Chẳng được bao lâu, từng con thỏ liền thò đầu ra khỏi phòng.
Đối với việc bị mọi người thấy được hình thú không cường tráng lắm của họ, đám thỏ hiển nhiên có chút xấu hổ, gương mặt nào cũng ửng đỏ, cộng thêm da bọn họ mềm mại, màu da trắng nõn, lại thuộc kiểu người thú nhanh nhẹn, cho nên dáng vẻ mảnh khảnh, đám thỏ này đều là mỹ nam một trăm phần trăm, hết sức đẹp mắt, dáng vẻ ngượng ngùng muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào này, khiến Lý Mộ Tư nhìn mà mắt lấp lánh.
Đám thỏ ngó dáo dác một hồi, lúc này mới kì kèo mè nheo từ trong phòng nhích ra ngoài, cúi đầu di chuyển đến giữa các người thú.
Mùi máu tươi nồng đậm tích lũy quanh năm trên người đám người thú khiến mấy động vật ăn cỏ rụt cổ đứng đó, mặc dù hiểu mọi người đều cùng một bộ lạc, nhưng thiên tính của động vật khiến lá gan của bọn họ không có biện pháp lớn hơn.
Dưới đa số ánh mắt áp lực nhìn soi mói của mọi người, một đám thỏ thiếu chút nữa khóc lên, cuối cùng len lén dùng ánh mắt trao đổi một lát, đám thỏ xấu xa đồng loạt lén lén lút lút duỗi ra ngón tay, thọt ngang lưng Mễ La, đẩy Mễ La từ trong đội ngũ ra ngoài.
Sau khi làm động tác này, đám thỏ ngoài mặt vẫn duy trì động tác cúi đầu, dáng vẻ mềm mại lại khéo léo.
Mễ La chưa kịp chuẩn bị đã bị đẩy ra khiến trái tim nhỏ bé nhảy lên kịch liệt thình thịch, trên đỉnh đầu, một đôi lỗ tai trắng non mềm cũng xông ra.
Mễ La nhanh chóng che đỉnh đầu, phản xạ có điều kiện nghiêng đầu, liếc mắt liền thấy được Ốc Mỗ trong đám người.
Hắn cao lớn lại khôi ngô, da là màu cháy vàng giống như thịt hươu đã nướng chín đang bốc khói, từng khối bắp thịt khổng lồ nhô ra dễ thấy, tạo thành đường cong lưu loát, khiến hắn chỉ khoanh tay đứng đó, cũng có vẻ vô cùng uy vũ, uy vũ đến mức khiến tọc Thỏ trời sanh nhỏ yếu ghen tỵ —— Mễ La nhìn chằm chằm bắp thịt của Ốc Mỗ, chua chát nghĩ.
Ốc Mỗ lại như nhìn thấu tâm tư của hắn, nhe răng cười với hắn một tiếng, hàm răng trắng hếu vô cùng sắc bén, tỏa sáng lấp lánh, tựa như một con dao con, Mễ La nhìn mà run một cái, thiếu chút nữa che cái mông —— ô ô, Ốc Mỗ là một tên biến thái, rất thích cắn cái mông của hắn! Còn nói cái mông của hắn vừa trắng vừa tròn cắn rất vui, ô ô. . . . . .
Bị Ốc Mỗ kích thích, dũng khí của Mễ La lập tức liền lên tới —— mặc dù tộc Thỏ bọn họ rất nhỏ yếu, mặc dù luôn bởi vì là động vật ăn cỏ mà run lẩy bẩy theobản năng, nhưng dù là giống đực nào cũng sẽ không thiếu hụt dũng khí, tựa như thời điểm chiến đấu với Tề Cách Nhĩ, bọn họ cũng dám nhảy ra ngoài.
Mễ La lập tức ngửa đầu lên, nắm quả đấm, đối mặt với bọn người thú cao lớn này: "Việc này, thật ra thì sẽ không có vấn đề gì, chung quanh bộ lạc của chúng ta đều có rất nhiều rất nhiều Tư Ba Đạt. Các anh cũng biết, tộc thỏ chúng tôi rất nhỏ yếu, không có cách nào chiến đấu với người thú khác, cho nên. . . . Cho nên. . . . . ."
