Kể từ ba tháng trước, tất cả các đệ tử trên Doanh Châu tiên sơn bắt tay vào chuẩn bị cho thọ yến của sơn chủ Chấp Đình thượng tiên. Đến hôm nay, khi thọ yến chỉ còn ba ngày nữa sẽ diễn ra thì toàn bộ các khâu chuẩn bị đã hoàn tất. Một ngày mới bắt đầu, ánh bình minh chiếu lên mặt biển Đông Hải, cổng Doanh Châu tiên sơn mở ra, kết giới bên ngoài tạm thời được dỡ bỏ, bắt đầu nghênh đón khách mời.
Chấp Đình thượng tiên chưởng quản Doanh Châu đã được hơn mấy chục năm, ngoài là sơn chủ Doanh Châu vững vàng, hành sự quyết đoán năm mươi năm trước thì những lúc khác hắn luôn đối đãi hòa nhã với mọi người. Xưa nay hắn luôn rất khiêm tốn, các đệ tử ngoài giới hiếm khi được diện kiến dung nhan của hắn. Nhưng phàm là tu sĩ từng gặp hắn đều tôn sùng và kính phục, xưng hắn là dung nhan tựa nắng gắt, phong thái tựa trăng sáng, trí tuệ tựa biển rộng, khí độ tựa vực sâu.
Năm xưa khi Hề Vi thượng tiên còn tại thế, Chấp Đình không có danh tiếng gì cả, khi được nhắc tới thì trước tên cũng phải kèm theo “đồ đệ của Hề Vi thượng tiên”. Nhưng kể từ khi Hề Vi thượng tiên qua đời, danh tiếng Chấp Đình thượng tiên dần vang dội khắp tứ đại tiên sơn, đến ngày nay, không còn ai dùng xưng hô “Đồ đệ của Hề Vi thượng tiên” với hắn nữa.
Hơn bốn mươi năm trước, hắn đánh một trận với sơn chủ Đại Dư tiên sơn Thương Lâm Tị, Thương Lâm Tị cùng ở cảnh giới Hóa Tiên như hắn bị đánh trọng thương. Từ đó không ai còn dám coi thường hắn.
Một vị nam tử luận về dung mạo, khí độ, năng lực đều không có gì để chê, thân phận còn là sơn chủ một trong tứ đại tiên sơn, không biết bao nhiêu nữ tu điên đảo vì hắn, chỉ tiếc rằng nhìn một lần cũng khó nói chi là tiếp xúc ở khoảng cách gần. Các nữ tu chỉ có thể trông ngóng, có khóc than cũng không làm được gì. Còn rất nhiều tu sĩ nghĩ ra trăm phương ngàn kế muốn bái nhập môn hạ của hắn nhưng chẳng có cửa được gặp mặt.
Mọi người trong tu tiên giới cứ nghĩ Chấp Đình thượng tiên sẽ mãi thần bí như vậy nhưng không ngờ vào một ngày đẹp trời, hắn bỗng tuyên bố sẽ mở cửa sơn môn cử hành một buổi thọ yến, mời tu sĩ các tiên môn đến tham dự. Chuyện này làm sao không khiến người ta kích động cho được.
Các tu sĩ muốn gặp Chấp Đình thượng tiên một lần, các tu sĩ muốn mình hay con cháu mình bái nhập môn hạ của Chấp Đình, còn lại là các tu sĩ chỉ muốn vào Doanh Châu tiên sơn, muốn lấy lòng thượng tiên, muốn kết giao với các tông phái lớn nhỏ trong Doanh Châu tiên sơn. Tất cả bọn họ đều hào hứng sục sôi, bởi vậy mới có chuyện bàn luận sôi nổi mà Thập Nhị Nương nhìn thấy mấy tháng trước.
Hai đời sơn chủ trước của Doanh Châu tiên sơn chỉ một lòng tu hành, không thích kết giao bạn bè, không thích bày yến tiệc, không giống Viên Kiệu và Phương Hồ tiên sơn cứ lâu lâu lại mở tiệc, mời bạn bè khắp nơi tới tham dự. Thế nên dịp này, các đệ tử trên Doanh Châu tiên sơn cũng rất mong chờ khung cảnh huyên náo sắp tới, thanh tịnh lâu quá rồi khó tránh khao khát những dịp thịnh hội thế này.
