DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về
Chương 9: Tôi bắt cóc bản thân

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thầy Hứa, anh gọi món đi.”

Trong nhà hàng, Lâm Dĩ Mạt đẩy thực đơn về phía Hứa Tri Ngô.

Lâm 3 tuổi ngồi bên cạnh, nhân lúc Mạt Mạt không chú ý, bé cố gắng nháy mắt với Hứa Tri Ngô, ý tứ là gọi ít ít đồ thôi.

Mạt Mạt đi làm vất vả như vậy, bé không giúp được gì, nên vì Mạt Mạt mà tiết kiệm một chút, dù sao bé cũng đã nợ tiền Tiểu Hứa rồi.

Hứa Tri Ngô giả vờ không thấy đôi mắt nháy đến sắp co giật của Lâm 3 tuổi, ngón tay thon dài sạch sẽ gõ nhẹ vào thực đơn, mỉm cười nói với nhân viên phục vụ: “Trừ món này ra, còn lại mang lên hết cho bọn anh nha.”

Vẻ mặt của Lâm 3 tuổi nhất thời sụp đổ.

Tiểu Hứa này quá ngu ngốc, sao lại không hiểu ý của bé chứ!

“Vâng.” Nhân viên phục vụ cầm thực đơn lui ra, mặt đỏ như trái táo.

Đẹp trai, giọng nói dễ nghe, ngón tay xinh đẹp, khí chất xuất chúng, hơn nữa còn có nụ cười quyến rũ chí mạng.

Cực phẩm!

Đây mới là phản ứng bình thường của các cô gái khi nhìn thấy anh, Hứa Tri Ngô hài lòng khoác tay lên ghế: “Trông ông bố trẻ của chúng ta có vẻ không vui nhỉ?”

Lâm 3 tuổi tức giận không muốn để ý đến anh: “Không có!”

Ánh mắt của Hứa Tri Ngô dời sang Lâm Dĩ Mạt, cô nhân cơ hội mà hỏi: “Thầy Hứa, số tiền mời luật sư…”

“Về vấn đề tiền nong…” Hứa Tri Ngô đang định nói thì nhớ tới cô bé này dường như luôn luôn xử lý mọi việc dưới góc độ của một người lớn, hoàn toàn quên mất bản thân vẫn còn là trẻ vị thành niên, có quyền yêu cầu người trưởng thành giúp đỡ.

Liên tưởng đến mớ thông tin liên quan đến Lâm Dĩ Mạt mà anh tra được, không khó để hiểu các loại phản ứng của cô.

Hứa Tri Ngô vốn muốn trêu chọc người đối diện một chút, tiếp tục nói: “Cụ thể là bao nhiêu thì anh cũng không biết, luật sư là bạn anh, vừa vặn đang rảnh rỗi nên anh liền gọi đến giúp, anh sẽ cho em số của cậu ấy, em tự hỏi nha.”

“Cám ơn thầy Hứa ạ.”

Hứa Tri Ngô lấy điện thoại ra, mở Wechat, cười híp mắt: “Quét một cái nào.”

Thuận lý thành chương, cả hai kết bạn Wechat với nhau.

Lúc nhìn thấy biệt danh của Hứa Tri Ngô trên Wechat là [ Thầy Hứa vừa đẹp trai lại tốt bụng ], Lâm Dĩ Mạt: “…”

Người đẹp đều thích tự luyến vậy à? 

“Đinh ~~ kết bạn Wechat với Hứa Tri Ngô thành công, nhiệm vụ [ trở thành bạn bè với Hứa Tri Ngô ] đạt 10%, thưởng một bao lì xì ngẫu nhiên.”

Lâm Dĩ Mạt vẻ mặt người da đen dấu chấm hỏi.

Chỉ là kết bạn Wechat mà tiến độ nhiệm vụ đã nhảy lên 10%, cô cũng không biết mình nên kinh ngạc hay vui vẻ.

