DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Từ Một Tin ‘Tìm Bạn Trăm Năm’ Trở Thành ‘Vợ’ Người
Chương 56: Xin lỗi… Xin lỗi

“Duy Duy… Con nói gì vậy?” Mẹ Mộc cảm thấy chắc chắn là lỗ tai mình không tốt rồi, lại có thể thấy con trai bà nói ra lời như thế. Không, nhất định là nghe lầm rồi, nhất định đã nghe lầm, đứa con trai ngoan ngoãn của bà sao lại, sao lại….

“Người con thích là nam.” Mộc Tử Duy lặp lại lần nữa, vẻ mặt rất nghiêm túc, giọng nói cũng không còn run nữa.

Mẹ Mộc cảm thấy thoáng cái thế giới đều sụp đổ, trời đất xoay chuyển, suýt làm bà không đứng được.

Bố Mộc cũng hết sức kinh hãi, nhưng ông lập tức phát hiện vợ mình không ổn, đưa tay đỡ lấy bà, quay đầu nói với thằng con: “Duy Duy, con nói sai rồi phải không? Có phải con muốn nói đứa con gái kia cá tính như con trai phải không?”

Mộc Tử Duy đã bị dọa rồi, cậu cứ tưởng mẹ cậu cùng lắm là tức giận, đau lòng, cậu cũng đã chuẩn bị giác ngộ hợp tâm hợp lực để mẹ tha thứ, để mẹ bớt buồn, nhưng cậu căn bản không ngờ tới mẹ cậu lại giận đến nỗi ấy.

“Mẹ, mẹ không sao chứ, mẹ đừng dọa con.” Mộc Tử Duy khoác thành tiếng.

Mẹ Mộc chỉ là bị nhận kích thích quá lớn cho nên hơi choáng, thấy khuôn mặt con trai khóc khổ sở bà lại thấy đau lòng. Lấy lại bình tĩnh, để chồng dìu bà đến sô pha ngồi, nhìn Mộc Tử Duy nhắm mắt theo đuôi cẩn thận từng li từng tí thì run giọng hỏi: “Đây rốt cuộc là sao?”

Mộc Tử Duy cúi đầu không nói tiếng nào, cậu sợ mẹ lại bị dọa mà ngất luôn.

“Nó chắc là bất cẩn mau mồm mau miệng nói sai thôi.” Bố cậu khẽ vuốt tai mẹ cậu khuyên giải an ủi. Nói xong lại xoay đầu quá bảo cậu: “Duy Duy, con nói đúng không? Mau nói rõ cho mẹ con nghe đi.”

Mộc Tử Duy nhìn bố mẹ đều là vẻ mặt chờ mong nhìn cậu, không nhẫn tâm nói ra.

Nhưng không nói thì làm sao đây? Hôm nay cậu không nói không có nghĩa cả đời này cậu cũng không nói, cậu lại không thể lừa bố mẹ cả đời.

Hơn nữa, Quan Chước là người cậu muốn bên cạnh suốt đời, sao cậu có thể giấu diếm để Quan Chước chịu ấm ức?

Bố và mẹ đang chờ Mộc Tử Duy thừa nhận cậu nói sai rồi, lại không ngờ Mộc Tử Duy bùm một phát quỳ xuống.

“… Duy Duy, ý con là sao?” Nếu như lời vừa rồi của Mộc Tử Duy còn chưa khiến bà tin, vậy bây giờ….

“Xin lỗi… xin lỗi… Bố mẹ đừng nóng giận.” Mộc Tử Duy không nghĩ ra được cách khác, cậu không nói ra được lời gì làm bố mẹ tin tưởng,  tha thứ cho cậu trong chốc lát hay ủng hộ cậu, cậu chỉ muốn bố mẹ có thể đừng giận như thế, có hại cho thân thể.

“Đứa ngốc, con quỳ làm gì? Nghe lời bố, mau đứng lên.” Bố cậu muốn kéo cậu dậy, nhưng Mộc Tử Duy lại lắc đầu.

“Xin lỗi…” Mộc Tử Duy lấy mu bàn tay lau sạch nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng.

“Đều là lỗi của con, bố mẹ đừng giận.”

“Con thực sự thích anh ấy.”

“Thích ngần nào?” Môi mẹ cậu đang run, thanh âm dần cao lên. “Thích hơn cả bố mẹ sao?”

Mộc Tử Duy liều mạng lắc đầu: “Không giống nhau, thích Quan Chước và thích bố mẹ không giống nhau.”

“Có gì mà không giống?” Bố cậu lớn tiếng hỏi. “Có thể không cần bố mẹ, nhất định muốn nam nhân kia sao?”

