DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên
Chương 72: PN [1] Ba Tháng

Dương Hàn chưa từng nghĩ tới nhảy vào suối nước nóng có mực nước chỉ cao tới thắt lưng mình cư nhiên lại có thể xuyên qua một thế giới khác… này cũng quá kì quái đi.

Nguyên nhân mọi việc chính là thế này.

Bởi vì hôm nay là cuối tuần nên khá rảnh rỗi, anh liền nhân cơ hội này mời học đệ Tô Sách vẫn luôn dốc lòng làm việc cho công ty mình đi ngâm suối nước nóng ở một làng suối nước nóng mới xây dựng. Không ngờ cơ thể học đệ yếu như vậy, anh chỉ vừa ra ngoài lấy chút đồ ăn đã té xỉu chìm vào trong suối.

Chuyện này thật sự làm Dương Hàn sợ gần chết, người là anh mang tới, nếu thực sự xảy ra chuyện anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình!

Sau khi tự tát mặt mình một cái, Dương Hàn liền bất chấp những việc khác nhảy vào trong suối nước nóng, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy bóng dáng học đệ đâu. Sau đó đột nhiên không biết suối nước nóng này bị gì, từ sâu bên dưới đột nhiên sinh ra một lực hút cực lớn túm anh xuống.

Đáy nước đen kịt kia cư nhiên lại rất sâu.

Dương Hàn hoảng sợ, may mắn anh biết bơi nên vội vàng giãy dụa, thật vất vả có thể nhìn thấy được chút ánh sáng thì lại bị một cơn đau sốc hông ập tới làm anh bị ngộp nước hôn mê…

Chờ đến lúc Dương Hàn tỉnh lại thì anh mới phát hiện hóa ra mình ngã bên một hồ nước, hai đùi ngâm trong nước, da dẻ đã nhăn nhíu.

Anh vội vàng đứng lên, đập vào tầm mắt là một khu rừng rậm tràn ngập hơi thở nguyên thủy.

Dương Hàn nhìn hết thảy trước mắt có thể nói là trợn mắt há hốc mồm.

Này xem là… anh xuyên qua?

Dương Hàn tới giờ chưa từng nghe qua bên dưới suối nước nóng là một thế giới khác, trừ bỏ khả năng xuyên qua thì anh không còn giải thích nào khác. Anh nhớ tới học đệ mất tích dưới đáy suối nước nóng, đại khái cũng tới thế giới này đi, nếu không, một người sống sờ sờ ra đó sao có thể biến mất đột ngột như vậy chứ.

Bất quá xung quanh không có ai cả, anh phải tìm thế nào đây…

Dương Hàn thở dài, bắt đầu tìm kiếm dọc theo bờ hồ.

A Sách không biết bơi, thử thời vận xem có giống anh bị trôi lên bờ hay không đi…

Đáng tiếc là tìm một vòng cũng không thấy.

Vậy phải làm sao bây giờ…

Dương Hàn nhìn chằm chằm mặt hồ lăn lăn gợn sóng, liếc mắt nhìn không thể thấy bờ bên kia a!

Liều một phen vậy, Dương Hàn chuẩn bị nhảy xuống hồ tìm thử, biết đâu lại xuyên trở về thì sao?

Nghĩ tới đây, anh hít sâu một hơi định nhảy vào trong hồ nước—— nhưng đột nhiên một trận đau nhức ập tới!

Không biết thứ gì đó lao ra từ trong hồ cắn một ngụm lên bắp chân anh, Dương Hàn vừa cảm thấy đau nhói thì cơn đau đó bắt đầu từ phần đùi lan tràn lên, cả người hệt như bị lửa thiêu, ánh mắt cũng có chút choáng váng!

Không tốt, là kịch độc! Dương Hàn ngã xuống bên hồ, cố gắng đưa tay nắm lấy bắp chân, muốn thử xem có thể nặn độc ra hay không, đáng tiếc tay cũng đã tê rần, anh muốn dùng sức thật lớn nhưng kì thật cũng chỉ làm ngón tay hơi cử động một chút mà thôi.

Thầm cười khổ, Dương Hàn mở mắt nhìn xung quanh, hi vọng có thể thấy ai đó…

Cũng may vận khí Dương Hàn không tệ, ở ngay các đó không xa thật sự có một bóng người đang đi tới.

