Thập Nhị Nương có hành động còn Chấp Đình thì không.
Hắn không chủ động tấn công nhưng đều có thể tiếp được mỗi một chiêu của Thập Nhị Nương một cách thong thả khiến người ta hoảng sợ. Kiếm chiêu của Chấp Đình giống như vũng bùn, hễ rơi vào thì khó mà thoát thân. Tình huống lúc này giống như lúc Thập Nhị Nương đấu với hai Liên Hề Vi nhưng đổi vai vế cho nhau vậy.
Thập Nhị Nương bị Chấp Đình áp chế, hoặc là, nàng bị nút thắt trong lòng mình thít chặt rồi.
Nhiều vùng trong rừng trúc bị chém nát thành những đốm sáng xanh lục rồi tan biến. Chiêu Nhạc ôm Kim Bảo thoái lui cùng với Tô Hoa Hàm và Đậu Hạnh. Cuối cùng, chỉ còn lại hai bóng người xoay vần và vô số linh quang tản ra xung quanh.
Sau trăm chiêu, trên người Thập Nhị Nương đã xuất hiện vết thương nhưng ngược lại sau khi bị thương nàng bình tĩnh hơn, dần dần phá vỡ ưu thế áp chế của Chấp Đình.
Vốn dĩ đối chiến trong huyễn trận đã khác với đối chiến bình thường, nói chi bây giờ còn là ảo ảnh. Trước giờ Thập Nhị Nương luôn là dạng người càng chiến càng hăng, nên sau khi thoát khỏi trạng thái đó, Hi Vi kiếm của nàng liên tiếp rạch mấy đường trên người Chấp Đình.
Nhìn Chấp Đình không có cảm giác gì trước mặt, Thập Nhị Nương bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười. Nàng có cảm giác phức tạp với Chấp Đình là thật nhưng người này có phải Chấp Đình thật đâu? Dựa vào đâu mà nàng phải sợ chứ? Chẳng có nghĩa lý gì cả.
Thập Nhị Nương giơ kiếm lên cao, ngân quang ngút trời xuyên qua thiên không. Nàng không nhìn Chấp Đình kia nữa, đôi mắt hướng về một nơi xa xôi, Hi Vi kiếm vung lên trong tay nàng tạo thành một quầng sáng chói mắt, ánh sáng còn rực rỡ hơn cả ánh trăng. Kiếm quang sắc bén xông thẳng lên trời cao, đâm về phía vầng trăng trên đỉnh đầu.
“Rầm…” Bầu trời bắt đầu nứt rạn, trăng soi màn đêm, rừng trúc và cả Chấp Đình vẫn đang duy trì tư thế xông lên đều vỡ tan rồi biến mất. Bóng tối tràn về đột ngột.
——
“Không hay rồi! Khốn cảnh thứ hai trên Chướng Âm Sơn bị phá nữa rồi!” Nam tử canh giữ trận pháp kinh hô. Người đứng cạnh hắn thở dài, “Quả nhiên vẫn phải mời Tắc Dung thượng nhân ra tay.” Dứt lời, hắn rút một thanh quang kiếm ra.
Thập Nhị Nương đứng trong bóng tối, không nhìn thấy những người khác đâu. Nàng phá trận rồi, đáng lẽ mọi người đều thoát ra được mới đúng chứ, nhưng mà bây giờ vẫn chỉ thấy bóng tối mà thôi.
“Không chỉ có khốn trận thứ hai mà còn mê trận đang chờ ở đây nữa. Người bố trận cũng lao tâm khổ tứ quá chứ.” Thập Nhị Nương cầm kiếm tự độc thoại một mình.
Nàng nhìn những vết thương trên cánh tay mình, chấm một ít máu rồi vẽ phù chú trên không.
“Đi!” Những phù văn màu máu kết thành cụm rồi biến thành một vòng sáng tròn bay về một hướng. Thập Nhị Nương đi theo huyết phù tìm người, phân biệt khí tức của Chiêu Nhạc và Kim Bảo bọn họ.
Đúng lý ra bọn họ cách đây không xa lắm nhưng Thập Nhị Nương đi hồi lâu mới tìm thấy mấy người Kim Bảo và Chiêu Nhạc. Tất cả hôn mê bất tỉnh xếp thành một hàng rất chỉnh tề dưới đất. Bốn người nằm đó, còn một người đứng bên cạnh họ, chắp tay sau lưng, sắc mặt lạnh lùng.
