DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Từ Một Tin ‘Tìm Bạn Trăm Năm’ Trở Thành ‘Vợ’ Người
Chương 78

Tuy nói là về nhà, nhưng đoàn người cũng chưa về ngay, ngược lại, nhờ lời đề nghị của Quan Tiểu Cẩn, mọi người quyết định mở tiệc mừng, coi như chúc mừng chuyện lần này đã qua êm đẹp, và xả xui mấy ngày nay luôn.

Nhưng đến lúc chọn địa điểm, Quan Tiểu Cẩn và Tần Cáp cãi vã rùm beng,

Quan Tiểu Cẩn nghĩ chuyện nhà đương nhiên phải làm ở nhà, đúng lúc nhà họ có đầu bếp có nhà hàng, đóng cửa lại là họ có thể náo nhiệt một bữa.

Tần Cáp lại nghĩ khác, nếu mọi người đã tụ tập lại vui chơi một bữa thì tại sao còn phải phí sức tự nấu nướng, liên hoan tiệc tùng ăn lẩu uống bia mới khoái, cơm Trung, cơm Tây để mà làm gì, không lấp đầy bụng được.

Quan Tiểu Cẩn rít gào: “Nói cho cùng thì anh lười chứ gì! Cẩn thận tôi bảo anh tôi xào anh lên!”

Tần Cáp gào theo: “Xào thì xào! Tưởng tôi sợ anh cô chắc! Đừng nói là xào, rán, chiên, nấu lão tử đều không sợ! Có cần trộn rau không?!”

Quan Chước đã quen hai người khắc khẩu rồi, nhưng Lăng Mị mới lần đầu thấy Quan Tiểu Cẩn hung hãn như vậy, hắn run rẩy giơ tay lên: “Ấy… tôi muốn nói…”

Quan Tiểu Cẩn và Tần Cáp cùng nghiêng đầu qua: “Có chuyện mau nói! Có rắm mau xì!”

Cũng may Lăng dê con tốt tính, vô cớ bị chặn họng cũng không giận, điềm đạm nói: “Gần đây anh tôi bị lở miệng, có lẽ không ăn lẩu được đâu.”

Tần Cáp liếc nhìn Lăng Á bên cạnh, thấy y cũng không phủ nhận là biết ngay Lăng Mị nói thật.

Cũng đúng, hai hôm nay lượng cơm Lăng Á ăn cũng không nhiều, hôm qua làm món cá nấu cay (*) mà không thấy y ăn món nào, hắn còn vì thế mà buồn cả đêm không ngủ yên.

(*) món cá nấu cay: nguyên văn là thủy chử ngư, món này là một món ăn Tứ Xuyên, có hình kèm cuối chương.

Nhưng vì sao Lăng Á không nói cho hắn chứ?

Không đúng, không nên nghĩ nhiều, kiểu người cao ngạo như Lăng Á, đừng nói là bệnh tật lặt ặt, cho dù ốm đau không dậy nổi cũng sẽ không để ai biết.

Nhưng rõ ràng Lăng Mị không nằm trong phạm vi ‘người khác’, còn hắn thì sao…

Tần Cáp càng nghĩ càng nhói lòng.

Quan Tiểu Cẩn mắt sáng trưng, thuần thục kéo tay Lăng Mị, hưng phấn nói: “Vậy chúng ta đi ăn lẩu đi!”

Lăng Mị nhìn ánh mắt lấp lánh của Quan Tiểu Cẩn dán lên người hắn, mặt đỏ rần, ấp úng mãi mới lúng túng nói: “Vậy…. vậy thì lẩu…”

Bên này Lăng Á cũng chưa tỏ thái độ, Tần Cáp đã nổi giận: “Cậu là của ai hả!”

Quan Tiểu Cẩn che Lăng Mị ở đằng sau: “Không phải anh nói ăn lẩu sao? Tôi đã đồng ý rồi anh còn muốn thế nào? Anh đừng nói anh cũng tự dưng bị lở miệng? Đúng dịp tôi học khoa răng hàm mặt đây, có cần tôi xem cho không?”

“Nhìn cái gì! Tôi cũng không nói tôi bị lở miệng!”

Quan Tiểu Cẩn hùng hổ dọa nạt: “Vậy anh nói xem, sao lại không được ăn lẩu? Anh tới kỳ kinh nguyệt chắc?”

“… Kinh nguyệt?” Tần Cáp sửng sốt nửa giây mới hiểu ra, thẹn quá thành giận nói: “Mịa! Tôi táo bón không thể ăn cay được chưa!”

Hắn nói xong cũng hối hận, mấy đường nhìn đằng sau đồng loạt chĩa vào người làm ăn như muốn biến mất ngay, nhất là ánh nhìn của Lăng Á, đâm vào người làm hắn gần như không xoay người được.

Đệt, quá sức mất mặt rồi!

