DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 16: Sơ thí

Phá Nguyên Môn có quy mô không nhỏ, ở ngoài cùng là một Thí Luyện Trường cực lớn, trông về phía xa là những tòa kiến trúc tụ lại với nhau như từng cụm mây, lại gần mới nhìn rõ là rất nhiều cung điện với các phòng mái cao, chỉ nhìn mỗi kiến trúc bên ngoài đã thấy khí thế bất phàm.

Dư quang của Toàn Gia Anh vẫn luôn dõi theo Diệp Tố, đối phương đang thấp giọng nói gì đó với người bên cạnh, đó chính là người đã luyện chế ra Vụ Sát Hoa?

Không quá giống với trong tưởng tượng của hắn.

“Đại sư tỷ, linh khí của Phá Nguyên Môn thật dồi dào!” Hạ Nhĩ hạ giọng kích động nói, “Không thua kém gì với tiểu bí cảnh kia.”

“Phải nhân khoảng thời gian này cố gắng tu luyện thật tốt.” Diệp Tố gật đầu “Trong tông môn không có nguy hiểm, có thể an tâm hấp thụ linh khí.”

Nàng cảm giác cảnh giới của bản thân đã rất lơi lỏng, hẳn là do sau khi nàng ngất xỉu trong bí cảnh nó không bị khống chế nữa.

“May mắn là chúng ta đã đuổi tới kịp lúc.” Tây Ngọc nhớ đến mấy tháng vừa qua trong lòng vẫn còn sợ hãi, không nhịn được hỏi, “ Đại sư tỷ, tại sao tỷ lại bị lưu lại bí cảnh? Bọn muội đều bị đá ra, bọn họ nói rằng định cảnh chi bảo bị cầm đi nên bí cảnh đã bị hủy hoại.”

“Ta cũng không rõ” Diệp Tố nhớ tới thân ảnh lúc đó, sau khi nàng tỉnh lại thì không bắt gặp bất cứ vật còn sống nào, nàng thậm chí còn cho rằng chính mình sinh ra ảo giác, “Có thể ta bị nhốt trong cảnh trung cảnh, tốc độ chảy của thời gian có chút kì quái, vừa ra tới thì ba tháng đã trôi qua.”

“Không, bị, thương, là, tốt, rồi” Minh Lưu Sa gằn từng chữ nói.

Diệp Tố cười nói: “Cảnh trung cảnh đó cũng không có bảo bối gì.”

Ở tu chân giới thì nguy hiểm cùng kì ngộ chính là một đôi song hành, nơi càng có thiên tài địa bảo thì nguy hiểm càng cao và ngược lại.

Từ sau khi bọn họ tiến vào bí cảnh, thu hoạch lớn duy nhất chính là cọ được không ít linh khí, ba người Trúc Cơ thành công, ngoài ra giết được vài đầu yêu thú, về sau mặc dù đụng phải cảnh trung cảnh nhưng cũng không có đại yêu thú gì (Bị tiểu hắc xà nhà chị gặm hết rồi còn đâu=)))

“Phỏng chừng đã bị người nào đó giành trước một bước.” Tây Ngọc nhỏ giọng nói “Định cảnh chi bảo đã bị lấy đi mất, không biết nó là cái gì.”

Hạ Nhĩ vốn đang muốn tham gia câu chuyện thì đoàn người phía trước đột nhiên dừng lại.

Dung Sơ Thu đứng đằng trước xoay người lại chỉ vào mười vị ngoại môn đệ tử đứng chờ đã lâu ở Thí Luyện Trường.

“Chốc nữa bọn họ sẽ dẫn chư vị đến chỗ nghỉ ngơi.”

“Tạ trưởng lão”

“Đa tạ Dung trưởng lão”

…………………

Các tán tu trúng tuyển sôi nổi chắp tay cảm tạ.

Dung Sơ Thu tiếp tục nói: “Buổi thi đấu đầu tiên sẽ diễn ra vào mười ngày sau, tỷ thí sẽ diễn ra ngay tại Thí Luyện Trường này. Còn về nội dung tỉ thí, ta có thể tiết lộ trước cho mọi người một chút là nó sẽ có liên quan đến tài liệu.”

Nói xong bà dẫn theo các vị chấp sự cùng nhóm nội môn đệ tử đi về hướng sau núi.

Trước khi rời đi, Toàn Gia Anh theo bản năng quay lại nhìn đám người.

