DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 175: Ý đồ đến? Thăm hỏi mẹ của Tiểu Thất!

Sở Chích Thiên vừa thấy liền hiểu rõ, đây là ngọc trụy mà Sở gia anh giao cho con dâu mỗi một đời, anh rất hiếu kỳ thứ này thế nào sẽ ở trong tay Tiêu Tử Lăng, chẳng lẽ là lão mẹ nhà mình cố nhét qua? Ngẫm lại tác phong đanh đá của lão mẹ nhà mình, thật đúng là có khả năng. Vì vậy liền hỏi: “Ngọc trụy này Tiểu Lăng lấy được thế nào?”

Câu hỏi của Sở Chích Thiên đâm trúng cái chân đau của Tiêu Tử Lăng a, thế nhưng cũng không thể không đáp, vì vậy liền ngượng ngùng kể chuyện cậu lý giải sai lời của Sở lão mẹ nên nhận sai ngọc trụy cho Sở Chích Thiên, liền nghe thấy Sở Chích Thiên ở một bên cười khùng khục.

“Sở ca, không cho cười em.” Tiêu Tử Lăng phiền muộn nói.

“Khó trách mẹ tôi nói cậu rất vui vẻ tiếp nhận, lúc đó tôi còn cảm thấy có chút kỳ quái đây.” Sở Chích Thiên buồn cười nhìn Tiêu Tử Lăng ảo não.

Tiêu Tử Lăng lưu luyến nhìn ngọc trụy một cái, sau đó như tráng sĩ chặt cổ tay kiên quyết đưa ngọc trụy qua: “Sở ca, trả lại cho anh.”

Sở Chích Thiên biết hẳn nên quả quyết thu hồi truyền gia bảo nhà mình, bất quá thấy biểu tình đau lòng của Tiêu Tử Lăng, trong lòng khẽ động liền hỏi: “Tiểu Lăng, cậu rất thích cái này?”

Tiêu Tử Lăng lập tức gật gật đầu: “Sở ca, để cho em chơi mấy ngày cho đã nghiền, có được không?” Trong lòng cậu đang lùm bùm tính toán nhỏ nhặt, trước tiên lấy được ngọc trụy này vào tay đã, sau đó có cơ hội thì tìm một khối ngọc trụy tương tự để thay thế nó.

Đáng tiếc động tác kế tiếp của Sở Chích Thiên lại đập tan tính toán của Tiêu Tử Lăng, chỉ thấy Sở Chích Thiên cầm đi ngọc trụy từ trong tay Tiêu Tử Lăng, quả nhiên truyền gia bảo của Sở gia là không thể cho loạn người ta, cho dù chơi chơi cũng không thể.

Tiêu Tử Lăng nhìn ngọc trụy rời khỏi lòng bàn tay cậu, cách cậu càng ngày càng xa, nó cứ bị Sở Chích Thiên cầm đi vô tình như thế. Lúc này con người nhỏ trong lòng Tiêu Tử Lăng đang oa oa khóc lớn, dòng nước mắt kia tựa như thác nước. Xong rồi, hết thảy đều xong rồi, cơ hội không gian tiến hóa không còn nữa rồi.

Tiêu Tử Lăng khó nhịn sự mất mát cúi đầu, thương tiếc cho không gian mình không còn có cơ hội tiến hóa, Tiêu Tử Lăng tuyệt không trông cậy vào việc trộm về ngọc trụy được từ trên người Sở Chích Thiên, không cần nghĩ khẳng định nó sẽ bị Sở Chích Thiên vứt vào không gian.

Đang thương tâm, đột nhiên, trước ngực rơi xuống một món đồ, chính là ngọc trụy kia, lúc này nó đã được mang ở trên cổ cậu, Tiêu Tử Lăng vô ý thức nắm ngọc trụy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên.

Chỉ thấy khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra một nụ cười ấm áp, nói: “Nếu Tiểu Lăng thích, vậy tặng cho cậu.”