“Anh Tần, anh đừng giận.” Mộc Tử Duy khuyên Tần Cáp giận không thốt nên lời.

Nhưng rõ ràng lúc này Tần Cáp vẫn hoàn toàn đắm chìm trong đả kích ‘hôm nay tôi mất thể diện trước mặt nam thần’ nên không nghe thấy tiếng của Mộc Tử Duy.

“Táo bón có gì mất mặt sao?” Mộc Tử Duy không hiểu lắm, nhưng do quan tâm bạn bè, cậu vẫn đánh tiếng với Quan Chước, đi tiệm thuốc đối diện mua một lọ thuốc trị táo bón.

Kết quả rõ ràng là, Tần Cáp càng bực lọ thuốc ấy, suy sụp không cầm nổi cái vá xào trong tay.

—-

Khi tất cả món ăn được bưng lên bàn, việc đầu tiên Quan Tiểu Cẩn làm chụp một tấm ảnh, sau đó lập tức đặt giờ nhắn tin cho cô nàng Hiểu Huyên, ừ thì, thời gian nhắn tin tự nhiên là 10h tối, là thời cơ tốt nhất ở tòa soạn báo lúc đêm khuya.

Lăng Mị thấy Quan Tiểu Cẩn cúi đầu cười ngây ngô, lòng đang ngọt ngào, bỗng anh Quan lớn hỏi tới hắn: “Nhóc, cậu bao tuổi?”

“Mười chín, tháng sau tròn 20.”

Anh cả gật đầu: “Vậy cậu học ngành gì trường nào? Trong nhà có những ai? Người nhà cậu như thế nào, có sống chung hay không?”

Lăng Á bực mình, thầm nói đây là anh tra hộ khẩu để làm gì, nhưng lại bị em trai y véo cánh tay, phải kiềm chế không hé răng. Sau đó thì thấy em trai y nịnh nọt bô bô hết mọi chi tiết trong nhà ra.

Quan Trạc: “Học mỹ thuật tạo hình? Ừ, được đấy, trong nhà có người làm nghệ thuật, cũng có thể hun đúc cho con bé kia, miễn cho nó thô lỗ, suốt ngày không yên.”

Quan Tiểu Cẩn trợn tròn mắt tức tối tại chỗ, Lăng Mị lại gãi đầu một cái, cười nói: “Tiểu Cẩn như vậy tốt lắm, em thích cô ấy như vậy.” Nói xong đầu đã bị gõ một cái, vừa quay sang là thấy Quan Tiểu Cẩn đang thở phì phì.

“Ý anh là đang nói tôi làm sao?”

Lăng Mị ấp úng mãi: “Ừ thì là… rất… rất dịu dàng đi…”

Toàn trường yên lặng một giây, sau đó đều cười phì, khoa trương nhất là Tần Cáp.

Mộc Tử Duy phát hiện, ngay cả Quan Chước cũng không nhịn được, quay đầu, vai run run khó khống chế được.

Dù da mặt Quan Tiểu Cẩn có dày tới đâu, cũng mắc cỡ đỏ bừng mặt.

Cuối cùng vẫn là Quan Quan giải cứu Quan Tiểu Cẩn từ sự xấu hổ ấy, trẻ con có hiểu gì là dịu dàng đâu, chỉ biết nhìn chằm chằm một bàn tiệc, cắn môi ra sức nuốt nước miếng, bé chỉ vào đĩa trái cây đỏ trên mâm, hỏi vang: “Anh lùn, chúng ta sẽ ăn cà chua sao?”

“Không phải cà chua, là gia tưởng (?)(*). Gia trong quả cà, tưởng là…”

(*)gia tưởng [茄鲞] (jia xiang): chả hiểu món này là món gì nữa = =, hình minh họa ở cuối chương.

Mộc Tử Duy vừa nói, vừa dùng ngón tay nghuệch ngoạc trên tay Quan Quan, viết rồi lại cúi đầu nghĩ, nghiêm túc nói: “Chữ này rất khó, em chưa học được.”

Quan Quan luôn có một sự sùng bái mù quáng đối với phương diện học tập và người lớn, bé thất vọng à lên một tiếng.

Gia tưởng là món khoét rỗng quả cà chua, nhồi nấm hương, cà, hạt thông, đậu rang, thịt gà thái nhỏ, rồi bọc một lớp xi rô, cho nó đông lại thành một lớp vỏ đường cứng.

Mộc Tử Duy cầm một quả bỏ vào bát Quan Quan, Quan Quan lấy đũa chọc vài cái, liếm chiếc đũa thấy ngọt thì liền vui vẻ cầm lên gặm.

Anh cả Quan trìu mến xoa đầu Quan Quan, lại moi tiếp thông tin của Lăng Mị.

“Trong… trong nhà có anh trai, cha mẹ em, ông bà nội, ông bà ngoại vẫn còn, mọi người đều rất tốt.”

