DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 144: Cấm trận

Mọi người từ trong tháp ra tới hoặc nhiều hoặc ít đều có thu hoạch, Dịch Huyền ở tầng bảy không ngừng nghỉ đối chiến với yêu thú lục, thất giai, hơi thở trên người càng thêm lạnh thấu xương, nếu cho hắn thêm hai tháng giới gian thì ra tới nhất định sẽ càng mạnh hơn hiện tại.

Cốc Lương Thiên lại khôi phục bộ dáng trách trời thương dân, trong lòng bình tĩnh trước nay chưa từng có.

Ngay cả Lục Trầm Hàn đều lật xe, hắn cũng không có gì đáng phải u uất.

Tất nhiên mọi người ở đây không bao gồm Ninh Thiển Dao, nàng ta chẳng rèn luyện được gì, đồ vật lấy ra khỏi tháp cũng chỉ là một kiện pháp bảo, thậm chí còn không lợi hại bằng những pháp bảo trong tay nàng ta.

Trong lòng Ninh Thiển Dao bực bội bất an, nàng ta sợ hãi Diệp Tố và Du Phục Thời ra tới, nếu bọn họ không ra được thì tốt biết bao.

Chuyện Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan khiến người kích động nhất không ai khác ngoài tông chủ Đan Tông, cho đến bây giờ ông vẫn không cách nào bình tĩnh lại được, lẩm bẩm nói: “Sao lại ăn luôn vậy?”

Ông còn muốn được thấy bộ dáng của Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, có lẽ còn có thể phân biệt được một vài thành phần trong đó.

Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ hỏi Dịch Huyền: “Trọng Minh đao hóa linh ư?”

Trong lòng Ninh Thiển Dao nhảy dựng, nàng ta gục đầu xuống, ánh mắt hoảng loạn.

Dịch Huyền gật đầu, tay giơ lên đao, Trọng Minh liền từ bên trong bay ra, lễ phép gật đầu với mọi người, dù cho đối mặt với các đại tông chủ cũng không hề sợ hãi.

“Ta vẫn luôn cho rằng Trọng Minh đao không thể hóa linh.” Phong Trần đạo nhân nhìn về phía thanh đao trong tay Dịch Huyền, “Trong quá khứ ai cũng đều nói Trọng Minh đao có khiếm khuyết, tuy có linh ý thức nhưng lại vô pháp hóa linh.”

“Có thể hóa linh.” Dịch Huyền chỉ nói một câu như vậy.

Lúc ấy Mai Cừu Nhân ở tầng thứ tư, Cốc Lương Thiên ở tầng thứ sáu, không biết chuyện gì đã xảy ra, những người còn lại đều không phải người lắm miệng nên cũng không ai nói thêm gì.

“Bên trong tháp có duyên kỳ ngộ gì đã khiến Trọng Minh đao hóa linh sao?” Phong Trần đạo nhân tiếp tục hỏi.

“Vâng.” Dịch Huyền cũng chỉ đáp một câu rồi thôi.

Chuyện Du Phục Thời và Ninh Thiển Dao chờ sau khi Diệp Tố ra tới sẽ xử lý, Dịch Huyền không muốn nói trước cho bất cứ ai.

Phong Trần đạo nhân khựng lại một chút, cuối cùng không tiếp tục hỏi nữa.

……

Tầng thứ tám, Khấp Huyết kiếm vẫn còn đang đuổi theo lôi khắp nơi.

Du Phục Thời nằm trên đùi Diệp Tố ngủ mấy ngày, rốt cuộc có chút nhàm chán ngồi dậy, hắn ngồi ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Diệp Tố xuất thần.

Sắc mặt của Diệp Tố cũng không tốt lắm, đầu đầy mồ hôi, sau lưng cũng ướt một mảnh, những đạo lôi đó từng đạo một chuẩn xác bổ xuống người nàng, đánh vào trong cơ thể.

Có đôi khi thần thức của Diệp Tố không chịu khống chế mà tràn ra, nhưng không bao lâu sau lại bị thu trở về.