Do tầm mắt của hắn quá mức rõ ràng nên Diệp Tố cũng ngước mắt lên nhìn đệ tử tuổi trẻ tuấn tú đang nhìn mình kia mà hơi hơi nhướng mày, đối phương ngược lại lại chủ động dời ánh mắt.

“Thỉnh chư vị đạo hữu đi theo chúng tôi.” Mỗi một ngoại môn đệ tử dẫn theo một trăm tán tu đi về phòng.

Đến nơi thì các tán tu mới phát hiện ra là phòng tập thể, mười người một phòng.

“Trước cửa phòng có dán danh sách tên của các vị, tên của các vị ở phòng nào thì sẽ trụ ở phòng đó.” Ngoại môn đệ tử dẫn nhóm người của Diệp Tố nói, “Pháp khí sơ tuyển đã được trả lại, đặt trên giường của các vị, nếu còn vấn đề gì khác bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tại hạ.”

Diệp Tố cùng các sư đệ muội đi một vòng, rốt cuộc ở gian phòng cuối cùng cũng tìm được tên của bản thân.

“Các vị đều quen biết nhau sao?” Một tán tu khoảng chừng 40 tuổi bước tới, cực kì hâm mộ mà nói với nhóm Diệp Tố “Pháp khí của các vị luyện ra quả thật rất không tồi.”

“Ngươi là?” Diệp Tố hỏi, nàng không nhớ rõ có quen biết người này.

“Ta tên Lưu Dân.” Đối phương tự giới thiệu, “Đệ nhất từ dưới đếm lên, ta đã nhìn thấy tố hồi hình ảnh pháp khí của các vị, đặc biệt là cái tên là Vụ Sát Hoa thật lợi hại, hẳn là có thể tiến vào Bách Thanh Bảng nhỉ?”

Sau đó cũng có vài người lục đục tiến vào, nhìn bọn họ vài lần nhưng cũng không lên tiếng chào hỏi, chỉ lo bước vào nhận giường của mình.

“Bách Thanh Bảng?” Diệp Tố nghe cái tên này có chút quen tai.

“Là, cái, cần, nộp, tiền, đó.” Minh Lưu Sa đứng bên cạnh giải thích.

Vừa nghe thì Diệp Tố liền nhớ ra, chưởng môn sư phụ đã từng có một lần nhắc qua về Bách Thanh Bảng, bất quá cái bảng bình chọn pháp khí đó, không những phải đưa pháp khí qua đó còn phải nộp một khoảng bình chọn phí khoảng chừng 500 trung phẩm linh thạch.

“Bảng đó à…cũng chỉ là cái bảng mà thôi.” Diệp Tố lắc đầu, bảng gì mà phải giao tiền mới bình chọn, nàng cảm thấy không đáng tin.

Lưu Dân: “?” Bách Thanh Bảng cũng chỉ là cái bảng mà thôi?!

Mọi người bước vào phòng, quả nhiên nhìn thấy pháp khí sơ tuyển đã được đặt trên giường của từng người, còn được đựng trong hộp tinh xảo.

Diệp Tố mở hộp, lấy Vụ Sát Hoa từ bên trong ra, nhìn một chút rồi thu nó vào túi Càn Khôn.

Phần lớn các lá phù trong túi Càn Khôn đã được đưa cho Dịch Huyền, Diệp Tố vừa đem Vụ Sát Hoa bỏ vào thì nhìn thấy bên trong túi nhiều ra thêm một hạt châu.

……Đó là cái gì?

Diệp Tố ngẩng đầu nhìn đảo qua mọi người xung quanh, không lấy hạt châu ra mà cúi đầu nhìn chằm chằm trong túi một hồi rồi sau đó làm như không có việc gì thu hồi tay, trong lòng lại cố gắng nhớ lại túi Càn Khôn của nàng khi nào lại có một hạt châu như vậy.

Hạt châu trong vắt, bên trong ẩn ẩn có sương mù lay động, nhìn qua liền biết không phải là vật tầm thường.

Nàng không có khả năng có loại đồ vật này.

Diệp Tố ngồi trên giường của mình, rũ mắt hồi tưởng lại tất cả việc phát sinh trong bí cảnh, không có người nào chạm vào túi Càn Khôn của nàng, chỉ có thể là đoạn thời gian mà nàng mất đi ý thức kia, cho nên…thân ảnh mặc đạo bào huyền sắc kia không phải là ảo giác.

