Ngân Tiểu Tiểu: “… Như vậy thật sự không thành vấn đề sao?”
Ngân Tiểu Tiểu vừa thì thào, Mặc Lão Đại kỳ quái nhìn Ngân Tiểu Tiểu: “Có vấn đề gì?”
“Có vấn đề gì? Ngươi còn hỏi ta có vấn đề gì?” Ngân Tiểu Tiểu kích động, ngay cả âm lượng cũng thăng mấy đề xi ben, “Loại chuyện này không phải hẳn là rất quan trọng rất cơ mật sao? Vì sao ngươi cứ nhè nhẹ lỏng loẹt nói ra như vậy? Vì sao? Chuyện này không nên dễ dàng để xà khác biết được không!”
Sắc mặt Hoa Tiểu Hoa lập tức không tốt mà nhìn chằm chằm Ngân Tiểu Tiểu, ngay cả Ngân Đại Bạch cũng cứng ngắt mà nhìn Ngân Tiểu Tiểu.
Mặc Lão Đại mờ mịt: “Vì sao lại rất quan trọng rất cơ mật? Tất cả mọi người là độc xà, có gì không thể nói?”
Ngân Tiểu Tiểu muốn điên : “Nếu không quan trọng không cơ mật thì vì sao chỉ có chúng ta và Mặc Đại Nhất đi, vì sao không mang theo những xà khác, điều này rõ ràng rất quan trọng rất cơ mật được không!”
Mặc Lão Đại có chút không kiên nhẫn, ngày hôm nay sao Tiểu Bạch Si lại ồn ào như thế: “Ta là tộc trưởng, có phương pháp triệu tập độc xà, đến lúc muốn triệu tập bao nhiêu thì có bấy nhiêu, không cần phải … kêu gọi cả đại đội độc xà cùng đi!”
Ngân Tiểu Tiểu ngừng một chút, giận: “Thái độ của người vậy là sao hả! Bây giờ ta nói nhiều hai câu cũng không được đúng không!”
“Được rồi được rồi, ầm ĩ cái gì!” Thật bất ngờ, Hoa Tiểu Hoa ngắt lời Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đang cãi nhau, “Không phải nói sau này sẽ kết thành bạn lữ sao? Sao bây giờ đã cãi nhau?”
Ngân Tiểu Tiểu “Hừ” một tiếng, quay đầu lại không nói. Ở sau lưng, Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại móc ngoéo đuôi nhau… một cái, trong lòng Ngân Tiểu Tiểu làm ra một tư thế “Thắng lợi”.
“Nếu hai vị có thời gian, không bằng theo chúng ta cùng đi xem những sinh vật kỳ quái đó đi.” Mặc Lão Đại mời Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa.
Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa liếc nhau, đồng ý.
“Í? Hôm nay sao ta lại đuổi kịp hai người nhanh như vậy?”
Đám người Mặc Lão Đại đang muốn xuất phát thì nghe phía sau truyền đến một giọng nói nghi hoặc, quay đầu nhìn lại, thì ra là Mặc Đại Nhất luôn luôn bị Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu vứt bỏ ở phía sau, giờ phút này đã đuổi kịp hai người.
“Hai vị này là?” Mặc Lão Đại nhìn hai độc xà bên người Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu.
“Ba ba a cha của ta.”
“À, thì ra là hai vị!” Mặc Đại Nhất đột nhiên cười phải gọi là sáng lạn, “Tiểu Tiểu thật đúng là một xà tốt! Lão Đại của chúng ta rất thích nó! Còn nói sau này sẽ kết thành bầu bạn với Tiểu Tiểu nữa đó, ta thật sự vui vẻ dùm chúng nó!”
Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu: “…”
Trong lòng Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa muốn nói: xà kêu Mặc Đại Nhất này, đầu óc bị bệnh sao.
Nhưng cuối cùng xà cũng đến đông đủ, một hàng ngũ xà tiếp tục xuất phát tới mục đích.