Do lần này người đến tham dự thật sự quá đông, Doanh Châu tiên sơn không đủ chỗ nên đành phải chuẩn bị thêm những nơi khác cho khách nghỉ ngơi. Mấy trăm chiếc phi thuyền khổng lồ bay xung quanh Doanh Châu tiên sơn, đình đài lầu gác trên phi thuyền đầy đủ chẳng thiếu thứ gì, cũng tương tự như cung điện trên tiên sơn. Đứng trên phi thuyền còn có thể ngắm phong cảnh Doanh Châu, đắm mình trong linh quang muôn sắc.
Nếu có vị khách nào không muốn ở trên phi thuyền thì còn một nơi có thể chọn, đó là hải vực quanh Doanh Châu tiên sơn, tạm thời đóng băng nước biển, biến một vùng biển thành lục địa trong suốt cứng cáp, sau đó rải thêm một ít Nhung Thảo Tinh Hoa có thể sinh trưởng cực nhanh lên bề mặt phía trên rồi chuyển mười mấy tòa cung điện đến. Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi đã xây xong một tòa thành trì trên mặt biển.
Các công việc chuẩn bị đã hoàn tất, ngày này cuối cùng cũng đến.
“Chương Nam Trí Viễn Sơn đệ tử đến.”
“Hoài Tây tán tu Thuật Liên thượng nhân đến.”
“Tẫn Đông Hồ tiên tử đến.”
…
“Tây Hải Liêu Gia đến.”
“Đan sư Thiên Hoa Bách Thảo điện đến.”
…
“Người của tứ đại tiên sơn cũng tới rồi, xem xem là ai tới trước?” Các tu sĩ đến sớm hào hứng bàn luận với nhau.
“Ta đoán là đệ tử của Phương Hồ tiên sơn.”
Không lâu sau, có người cưỡi hạc đến, dáng người cao ráo, tà áo như mang theo gió, tuấn dật tiêu sái. Sau lưng y là một hàng dài linh hạc chở theo lễ vật, mấy trăm đệ tử ngự kiếm theo bên cạnh. Người đó vừa xuất hiện đã thu hút vô số tiếng hò hét của tu sĩ, phần lớn là các nữ tu, loáng thoáng nghe được mấy câu như “Ngọc Đồng công tử”, “Thôi thượng nhân”, “Thiếu sơn chủ.”
“Quả nhiên là thiếu sơn chủ Ngọc Đồng công tử của Phương Hồ tiên sơn! Ngài ấy là bạn tốt của Chấp Đình thượng tiên, mối quan hệ giao hảo giữa Doanh Châu tiên sơn và Phương Hồ mấy năm nay cũng rất tốt, tất nhiên bên ấy phải đến đầu tiên rồi.”
“Ngươi nói vậy, thế Doanh Châu tiên sơn và Đại Dư tiên sơn đối địch thì Đại Dư tiên sơn không ai tới à?”
“Không ai tới thì chắc không có khả năng rồi, nhưng theo ta thấy, Lâm Tị thượng tiên chắc chắn sẽ không đến.”
Những tu sĩ tề tựu tại đây ngẩng đầu nhìn linh quang lập lòe trên đầu, nói cười tán gẫu. Có người nhắc tới thì sẽ có người lôi mâu thuẫn của Đại Dư tiên sơn và Doanh Châu tiên sơn năm xưa ra nói.
“… Năm ấy Hề Vi thượng tiên đột nhiên chết ở Đại Dư tiên sơn, nghe nói trước khi gặp chuyện người có cãi nhau với Lâm Tị thượng tiên, còn đòi hủy bỏ hôn sự. Mọi người đoán là Lâm Tị thượng tiên giết Hề Vi thượng tiên… Mặc dù Lâm Tị thượng tiên lên tiếng phủ nhận nhưng mối quan hệ khăng khít của hai bên đứt lìa từ đó. Bao nhiêu năm qua, đệ tử hai bên gặp nhau bên ngoài nhẹ thì coi như không thấy nhau, nặng thì ra tay đánh nhau.”
“Doanh Châu và Đại Dư đấu đá lẫn nhau, lão sơn chủ của Phương Hồ tiên sơn bế quan lâu năm, bây giờ sự vụ chỉ giao cho thiếu sơn chủ quản lý. Thiếu sơn chủ lại là bạn tốt của Chấp Đình thượng tiên nên hai bên trở thành minh hữu. Đại Dư tiên sơn thì sao? Ha ha, các ngươi có nghe nói chưa, Lâm Tị thượng tiên và Chu Đan thượng tiên của Viên Kiệu tiên sơn có quan hệ không rõ ràng lắm, nói không chừng hai nhà này âm thầm kết liên minh với nhau rồi. Vừa vặn luôn. tứ đại tiên sơn chia thành hai phe, chẳng ai làm gì được ai.”