Du Phục Thời lại nằm xuống chân nàng, ngẫu nhiên vươn đầu ngón tay chạm vào những đạo thần thức vụn vặt, hắn ngửa đầu nhìn Diệp Tố hồi lâu, có chút tham luyến độ ấm trên người nàng.

Hắn nghĩ nghĩ một lát, đoạn cởi ra Vụ Sát Hoa đang đeo trên cổ tay, thật cẩn thận mang lên tay Diệp Tố, sau đó lại hóa ra bản thể, quấn vài vòng trên tay nàng.

Tiểu hắc xà lười biếng quấn trên cổ tay đại sư tỷ, đuôi nhỏ còn khẽ nhếch lên, đầu cọ cọ lên mu bàn tay nàng vài cái sau đó liền dựa vào đó không nhúc nhích nữa.

Giờ phút này Diệp Tố đang dùng thần thức dẫn lôi, để chúng nó tạc lớn diện tích thức hải ra.

Số lôi này chuyên môn đánh vào thần thức của nàng, nơi nào có nhiều thần thức liền nhào xuống đó, thần thức bị thương so với thân thể càng nghiêm trọng hơn, mỗi một phần đau đớn đều thấm đến trong cốt tủy, gân mạch.

Diệp Tố từ trước đến nay không phải là một người sẽ lãng phí, những thần thức kim lôi này tới cũng tới rồi, không thể cứ thế tới không, phải lưu lại thứ gì đó mới được.

Nàng liền dẫn dắt thần thức đang quay cuồng trong thức hải khẽ tràn ra biên, khiến những tia lôi đó thay phiên tạc rộng diện tích của thức hải trong linh phủ.

Việc này không hề khó mà chỉ là phải ở trong cực hạn đau đớn thao tác thức hải một cách chính xác, chịu đựng đau khổ khi thần thức và linh phủ song song bị sét đánh mà thôi.

Trong linh phủ, thần thức Diệp Tố hóa thành Diệp Tố mini dẫn đường cho kim quang lôi đánh xuống, bỗng nhiên Diệp Tố mini như có cảm giác, cúi đầu nhìn cổ tay phải của mình.

Cảm giác quen thuộc này……

Tiểu sư đệ hóa bản thể?

Trong lòng Diệp Tố có chút đáng tiếc không thể tận mắt thấy tiểu sư đệ hóa bản thể, nàng vẫn còn phải tiếp tục dùng những kim lôi này để rèn luyện thức hải.

Khó có được cơ hội đến được nơi có thể rèn luyện thần thức, việc này đối với người có trời sinh thức hải như nàng quả thật là một sân huấn luyện tuyệt hảo.

……

Ở tầng thứ bảy, Lục Trầm Hàn làm mọi cách vẫn không thể đi lên hết cầu thang để lên tầng thứ tám, hắn ghé vào chỗ ngoặc của cầu thang, ngồi đó không thể nhúc nhích.

Hai người kia dễ như trở bàn tay bước lên tầng thứ tám, chuyện này khiến Lục Trầm Hàn không cách nào chấp nhận được, hắn vốn nên là đệ nhất nhân, giành được đệ nhất ở tông môn đại bỉ, leo tháp cũng nên là đệ nhất.

Hiện giờ cái gì cũng đều không có.

“Trầm Hàn.” Thất Tuyệt hiện ra từ kiếm, nắm tay hắn, “Chúng ta đi xuống.”

Lục Trầm Hàn dùng chút sức lực còn sót lại hất tay nàng ta ra, đôi mắt đầy tơ máu nhìn Thất Tuyệt: “Ngươi cũng đánh không lại Khấp Huyết kiếm?”

“……Hắn là tà linh.” Thất Tuyệt nhìn thanh niên đối diện có gương mặt quen thuộc nói, “Trầm Hàn, ngươi muốn đi lên trước tiên cần phải đi xuống.”

Lục Trầm Hàn nhìn chằm chằm Thất Tuyệt, nghẹn ngào hỏi: “Có ý gì?”

