DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tịnh Thủy Hồng Liên
Quyển 2 - Chương 93: Mối họa không vỏ

“Không biết Hồ tiên sinh tìm ta có gì phân phó?” Hoàng Linh Vũ mở miệng hỏi thẳng.

“Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn thăm hỏi mà thôi.”

“Nếu chỉ đơn thuần là muốn thăm hỏi, thì hà tất phải an bài tại đây?”

Hồ Tôn trầm ngâm một lúc, nói: “Nếu Hoàng tiểu huynh đệ đã có nghi vấn, vậy ta người ngay không nói lời mờ ám. Hoàng tiểu huynh đệ có nhận ra đây là vật gì?” Nói xong, hắn rút trong ống tay áo ra một bao nhỏ gói giấy dầu, sau khi mở ra thì giao cho Hoàng Linh Vũ.

Hoàng Linh Vũ nhận lấy, chỉ thấy bên trong toàn là bột phấn màu đen, cười nói: “Không phải là độc dược chứ?”

Hồ Tôn lắc đầu phủ nhận.

Hoàng Linh Vũ chấm một chút đưa lên mũi ngửi, chân mày nhíu lại nghi hoặc: “Hỏa dược?”

“Ngươi quả nhiên nhận ra.”

“Khí vị như vậy, sao có thể không nhận ra.”

“Nhưng đây là Đại Yến, mà hầu như trong bảy nước khắp thiên hạ, rất ít người có thể nhận ra. Bách tính bình dân ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, càng chưa từng tiếp xúc, thì sao có khả năng phân biệt được?

Hoàng Linh Vũ nghĩ nghĩ, quả thật chỉ từng thấy có người đem nó dùng để làm ống pháo hiệu liên lạc, mà khi lễ tết quả nhiên không có ai đốt pháo, nhiều làm chỉ dùng ống trúc thay thế tiếng pháo.

Hồ Tôn nói tiếp: “Thật ra đây chỉ là hỏa dược bình thường, uy lực không mạnh lắm. Ta có đọc lướt qua cổ điển, cũng từng thấy trên sử sách từng xuất hiện hỏa dược có lực bộc phá mạnh hơn, hỏa lực chế tác thậm chí có thể sang bằng cả một ngọn núi. Loại hỏa dược uy lực cường đại này từng xuất hiện trong thời đại của Nhiếp Liên và Mai Nhược Ảnh ngàn năm trước, sau đó, tám ngàn năm trước Bạch Y tôn giả báo thù thế gian, bốn ngàn năm trước châm lửa thánh nhân, tựa hồ cũng từng dùng để bình định thiên hạ, chỉ là vì niên đại xa xôi không thể ghi chú vẹn toàn.”

“Tiên sinh nói với ta những điều này, không biết là muốn thế nào?”

“Muốn mượn tri thức của ngươi.” Hồ Tôn thần tình ngưng trọng: “Hỏa dược trong tay ngươi uy lực tuy không lớn, nhưng cũng có nhiều chỗ dùng tới. Nhưng vì một trận thay đổi cực lớn mười tám năm trước, người thợ biết phối nó đã bị Nam Hàn bắt đi, chịu không nổi hình phạt, phương pháp phối cũng bị tiết lộ ra ngoài.”

“Nam Hàn?” Hoàng Linh Vũ đảo đảo mắt, đại khái đoán ra Hồ Tôn muốn làm gì.

“Không biết Hoàng tiểu huynh đệ có thể thay đổi phương pháp phối này, giúp chúng ta chống lại tiến công của Nam Hàn?”

“Theo như ta biết, Bạch Y giáo đang đối địch với triều đình Đại Yến, chưa từng trở thành trợ lực cho bọn họ?”

“Triều đình Đại Yến tuy đáng hận, nhưng Nam Hàn càng là thứ hổ lang, dân phong tập tục khác biệt rất lớn, chỉ đành gác chuyện triều đình sang một bên thôi.”

“Thật ra, có một người có tri thức năng lực ở phương diện này phong phú hơn ta rất nhiều.” Hoàng Linh Vũ giao trả hỏa dược. “Những gì hắn học ở tiền thế, đại thể là làm sao phá nổ sơn thạch, thu nhặt khoáng vật. Phương diện này ta không bằng hắn.”

“Diêm Phi Hoàng?”

“Không biết khi hắn tại thế, Hồ tiên sinh có thỉnh hắn giúp đỡ không?”