Dịch Huyền cũng giống nhóm Minh Lưu Sa bị đá ra khỏi bí cảnh, người nọ chắc chắn không phải tiểu sư đệ, vậy đối phương ném hạt châu vào túi Càn Khôn của mình làm gì?

Nàng nghĩ không ra.

Chung quanh còn có người ngoài, Diệp Tố không tiện lấy hạt châu ra, đành phải làm như bản thân không phát hiện điều gì bất thường.

……

Một góc của Phá Nguyên Môn, hiện giờ mười phần náo nhiệt.

Một nghìn luyện khí sư trúng tuyển mỗi ngày sáng sớm liền bắt đầu học thuộc thuộc tính và công hiệu của các loại tài liệu, thậm chí có luyện khí sư còn trộm học của những người khác để đảm bảo bản thân biết nhiều nhất có thể.

Bị bọn họ ảnh hưởng, Minh Lưu Sa, Tây Ngọc cùng Hạ Nhĩ ba người đều có chút khủng hoảng, sợ chính mình lỡ như không đuổi kịp đến lúc đó sẽ bị đào thải ngay từ vòng đầu tiên, cho nên ba người buổi sáng thì ra sức học những thứ trong ngọc giản được Diệp Tố viết trước đó, buổi chiều cùng buổi tối thì đả tọa tu luyện, hấp thụ linh khí.

Còn Diệp Tố thì cả ngày nàng đều ở trong phòng hấp thụ linh khí tu luyện.

Nơi này thật ra cũng chỉ là rìa ngoài của Phá Nguyên Môn, linh khí không tính là ít nhưng đối với nàng mà nói thì cũng chỉ tính là miễn miễn cưỡng cưỡng, linh phủ quá lớn cũng là một loại phiền toái.

“Đại sư tỷ”, Hạ Nhĩ từ bên ngoài trở về, “Đệ đã hỏi thăm một vòng, bọn họ đều nói vòng đầu tiên hẳn là sẽ thi phối tài liệu.”

“Thi phối tài liệu à…hẳn là sẽ không khó.” Diệp Tố đứng dậy nói “Chỉ cần nắm vững kiến thức cơ bản thì hẳn là sẽ có thể tiến vào vòng trong.”

Về điểm này thì nàng không lo lắng, Thiên Cơ Môn tuy rằng không có linh mạch cũng chẳng có tài liệu nhưng thư tịch thì lại không thiếu, các đệ tử đều có nền móng kiến thức cơ sở vững chắc.

Hạ Nhĩ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi trước đó nhị sư huynh đã đem Nguyệt Thảo và phần yêu thú được phân của chúng ta đi bán, được khoảng hơn 1600 trung phẩm linh thạch.”

Diệp Tố nhìn Hạ Nhĩ, chờ cậu nói tiếp.

Hạ Nhĩ nhìn qua nhìn lại, mới tới gần Diệp Tố nhỏ giọng nói: “Ngày hôm trước lúc chúng ta chạy tới đây, nhị sư huynh trộm bỏ 500 trung phẩm linh thạch vào túi Càn Khôn của tiểu sư đệ.”

Túi Càn Khôn cũng chia làm nhiều cấp bậc, chúng đệ tử Thiên Cơ Môn tất nhiên là dùng loại phẩm cấp thấp nhất, cấm chế trên túi đối với một luyện khí sư có chút hiểu biết mà nói thì đều có thể dễ dàng phá giải.

Minh Lưu Sa thừa lúc Diệp Huyền chăm chú phi kiếm mà ôm eo hắn, lén đem linh thạch bỏ vào túi.

“Làm không tồi.” Diệp Tố lúc ấy vốn cũng muốn cho hắn linh thạch, tuy nhiên ngạo khí của Dịch Huyền quá cao nên nàng đành thôi, nếu hiện tại đã trộm nhét vào hẳn là cậu nhóc cũng không thể ném đi không cần.

Nhắc đến chuyện lén nhét đồ vật thì Diệp Tố lại nhớ đến hạt châu bị bỏ vào trong túi Càn Khôn của mình, nàng chỉ dùng tay chạm chạm nhưng cũng đã cảm nhận được hạt châu không tầm thường chút nào, nhưng nàng lại không có sư huynh sư tỷ gì để có thể hỏi được.

