DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Từ Một Tin ‘Tìm Bạn Trăm Năm’ Trở Thành ‘Vợ’ Người
Chương 88

Nhưng đến cuối cùng, Mộc Tử Duy cũng không rõ phải là nhẫn kim cương mấy cara mới đủ thành ý để cầu hôn.

Cậu mù tịt nghe nhân viên bán hàng tiếp thị từ công nghệ mài cắt kim cương đến ý nghĩa quan trọng của kim cương đối với phụ nữ, nghe mãi mà cũng không hiểu được 4 chấu và 6 chấu (1) thì có gì khác biệt, không phải đều khảm cùng một loại đá sao?

“Thực ra tôi cảm thấy chiếc này rất tốt.” Mộc Tử Duy chỉ vào một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản nhất, trông hết sạch gọn, không hề có chút hoa văn nào, nhìn thoải mái biết bao.

“Nói bậy gì thế thằng nhóc này!” Mẹ Mộc lén nhéo tay Mộc Tử Duy một cái. Tuy bà đã lớn tuổi, nhưng cũng từng xem qua không ít những câu chuyện với đủ tình tiết vòng vèo trong phim, tốt xấu gì bà cũng kinh nghiệm hơn con trai bà nhiều.

Nửa tiếng sau, Mộc Tử Duy cầm một chiếc hộp nhung màu đỏ tinh xảo, cảm thấy khó khăn nghĩ cách để đeo thứ đồ lấp lánh này lên tay Quan Chước.

“Đờ người ra làm gì thế? Nên đi rồi.” Mẹ Mộc bất đắc dĩ vỗ lên vai con trai. Người thì sắp kết hôn rồi mà sao còn lơ mơ như thế?

“À vâng, con đi tính tiền.” Mộc Tử Duy ngây ngô ngốc nghếch đi về phía quầy tính tiền, bị mẹ kéo lại đi ra ngoài cửa.

“Con đi đằng nào đấy? Mẹ trả tiền rồi.”

“Hả?” Mộc Tử Duy trợn tròn mắt, bấy giờ mới phát hiện ra, luống cuống tay chân lấy ví tiền: “Mẹ, cái này không thể dùng tiền của mẹ được…”

“Nói nhảm nhí gì vậy?” Mẹ Mộc mất hứng sừng sộ. “Vốn dĩ, mẹ và cha con đã chuẩn bị sẵn tiền cho con cưới vợ rồi, kết quả con lại tìm Quan Chước. Bây giờ nhà cũng không cần mua, cỗ cưới cũng không cần làm thì thôi mua cho con một chiếc nhẫn cũng không được sao?”

Mộc Tử Duy cúi đầu im lặng.

Mẹ Mộc biết con mình có những lúc bướng cực kỳ nên đổi đề tài khác: “Duy Duy, con có nhớ trước đó mẹ từng hỏi con về bát tự của Quan Chước không? Mẹ đã tìm người tính hộ các con rồi, chính là ông lão ngày trước coi bói cho con đấy.”

Mộc Tử Duy lập tức khẩn trương: “Thế… thế nào ạ?”

“Quan Chước ấy à, ngũ hành thuộc hỏa…?”

Mộc Tử Duy biết bản thân cậu thuộc mộc, mà trước đó ba mẹ cũng đã dặn dò, sau này nhất định phải tìm người có ngũ hành thuộc thủy, bất kể thế nào cũng không được tìm người thuộc hỏa.

Mộc Tử Duy thoáng bối rối: “Quan Chước thuộc cái gì con cũng chỉ cần anh ấy, dù bị chết cháy cũng không sao hết!”

“Con hãy nghe mẹ nói hết có được không?” Mẹ Mộc vừa bực mình vừa buồn cười liếc thằng con một cái. “Ban đầu mẹ vừa nghe thế cũng nhớ là các con chắc chắn không thể ở bên nhau, nhưng vì ông lão kia nói là gỗ gặp lửa không phải là sẽ cháy sao, cuộc sống này không phải cũng trở nên rực rỡ rồi à, các con ở bên nhau, thế mới tốt.”

Mộc Tử Duy nghe xong thì ngẩn người một lát, sau mới cúi đầu cười ngốc nghếch.

Mẹ Mộc thấy thế, nhéo yêu gò má cậu một cái: “Chỉ cần con vui thì mẹ và cha con không có ý kiến gì, bình thường tuy ba mẹ cách xa không giúp được các con, nhưng lúc có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp. Chỉ cần các con sống yên lành là ba mẹ yên tâm rồi, biết chưa?”

“Vâng ạ!” Mộc Tử Duy ra sức gật đầu.

“Mẹ, trông con có được không mẹ?” Mộc Tử Duy thấp thỏm hỏi.

Bây giờ cậu đang mặc bộ âu phục mà năm đó bố cậu mặc khi làm lễ cưới, kiểu dáng của hơn mười năm trước nên rất đơn giản, có điều bao nhiêu năm qua cũng chỉ có một lần ấy, hơn nữa được lưu giữ cực kỳ tốt, trông vẫn rất mới.