Âm thanh của Mễ La càng ngày càng nhỏ, không hề phát hiện dưới ánh mắt nhìn soi mói càng lúc càng sáng của các người thú, cặp chân của hắn lại bắt đầu run rẩy.
Hắn mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái: "Cho nên chúng tôi mới chận lại lối vào bộ lạc, để người thú và dã thú khác không dám tùy ý đi vào. Các anh. . . . Các anh yên tâm đi, ở chỗ rễ hoa Tư Ba Đạt luôn có một loại nấm màu tím mọc ra, hái loại nấm này phơi khô rồi mài thành phấn, đựng trong túi, đeo ở trên người, thì hoa Tư Ba Đạt sẽ không công kích các anh. Thật. . . . Thật, tôi không lừa các anh."
Mễ La vừa nói xong, liền ngồi xổm xuống, ôm đầu co rút thành một cục, che mông run lẩy bẩy.
"Ô ô, tôi không nói láo, tôi không cố ý, ô ô. . . . . ."
Các người thú nhìn nhau, thật sự không nghĩ ra, bọn họ rốt cuộc đã làm gì? Vi sao mấy con thỏ này sợ vậy, những người này rốt cuộc có phải giống đực không?
Có người thú xì một tiếng.
Lý Mộ Tư lập tức bay lên một cước đá vào cái mông tên kia, cái bụng hơi nhô ra không cản trở động tác của cô chút nào.
Đối phương rít lên một tiếng, mắt đỏ bừng xoay người lại, trong miệng la hét: "Tên khốn nào đánh lén!" Nhìn thấy là Lý Mộ Tư, người thú đáng thương lập tức jéo rũ trong ánh mắt hả hê của đồng bạn, xoa cái mông hừ hừ trong lòng: cha nói không sai, giống cái quả nhiên đều là sinh vật hỉ nộ vô thường.
Lý Mộ Tư khá hiểu đám thỏ, cho dù là ai, bị một đám người thú như kingkong nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm, tim gan đều phải nhảy bùm hai cái, may mắn mới không bị bệnh tim.
Ốc Mỗ lại đi tới, cúi người xuống, vỗ một cái vào cái mông của Mễ La, phát ra một tiếng bốp, lúc này mới đưa tay giữ chặt Mễ La đang la lên, lăn qua lộn lại sờ soạng một lần, nghi ngờ: "Trên người cậu không có nấm tím?"
Mễ La đỏ mắt, ôm lấy cổ của Ốc Mỗ, xin lỗi nên lắc lắc cái lỗ tai vì sợ mà nhô ra, nói: "Ừ, việc này. . . . tộc thỏ của chúng tôi vốn có mùi của giống cái, không. . . . Không phải vậy không thể nào giả trang thành giống cái."
Mặt của hắn đỏ lên, hiển nhiên cũng không thấy chuyện giả làm giống cái vinh quang cỡ nào: "Khi chúng tôi biến thành hình thú, loại năng lực này sẽ mạnh hơn nhiều lắm, cho nên. . . . Loài thực vật không có nhiều trí khôn như Tư Ba Đạt, rất dễ dàng bị lừa gạt bọn họ sẽ không công đánh chúng tôi."
"Ừ! Đúng thế!" Mấy con thỏ khác không ngừng gật đầu, chứng minh cách nói của Mễ La không có sai.
Hoắc Khắc nghe được gật đầu liên tục: "Oh, đẹp trai như vậy à, cũng sắp bằng một nửa đại gia Hoắc Khắc rồi."
Tư Nạp Khắc lập tức kịch liệt đả kích hắn: "Hứ! Cậu tính là gì?" Liếc mắt nhìn tỏ vẻ khinh thường vô cùng.
Đáng tiếc, sự tự luyến của Hoắc Khắc sâu tận xương tủy, bất luận kẻ nào cũng không cách nào đả kích được.