Chờ cọ xong linh khí ở đây rồi quay về Thiên Cơ Môn nàng sẽ đi tìm chưởng môn sư phụ hoặc Vu thủ vệ để hỏi thử, hạt châu này nhất định không phải do túi Càn Khôn tự mình sinh ra.

……

Từng cụm mây bồng bềnh trôi qua các đỉnh mái của các điện uy nghiêm, xung quanh là núi non trùng điệp, tiên hạc từng con bay qua, tựa như một giới tiên cảnh.

Trên chiếc cầu vòm bắc qua một dòng suối nhỏ có hai người đang đứng, một nam một nữ, bộ dáng khoảng chừng 17, 18 tuổi, cả người mặc đạo bào màu vàng.

“Nghe nói Phá Nguyên Môn lại tiến hành tỉ thí.” Thiếu nữ hai tay nắm lấy tay vịn của chiếc cầu, nét mặt thể hiện không quá quan tâm nói, “Bọn họ thật cho rằng có thể kết nạp được người lợi hại gì sao?”

Thiếu niên còn lại thì lại chăm chú nhìn nước chảy dưới cầu, tựa như không nghe nàng nói chuyện.

“Bất quá, Toàn Gia Anh đã Trúc Cơ hậu kỳ.” Thiếu nữ ngửa đầu, giơ tay che mắt khỏi bị chói bởi ánh mặt trời, cười khẽ một tiếng, “Hắn vậy mà lại đuổi kịp chúng ta.”.

Lúc này thiếu niên đứng cạnh mới nhàn nhạt nói: “Hắn cùng lắm cũng sẽ chỉ lết lên được tới vị trí giữa gần cuối của Bách Thanh Bảng mà thôi.”

“Đúng vậy.” Thiếu nữ hạ tay xuống, “Xếp hạng của chúng ta cũng nên tiến lên rồi.”

……

Mười ngày nháy mắt liền trôi qua.

Ngày thi vòng đầu tiên, ngoại môn đệ tử đến mời các tán tu trúng tuyển đi đến Thí Luyện Trường, khi bọn họ đến nơi, trên đài cao đã có vài vị trưởng lão an tọa, bên cạnh có không ít nội môn đệ tử đang đứng.

Các luyện khí sư ngồi xuống vị trí đã quy định, hàng đầu tiên ngồi mười người đứng đầu trong cuộc sơ thí.

Dung Sơ Thu phụ trách chủ trì, bà nhẹ nhàng phất tay, một nghìn quyển trục liền bay tới trên bàn trước mặt các luyện khí sư: “Đề mục lần này là với một trăm loại tài liệu chư vị phải trong vòng mười hai canh giờ viết ra được các phương pháp phối hợp luyện chế, càng nhiều càng tốt. Một trăm vị viết ra được nhiều nhất và đúng nhất sẽ tiến vào vòng trong, tỷ thí cùng với nội môn đệ tử của Phá Nguyên Môn.”

Nghe vậy liền có người vội vã mở ra quyển trục, trên quyển trục liền xuất hiện hình ảnh của một trăm loại tài liệu nhưng bề mặt của quyển trục thì lại trống, trên bàn của bọn họ có bút mực, hiển nhiên là phải viết các phương pháp phối hợp luyện chế các loại tài liệu này lên trên bề mặt của quyển trục.

Diệp Tố giơ tay nhẹ nhàng nhanh chóng lướt qua hình ảnh của các loại tài liệu, đề mục này của Phá Nguyên Môn có chút lắt léo, trong số tài liệu này có ít nhất năm mươi tài liệu thuộc loại ít gặp, ít dùng.

Nàng quay đầu nhìn một vòng phía sau, quả nhiên không ít luyện khí sư đã bắt đầu đổ mồ hôi, biểu tình khẩn trương, không ngừng lật hình ảnh của tài liệu hòng tìm ra loại tài liệu mà mình quen thuộc.

Minh Lưu Sa, Tây Ngọc cùng với Hạ Nhĩ trước đó đã ngày đêm nhồi nhét các loại tài liệu không thường gặp nên đối với bọn họ mà nói thì cũng không tính là quá khó, với lại trong danh sách vẫn còn hơn bốn mươi loại tài liệu phổ biến.

“Sư đệ, đây không phải là đề mục đại khảo của chúng ta năm ngoái hay sao?” Phòng Tu duỗi cổ hóng hớt nửa ngày giật mình hỏi Toàn Gia Anh.

