DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiệm Quan Tài Số 7
Chương 85

Ngày hôm sau khi Đồng Thất tỉnh lại thì đã không còn thấy thân ảnh của Thẩm Trạch nữa, chờ y ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy Thẩm Trạch đã đem bữa sáng mình mua về đổ ra bát.

Thẩm Trạch thấy Đồng Thất đi ra, cười cười nói: “Dậy rồi?” Trong phút chốc, Đồng Thất có cảm giác bọn họ là hai loại nhân vật trái ngược.

Đồng Thất gật đầu, Thẩm Trạch nói: “Vừa mới mua về, nhân lúc còn nóng ăn đi.” Đồng Thất đi đến trước quầy, Thẩm Trạch tiếp tục nói liên miên: “Ông chủ, hai ta thương lượng chuyện này đi. Ngươi xem hai chúng ta hiện tại cũng coi như ở chung, ở mãi nơi này chỉ sợ có chỗ không thích hợp đi?” Đồng Thất nói: “Thế thì sao?” Thẩm Trạch cười hai tiếng, nói: “Ta ở nơi này có một căn hộ, nếu như không ngại thì chúng ta chuyển qua đó? Tuy rằng mỗi ngày đi đến đây có chút phiền toái, nhưng dù sao ở trong tiệm quan tài cái gì cũng không tiện.” Thẩm Trạch thấy Đồng Thất không có trả lời, vì thế tiếp tục nói: “Ông chủ, ta là thật sự muốn sống cùng ngươi, giống như vợ chồng son vậy. Hoặc là chúng ta có thể ra nước ngoài kết hôn? Ta nghĩ cùng ngươi lo lắng chuyện củi dạo dầu muối tương dấm hàng ngày.” Đồng Thất trong nháy mắt liền rung động, y nhịn không được mà muốn đồng ý rồi, nhưng mà, y vẫn nói: “Ta không muốn rời khỏi nơi này.” Thẩm Trạch sửng sốt.

Đồng Thất nói: “Tuy rằng ta không định làm giao dịch nữa, nhưng ngươi phải biết rằng, ta chính là vì cái này mà sinh ra, ta cả đời cũng không thể thoát khỏi mấy thứ này, ngươi biết không.” Thẩm Trạch gãi gãi đầu, lộ ra một nụ cười nói: “Ta không phải là có ý này, ông chủ, ta không biết nên nói như thế nào, nhưng ta tuyệt đối không phải muốn nói là ngươi không bình thường.” Đồng Thất gật đầu, nói: “Không phải là tốt nhất.” Thẩm Trạch lần này không biết nên nói cái gì, ngầm trách mình lần sau trước khi mở miệng nhất định phải tìm từ cho tốt.

Đồng Thất nhìn bộ dạng ảo não của Thẩm Trạch liền thầm thở dài.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, Đồng Thất vẫn không nghĩ ra được phải tách khỏi Thẩm Trạch như thế nào. Đây cũng không phải là chuyện thoải mái gì, bởi vì y không thể để cho Thẩm Trạch biết nguyên nhân y phải rời đi, nếu Thẩm Trạch biết trước, mạng của hắn sẽ không có cách nào khôi phục.

Đồng Thất luôn luôn chờ đợi một cơ hội, lần đầu tiên y sinh ra một loại tâm tình mâu thuẫn – vừa chờ mong lại vừa kháng cự lại.

Cứ như vậy, hai tháng sau, cơ hội này rốt cuộc cũng đến.

Người tên Hạ Minh này từng xuất hiện một thời gian ngắn ngủi trong cuộc sống của Đồng Thất cùng Thẩm Trạch, vô ý là mối làm ăn của Đồng Thất, để cho Hạ Minh cùng người cha đã chết của cậu gặp nhau.

Loại việc nhỏ này ở trong cuộc sống của Đồng Thất là không đáng để mắt tới, thậm chí sau khi y gặp lại Hạ Minh còn sửng sốt thật lâu mới nhận ra người trước mắt là ai.