Chỉ thấy hắn thương hại vỗ vỗ vai Tư Nạp Khắc, tràn đầy đồng tình nói: "Không, không cần ghen tỵ, mặc dù cậu không có cách nào đạt tới trình độ anh tuấn như đại gia Hoắc Khắc, nhưng cố gắng một chút, miễn cưỡng đủ một nửa vẫn có thể. Chắc chắn sẽ có nhiều giống cái không biết thưởng thức vẻ đẹp của đại gia Hoắc Khắc, mà mắt kèm nhèm coi trọng cậu."
Tư Nạp Khắc ngẩn ngơ, đỉnh đầu đã bắt đầu bốc khói, lập tức giương nanh múa vuốt, chỉ vào Hoắc Khắc hét lớn: "Cậu nói cái gì? Cái gì! Tên khôn kiếp! Tôi muốn khiêu chiến cậu! Tôi muốn quyết đấu với cậu!"
Hoắc Khắc đã hời hợt nghiêng người đi, ngón tay cuốn lấy lọn tóc đỏ như lửa của mình, thở dài nhìn trời 45°, trầm lặng nói: "Không, đại gia Hoắc Khắc không thể đánh bại lòng tự tin của cậu, cảm ơn đại gia Hoắc Khắc nhân từ đi!"
Tư Nạp Khắc: ". . . . . ."
Hắn rốt cuộc không chịu được, trọng thương bổ nhào.
—— đây, chính là trong truyền thuyết. . . . . . Giết người vô hình!
William rốt cuộc bị hai con sói nhiệt tình liếm láp loạn xạ đến mức không chịu nỗi nữa cũng vừa lăn vừa bò tới đây, nhìn quanh trong chốc lát, nhón chân lên nhích tới gần bên cạnh A Lạc có vẻ dịu dàng thiện lương nhất.
Hắn đang lau đi nước miếng trên mặt, không ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi tai thỏ lắc lư trên đỉnh đầu Mễ La, lập tức trợn mắt há hốc mồm, tay run run chỉ mắng to: "Ôi mẹ nó! Một đôi gay? Còn. . . . Còn con mẹ nó chơi tai thỏ?"
Không thể trách hắn kinh ngạc, hắn luôn cho rằng, mình đã đủ không đứng đắn, đủ nặng miệng, không ngờ không ngờ, người ở chỗ này còn nặng miệng hơn! Chơi gay không nói, còn quần thể vây xem thỏ gay!
Nghĩ đến từ gay, William yếu ớt che kín ngực, sợ trừng hai mắt —— chàng trai anh tuấn như hắn, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .
Sẽ. . . . sẽ không chứ?
William cố gắng cho mình một chút xíu lòng tin, đột nhiên cảm thấy, kế hoạch chạy trốn của hắn phải tăng nhanh. Nhưng, nhìn một vòng thực vật giương nanh múa vuốt quanh bộ lạc. . . .
William nức nở ngồi chồm hổm, chảy xuống hai hàng lệ . . . .
Làm thủ lĩnh, vừa nghe đám thỏ nói xong, Ma Da lập tức nhận ra được chỗ tốt của hoa Tư Ba Đạt, cũng hiểu tại sao Tộc Thỏ nhỏ yếu có thể sống được.
Nếu như trước kia bộ lạc chính là cô nàng mở rộng tấm lòng đứng đầu đường chờ khách, như vậy, bây giờ bộ lạc quả thật chính là liệt nữ trinh tiết ôm bom trong ngực, ai muốn sờ vào thì phải chuẩn bị tâm lý nổ banh xác —— dĩ nhiên, ví dụ này tuyệt đối xuất hiện từ Lý Mộ Tư càng ngày càng không có hạn cuối.
Mà bộ lạc nếu như có thứ này bảo vệ, tự nhiên, về sau mỗi ngày những giống đực ra ngoài săn thú có thể nhiều hơn một nửa, phối hợp với nhau, chẳng những nguy hiểm thấp hơn, còn có thể bắt được nhiều con mồi hơn, khi mùa mưa, cũng không cần lãng phí nhiều thời gian cho việc săn đuội, tất cả mọi người có thể vùi ở trong sơn động cố gắng "này nọ í é í é", sinh ra nhiều đời sau hơn, đào tạo nhiều thợ săn hơn, cứ tuần hoàn như thế. . . .