Bước chân Thập Nhị Nương khựng lại. Hôm nay là cái ngày gì thế, ngoài tam đồ đệ Tắc Tồn thì mấy đồ đệ còn lại nàng được gặp hết rồi. Mấy đồ đệ vừa gặp có người là giả, có người là ảo ảnh, nhưng nhị đồ đệ Tắc Dung trước mắt là người thật chẳng sai vào đâu được.
“Xem ra, có vẻ con đang đặc biệt chờ ta nhỉ, Tắc Dung.”
Nam nhân cao lớn đi về phía Thập Nhị Nương, sau đó quỳ xuống, thấp giọng gọi: “Sư phụ.”
Thấy hắn chưa nói gì đã quỳ xuống, Thập Nhị Nương lại thấy đau đầu. Nếu Tắc Dung một phát đi lên hùng hổ một trận thì nàng cũng dễ bề dạy dỗ đệ tử, nhưng bây giờ nàng không nỡ xuống tay cho lắm. Con người nàng có một cái tật đó là chịu mềm chứ không chịu cứng, không nỡ lòng nhìn người khác tỏ ra đáng thương, đặc biệt là các đồ đệ của mình.
Thập Nhị Nương ủ rũ, không lui không nhường, ngón tay gõ lên chuôi Hi Vi kiếm, nhìn ót nhị đồ đệ từ trên cao, “Nhiều năm không gặp, bản lĩnh của Tắc Dung càng ngày càng lớn nhỉ.”
Tắc Dung không đáp. Thập Nhị Nương cắm Hi Vi kiếm xuống đất, ngồi xuống nhìn gương mặt lạnh lùng của Tắc Dung.
“Con làm ra trận hoành tráng thế này là muốn bắt ta? Hay bắt tiểu sư muội con?”
Tắc Dung nói: “Bắt cả hai người.”
Thập Nhị Nương vừa tức vừa buồn cười trước câu trả lời thành thật của hắn, “Con trả lời cũng hợp tình hợp lý quá nhỉ?”
“Đệ tử đắc tội rồi, xin sư phụ đi với con một chuyến.” Tắc Dung tiếp tục cứng rắn nói.
Nếu câu này mà đứng dậy nói thì sẽ có khí thế hơn, còn quỳ thế này không giống đang uy hiếp người ta tí nào, như đang cầu xin thì đúng hơn. Thập Nhị Nương đứng lên, phất phất tay, Tắc Dung cũng lặng lẽ đứng dậy.
“Tin tức Vi Hành và ta sống lại là con tung ra để dụ ta tới đúng không?”
“Vâng.”
“Con hao tổn tâm trí muốn bắt ta e là Chấp Đình không biết đâu nhỉ?”
“… Đại sư huynh không biết.” Tắc Dung đáp.
“Quả nhiên.” Thập Nhị Nương thở dài. Với tính cách của Chấp Đình thì hắn sẽ không bao giờ làm ra chuyện thế này, hay nói theo cách khác, nếu Chấp Đình muốn ra tay thì có lẽ bây giờ nàng đã chẳng thể đứng đây nhàn rỗi nói chuyện rồi. “Con không sợ đại sư huynh phát hiện rồi trách phạt con à?”
Tắc Dung không đáp. Hắn chưa bao giờ nói dối sư phụ, nếu không muốn trả lời thì sẽ im lặng.
Thập Nhị Nương đổi chủ đề, “Vậy con biết ta còn sống từ khi nào?”
“Mới biết hơn hai tháng trước nhưng đã có suy đoán từ lâu.”
Hơn hai tháng trước? Vậy là chuyện sau khi nàng gặp lại Chiêu Nhạc rồi. Từ điểm này, Thập Nhị Nương biết hắn không tham gia vào chuyện phục sinh nàng cùng với Vi Hành, nhưng nàng đoán hắn cũng biết được chút ít. Thập Nhị Nương nghĩ thông vấn đề này lại thầm thở dài một hơi. Thái độ của Tắc Dung khiến nàng tiến gần hơn với suy đoán trong lòng mình.
Thập Nhị Nương không hiểu nhị đồ đệ luôn cố chấp này đang nghĩ cái gì, chuyện hắn và Chấp Đình muốn làm giống nhau, việc hắn làm nhiều nhất là phò trợ Chấp Đình, nói đúng hơn là như một thuộc hạ, nhưng tại sao lần này hắn lại đi ngược lại ý của Chấp Đình đến đây bắt nhốt nàng?