“Thế nhưng, đây là cho bà xã của Sở ca anh a, đây chính là truyền gia bảo của Sở gia. . .” Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng là không dám tin tưởng.

Sở Chích Thiên vốn muốn nói cho Tiêu Tử Lăng không cần lo lắng vì chuyện này, anh tự nhiên sẽ giải thích rõ ràng với cha mẹ anh, bất quá thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiêu Tử Lăng hiện ra biểu tình quấn quýt vừa vui mừng lại chần chừ, khiến cho trong lòng anh nhất thời dấy lên một luồng ham muốn muốn khi dễ cậu, vì vậy anh vươn ngón tay nâng cằm Tiêu Tử Lăng lên, đùa giỡn nói: “Cậu nói không sai, đích thật là cho bà xã của tôi, mà không phải cậu đã tự nguyện trở thành vợ của tôi, tự mình tiếp nhận ngọc trụy này từ trong tay mẹ tôi rồi sao?”

Thấy gương mặt của Tiêu Tử Lăng thoáng cái đỏ lên, sau đó lại chuyển thành màu tím đen, biểu tình biến hóa muôn vạn chọc cho Sở Chích Thiên thoải mái cười ha hả.

Nghe thấy tiếng cười của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng biết mình lại bị lão đại nhà mình đùa giỡn, cậu trừng mắt to bất mãn chỉ trích: “Sở ca, anh thật quá đáng! Thế nào có thể vạch vết sẹo của người ta a?”

Tiêu Tử Lăng biết mình hẳn nên có cốt khí một chút, tháo ngọc trụy xuống, sau đó hung hăng vứt cho lão đại nhà mình, rồi giơ ngón giữa để biểu đạt tâm tình oán giận của mình. Thế nhưng không gian của cậu vẫn luôn kêu gào, nó muốn thôn phệ thôn phệ thôn phệ. . .

Được rồi, vì không gian, cậu có thể nhịn chuyện mà đại trượng phu không thể nhịn. Tiêu Tử Lăng hung hăng nhét ngọc trụy vào trong lòng mình, cho lão đại nhà mình thêm một ánh mắt khinh bỉ cực bự. Trong lòng ác ý nghĩ, ngọc trụy này lập tức sẽ bị không gian của mình thôn phệ mất, điều này không phải đại biểu kiếp này Sở Chích Thiên sẽ hổng có vợ sao? Hắc hắc, cậu nguyền rủa lão đại nhà cậu lấy không được bà xã, cho anh ta biết đàn em cũng không phải dễ khi dễ như vậy.

Sở Chích Thiên hiếm thấy cười to nhìn biểu hiện mang tính trẻ con của Tiêu Tử Lăng, nhịn không được sờ sờ tóc Tiêu Tử Lăng, tên nhóc này thực sự quá đáng yêu, bất kể làm gì vẫn luôn có thể khiến cho tâm tình anh sung sướng. Nếu không phải giới tính của Tiêu Tử Lăng, anh thực sự rất nguyện ý lấy người như cậu làm vợ, phải biết rằng Tiêu Tử Lăng vừa vào được nhà bếp (dạ dày của Sở Chích Thiên với Sở Tiểu Thất đều bị chinh phục), vừa ra được phòng khách (trông rất đáng yêu rất manh, thực lực lại không tồi, mang ra bất kể là quan hệ xã hội hay đánh nhau đều không mất mặt) càng lên được giường (vật phẩm nhất định cần khi mình tu luyện dị năng a).

Vì sao Tiểu Lăng không phải là một cô gái chứ? Lần đầu tiên Sở Chích Thiên rõ ràng có loại tâm tình tiếc nuối này, thậm chí suy nghĩ có nên thật như lão ba anh nói, bất kể nam nữ cưới trước rồi hẵng nói hay không?