Một vài tu sĩ nghe vậy không vui nói: “Tuy dung nhan của Chu Đan thượng tiên nhiều năm không đổi nhưng tuổi tác gần bằng cha của Lâm Tị thượng tiên rồi, họ làm sao có gì đó được, ngươi chớ ăn nói hàm hồ.”
“Ta ăn nói hàm hồ cái gì, là ngươi kém hiểu biết thôi, đi dò la một chút là biết, mấy năm nay Lâm Tị thượng tiên thường xuyên đến Viên Kiệu tiên sơn bái phỏng Chu Đan thượng tiên, một lần đi là ở lại rất lâu, ngươi nói coi vì sao vậy?”
Mấy tu sĩ nọ đang tranh cãi thì nghe “Viên Kiệu tiên sơn Chu Đan thượng tiên đến”, bọn họ nhất tề im lặng, ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy một lớp vải đỏ như ráng chiều che lấp trời đất, cuồn cuộn đến từ phía chân trời. Hỏa điểu kéo theo xe mây hương thơm ngào ngạt, một nữ tử kiều diễm mặc áo đỏ ngồi bên trong, mắt sáng môi đỏ đẹp vô biên.
Vị Chu Đan thượng tiên này có dung mạo động lòng người, chỉ xếp sau Hề Vi thượng tiên, nàng ta cũng rất được yêu thích.
Một lúc sau khi Chu Đan thượng tiên xuất hiện thì người của Đại Dư tiên sơn cũng đến, đó là hai đệ tử của Lâm Tị thượng tiên. Thương Lâm Tị không tới.
“Quả nhiên.” Tu sĩ hiểu rõ nội tình không hề bất ngờ trước chuyện này.
Những đệ tử có tên tuổi ở tứ đại tiên sơn đều đã có mặt đầy đủ trên Doanh Châu, những tu sĩ của nhiều tiên môn khác cũng lần lượt đến nơi. Doanh Châu tiên sơn thanh tĩnh nhất mọi khi bỗng trở nên ồn ào huyên náo. Hơn trăm chiếc phi thuyền đã đầy hết chỗ, thành trì xây dựng trên hải vực Doanh Châu cũng gần như không còn chỗ trống nào cả. Một đêm trước đó còn có các tu sĩ mang phục sức của đệ tử các môn phái đi lại trong chợ tiên phường.
Đến ngày thọ yến, Chấp Đình thượng tiên mà mọi người đã chờ đợi lâu nay cuối cùng cũng hiện thân.
Ánh hoàng hôn trên Đông Hải, tứ hải sóng nước cuộn trào, tiên nhân thả bước trên mây.
——
“Lúc này bên ngoài chắc náo nhiệt lắm nhỉ?”
“Có náo nhiệt cỡ nào trong Tử Tịch cũng không nghe thấy gì đâu. Cho dù ngoài kia hai thượng tiên có đánh nhau, mấy vạn tu sĩ chém giết máu chảy thành sông thì trong này cũng chả nghe được gì.” Thập Nhị Nương nghịch một ống tiêu, nói.
“Hồi trước có mấy phong chủ cãi nhau, ta hết cách rồi không muốn quan tâm nữa nên vào đây dạo một vòng. Đến khi ta trở ra xem, ha, Cự Phục Phong sập hết phân nửa rồi. Động tĩnh lần đó lớn tới mức làm kinh động đến Liên Hoàn Minh Châu Hải Đảo ở cách đây trăm dặm luôn, thế mà ta ở Tử Tịch không nghe tí âm thanh nào cả.”
Chiêu Nhạc: “…”
“Sư phụ, con không có khen chỗ này thanh tịnh.”
“Vậy con muốn nói gì? Con muốn ra ngoài xem náo nhiệt hả?” Thập Nhị Nương phất tay, “Đừng có xem, xem dễ có chuyện lắm.”
Chiêu Nhạc thấy lạ: “Hiện tại đệ tử tiên môn chính đạo tề tựu ở đây thì có thể xảy ra chuyện gì được?”
Thập Nhị Nương gõ gõ ống tiêu lên lòng bàn tay, “Bởi vì bọn họ tụ tập ở đây nên mới dễ có chuyện đó.” Kẻ thù đến đông đủ rồi, không chừng Chấp Đình thật sự sẽ làm chuyện gì đó. Năm mươi năm trước hắn đã bắt đầu ra tay với người của tứ đại tiên sơn, đến bây giờ những tu sĩ tham gia vào trận hủy diệt Bồng Lai năm đó vẫn còn sống tốt đến Thập Nhị Nương cũng thấy ngạc nhiên.