“Con bắt ta để làm gì, giết ta lần nữa hả?” Thập Nhị Nương khó hiểu hỏi.
“… Không, con chỉ muốn mời sư phụ và tiểu sư muội đến Tử Tịch trú tạm một khoảng thời gian.”
“Tử Tịch? Đó chẳng phải nơi ở tạm tốt đẹp gì đâu.” Thập Nhị Nương nhếch nhếch môi.
Tử Tịch là nơi để người ta ở à? Đó là nơi dùng để nhốt tội nhân của Doanh Châu tiên sơn mà, với lại người phạm tội bình thường cũng chưa vào được đâu, nơi đó chỉ nhốt những đệ tử phạm phải tội ác tày trời thôi, một khi đã vào thì cả đời cũng đừng mong ra khỏi. Tử Tịch cũng có rào chắn tự nhiên, trận pháp truyền lại từ cổ chí kim càng vững chắc không gì phá được. Cho dù ngày nào đó Doanh Châu tiên sơn sụp đổ, Vân Sinh Gian của sơn chủ ngã xuống thì Tử Tịch cũng chẳng hư hỏng, không ai thoát ra được từ bên trong.
Trong những năm nàng làm sơn chủ Doanh Châu tiên sơn, Tử Tịch chưa bao giờ mở ra.
“Sư phụ, chỉ cần người ở trong đó hai năm, hai năm sau đệ tử tùy người xử trí, là giết hay chém đệ tử tuyệt đối không một lời oán trách.” Tắc Dung bỗng nói.
Thập Nhị Nương không hỏi hắn tại sao lại là hai năm, bởi nàng đã đoán ra một chút, cũng biết có hỏi Tắc Dung cũng không tiết lộ. Do đó nàng chỉ hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Nếu không đến mức bất đắc dĩ, đệ tử không muốn ra tay với sư phụ.” Tắc Dung cúi thấp đầu. Từ nãy đến giờ, hắn chưa từng nhìn thẳng Thập Nhị Nương một lần nào.
Từ nhỏ đã như thế, Tắc Dung và đệ đệ song sinh Tắc Tồn của hắn khác nhau như trời với đất. Nếu nói Tắc Tồn là ông mặt trời nhỏ không chút tâm cơ thì Tắc Dung là tảng đá cứng nhất trên núi, bây giờ Thập Nhị Nương có thêm một cách xưng hô thích hợp với hắn hơn – cục đá thối dưới hầm cầu. Một khi đã là chuyện hắn quyết tâm thì cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không thay đổi, cố chấp, cái tôi quá lớn, thật khiến người ta điên tiết.
Thập Nhị Nương luôn bó tay với hắn và bây giờ cũng như vậy. Nếu chỉ có một mình nàng thì có thể đập cho tên này một trận, sau đó muốn đi đâu thì đi. Nhưng bây giờ Kim Bảo và Chiêu Nhạc còn ở đây, vả lại, hậu di chứng sau khi dùng linh lực của nàng sắp phát tác rồi. Lần này nghiêm trọng hơn những lần đánh nhẹ nhàng trước, cho dù có muốn liều mạng cũng lực bất tòng tâm rồi.
Thập Nhị Nương tự nhiên thấy hơi ấm ức. Gì thì gì, nàng cũng đường đường là thượng tiên, là sơn chủ Doanh Châu tiên sơn, ngạo nghễ trước quần hùng tu tiên giới, vậy mà lần nào cũng bại trong tay mấy đồ đệ của mình.
“Hựm.” Nói tới là tới ngay, Thập Nhị Nương lảo đảo, phun ra một búng máu.
Tắc Dung đứng ngớ ra nhìn nàng thổ huyết, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó vội vã đưa tay định dìu nàng nhưng lại bị ánh mắt của Thập Nhị Nương ép lui lại.
“Sư phụ? Sao khí tức của người hỗn loạn như vậy?” Tắc Dung bỏ tay xuống, nét mặt tuy lạnh lùng nhưng sự quan tâm và sốt ruột trong mắt là thật.
Hắn không biết chuyện mệnh chú, có thể chắc chắn rằng hắn không tham gia với Vi Hành. Thập Nhị Nương lau lau miệng, ho khan mấy tiếng nói: “Bị con chọc tức đến ói máu đó.”