“Đều? Đây cũng tính sao?” Quan Chước hất hàm ý bảo Lăng Á.

“Hả? Anh trai em chỉ miệng xấu thôi, thực ra ở chung lâu, con người tốt lắm.”

Lăng Mị nói trái với lòng, vội vàng chuyển đề tài nói với Quan Tiểu Cẩn: “Thật ra thì mẹ anh, nếu em gặp bà rồi nhất định không thể để ngôi lệch, phải để ngôi giữa hay thả tóc mái. Bà có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”

Quan Tiểu Cẩn: “Rối loạn ám ảnh cưỡng chế?”

“Ừ, bà không nhìn nổi những thứ không đối xứng, em cứ nhìn anh và anh trai anh là biết, đều là trái phải đối xứng.”

“Thực sự có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế kỳ lạ như thế?” Quan Tiểu Cẩn không dám tin.

“Mẹ anh cung xử nữ.”

Mọi người đã hiểu.



Ăn vài món lấp đầy bụng, mọi người bắt đầu uống rượu.

Trước hết, mọi người đứng dậy cụng chén uống sạch, coi như chúc mừng chuyện hôm nay đã giải quết êm xuôi.

Quan Trạc lấy đũa chấm rượu cho Quan Quan uống, Quan Quan cay nhắm mắt le lưỡi.

“Đúng rồi anh cả, sao anh trễ vậy mới tới, hôm nay suýt thì hù chết bọn em.” Mộc Tử Duy ngẫm lại hôm nay họ ở ngoài cửa tòa chờ hơn một tiếng đã thấy dày vò, tuy Quan Chước vẫn bảo cậu không cần lo, nhưng cậu vẫn bị dọa giần giật mí mắt mãi, mí mắt giật sẽ không xảy ra chuyện tốt, cậu càng thêm lo lắng hãi hùng.

Quan Tiểu Cẩn bắt đầu ôm đùi: “Tuy anh lên sân khấu muộn, nhưng lên đúng đoạn vẫn quá ư là đẹp trai!”

Quan Trạc cười nhéo mặt Quan Tiểu Cẩn, đáp: “Anh cũng muốn về sớm, nhưng Trần phu nhân hỏi thời gian mở phiên tòa rồi bảo vẫn còn kịp, nhất định ở nhà coi chừng con trai ăn cơm rồi mới đi.”

Mộc Tử Duy: “Con trai bà ấy không phải hít thuốc phiện sao? Sao còn để ở nhà?”

Quan Trạc xì xụp: “Bà ấy nói cai thuốc quá khổ, không nỡ cho con trai vào trại. Dù một người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một người mẹ.”

“Nhưng cũng không phải người mẹ nào cũng tốt? Như mẹ Quan Quan…” Quan Tiểu Cẩn nói được nửa chừng đã im bặt, lặng lẽ nhìn sang Quan Quan, thấy thằng bé chỉ lo vùi đầu vào bát cố gắng gắp một miếng đậu hũ non, liền thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Tử Duy dùng chiếc đũa chống cằm cân nhắc lời nói: “Tình thương của mẹ cũng phải nhìn người nữa.”

Có người mẹ sẽ bảo vệ con cái đến giây phút cuối cùng khi nhà cửa sập, dùng thân thể máu thịt của mình bảo vệ con cái; cũng có người mẹ sẽ dứt bỏ đứa con còn chưa mở mắt chào đời ngay từ trong bụng, hoặc sinh xong cũng vô tình vứt bỏ.

Thực ra bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu đều như vậy, có kiểu vĩ đại cũng có kiểu nhơ nhớp.

Nhưng nhơ nhớp hay không cũng phải xem nhân cách con người, luôn có một số người ích kỷ, vứt bỏ mọi tình cảm để đạt được mục đích.

“Việc này qua rồi, không nhắc tới người phụ nữ đó nữa.”

Quan Trạc rót đầy chén rượu, mời Lăng Á.

“Lần này phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu nghĩ kế, câu chuyện tuyệt đối không thể giải quyết êm đẹp thế được. Tôi cạn trước, cậu cứ tự nhiên.”

Lần đầu tiên Lăng Á không thể hiện thái độ cao ngạo: “Sau này đều là người một nhà, nói gì cảm ơn.” Nói xong ngửa đầu nâng cốc cạn sạch.

Tần Cáp nhìn đường cổ duyên dáng và hầu kết trượt lên xuống của Lăng Á, rõ ràng chỉ mới uống một chén mà lúc này, người hắn như muốn nhũn ra.

Lời tác giả:

Sắp kết thúc _(:з” ∠)_

Tôi vẫn cứ nghĩ phải làm sao mới có thể cho các vị ăn thịt, Tấn Giang thì không cho miêu tả chuyện từ cổ trở xuống.

Các vị bảo tôi nên để lại địa chỉ tieba hay gửi qua mail?

><><><

Đọc truyện chữ Full