So với việc Đồng Thất đem ấn tượng về Hạ Minh quẳng qua một bên, Hạ Minh đối với Đồng Thất lại là nhớ mãi không quên, nhớ kỹ trong lòng. Nam nhân nhìn qua rất ôn nhuận này xuất hiện ở trong sinh mệnh của cậu, lúc cậu thống khổ nhất trong cuộc đời, nếu không có Đồng Thất, Hạ Minh chỉ sợ sẽ rất khó thoát khỏi bi thống.

Vì thế Hạ Minh vừa có dịp nghỉ để về nhà, liền khẩn cấp đến tìm Đồng Thất.

Khi nhìn thấy Đồng Thất thì Hạ Minh rất xấu hổ, cậu vì xúc động mà xấu hổ, chờ đến khi cậu ý thức được hai tay mình trống trơn đứng trước mặt Đồng Thất thì đã chậm mất rồi.

Đồng Thất nhìn ra Hạ Minh đang xấu hổ, vì thế nói: “Về nhà đón lễ mừng năm mới?” Hạ Minh gật gật đầu, nói: “Phải, trở về bồi bà nội, tuy rằng thân thể của bà tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng dù sao cũng là người già, không trở về thăm tôi rất bất an.” Một năm trước Hạ Minh cuối cùng cũng quyết định đến một thành phố lớn để tiếp tục việc học, bà nội cậu cũng hoàn toàn ủng hộ quyết định của cậu, dù sao trong một trấn nhỏ cũng không có đại học y khoa chuyên nghiệp, Hạ Minh không muốn phụ lòng người cha thương yêu của mình.

Đồng Thất nhìn đồng hồ, nói: “Ở lại ăn cơm đi, đợi lát nữa tôi viết cho bà nội cậu một phương thuốc, người già cần được chăm sóc cẩn thận.” Hôm nay Thẩm Trạch đến căn hộ của hắn thu dọn chút quần áo, giờ này chắc cũng sắp quay về rồi.

Hạ Minh khách sáo nói: “Sẽ không quấy rầy đến ngài chứ?” Đồng Thất tựa tiếu phi tiếu nhìn Hạ Minh, nói: “Nào có nhiều người chết như vậy, lại nói, hiện tại cũng không còn nhiều người chết mà vẫn còn thổ táng nữa.” Hạ Minh nhất thời đỏ mặt.

Thẩm Trạch một lát sau đã quay về, trên tay là cơm trưa của hắn cùng Đồng Thất, trong tiệm quan tài không có chỗ nấu cơm, vì thế phần lớn thời gian bọn họ phải làm bạn với quán ăn ở bên ngoài, này cũng là nguyên nhân thứ nhất Thẩm Trạch lúc trước muốn chuyển đi.

So với Đồng Thất còn có chút ấn tượng, Thẩm Trạch lại hoàn toàn không nhớ ra Hạ Minh là ai, Đồng Thất cũng không có giải thích nhiều, chỉ nói Hạ Minh là một người bạn của y.

Cũng may là Thẩm Trạch luôn tiêu tiền như nước, cơm mua cũng nhiều, tránh cho Hạ Minh xấu hổ đến mức không dám ăn.

Sau khi cơm nước xong thì Hạ Minh rời đi, Đồng Thất cũng không giữ lại lâu, chỉ nói bình thường nếu không có việc gì thì có thể đến đây.

Đồng Thất nói xong lời này, Thẩm Trạch cuối cùng có chút phản ứng lại, sau khi đóng cửa liền làm một bộ hung dữ nói với Đồng Thất: “Thằng nhóc kia rốt cuộc đến đây làm gì?” Đồng Thất tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Trạch nói: “Thằng nhóc? Các ngươi cũng đâu có kém nhau bao nhiêu.” Thẩm Trạch tức giận nói: “Này không phải trọng điểm! Trọng điểm là nó tới làm gì!” Thẩm Trạch cảm thấy lần này từ sau khi trở về tiệm quan tài thì thái độ của Đồng Thất đối với mình trở nên kì quái, còn cụ thể quái làm sao thì Thẩm Trạch không nói ra được.