Tắc Dung: “… Con không mang theo đan dược, sư phụ theo con về Doanh Châu tiên sơn đi, con sẽ tìm người trị thương cho sư phụ.”
Thập Nhị Nương lau một hồi vẫn chưa lau sạch hết vết máu trên miệng, nàng đành mặc kệ nó, “Được, đi thôi.”
Nàng cứ vậy đồng ý làm Tắc Dung thấy hơi không dám tin. Dù hắn tung tin đồn, bố trí đại trận trên Chướng Âm Sơn là để tiêu hao lực chiến của sư phụ, thuận lợi bắt được Chiêu Nhạc, nhưng hắn cứ tưởng hôm nay thể nào cũng phải làm đồ đệ bất hiếu, chuẩn bị xong xuôi chuyện sẽ đánh trọng thương sư phụ, ai ngờ bây giờ lại dễ dàng như vậy.
“Đi nhanh đi, ta đau lắm rồi nè, mau kêu Thẩm Trinh Hoà đến khám cho ta.” Thập Nhị Nương thu Hi Vi kiếm lại, chỉ chỉ mấy người nằm dưới đất, “Dẫn tiểu sư muội và thằng bé kia theo, Đậu Hạnh thì con tự sắp xếp đi, tốt nhất là đưa về Phương Hồ tiên sơn, còn Tô Hoa Hàm thì vứt bừa ở đâu đó trong Chướng Âm Sơn là được rồi.”
Tắc Dung cau mày, “Con biết rồi, không biết thằng bé người phàm kia có lai lịch gì ạ? Sao sư phụ lại dẫn nó theo bên mình?”
Thập Nhị Nương lại ho mấy tiếng, tùy tiện đáp: “Con trai ta đó, năm nay tám tuổi rồi, tên là Kim Bảo.”
Nàng chỉ nói đùa vậy thôi nhưng chờ mãi không nghe Tắc Dung đáp lại, nàng ngẩng đầu lên thấy hắn đang nhìn thẳng vào mình với ánh mắt không dám tin, biểu cảm như kiểu trời long đất lở.
“Sao lại… đó, là con của ai?”
Thập Nhị Nương: năm mươi năm không gặp suýt nữa quên Tắc Dung không biết phân biệt người ta đang nói thật hay nói giỡn.
“… Được rồi, đó không phải con ruột ta, nhặt được đó.” Thập Nhị Nương đau đến mức trán túa đầy mồ hôi lạnh, “Con có đi không thì bảo, ta sắp đau hết đi nổi rồi nè.”
Tắc Dung không nhiều lời nữa, phất tay một cái thu lại toàn bộ bóng tối vào trong tay áo. Bấy giờ Thập Nhị Nương mới biết bọn họ không ở trong Chướng Âm Sơn mà ở trong một hang động dưới chân núi. Xung quanh còn rất nhiều dấu vết bày bố trận, hiển nhiên trận pháp đan xen lúc nãy được bày ra tại đây.
Ngoài ra, ở đây còn có hai người nữa.
Ở trước mặt người ngoài Tắc Dung vẫn rất có khí thế. Sau khi hai nam nhân đó nhìn thấy Tắc Dung thì cúi đầu đứng sang một bên, dáng vẻ rất kính sợ.
“Chuẩn bị quay về.” Tắc Dung phân phó.
“Vâng, thượng nhân.” Hai nam nhân đó đồng thanh đáp, sau đó từng người đi ôm Chiêu Nhạc và Kim Bảo đang nằm dưới đất lên.
Tắc Dung nhìn Thập Nhị Nương, nói: “Sư phụ, xin hãy để đệ tử dìu người một đoạn.”
Thấy Thập Nhị Nương gật đầu, Tắc Dung đi qua dìu nàng bước vào trận dịch chuyển. Vừa bước vào Thập Nhị Nương đã thấy cổ họng ngứa ngáy, máu phun ra dính đầy bàn tay. Nàng ngó cũng chả thèm ngó, giơ tay chùi lên chiếc áo đen của Tắc Dung. Dù gì màu đen cũng có ai thấy đâu.
Tắc Dung bị chùi mà tay run run, cả người cứng đơ. Do những trải nghiệm lúc nhỏ mà tên này có một tật nhỏ, đó là không chịu nổi khi trên người có vết bẩn, nếu bị thế thì cả người sẽ thấy rất khó chịu. Điều này, Thập Nhị Nương biết chứ.
– Hết chương 033 –
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về - Phù Hoa
Chương 33
Chương 33