“Không phải…” Lần đầu tiên, Mộc Tử Duy bị bố mẹ làm dữ như vậy, khổ sở vô cùng. “Con thích bố mẹ là muốn bố mẹ sống thật tốt, sống thật lâu. Con thích Quan Chước là muốn ở bên anh. Con không có bỏ bố mẹ…”

Mẹ Mộc thấy vẻ mặt tủi thân của đứa con trai mình mà đau lòng, thấy nó quỳ cũng không đành. “Con đứng lên trước đi, con nghĩ quỳ sẽ làm chúng ta dễ chịu sao?”

Mộc Tử Duy vội vã đứng lên, cúi đầu không dám nhìn mặt bố mẹ.

“Thật… thích hắn như vậy?” Mẹ cậu hỏi.

“Vâng.” Mộc Tử Duy cố sức gật đầu.

Nhìn đứa con kiên định không đổi giọng, mẹ Mộc thực sự không biết nên nói gì. Mắng thì không nỡ, đánh… càng không nỡ.

Đứa con trai không làm họ tức giận đến ngay cả thứ nó thích ăn cũng không nói, từ khi nào đã trở thành thế rồi? Người kia thật sự quan trọng như vậy? Quan trọng đến nỗi nó không quan tâm cái gì nữa sao?

Bà thấy con trai như vậy cũng không đành lòng, cũng muốn để mặc nó. Nhưng mà, đàn ông và đàn ông…. đó là kiểu nói gì chứ?

Bà cảm thấy cả người vô lực, nắm tay chồng: “Duy Duy, con về phòng trước đi. Để mẹ nghĩ thử, nghĩ thử…”

Mộc Tử Duy trở về phòng nằm trên giường, đầu vùi trong gốc thật lâu. Thấy di động bên cạnh gối, lấy qua, nhìn cái tin nhắn ‘Anh nhớ em’, sau đó bắt đầu ấn chữ.

『 Quan Chước, đã ăn chưa? Hôm nay trong quán có nhiều người tới ăn cơm không, Quan Quan có ngoan không? 』.

Vẫn lập tức nhận được tin nhắn trả như trước: 『 Ăn rồi, trong quán và trong nhà đều tốt, còn em? 』.

『 Em cũng tốt. 』.

Mộc Tử Duy gửi tin đi, sau đó đưa tay để lên ngực, mỉm cười, đi ngủ.

Lần quỳ vừa rồi cậu quỳ mạnh xuống sàn nhà cứng, làm đầu gối cậu trong mộng vẫn còn thấy ẩn ẩn đau, nhưng cậu lại mơ một giấc mộng đẹp.

Trong mộng cậu bị ngã sấp xuống, Quan Chước kéo cậu dậy, dắt tay cậu đi thẳng về phía trước. Xung quanh tối đen, cậu không nhìn thấy cảnh vật bốn phía. Nhưng trên người Quan Chước phát ra ánh sáng, vừa vặn có thể làm cậu nhìn thấy rõ ràng. Cậu chỉ nhìn thấy được Quan Chước, nhưng như vậy là đủ rồi. Cho dù có tối tăm lạnh lẽo đến đâu, có Quan Chước ở bên cạnh, cậu sẽ thấy ấm áp.

Quan Chước là hy vọng của cậu, là ánh sáng của cậu. Là sự tồn tại quan trọng nhất trong cuộc sống tương lai của cậu.

Vì Quan Chước, cậu có thể làm tất cả mọi thứ.



“Chú ơi, anh Lùn đâu rồi?” Quan Quan dùng chiếc đũa gẩy cơm trong bát, ngẩng đầu hỏi.

Cô Cẩn quay lại ký túc xá, anh Lùn cũng không thấy đâu, cả căn nhà to như vậy một chút thanh âm cũng không có, cứ lạnh tanh à.

“Về nhà rồi, sẽ nhanh trở lại thôi.” Quan Chước sờ đầu Quan Quan. “Mau ăn cơm đi, không thì anh Lùn về thấy cháu gầy sẽ không vui.”

Nhưng mà…. Quan Quan không hiểu lắm. “Ở đây không phải nhà anh Lùn sao?”

Quan Chước ngừng một chút: “Nhưng anh Lùn còn có bố mẹ nữa, anh Lùn phải về nhà bố mẹ, bởi vì có chuyện rất quan trọng.”

“À.” Quan Quan gật đầu, buồn bực bắt đầu bới cơm.

“Làm sao? Không vui à?”

Qua thật lâu Quan Quan mới ngẩng đầu khỏi bát. “Cháu đã lâu không gặp mẹ rồi.”

“Nhớ mẹ à?”

“Không nhớ.” Quan Quan lắc đầu, nó đã sắp quên mất hình dáng mẹ nó rồi, chỉ nhớ rõ giọng cao cao lúc mẹ và bố cãi nhau. “Cháu nhớ anh Lùn.”

Quan Chước ngẩn người, rũ mắt, có phần buồn bã.

“Chú cũng rất nhớ.”

Giọng anh rất nhẹ, khóe miệng hơi cong lên tỏ ý cô đơn.

><><><><

Đọc truyện chữ Full