DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cổ Mộ Có Một Ổ Xà
Chương 28

“Tiểu bạch si, ngươi nhỏ như vậy người nhà ngươi dám để cho ngươi đi ra một mình sao, chậc chậc, con chuột hơi lớn một chút cũng có thể bắt nạt được ngươi.” Mặc Lão Đại rung đùi đắc ý biểu đạt mình cười nhạo Ngân Tiểu Tiểu. [Đầm: ừm, xin xem nhẹ chi tiết rắn cũng có đùi :)))]

Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi, Mặc Lão Đại này vẫn gọi mình là tiểu bạch si, vậy còn hỏi tên mình làm gì!

“… Hắc Thán [Than đen].” Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ tới hai chữ.

“Cái gì?” Mặc Lão Đại thật sự nghe không hiểu.

“Ta nói ngươi là một Hắc Thán! Còn là cái loại Hắc Thán dài nhỏ kia.” cái miệng Ngân Tiểu Tiểu treo lên nụ cười xấu xa, ta nói Hắc Thán không chú ý xem coi như xong, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện hàng này đen đến sáng bóng, hẳn là Mặc xà huyết thống thực thuần tuý mà ba ba nói.

“Hắc Thán là cái gì?” cho tới bây giờ Mặc Lão Đại chưa nghe qua từ này, nhưng nhìn biểu cảm tiểu bạch si đối diện liền biết không phải là từ gì tốt.

Ngân Tiểu Tiểu làm ra vẻ thất vọng về Mặc Lão Đại mà quơ đầu: “Không văn hóa, thật đáng sợ.”

“…” Một câu này Mặc Lão Đại nghe hiểu .

“A, trời sắp tối rồi, ta phải về nhà.” lúc này Ngân Tiểu Tiểu mới phát hiện mặt trời đã xuống núi một nửa, nếu trước khi trời tối không trở về nhà, cha nhất định lại nhắc nhở.

Mặc Lão Đại ngăn cản nói một câu với Ngân Tiểu Tiểu muốn trốn chạy: “Này này, ngươi cứ đi như vậy sao.”

“Nếu không thì sao, ta còn ở lại cùng ngươi làm gì.” Ngân Tiểu Tiểu rất muốn đảo cặp mắt trắng dã với Mặc Lão Đại.

“Vậy, vậy ngày mai ngươi lại đến chứ?” Mặc Lão Đại đột nhiên hỏi như vậy, thiếu chút nữa dọa Ngân Tiểu Tiểu gục xuống, ta còn tới làm gì? Để ngươi gọi ta là tiểu bạch si sao? Để ngươi tiếp tục bắt nạt ta sao?

“Gì chứ? Ta không đến.”

“Ngươi có tới hay không!” Mặc Lão Đại trở mặt, nhìn mặt đen lại biến thành hung ác, bởi vì nó đen sẫm hơn lúc đầu… cho nên nhìn không ra Mặc Lão Đại đỏ mặt, “Dù sao ta còn ở lại trong này một ngày!”

“À.” Ngân Tiểu Tiểu ngây ngô gật đầu, ở lại thì ở lại, phát hỏa làm gì, “Ta đi đây.”

Mặc Lão Đại nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngân Tiểu Tiểu uốn éo uốn éo mông đít nhỏ biến mất tại trong tầm mắt của mình ( này này, một con rắn thì làm gì có mông nha… ), thật sự là một tiểu bạch si! Không, là đại bạch si! !

Ngân Tiểu Tiểu chạy về nhà trước khi trời tối.

“Tiểu Tiểu, có gặp chuyện gì thú vị không?” Hoa Tiểu Hoa tiến lên quan tâm hỏi.

“Không có, bò chung quanh nhà thôi, không có gì thú vị.” trên mặt Tiểu Tiểu tươi cười, trong lòng lại vô cùng chột dạ, ngàn vạn lần không thể nói ra Hắc Thán kia tồn tại, nếu không ngày hôm nay là ngày giỗ của mình.

