DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Cần Loạn Ăn Vạ
Chương 198: Tiến giai lần thứ hai

Thiên Cơ Môn thiếu gì chứ không thiếu thiên tài, luyện khí sư lợi hại đếm không xuể, theo lý mà nói đệ tử có trình độ luyện khí không tệ như Diệp Tố có rất nhiều, không đáng ngạc nhiên cái gì, nhưng xác suất thất bại của Diệp Tố thật sự thấp đến bi3n thái.

Luyện ra một kiện pháp khí thì có thể nói là do vận khí, nhưng liên tiếp luyện chế thành công thì tuyệt đối không thể chỉ nhờ may mắn, những ngọc bài nhiệm vụ được đánh giá là dễ dàng thất thủ nhất trong Nhiệm Vụ Đường không ngừng bị gỡ xuống.

Điều này cho thấy những nhiệm vụ đó hoặc là bị hủy hoặc là đã hoàn thành.

Nhưng gần đây đệ tử nào đã tới Nhiệm Vụ Đường đều biết những nhiệm vụ đó đều đã bị Diệp Tố tiếp nhận.

“Chỉ có một ít tài liệu như vậy, cũng có thể luyện chế thành công?

“Tới hôm nay chỉ mới qua nửa tháng mà Diệp Tố đã làm ra tới bốn kiện pháp khí, làm sao nàng ta làm được như vậy? Xác suất thất bại thấp thật sự!”

“Gọi đại sư tỷ.” Quản sự ngồi ở cách đó không xa gõ gõ mặt bàn, “Cẩn thận tí nữa Minh Lưu Sa tới đây nghe thấy thì các ngươi lại ăn mắng.”

Các đệ tử đang đứng vây quanh mặt đường lập tức tản ra, sợ bị đại sư huynh, à không, nhị sư huynh mắng.

Nhắc đến Minh Lưu Sa, lúc này hắn vẫn còn đang ở trong viện, ngồi ở trong sân uống trà với Hạ Nhĩ và Tây Ngọc, vừa nhâm nhi tách trà vừa lặng lẽ nhìn sang gian phòng đầu tiên.

“Đại sư tỷ đã ra ngoài từ sáng sớm, không có ở trong phòng.” Tây Ngọc liếc Minh Lưu Sa một cái, “Không cần lén lút nhìn trộm như vậy đâu.”

Minh Lưu Sa khụ một tiếng, ngồi thẳng dậy: “Ta chỉ định hỏi tỷ ấy có muốn cùng uống trà hay không mà thôi.”

“Đại sư tỷ ngoại trừ tu luyện thì lại luyện khí, nghe nói còn dạy tiểu sư đệ mới tới học chữ.” Hạ Nhĩ nhỏ giọng nói, “Mà gần đây các trưởng lão đang rất không vui đấy.”

Từ trên xuống dưới cả Thiên Cơ Môn này, tin tức của Hạ Nhĩ là nhanh nhạy nhất, Minh Lưu Sa quay đầu kinh ngạc hỏi: “Vì sao các trưởng lão lại không vui?”

“Nói là chúng ta quá lãng phí tài liệu.” Hạ Nhĩ bấm mở kênh tin tức nội bộ của Thiên Cơ Môn trong truyền tin ngọc điệp, “Hai người xem tin này đi.”

Là một tin tức nặc danh, tuyên bố có vài loại tài liệu và muốn đổi một số tài liệu khác.

Tây Ngọc trợn mắt nhìn những tài liệu đó: “Đây là tin tức do vị trưởng lão nào đăng lên vậy? Đều là tài liệu hi hữu.”

“Không phải.” Minh Lưu Sa xem như cũng phục rồi, “Là đại sư tỷ.”

Phàm là người để ý các nhiệm vụ ở Nhiệm Vụ Đường đều biết những tài liệu này vừa vặn đều là những tài liệu được cung cấp trong những nhiệm vụ mà Diệp Tố đã nhận, những nhiệm vụ này bởi vì tài liệu quá quý hiếm, nhiều nhất chỉ có hai phần nên mãi không có ai dám nhận, sợ làm không xong còn phải còng lưng tìm tài liệu bù vào.