“Đẹp, đẹp lắm.” Mẹ Mộc liên tục gật đầu, khóe mắt loang loáng ánh nước. “Đẹp trai hệt như ba con hồi đó.”

Mẹ Mộc nói xong, lại chỉnh cổ áo giúp cậu.

Quan Chước đã bị ba Mộc rủ ra ngoài với danh nghĩa cùng đi câu cá, hiện giờ chỉ còn chờ họ bố trí xong hiện trường cầu hôn là được.

Mộc Tử Duy và mẹ cậu dời hết bàn ghế phòng khách sang một bên, xếp nến trên mặt đất thành hình trái tim.

Đây là phương pháp thích hợp nhất do Mộc Tử Duy không hiểu lãng mạn là gì và mẹ nghĩ ra.

Vốn dĩ mẹ Mộc từng nghĩ tới việc buộc khăn tay lên cành cây, châm ngọn nến ở dưới nhà dùng kèn thổi vang khúc ca cầu hôn, nhưng do con trai bà không thể cầu hôn quang minh chính đại nên đành phải thôi.

“Vậy là được rồi sao mẹ?” Mộc Tử Duy hết sức khẩn trương, hơi vất vả cầm bó hoa hồng rực rỡ còn to hơn cậu. “Thực sự không cần rải cánh hoa lên mặt đất sao?”

“Ừ, không cần…” Mẹ cậu ngập ngừng không chắc chắn. Bà vốn nghĩ hoa đắt như thế, bứt cánh hoa ném xuống đất thì tiếc quá, nhưng bây giờ nhìn cảnh tượng này, bà vẫn cứ thấy chưa đủ. Có điều…. “Mẹ đã gọi điện cho ba con rồi, ông ấy với Quan Chước cũng sắp về.”

“Nhưng mà…”

Đúng lúc này, chuông cửa cũng vang lên, mẹ Mộc vội vã đi ra mở cửa. Trong thoáng giây cửa mở ra đó, nhịp tim cậu bỗng đập nhanh hơn, sau đó cậu nhìn và đi về phía người mà cậu luôn nghĩ tới.

Từng bước, từng bước một….

Lúc cửa mở ra, Quan Chước cũng có phần ngây dại.

Trong nhà không bật đèn, ánh nến nhàn nhạt lập lòe trong căn phòng.

Còn người anh thích đang cầm hoa đứng giữa những ngọn nến, ánh nến hắt đo đỏ lên mặt cậu, đôi mắt óng ánh nước, mở to mắt nhìn vào anh.

“Quan Chước…” Giọng Mộc Tử Duy như đang phát run, hiện giờ cậu kích động và khẩn trương lắm, ngay cả một câu nói đầy đủ cũng không thể nào nói nên lời được.

Cha mẹ ở bên, khuôn mặt hòa ái, người yêu trước mắt, ánh mắt dịu dàng.

Rõ ràng là cảnh tượng ấm áp như vậy, nhưng Mộc Tử Duy lại sắp rơi lệ.

Môi cậu run rẩy gần như không thể nói được, thậm chí ngay cả việc nên quỳ xuống khi cầu hôn cũng quên mất, cậu dùng cùng bàn tay run rẩy kéo tay Quan Chước, run rẩy muốn đeo chiếc nhẫn kia lên tay anh.

Nhưng cậu run mạnh qua, chiếc nhẫn kia mãi không chui vào đầu ngón tay Quan Chước.

Trong lúc cậu bực mình muốn mắng chửi thì Quan Chước lại vươn cái tay kia, cầm lấy bàn tay đang run bần bật của cậu, đeo chiếc nhẫn sáng lấp lánh lên ngón tay anh.

Mộc Tử Duy thở dài một hơi, lúc này mới nhớ ra hình như cậu quên chưa nói lời cầu hôn.

“Quan Chước, anh có đồng ý hay không…”

“Anh đồng ý.” Không đợi cậu nói hết, Quan Chước đã cắt ngang lời cậu.

Anh cúi đầu hôn một cái lên khóe môi cậu, khẽ nói.

“Anh đồng ý, anh yêu em.”

Sau khi nghe thấy câu nói kia của anh, hiển nhiên Mộc Tử Duy rất vui sướng, nước mắt cũng trào ra ngoài mãi không ngừng được.

Trước đây cậu vẫn không tin câu nói mừng chảy nước mắt, rõ ràng đang vui làm sao mà khóc được? Còn bây giờ thì cậu lại tin, thì ra lúc mà vui vẻ đến cực điểm, khi mà cả ngôn ngữ và hành vi đều không thể biểu đạt được thì nước mắt sẽ rơi.

Quan Chước cúi đầu nhìn Mộc Tử Duy nghẹn ngào không thành tiếng, lau nước mắt cho cậu, nhẹ nhàng ôm cậu.

“Duy Duy nó… rất thích con.” Tâm tình mẹ Mộc có phần phức tạp, nhưng thấy con mình hạnh phúc thì bà rất vui, đồng thời cũng luyến tiếc.