Bởi vì lần này có Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa gia nhập đội ngũ, Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu không tiếp tục thoát ly đội ngũ nữa ( chỉ còn lại một con rắn là Mặc Đại Nhất cũng được gọi là đội ngũ), cũng khôi phục tốc độ bình thường, điều này làm cho Mặc Đại Nhất vô cùng cảm kích Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đến.
Mặc Lão Đại đi về nơi phát hiện sinh vật kỳ quái, mà một nhánh sinh vật kỳ quái cũng đang đi về hướng chúng xà Mặc Lão Đại, hai bên, có thể gặp nhau không lâu sau.
Khứu giác của độc xà bộ tộc ngửi được mùi xa hơn xà thông thường, đương nhiên cũng cao hơn nhân loại. Lúc Mặc Lão Đại nghe được tiếng nhân loại phát ra khi hành tẩu thì nhân loại lại không hề phát hiện bọn Mặc Lão Đại.
Đoàn người gặp phải bọn Mặc Lão Đại đương nhiên là một đội trong tám đội trộm mộ. Trước đó đã đề cập đến người nhà họ Vương rồi, lúc lão gia chủ không còn, phía dưới sẽ không chịu yên phận, mà người dẫn đầu đội trộm mộ không an phận của nhà họ Vương tên Vương Nham Chân, đồng thời cũng là con trai thứ hai của gia chủ nhà họ Vương hiện giờ, ở trong giới trộm mộ cũng coi như có chút danh hào.
Đội ngũ trộm mộ Vương Nham Chân mang theo, nhân số còn nhiều hơn đoàn người Chu Phong, tất cả mười lăm người, trong đó người nhà họ Vương chiếm đa số, còn có một người đàn ông trung niên trầm mặc ít lời, ở giới trộm mộ là một – hảo thủ hiếm có, giờ phút này đi theo Vương Nham Chân, một bộ phận là vì nhìn trúng trân bảo trong xà mộ, một bộ khác phận là vì lúc trước thiếu nhân tình của Vương Nham Chân khi hắn cứu họ ra khỏi tay cảnh sát.
Vương Nham Chân là một người trẻ tuổi, làm việc cũng rất tinh tế tỉ mỉ cẩn thận, không giống như thanh niên bây giờ hay nóng nảy manh động, hơn nữa lúc gặp chuyện còn nguyện ý tiếp thu đề nghị của người khác, nói chính xác thì Vương Nham Chân xem như có chút thiên phú trong giới trộm mộ, nhưng người đàn ông trung niên lại càng có nhiều kinh nghiệm, ở trong xà mộ, đề nghị của người đàn ông trung niên vẫn rất quan trọng. Có thể nói, Vương Nham Chân có can đảm đến xà mộ, một bộ phận nguyên nhân là vì có người đàn ông trung niên đi cùng.
Vương Nham Chân sự đội ngũ đi được thực thật cẩn thận. Từ lúc bọn họ tiến vào đã gần một tuần, đoàn người Vương Nham Chân vừa mới đi qua một đỉnh núi.
“Chú Từ, chú xem, khi nào chúng ta mới tìm được mộ đây?” lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Vương Nham Chân cầm gói thuốc đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên rồi ngồi xuống, đưa cho người đàn ông trung niên một điếu, khẩu khí có chút nôn nóng.
“Cháu trai, cháu gấp cái gì.” Người đàn ông trung niên nhận lấy điếu thuốc, liếc Vương Nham Chân một cái, “Tính khí an ổn ngày thường đều chạy đi đâu hết? Chú thấy, ngọn núi này rất lớn, ai biết ngôi mộ kia ở nơi nào, còn phải tìm ở những nơi trống trải, phải từ từ mới được.”
Vương Nham Chân gật đầu vài cái: “Cháu cũng không sốt ruột. Nhưng càng đi vào trong, không biết vì sao tâm tình cứ cảm thấy hốt hoảng.”