Dựa theo những gì mà hệ thống giải thích trước đó thì, nhiệm vụ có mức thưởng điểm HP càng nhiều, chứng tỏ càng khó hoàn thành.

Phần thưởng của nhiệm vụ [ trở thành bạn bè với Hứa Tri Ngô ] là 1000 điểm HP. Thưởng cao như vậy một phần đúng là vì đối phương là nhân vật chính trong một quyển tiểu thuyết khác, nhưng nói một cách tương đối thì không thể hoàn thành nhiệm vụ này trong thời gian ngắn.

Người ta kết bạn bình thường cũng không nhanh như thế.

Cuối cùng chỉ có thể là do hệ thống nhường cô bằng cách tính xác suất cao lên.

Mở bao lì xì.

[ thị lực +10 ]

Lần này rút ra bao lì xì mà lúc trước không có.

Lâm Dĩ Mạt kinh ngạc và vui mừng phát hiện, những gì mắt cô có thể nhìn thấy càng trở nên rõ ràng hơn. Lâm Dĩ Mạt quay đầu tùy ý nhìn sang bên cạnh, lại có thể thấy rõ hàng chữ nhỏ trên bức tường đối diện nhà hàng.

Tăng cường thị lực luôn là chuyện tốt.

Điện thoại rung lên, Hứa Tri Ngô gửi tới một link acc có tên: Trình Mộc.

Lâm Dĩ Mạt lập tức gửi lời mời kết bạn cho đối phương.

Sau đó, các món ăn được mang ra, bầu không khí rất vui vẻ hòa thuận, Lâm Dĩ Mạt không nói gì, ngồi xem Hứa Tri Ngô trêu chọc Lâm 3 tuổi. Bé lại không chịu nổi sự trêu chọc đó, hai người nói một câu đáp một câu, trò chuyện thật vui, hoàn toàn không có bất cứ khoảng cách tuổi tác hay thế hệ.

Lâm Dĩ Mạt không nhịn được mà nghi ngờ, Thầy Hứa này… chẳng lẽ là giáo viên mầm non?

“À đúng rồi, Tiểu Dĩ Mạt, em có biết tại sao ba mình lại biến thành như vậy không?”

Hứa Tri Ngô bất thình lình nhả ra một câu, đánh cho Lâm Dĩ Mạt trở tay không kịp.

Cô vô thức thốt lên một tiếng “A”, đối diện với đôi mắt vẫn mang ý cười của Hứa Tri Ngô, một lát sau, đầu óc hỗn loạn dần tỉnh táo lại.

Anh hỏi như đang nói chuyện bình thường, Lâm Dĩ Mạt không cảm nhận được ác ý.

Người bình thường nghe thấy Lâm 3 tuổi tự xưng là ba, nói cô là con gái của bé thì sẽ chẳng bao giờ tin, nhưng Hứa Tri Ngô không phải người bình thường, cho nên anh tin.

Hơn nữa, Lâm Dĩ Mạt bỗng nhiên nghĩ đến: Nếu Hứa Tri Ngô là người tu chân, có lẽ anh ấy sẽ giải quyết được tình trạng bị teo nhỏ của ba.

Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, cô thản nhiên nhìn thẳng Hứa Tri Ngô, lắc lắc đầu, truy hỏi: “Thầy Hứa có biết tại sao không?”

Lâm 3 tuổi cảm giác họ đang nói đến mình nhưng lại nghe không hiểu lắm, dừng đôi tay dính đầy dầu mỡ vì bóc tôm cho con gái lại, mặc dù những con tôm mà bé bóc ra rất nham nhở, gồ ghề.

Hứa Tri Ngô bỗng nhiên bật cười, thật sự là không nhịn được, bởi vì cô bé này quá dễ lừa.

Dễ lừa đến mức khiến người khác muốn bắt nạt.

“Tiểu Dĩ Mạt, anh chỉ thuận miệng hỏi chút thôi mà em đã thừa nhận đứa bé kia là ba mình..” Anh dựa lưng vào ghế: “Thành thật thế dễ bị bắt nạt lắm nha.”

