Vương Thiếu Phong với vẻ không cách nào tin tưởng nhìn chằm chằm hai nữ nhân mỗi người một phong thái kia, lẩm bẩm: “Không có khả năng, mấy cô ả không phải người thường sao?” Vương Thiếu Phong đương nhiên biết tin tức của mấy người căn cứ Lăng Thiên, Viên thiếu tướng đã sớm nói cho gã, vì vậy sau khi gã khống chế Trần Cảnh Văn Tiêu Tử Lăng, không phòng ngừa hai người này, lực chú ý hoàn toàn đặt ở trên người Sở Chích Thiên với Đổng Hạo Triết, lại không ngờ gã khống chế không phải cô gái yếu đuối, mà là hai con độc xà ẩn giấu rất sâu, để cho Trần Cảnh Văn Tiêu Tử Lăng một kích đắc thủ.
“Nếu tôi có thể ẩn tàng thực lực, như vậy người của tôi đương nhiên cũng có thể.” Sở Chích Thiên có lòng tốt giải thích một chút.
“Mày. . . Quá đê tiện.” Lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho Vương Thiếu Phong lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, không biết là vì tức hay là bị thương.
“Viên thiếu tướng, hiện tại làm sao giờ?” Chiến sĩ người thức tỉnh đi theo bên cạnh dò hỏi. Nữ nhân vốn là trói buộc lại là người thức tỉnh khủng bố, phải biết rằng Vương Thiếu Phong chính là người thức tỉnh cấp bốn đỉnh cấp, tuy nói đối phương là hai người cùng đánh lén, nhưng không có thực lực cùng cấp với gã, căn bản không có khả năng một kích đã bị trọng thương. Bọn họ nếu muốn ăn tươi bốn người này, không hề nghi ngờ căn bản là chuyện nghìn lẻ một đêm.
“Phóng đạn tín hiệu.” Viên thiếu tướng cắn răng, hiện tại đã đâm lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì làm tiếp.
Chiến sĩ người thức tỉnh nghe thấy phân phó của Viên thiếu tướng, biến sắc, nhưng vẫn lấy ra một viên đạn tín hiệu từ trong ngực bắn lên.
Liền thấy một đóa pháo hoa bảy màu bung ra trên bầu trời, trình độ chói mắt làm cho cả căn cứ đều rung động.
Tổng bộ căn cứ, Lý lão sau khi nhận được tin tức này, nhịn không được vỗ bàn giận dữ: “Tên Viên Tuấn đó đến tột cùng muốn làm gì, cũng dám sử dụng binh khí chung cực của căn cứ.”
Vu Thiếu Hoa biến sắc, cả kinh nói: “Hắn thế nào lớn mật như vậy?”
Sắc mặt Lý lão không ngờ nói: “Còn không phải vì hội nghị đã thông qua chuyện hợp tác với căn cứ quân sự Nam Đô, hiện tại bọn họ chắc hẳn muốn đối phó hai căn cứ dân gian kia.”
Vu Thiếu Hoa lạnh mặt nói: “Những người đó tới cùng muốn làm gì, chỉ cần những căn cứ kia không có dị tâm, liên hợp bọn họ cộng đồng chống lại tang thi với những sinh vật biến dị đáng sợ kia không phải rất tốt sao? Cho dù bị bọn họ chiếm nhiều một chút địa bàn thì có sao? Đều đến lúc này rồi, bọn họ còn tính toán chi li những lợi ích đó, tự giết lẫn nhau?”
Lý lão thở dài thấp một hơi, vẻ mặt có chút chán chường: “Quyền lực nắm giữ đã lâu, cũng rất dễ mục nát, bọn họ sợ hãi.” Người thức tỉnh dân gian phát triển quá nhanh, bọn họ không có cách nào nắm giữ được những thế lực đó rất hy vọng đả kích một số chim đầu đàn, ra chiêu giết gà dọa khỉ. Mà căn cứ Lăng Thiên với căn cứ Phượng Lâm chính là hai con gà bọn họ chọn trúng. Chẳng qua hiện tại xem ra bọn họ đã thất sách, hai con gà kia cũng không dễ giết, cho nên mới sử dụng đến lực lượng chung cực của căn cứ.