“À, rất tốt rất tốt.” Hoa Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm một chút, sau đó lại tươi cười nói: “Tiểu Tiểu đói bụng không? Ngày hôm nay ngươi còn không ăn trứng chim đâu.”

“Ta không đói bụng, để dành ngày mai ăn đi.” Xem ra ngày hôm qua Ngân Tiểu Tiểu thật sự ăn nhiều lắm.

Vểnh tai nghe bên này nói chuyện, trong lòng Ngân Đại Bạch cảm thấy thực may mắn, thật tốt lắm được chứ, ngày mai cũng không cần đi đào trứng chim, ưm, ngày mai cùng Tiểu Hoa đi hưởng thụ thế giới hai người tốt lắm, sau đó tìm nơi thích hợp, hê hê… Ngân Đại Bạch YY(tự sướng), nghe Ngân Tiểu Tiểu nói chuyện Hoa Tiểu Hoa hình như dự liệu được cái gì, quay đầu lại hung hăng liếc Ngân Đại Bạch một cái.

“… Cái kia, ta có chút mệt, đi ngủ trước.” Ngân Tiểu Tiểu vội vàng tìm cái cớ bỏ chạy đi ngủ, thuần túy là nội tâm hàng này không an tâm nha, mà Hoa Tiểu Hoa có được dung lượng đại não không thẹn là xà, hoàn toàn không hoài nghi hành động của Ngân Tiểu Tiểu có gì không ổn, nhưng thật ra vừa rồi Ngân Tiểu Tứ im lặng nghe mà không nói chuyện có hoài nghi, cảm giác Ngân Tiểu Tiểu đang che giấu cái gì.

Ngân Tiểu Tiểu mệt mỏi thật sự, đêm qua khóc hơn nửa đêm, buổi sáng giữa trưa trợn tròn mắt ngẩn người cũng hao phí tinh thần của mình (… ), buổi chiều đuổi theo Hắc Thán kia mệt cái gần chết, tiếp đó lại bị Hắc Thán chọc giận đến chịu không được, một ngày như vậy qua đi đương nhiên sẽ mệt! Cho nên Ngân Tiểu Tiểu ở tìm một góc không có xà trong sơn động, nằm xuống chuẩn bị ngủ ngon giấc hôm nay!

“Tiểu Tiểu ta tới đây! ! !” Không cần phải nói đây nhất định là Hoa Tiểu Ngũ, Hoa Tiểu Ngũ xem xét đúng thời cơ, một giây sau khi Ngân Tiểu Tiểu nằm xuống bật người chạy như điên tới trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, sau đó vung thân rắn, bò lên người Ngân Tiểu Tiểu, vừa quấn vừa lăn, tốt lắm, Hoa Tiểu Ngũ thoả mãn quấn trên người Ngân Tiểu Tiểu.

Ngân Tiểu Tiểu: “…”

“Ta cùng Tiểu Tam, “

“Cũng tới đây!”

Ngân Tiểu Tiểu: “…”

Trước khi Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam xông lên, Ngân Tiểu Nhất cùng Ngân Tiểu Tứ đã bộc phác dành trước một bước vọt tới trước mặt Ngân Tiểu Tiểu.

Ngân Tiểu Tiểu: “…”

Ừ, tốt lắm, quá trình chế tạo bánh quẩy đã xong, bây giờ đã bày biện rõ ràng ra hình thái bánh quẩy.

Phù phù ưm~, ngày hôm qua Tiểu Tiểu đi vắng chúng ta không quấn ngủ cùng nhau nên không ngủ ngon đâu, ngày hôm nay rốt cục cũng có thể ngủ ngon giấc—— đây là chỉnh thể ý tưởng của ấu xà từ Ngân Tiểu Nhất đến Hoa Tiểu Ngũ.

Mà Ngân Tiểu Tiểu dần chìm vào mộng đẹp trong oán niệm ta không muốn làm bánh quẩy không muốn làm bánh quẩy không muốn làm bánh quẩy—— cho nên nói, rốt cuộc Ngân Tiểu Tiểu đối không có bài xích làm bánh quẩy như trước nữa rồi.

