“Mặc kệ bọn họ nói gì đi. Ngược lại ngươi đó, tạo ra phong phong vũ vũ,
khiến mình một thân tanh bẩn, hiện tại còn trở thành mục tiêu quan trọng của tổ chức ám sát.” Bận tâm mối quan hệ bạn vong niên với Mộ Dung Bạc
Nhai, Tư Đồ Ngạo vẫn có chút lo lắng cho Hoàng Linh Vũ.
“Mục tiêu thì mục tiêu thôi, ruồi nhặng tới càng nhiều, vừa hay cho đám thỏ con
được rèn luyện.” Hoàng Linh Vũ chỉ những nhân thủ mới của Lục Mang Lâu.
Nhờ phúc của những tổ chức sát thủ loạn thất bát tao tùy tiện nhận mối
làm ăn hơn nữa thủ đoạn bỉ ổi vô sỉ không nơi không dùng tới cực điểm,
mà thủ đoạn phòng vệ của Lục Mang Lâu càng lúc càng sâm nghiêm.
Mộ Dung Bạc Nhai vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa chuyên tâm quan sát trận giao phong bên ngoài.
Thật ra hắn đã rất lâu không gặp Hoàng Linh Vũ, lần này hắn nghe ngóng được
tin Nam Hàn chuẩn bị toàn lực vây sát Mộ Dung Sí Diệm, hơn nữa cũng đạt
được tình báo Mộ Dung Nhuệ Việt đã bỏ mặt yêu đệ này tự sinh tự diệt.
Hắn vốn muốn thỉnh cầu Bạch Y giáo tương trợ, ngặc nỗi Bằng Tổ trước đây tiếp tay cho giặc, đắc tội không ít người Tây Thương, đến mức không thể không ngàn phương vạn kế móc nối với Hoàng Linh Vũ.
Chẳng qua
cho dù như vậy, ngay cả hiện tại gặp mặt, cũng cách một lớp màn sa hắc
sắc, khoảng cách giữa hai người vẫn xa như thế, căn bản không biết phải
nói gì mới được.
Hoàng Linh Vũ từ lúc rời khỏi Mộ Dung Bạc Nhai,
dựa trên cơ sở của bang người lười kiến dựng lên Lục Mang Lâu, dùng lục
mang tinh làm ký hiệu, dám xưng là không e dè thiên hạ, đến mức khiến
nhân thần đều căm phẫn. Ai biết cho dù như vậy, thành viên chân chính
trú thân trong Lục Mang lâu, thì ai ai cũng như là sắt đúc đồng luyện,
bất luận người ngoài uy bức lợi dụ như thế nào, đều không nguyện ý quay
lưng phản bội.
Cho dù có người nguyện ý dùng lý phục nhân, nêu
hết tội ác về việc Hoàng Linh Vũ và Lục Mang Lâu phát tán ôn dịch hại
nhân gian, chúng nhân Lục Mang Lâu cũng chỉ dùng vẻ ‘Ta sớm đã biết rồi, vậy thì thế nào’ để ứng phó, thậm chí còn không e sợ quái dị đi khuyên
giải thuyết khách__ Tâm tư của Hoàng đại các ngươi không biết, thì đừng
có hồ ngôn loạn ngữ!
Thành viên của Lục Mang Lâu từ trên xuống
dưới đều đồng tâm, đến mức căn bản không có người ngoài nào biết bên
trong có kết cấu thế nào, cũng không rõ thực lực của bọn họ rốt cuộc thế nào. Nhưng qua trận chiến này, Mộ Dung Bạc Nhai có thể thấy rõ, Lục
Mang Lâu kiến dựng chưa quá ba năm nếu so với Côn Tổ thân kinh bách
chiến, tuy kinh nghiệm thực chiến không đủ, kỷ luật không đủ sâm nghiêm, nhưng về mặt chiến thuật thì lại có chỗ độc đáo không thể đánh giá
thấp.
Còn về cách nói ‘kỷ luật không đủ sâm nghiêm’, cũng chỉ là
biểu hiện trong lúc chiến đấu sáp lá cà của bọn họ, thỉnh thoảng sẽ chửi bới bậy bạ, hoặc tùy tiện chế nhạo tiện tay trêu cợt, khiến Mộ Dung Bạc Nhai nhất thời tỉnh ngộ__ thì ra ‘Lục Mang Lâu’ này thật ra là hài âm
của từ lưu manh!