Lâm Dĩ Mạt: “…”

Cô thầm nghĩ: Như vậy gọi là thuận miệng hỏi sao?!

Lâm Dĩ Mạt cảm thấy tên thầy Hứa đẹp trai tốt bụng gì gì đó này có chút… không biết nên dùng từ gì để miêu tả. Ờm… Thích lấy việc trêu đùa người khác làm niềm vui?

“Có tôi ở đây, còn lâu mới để cho người khác bắt nạt Mạt Mạt.” Nghe hiểu câu này, Lâm 3 tuổi vội vàng tỏ thái độ.

Hứa Tri Ngô không chút lưu tình mà phản bác: “Nhóc ở đây nhưng Mạt Mạt của nhóc vẫn bị bắt nạt đến mức phải vào đồn cảnh sát nha.”

Theo thông tin anh lấy được, lúc Lâm Dĩ Mạt 5 tuổi thì ba cô – Lâm Tự Thu – đã mất tích một cách bí ẩn, trước khi mất tích không có gì khác thường, sau khi mất tích Lâm Dĩ Mạt theo mẹ đẻ về Thẩm gia, mấy năm qua chưa từng được đối xử tử tế.

Thân là một người lớn lương thiện, giúp bạn nhỏ dỗi người cha không tròn trách nhiệm này cũng không quá đáng mà, phải không?

Nói xong, Hứa Tri Ngô cực kì hăng hái mà nhìn về phía Lâm 3 tuổi, vô cùng mong đợi phản ứng của bé.

Lâm 3 tuổi không phụ sự kỳ vọng của anh, đầu tiên là ngẩn người, sau đó khoé miệng co rút, sắp khóc.

Hứa Tri Ngô hài lòng.

Lâm Dĩ Mạt: “…”

“Tiếp tục giúp tôi bóc tôm đi, tôi đói.” Cô cố gắng dời đi sự chú ý của ba ba ngốc nhà mình.

Quả nhiên, nhận được chỉ thị của con gái, Lâm 3 tuổi hít mũi một cái, kiên định với ý tưởng không thể để Mạt Mạt đói bụng, vùi đầu cố gắng bóc vỏ tôm.

Cô gái nhỏ còn rất bao che người nhà nha.

“Lúc ba em xuất hiện, giới mạch có chập chờn.” Hứa Tri Ngô cười cười, không thừa nước đục thả câu nữa: “Như vậy có thể kết luận rằng anh ta là từ dị giới trở về, cũng chứng tỏ một điều, năm đó ba em biến mất là do đi tới dị giới.”

Thấy vẻ mặt Lâm Dĩ Mạt bình tĩnh, không kinh ngạc với những gì mình nói, sự hứng thú trong mắt Hứa Tri Ngô càng nhiều hơn.

Loại sự việc như này chỉ tồn tại trong phim và tiểu thuyết giả tưởng, cô gái nhỏ nghe xong không phản đối không kinh ngạc mà lại bình tĩnh tiếp nhận, thái độ này thật sự khiến người khác bất ngờ.

Lâm Dĩ Mạt không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào, nhưng cô vô cùng bội phục, không hổ là nam chính của một quyển tiểu thuyết khác, suy đoán hoàn toàn chính xác luôn.

Lâm Dĩ Mạt hỏi: “Giới mạch là cái gì?”

Hứa Tri Ngô: “Nó giống như cửa vậy, là cầu nối giữa thế giới này và thế giới khác.”

Lâm Dĩ Mạt hiểu.

“Không ngạc nhiên à?”

“Ba em đã teo nhỏ rồi, đây là sự thật.”

Ý là, dù có kinh ngạc cũng không thay đổi được sự thật.

Hứa Tri Ngô cầm đũa lên, thần không biết quỷ không hay gắp một con tôm mà Lâm 3 tuổi đã bóc vỏ lên ăn, người bên cạnh còn đang chiến đấu với con tôm trong tay, hoàn toàn không phát hiện cổng thành nhà mình bay mất.