Thập Nhị Nương hiểu Chấp Đình, hắn chưa bao giờ làm chuyện dư thừa, bất kể chuyện gì chỉ cần làm rồi thì nhất định sẽ có mục đích nào đó. Thế nên thọ yến lần này tổ chức bất ngờ, nếu nói hắn không có mưu đồ gì thì người làm sư phụ bấy nhiêu năm qua như nàng thành công cốc rồi chăng, nuốt luôn ống tiêu trong tay này cho xong.
“Sư phụ, ý người là… bọn họ sẽ ra tay vào lúc này?” Chiêu Nhạc tỉnh ngộ, hỏi: “Nhưng hiện tại ở đây còn rất nhiều tu sĩ vô tội… Mặc dù con không thích bọn họ nhưng Chấp Đình cũng đâu phải hạng người thích hại người vô tội.”
Thập Nhị Nương xoay ống tiêu, “Không nói trước được, chờ xem là biết thôi.”
“Sư phụ, chúng ta phải chờ đến chừng nào?”
“Chắc không còn lâu nữa đâu, phải xem Chấp Đình muốn làm gì đã.”
Cùng lúc ấy, Thẩm Thanh Kha vội vàng đến Tinh Phường trên Trạc Vân hồ, cầu kiến Tắc Tồn. Hiện tại, hầu hết các đệ tử Doanh Châu tiên sơn đang ở trên Lạc Thiên đài, hắn đến đây rất thuận lợi, trên đường không gặp đệ tử nào cả.
“Cháu trai của Thẩm đan sư Thẩm Thanh Kha? Hắn tới tìm ta làm gì?” Tắc Tồn ngồi trên đài, dáng vẻ vừa mới ngủ dậy, giọng điệu tùy tiện lười nhác hỏi.
“Dường như là vì Chiêu Nhạc sư thúc.”
“À?” Tắc Tồn sực nhớ ra, “Người Chiêu Nhạc nhìn trúng là Thẩm Thanh Kha này đấy à?” Y định không gặp nhưng nhìn Vân Sinh Gian trên đỉnh núi xa xa, bất chợt đổi ý, thở dài nói: “Được rồi, để hắn ta vào đi.”
Thẩm Thanh Kha đến trước đài, cúi người bái: “Xin Tắc Tồn thượng nhân ra tay cứu Chiêu Nhạc và Hề Vi thượng tiên.”
Nghe thấy bốn chữ sau, ánh mắt Tắc Tồn lập tức trở nên nghiêm túc, “Ngươi nói cái gì!”
Thẩm Thanh Kha không ngẩng đầu lên, nói: “Chiêu Nhạc tìm được Hề Vi thượng tiên trên Chướng Âm Sơn, hai người bị Tắc Dung thượng nhân bắt đi nhốt vào Tử Tịch rồi. Do hai người họ bị thương nên Tắc Dung thượng nhân lệnh cho thúc thúc ta là Thẩm Trinh Hòa đến chữa trị, vì vậy ta mới biết tung tích của họ. Tình trạng của hai người họ hiện tại không ổn chút nào, ta không còn cách nào khác chỉ có thể đến cầu xin Tắc Tồn thượng nhân ra tay cứu giúp.”
“Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không, sư phụ ta đã chết rồi.” Tắc Tồn nói vậy nhưng y đã bất giác cúi người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn ta.
“Lời ta nói hoàn toàn chính xác, Tắc Tồn thượng nhân đi xem là sẽ rõ.” Thẩm Thanh Kha kiên định nói, giọng điệu rất nôn nóng.
Tắc Tồn siết chặt bàn tay, ánh mắt biến hóa ly kỳ. Mấy hôm nay huynh trưởng y đúng là hơi khác thường. Càng nghĩ y càng thấy có khả năng, trong lòng bỗng thấy thấp thỏm không yên.
Sư phụ, chẳng lẽ sư phụ thật sự chưa chết? Ý nghĩ này như ngọn lửa lan ra trên đồng cỏ, đốt sạch tất cả tâm tư của y.
Tắc Tồn đứng dậy, y nhìn Thẩm Thanh Kha. Người này lừa y không có nghĩa lý gì, mà y cũng không muốn từ bỏ bất cứ khả năng nào, nên phải đến Tử Tịch một chuyến thôi.
Còn về chìa khóa…
Thấy Tắc Tồn rời đi vội vã, “Thẩm Thanh Kha” còn ở lại đó nở một nụ cười quỷ dị.
– Hết chương 039 –
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về - Phù Hoa
Chương 39
Chương 39