Vương Tử An cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, trên cằm liền truyền đến một cơn đau nhức.
Thẩm Trạch một chiêu đoạt lợi, liền liều mạng chạy về phía trước. Thông qua một loạt sự việc vừa rồi, hắn có thể nhìn ra được Vương Tử An không chỉ có kiêng kỵ khối đá trong tay hắn, đối với thứ gì đó đặt ở trên đỉnh tháp, Vương Tử An cũng rất kiêng kỵ.
Giống như từ sau khi mình lấy khối đá này ra, Vương Tử An liền không dám tiến đến. Cái gọi là lính có thể chết không thể chịu nhục, một ngụm ác khí trong ngực Thẩm đại thiếu gia này như thế nào cũng không thể nhẫn xuống được. Nhưng là cũng không thể bỏ qua sự chênh lệch giữa mình và Vương Tử An kia, vì thế Thẩm đại thiếu gia quyết định ra tay trước rồi bỏ chạy, trước mới xả cơn tức, đợi đến sau khi tìm được Đồng Thất thì sẽ dạy dỗ người này.
Sau khi Thẩm Trạch chạy một khoảng thời gian, liền phát hiện Vương Tử An quả nhiên không có đi lên cùng, hắn ngẩng đầu nhìn xem, phát hiện chính mình bất tri bất giác đã đến gần đỉnh tháp.
Thẩm Trạch nuốt một ngụm nước miếng, có một loại cảm giác cận hương tình khiếp. Nói như vậy mặc dù có chút không thỏa đáng, nhưng Thẩm Trạch khi đối diện với quyết định có muốn đi lên hay không cũng có do dự.
Vương Tử An rất kiêng kỵ nơi này, mà nơi ngay cả Vương Tử An đều kiêng kỵ, rốt cuộc không an toàn thế sao? Khối đá ở trong tay mình để làm gì, cái chìa khóa trong miệng Vương Tử An rốt cuộc là ở nơi nào? Đầu óc Thẩm Trạch trong khoảng khắc bị vô số nghi vấn tràn ngập, hắn bi ai phát hiện cái đầu của mình một chút cũng không hữu dụng.
Thẩm Trạch lại đưa mắt nhìn về phía đỉnh tháp, lờ mờ có thể nhìn thấy ở nơi đó có một cái bàn.
Thẩm Trạch thuộc trường phái hành động, một khi có quyết định sẽ lập tức hành động, nhưng là không biết qua thời gian bao lâu, Thẩm Trạch cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là ‘Nhìn núi chạy ngựa chết’. Đỉnh tháp rõ ràng ở ngay trước mắt, lại như thế nào cũng không thể đi đến được.
Kỳ thật vừa mới trải qua một loạt sự việc khiến cho thể lực của Thẩm Trạch hao mòn rất lớn, ở trên mặt cảm tình cũng trải qua biến đổi rất nhanh, bây giờ còn có thể động đậy nói là chống bằng một hơi cũng không đủ. Nhưng là hiện tại Thẩm Trạch cảm thấy, một hơi cuối cùng kia của mình cũng sắp hao hết rồi.
Nhưng cũng may ông trời coi như thương tiếc Thẩm Trạch, ngay khi hắn muốn từ bỏ thì rốt cuộc cũng cho hắn đi được đến đỉnh.
Diện tích của đỉnh tháp không phải là rất lớn, nhưng nó lại trống trải dị thường. Toàn bộ đỉnh tháp chỉ có một bãi đá nằm ở chính giữa, phía trên bãi đá bị một đám vải xô bao phủ.
Cái thứ kia nhìn như thế nào cũng giống như một cái giường được trang bị màn chống muỗi.
Thẩm Trạch bị ý nghĩ vừa rồi của chính mình đánh cho một tia sét, đột nhiên cảm giác được có một bàn tay đặt lên bả vai của mình.
