Tử Lăng một cái, chẳng lẽ anh ta từng thấy qua cá ở trong nước sẽ ngộp chết? Người ở trong không khí sẽ ngộp chết? Kỳ thực nguyên lý đều như nhau, nó là hệ băng, Băng Giáp tựa như thân thể của chính mình, thoạt nhìn dường như kín không kẽ hở, kỳ thực nó vẫn có thể hấp thu được dưỡng khí xung quanh, lại thế nào có thể sẽ bị ngộp chết chứ.
Lúc này, chiến đấu giữa sân lại xảy ra biến hóa kỳ lạ, đầu tiên sản sinh biến hóa chính là hai con khuyển biến dị, chúng nó dường như bị cái gì hấp dẫn, đột nhiên nhảy rời khỏi chiến trường, chúng nó chạy tới đỉnh chóp kho hàng nào đó, đứng ở đó vẻ mặt hoang mang nhìn chăm chú về phía chỗ nguồn gốc thanh âm. . .
Tổ chiến đấu quan chiến xung quanh thấy một màn như vậy, rất kinh ngạc, bất quá trong lòng luôn có một thanh âm nói cho bọn họ, đó mới là chính xác.
Lúc này có một số người thức tỉnh tinh thần lực đặc biệt đúng lúc tỉnh lại, bọn họ cảm thấy không ổn lần lượt thi triển kỹ năng phòng ngự của bản thân trục xuất thanh âm có thể mê hoặc nhân tâm kia, những người tỉnh táo lại đó thấy vẻ mặt của những người quanh thân mê man, biết đã trúng chiêu, liền dùng các loại phương pháp để đánh thức đội viên bên người, vì vậy hệ thủy tưới người, hệ hỏa đốt người, hệ thổ chôn người, hệ phong cắt người, hệ mộc đâm người. . .
Mà người thức tỉnh biến dị lựa chọn phương pháp đánh thức người rất đơn giản, đó chính là trực tiếp gõ một gậy, chỉ thấy bọn họ “cười gian” giơ lên vũ khí trong tay không chút nào lưu tình gõ xuống người bị mê hoặc bên cạnh. Đương nhiên không bài trừ có ý kiến thừa loạn “trả thù” trong đó, lực đạo đúng thì trực tiếp gõ tỉnh lại, lực đạo không đúng thì cứ như vậy bị gõ ngất xỉu, trực tiếp ngất đến lúc rút lui sau cùng mới được đánh thức. Bọn họ căn bản không biết là ai hạ “độc thủ”.
Đương nhiên nhóm người đầu tiên nhận hết giày vò được cứu tỉnh, không muốn cứ nhận khổ sở không không như vậy, vì vậy bọn họ đem “ánh mắt gian tà” theo dõi người bị hại tiếp theo. . . Cứ như vậy vòng vòng xuống. Rất nhanh tất cả mọi người đã được cứu tỉnh, chỉ đáng thương nhóm người cuối cùng, sau khi được cứu tỉnh phát hiện hổng còn cơ hội trả thù.
Ngô Khánh Vân cũng đụng phải chuyện tương đồng, hắn vào lúc chiến đấu, trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm, nó đang nói cho hắn trận chiến đấu này là không nên, bọn họ hẳn là đồng bọn, là chiến hữu có thể dắt tay hợp tác. . . Hắn liều mạng lắc đầu, nỗ lực đánh đuổi thanh âm quấy rầy hắn đó, bởi vì hệ thống trò chơi của hắn đang bắt đầu phát sinh tiếng cảnh báo nguy hiểm, nhắc nhở hắn đã bị công kích!
Thanh âm đó vừa vào lỗ tai Đổng Hạo Triết, anh liền cảm thấy không đúng. Không nói hai lời liền mở ra khí thuẫn phòng ngự của anh, cách ly thanh âm quỷ dị kia ra, trong óc vốn có chút đục ngầu nhất thời thoáng thanh tỉnh.
Đới Hồng Phi phản ứng cũng không chậm, người biến dị lực lượng không có thủ đoạn phòng ngự gì để trục xuất luồng thanh âm không chỗ nào không lọt kia, vì vậy Đới Hồng Phi lựa chọn tự mình hại mình, để cho đau đớn khiến cho bản thân thanh tỉnh.