Kết quả nàng không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà thậm chí còn dư tài liệu! Nhìn xem tin tức này, phần tài liệu thứ hai không hề được đụng tới, vẫn còn nguyên vẹn!

Đổi phần tài liệu hi hữu còn nguyên thế này thì cũng chỉ có các trưởng lão mới có thể đổi nổi, khó trách bọn họ lại phát hỏa.

Thiên Cơ Môn vẫn luôn tự xưng là siêu cấp luyện khí tông môn, thiên tài đệ tử xuất hiện lớp lớp, ở tu chân giới mặt nào cũng là đệ nhất, kết quả một người từ đâu tìm đến, còn bi3n thái hơn đệ tử của họ, các trưởng lão tất nhiên là rất không vui.

Tuy rằng người bi3n thái này đã trở thành đại đệ tử Thiên Cơ Môn, còn tặng không Thiên Cơ Lệnh trở về.

Khi đêm xuống, trưởng lão các phong đều bắt đầu ân cần dạy dỗ các đệ tử của mình, mục tiêu là khống chế số lần luyện chế thất bại trong vòng ba lần mà thôi, luyện khí sư không lãng phí tài liệu mới là luyện khí sư tốt!

Vì thế đại sư tỷ vô tình đã tạo nên một làn sóng cạnh tranh ai thất bại ít hơn cực kỳ khốc liệt.

Diệp Tố tất nhiên hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nàng một lòng chỉ muốn tu luyện tiến giai, không ngừng luyện khí là vì tôi luyện đạo tâm đồng thời kiếm thêm chút linh thạch mua đồ cho tiểu sư đệ.

Dạy Du Phục Thời học chữ là những lúc thả lỏng duy nhất của nàng, có thể tạm quên tất cả áp lực.

Tuy nhiên sáng hôm nay nàng không đi thẳng đến học đường mà ghé qua phía sau Tàng Thư Các trước.

Lần trước sau khi luyện hỏng hai lần, nàng đã rút ra kinh nghiệm xương máu, nghiêm khắc yêu cầu bản thân không thể phạm lại sai lầm, sau đó dần dần thích ứng, khôi phục lại thói quen luyện chế thành công ngay trong một lần. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, nàng nhìn những tài liệu tiết kiệm được suy nghĩ một hồi, quyết định đăng tin trên kênh chung của Thiên Cơ Môn, muốn đổi tài liệu khác, làm một kiện pháp khí.

Ngày hôm qua sau khi đăng tin không bao lâu đã có người nhận đổi với nàng, nói trong tay có những thứ mà nàng cần, hai người hẹn gặp ở sau Tàng Thư Các để trao đổi.

Nàng đến nơi từ sớm, đứng chờ đối phương, lúc này Tàng Thư Các lớn hơn vạn năm sau rất nhiều, thư tịch nhiều như vô tận, Diệp Tố nhân thời gian chờ đi lướt qua vài kệ sách, thậm chí còn bắt gặp một quyển “Bí quyết thành Thần”.

Tuy rằng nhìn không đáng tin lắm nhưng Diệp Tố vẫn lật ra xem thử, kết quả thật sự là không đáng tin chút nào, cả quyển chỉ nói về những địa điểm ăn uống chơi bời.

Phi thăng thành thần thì không thể nhưng vui chơi hưởng thụ nhất định sẽ tinh thông.

Có điều cũng không phải không có chút tác dụng nào, có thể dùng để dỗ tiểu sư đệ, Du Phục Thời lúc này quá dễ lừa, cái gì cũng không biết.

Diệp Tố đứng dưới gốc đại thụ phía sau Tàng Thư Các, suy nghĩ rất nhiều chuyện, lúc này có người đi tới, nàng quay đầu lại nhìn, phát hiện thế mà lại là Hình trưởng lão.