“…” Lâm Dĩ Mạt không biết nói gì.

“Giới mạch thông với vô số thế giới nhỏ, mỗi thế giới đều không giống nhau.” Hứa Tri Ngô khoan thai nói: “Vì vậy anh không thể biết được ba em ở dị giới sống như thế nào, đã trải qua cái gì.”

Khi phát hiện ra giới mạch, nhóm người tu tiên bọn họ không phải là không muốn rời đi, mảnh đất này quả thật thích hợp để sinh sống, không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trói buộc quá mạnh mẽ. Có người không muốn nhìn đống tu vi mà mình liều mạng tu luyện được cứ thế xói mòn theo thời gian, trở thành người phàm, tình nguyện trở lại thế giới tàn khốc kia.

Nhưng không ai có thể mở ra giới mạch để rời đi.

Ngay cả Hứa Tri Ngô cũng hết cách.

Đã đến thế giới hoà bình này rồi lại không thể rời đi, bọn họ còn là người ngoài nữa. Thế nên, thân là người mạnh nhất, Hứa Tri Ngô liền nhận trách nhiệm “giữ cửa”, tùy thời theo dõi xem liệu có ai từ dị giới đi tới đây không, đồng thời bảo vệ bình an cho thế giới này.

Dù sao bọn họ có thể tới nơi này thì chứng tỏ người ở các thế giới khác cũng vậy.

“Tuy nhiên, anh có một số suy đoán về việc ba em bị teo nhỏ.”

Lâm Dĩ Mạt vô thức ngồi thẳng lên, ngay cả hệ thống cũng không biết nguyên nhân ba cô bị teo nhỏ, bây giờ cô rất nóng lòng muốn biết liệu có giải pháp nào không.

“Bộ quần áo mà ba em mặc lúc mới trở về cũng không phải vật bình thường, có thể thấy hắn ở dị giới sống không tệ.” Hứa Tri Ngô thờ ơ liếc nhìn người “sống không tệ” – Lâm 3 tuổi: “Ba em từ một thế giới khác trở về, đi qua giới mạch, có lẽ hắn bị nó phán định là phần tử nguy hiểm. Để thế giới này không xuất hiện dị thường, giới mạch đã cưỡng chế loại trừ nguy hiểm.”

Anh vừa nói vừa duỗi ngón trỏ chỉ chỉ lên trên đầu, hơi trầm giọng xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng đầy hàm ý.

“Em cũng có thể hiểu là, không thể làm trái ý trời.”

Bộ trang phục ở dị giới mà Lâm 3 tuổi định vứt bỏ kia lại không phải là vật bình thường ư?

Lâm Dĩ Mạt thầm nghĩ, lúc về giặt lại sạch sẽ rồi cất đi, không chừng có thể bán được giá cao.

Theo như lời Hứa Tri Ngô nói, cha ruột của cô ở dị giới sống quá tốt, lúc trở về sợ hắn hủy diệt nơi này, vì vậy một lực lượng mạnh mẽ hơn đã trấn áp hắn.

Trong tiểu thuyết viết, sau này ba cô phá vỡ hư không, phi thăng tiên giới… Chứng tỏ có thần tiên.

Bảo sao ngay cả hệ thống cũng không biết.

Lâm Dĩ Mạt uống một ngụm nước trái cây để an ủi mình, bây giờ có thể chắc chắn rằng ba cô sẽ không khôi phục, thậm chí có thể vẫn luôn ở trong trạng thái 3 tuổi này.

Lâm Dĩ Mạt không thất vọng, nhưng lại có chút mông lung.

Lúc gần xong bữa, Hứa Tri Ngô nhận một cuộc điện thoại, sau đó đi ra ngoài, khi Lâm Dĩ Mạt tính tiền, phát hiện anh đã thanh toán trước rồi.