“Đúng vậy.”  Toàn Gia Anh vừa trả lời vừa nhìn chằm chằm Diệp Tố ở vị trí đầu tiên bên trái, nàng tựa hồ không có chút khẩn trương nào.

Phòng Tu theo bản năng lau mồ hôi trên trán, năm ngoái sau khi khảo xong thì hầu như nội môn đệ tử nào cũng bị chấp sự mắng cho máu chó đầy đầu, sau còn bị các trưởng lão quở trách thêm một chặp nữa, mắng bọn họ không có chí tiến thủ, cả ngày mơ mơ màng màng, Tàng Thư Các nhiều thư tịch như vậy cũng không biết đi tìm đọc, học tập.

“Sư đệ, lần trước đệ viết được bao nhiêu phối phương?” Phòng Tu hỏi, lần đó chỉ có mỗi Toàn sư đệ là không có ăn mắng, những người khác ngay cả trăm loại tài liệu còn chưa nhận biết hết huống chi là phải viết phối phương.

“3921 cái.” Toàn Gia Anh nhớ lại đại khảo năm ngoái cũng không quá hài lòng, hắn có bảy loại tài liệu không nhận thức nên hoàn toàn không có đụng đến bảy loại đó.

Phòng Tu: “……” Hắn cũng chỉ phối được hơn tám trăm cái, còn không nhiều bằng số lẻ của người ta.

Phía dưới Thí Luyện Trường các luyện khí sư đã bắt đầu đề bút viết chữ, Diệp Tố tự nhiên cũng bắt đầu viết xuống các phối phương phối hợp luyện chế.

Sơn Giáp Lân, Ô Hàn Nha cùng với Huyền Thiết thì có thể phối hợp để luyện chế Tam Tiêm Chùy…

Diệp Tố viết rất nhanh, cơ hồ không cần dừng lại tự hỏi, trong đầu nàng liền liên tục nhảy ra các phối phương để phối hợp các loại tài liệu. Ba người Minh Lưu Sa bên cạnh nàng cũng tương đối thuận lợi.

Bất quá chỉ mới qua hai, ba canh giờ, Diệp Tố bỗng nhiên ngừng bút, nàng nhìn một vòng về bốn phía, lại nhìn mặt trời trên đỉnh đài, hiển nhiên không có tâm tư tiếp tục viết tiếp.

“Nàng đang làm gì?” Trương trưởng lão sáng sớm tới đây liền chú ý tới luyện khí sư đã luyện ra Vụ Sát Hoa, thấy Diệp Tố nhìn đông nhìn tây thì nhịn không được hỏi, “Đây là bí bài không viết được nữa sao?”

Vốn dĩ ngày thi đấu đầu tiên không cần quá nhiều trưởng lão xuất hiện đến vậy, nhưng do bọn họ thật sự tò mò về các luyện khí sư ở bốn vị trí đầu nên không hẹn mà cùng đến đây.

Trương trưởng lão tính tình nóng nảy, thấy Diệp Tố mãi không tiếp tục động bút nên hỏi to ra tiếng: “Này luyện khí sư kia, ngươi bị làm sao thế?”

“Trương trưởng lão.” Dung Sơ Thu không tán đồng mà nhắc nhở, “Bọn họ vẫn còn đang tỷ thí.”

Diệp Tố dưới đài vẫn còn đang thất thần, căn bản không nghe thấy ông hỏi mình.

“Này tiểu cô nương luyện chế Vụ Sát Hoa, sao ngươi lại ngừng bút?” Trưởng trưởng lão mặc kệ, nhiều luyện khí sư phía dưới cũng đã không viết ra được gì nữa, ông hỏi vài câu thì có làm sao, vì thế lại lần nữa lớn tiếng hỏi:” Ngươi đã viết không ra nữa rồi sao?”

Minh Lưu Sa đều nghe thấy được, cậu hướng Diệp Tố ho khan vài tiếng, ngoắc ngoắc đầu ý chỉ trên đài.

Diệp Tố hơi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện mọi người trên đài đều đang nhìn mình, nàng đẩy cái bàn ra, tay đặt trên đầu gối, đả tọa ngay tại chỗ: “Xin lỗi, ta đột phá một chút.” Nàng đã áp không được nữa.

Các trưởng lão trên đài”……” Giỡn cái gì vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Trưởng lão: ……hiện tại người trẻ tuổi đột phá cảnh giới đều tùy tiện như vậy sao?

Đọc truyện chữ Full