“Tầng thứ bảy có giấu một cái trận pháp.” Thật Tuyệt dùng một giọng khí âm thật nhẹ nói, “Là……cấm trận mà thật lâu trước kia phụ thân ngươi và Thánh Nữ Vạn Phật Tông đã cùng nhau thiết hạ.”

Cấm trận dùng máu của Thánh Nữ Vạn Phật Tông, trong người Lục Trầm Hàn có một nửa là huyết mạch của nàng ta, hẳn là có thể mở ra trận pháp.

Lục Trầm Hàn tức khắc dùng Thất Tuyệt kiếm chống xuống sàn đỡ bản thân đứng dậy: “Ngươi biết nó ở đâu sao?”

Thất Tuyệt gật đầu: “Năm đó ta và phụ thân ngươi đã lên được tầng thứ tám.” Thông qua cấm trận này.

Lục Trầm Hàn nhìn chằm chằm nàng ta hồi lâu, rốt cuộc đồng ý đi xuống.

Thất Tuyệt thay hắn loại trừ yêu thú xung quanh để Lục Trầm Hàn có thời gian hồi phục, hắn nhìn về phía kiếm linh chỉ đến, đó là một góc hẻo lánh của tầng thứ bảy.

Một người một kiếm mất hơn nửa tháng mới có thể từ trong đám yêu thú cao giai đi được từ chỗ cầu thang đến nơi có cấm trận.,

Lục Trầm Hàn nghe theo lời Thất Tuyệt, dùng kiếm cắt một đường qua lòng bàn tay, nhỏ máu xuống mặt đất.

Trong nháy mắt máu rơi xuống, mặt đất liền ẩn hiện trận pháp, theo máu của Lục Trầm Hàn không ngừng rơi xuống, hoa văn cũng bắt đầu hiện rõ hơn, cho đến khi máu hoàn toàn điền đầy hoa văn trận pháp.

Thật lâu sau, Lục Trầm Hàn nhíu chặt mày: “Không có phản ứng.”

“Cần phải lấy nhiều máu hơn.” Thất Tuyệt chắc chắn nói, dù sao cũng không phải là bản thân Thánh Nữ Vạn Phật Tông mà chỉ là con trai của nàng ta, trong cơ thể còn trộn lẫn một nửa huyết mạch của Lục Quyết.

Lục Trầm Hàn nắm chặt bàn tay lại, khiến cho máu chảy càng mau hơn, rốt cuộc cấm trận đại lóe hồng quang, ánh hồng quang không ngừng kéo dài, cho đến tận cầu thang.

“Hiện tại đi theo đường sáng đi lên cầu thang.” Thất Tuyệt nói, “Uy áp sẽ biến mất.”

Lục Trầm Hàn ngửa đầu, gương mặt âm u đã lâu rốt cuộc cũng vén bớt mây mù, hắn huy kiếm trảm yêu thú đang xông tới, chạy thẳng đến cầu thang.

Khi đến trước cầu thang hắn thoáng còn do dự, sau đó liền nhanh chóng chạy lên, quả thực không còn cảm nhận bất kỳ uy áp gì nữa, không ngờ trong Luân Chuyển Tháp lại có cất giấu cấm trận.

“Phụ thân và mẫu thân ta……hai người họ làm sau giấu được những người khác?” Lục Trầm Hàn hỏi Thất Tuyệt.

“Năm đó lên tới tầng thứ bảy chỉ có hai người bọn họ.” Thất Tuyệt nhớ lại nói, “Cuối cùng hai người lên tầng thứ tám.”

Lục Trầm Hàn cuối đầu nhìn đường sáng của cấm trận dưới chân, mẫu thân hắn thế mà lại có thể trấn áp được uy áp của Luân Chuyển Tháp.

……

Du Phục Thời phát hiện ra dị động đầu tiên, hắn buông cổ tay Diệp Tố, trong nháy mắt khôi phục lại hình người, lúc này chỉ có một tầng y phục đen đang treo lỏng lẻo trên người hắn, hắn cúi người nhặt quần áo trên đất mặc vào.

