DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiệm Quan Tài Số 7
Chương 74

Trên mặt Thẩm Trạch lộ vẻ khó hiểu, Đồng Thất cười lạnh, sau đó lạnh nhạt nói: “Ma tướng hà cớ gì phải gây khó dễ cho ta cùng những người này chứ.” Tiếng ca dao dừng lại, chiếc phòng bằng đá nhanh chóng biến thành bột phấn, tan rã trong không khí.

“Khặc khặc khặc khặc……” Một trận tiếng cười quái dị truyền đến, Thẩm Trạch chán ghét nhăn mi lại, Đồng Thất không tỏ vẻ gì cả.

Một bóng đen hiện lên, trước mặt Đồng Thất cùng Thẩm Trạch xuất hiện một ‘Người’ toàn thân màu xanh, bị bao vây trong màn sương dày màu đen.

‘Người’ kia có làn da toàn một màu xanh, ngay cả con mắt cũng là màu xanh, quấn quanh thân hắn là sương đen dày đặc giống như được thực thể hóa, cả người tản ra một loại ý âm tà.

“Ngươi chính là Ma tướng?” Thẩm Trạch chán ghét nói.

Trên mặt ma vật màu xanh lộ ra tươi cười quỷ dị, gã quái thanh quái khí nói: “Khặc khặc khặc khặc……Sự rực rỡ của vị đại nhân kia không phải là thứ ta có thể so bằng được.” Nói xong, gã mạnh mẽ tiến đến bên cạnh Đồng Thất, nghiêng người khụt khịt mũi đánh hơi, say mê nói: “Thực thơm a……Trách không được m Đồng nhịn không nổi.” Đồng Thất không nói gì, ma vật màu xanh đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó rất nhanh tránh xa Đồng Thất, ánh mắt nhìn về phía Đồng Thất cũng mang theo oán hận.

Thẩm Trạch khẩn trường nhìn Đồng Thất, nói: “Không bị làm sao chứ?” Đồng Thất niết niết tay Thẩm Trạch, nói: “Loại thấp hơn cả ma vật này còn không gây thương tổn được cho ta.” Thẩm Trạch yên lòng, lại lần nữa đến gần nghi hoặc hỏi: “m Đồng là cái gì? Là……đám trẻ con kia sao?” Đồng Thất gật đầu, nói: “Có thể là vậy.” Thẩm Trạch lại chỉ ma vật đứng ở một bên chậm chạp không chịu đến gần, nói: “Vậy hắn là cái gì?” Đồng Thất bình thản nói: “Không biết, bất quá cũng chỉ là thứ thấp hơn cả ma vật thôi.” Thái độ khiêu khích của Thẩm Trạch cùng Đồng Thất khiến cho oán hận trong mắt ma vật càng sâu, cũng không biết là vì lí do gì, gã không hề đến gần Đồng Thất cùng Thẩm Trạch, giống như đang ẩn nhẫn trước cái gì đó, hoặc là đang sợ hãi thứ gì đó.

Đồng Thất hơi khinh thường nhìn ma vật màu xanh, nói: “Mang bọn ta đi gặp chủ nhân của ngươi.” Ma vật màu xanh cười quái dị nói: “Khặc khặc khặc khặc, muốn gặp chủ nhân của ta sao, còn phải xem ngươi có đủ tư cách hay không!” Dứt lời, bên cạnh Thẩm Trạch dâng lên một cỗ khói màu xanh, khói nhẹ tan đi, thân thể bọn họ rõ ràng là ở trong một cái chợ náo nhiệt.

Nơi này rất giống với chợ cổ đại, mọi người xung quanh cũng là mặc quần áo cổ đại, thời khắc hiện tại hẳn là giữa trưa, mặt trời trên đầu Thẩm Trạch cùng Đồng Thất nóng như lửa.