“Hình trưởng lão.” Diệp Tố lên tiếng chào hỏi, còn chưa nhận ra ông đến là để tìm mình.

“Ta tới để đổi tài liệu.” Hình trưởng lão mở miệng nói thẳng.

Diệp Tố sửng sốt, rốt cuộc mới phản ứng lại, vội vàng lấy tài liệu ra.

Hình trưởng lão nhận lấy, đánh giá hồi lâu, hừ một tiếng không rõ ý vị: “Thật đúng là dư lại một phần hoàn chỉnh.”

Diệp Tố không rõ ý của ông như thế nào, bèn hỏi lại xác nhận: “Hình trưởng lão, ngài muốn đổi tài liệu đúng không?”

“Đổi, tất nhiên sẽ không quỵt của con.” Hình trưởng lão ngẩng đầu nhìn nàng, “Hai nhiệm vụ đầu còn dùng hư tài liệu mà các nhiệm vụ sau lại có thể thành công chỉ trong một lần, con làm sao để nâng xác suất thành công lên cao đến như vậy?” Còn chỉ trong một thời gian rất ngắn.

Nếu các trưởng lão Thiên Cơ Môn nhận luyện chế những nhiệm vụ đó, cũng có thể có xác suất thành công là trăm phần trăm, nhưng đó là bởi vì kinh nghiệm của họ dày dặn, đã từng luyện chế qua không ít pháp khí cùng loại, lại thêm cảnh giới cao, cho nên sẽ không có vấn đề gì, nhưng hiện tại các trưởng lão chỉ tập trung nghiên cứu luyện chế Thần Khí mà thôi.

“Tài liệu quá trân quý, luyện hỏng rồi thì rất đáng tiếc.” Diệp Tố nghiêm túc nói, hai nhiệm vụ đầu nàng đều mắc sai lầm, nhìn tài liệu bị hư hại mà lòng nàng đau như dao cắt.

Đối với các luyện khí sư ở Thiên Cơ Môn hiện tại, luyện hư tài liệu thì luyện hư thôi, lấy một phần khác làm lại, nhưng với Diệp Tố từng nghèo túng đã lâu mà nói, nàng đã quen xem mỗi một phần tài liệu trở thành một cơ hội cuối cùng, trong đầu lúc nào cũng nghiêm túc tập trung trong mỗi lần luyện.

Hình trưởng lão: “……” Chỉ bởi vì như thế?

Hình trưởng lão cao lãnh, nghiêm nghị, trong lòng có cảm xúc gì cũng sẽ không biểu hiện ra, ông lạnh nhạt lấy ra ba loại tài liệu từ túi Càn Khôn ném cho Diệp Tố: “Cánh Sa cực phẩm, Băng Tơ còn có một chút Điểm Kim Dịch, con vậy mà hiểu biết không ít thứ tốt đấy.”

Diệp Tố chụp lấy ba cái hộp, vừa mở ra liền có thể ngửi được hương vị độc đáo của tài liệu, nàng có chút si mê nhìn chằm chằm, tài liệu trong ba hộp đều có phẩm chất đỉnh cấp, đặc biết là Điểm Kim Dịch, dù cho ở hiện tại cũng cực kỳ hiếm thấy.

Hình trưởng lão nhìn biểu tình trên mặt nàng, nghĩ thầm thật ra là một hạt giống tốt trầm mê luyện khí.

“Đổi ba loại tài liệu này, con định luyện chế cái gì?” Ông hỏi, “Ba loại này đều là tài liệu chúng ta dùng để luyện Thần Khí.”

Đạo tu luyện của luyện khí sư chính là (vũ) khí đạo, biện pháp tiến giai nhanh nhất vẫn là luyện khí, nếu có thể luyện ra Thần Khí thì cách bước thành Thần đã không còn xa, người nào lợi hại hơn một chút thậm chí có thể luyện chế ra Thần Khí nghịch thiên, phi thăng ngay tại chỗ.