Dương Hàn vui vẻ, vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Cứu mạng a——”

Được rồi, anh nghĩ âm thanh rất lớn, nhưng kì thật chỉ hệt như muỗi kêu mà thôi…

Bất quá người kia thật sự đi tới, Dương Hàn cũng rốt cục không chống đỡ nổi.

Anh nhắm mắt lại ngất xỉu, nghĩ, cứ mặc cho số phận đi…

***

Vận khí A Nhĩ Sâm không tệ, thăm trúc rút vào ‘ngày du săn’ chính là xích nhiêm. Đây là một loại trăn lớn sinh sống ở gần hồ nước trong rừng, tuy lực xoắn rất mạnh nhưng không có độc. Mà hình thú của A Nhĩ Sâm chính là cự mãng, độc tính có thể nói là đứng đầu trong họ nhà xà, sau khi tìm thấy một cặp vợ chồng xích nhiêm thì không chút khách khí dùng thân xà quấn quanh chúng nó, sau đó phân biệt mà cắn lên thất thốn của từng con, rót nọc độc vào trong liền dễ dàng giết chết chúng nó—— này không phải nói nếu là con mối khác A Nhĩ Sâm không đối phó được, chỉ là mục tiêu nhiệm vụ là nó thì càng thoải mái hơn mà thôi.

Sau đó, A Nhĩ Sâm nhớ tới chuyện mình đáp ứng giống cái nhà Thản Đồ trước đó.

——phải giúp giống cái kia tìm kiếm huynh trưởng… nghe nói là một giống cái tóc đen mắt đen, tính tình thực cởi mở.

A Nhĩ Sâm tuy tính tình hơi lạnh lùng một chút, nhưng kì thực với giống đực trẻ tuổi có thể đánh ngang sức với mình như Thản Đồ thì cũng có chút cảm tình. Giống cái gọi là ‘A Sách’ kia hắn cũng không rõ lắm, bất quá có vẻ không giống như những giống cái bình thường khác, đối xử với Thản Đồ tựa hồ rất tốt.

Thản Đồ người này, vận khí đúng là không tệ.

A Nhĩ Sâm cùng Thản Đồ là hàng xóm, lại có thể xem là anh em, giúp đỡ một chút cũng không sao.

Vì thế sau khi A Nhĩ Sâm lấy được túi mật xích nhiêm thì liền chạy tới hồ nước Thản Đồ tả trước đó.

Lúc tới thì vừa vặn nhìn thấy bên hồ có một giống cái đang cuộn người nằm dưới đất, chính là tóc đen, mà xem tình hình thì… không phải bị hôi tuyến xà cắn đi!

Bên cạnh hồ nước rất dễ gặp phải loại xà này!

A Nhĩ Sâm có chút nóng nảy. Là giống đực, hắn đương nhiên không thể bỏ mặc một giống cái đang bị đe dọa tính mệnh, liền vội vàng chạy qua, vừa trở người giống cái lại thì phát hiện—— môi giống cái quả nhiên đã biến thành màu đen, chau mày, độc tính đã bộc phát, nếu không nắm chặt thời gian thì hẳn phải chết là không thể nghi ngờ!

Trên người không mang theo dược vật Tạp Mạch Nhĩ điều chế sẵn, A Nhĩ Sâm không hề do dự lập tức tháo ống trúc trên lưng xuống, đi tới múc một ống nước trong hồ, sau đó há miệng, lập tức có hai chiếc nanh xà thật dài chui ra.

Đây là năng lực đặc biệt của thú nhân xà hình, bởi vì bọn họ là thú nhân duy nhất có độc tính nên lúc hình người vẫn có thể lộ hay ẩn nanh xà.

A Nhĩ Sâm đặt ống trúc ở mép nanh xà, nọc độc từ túi độc chậm rãi chảy ra, một giọt nhiễu vào ống trúc. A Nhĩ Sâm lập tức thu lại nanh xà, sau đó lắc đều ống trúc rồi cẩn thận đưa tới bên miệng giống cái, cạy mở hàm răng uy cậu uống.

Trước mắt không có dược vật giải độc xà, cũng chỉ có thể áp dụng biện pháp lấy độc trị độc. Mà độc tính của A Nhĩ Sâm quá mãnh liệt, độc của hôi tuyến xà kém quá xa, vì thế chỉ có thể pha loãng cho giống cái uống mới có thể cứu được tính mệnh đối phương… Kì thật, trong tất cả các phương pháp giải độc xà thì đây là cách tốt nhất, nhưng lại không thể thông dụng.