Ma Da chỉ cảm thấy một con đường bằng vàng đang kéo dài trước mắt —— nói không chừng không bao lâu, bộ lạc Mộ Sắc có thể trở thành một bộ lạc lớn, sau đó đi ra rừng rậm Mộ Sắc, chiếm lĩnh một mảnh đất phì nhiêu, đoạt thêm nhiều giống cái cho những thanh niên lớn tuổi chưa cưới trong bộ lạc. . . .
Dù Ma Da luôn bình tĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn trẻ tuổi, hắn từ trước mùa mưa mới bắt đầu tạm thay mặt tộc trưởng, lúc này, nên trái tim mạnh khỏe liền không có tiền đồ đập thình thịch trong lồng ngực.
Lý Mộ Tư luôn đứng cạnh hắn ồ lên một tiếng, lấm lét nhìn trái phải hai lượt, mới kinh ngạc xác định chỗ phát ra âm thanh quỷ dị này.
Lén dò xét gương mặt đỏ lên của Ma Da, Lý Mộ Tư gãi gãi mặt, không rõ chân tướng thận trọng dán lỗ tai tới. . . . . .
Thình. . . .
Thình thịch. . . . .
Âm thanh cường tráng có lực càng ngày càng nhanh.
Lý Mộ Tư len lén di chuyển bước chân, cách cái tên oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang này xa một chút.
Ma Da thật vất vả mới trấn định lại, may nhờ hắn được Lý Mộ Tư huấn luyện, mới có thể cố ra vẻ bình tĩnh gật đầu với đám thỏ một cái: "Vậy thì tốt, hãy mau phơi khô nấm tím. Nhất định không thể để cho tộc nhân bị ngộ thương."
Đám thỏ đang cảm thấy đầu vai nặng trĩu đột nhiên hưng phấn nắm quả đấm, dùng sức gật đầu, gương mặt hồng hào: "Ừm! Hôm nay có thể chuẩn bị xong! Nấm tím sinh trưởng rất nhanh!"
Đám thỏ đột nhiên cảm thấy mình có ích cũng rất cao hứng, ngay cả Mễ Nhã cũng vội vàng từ bên cạnh Bảo La chạy ra, đưa bàn tay ra, lấy một cây nấm màu tím to cỡ trái banh tennis: "Xem, đây chính là nấm tím, chúng tôi đã bắt đầu đào được, rất nhanh sẽ có thể chuẩn bị xong."
William ồ lên một tiếng, đưa đầu qua, vui vẻ nói: "À, tôi biết cái này! Đây không phải là Tiểu Phun Cô (một loại nấm trong trò chơi Plans vs Zombie) sao?"
Lý Mộ Tư nhìn lướt qua, đúng là giống!
Lý Mộ Tư cảm khái nhìn William, nhiệt tình nói: "Ai nha ai nha, anh cũng chơi 《Plans vs Zombie》 à? Level của anh bao nhiêu?"
William rốt cuộc có một cảm giác đồng bệnh tương liên, kích động nói: "Chơi chứ, tôi rất lợi hại! Tùy tùy tiện tiện càn quét ngay!" Nói xong ưỡn ngực lên, thuận tay liền muốn lấy cây nấm tím.
Mễ Nhã kêu lên một tiếng: "Đừng!"
Đáng tiếc, không đợi hắn rút tay về, nấm tím đã bị William chộp vào trên tay.
Lập tức, chỉ thấy nấm tím búng một cái, một màn sương mù màu tím theo đỉnh đầu cây nấm phun ra ngoài, phèo một tiếng bay vào mặt William.
William liền nhắm mắt, cặp chân nhũn ra như sợi mì, cả người lập tức mềm nhũn ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng phịch.