Ý nghĩ này vừa hiện lên đã bị Sở Chích Thiên trực tiếp bóp chết, anh biết khẳng định đàn em nhà mình không thể tiếp nhận chuyện này, nhìn hành vi cử chỉ bình thường của cậu ấy liền biết, anh không thể để cho đàn em nhà mình nghĩ lầm rằng anh thật là một tên biến thái. . .

Hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng trở lại gian phòng hạch tâm, đánh thức mấy đội viên ngất xỉu kia (thủy cầu quả nhiên là một thuật rất hữu dụng), hợp lực lắp đặt máy phát điện động lực lên trên nguyên điểm động lực.

Lần này đội viên được chọn ra đều là có tri thức ở phương diện này, nhưng cho dù như thế, cũng phải tốn thời gian tương đối dài mới lắp đặt thành công lên được bộ máy phát điện này, khi đang tiến hành thí nghiệm sửa chữa sau cùng, liền thấy Đổng Hạo Triết mang theo tất cả những đội viên khác lại đây.

Sở Chích Thiên nhìn một vòng xung quanh, phát hiện không thiếu một người nào, trong lòng thở dài một hơi, trong miệng lại nhàn nhạt nói: “Làm không tồi.” Đánh giá này của Sở Chích Thiên để cho bọn họ rất kích động, phải biết rằng muốn cho Sở Chích Thiên mở miệng biểu dương là một việc rất trắc trở, một từ không tồi tuyệt đối là tán dương cao độ.

Sở Chích Thiên lại đặt đường nhìn lên trên người Tào Dương được người nâng tới, hỏi Chân Nhất Long: “Tình hình của Tào Dương thế nào?”

Chân Nhất Long nhanh chóng nói: “Chỉ bị tang thi tự bạo chấn thương nội phủ, hơn nữa tôi đã chỉnh lý một chút bên trong cho cậu ấy rồi, đã không còn việc gì, xin đội trưởng yên tâm.”

Sở Chích Thiên hài lòng gật đầu: “Vậy tốt, trở lại nói một chút với hậu cần, thức ăn của Tào Dương phải chuẩn bị riêng, nhất định phải thỏa mãn dinh dưỡng cần thiết để cậu ta phục hồi, chuyện này, Nhất Long anh đi an bài.”

Chân Nhất Long tôn kính gật đầu: “Vâng, đội trưởng, tôi sẽ an bài tốt.”

Tào Dương cảm kích đầy mắt, Sở Chích Thiên chính là một người như vậy, bộ dáng đối với tất cả mọi người đều lạnh lùng nhàn nhạt, kỳ thực sự trả giá của mỗi người anh ta đều nhìn ở trong mắt, anh ta sẽ không hà khắc với người có công.

Sở dĩ Tào Dương bị thương nặng như vậy, là bởi vì đối thủ của anh vậy mà là một tang thi cấp ba song hệ, tuy rằng là sơ cấp, nhưng không thể nghi ngờ song hệ mạnh hơn một đường, điều này làm cho Tào Dương lâm vào trong nguy cơ, may mắn kỹ năng anh có được khi tiến cấp đến cấp ba rất đắc lực, tên gọi Thiên Ti Vạn Lũ.

Tên như ý nghĩa, Thiên Ti Vạn Lũ chính là mấy nghìn mấy vạn sợi dây, chỉ cần nó trói được con mồi, vậy biểu thị con mồi đó khó tránh cái chết. Đương nhiên Thiên Ti Vạn Lũ không phải không thể phá, nhược điểm của nó là ở giai đoạn đầu, khi phát sinh kỹ năng, những sợi dây đó lúc đầu đều là sương hóa, chỉ cần cảnh tỉnh một chút xua tan những sương khí đó, Thiên Ti Vạn Lũ sẽ không cách nào thành hình, như vậy một chút lực sát thương nó cũng sẽ không có, bất quá chỉ cần chờ tới khi những sương khí đó chân chính ngưng kết thành thực thể, như vậy một sát chiêu siêu cấp khủng bố sẽ xuất hiện.