Thực ra con người ở thời điểm chìm trong cảm giác sợ hãi cực đoan sẽ không thét chói tai, bởi vì hắn đã sợ hãi đến mức nói không ra lời. Thẩm Trạch chỉ cảm thấy từng sợi tóc gáy của mình đều dựng đứng lên, mồ hôi lạnh cũng không chảy xuống được.
“Không nghĩ tới ngươi có thể đi đến nơi này.” Trong nháy mắt nghe được tiếng nói, tâm Thẩm Trạch bị đông cứng lại trước đó mới thả lỏng, hắn quay đầu lại đánh một quyền về hướng Đồng Thất, ánh mắt bất tri bất giác có chút ướt át: “Ngươi nha, rốt cuộc chạy đi đâu vậy?” Đồng Thất cười nhẹ: “Như thế nào lại giống như con gái vậy?” Phỏng chừng Thẩm Trạch vĩnh viễn cũng không thể tỏ ra lạnh nhạt giống như Đồng Thất, miệng hắn hùng hùng hổ hổ nói không ngừng, tự thuật lại những gì chính mình gặp phải. Đồng Thất lẳng lặng lắng nghe xong tự thuật của Thẩm Trạch, sau đó thở dài, nói: “Không sao đâu, sắp xong rồi.” Nói xong, y liền kéo tay Thẩm Trạch: “Lần này nắm chặt sẽ không để lạc mất nữa.” Thẩm Trạch cảm thấy mặt mình nóng bừng, cẩn thận nắm lại tay Đồng Thất.
Đồng Thất nắm tay Thẩm Trạch đi về hướng bãi đá ở trung tâm của đỉnh tháp, sau đó khi còn cách bãi đá năm bước liền dừng lại.
Tuy có màn sa che khuất, nhưng khoảng cách này đủ để cho Thẩm Trạch thấy rõ ở trên bãi đá là cái gì.
Đó là hai người mang theo mặt nạ hoàng kim.
Thẩm Trạch nhìn bàn tay trắng nõn của hai người nắm cùng một chỗ, lẩm bẩm: “Này rốt cuộc là thi thể hay là……người sống?” Nghĩ đến đây, Thẩm Trạch đánh cái rùng mình.
Nếu là thi thể, này bảo tồn cũng quá hoàn hảo đi? Phải biết rằng trong sơn động này không khí lưu thông, xem phục sức kia ít nhất cũng đã có gần ngàn năm, chẳng lẽ khi đó người ta đã biết bảo tồn thi thể như thế nào? Nếu là người sống……Thẩm Trạch thật sự không dám nghĩ tiếp.
“Toàn bộ sơn động này, thậm chí cả khu rừng rậm này, chỉ sợ đều là để bảo vệ cho hai người kia.” Đồng Thất nhìn bãi đá trước mắt, bình tĩnh nói.
Thẩm Trạch từ chối cho ý kiến, hắn nhìn tầng màn sa không có gió mà tự lay động kia, đem góc chỗ thi thể lộ ra che lại một lần nữa.
Thẩm Trạch nói: “Này rốt cuộc……là loại tình huống gì……” Đồng Thất giải thích nói: “Tháp này hẳn là một đàn tế, nếu ta không đoán sai, chúng ta cùng đội khảo cổ hẳn đã sớm định là tế phẩm.” Đồng Thất vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng vỗ tay bốp bốp.
Thẩm Trạch nhanh chóng kéo Đồng Thất lùi lại về phía sau, chỉ thấy Vương Tử An đứng ở nơi mà bọn họ vừa mới đứng, mà phía sau gã là nhóm thành viên đội khảo cổ.
Lần này thành viên đội khảo cổ ngoại trừ Lý giáo sư cùng nữ sinh và Trần Bình kia, tất cả đều có mặt đầy đủ.
Vương Tử An thủ thế nói: “Đồng tiên sinh quả nhiên không phải là phàm phu tục tử.” Đồng Thất vẻ mặt thực nhạt nhẽo, nhưng lời nói ra lại sắc bén đến dị thường: “Nếu biết ta không phải phàm phu tục tử, người của ta đây người cũng dám động đến?” Vương Tử An ngẩn ra, sau đó cười nói: “Ta đã cho Thẩm tiên sinh cơ hội lựa chọn, là hắn tự mình buông ra.” Đồng Thất cười nhạo không nói.