Người đàn ông trung niên lại liếc Vương Nham Chân một cái, ngữ khí có chút rét run: “Sợ thì sớm đi về đi, làm trộm mộ mà sợ phiền phức thì không đạt được thành tựu gì.”
“Ai nha, chú Từ, cháu chỉ nói vậy thôi không phải sao.” Thấy người đàn ông trung niên có chút giận, Vương Nham Chân vội cười, “Không về không về, cháu cảm thấy chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Lần này người đàn ông trung niên không nhìn Vương Nham Chân, ngữ khí có chút trầm trọng: “Đúng là phải cẩn thận, chú cứ cảm thấy…” Người đàn ông trung niên đứng dậy nhìn bốn phía rừng cây rậm rạp chưa từng có người đi qua, “Có chút không đúng lắm.”
Nghe người đàn ông trung niên nói như thế, Vương Nham Chân nhướng mày, cũng đứng dậy: “Chú Từ, chú đang nói hoàn cảnh sao?”
“Ừ, vì sao tồn tại cái tên xà mộ này hẳn cháu cũng biết, nhưng từ lúc chúng ta tiến vào xà mộ đến bây giờ, cháu có phát hiện một con rắn nào không?”
Vương Nham Chân nghiêm túc nghĩ nghĩ, mày nhăn chặt hơn, quả thật như người đàn ông trung niên nói, từ khi bọn họ vào xà mộ mãi cho đến bây giờ sắp được bảy ngày, nhưng một con rắn cũng không gặp, nếu trong xà mộ thật sự có nhiều xà như vậy, vì sao bọn họ không gặp phải một con nào?
—— cậu cho rằng gặp trúng độc xà đang cử hành nghi thức bầu bạn là dễ lắm sao? Bình thường làm sao có thể sẽ thấy một đại đội độc xà ở chung cơ chứ!
Được rồi, nói tới đây còn phải nói một việc, xà bình thường ở vùng núi này đã bị chúng độc xà xem là nguyên liệu nấu ăn ngon nhất mà diệt sạch —— độc xà quả nhiên là chủng tộc vừa nhỏ nhen lại bá đạo.
Người đàn ông trung niên nhìn những người ở nguyên tại chỗ nghỉ ngơi khác: “Cháu trai, cháu nói bọn họ đội trang bị đầu lên, bây giờ có nóng mấy cũng phải chịu đựng.”
Vương Nham Chân đồng ý, vội xoay người hét lớn những người khác mang trang bị lên.
Ở tại chỗ nghỉ ngơi một lát, đội ngũ của Vương Nham Chân lại bắt đầu xuất phát một lần nữa. Mà lúc này, Mặc Lão Đại đã ngửi được hương vị của đám người Vương Nham Chân.
Mặc Lão Đại đột nhiên dừng lại, bốn xà đồng hành cũng đều dừng, Ngân Tiểu Tiểu ghé vào người Mặc Lão Đại vòng cái đầu lại đây, mắt về phía Mặc Lão Đại: “Hắc Thán, làm sao vậy?”
“Ta ngửi thấy một mùi.” biểu cảm của Mặc Lão Đại thực phức tạp, “Mùi xa lạ.”
“Í? Chẳng lẽ là sinh vật kỳ quái kia?” Ngân Tiểu Tiểu nghi ngờ nói, “Mùi thế nào?”
“Vô cùng… Khó ngửi.” Nghĩ nửa ngày, Mặc Lão Đại nghĩ không ra từ để hình dung, chỉ có thể miêu tả như vậy.
“Khó ngửi?” vẻ mặt Ngân Tiểu Tiểu ghét bỏ, “Nhờ, ta mới vừa nếm qua cơm trưa được chứ!” Theo Ngân Tiểu Tiểu thấy, mùi có thể khiến Mặc Lão Đại cảm thấy khó ngửi thì đúng là rất khó ngửi!