Vu Thiếu Hoa giương giương miệng, muốn nói gì đó lại vẫn im tiếng, dù sao những người đó đều là chiến hữu mấy thập niên của Lý lão, ông tuổi già quá tiệm tình bạn cũ, không còn cái loại bức lực đập nồi dìm thuyền như khi tuổi trẻ nữa, lần hội nghị này có thể được thông qua, cũng là kết quả do Lý lão thỏa hiệp.
Lý lão thu liễm lửa giận, thở dài thấp một hơi nói: “Nếu đã sử dụng lực lượng chung cực, ta hy vọng chuyện này có thể thu hoạch hoàn mỹ.” Chỉ cần có thể giết chết thủ lĩnh hai căn cứ kia, ông có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Dù sao lịch sử là người thắng viết nên, ông có thể công bố đối ngoại, hai căn cứ kia mưu đồ bí mật phản loạn là được. Nhưng nếu như thất bại, như vậy căn cứ Kinh Vân sẽ thành một trò cười cực lớn. . . Việc đó, ông tuyệt đối không cho phép.
“Cháu nghĩ không có ai có thể chống lại được.” Vu Thiếu Hoa ngược lại không lo lắng. Quái thú cải tạo gien chỉ biết giết chóc cắn nuốt, không có sợ hãi thương đau, thanh lý những người thức tỉnh cấp bốn kia căn bản không nói chơi, hơn nữa quái thú cải tạo gien cấp bậc đầu lĩnh trong đó, ngay cả hắn cũng phải tránh lui ba thước.
Khi không trung nở ra đóa pháo hoa năm màu kia, sắc mặt Đổng Hạo Triết Trần Cảnh Văn rất ngưng trọng, bọn họ bắt đầu cảnh giác, không biết đối phương muốn làm gì. Mà Sở Chích Thiên vẫn mặt không biểu cảm, thập phần thản nhiên. Tiêu Tử Lăng thì nụ cười đầy mặt nhìn lão đại nhà mình, cậu thập phần tín nhiệm đối với lão đại nhà mình, tin tưởng Sở Chích Thiên cấp sáu căn bản không có chuyện không giải quyết được.
Lúc này, người thức tỉnh nghe lời phóng đạn tín hiệu đột nhiên hô lớn: “Ẩn nấp, mở phòng hộ.”
Một tiếng ra lệnh, các chiến sĩ của căn cứ Kinh Vân nhanh chóng tìm kiếm góc ẩn nấp, sau đó nhanh chóng mở ra áo hộ thân trên người, áo hộ thân vốn thoạt nhìn có chút rườm rà đột nhiên lan tràn ra như vật sống, bao hết cả người bọn họ vào trong đó.
Mà người thức tỉnh của căn cứ Nam Đô thì vẻ mặt mờ mịt, hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.
Viên thiếu tướng phía dưới mặt nạ bảo hộ cười lạnh, nhóm đại lão bên trên cũng không có lòng tốt thực sự muốn giúp căn cứ Nam Đô, những chim đầu đàn của căn cứ bình dân này thì phải giết chết, nhưng suy yếu lực lượng của căn cứ Nam Đô cũng là điều tất yếu, đây chính là kế sách một hòn đá ném hai con chim.
Đúng lúc này, một người thức tỉnh của căn cứ Nam Đô ở vùng ngoài cùng đột nhiên chỉ về phương xa, kinh hoảng kêu lên: “Đó là quái vật gì?”
Mọi người nghe thấy tiếng kinh hô đó, nhìn qua phương hướng người đó chỉ, nhất thời sắc mặt tái nhợt, có mấy người thậm chí trực tiếp xoay người chạy trốn, hô to: “Quái vật a, chạy mau.”
Thế nhưng không đợi bọn họ chạy được mấy bước, đột nhiên nhanh chóng đình chỉ, sắc mặt đại biến nói: “Nơi đây cũng có. . .”
Chỉ thấy bốn phía đột nhiên xuất hiện vô số sinh vật hình dạng quái dị, chúng nó dường như là sản phẩm do vô số sinh vật bị ghép lại thành, nhưng lại tìm không được vết tích ghép nối, nhưng nếu nói là sinh vật tự nhiên mà thành, thì có quá nhiều cảm giác không hài hòa, khiến người ta nhìn mà buồn nôn kinh hoảng không thôi.
“Trời, chúng ta đã bị bao vây!” Người của căn cứ Nam Đô phát hiện bốn phía bọn họ đều là loại quái vật đó, lần nữa kinh hoảng hét rầm lên.