Những sợi dây nhỏ đó sẽ cấu thành một cái lưới vững chắc không thể phá, sau đó càng thu càng chặt, sau cùng co thành một cuộn sợi bằng nắm tay. Đương nhiên điều này cũng có nghĩa là thứ trong lưới sẽ triệt để bị chia nhỏ thành vô số khối vỡ.

Tang thi cấp ba chính là không chú ý điểm ấy, sau cùng Thiên Ti Vạn Lũ thành hình, con tang thi cấp ba đó dùng hết các loại phương pháp cũng không cách nào giãy thoát được cái lưới đó, sau cùng sắp tới lúc trở thành mảnh vỡ lựa chọn tự bạo, muốn đồng quy vu tận với người đáng hận trước mắt, điều này làm cho Tào Dương chuyên tâm trong kỹ năng né tránh không kịp bị năng lượng trùng kích bị trọng thương, anh ngất đi tại chỗ.

Bọn Chân Nhất Long giải quyết xong đối thủ của mỗi người, bởi vì quá lâu không thấy Tào Dương đến, vì vậy bọn Chân Nhất Long trở về xem tình hình, sau khi phát hiện Tào Dương ngã dưới đất liền lập tức cứu trị, may mắn chỉ nội phủ bị thương, tuyệt không đáng lo ngại. Sau đó bọn họ liền mang theo Tào Dương đuổi theo qua, lại ở ngoài quảng trường gian phòng hạch tâm thấy được Đổng Hạo Triết với Đới Hồng Phi đã kích sát đối thủ xong.

Thấy tất cả mọi người không có việc gì, lại không cảm nhận được khí thế hào hùng của đối thủ trên cấp năm kia, bọn họ nghĩ chắc hẳn Sở Chích Thiên đã đánh bại đối thủ, nhưng đợi lâu không thấy đi ra, trong lòng lo lắng liền trực tiếp tìm qua.

Đổng Hạo Triết nhìn xung quanh một vòng, gian phòng còn lưu lại vết tích tranh đấu, lại không thấy thi thể nào, vì vậy hiếu kỳ hỏi: “Sở ca, anh đã giải quyết đối thủ kia rồi sao?”

Sở Chích Thiên nghĩ nghĩ lúc này mới nói: “Xem như vậy đi, bọn họ đã rời khỏi nơi đây.”

Rời khỏi? Chẳng lẽ lão đại nhà mình với đối thủ cường đại kia đã đạt thành sự ăn ý nào đó hay sao? Đổng Hạo Triết có chút hoang mang, bất quá anh tuyệt không truy nguyên, Sở ca không nói ra, hẳn là có sự cố kỵ phương diện khác.

Rốt cục lắp đặt hoàn tất máy phát điện, Sở Chích Thiên dẫn dắt mọi người quay về đường cũ.

Đổng Hạo Triết đang muốn lên chiếc xe của mình, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên gọi anh: “Hạo Triết, tôi tìm cậu có việc, cậu lại đây đổi với Vân Đào.”

Đổng Hạo Triết gật đầu liền thay Lục Vân Đào ngồi trên ghế lái, thấy xe khác đều đã lái đi, Đổng Hạo Triết mới khởi động xe, lúc này chợt nghe Sở Chích Thiên nói: “Ban nãy nhiều người nhiều miệng, vì vậy không thuận tiện nói đối thủ cấp năm kia là ba tôi.”

Đổng Hạo Triết nghe vậy trực tiếp giẫm lên phanh, xe thoáng cái ngừng lại, Tiêu Tử Lăng chuẩn bị không đủ theo quán tính thiếu chút nữa văng đi, may mắn trong lòng Sở Chích Thiên đã có sự chuẩn bị, lập tức đưa tay chụp tới liền chụp cậu về lại trong ôm ấp của mình, vững vàng cố định cậu lại.