Tay phải anh làm thành hình trảo, dùng sức cào vào đùi phải của mình, năm ngón tay bấm vào trong máu thịt, máu tươi nhất thời phun ra. Đau đớn đến xương bất thình lình để cho thần trí có chút không rõ của Đới Hồng Phi lần nữa rõ ràng lên. Thanh âm vốn dây dưa ở trong đầu thoáng cái thoát ly, bất quá Đới Hồng Phi biết, dùng đau đớn để trục xuất thanh âm đó tuyệt không thể kéo dài, chờ đau đớn biến mất hoặc là chết lặng, anh vẫn sẽ lần nữa rơi vào trong hỗn độn.
Hai con tang thi cấp ba chiến đấu với Tiểu Kỳ Tiểu Tát, thấy bản thân đã không còn đối thủ, liền tìm kiếm đối thủ tiếp theo. Thanh âm kia tuyệt không cho phép chúng nó công kích hai con khuyển biến dị bị mê hoặc kia, vì vậy, hai con tang thi cấp ba đó theo dõi hai người Đổng Hạo Triết Đới Hồng Phi vận dụng phương pháp của mỗi người để cho bản thân tỉnh táo lại kia.
Hai con tang thi phối hợp ăn ý, mỗi con lựa chọn một mục tiêu công kích nhào qua, tình hình đột phát này khiến cho thành viên tổ chiến đấu đã tỉnh táo lại giữa sân nhịn không được kinh hô lên: “Đổng phó đội, cẩn thận!”
“Đới phó tổ trưởng. . . Tránh a!”
Tiêu Tử Lăng ở trên đỉnh kho hàng thấy một màn nguy hiểm này, nhanh chóng hô: “Tiểu Thất, ra tay!”
Tiểu Thất ngầm hiểu, phản ứng của nó nhanh nhất, đương nhiên đó cũng là nhờ thuấn di của nó, chỉ thấy bóng người nó chợt lóe, vừa biến mất bên đỉnh kho hàng, bên kia, phía sau một con tang thi cấp ba, xuất hiện bóng người, sau khi nó dừng một chút, một cây gai nhọn lớn trong tay không chút do dự đâm về phía tang thi. Thuấn di của Tiểu Thất tuyệt không hoàn chỉnh, vì vậy có một giây thời gian đình trệ, nhưng cũng may công kích của Tiểu Thất quá mức đột nhiên, tang thi tuyệt không đúng lúc phát hiện làm ra được phản ứng.
Con tang thi đó căn bản không ngờ đến có người sẽ đột nhiên xuất hiện đâm đao từ phía sau nó, nó phản ứng trễ trực tiếp bị Sở Tiểu Thất hung hăng đâm trúng, tuy rằng trong nháy mắt đâm trúng, tang thi đã mở ra kỹ năng phòng ngự, nhưng vẫn không thể ngăn cản lần đánh lén đột nhập mà đến này.
Ngao ô! Tang thi cấp ba thống khổ tru lên, trên người đột nhiên phóng ra vô số gai nhỏ, tuy rằng tới đột nhiên lại cấp tốc, nhưng những cái đó căn bản không có tác dụng đối với Sở Tiểu Thất, ở trước mặt Sở Tiểu Thất hết thảy tốc độ đều là phù vân.
Chỉ thấy nó lại chợt lóe, khi lần nữa xuất hiện, đã ở hơn mười mét có thừa, toàn bộ gai nhọn phóng hụt đều bị đánh trúng mặt đất, thanh âm phập phập phập hữu lực, khiến cho những gai nhọn đó nhập vào mặt đất không thấy bóng dáng, chỉ để lại vô số lỗ nhỏ chứng minh công kích ban nãy hung hiểm như thế nào.
Sở Tiểu Thất lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người, thân thể nho nhỏ bỏ túi của nó cẩn thận bày ra động tác phòng ngự, tay nhỏ bé nắm gai nhọn lóng lánh xa xa đối diện con tang thi kia, trên mặt một mảnh lạnh lùng.