Ngày hôm sau, lại là một ngày nắng.

“Bọn nhỏ ngoan ngoãn ở trong nhà chơi, ta và ba ba các ngươi ra ngoài một chuyến.” Hoa Tiểu Hoa thật ra cũng muốn cùng Ngân Đại Bạch đi hưởng thụ thế giới hai người, mặc dù nói là làm cha, nhưng cũng không có thể ngăn cản người làm cha theo đuổi tình yêu không phải sao.

Đối mặt với Hoa Tiểu Hoa tuyên cáo, Ngân Tiểu Tứ đang ngẩn người, Ngân Tiểu Nhất nhìn Ngân Tiểu Tứ ngẩn người, Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam đang nói thầm, Hoa Tiểu Ngũ đuổi theo Ngân Tiểu Tiểu chạy vòng vèo… Được rồi, đơn giản mà nói, không có con rắn nào để ý Hoa Tiểu Hoa.

Vì thế Hoa Tiểu Hoa điên cuồng hét lên lên “Các ngươi là đồ con bất hiếu” bị Ngân Đại Bạch ném ra khỏi sơn động.

Ngân Tiểu Tiểu đùa trong chốc lát cảm thấy Hoa Tiểu Ngũ không thú vị, vì thế quỳ rạp trên mặt đất ngẩn người.

Không biết vết thương của Hắc Thán thế nào —— nằm úp sấp lên nằm úp sấp xuống Ngân Tiểu Tiểu đều nhớ tới Mặc Lão Đại, Ngân Tiểu Tiểu phục hồi thần trí, mẹ nó, ta rãnh hay sao mà nghĩ đến nó a! Hẳn nên nghĩ chuyện khác, nói ví dụ như cứ ăn trứng chim hoài cũng không tốt, nhưng thật sự tìm không ra thức ăn khác nên phải đổi lại phương pháp ăn trứng chim, ăn sống tuy rằng không tiêu chảy nhưng mình một xà thiên về phía nhân loại sao có thể cam tâm để 108 cách chế biến trứng cứ bị mai một như vậy, hôm nay Hắc Thán không gặp được mình sẽ rời đi chỗ ấy sao… mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp, tại sao ta lại nhớ tới nó!

Ngân Tiểu Tiểu buồn bực lộn mấy vòng, lại lộn mấy vòng, lại lại lộn mấy vòng, lại lại lại lộn mấy vòng, sau đó Ngân Tiểu Tiểu ủ rũ đứng thân mình lên, quên đi, ta vẫn nên đi nhìn nó một cái, hừ, ta là vì lo lắng thương thế của nó quá nặng sợ nó chết mới đi, không phải là vì mình muốn đi xem nó mới đi, ừ, đúng vậy! Ta nói, có gì khác nhau sao? Nhưng mà dù nói thế nào, ở trong lòng Ngân Tiểu Tiểu cũng thành công thuyết phục mình đi gặp Mặc Lão Đại.

Ngân Tiểu Tiểu trộm đánh giá hoàn cảnh quanh mình một chút, Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam đi vào sâu trong sơn động, tốt lắm, không uy hiếp. Ngân Tiểu Tứ cùng Ngân Tiểu Nhất đang thâm tình ngóng nhìn đối phương… Hửm? Quên đi, dù sao không uy hiếp đến mình. Hoa Tiểu Ngũ đang ngủ… hửm? Gì? Ngủ? Hoa Tiểu Ngũ ngươi là rắn không phải lợn! Mới vừa dậy đã nằm ngủ là sao! Ngay cả heo ngươi cũng không bằng! Nhưng mà cũng được rồi, sau này giáo huấn nó là tốt, ngày hôm nay bỏ qua.

Vì thế Ngân Tiểu Tiểu lẩn trốn .