“A, Khôi Chủ đại nhân tới rồi, họ ở nơi nào? Tôi đã lâu không thấy họ.” Vẻ mặt Đổng Hạo Triết kích động, quay đầu lại mong đợi nhìn Sở Chích Thiên.

Sở Chích Thiên hắc tuyến đầy đầu, anh luôn không cách nào lý giải được vì sao Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn sùng bái như vậy đối với lão ba chả ra sao kia của mình. Anh nhún nhún vai tiếc nuối nói cho Đổng Hạo Triết: “Không cần tìm bọn họ, ba mẹ tôi đã tiếp tục du lịch vòng quanh thế giới rồi.”

Nghe vậy Đổng Hạo Triết thất vọng thở dài một hơi, anh rất hiếu kỳ đối với ý đồ của đôi vợ chồng hành tung mờ ảo bất định kia khi tìm đến Sở Chích Thiên, phải biết rằng cho dù ở niên đại bình an, đôi vợ chồng đó không có việc gì cũng sẽ không tìm đến đứa con trai Sở Chích Thiên này. Vì vậy anh hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Sở ca, hai vị đại nhân tìm anh là vì chuyện gì?”

Sở Chích Thiên ngẩn người, đột nhiên phát hiện anh khó mà trả lời Đổng Hạo Triết, chẳng lẽ phải thành thật nói cha mẹ nhà anh đến bức hôn, hơn nữa còn là buộc anh lấy đàn em nhà anh Tiêu Tử Lăng? Lời này nói ra khẳng định sẽ bị Đổng Hạo Triết cười nhạo cả đời, nhưng nếu như nói đến thăm anh. . . Khẳng định lừa không được Đổng Hạo Triết quen thuộc tình hình nhà anh.

Tiêu Tử Lăng khẩn trương nhìn Sở Chích Thiên, hy vọng lão đại nhà mình đừng nói ra chuyện ngu xuẩn mà mình làm, chuyện không cẩn thận lý giải sai ý của Sở mẹ mà nhận ngọc trụy gia truyền, đây là chỗ bẩn của cả đời cậu a. Tuy rằng ngọc trụy đó hiện tại là của cậu, nhưng ý nghĩa hiện tại hoàn toàn bất đồng với ý nghĩa vốn có.

“Ừm, đến thăm mẹ của Tiểu Thất.” Sở Chích Thiên quả nhiên cơ trí vô cùng, lần nữa dựng ra tấm mộc vạn linh này.

Đổng Hạo Triết nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Hóa ra là đến xem đại tẩu a, hai vị đại nhân chắc hẳn rất hài lòng đi.” Sở ca có người trong lòng, khẳng định hai vị đại nhân phải ra mặt xác định một chút, hy vọng đại nhân sẽ hài lòng, dù sao Sở ca rất coi trọng cô gái đó, nếu như ý kiến hai bên không thống nhất, tuyệt đối sẽ trở thành một sự kiện lớn.

Sở Chích Thiên nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Bọn họ rất hài lòng, ngọc trụy gia truyền của Sở gia chúng tôi đều đã cho em ấy.” Nói xong như cười như không liếc liếc Tiêu Tử Lăng trầm tĩnh lại trong lòng mình một cái.

Lời này để cho Đổng Hạo Triết yên tâm, anh sang sảng cười nói: “Vậy quá tốt rồi, xem ra hai vị đại nhân rất hài lòng đại tẩu a, lần này Sở ca anh có thể yên tâm rồi, chờ lát nữa tôi sẽ thông tri Cảnh Văn, nói cho cậu ấy hiện tại Tiểu Thất chính là thái tử gia danh chính ngôn thuận.” Đổng Hạo Triết vốn cũng rất hài lòng Tiểu Thất, lần này có sự cho phép của hai vị đại nhân kia, địa vị thái tử của Tiểu Thất sẽ là làm bằng sắt, một số lo lắng mà anh vốn còn có toàn bộ đã không còn nữa.