Mọi người chấn kinh nhìn đứa trẻ nhỏ rõ ràng chỉ có năm sáu tuổi trong sân, áo khoác nhỏ màu đen kia không có gì khác biệt với đồng phục của tổ công kiên, miếng phù hiệu dạng bỏ túi trên cánh tay kia cũng không khác chút nào. Ở trong doanh địa hẳn là không có người dám giả mạo thành viên của tổ công kiên đi. . . Chẳng lẽ đứa trẻ này cũng là một thành viên của tổ công kiên?
Bất quá người có lý trí đã nhớ lại biểu hiện ban nãy của Sở Tiểu Thất, một chiêu đã đâm bị thương tang thi cấp ba, thực lực siêu cường đã chứng minh đứa trẻ ở trong mắt bọn họ hẳn còn là làm nũng bán manh bướng bỉnh này tuyệt không phải một người yếu, thậm chí có thể là một cường giả thức tỉnh đã đến cấp ba.
Khi ý nghĩ này dâng lên, mọi người quả quyết xóa đi. Nếu đứa bé này đều đã tới cấp ba, vậy những người lớn vẫn còn bồi hồi ở cấp một hai như bọn họ đây có phải hẳn nên xấu hổ tự sát tạ tội hay không? Mọi người không muốn thừa nhận bọn họ không bằng một đứa bé.
Sở Tiểu Thất lạnh lùng nhìn tang thi trước mắt, không có một chút e ngại, ánh mắt đó thậm chí là băng lãnh vô tình, thật giống như nhìn một người chết (có vẻ tang thi là người chết mà), bộ dạng băng hàn này vì sao đặc biệt giống phiên bản của người nào đó nhỉ?
Mọi người bắt đầu nghĩ đến lời đồn đãi lặng lẽ truyền lưu trong doanh địa đoạn thời gian trước, truyền thuyết nói thủ lĩnh doanh địa bọn họ Sở Chích Thiên Sở đội trưởng đã có một đứa con riêng bốn năm tuổi, chẳng lẽ đứa bé này chính là thái tử gia của doanh địa bọn họ? Quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử. Mọi người kích động, sự xuất hiện của Sở Tiểu Thất đã chứng minh tính chân thực của lời đồn đãi đó, vì vậy bí mật Sở Chích Thiên có con riêng biến thành bí mật công khai của doanh địa, chẳng qua Sở Chích Thiên chưa từng chính miệng thừa nhận mà thôi.
Đội trưởng của bọn họ Sở Chích Thiên cường đại như vậy, nếu như con anh ta không lợi hại vậy không thể nào nói nổi. Mọi người tìm được lý do Sở Tiểu Thất cường đại, một mạt xấu hổ vốn ẩn tàng trong lòng trực tiếp được lau sạch, tất cả mọi người yên tâm thoải mái hơn. Bọn họ là người thường, không so sánh với yêu nghiệt, mà cha con Sở Chích Thiên chính là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, bọn họ không tự tìm ngược.
Bất quá nguyên nhân chính là vì sự xuất hiện của Sở Tiểu Thất, để cho mọi người biết con tang thi cấp ba quấn đấu hồi lâu với Tiểu Kỳ là một con tang thi biến dị bộ lông, nó có thể biến dị hết thảy bộ lông trên người thành gai nhọn cứng rắn sắc bén bắn ra, làm vũ khí công kích. Mà con tang thi đó vẫn luôn ẩn tàng đến bây giờ, là chuẩn bị tìm thời cơ một kích tất sát, đó là con tang thi loại hình trí tuệ tâm cơ thâm trầm.
Mà Tiêu Tử Lăng bên kia tuy rằng tốc độ không đạt được thần tốc như thuấn di của Sở Tiểu Thất, nhưng trong mắt người khác kỳ thực cũng không chậm hơn bao nhiêu, chỉ thấy khi con tang thi còn lại hung ác độc địa bổ nhào qua, trước mặt nó đột nhiên có một ánh đao nhấp nhoáng, làm đau đớn ánh mắt nó, cũng lóa chói ánh mắt mọi người.
