DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 34: Hắc Lân Thử



Sưu!Dưới núi, một đạo hắc ảnh nhanh chóng bay nhảy, tốc độ rất nhanh.

Nhìn kỹ, có thể thấy là một con chuột toàn thân đen nhánh, hơn nữa, trên người nó không có lông tóc, mà là vảy đen.

Hắc Lân thử nhảy lên, nó đang chạy trốn, đột nhiên một cây Cốt mâu giáng xuống, ầm ầm cắm trước mặt nó, bùn đất nổ tung.

- Chit chít! Hắc Lân thử sợ hãi, trực tiếp bị khí lãng hất bay, lăn lộn rơi vào bụi cỏ.

- Một con chuột?Chỉ nghe âm thành kinh ngạc truyền tới, Cổ Trần rút Cốt mâu lên, kinh ngạc đánh giá Hắc Lân thử trong bụi cỏ.

Con chuột này, rất kỳ quái, hai mắt tinh hồng, bốc lên một cỗ linh quang, hiển nhiên có linh tính.

- Chít chít! Hắc Lân thử chít chít kêu, lộ ra vẻ bối rối.

Cổ Trần cầm Cốt mâu đi trước một bước, dọa cho Hắc Lân thử không ngừng lùi lại, vảy đen toàn thân cnũg dựng đứng lên.

- Ngươi nghe hiểu lời ta?Cổ Trần nhìn hắc thử, bỗng hỏi.


Hắc Lân thử nghe vậy liền run lên, ánh mắt lấp lóe.

Nhìn bộ dạng của nó, Cổ Trần khẽ nheo mắt, lòng thầm hiểu, đầu Hắc Lân thử này trí tuệ không thường, nghe hiểu được lời hắn.

- Nói đi, vì sao một mực đi theo bộ lạc của ta?Cổ Trần tiến tới, Cốt mâu chỉ thẳng Hắc Lân thử, phong mang lóe lên, sát khí khóa chặt hắc thử.

Hắc Lân thử thất kinh, không ngừng lùi lại, hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn tìm cơ hội chạy.

- Tiểu chút chít, tốt nhất ngươi đừng manh động, ngươi chạy không thoát!Cổ Trần cười lạnh, khí huyết toàn thân bốc lên, cỏ cây bốn phía lập tức dạt xuống, khí tức cường đại áp thẳng Hắc Lân thử.

- Chít chít! Nó hoảng sợ kêu to, vậy mà dập đầu cầu xin tha thứ.

Nhìn bộ dạng này của nó, Cổ Trần cũng cực kinh ngạc, mặc dù hắn biết đầu Hắc Lân thử này có trí tuệ, nhưng vẫn ngạc nhiên vì nó nhân tính hóa như thế, Man Hoang thế giới này, tràn ngập vô số điều hắn không biết.

Hắc Lân thử không ngừng dập đầu, bộ dạng rất buồn cười, nhưng Cổ Trần vẫn vô cùng cảnh giác, lại có chút ngưng trọng, Hắc Lân thử này, vì sao giám thị bộ lạc của hắn?- Không nói?Ánh mắt Cổ Trần lóe lên hàn quang, hừ một tiếng, Cốt mâu đâm tới, tốc độ nhanh tới mức Hắc Lân thử không kịp phản ứng.

Phốc!Máu tươi bắn ra, Hắc Lân thử hét lớn, một chân bị đâm gãy, máu chảy ồ ạt.

Nó sợ hãi gục tại chỗ, thân hình run lẩy bẩy, ánh mắt nhìn Cổ Trần mang theo vẻ hoảng sợ cầu khẩn.

- Đừng giết ta! Nhìn Cổ Trần lại nâng mâu muốn đâm tới, Hắc Lân thử rốt cục hoảng sợ hét lớn.

Nó mở miệng nói tiếng người, trực tiếp hét lên, khiến Cổ Trần ngừng hành động đâm tới lại.

Hơi híp hai mắt, hỏi:- Nói, vì sao giám thị bộ tộc ta?- Ta, ta! Là! Hắc Lân thử rất hoảng sợ, nói cũng không lưu.

Nhưng lại nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của Cổ Trần, lập tức mở miệng:- Là Lang vương đại nhân, Lang vương đại nhân sai ta đến.

Dưới hoảng sợ, rốt cục nói ra nguyên nhân.

- Lang vương?Cổ Trần híp hai mắt, hẳn là Ngân Nguyệt Lang vương kia.

Hắn nhìn chằm chằm Hắc Lân thử, hỏi:- Lang vương trong lời ngươi, là một đầu Lang vương toàn thân lông bạc, đỉnh đầu có giác?- Đúng đúng đúng, là Lang vương đại nhân.


Hắc Lân thử hoảng sợ gật đầu thừa nhận.

Nghe thế liền rõ, Cổ Trần lập tức lại sinh sát khí, quả nhiên là đầu Ngân Nguyệt Lang vương kia.

Độc xà núp trong bóng tối mới là nguy hiểm nhất.