Lúc này Mễ Nhã mới giải thích, mặc dù hắn cũng có chút sững sờ: "Nấm tím này. . . . mọc xen kẽ với hoa Tư Ba Đạt, nhưng. . . . . Cũng không phải là loài hiền lành, có. . . . Có tác dụng khiến người ta hôn mê, thường thường sau khi Tư Ba Đạt phát ra tiếng khóc trẻ con dụ con mồi tới, thì chúng sẽ phụt khói độc ra."
Đôi mắt y hệt mã nạo đỏ của hắn bỗng chốc nước mắt lưng tròng, vội vàng đảo quanh, nắm lấy tay của Bảo La mà hắn quen thuộc nhất, vội la lên: "Tôi. . . . Tôi có phải đã gây họa?"
Tát Tư nhanh chóng kiểm tra hiện trạng của William, sau đó thở ra một hơi, mỉm cười an ủi Mễ Nhã đang sợ hãi: "Yên tâm, không có chuyện gì, tuy rằng bởi vì hoa Tư Ba Đạt quá nguy hiểm, tôi chưa bao giờ biết bên trong còn có loại nấm tím này tồn tại, nhưng kinh nghiệm của tôi nói cho tôi biết, William chỉ ngất đi. Nhưng tôi dù sao cũng không hiểu rõ độc tính của loại nấm tím này, có thể mời nói cho tôi biết, người trúng độc có bị nóng lên không?" Tát Tư vuốt thân thể William, nhíu mày một cái.
Mễ Nhã thiếu chút nữa co rút thành một cục, mặc dù đám thỏ đều ở bên cạnh hắn an ủi hắn.
Mễ La thay thế Mễ Nhã khóc không thành tiếng trả lời vấn đề của Tát Tư: "Chuyện này. . . . Chúng tôi cũng không phải rất rõ ràng, bởi vì. . . . Bởi vì cho dù có người tự tiện xông vào bụi hoa Tư Ba Đạt, chúng tôi. . . . . Chúng tôi cũng không dám đến gần những dã thú trúng độc để kiểm tra, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . ." Theo sự nhát gan của đám thỏ, thì đây cũng là chuyện rất bình thường.
Lý Mộ Tư vội vàng nói: "Ngày hôm qua bọn Ma Da bắt về mấy con hươu chân dài, không phải đều còn sống sao? Lấy một con ra ngoài thử xem thế nào?"
Tát Tư tán thưởng gật đầu: "Quá tuyệt vời, cứ như vậy đi! Thật may là hiện tại William không có vấn đề gì lớn, chờ một lát sẽ không có chuyện."
Mễ Nhã lau khô nước mắt, bò dậy thật nhanh: "Tôi đi!"
Mà anh em Tắc Nạp thì tha nâng William đang hôn mê nóng lên chạy vào trong nhà, cẩn thận đặt William ở trên giường.
Nhưng, cũng không lâu lắm, địa phương nuôi nhốt con mồi chợt vang lên tiếng thét chói tai của Mễ Nhã: "Không xong, hươu chân dài. . . . hươu chân dài phát tình rồi !"
Trong lòng Lý Mộ Tư hồi hộp, nhanh chân chạy tới, liền nhìn thấy một con hươu chân dài đang phát khùng không trông nom con hươu chân dà bên cạnh cũng là giống đực, chỉ lo nhấc cái chân trước bò lên lưng của đối phương.
Hươu chân dài nổi điên kêu to, điên cuồng dùng cái thứ căng cứng của mình đâm cúc hoa của con hươu vô tội, đáng thương khác, mặc cho con hươu chân dài vô tội giãy giụa như thế nào, như thế nào cắn nó, nó vẫn tinh thần bất khuất xông lên, thậm chí dùng cái sừng dài của mình đâm vào cổ con huơu kia, khiến cổ của đối phương đầm đìa máu tươi. . . . . .
Lý Mộ Tư một tay bịt miệng, quay đầu lại nhìn về phía William, mắt trừng to —— cô. . . . . . Cô rốt cuộc có nên đi cứu vớt trinh tiết của vị đồng hương kia không? Quá. . . Quá con mẹ nó máu tanh rồi?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam
Chương 55
Chương 55