Thân mình Ngân Tiểu Tứ nhoáng lên một cái: “Đại ca, ngươi đi xem nhị ca cùng Tam ca đi, nhìn đừng cho chúng nó đánh nhau nha.”

“Được.” Ngân tiểu ngẩn ngơ gật đầu, đi quan tâm Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam .

Còn Ngân Tiểu Tứ thì lặng lẽ đi theo phía sau Ngân Tiểu Tiểu, đương nhiên lấy bổn sự của Ngân Tiểu Tiểu chắc là sẽ không phát hiện Ngân Tiểu Tứ.

Ngân Tiểu Tiểu lấy tốc độ tự cho là bình thường nhưng trên thực tế vượt qua trình độ phát huy chạy đến nơi gặp Mặc Lão Đại ngày hôm qua, nhưng Ngân Tiểu Tiểu phát hiện nơi đó không còn con rắn nào, mình bị gạt đi, còn nói cái gì mà ở lại trong này một ngày, Ngân Tiểu Tiểu cúi thấp đầu oán hận, cả con rắn thoạt nhìn không có tinh thần gì.

“Hì, tiểu bạch si, ngươi quả nhiên đến nhìn ta nha.” Đột nhiên, thanh âm Mặc Lão Đại từ sau lưng Ngân Tiểu Tiểu truyền đến, Ngân Tiểu Tiểu nhìn lại, quả nhiên là Mặc Lão Đại.

“Ai nói ta tới nhìn Đại Hắc thán ngươi, bớt nghĩ ai cũng mê mình đi! Ta chỉ đi ngang qua, đi ngang qua biết không?” Mặc dù mình thật sự đến xem Đại Hắc thán, nhưng vừa nhìn thấy biểu cảm “Ta biết ngươi nhất định sẽ đến” của nó Ngân Tiểu Tiểu lại không muốn thừa nhận .

“Được được được, đi ngang qua đi ngang qua, ta đã biết đã biết.” Mặc Lão Đại cười nhìn thân mình Ngân Tiểu Tiểu bị tức đến phiếm hồng, tiểu bạch si thật đúng là dễ xù lông nha, thật biết điều.

“Cái đó, thương thế của ngươi sao rồi?” Do do dự dự, Ngân Tiểu Tiểu vẫn hỏi thương thế của Mặc Lão Đại, dù sao đã đến rồi, như thế nào cũng phải khách khí một chút.

“Gần lành hẳn rồi, ngươi xem.” Mặc Lão Đại đem miệng vết thương chuyển đến chỗ Ngân Tiểu Tiểu có thể nhìn thấy, “Ta nói rồi, năng lực khôi phục của Mặc xà chúng ta rất cường hãn, vết thương nhỏ đó hai ba ngày là có thể khỏi hẳn.”

Ngân Tiểu Tiểu bỏ qua “Mặc xà chúng ta” trong miệng Mặc Lão Đại, đi đến gần cẩn thận nhìn miệng vết thương Mặc Lão Đại, miệng vết thương quả nhiên như Mặc Lão Đại nói đã gần khỏi hẳn: “Nhưng mà, cho dù tốt cũng sẽ lưu lại sẹo mà.”

“Đương nhiên sẽ lưu lại.” Mặc Lão Đại đắc ý dùng cái đuôi vuốt mặt đất, “Nhưng ta là ai? Ta là Mặc xà! Còn là một Mặc xà cường đại! Trên người có thương tích có sẹo mới có thể làm nổi bật sự cường đại của ta!” Mặc Lão Đại đang đắc ý thấy sắc mặt không đồng ý của Ngân Tiểu Tiểu, chần chờ một chút, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không biết đây là sự tượng trưng của sức mạnh sao?”

“Đương nhiên không!” Ngân Tiểu Tiểu bác bỏ một tiếng, “Trên người có thương tích có sẹo thật khó coi, nếu như là ta, ta nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế xóa rụng vết sẹo trên người.”