Cho tới hiện tại hắn vẫn nghĩ không ra rốt cuộc
là vì bản tính lưu manh của bọn họ mà được đặt tên là Lục Mang Lâu, hay
là vì trước đặt tên là Lục Mang Lâu, sau đó bọn họ mới lấy thân làm
gương với mục tiêu không làm thì thôi, đã làm sẽ làm tới cùng, nỗ lực
hiện rõ bản ‘sắc’ nam nhân.
Thoát khỏi sự liên tưởng kỳ quái,
nhìn thế cục đã ổn định lại, Mộ Dung Bạc Nhai nói với Tư Đồ Ngạo: “Trước hết mang người rời khỏi đây, nếu không chỉ sợ người Nam Hàn sẽ muốn
quay lại phản công.”
“Đúng vậy, đám người Nam Hàn này đến lựu đạn cũng dám lấy ra.” Hoàng Linh Vũ đại khái cảm thấy vô cùng khinh thường, vì thế không mặn không nhạt bổ sung một câu: “Sau này các ngươi nếu
thấy, có thể tránh bao xa thì tránh bấy nhiêu.”
“Lựu đạn?” Tư Đồ Ngạo có chút kỳ quái, tay chân mau lẹ mang Mộ Dung Sí Diệm lên một con ngựa, mình cũng ngồi lên.
“Chính là thứ màu đen, lớn bằng nắm tay.” Hoàng Linh Vũ đưa nắm tay ra so.
Tư Đồ Ngạo kỳ quái nói: “Đó không phải là hộp dược sao?”
“Hộp dược.” Hoàng Linh Vũ ngạc nhiên lặp lại.
“Đương nhiên, ta làm du y nhiều năm, vào nam ra bắc có gì chưa từng thấy.”
Trầm mặc.
Gió lạnh thổi vù vù.
Hoàng Linh Vũ gãi trán, phất tay thở dài: “Khó trách hắn lấy ra không trực
tiếp ném người, ngược lại làm bộ cứ như đang chơi trò trọng đại, thì ra
căn bản là bịp bợm!”
Y tựa hồ rất bất mãn, khiến người bên cạnh bất giác cảm thấy buồn cười, bầu không khí lập tức thả lỏng rất nhiều.
Tư Đồ Ngạo lại hỏi: “Cũng phải nói lại, thứ lựu đạn ngươi nói là gì? Đáng để ngươi sợ hãi như thế sao?”
“Tóm lại thấy thứ như vậy vẫn nên cẩn thận là hơn. Đó là một loại có thể
mang theo tùy thân, hiệu quả không khác biệt thiết pháo bao nhiêu. Cẩn
thận vẫn hơn, cho dù mắc lừa vẫn tốt hơn là bị thiệt lớn.” Hoàng Linh Vũ còn có chút không cam tâm, cường điệu: “Bọn họ thật sự là bỉ ổi mà.”
Tư Đồ Ngạo thở dài một hơi: “Hắn quả nhiên chưa chết. Ta đã nói gia hỏa họ Diêm đó là mèo chín đuôi, đuôi đứt hết hắn cũng chưa tới số chết. Chẳng qua lại không biết tại sao trở thành như hôm nay.”
“Có lúc ta thật không hiểu nổi hắn.”
“Nghe nói giữa các ngươi…” Tư Đồ Ngạo hỏi nửa câu, cảm thấy dò hỏi chuyện
riêng của người khác dù sao cũng là bất kính, vì thế dừng lại, quay sang nói ra nỗi lo của mình: “Hắn là người một khi đã quyết định thì sẽ thực hiện tới cùng, thậm chí có thể căn bản không bận tâm tình nghĩa. Đối
đầu với hắn, ngươi sẽ không hạ thủ lưu tình chứ.”
“Không có gì
phải lo lắng, chỉ cần hắn còn sống tốt, hạ thủ đối phó với hắn ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nếu hắn đã biết là ta mà vẫn không nguyện ý rời khỏi Nam Hàn, ta nghĩ ta cũng chưa chắc muốn cùng hắn hạ thủ lưu
tình.” Hoàng Linh Vũ nhìn phương xa, tâm cảm khái.
Tại sao lại biến thành thế này? Đáp án này không ai hiểu được, cho dù trực tiếp hỏi Diêm, có lẽ hắn cũng không thể nói rõ.
Mỗi một đời luôn là như vậy, bọn họ đều là người có chủ trương, cho nên đối với chuyện tương đồng luôn có lý giải bất đồng, sau đó có cách làm bất
đồng. Mà tiếp theo là tranh chấp, hòa hảo, lại tranh chấp, mỗi người một ngả.
Sự tình đến cuối cùng, luôn không thoát khỏi trình tự này.