Tiêu Tử Lăng bị một cái liếc mắt của Sở Chích Thiên làm cho toàn thân khô nóng lên, lão đại nhà mình đang sáng loáng chế nhạo chuyện mất mặt mà cậu làm a. Tiêu Tử Lăng buồn bực không cần suy nghĩ trực tiếp đưa tay hung hăng ngắt chỗ thịt mềm ở thắt lưng người nào đó.

Sở Chích Thiên nhịn không được hít ngược một hơi, tên nhóc này cũng thật quá đáng đi, vậy mà hạ được độc thủ. Biểu tình lạnh lùng trên mặt anh duy trì bất biến, tay vốn ôm thắt lưng đột nhiên xuyên qua áo khoác, trực tiếp xâm nhập vào bên trong, sờ lên cái eo thon nhỏ hữu lực kia. Sở Chích Thiên biết rõ nơi đó là chỗ mẫn cảm của Tiêu Tử Lăng, sờ liền cười, lần này chắc có thể để cho tên nhóc đó buông tay được đi.

Quả nhiên vừa sờ lên, toàn thân Tiêu Tử Lăng liền run lên, tay vốn hữu lực ngắt thịt mềm phần eo của Sở Chích Thiên cũng trở nên vô lực. Liền thấy cậy hung hăng nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên một cái, cắn môi nhịn xuống tiếng cười sắp thốt ra, tỏ ý lão đại nhà mình lấy cái tay gian tặc đáng hận kia ra.

Sở Chích Thiên biết bản thân nên thấy đủ liền thu, thế nhưng phần eo mềm mại tinh tế có chút cảm xúc ấm áp của Tiêu Tử Lăng vậy mà khiến cho anh lưu luyến quên về, anh thế mà không muốn cứ thu hồi như thế.

Vì vậy anh chậm rãi bắt đầu vuốt ve ở phần eo Tiêu Tử Lăng, từng chút từng chút dời đi, từ sườn thắt lưng sờ đến cái bụng nhỏ trơn nhẵn, dần dần dời xuống. . . Tiêu Tử Lăng suy yếu tựa ở trên người Sở Chích Thiên, cậu dùng sức nhịn cười, lão đại đáng hận biết phần eo cậu sợ ngứa, dùng chiêu này trả thù cậu. Thế nhưng dần dần sự vuốt ve thong thả mềm nhẹ của Sở Chích Thiên khiến cho cảm giác vốn còn cảm thấy ngứa của cậu trở nên kỳ quái, thế mà xuất hiện một loại khoái cảm gai ngứa, cậu trực giác thấy không đúng, nhanh chóng dùng tay phải đè lại cái bàn tay to nóng rực đã sờ đến phía dưới bụng nhỏ của mình kia.

“Sở ca, em sai rồi!” Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu không tiếng động xin khoan dung với Sở Chích Thiên, xuân ý còn chưa biến mất nơi khóe mắt khiến cho ánh mắt Sở Chích Thiên mãnh liệt tối xuống.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau rất lâu, ánh mắt Sở Chích Thiên thoáng đổi đổi, sau cùng mới thu hồi cái tay tội ác của anh, để cho Tiêu Tử Lăng thở dài một hơi.

Tiêu Tử Lăng biết thân thể của mình quá nhạy cảm, hai đời cộng lại đều không có nữ nhân kết quả khiến cho cậu chịu không nổi bất kỳ sự khiêu khích nào. Nếu như bị lão đại ngựa giống biết cậu vẫn là chim non ở phương diện này, khẳng định sẽ bị chế nhạo không lưu tình chút nào. Vì bảo lưu thể diện của cậu, Tiêu Tử Lăng cảm thấy, cậu hẳn nên đến lúc tìm một người bạn gái.

Đổng Hạo Triết phụ trách lái xe rất chuyên chú, căn bản không phát hiện hai người ở ghế sau mờ ám không ngừng, nếu như chú ý tới, có lẽ anh sẽ đoán được một số chân tướng sự thực.

Đọc truyện chữ Full