… Mặc Lão Đại bắt đầu nhớ lại nơi nào có nhan thảo có thể xóa toàn bộ vết sẹo trên người độc xà bộ tộc. [Đầm: Ầy, chưa chi đã nghe lời ẻm vậy Lão đại]

“Đúng rồi, ta còn không biết ngươi vì sao bị thương đâu.” câu hỏi của Ngân Tiểu Tiểu cắt đứt mạch suy nghĩ của Mặc Lão Đại.

“Cũng không còn gì, ta đánh một trận với lợn rừng trưởng thành, tuy rằng nó làm ta bị thương, nhưng ta cũng thành công cắn chết nó.” Sau đó Mặc Lão Đại ngẩng đầu rắn chờ đợi Ngân Tiểu Tiểu khích lệ sự cường đại của nó.

“Đại Hắc thán ngươi có phải ngốc hay không.” Ngân Tiểu Tiểu dùng một ánh mắt khinh bỉ đồ ngốc mà nhìn Mặc Lão Đại, “Ngươi săn lợn rừng lại ăn không vô nó, ngươi không có việc gì đi trêu chọc lợn rừng làm gì! Thật sự là ăn no rửng mở !”

Mặc Lão Đại: “…”

Ngân Tiểu Tiểu thấy biểu cảm của Mặc Lão Đại càng ngày càng dữ tợn, chột dạ ho khan hai tiếng, mình nói sai cái gì sao?

“Quên đi, ta tính toán gì với tiểu bạch si ngươi cơ chứ.” Mặc Lão Đại đang đen mặt đột nhiên lại khôi phục tâm tình tốt, “Hôm nay người đi ra người nhà ngươi có cho phép sao?.”

“… Ba ba a cha ta đi ra ngoài, ta trộm đi ra.”

Mặc Lão Đại gật gật đầu, không dấu vết nhìn thoáng qua con đường Ngân Tiểu Tiểu đi tới.

Thời gian càng ngày càng tới gần giữa trưa, Ngân Tiểu Tiểu cũng bắt đầu cảm thấy nóng: “Đại Hắc thán, ta phải đi đây, ngươi phải bảo trọng nha.”

“… Được.” Ngoài Ngân Tiểu Tiểu dự đoán, Mặc Lão Đại không chút do dự đáp lời, “Chúng ta có thể không gặp nhau trong một khoảng thời gian, nhưng tiểu bạch si ngươi nhớ kỹ, chúng ta nhất định sẽ lại gặp mặt.”

Ngân Tiểu Tiểu hung hăng nhìn Mặc Lão Đại một cái, lại gọi mình là tiểu bạch si: “Gặp lại sau, Đại! Hắc! Thán!”

Mặc Lão Đại nhìn kỹ bóng lưng Ngân Tiểu Tiểu trong chốc lát, dứt khoát kiên quyết dời bước lên hướng ngược lại Ngân Tiểu Tiểu.

Ngân Tiểu Tiểu bò lại cửa sơn động nhẹ nhàng thở ra, may mắn may mắn, cuối cùng cảm thấy đã về trước khi nóng nhất.

“Ngân Tiểu Tiểu, ngươi đi đâu?”

Thanh âm phía sau truyền đến dọa Ngân Tiểu Tiểu nhảy dựng, vội vàng quay đầu lại, Ngân Tiểu Tứ đứng phía sau.

“… Ta đi, đi toilet .”[Đầm: ? Rắn cũng biết toilet là gì =.=!]

“Đi toilet sao?” Ngân Tiểu Tứ cười như không cười, “Vậy sao đi lâu thế? Ta phát hiện ngươi đi rồi thời gian rất lâu đó.”

“Đi WC xong ta lại đi dạo chung quanh, nếu không trở về cũng nằm úp sấp trong sơn động, rất chán nha.” mặt Ngân Tiểu Tiểu không chút thay đổi, “Ta đi vào đây Tứ ca, thời tiết càng ngày càng nóng .”

Ngân Tiểu Tứ nhìn Ngân Tiểu Tiểu vào sơn động, trong mắt hiện lên cảm xúc khác, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch.

Đọc truyện chữ Full