Đồng Thất nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trước kia đã từng giúp đỡ nó.” Đồng Thất đều đã nói như vậy, Thẩm Trạch cũng không biết phải nói cái gì nữa mới được, chính là sắc mặt hắn vẫn không tốt, một mình rầu rĩ không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Đồng Thất nhìn bộ dáng của Thẩm Trạch, âm thầm thở dài, cuối cùng cũng không có đi qua an ủi.

Có lần đầu tiên thì còn có lần thứ hai, thứ ba, có sự cho phép của Đồng Thất, Hạ Minh càng ngày càng đến nhiều, sắc mặt Thẩm Trạch cũng càng ngày càng đen, nhưng khi Hạ Minh người ta đến đây cũng chỉ im lặng quy củ cùng Đồng Thất tham khảo chút dược thảo, Thẩm Trạch không chỉ không chen vào được, cũng không có biện pháp tìm hiểu Hạ Minh.

Vì thế Thẩm Trạch đen mặt tự nhiên ngay buổi tối hôm đó vùng lên, mạnh mẽ túm lấy Đồng Thất ép buộc lăn qua lăn lại, đáng tiếc là ngày vui ngắn ngủi không kéo dài, có một hôm Hạ Minh uyển chuyển hỏi Đồng Thất có phải là bị bệnh gì khó mở miệng hay không, còn giới thiệu cho Đồng Thất vài loại thảo dược tốt lắm dùng cho phía sau, Đồng Thất liền từ chối cùng Thẩm Trạch lăn qua lăn lại.

Cảm xúc của Thẩm Trạch càng ngày càng kém, lửa giận tích tụ rốt cuộc vào một lần Đồng Thất cùng Hạ Minh ra ngoài suốt đêm bùng nổ, Thẩm Trạch đen mặt nghiêm nghị ngồi ở trong phòng ngủ, Đồng Thất ở một bên đem thảo dược y hái cùng Hạ Minh trải ra phân loại. Thẩm Trạch thấy thế liền giận, hắn nghĩ muốn cùng Đồng Thất hảo hảo nói chuyện, nhưng thật sự không biết nên nói như thế nào.

Thẩm Trạch hít sâu một hơi, nói: “Ông chủ, ta cảm thấy chúng ta nên hảo hảo nói chuyện.” Đồng Thất không hề ngẩng đầu lên trả lời: “Nói chuyện gì?” Thẩm Trạch suy nghĩ tìm từ, nói: “Ông chủ, ngươi không thấy là ngươi gần đây quá thân thiết gần gũi với Hạ Minh kia sao?” Đồng Thất ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Trạch, nhíu mày nói: “Vậy thì sao?” Thẩm Trạch rốt cuộc nhịn không đươc, hắn không thèm nhìn đá chiếc đèn đặt trên tủ ở đầu giường rơi xuống đất, lớn tiếng nói: “Vậy thì sao? Đồng Thất! Ngươi nhớ rồi chứ, ta mới là người đàn ông của ngươi!” Đồng Thất nhìn đèn bàn lăn lóc trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng: “Người đàn ông của ta? Ngươi cũng nhớ rõ chứ, nếu ta nói ngươi không phải, ngươi sẽ không phải.” Thẩm Trạch không thể tin nhìn người trước mặt hắn, hắn thật hoàn toàn không ngờ là Đồng Thất sẽ nói như vậy, nhưng mà càng khiến cho hắn bất ngờ là sau đó, Đồng Thất nói: “Thẩm Trạch, ta cảm thấy giữa chúng ta có chút vấn đề, ngươi về nhà của ngươi đi. Trong khoảng thời gian này chúng ta tách ra vẫn là tốt hơn.”