Hai người bọn họ bất đồng như thế, nhưng lại đồng dạng chấp nhất, cho nên
mới có thể thu hút nhau như vậy. Chẳng qua thời gian luôn là thứ đáng
sợ, có lẽ trong sự chờ đợi dai dẳng, có thứ đã biến chất rồi.
Nhưng đây cũng chỉ là có lẽ, ai cũng không biết trong lòng đối phương có tính toán gì.
Chẳng qua nếu đã quen bất đồng, tiếp tục đi đường của mình là được. Hoàng
Linh Vũ nhìn Mộ Dung Bạc Nhai, phát hiện hắn đang nhìn lại mình. Ngọn
đèn dầu hôn ám rọi lên mặt hắn, có tình tự khó thể diễn tả. Trình Bình
đi cạnh Tư Đồ Ngạo, cẩn thận cảnh giác tình thế xung quanh, không chút
động đậy làm giá cắm nến.
Bất đồng trên thế gian nhiều cỡ nào,
nhiều thêm một đôi y và Diêm Phi Hoàng cũng không tính là nhiều, ít đi
một đôi bọn họ cũng không tính là ít. Y nếu vì chút chuyện nhỏ này mà
cảm thấy uể oải, vậy một nhà bốn huynh đệ Mộ Dung còn không biết chạy
tới chỗ nào khóc nữa.
Tư Đồ Ngạo ngừng nói chuyện, nên hoàn thành việc trị liệu bước đầu cho Mộ Dung Sí Diệm rất mau. Ôm bệnh nhân không
biết đưa lên ngựa của bên nào.
Cuối cùng vẫn là Hoàng Linh Vũ nói: “Đưa ta đi. Giao hắn cho Bạc Nhai, mang về lại là một đống phiền toái.”
Mộ Dung Sí Diệm này không chỉ là thù địch của người Nam Hàn, mà cũng là
thù địch của người Tây Thương. Mộ Dung Nhuệ Việt không biết đã phái hắn
đi giết bao nhiêu người, đợi đến khi hắn đắc tội tất cả mọi người, lại
trở mặt không nhận thân đuổi hắn đi. Nếu đưa về Bạch Y giáo, thì không
biết có bao nhiêu tế lễ hoặc báo thù ngoài sáng trong tối đang chờ hắn.
“Nói cũng đúng.” Tư Đồ Ngạo nói, hắn đưa người lên hắc mã của Hoàng Linh Vũ. Lén nhìn Mộ Dung Bạc Nhai một chút, quả nhiên phát hiện sắc mặt người
này không tốt lắm. Vì sớm biết chút mong nhớ trong lòng hắn, mấy năm nay lại ít thấy khi nào hắn nghẹn khí như vậy, Tư Đồ Ngạo cảm thấy thật vui vẻ.
Tuy nói hành động này của Hoàng Linh Vũ có thể tránh được
cho Mộ Dung Bạc Nhai hai bên khó xử, nhưng người lúc đó lại giống như
không muốn lĩnh tình.
Vì Mộ Dung Sí Diệm còn hôn mê, Hoàng Linh
Vũ an trí hắn ở phía trước, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không đủ an toàn, bèn rút ô kim huyền của hắn ra cột thành cái bánh chưng, cuối cùng lại cột
chặt lên yên ngựa.
Tư Đồ Ngạo thấy vậy không thể không cảm thấy quái dị: “Đủ rồi đủ rồi, không cần cột như vậy cũng không rớt xuống ngựa mà.”
“Ai nói là để phòng hắn ngã xuống chứ, ta là sợ hắn đột nhiên tỉnh dậy lên
cơn, bộ dáng yếu không chịu nổi gió của ta, không chịu nổi hắn giày vò
nha.” Hoàng Linh Vũ bày vẻ mặt như lâm đại địch.
Mộ Dung Bạc Nhai nghe giải thích này, sắc mặt dần tốt lên, nhưng vẫn rất có lương tâm
nói: “Hắn đã luẩn quẩn ở quỷ môn quan rồi, ngươi còn giày vò hắn như
thế. Ta thấy hắn nằm trong tay ngươi, cũng không có được kết quả gì
tốt.”
Thấy Mộ Dung Bạc Nhai vừa rồi còn buồn bực không lên tiếng
lúc này đã hồi phục tinh thần, Tư Đồ Ngạo giống như tiểu hài tử mất đi
đồ chơi, quả thật khóc không nên tiếng: “Đây là tư duy của người bình
thường sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tịnh Thủy Hồng Liên
Quyển 2 - Chương 107: Ngàn dặm đưa tiễn
Quyển 2 - Chương 107: Ngàn dặm đưa tiễn