Giống như tiền chưởng môn của Thiên Cơ Môn, chính là sư phụ của Trương Phong Phong, pháp khí vừa ra liền đột nhiên phi thăng ngay lập tức.

“Luyện một cái vòng tay.” Diệp Tố thu ba hộp vào túi Càn Khôn, cười nói.

Tiểu sư đệ ở sau Thần Vẫn kỳ có Vụ Sát Hoa, tiểu sư đệ ở đây cũng phải có mới được, trước kia nàng không chắc nhất định có thể luyện chế ra được một cái thứ hai y đúc hay không, nhưng hiện tại nàng đã là Đại Thừa kỳ, còn có tài liệu tốt hơn, qua một thời gian nữa sẽ tiến giai nên hiện tại nàng muốn tranh thủ luyện một lần.

Xem ra đã có ý tưởng luyện chế vũ khí nào đó, Hình trưởng lão không hỏi sâu thêm mà ngược lại hỏi về Du Phục Thời: “Hắn học chữ thế nào rồi?”

“……Đã biết được một ít chữ.” Diệp Tố hơi ngập ngừng, nàng nhớ là tiểu sư đệ có vẻ không biết luyện khí.

“Nếu con thật sự không rảnh thì có thể để người khác dạy.” Hình trưởng lão du di nói, “Hạ Nhĩ cả ngày không có việc gì làm, để nó dạy cũng được.”

“Không cần đâu ạ.” Diệp Tố cự tuyệt, “Hình trưởng lão, để con dạy là được.”

Hai người lại nói thêm vài câu sau đó Hình trưởng lão liền rời đi, Diệp Tố đứng tại chỗ nhìn truyền tin ngọc điệp, Du Phục Thời đã gửi một tin tới.

“Diệp Tố, chừng nào ngươi mới sang đây? Ta đã tới học đường rồi……” Ở đối diện truyền ra tiếng lật sách, sau đó giọng Du Phục Thời lại vang lên, có chút dương dương tự đắc nói, “Lần này ta viết xong hết chữ rồi, còn viết nhiều hơn vài tờ nữa đó.”

“Đợi một chút, ta sẽ tới ngay.” Diệp Tố ấn xuống truyền tin ngọc điệp, gửi lại một tin nhắn, sau đó bước nhanh ra khỏi Tàng Thư Các, chạy về phía học đường.

Chờ tới khi nàng đến nơi, Du Phục Thời quả nhiên đang nằm dài tựa cằm trên bàn, buồn chán tự chơi với đuôi tóc dài của mình, nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt lên, chạm ngay với ánh mắt Diệp Tố, hắn tức khắc ngồi thẳng dậy, có chút tranh công mà đưa một chồng giấy to đến trước mặt nàng.

Hai mắt Du Phục Thời như tỏa sáng lấp lánh: “Ta mỗi ngày đều viết chữ, buổi sáng hôm nay cũng có viết!”

Diệp Tố ngồi xuống bên cạnh hắn lật xem từng tờ một, chữ của Du Phục Thời lúc này thậm chí còn không thể gọi là chữ, không hề theo một quy tắc, quy luật nào mà chỉ là các nét lung tung ngoéo vào với nhau, chấm mực rơi vụn khắp nơi trên mặt giấy, nàng đếm qua, đúng như lời hắn nói, đã chép đủ hết chữ bao gồm số phải viết phạt, còn hơn hai mươi tờ nhiều ra thì vài tờ đầu ngập tràn ba chữ “Du Phục Thời”, số còn lại thì viết kín với hai chữ “Diệp Tố”.

Diệp Tố rũ mắt, đầu ngón tay chạm chạm vào tờ giấy cuối cùng, trong buổi học chữ lần trước, nàng đã dạy hắn viết tên của bản thân như thế nào, Du Phục Thời nhìn một hồi, lại hỏi tên nàng.

Nàng liền tùy ý viết xuống hai chữ “Diệp Tố”.