Vương Tử An nói: “Đồng tiên sinh nếu có thể từ nơi của Hồ nương nương đi ra, kia tự nhiên chính là người một nhà……” Vương Tử An lời còn chưa dứt, liền bị Đồng Thất chặn ngang.
“Ngươi làm sao biết được……” Đồng Thất hơi mỉm cười.
“Ta không phải là giết nàng rồi đi ra.” Sắc mặt Vương Tử An nhất thời thay đổi, qua mấy chục giây, gã mới khôi phục lại sắc mặt: “Lời này của Đồng tiên sinh thật nghiêm trọng……” “Cửu Vĩ đã chết rồi, mặc kệ ngươi có tin hay không. Người ở nơi này ta đều phải mang ra ngoài, ngươi hẳn là cũng không có năng lực có thể chống lại ta đi?” Đồng Thất một câu nói ra có thể khiến người ta tức chết, Thẩm Trạch không khỏi bật cười ra tiếng. Lại nhìn Vương Tử An, quả nhiên sắc mặt gã giống như ăn phải phân.
Đồng Thất liếc mắt sang Thẩm Trạch một cái, Thẩm Trạch ánh mắt xấu xa gãi gãi lòng bàn tay của Đồng Thất.
Đồng Thất trên mặt không có biểu tình gì, tay cũng nhéo nhéo lại Thẩm Trạch, Thẩm Trạch nhất thời cứng người, lại gãi gãi lòng bàn tay của Đồng Thất.
Vương Tử An bảo trì vẻ mặt thực thối: “Đồng tiên sinh, cho dù Hồ nương nương mất, kiên trì ban đầu của chúng ta cũng sẽ không thay đổi.” Đồng Thất nhíu mi: “Ta mặc kệ các ngươi kiên trì cái gì, người của ta ta đều sẽ dẫn đi. Trừ bỏ điểm ấy ra, những cái khác ta không quản.” Đồng Thất thoạt nhìn không muốn động thủ với Vương Tử An, Vương Tử An cũng không dám mạo phạm Đồng Thất, vì thế hai người liền tiếp tục giằng co.
“Đều tại ngươi lề mề chậm chạp, đã tới chậm rồi.” Một câu đánh vỡ thế giằng co, Vương Tử An, Đồng Thất, Thẩm Trạch không hẹn mà cùng quay về hướng bên kia tế đàn nhìn lại.
Đồ Ni Tư miễn cưỡng cưỡi ở trên hắc báo, hắc báo không kiên nhẫn lắc lắc, Đồ Ni Tư liền bĩu môi đi xuống.
Đồng Thất cau mày nhìn một người một thú đi đến, Thẩm Trạch kinh ngạc nói: “Đồ Ni Tư?” Đồ Ni Tư mắt mở lớn nhìn sang, mang theo kinh hỉ kêu lên: “Ca ca!” Thẩm Trạch nhất thời không hiểu rõ được tình huống, hắc báo không phải là cùng với Vương Tuấn thành một đôi sao? Khi nào thì đổi thành Đồ Ni Tư? Đồ Ni Tư nhìn Thẩm Trạch rồi nhìn sang Đồng Thất, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Vương Tử An: “Di?” Vương Tử An cũng đánh giá Đồ Ni Tư, hay là nói, gã nhìn chằm chằm túi hương trên cổ Đồ Ni Tư.