“Đó là cái gì?” Mặt Tiêu Tử Lăng tái nhợt hỏi Trần Cảnh Văn bên cạnh, cậu nhìn thấy gì? Cậu thế mà thấy được quái vật hình người ba đầu, mà ba cái đầu đó vậy mà là trẻ con mới sinh, còn có cái thứ mặt người thân mãng xà kia là thứ gì? Chẳng lẽ rắn tinh? Cậu có chút vô năng tiếp thu.
Trần Cảnh Văn lạnh mặt nói: “Quân đội từng bí mật tiến hành thí nghiệm dung hợp gien, bất quá đều nói chưa từng thành công, thoạt nhìn cũng không hẳn như vậy. . .”
Những con quái vật đó tựa hồ ngửi thấy được thứ gì đó thèm nhỏ dãi, không có bất kỳ dự liệu nào, đột nhiên đánh tới.
Tốc độ phản ứng của Sở Chích Thiên rất nhanh, thuấn di một cái đi tới bên người Đổng Hạo Triết, bắt lấy cổ áo anh ta lần nữa thuấn di tới bên người Tiêu Tử Lăng, anh không cần suy nghĩ bất kỳ điều gì, trực tiếp phóng thích bốn Màn Điện, vây quanh bọn anh lại.
Mới làm xong hết thảy việc này, chợt nghe thấy bốn mặt Màn Điện phát ra tiếng đánh không cùng trình độ, những con quái thú cải tạo gien kia đã nhào lên, chẳng qua động tác của chúng nó chậm hơn Sở Chích Thiên một bước, vì vậy toàn bộ đụng lên trên Màn Điện, bị giật kêu thảm thiết không thôi.
Thấy thức ăn nơi đây không phải dễ ăn, quái thú cải tạo gien cũng rất thông minh, trực tiếp từ bỏ bên này, tập trung công kích người thức tỉnh bên ngoài.
Chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau liên tiếp bên ngoài, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, còn có người thậm chí kinh hoảng hô to cứu mạng, cũng kèm theo tiếng kêu thảm không nên ăn tao. . .
Đương nhiên, tiếng kêu thảm rất ngắn, tiếp theo đó là tiếng xé rách nhấm nuốt khiến người ta sởn tóc gáy.
Trong Màn Điện, Trần Cảnh Văn luôn luôn bình tĩnh lúc này cũng vẻ mặt tái nhợt: “Chẳng lẽ người bên ngoài đều đã bị ăn?” Phải biết rằng bên ngoài chính là người thức tỉnh cấp bốn giống như bọn anh.
Sở Chích Thiên lắc đầu nói: “Chưa. Còn có người đang hấp hối giãy dụa.”
“Ai?” Mấy người còn lại trong Màn Điện quay đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên.
Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra một nụ cười lạnh nói: “Một tên cặn bã tôi muốn bằm thây vạn đoạn, bất quá để cho gã bị những con quái vật cải tạo gien đó cắn nuốt, tôi cũng rất thỏa mãn.”
Lúc này, một tiếng nổi giận vang lên: “Viên Tuấn, tao nhất định phải giết mày. A!!!” Dường như bị thứ gì đó cắn, người đó kêu thảm thiết một tiếng, sau đó lại là một trận tiếng chiến đấu kịch liệt.
“Hóa ra là Vương Thiếu Phong! Thực sự là đáng đời!” Nghe thanh âm người đó, Trần Cảnh Văn khó nhịn lửa giận trong lòng nói. Mỗi khi nghĩ đến mình từng bị một nam cặn bã như thế ý dâm, khiến cho toàn thân anh khó chịu, buồn nôn ghê gớm. Nghĩ tới đây, thế mà quên luôn quái vật khủng bố bên ngoài, nhịn không được giận chó đánh mèo hung hăng nhìn chằm chằm Đổng Hạo Triết.
Đổng Hạo Triết bất đắc dĩ sờ sờ mũi, nói như thế nào cũng là bởi vì anh mới khiến cho Trần Cảnh Văn bị vũ nhục, đương nhiên sát ý anh muốn giết Vương Thiếu Phong tuyệt không ít hơn so với Sở Chích Thiên. Phải biết rằng đối phương mơ ước chính là người trong lòng của anh. . .