“Sao lại viết nhiều như vậy?” Diệp Tố rút ra tờ giấy viết đầy tên nàng, đặt ở trước mặt chính mình, sau đó nghiêng đầu hỏi hắn.

Du Phục Thời nào có nghĩ nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên hắn biết tên của mình viết như thế nào, vui vẻ nên viết nhiều hơn, “Tên của ngươi ít hơn ta một chữ, dễ viết!”

Hắn rút ra từ bên hông một khối ngọc bài, đúng là khối ngọc bài không tên hắn được phát khi nhập môn hôm trước: “Ngươi có thể viết tên ta lên đây được không?”

Du Phục Thời cảm thấy chữ của Diệp Tố đẹp hơn của mình!

Diệp Tố đưa tay ra nhận lấy ngọc bài, nhưng không lập tức dùng linh lực khắc ba chữ Du Phục Thời mà lại giữ chặt bàn tay hắn, nhìn tới nhìn lui hỏi: “Sao mực nước lại dính đầy cả tay thế này?”

Du Phục Thời chột dạ không trả lời, trong lúc viết hắn hay ngủ gục, lại còn có lần mang theo nghiêng mực lên cả giường, nghiêng mực bị nghiêng, đổ mực tung tóe hết cả vào chăn màn.

Diệp Tố vừa thấy ánh mắt hắn chớp chớp không ngừng liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, nàng thở dài trong lòng, tiểu sư đệ nào đó chỉ thích sạch sẽ cùng với tiểu sư đệ hiện tại thật là khác xa.

“Tên đợi một lát nữa hẵng viết, bây giờ ta dạy đệ thanh khiết thuật.” Diệp Tố thực hiện một pháp quyết, giúp hắn rửa sạch vết mực trên bàn tay.

Yêu cũng có thanh khiết thuật của chính mình, nhưng nhìn dáng vẻ này sợ là Du Phục Thời cũng không biết.

“Như vầy?” Du Phục Thời chỉ nhìn một lần nhưng lại học được ngay.

“Sau này nếu bị bẩn thì tự mình làm một thanh khiết thuật, sẽ biến lại sạch sẽ.” Diệp Tố nói với hắn.

Du Phục Thời lại một lần nữa triệu ra thanh khiết thuật, ném lên mặt bàn: “……sao không có phản ứng gì?”

“Do học đường đã được thiết lập trận tránh bụi, không dơ.” Diệp Tố giải thích, “Thanh khiết thuật đệ làm đúng rồi, không sai.”

Dạy xong thanh khiết thuật nàng mới cầm ngọc bài lên, bắt đầu khắc tên của Du Phục Thời, động tác chậm rãi, tỉ mỉ.

Diệp Tố khắc xong thì đưa ngọc bài lại cho hắn, sau đó nói: “Hôm nay tiếp tục học chữ khác.”

“Chúng ta khi nào mới ra ngoài uống rượu?” Du Phục Thời hỏi nàng.

“Phải chờ thêm một thời gian nữa.” Diệp Tố cầm bút viết chữ, giảng giải cho hắn.

……

Ngày tháng cứ như vậy trôi, nhoáng cái đã qua ba tháng, trong khi ngọc bài trên bức tường trong Nhiệm Vụ Đường đã bị lấy xuống hơn phân nửa thì Du Phục Thời cũng đã học được phần lớn các chữ, hiện giờ đi lại trong Thiên Cơ Môn thì hắn đều đã có thể đọc được chữ trên đa phần các biển hiệu.

Hôm nay vốn là ngày cuối cùng Du Phục Thời học chữ trong quyển từ điển cổ văn, nhưng Diệp Tố mãi vẫn không tới, hắn chờ từ buổi sáng đến giữa trưa, đã dùng truyền tin ngọc điểm gửi mấy tin nhắn nhưng nàng đều không trả lời.

Yêu Chủ nào có bị cho leo cây bao giờ, nổi giận đùng đùng, quyết định muốn lên Cửu Huyền Phong tìm Diệp Tố.