Hồ Tôn không lập tức nói đáp án, ánh mắt hơi nhấp nháy. Hoàng Linh Vũ cười thầm, xem ra hắn cũng từng chạm phải trò đưa đẩy ở chỗ Diêm Phi Hoàng, Hoàng Linh Vũ tự biết bản thân cũng chỉ tính là vãn bối đối với Hồ Tôn, Diêm Phi Hoàng và y lại là đồng bối, thậm chí địa vị tôn thượng hơn một chút, người đó xuất chiêu đưa đẩy chắc cũng sẽ khiến người ta không mấy dễ chịu.

“Hồ tiên sinh cũng biết, phương pháp phối hỏa dược nếu có thể tiết lộ ra một lần, đương nhiên có thể tiết lộ lần thứ hai. Hôm nay chúng ta nâng cao chiến lực, ngày mai bọn họ nâng cao chiến lệ, sau đó chúng ta lại tiếp tục tìm phương pháp, tuần hoàn lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng sẽ biến thành kết quả gì? Một thanh đao không vỏ, càng mài càng sắc bén, sẽ có kết quả thế nào?” Hoàng Linh Vũ tăng mạnh khẩu khí. “Đại Yến không vỏ, Nam Hàn không vỏ, ngay cả Bạch Y giáo, Côn Tổ, Bằng Tổ, cũng không vỏ.”

Hồ Tôn lý giải được ý tứ của y, gật đầu nói: “Đao kiếm không vỏ, khi chiến đấu nhất định không chút lưu tình.”

“Thế giới mà ta và Diêm Phi Hoàng từng ở có vũ khí mà thế giới này không thể tưởng tượng được, một lượng dược chỉ lớn bằng nắm tay cũng đủ để khiến cả Lạc Bình thành này tiêu tan như khói, sau đó đất không thể mọc cỏ, nguy hại kéo dài trăm năm, cái gọi là sinh linh đồ thán cũng chẳng qua là vậy. Hồ tiên sinh, ta muốn hỏi ngài một vấn đề, nếu quốc gia có loại vũ khí này đều là nước không vỏ, ngài có thể tưởng tượng được sẽ phát sinh chuyện gì không?”

“Hoàng tiểu huynh đệ đang nói đùa đúng không? Những thứ này chúng ta thật sự không thể tin nổi.”

“Hồ tiên sinh chắc không định nói chuyện như vậy trong thời gian ngắn sẽ không phát sinh đi. Nhưng người không nghĩ xa tất có lo gần, thử nghĩ, nếu vũ khí chúng ta có không ngừng tiến hóa, mà chúng ta lại không thể nào khống chế dục vọng sử dụng nó, kết quả cuối cùng cũng chỉ có lưỡng bại câu thương, hơn nữa thương vong và tổn hại tất nhiên sẽ càng lúc càng không thể khống chế. Hồ tiên sinh, thật ra muốn nâng cao uy lực hỏa dược không phải chuyện khó, khó ở chỗ, phải làm sao chụp lớp vỏ khống chế lên thiên hạ bảy nước.”

“Ý của ngươi là, cho dù ngươi biết phương pháp, cũng sẽ không hiệp trợ chúng ta?”

Vấn đề này có chút không tiện trả lời trực tiếp, Hoàng Linh Vũ chuyển sang hỏi: “Không biết Tiêu tiên sinh có cách làm gì với chuyện Hồ tiên sinh tìm ta lần này, và có thái độ như thế nào?”

“Tiêu Thanh Ngọc?” Hồ Tôn cười nói: “Lão hồ ly đó, làm chuyện gì cũng vòng vò ngoằn ngoèo, bang người lười chúng ta trước nay luôn đi thẳng về thẳng, trước giờ không chung đường.”

Trước nay không có tổ chức khổng lồ lâu dài nào hoàn toàn chí đồng đạo hợp, Bạch Y giáo cũng vậy. Đối với Tiêu Thanh Ngọc gia thế tốt đẹp mà nói, bang người lười sinh ra trong loạn thế đương nhiên có truy cầu bất đồng.

Hoàng Linh Vũ hít sâu một tiếng, nghiêm sắc nói: “Hồ tiên sinh, sở dĩ ngài xin ta giúp đỡ, là vì không ưa gì Nam Hàn, vậy sở dĩ ngài nhìn bọn họ không thuận mắt, chỉ là vì bọn họ và chúng ta có phong tục khác biệt sao?”

“Mười lăm năm trước, Nam Hàn xâm lăng Đông Ngô quốc, cưỡng bách Đông Ngô nữ tử bó chân ở trong nhà, không được phép lộ mặt ra ngoài tập kỹ mưu sinh, năm đó Đông Ngô nữ tử vì kháng lệnh mà bị thiêu chết không dưới năm vạn. Nam tử vì phải bảo hộ thê tử tỷ muội mà phản kháng, bị trảm sát cũng không dưới ba vạn. Hiện tại tuy Đông Ngô đã phục quốc, nhưng quốc lực suy yếu phải nương nhờ Đại Yến, cũng khởi nguồn từ đợt tàn sát lúc đó.”