Khi mọi người thích ứng được ánh sáng bất thình lình, mới nhìn thấy một thiếu niên tuổi tác choai choai có thể gọi là thiếu niên, lúc này đang dùng một thanh đường đao lóe sáng vững vàng chặn lại con tang thi cấp ba kia.
Cậu ta mặc áo khoác màu đen, quần quân đội màu đen, giày quân đội màu đen, chỉ bạc lóe sáng trên áo khoác theo gió lạnh phần phật nhanh chóng bay múa, vì tư thế cầm đao, phù hiệu khiến người ta hâm mộ trên cánh tay kia lúc này đang hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mọi người, tấm chắn đỏ như máu làm nền, thiểm điện màu bạc bừng bừng giáng xuống từ trời không. Hết thảy những cái đó không một cái nào không chứng minh cậu ta đến từ tổ công kiên.
Sự thực Sở Tiểu Thất là tổ công kiên, lực trùng kích mang cho mọi người ngay từ đầu đích xác rất lớn, bất quá khi mọi người thấy rõ dung mạo của Sở Tiểu Thất cùng với thân cảm giác băng hàn kia đã để cho mọi người tìm được nguyên do thực lực nó siêu cường cùng với lý do gia nhập tổ công kiên. Vì vậy lực trùng kích đó nhanh chóng yếu bớt đến sau cùng để cho mọi người không nhìn đến nữa.
Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Tử Lăng lại chứng thực, tổ công kiên đích xác có thiếu niên nhược quán, để cho những người lớn đó lần nữa cảm nhận được sự xấu hổ.
Mọi người thầm mắng trong lòng: Mợ nó, ông trời gian trá, ông nhất định phải đánh tan lòng tin của chúng tôi ông mới thỏa mãn sao? Vì cái răng tổ công kiên nhiều yêu nghiệt như vậy?
Thành viên tổ chiến đấu từng tham gia qua chiến đấu ở khu bắc thấy Tiêu Tử Lăng xuất hiện tâm tình đặc biệt kích động, những người này lúc đó chỉ là người sống sót bình thường, thuộc về nhân sĩ tầng thấp nhất ở mạt thế này. Thế nhưng bởi vì từng chiến đấu cùng thiếu niên này, mang cho bọn họ sự chấn động vô cùng, vì vậy khi bệnh độc tập kích, bọn họ mới dùng ý chí kiên cường chiến đấu chiến thắng bệnh độc mà trở thành người thức tỉnh.
Bọn họ rất rõ ràng, khi chiến đấu với bệnh độc, vài lần đều muốn từ bỏ, lại nghĩ tới thiếu niên chiến đấu với tang thi cấp ba nhiều lần rơi vào nguy cơ nhưng vĩnh viễn không từ bỏ kia, bọn họ lại một lần nữa tập hợp dũng khí. Vì vậy bọn họ có thể trở thành người thức tỉnh, là vì thiếu niên này đang khích lệ bọn họ. Có thể nói tánh mạng của bọn họ chẳng khác nào là do thiếu niên cho, không chỉ như thế, thiếu niên còn cho bọn họ hy vọng trở thành cường giả.
Người bên cạnh thấy biểu tình kích động của những người đó, cũng nghĩ đến truyền thuyết mà bọn họ bình thường vẫn luôn nói kia, tổ công kiên có một thiếu niên cường đại, sự xuất hiện của cậu ta cứu vớt người sống sót ở khu bắc. Chẳng qua thiếu niên trong truyền thuyết kia không có xuất hiện nữa, mà trong mấy người tổ công kiên vẫn luôn ra mặt không có tuổi tác tương xứng với người trong truyền thuyết kia, vì vậy ngoại trừ người chân thực chứng kiến ở khu bắc, những người khác đều không tin truyền thuyết này.
Mà sự thực chứng minh, những người này không bịa đặt, chẳng qua nước của tổ công kiên rất sâu, mà bọn họ chỉ thấy được một tầng cạn nhất mà thôi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 133: Truyền thuyết? Nước của tổ công kiên rất sâu!
Chương 133: Truyền thuyết? Nước của tổ công kiên rất sâu!