Mặc dù các tộc nhân đều đã luyện Man Ngưu quyền, thu hoạch đều không nhỏ, nhưng trừ hắn ra, chưa ai có thể đối kháng được Ngân Nguyệt Lang vương.

- Xem ra, phải giải quyết nó!Cổ Trần lẩm bẩm, mắt lộ hung quang, dọa Hắc Lân thử một trận.

Một mực bị nhớ thương không phải chuyện tốt, Cổ Trần hắn muốn tuyệt hậu hoạn, bằng không hắn không thể an tâm rời bộ lạc làm việc riêng.

- Nói, Ngân Nguyệt Lang vương ở đâu?Hai mắt Cổ Trần mở lớn, hung quang áp tới Hắc Lân thử đang hoảng sợ.

Kẻ sau run sợ, nói:- Ta nói, ta nói, Lang vương đại nhân ở lang cốc.

- Lang cốc?Cổ Trần lặp lại, lại hỏi:- Lang cốc ở đâu? Cách nơi này bao xa?Nhìn Cốt mâu ngay trước mặt, Hắc Lân thử run rẩy, vậy mà thải ra một đống bầy nhầy cực thối.

Nhìn thấy cảnh này, Cổ Trần chán ghét nói:- Nói nhanh một chút, nếu không nướng ngươi!- Ta nói, ta nói! Hắc Lân thử hoảng sợ gật đầu.

Nó chỉ một cái phương hướng, nói:- Lang cốc ở hướng này, khoảng cách chừng một ngàn năm trăm dặm, ngay trong Man Hoang bình nguyên.

- Hóa ra trong Man Hoang bình nguyên.

Cổ Trần giật mình, nhưng nghĩ chút cũng đúng, ngoại trừ bình nguyên, còn có chỗ nào khác thích hợp cho bầy sói sinh hoạt nữa?Có điều khoảng cách chỉ hơn ngàn dặm, xem ra, phải nhanh chóng giải quyết Ngân Nguyệt Lang vương.

- Nói cho ta biết, tất cả thông tin mà ngươi biết về lang cốc.

Cổ Trần khẽ động, lập tức chất vấn.

Hắc Lân thử lập tức bị dọa sợ, một năm một mười nói sạch tin tức, biết tin nào nói tin đó, không dám có chút giấu diếm.

Nghe Hắc Lân thử nói xong, Cổ Trần lại trầm mặc, tâm lý có chút chấn động, không nghĩ tới Lang cốc lại có lực lượng kinh người tới vậy.


Trong Lang cốc, không chỉ có Ngân Nguyệt Lang vương, còn có nhiều lực lượng khác tồn tại, ví như trong lời Hắc Lân thử nói, trong Lang cốc còn có một đầu Hung thú khủng bố.

Càng kinh người hơn là, trong lang cốc cỏ cả vạn đầu Khủng Lang, nghe thôi cũng khiến Cổ Trần tê dại cả da đầu.

Hàng vạn Khủng Lang, mẹ nó, muốn lật trời à?- Đại đại nhân, những gì ta biết ta đều đã nói, ngài có thể thả ta đi không?Hắc Lân thử thận trọng nhìn Cổ Trần hỏi, tròng mắt quay tròn chuyển động, không rõ nó có ý đồ gì.

Cổ Trần nghe xong liền cười, nụ cười rất thân thiết, thế nhưng lại khiến Hắc Lân thử cảm thấy ác hàn thổi qua, vô cùng hoảng sợ.

- Thả ngươi?Cổ Trần híp mắt lại:- Ngươi một mực giám thị bộ lạc của ta, thả ngươi chẳng phải tự để lộ hành tung cho con sói cái kia?- Cho nên! Vừa dứt lời, Hắc Lân thử hét thảm một tiếng, nhanh chân liền chạy.

Chỉ tiếc, tốc độ của Cổ Trần càng nhanh hơn, Cốt mâu phốc một cái, xuyên qua đầu.

Ghim nó lơ lửng giữa không trung, máu tươi tí tách chảy xuống đồng cỏ.

Hắc Lân thử chết, bị Cổ Trần một mâu xuyên đầu.

Từ đầu, Cổ Trần đã không nghĩ tới việc sẽ thả nó đi, đùa sao, có ngu mới thả.

- Ngân Nguyệt Lang vương! Cổ Trần lẩm bẩm, xách theo thi thể Hắc Lân thử quay về bộ lạc.

Hắn cần chuẩn bị cẩn thận, muốn diệt Ngân Nguyệt Lang vương, trước phải tăng thực lực của bản thân đã.

Mấy tháng đã qua, giờ là thời điểm thích hợp tôi thể lần nữa.

Sàn sạt! Ngay khi hắn rời đi chưa lâu, từ trong bụi cỏ xuất hiện một con sói, hai mắt băng lãnh nhìn chăm chú theo hướng Cổ Trần biến mất, sau đó liền xoay người, chui vào trong thảo nguyên, biến mất không thấy gì nữa.

.


Đọc truyện chữ Full