“Vậy Hồ tiên sinh thử nghĩ xem, nếu là Đại Yến cũng cưỡng bách nhân dân thay đổi phong tục, nữ tử chỉ có thể ra ngoài mưu sinh, nam nhân chỉ có thể ở nhà trông hài tử…” Hoàng Linh Vũ nghiêng mắt nhìn Hồ Tôn, trong ánh mắt mang theo ý vị tinh nghịch.

“Cái này…”

“Hồ tiên sinh nhìn không thuận mắt, coi nó là cường quyền của bọn họ. Thiên hạ bảy nước, lại có nước nào không cường quyền? Nếu năm mươi năm trước là Đông Ngô thắng Nam Hàn, lẽ nào người Ngô sẽ không bức bách người Hàn thay đổi phong tục sao?”

Hồ Tôn hai mắt như đuốc, vô cùng nghiêm túc lắng nghe.

“Ta từng nghe Mộ Dung Bạc Nhai tán thưởng ‘bang người lười’, cũng biết các người thần thông quảng đại, có thể ở sau lưng làm mưa làm gió, tiên sinh gần đây nếu đã không cam cô tịch, muốn khuấy động thời cục, không bằng làm một mối làm ăn lớn?”

“Lớn? Làm ăn?”

Hoàng Linh Vũ hít sâu một hơi nói: “Ta đã nghĩ rất lâu rồi, không thể tiếp tục để đương kim Đại Yến hoàng đế sống tiếp. Hiện tại chính là lúc.”

Trầm mặc.

Hồ Tôn trừng mắt nhìn Hoàng Linh Vũ như quái vật.

Nửa ngày.

“Ngươi xác định, là hiện tại?”

“Đúng vậy.”

“Hoàng đế vừa chết, Đại Yến tất loạn. Ngươi muốn để Nam Hàn dốc lực tấn công!”

“Hồ tiên sinh có muốn tiếp tục hoàn thành sự nghiệp chưa hoàn tất của Bạch Y tôn giả tám ngàn năm trước không?” Một câu của Hoàng Linh Vũ, khiến Hồ Tôn bình tĩnh lại.

Lý luận của Hoàng Linh Vũ có lúc không thể tin nổi, nhưng lại luôn khiến Hồ Tôn phải suy nghĩ tiêu hóa, khiến hắn không thể nén được phải suy nghĩ tới lui. Có lúc lại chấn động nhân tâm, nói ra thảm án dưới hình thái của các quốc gia quân chủ tập trung quyền, Hồ Tôn hầu như muốn vỗ bàn đứng lên, hét lớn lý nào như thế. Không bao lâu lại bắt đầu triển thị tự do và cường thịnh của các đại quốc trong xã hội y từng ở, cố gắng khắc chế giải quyết từng phân tranh liên tục dấy lên, đưa ra ví dụ nhân dân của một vài quốc gia dám tùy tiện phê bình thủ lĩnh quốc gia thậm chí vạch tội, một lát, Hồ Tôn nghe tới hai mắt mở lớn, ngay cả cao thủ phong phạm cũng hoàn toàn không chú ý nổi nữa.

Nếu Hoàng Linh Vũ chỉ là một người bình thường, những lời này sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì với Hồ Tôn. Nhưng Hồ Tôn vẫn biết, y và Diêm Phi Hoàng là đồng hương, đến từ cùng một nơi, vậy sẽ nhìn thấy những thứ mà họ không thể thấy được đi.

“Mưu sát hoàng đế là đại sự, ngươi và Mộ Dung Bạc Nhai có thương lượng qua chưa?”

Hoàng Linh Vũ lắc đầu: “Quyết không thể để hắn biết, với ta mà nói, đây là thí quân, nhưng với hắn mà nói lại là sát phụ.” Y ngừng một lúc, nhìn sang cửa sổ đóng chặt, giống như có thể thấy được chân trời: “Huống hồ, chuyện một khi đã triển khai, thì không thể không tạm thời tách khỏi hắn.”

“Tách khỏi.”

“Đã là phá vỡ mọi thứ, thế lực tham gia loạn cục càng nhiều càng phân tạp, càng có thể triệt tiêu lẫn nhau, càng có thể toàn bộ thanh tẩy thế lực tàn dư. Mộ Dung Bạc Nhai dù không giúp nhưng cũng là tam hoàng tử, dưới tay có căn cơ Côn Tổ.”

Đọc truyện chữ Full