Thẩm Trạch nhịn không được hắc tuyến, hắn nói: “Ông chủ, ngươi xem cái này có giống nhiệm vụ qua cửa không?” Đồng Thất cũng bị lời nói của Thẩm Trạch chọc cho cười, nói: “Vậy chúng ta hiện tại là nên đi tìm NPC để hoàn thành nhiệm vụ.” Thẩm Trạch vô tội nhìn Đồng Thất nói: “Không đúng nga ông chủ, chúng ta làm nhiệm vụ liên tiếp, không gặp được NPC nhiệm vụ đâu.” Đang nói dở, trong chợ liền truyền đến một trận ồn ào, sau đó có một thằng nhóc chạy về phía Đồng Thất, tiếp theo liền không ngờ là đụng phải Thẩm Trạch.

Một đám người lớn đuổi theo đằng sau miệng hô: “Bắt lấy nó! Bắt lấy tên trộm nhỏ kia! Đừng để cho nó chạy!” Thằng nhóc kia sau khi đụng phải người cũng không chạy đi, mắt thấy một đám đại hán sẽ xông đến đây, nó nhanh chóng chạy núp sau lưng Thẩm Trạch, thét lên: “Ta mới không phải trộm đâu!” Bọn đại hán thở hổn hển đứng ở trước mặt Thẩm Trạch cùng Đồng Thất, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó một người tiến lên nói: “Huynh đệ, đem tên trộm này giao cho chúng ta đi! Nó trộm mất một khối cổ ngọc đệ nhất của đại nhân nhà chúng ta a!” Thằng bé ở phía sau Thẩm Trạch nhô đầu ra, lớn tiếng nói: “Phi! Ta mới không trộm thứ đó! Là các ngươi coi trọng đồ gia truyền của nhà chúng ta!” Lúc này xung quanh đã có một vòng người vây kín, Đồng Thất cùng Thẩm Trạch nhìn một trận trò khôi hài này thật sự không biết nói cái gì cho phải.

Đại hán kia nói: “Huynh đệ ngươi trăm ngàn lần đừng tin lời tiểu quỷ này nói! Các ngươi vẫn là đem tiểu quỷ này giao cho chúng ta đi. Đắc tội đại nhân của chúng ta, các ngươi đừng nghĩ ở Cổ Mộc phủ này yên ổn!” Trong lời nói của đại hán còn có chút kiêu ngạo, trong lòng Thẩm Trạch nhất thời không vui.

Nhưng Đồng Thất còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Trạch cũng chưa hiểu rõ tình huống hiện tại, chỉ có thể cường ngạnh đem cơn tức giận nghẹn ở trong bụng.

Đại hán vừa thấy Thẩm Trạch không nói lời nào, trên mặt lộ ra biểu tình đắc ý dào dạt, Thẩm Trạch cảm thấy bàn tay thằng nhóc nắm quần hắn siết lại thật chặt.

Đồng Thất thấy sắc mặt Thẩm Trạch không tốt, biểu tình vốn còn nhu hòa nhất thời trở nên lạnh lẽo, bất quá ông chủ Đồng vẫn còn rất lý trí, y đối đại hán nói: “Các ngươi nói đứa bé này trộm đồ của các ngươi, chứng cứ đâu?” Đại hán kia phỏng chừng là đã quen bá đạo cường ngạnh, không nghĩ tới có người có can đảm dám trắng trợn chất vấn hắn, nhất thời có chút ngây ngốc.

Ngay khi đại hán kia ngốc lăng, trong đám người vây xem có một phụ nhân chạy ra, nàng kéo thằng bé ra che ở đằng sau lưng, sau đó cầm mớ rau xanh trong tay ném lên người đại hán, hung tợn nói: “Các ngươi hại chết cha mẹ người ta, khi dễ chết tỷ tỷ nhà người ta còn chưa đủ! Bây giờ còn định làm như vậy với một đứa bé sao! Các ngươi rốt cuộc có còn nhân tính hay không?!” Không biết vì sao đại hán kia rõ ràng là kiêng kị phụ nhân này, hắn oán hận nhìn lướt qua nàng, gạt rau xanh trên tóc mình xuống, sau đó đối Đồng Thất cùng Thẩm Trạch nói: “Các ngươi chờ đó cho ta!” Thẩm Trạch tỏ vẻ thực vô tội, Đồng Thất cũng thế.