Khuôn mặt Thẩm Trạch nghẹn đến đỏ bừng, hắn cố gắng bật ra âm thanh nói: “Ngươi lặp lại lần nữa?” Đồng Thất giống như không kiên nhẫn, y nói: “Ta nói chúng ta không hợp nhau, tốt nhất là tách ra một khoảng thời gian.” “Ha.” Biểu tình trên mặt Thẩm Trạch không biết nên nói là trào phúng hay là cái gì, hắn gật gật đầu, nói: “Ngươi hiện tại nói không hợp với ta?” Đồng Thất tiếp tục bình thản nói: “Đúng.” Thẩm Trạch lại đá lên tủ đầu giường, đứng dậy đối mặt với Đồng Thất, quát: “Ta con mẹ nó bị ngươi phá nát ngươi có biết không? Ngươi con mẹ nó hiện tại lại nói ta không thích hợp?” Nói xong, Thẩm Trạch liền xách cổ áo Đồng Thất lên, cắn răng nói: “Nói, có phải vì Hạ Minh kia hay không?” Đây là lần đầu tiên Thẩm Trạch ở trước mặt Đồng Thất chân chính thực sự phát hỏa, Đồng Thất bị hắn xách cổ áo, sắc mặt tái nhợt nói: “Buông tay ngươi ra.” Thẩm Trạch nhìn chằm chằm Đồng Thất, ánh mắt kia là hận đến mức không thể ăn thịt y, Đồng Thất ẩn ẩn có chút sợ hãi, phải biết rằng trên đời này chuyện có thể khiến Đồng Thất sợ không có vài cái.

Thẩm Trạch cuối cùng vẫn buông tay hắn xuống, hắn áp chế lửa giận của mình nói: “Thu hồi lời nói của ngươi, không cùng Hạ Minh liên hệ nữa, ta có thể xem như chuyện vừa rồi chưa xảy ra.” Đồng Thất cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ngươi là cái gì?” Thẩm Trạch còn chưa mở miệng, Đồng Thất đã tiếp tục nói: “Dám nắm lấy cổ áo ta? Ngươi cho chính mình là cái gì? Ai cho ngươi can đảm như vậy?” Đồng Thất vừa nói xong lời này, Thẩm Trạch liền cảm thấy chính mình rất khó thở, giống như có thứ gì đó đang siết lấy cổ mình, không lâu sau Thẩm Trạch liền không thở được, sắc mặt hắn xanh mét, hai mắt xung huyết ngã xuống đất, hai tay gắt gao ôm lấy cổ của mình, miệng không phát ra nổi bất cứ thanh âm nào.

Mà Đồng Thất, chỉ đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn.

Thẩm Trạch cảm thấy qua thật lâu sau, lâu đến mức trước mắt hắn đã biến thành màu đen, lâu đến mức hắn không còn khí lực từ chối mới nghe thấy thanh âm của Đồng Thất, Đồng Thất nói: “Mang theo đồ của ngươi cút khỏi nơi này đi, về sau cũng không được quay lại nữa, nếu không đừng trách ta không nhớ tình cũ.” Sau đó hắn liền cảm giác được có thứ gì đó bị ném lên người mình, ngay sau đó truyền đến tiếng cửa bị đá ra.

Thẩm Trạch vẫn rất là khó chịu, hắn từng ngụm từng ngụm hô hấp, khó khăn cầm lấy thứ gì đó bị ném lên người mình, đó là một chiếc khuyên tai hình ngôi sao.

Trong nháy mắt Thẩm Trạch liền cảm thấy mê mang, hắn không biết đây là có chuyện gì xảy ra, Đồng Thất vì cái gì phải tách khỏi hắn? Chỉ bởi vì Hạ Minh kia? Thẩm Trạch nằm trên mặt đất, trong tay nắm Ngân tinh chi vũ không hề nhúc nhích, hắn há miệng thở dốc nhưng không có phát ra bất cứ thanh âm nào, hắn biết, Đồng Thất vừa rồi là thật sự muốn giết hắn.

Này rốt cuộc là làm sao vậy? Chỉ bởi vì mình xách cổ áo Đồng Thất? Thẩm Trạch nghĩ không ra, thật sự là nghĩ không ra.

Hắn cứ nằm im như vậy, nằm đến lúc trời tối Đồng Thất cũng không có quay về. Một ngày này hắn suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến chính mình hình như chưa bao giờ cãi nhau với Đồng Thất, nghĩ đến Đồng Thất chưa bao giờ đối xử với mình như vậy.

Trời hoàn toàn tối đen, Thẩm Trạch nghiêng ngả lảo đảo từ mặt đất đứng lên, hắn nghĩ, lần này hắn cùng Đồng Thất, đại khái là thật sự đã hết rồi.

Đọc truyện chữ Full