Nọc độc đối với thú nhân xà hình mà nói chính là thứ quý giá nhất, dung lượng độc mỗi thú nhân xà hình chứa được cũng không nhiều, sao có thể lấy ra số lượng lớn để sử dụng? Hơn nữa cho dù bọn họ nguyện ý thì thú nhân xà hình cũng không phải tùy ý có thể gặp được a…

Nhìn màu đen trên mặt giống cái dần dần lùi đi, A Nhĩ Sâm mới nhìn rõ tướng mạo giống cái này.

…một giống cái rất dễ nhìn.

A Nhĩ Sâm chưa từng thấy qua giống cái như vậy, có cảm giác đặc biệt như mình tiếp cận ngọn lửa.

Liệu có ấm áp như vậy không nhỉ.

A Nhĩ Sâm nhịn không được đưa tay chạm thử, không ấm áp mà rất lạnh lẽo.

Đúng a, mới trúng độc xong, hiện giờ sao có thể khỏe lại nhanh như vậy?

Không biết vì sao, trong lòng A Nhĩ Sâm có chút thất vọng.

Bất quá, độc tính dần dần rút đi, giống cái này một chốc nữa hẳn sẽ tỉnh lại.

***

Lúc Dương Hàn tỉnh lại xung quanh đã tối sầm, cả người tê liệt không thể động đậy. Anh thử há miệng thở dốc nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh thực mỏng manh.

Anh nhớ ra, trước lúc té xỉu mình đã bị thứ gì đó cắn… bị trúng độc đi.

Chính là hiện tại sao anh vẫn chưa chết?

Có một bóng đen ở phía trên đầu ập tới, Dương Hàn cố hết sức trợn mắt nhìn, là một nam nhân, đang cúi đầu nhìn mình.

Dương Hàn muốn nâng tay lên chào hỏi đối phương, chính là tay chân giống như không phải của mình, không thể động đậy được gì cả.

Nam nhân này nói gì đó, Dương Hàn tập trung lực chú ý lắng nghe—— nhưng hoàn toàn nghe không hiểu.

Anh có chút trợn tròn mắt.

Ngôn ngữ không thông a!

Dần dần, ngón tay cũng bắt đầu động đậy được, nam nhân kia nâng anh dậy, để anh tựa lưng vào một thân cây.

Lúc này Dương Hàn mới nhìn rõ, hóa ra cách đó không xa có một đống lửa.

…hèn chi tối như vậy mà không lạnh chút nào.

Ánh lửa chiếu sáng gương mặt nam nhân đã cứu anh, Dương Hàn nghiêm túc quan sát.

Người anh em này thực đẹp trai a!

Ánh mắt chuyển dời xuống quần áo làm từ da thú.

…Chính là gu thẩm mĩ hơi kém một chút.

Suy nghĩ cảm thấy buồn cười, Dương Hàn cố gắng mở miệng: “…Cám ơn.”

Đối phương tựa hồ không hiểu, bộ dáng thờ ơ.

Dương Hàn thầm thở dài trong lòng.

Này, này không phải là người nguyên thủy đi… chẳng lẽ thật sự đã xuyên tới xã hội nguyên thủy rồi?

Trên đống lửa là một kệ nướng thịt nóng hầm hập, mỡ vàng ươm nhiễu tí tách lên đống lửa.

Nam nhân xé xuống một miếng thịt, cũng không để ý còn nóng hay không đã đưa tới bên miệng Dương Hàn.

Tê…

Nóng quá!

Có lẽ cảm nhận được ý tưởng của Dương Hàn, nam nhân cầm thịt qua, thổi thổi rồi đưa qua lần nữa.

Dương Hàn cười cười, há miệng cắn.

….cắn không được.

Đây là thịt gì mà cứng khủng khiếp vậy a!

Nam nhân kia cầm miếng thịt qua nhìn nhìn, trên đó ngay cả dấu răng cũng không có.

Hắn quay đầu nhìn Dương Hàn, sau đó xoay người đi qua bên kia.

Dương Hàn không biết đối phương định làm gì, chỉ đành chậm rãi hoạt động ngón tay, cố gắng có thể sớm cử động lại được.

Tuy có người cứu nhưng cũng không thể cứ gây thêm phiền toái cho người ta đi?

Nghĩ vậy, anh càng cố gắng hơn nữa.

Không bao lâu sau, nam nhân đã quay lại, trong lòng bàn tay nâng một thứ gì đó nặng trịch.

Đọc truyện chữ Full