Tuy nhiên vừa mới đi tới chân núi đã bị người khác cản lại.

“Không thể đi lên Cửu Huyền Phong.” Minh Lưu Sa duỗi tay ngăn cản một đệ tử đang phăm phăm đi tới, hắn nhíu mày đánh giá quần áo của Du Phục Thời, đạo bào là của đệ tử nội môn, nhưng trước giờ hắn chưa từng gặp qua người ngày, “Ngươi là đệ tử của phong đầu nào?”

Du Phục Thời không muốn phản ứng Minh Lưu Sa, đang định ném người bay đi thì Tây Ngọc vừa lúc đuổi tới.

“Nhị sư huynh, hắn chính là đệ tử mới tới kia.” Tây Ngọc giữ chặt tay Minh Lưu Sa kéo sang một bên nói nhỏ. “Là đệ tử mà đại sư tỷ dạy học chữ ấy.”

Lúc này từ đám mây cuồn cuộn trên đỉnh Cửu Huyền Phong, lôi kiếp bắt đầu bổ xuống ầm ầm, mỗi một đạo đều khiến lòng người run sợ, Diệp Tố……lại tiến giai.

“À Du sư đệ này, đại sư tỷ hôm nay tiến giai, không kịp đến học đường dạy đệ.” Tây Ngọc đưa một phong thư cho Du Phục Thời, “Đây là đại sư tỷ nhờ ta đưa cho đệ.”

Du Phục Thời nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên phong thư mới đưa tay nhận lấy, mở ra.

【 Truyền tin ngọc điệp của ta bị vỡ lúc luyện khí hôm trước, chưa kịp đổi cái mới, hôm nay ta đột nhiên phải tiến giai, trong khoảng thời gian này đệ ở trong tông môn phải nghe lời, không được cãi lại Hình trưởng lão, đợi sau khi tiến giai xong ta sẽ mang đệ ra ngoài chơi —— Diệp Tố 】

Du Phục Thời có thể đọc hiểu gần hết các chữ trên thư, nhưng vẫn rất không vui, nàng rõ ràng đã hứa hôm nay học xong mấy chữ cuối cùng sẽ dẫn hắn ra ngoài uống rượu.

“Tiến giai phải mất bao lâu?” Du Phục Thời hỏi Tây Ngọc.

“Thời gian tiến giai của mỗi người không giống nhau, nhanh thì mấy ngày, chậm thì mấy năm cũng có.” Tây Ngọc đánh giá vị tiểu sư đệ mới tới này, diện mạo thật quá bắt mắt.

Du Phục Thời ngửa đầu nhìn lôi kiếp đánh xuống từ không trung, hai mắt không chớp, quyết định sẽ ở đây chờ Diệp Tố tiến giai xong.

Giờ phút này Diệp Tố đang ngồi đả tọa ở trong sân, mấy ngày trước nàng còn đang luyện khí, buổi tối hôm qua luyện chế thất bại, cả phòng luyện khí đều bị nổ tung, bao gồm truyền tin ngọc điệp bị nàng đặt ở gần đó.

Rõ ràng luyện khí thất bại, nhưng sáng sớm hôm nay Diệp Tố lại nghênh đón lần tiến giai thứ hai.

Thì ra do sau khi thất bại, cả đêm nàng không ngủ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại quá trình luyện khí, muốn tìm ra vấn đề, cuối cùng tìm ra được nguyên nhân dẫn đến thất bại, vì thế đã tiến vào ngộ đạo.

Thực ra sau khi ngộ đạo kết thúc nàng vốn định ra cửa tìm Du Phục Thời nhưng trên không đã bắt đầu tụ tập lôi vân, nàng chỉ đành viết vội một lá thư nhờ Tây Ngọc đưa cho Du Phục Thời.

Bản thân ở lại trong viện một lần nữa tiến giai.

Tác giả có lời muốn nói:

Minh Lưu Sa: *Sợ hãi-ing* Thiếu chút nữa đã bị ném bay!

Đọc truyện chữ Full