Tuy rằng Vương Thiếu Phong là cấp bốn đỉnh cấp, nhưng bởi vì lúc đầu đã bị Trần Cảnh Văn Tiêu Tử Lăng đánh lén trọng thương, hơn nữa quái vật bên ngoài thực sự quá nhiều, rốt cục đơn không địch được đông, bị bọn quái vật chia ăn mà chết, trước khi chết chỉ để lại di ngôn cực kỳ oán độc: “Viên Tuấn, tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày.” Gã không cách nào không oán, phải biết rằng gã chính là do Viên thiếu tướng mang tới, là tới hỗ trợ, không ngờ tới sau cùng, Viên thiếu tướng thế mà không chút nào lưu tình vứt bỏ gã, để cho kẻ vẫn luôn tính toán người khác như gã chết ở trong kế hoạch của người khác.
Người bên ngoài bị đám quái thú cải tạo gien chia ăn sạch, lúc này, hết thảy quái vật cải tạo gien bắt đầu bao vây qua phía Sở Chích Thiên, bởi vì hương vị thịt tươi chỉ có bên này mới có.
Thế nhưng năng lượng của Màn Điện rất cường đại, quái thú cải tạo gien đã chịu qua mùi vị đó không dám hành động thiếu suy nghĩ, đợi vài phút, phát hiện Màn Điện thế mà vẫn còn, đã biết không hao hết năng lượng của Màn Điện, lá chắn đáng hận này sẽ không biến mất, nhưng đến tột cùng ai tới tiêu hao năng lượng này đây? Quái thú cải tạo gien cũng có phân cấp bậc, rất nhanh quái thú cải tạo gien yếu nhất không sợ chết tông lên, sau đó liền thấy năng lượng của Màn Điện biến mất từng chút, Màn Điện cũng càng ngày càng mỏng càng ngày càng nhỏ, thấy hi sinh có thành quả, quái thú cải tạo gien còn lại bắt đầu hưng phấn lên, nhao nhao giục đàn em phía dưới nhanh chóng đi lên tự hại.
“Làm sao giờ?” Đổng Hạo Triết, Trần Cảnh Văn nhìn về phía Sở Chích Thiên, nếu như Màn Điện biến mất, bốn người bọn anh sẽ trực tiếp bại lộ ở trước mặt những con quái thú cải tạo gien đó, một khi rơi vào trong đó, những con quái thú không sợ đau không sợ chết, cắn nuốt theo bản năng đó sẽ vây chết bọn anh ở nơi đây. Hơn nữa đám người Viên thiếu tướng còn đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
“Có thể chống được ba phút không?” Sở Chích Thiên nhàn nhạt hỏi. Anh còn chưa có cách nào thuấn phát được kỹ năng cấp cao, nhất định phải có thời gian phát động.
“Có thể!” Ba phút, mấy người ở đây đều là cấp bốn, đương nhiên có thể ứng phó được.
Lúc này, Màn Điện rốt cục biến mất, quái thú cải tạo gien bốn phía thấy thức ăn mỹ vị lần nữa xuất hiện ở trước mặt chúng nó, không cần suy nghĩ toàn bộ nhào qua.
“Thiên La Địa Võng!”
Một Thiên La Địa Võng cỡ lớn đánh qua, bao trùm toàn bộ những con quái thú cải tạo gien đó, thế nhưng chuyện bất ngờ xảy ra, trong Thiên La Địa Võng đột nhiên thoáng hiện mấy đạo hàn quang, liền thấy ba con quái thú cải tạo gien xé rách Thiên La Địa Võng, nhào ra từ bên trong, vẻ mặt hung ác táp tới phía Sở Chích Thiên.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!” Ba tiếng nổ, ba con quái thú cải tạo gien gần như đồng thời bị đánh bay đi, nặng nề té ngã xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn thế mà vô lực đứng lên.
Hóa ra là ba người Đổng Hạo Triết, Trần Cảnh Văn, Tiêu Tử Lăng đồng thời ra tay, đánh ba con quái thú cải tạo gien đó trở lại, bọn họ đứng ở xung quanh Sở Chích Thiên hình thành một hình tam giác, cố gắng chống qua ba phút trắc trở nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 214: Quái vật? Có thể chống được ba phút không?
Chương 214: Quái vật? Có thể chống được ba phút không?