Khi Lục Trầm Hàn lên tới thì Du Phục Thời cũng vừa thắt xong đai lưng.

“Đây là tầng thứ tám.” Lục Trầm Hàn nhìn kim sắc lôi hải, híp mắt nói.

Khấp Huyết kiếm đã về tới trên tay Du Phục Thời, Khấp Huyết cũng từ thân kiếm chạy ra, không biết vì sao khi hắn nhìn thấy Lục Trầm Hàn thì nước miếng đều sắp chảy xuống.

Du Phục Thời nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn lướt qua Khấp Huyết, tên kiếm linh nào đó tức khắc cúi đầu quẹt miệng, an phận thủ thường đứng bên cạnh.

“Như thế nào?” Lục Trầm Hàn được cha mẹ lót đường khiến cho lòng tự tin nhất thời vút cao, hắn nhìn về phía Du Phục Thời, hai mắt lạnh băng, “Không ngờ rằng ta còn có thể lại đi lên à?”

Du Phục Thời đối với loại lời nói này cũng không có cảm giác gì, chỉ đứng che trước Diệp Tố, tay nắm Khấp Huyết kiếm.

“Ta nghe nói ngươi chỉ mới gia nhập Thiên Cơ Môn gần đây.” Lục Trầm Hàn nói với Du Phục Thời, “Sao không đầu nhập vào Côn Luân? Linh khí, linh thạch có thể hưởng dụng bất tận.”

Thấy Du Phục Thời không đáp lời, Lục Trầm Hàn một lần nữa lên tiếng: “Ngươi liên thủ với ta trảm nàng ta, sau khi ra khỏi tháp ta sẽ đề cử với đạo nhân để ngươi gia nhập Côn Luân.”

Lục Trầm Hàn muốn gi3t chết Diệp Tố ở chỗ này, mặc dù người đá hắn xuống là Du Phục Thời.

Hắn cảm nhận được một mối uy hiếp mạnh mẽ từ trên người Diệp Tố, Du Phục Thời lại có tà kiếm tương trợ, hắn chỉ có thể lựa chọn hợp tác.

“Ngươi nói liên thủ là liên thủ sao?” Khấp Huyết không nhịn được nói, “Một Hóa Thần kỳ nho nhỏ mà gan thì không nhỏ chút nào hen.”

Lục Trầm Hàn nghe Khấp Huyết kiếm linh nói thì đầu tiên là nhíu mày, sau đó hắn nhìn Du Phục Thời nói: “Một tên kiếm linh lại dám mưu toan cưỡi lên đầu ngươi, ngươi nên quản giáo hắn cho tốt thì hơn.”

Khấp Huyết nhìn thấy tên đần này châm ngòi quan hệ của hắn với chủ nhân, tức khắn liền bạo hỏa: “Ta còn muốn cưỡi trên đầu kiếm linh của ngươi đó, có bản lĩnh thì tới quản giáo ta xem.”

Nói xong hắn liền xông tới chỗ Thất Tuyệt kiếm linh, hiển nhiên lại muốn đập đối phương ra bã.

Ánh mắt Lục Trầm Hàn lạnh xuống, muốn động thủ với Khấp Huyết.

Lúc này Du Phục Thời cúi đầu chậm rãi rút thân Khấp Huyết kiếm ra từ vỏ cổ bạc.

Khi Khấp Huyết kiếm bị rút ra, hồng quang chói lọi bao trùm lấy tầng thứ tám, nó thế nhưng áp chế luôn cả kim quang của lôi điện, hơi thả tà ma lan tràn khắp nơi.

Lục Trầm Hàn theo bản năng lui một bước, hắn không xa lạ gì với uy lực của Khấp Huyết kiếm, thanh kiếm này quá mức tà môn.

Du Phục Thời rũ mắt giấu đi mạt màu tím thoáng hiện, khi hắn giương mắt thì liền chợt xuất hiện ở trước mặt Lục Trầm Hàn, vung kiếm chém xuống.