Mặc Lão Đại trầm giọng nói: “Ta và Mặc Đại Nhất đi trước nhìn xem, Tiểu Tiểu và Ngân thúc Hoa thúc ở tại chỗ đừng động.” Dù vừa mới làm tộc trưởng, uy nghiêm của Mặc Lão Đại lại là bẩm sinh, ngắn ngủn vài này cũng đủ để thể hiện ra sự uy nghiêm của nó.
Mặc Đại Nhất đương nhiên không có ý kiến. Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng không có ý kiến, Mặc Lão Đại là tộc trưởng, sau đó mới là bầu bạn tương lai của nhi tử nhà mình, thân là tộc nhân, mệnh lệnh của tộc trưởng nhất định phải nghe theo. Nhưng Ngân Tiểu Tiểu thì…
“Ta cũng muốn xem sinh vật kỳ quái kia trông như thế nào.” Ngân Tiểu Tiểu không hề làm nũng, không có vô lý, chỉ dùng thanh âm thực uất ức kể rõ nguyện vọng của mình.
“Điều này…” Mặc Lão Đại do dự, đối mặt với nguy hiểm không biết trước, Mặc Lão Đại không muốn để Ngân Tiểu Tiểu mạo hiểm, “Như vậy, ta mang về một kẻ được không?”
“Ta muốn phải sống!”
Mặc Lão Đại đồng ý rồi. Vì thế Mặc Lão Đại và Mặc Đại Nhất đi về phía mùi phát ra, Ngân Tiểu Tiểu và Ngân Đại Bạch Hoa Tiểu Hoa ở lại tại chỗ.
Cách mùi phát ra càng ngày càng gần, tốc độ của Mặc Lão Đại và Mặc Đại Nhất lại càng chậm, xuyên qua bụi cỏ, Mặc Lão Đại và Mặc Đại Nhất thấy được cái gọi là “Sinh vật kỳ quái” .
Mặc Đại Nhất con may, trong lòng chỉ nói thầm một câu “Quá xấu”, nhưng đồng tử của Mặc Lão Đại lại co rụt, “Sinh vật không rõ” trước mặt bọn này, rõ ràng là đồng loại của Cơ Khang, tên là nhân loại, Mặc Lão Đại hơi do dự, đám người kia có phải có quan hệ gì đó với Cơ Khang hay không? Mặc Lão Đại không phát động công kích mà đi theo sau đám người kia.
Tốc độ của đám người kia rất chậm, Mặc Lão Đại và Mặc Đại Nhất cũng chỉ có thể bò từ từ theo sau bọn họ, thật cẩn thận không để cho bọn họ phát hiện. Trong đám người ngẫu nhiên truyền đến tiếng nói, dựa vào năng lực của Mặc Lão Đại đương nhiên có thể nghe rõ nhất thanh nhị sở, sau đó Mặc Lão Đại phát hiện, tần suất từ “Trộm mộ” xuất hiện rất cao.
“Mộ”, Mặc Lão Đại đương nhiên biết nó có ý gì, mà ở trong kết giới, mộ chỉ có một ngôi, cũng chính là nơi ở của Cơ Khang, lại càng là vật thủ hộ của các thể hệ độc xà bộ tộc. “Trộm”, Mặc Lão Đại cũng biết, nhưng ý của từ “Trộm”, nói cách khác, đám nhân loại kia muốn trộm vật trong mộ.
Đồng tử Mặc Lão Đại co rụt lại, mắt dần dần nhiễm tàn nhẫn thị huyết.
“Nhập kết giới, vào cổ mộ, đoạt trân bảo, trộm quỷ giao, hủy xác chết, giết không tha!”
—— đây là câu nói đầu tiên trong trí nhớ truyền thừa của mỗi một độc xà.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cổ Mộ Có Một Ổ Xà
Chương 74
Chương 74