Đám đại hán kia đi rồi, đám người vây xem cũng tan, phụ nhân lo lắng nhìn Đồng Thất cùng Thẩm Trạch nói: “Hai vị, lão phụ tại đây xin cảm ơn các ngươi, bất quá đám người kia cũng không phải dễ chọc, bọn họ chắc chắn sẽ đến đây báo thù. Trời hôm nay cũng không còn sớm, không bằng trước tiên hai vị đến nhà lão phụ nghỉ ngơi một chút? Sáng mai rời khỏi Cổ Mộc phủ đi.” Thẩm Trạch chợt phát hiện khi lão phụ vừa nói xong lời này, mặt trời trên cao liền biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một mặt trăng cong cong màu đỏ.

Đồng Thất cho Thẩm Trạch một ánh mắt an ủi, sau đó đối phụ nhân nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Thằng bé con đưa đôi mắt tròn vo nhìn Đồng Thất cùng Thẩm Trạch, Thẩm Trạch thân mật cười với thằng bé, còn sờ sờ đầu của nó.

Phụ nhân sau khi đưa Đồng Thất cùng Thẩm Trạch về nhà liền không thấy đâu, ở phía trước hai người chỉ còn lại một mình thằng nhóc kia.

Thằng nhóc đem hai người đưa đến trước một gian phòng, sau đó ngượng ngùng cười cười, ý bảo hai người đi vào trong phòng.

Đồng Thất dường như đối thằng nhóc này không hề phòng bị, y không chút nghĩ ngợi bước vào trong phòng, Thẩm Trạch cũng theo sát phía sau.

Trong mắt thằng bé hiện lên một tia hồng quang, sau đó cánh cửa phòng vốn đang mở ‘Rầm’ một tiếng bị đóng lại.

Trong phòng.

Thẩm Trạch vẻ mặt đầy lệ khí nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bị đóng chặt, tâm tình kia gọi là tâm phiền ý loạn.

Phiền! Thực phiền! Thẩm Trạch oán hận nghĩ, không biết vì cái gì, hắn chỉ là cảm thấy rất phiền.

Thẩm Trạch cảm thấy tất cả sự việc xảy ra từ khi vào Ma đô đến nay đều không thể hiểu nổi, hắn không nghĩ ra vì sao chính mình lúc trước làm cái gì mà phải đòi sống đòi chết theo đến đây.

Không biết có phải là Đồng Thất cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Trạch có biến hóa hay không, y nhẹ giọng nói: “Tiểu Trạch.” Sự trấn an của Đồng Thất hình như bắt đầu có tác dụng, tuy rằng Thẩm Trạch rất không tình nguyện, nhưng vẫn ‘Ừ’ một tiếng như cũ.

Đồng Thất có chút đăm chiêu nói: “Nơi này có thể đem cảm xúc trái ngược của con người phóng đại lên……” Thẩm Trạch trong lòng khẽ động, hắn đã biết vì sao chính mình lại phiền não như vậy.

Đồng Thất cười cười, nói: “Lại đây.” Thẩm Trạch hít sâu một hơi, ngăn chặn nội tâm không vui, chậm chạp đi đến trước mặt Đồng Thất.

Đồng Thất không ngờ lại hôn Thẩm Trạch, Thẩm Trạch chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh thư sướng theo môi mình đi vào trong miệng, lại rơi vào tận tim.

Phiền não của hắn nháy mắt liền biến mất.

Đồng Thất rời khỏi môi Thẩm Trạch, sau đó cười khẽ.