“Con biết.” Quan Chước gật đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Mộc Tử Duy. Người con đang ôm vừa ấm áp mềm mại lại thiện lương, cái đáng quý là em ấy có tấm lòng trong sáng như trẻ thơ, là bảo vật quý giá nhất của anh.

Ba mẹ Mộc nghĩ vậy là xong rồi, nhưng Quan Chước lại ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: “Con sẽ đối xử tốt với em ấy.”

“Con không biết vĩnh viễn là dài cỡ nào, nhưng từ nay về sau, đến khi tính mạng của con kết thúc, con sẽ cố gắng hết sức để đối tốt với em ấy. Con biết thế tục không khoan dung, con cũng biết con đường chúng con lựa chọn làm ba mẹ buồn. Nhưng con đảm bảo, con sẽ bảo vệ tốt cho em ấy, sẽ che chở cho em ấy vào bất cứ trường hợp nguy hiểm nào.”

“Cho nên, xin hãy giao em ấy cho con.”

Hai vị trưởng bối im lặng một lát, rồi ba Mộc mới mở lời: “Giao cái gì mà giao, cũng không phải gả con gái.”

Là cha mẹ, không phải là hy vọng con cái mình sống tốt, có người thương yêu hay sao, mà những thứ đó, Quan Chước đều đã làm được, dù thực sự tìm được một cô gái như họ mong muốn cũng chưa chắc có thể bì được phân nửa của Quan Chước. Cho nên, dù trong lòng họ còn chút tiếc nuối, nhưng cũng vui thay cho đứa con ngốc nghếch nhà mình.

“Chỉ có một điều, nếu gặp phải chuyện gì thì cũng nên cùng nhau gánh chịu. Ba nghĩ, Duy Duy nó chắc cũng hy vọng như vậy…”



Thực ra, Mộc Tử Duy không nhớ rõ được chuyện sau khi Quan Chước nhận lời cầu hôn của cậu, bởi vì cậu khóc ghê quá, nên đợi đến khi cậu tỉnh táo lại thì đã bị Quan Chước kéo vào phòng, người bị đè xuống giường, cổ thì bị liếm hết sức gợi tình.

“Ư… Quan Chước…” Mí mắt Mộc Tử Duy vẫn đo đỏ, giọng vẫn còn thút thít.

“Không được, ba mẹ em…”

Chiếc áo comple hết sức cổ hủ trên người cậu đã bị cởi từ lâu rồi.

Cách một lớp quần áo mỏng, cảm nhận bờ ngực dày rộng của đối phương, Mộc Tử Duy cũng không khỏi mơ màng vì tình.

“Họ biết.” Quan Chước hôn vùng mắt ướt nhẹp của cậu. “Họ nhìn thấy chúng ta vào phòng.”

Mộc Tử Duy ngây người.

“Không phải em cầu hôn anh sao? Em không muốn chịu trách nhiệm à?”

Giọng nói trầm thấp êm tai, dù có nói lời vô lý cỡ nào đi nữa thì Mộc Tử Duy cũng không cảm thấy có gì bất ổn, coi như vứt bỏ tất cả, đưa tay vòng lên cổ Quan Chước.

Quần áo nhanh chóng bị lột sạch, lúc cơ thể trần trụi chạm vào nhau, thậm chí Mộc Tử Duy còn quên đi sự ngại ngùng, chỉ mơ màng nhìn cơ thể của Quan Chước.

“Có thích không?” Quan Chước cầm tay cậu đặt lên ngực mình, hỏi.

Mộc Tử Duy im lặng đỏ mặt, chỉ gật đầu thôi.

“Anh cũng thích em.”

Mười ngón tay đan xen, trán đặt lên trán, chỉ với hành động vô cùng thân thiết như thế thôi cũng đủ làm nhịp tim Mộc Tử Duy bất ổn, huống chi là lời thổ lộ như thế?

Mộc Tử Duy chỉ cảm thấy người nóng ran, xoay người một cái đặt Quan Chước xuống dưới, chiếc giường gỗ đơn sơ phát ra tiếng cót két chói tai, mặt Mộc Tử Duy thoắt cái đỏ bừng.

Còn Quan Chước thì nhìn cậu bằng ánh mắt cưng chiều, hoàn toàn mặc kệ tiếng giường kêu, như thể đang mặc cậu làm bừa.

“Lần… lần này hãy để em làm đi.”

Mộc Tử Duy đỏ mặt nói xong, thấy Quan Chước không phản đối thì lưu luyến xuống khỏi người anh, xuống giường đi tới rương hành lý lục lọi một hồi, sau đó cầm lấy một thứ, đi tới, cúi đầu ngại ngùng nói: “Hôm nay chúng ta thử cái này được không?”

Thứ cậu cầm trên tay, chẳng ngờ lại là chiếc bao cao su hương dâu tây mua ở siêu thị hôm đó.

Đọc truyện chữ Full