Sống lưng Lục Trầm Hàn phát lạnh, vội vàng thối lui xuống bên cạnh, huy Thất Tuyệt kiếm chống đỡ.

Bên này Thất Tuyệt kiếm linh thân ốc còn không mang nổi mình ốc, vì từ một khắc Khấp Huyết kiếm bị rút ra khỏi vỏ thì trên người Khấp Huyết tựa hồ mất đi một tầng giam cầm, lực lượng của hắn đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Là một kiếm linh nhưng Khấp Huyết cũng không phân biệt giới tính, không giống với Thất Tuyệt.

Hắn nói muốn cưỡi trên đầu kiếm linh của Lục Trầm Hàn là thật sự muốn cưỡi trên đầu nàng ta.

Kiếm ý của Thất Tuyệt rất mạnh nhưng kiếm ý của Khấp Huyết cũng chẳng yếu, thậm chí còn mang theo sát khí tận trời của một thanh kiếm chém giết ra tới từ biển máu.

Căn bản không tới mấy chiêu Khấp Huyết liền bắt được cổ của Thất Tuyệt, quăng nàng ta xuống đất, sau đó trực tiếp ịn mông ngồi xuống đầu nàng ta.

Thất Tuyệt từ khi xuất thế tới nay luôn chịu mọi người tôn trọng chú mục, ai cũng đều nói nàng ta là thần binh, mỗi một đời chủ nhân đều là người mạnh nhất đương thời, vinh quang lại huy hoàng. Chủ nhân đời trước càng là người mạnh nhất trong các đời, còn giúp nàng ta hóa thành kiếm linh.

Những ngày đó chủ nhân dạy nàng ta làm sao để sinh hoạt, khiến cách nhìn của nàng ta với thế gian này xảy ra biến hóa thật lớn.

Chưa từng có một khắc nào nàng ta chịu nhục nhã như thế này, mà còn là lần thứ hai.

“Kiếm linh của ngươi bị ta cưỡi trên đầu rồi này.” Hồng y nam nhân kiêu ngạo hô lên với Lục Trầm Hàn.

Lục Trầm Hàn thậm chí không có thời gian và tinh lực để liếc mắt nhìn Khấp Huyết một cái, chiêu chiêu của Du Phục Thời ép sát, so với lúc thi đấu ở tông môn đại bỉ còn mạnh hơn, giống như có thể đoán trước được mỗi chiêu thức của hắn vậy, Lục Trầm Hàn căn bản không có đường thắng.

Khấp Huyết đợi mãi không thấy Lục Trầm Hàn hó hé gì, buồn chán đứng dậy nắm đầu Thất Tuyệt gõ xuống đất: “Đầu của ngươi hỏng rồi, ta giúp ngươi trị.”

Cả đời kiếm của Thất Tuyệt sắp hỏng mất, nàng ta cuối cùng trực tiếp hóa thành linh thể trở về trong kiếm.

Khấp Huyết khoa trương thở dài một hơi, đôi mắt xoay vài vòng, bỗng nhiên đi đến gần một bên tường của tháp, rõ ràng là tường vây kín mít, vậy mà không biết hắn làm cái gì, đột nhiên mở ra một cái cửa sổ: “Chủ nhân! Ném hắn văng ra đi!”

Tầm mắt Du Phục Thời vừa chuyển liền thuấn di đến trước mặt Lục Trầm Hàn, tung ra một chiêu kiếm hoa, ngăn cản Thất Tuyệt kiếm, đồng thời xoay người vươn một chân, đá Lục Trầm Hàn ra Luân Chuyển Tháp.

Mọi người ở bên ngoài tháp đột nhiên phát hiện tầng thứ tám mở ra một cái cửa sổ: “……”

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người: Cái gì dẫy!

Khấp Huyết: Không phải chỉ một mình kiếm linh ngươi biết thông đạo bí mật ( tự hào.jpg)

Đọc truyện chữ Full