Thẩm Trạch thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Đồng Thất nói: “Không được như vậy!” Đồng Thất vuốt tóc hắn, nói: “Nếu như ta đoán đúng, chúng ta rất nhanh có thể nhìn thấy Mị Dạ cùng Ma tướng, kiên nhẫn chờ đợi một chút nữa.” Thẩm Trạch than thở: “Này rốt cuộc là tình huống gì! Không thể nói cho ta biết sao?” Trong mắt Đồng Thất hiện lên một tia giảo hoạt, y tiến gần đến bên tai Thẩm Trạch, nói: “Có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta……” Thẩm Trạch bị hơi thở của Đồng Thất phun ở bên tai cảm thấy ngưa ngứa, nhịn không được hơi hơi né ra, Đồng Thất cười cười lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Thẩm Trạch buông chiếc ba lô vẫn đeo ở trên lưng xuống, lục lục lọi lọi lấy ra một gói bánh bích quy đưa cho Đồng Thất, tiếp theo lại vặn mở một chai nước đưa tới bên miệng Đồng Thất.

Đồng Thất sau khi kề miệng uống một ngụm nhỏ thì không uống nữa, Thẩm Trạch nhún vai ngẩng đầu tu ừng ực.

Tất cả các thiết bị điện tử mang theo sau khi tiến vào Ma đô liền ngừng hoạt động, kim đồng hồ cũng không chuyển động. Hai người từ sau khi vào Ma đô liền không nắm được thời gian, Thẩm Trạch thật sự chính là vừa đói vừa khát.

Sau khi ăn uống no đủ Thẩm Trạch liền nổi tính lười biếng, trong phòng có một chiếc giường, hắn sau khi xin được chỉ thị của ông chủ nhà mình liền an tâm đắc ý nằm xuống.

Thẩm Trạch phải chịu áp lực tinh thần rất nhanh đã ngủ say, Đồng Thất thở dài đem một cái chăn đắp cho Thẩm Trạch, sau đó lại đem Âm Dương quỷ kính đặt lên ngực Thẩm Trạch.

Âm Dương quỷ kính nói cho cùng cũng từng là đồ vật của tiên nhân Thượng giới, cho dù nó từng qua tay Thanh Lê từ Thiên giới lưu lạc đến U Minh, ở trên đó vẫn còn tồn tại từ trước một chỗ chính khí thuộc về Tiên nhân.

Cỗ chính khí này, đủ để khiến cho Thẩm Trạch ngủ say.

Đồng Thất sau khi sắp đặt bảo vệ Thẩm Trạch cũng không có rảnh rỗi, y lấy ra mấy lá bùa, đặt tay lên lá bùa chỉ vài cái, sau đó đem lá bùa gấp thành mấy con hạc giấy nho nhỏ.

Đồng Thất lại ở trên vị trí mắt của hạc giấy điểm hai cái, chỗ mắt của hạc giấy hiện lên một tia hồng quang, sau đó vỗ cánh bay lên.

Sau khi khiến cho đám hạc giấy bay lên, Đồng Thất hơi hơi nghiêng đầu, sau đó hạc giấy giống như nhận được mệnh lệnh gì đó bay ra khỏi phòng, chúng lắc lắc thân mình xuyên qua vách tường, trong khoảng khắc đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng.

Lại qua không biết bao lâu, một đám hạc giấy lại bay trở về, chúng giống như có sinh mệnh bay đến bên cạnh Đồng Thất, giống như đang kể ra gì đó.

Loại ngôn ngữ này đại khái chỉ có Đồng Thất có thể nghe hiểu được, Đồng Thất mỉm cười nhìn hạc giấy bay ở xung quanh người y, thỉnh thoảng lại gật đầu.

Ánh mắt màu đỏ của hạc giấy dần dần mất đi độ sáng, sau đó một đám giống như mất đi sinh mệnh rơi xuống mặt đất.

Mặt đất chuyển động quỷ dị, thong thả cắn nuốt hết hạc giấy rơi trên mặt đất.

Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch ngủ say, thấp giọng lẩm bẩm: “Nơi này quả thực không phải là một thế giới chân thật nha……”

Đọc truyện chữ Full