Đồ Ni Tư cười vui vẻ: “Nguyên lai là còn có người khác tỉnh a, ta chỉ nghĩ đến có hai người tỉnh thôi chứ.” Thẩm Trạch không rõ tình huống nói: “Đồ Ni Tư?” Đồ Ni Tư nhìn về phía Thẩm Trạch, vui vẻ nói: “Lại nói tiếp phải cảm ơn ca ca đâu, nếu không có ca ca, ta cũng sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy.” Thẩm Trạch không biết làm sao, Đồng Thất cảnh giác nhìn chằm chằm Đồ Ni Tư, Đồ Ni Tư bĩu môi, than thở: “Khi vừa tỉnh lại thần chí không rõ ràng sẽ rất không tốt, nhưng không cần nhìn chằm chằm ta như vậy đi?” Đồng Thất lúc này mới thu hồi tầm mắt, Thẩm Trạch nhíu mày nói: “Ngươi không phải là Đồ Ni Tư?” ‘Đồ Ni Tư’ hì hì cười nói: “Này không quan trọng nha, dù sao ta chỉ tới để hoàn thành nghi thức, khi nào xong sẽ trả lại thân thể cho đứa bé này.” Nghe đến đó Vương Tử An liền hô lên: “Ngươi là Quý Liên! Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Quý Liên cười nói: “Ngươi còn nhớ rõ ta sao?” Trong mắt Vương Tử An tràn đầy hận ý: “Như thế nào lại không nhớ rõ! Nếu không phải tại ngươi, điện hạ làm sao có thể lưu lạc đến hoàn cảnh này!” Quý Liên bĩu môi: “Đừng có như vậy được không, ta năm đó cũng là bị người kia lừa gạt, lại nói ta cũng không có làm chuyện gì rất có lỗi với điện hạ của các ngươi nha, khi ta đuổi được đến nơi thì các ngươi đều đã ngủ say, ta còn có cách gì?” Đầu óc Thẩm Trạch tê rần, trong lòng lại dần dần dâng lên một ý tưởng.
Vương Tử An vẫn là oán hận nhìn chằm chằm Quý Liên, Quý Liên bất đắc dĩ sờ sờ đầu hắc báo, hắc báo không kiên nhẫn lắc lắc hai cái: “Đừng có nhìn ta như vậy, kỳ thực làm gì có nhiều cừu hận như vậy đâu, ngươi cảm thấy điện hạ của ngươi hy vọng nhìn thấy ngươi thành ra như vậy sao? Người không ra người, quỷ không ra quỷ.” Vương Tử An quanh thân nổi lên một làn sương dày màu đen, gã hung tợn nói: “Nếu không phải ngươi cùng với tặc nhân kia, điện hạ như thế nào lại mất đi tất cả những gì vốn có!” Quý Liên nhìn Vương Tử An, nói: “Ngươi này chịu ảnh hưởng của sơn động quá lâu, nếu ta thiếu của điện hạ các ngươi một mạng, ta tự nhiên sẽ trả lại, không cần các người nhiều lời. Ta không nghĩ muốn để ý đến ngươi.” Dứt lời, Quý Liên liền thật sự không hề để ý đến Vương Tử An, hắn quay đầu nhìn Thẩm Trạch, còn thực sự vui vẻ nói: “Ca ca, ngươi có thể đem khối đá trong tay đưa cho ta không?” Thẩm Trạch nhìn Đồng Thất, do dự.
Quý Liên tiếp tục nói: “Ca ca đem khối đá kia đưa cho ta đi, ta cam đoan ca ca có thể mang theo mọi người đi ra ngoài.” Đồng Thất nhìn Quý Liên: “Ai biết lời nói của ngươi là thật hay giả, lời của ngươi, ta cũng không dám tin.” Quý Liên cắn môi dưới, sau đó nói: “Vốn là chỉ có ta có thể mở ra, nhưng là nếu ca ca cũng có thể. Nếu các ngươi không tin lời nói của ta, vậy để các ngươi tự mở nó ra, thế nào?” Đồng Thất lần này không có bắt bẻ Quý Liên.
Quý Liên nhìn Đồng Thất cùng Thẩm Trạch, lại nhìn Vương Tử An phẫn nộ, chậm rãi tháo túi hương trên cổ xuống.
“Đây là chìa khóa, Quý Liên không nợ ai.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiệm Quan Tài Số 7
Chương 58
Chương 58