Chỉ có thể mời lại lần sau.

— [ Bé Dĩ Mạt, em lái bé dễ thương về hộ anh nha. ]

Cô nhận được tin nhắn Wechat từ Hứa Tri Ngô, “bé dễ thương” là tên của chiếc xe điện phấn hồng kia.

May là Lâm Dĩ Mạt biết lái xe điện, cô kêu Lâm 3 tuổi đứng ở phía trước, định khởi động xe thì chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Vừa quay đầu liền đối mặt với một người bẩn thỉu y chang ăn mày, đối phương giống như là bị Lâm Dĩ Mạt doạ sợ, lập tức ngồi xổm xuống đất, cúi đầu.

Trái tim Lâm Tự Thu điên cuồng đập bịch bịch, lát sau, cậu ngẩng đầu lên, phát hiện Mạt Mạt đã đi thì tinh thần phấn chấn mà đuổi theo.

Lâm Tự Thu vừa nghe được giọng nói của Mạt Mạt. Cô dịu dàng nhắc nhở cái con “yêu quái” nhỏ đang giả mạo cậu: “Đứng vững, đừng ngã xuống.”

Thật là tức chết cậu mà!

Con yêu quái kia chắc chắn đã cho Mạt Mạt uống bùa mê thuốc lú rồi!:)))

Cứ thế, Lâm Tự Thu một đường đi vào chung cư.

Về đến nhà, Lâm Dĩ Mạt liếc nhìn điện thoại, vị luật sư tên Trình Mộc kia còn chưa đồng ý lời mời kết bạn của cô, chắc là đang bận.

Thấy sắc trời thay đổi, mây đen cuồn cuộn kéo về, dường như sắp mưa lớn, nhớ tới ga trải giường nhà mình còn đang phơi ở sân thượng của chung cư, Lâm Dĩ Mạt nhanh chóng chạy lên tầng.

Lâm 3 tuổi đi theo: “Ba bỉ đi cùng Mạt Mạt.”

“Không cần, nhóc ở nhà mở cửa cho tôi là được rồi.” Lâm Dĩ Mạt vô tình từ chối, chân tay nhỏ bé của ba cô mà lên sân thượng sẽ bị gió lớn thổi bay mất.

Lâm Tự Thu, người đang bí mật theo dõi ở tầng 1, nghe thấy con yêu quái kia tự xưng là “ba ba” thì lửa giận xông thẳng đến đỉnh đầu.

Cái quái gì thế?! Không biết xấu hổ!

Cậu kiên nhẫn chờ cho đến khi không nghe được tiếng bước chân lên tầng của Mạt Mạt nữa, thầm nhủ cơ hội tới rồi.

Yêu quái, ông đây sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!

Lâm 3 tuổi ngoan ngoãn đợi ở cửa, nghe được tiếng gõ cửa, tưởng rằng Mạt Mạt trở về liền nhón chân lên, vui vẻ mở cửa.

“Anh là ai?!” Phát hiện người đứng ngoài cửa không phải Mạt Mạt mà là một người bẩn thỉu khác, bé hỏi bằng giọng điệu ghét bỏ.

“Tao là ông nội mày!”

Lâm Tự Thu nhấc đứa trẻ lên, bịt miệng nó lại, xoay người chạy xuống tầng, hành động phải nói là vô cùng lưu loát dứt khoát, nước chảy mây trôi.



Sân thượng.

Lâm Dĩ Mạt cất ga trải giường đi, gió lớn lúc trở trời thổi qua cũng khá thoải mái, cô không vội vàng xuống tầng mà đứng dựa vào lan can, tùy ý nhìn xuống.

Với thị lực được tăng cường, Lâm Dĩ Mạt nhìn thấy một người đang chạy trong khi kẹp một đứa con nít dưới nách.

Ấy chờ chút, đôi dép trên chân đứa bé…

“!”

Đó không phải là dép phát sáng* mà cô mua cho ba ba nhỏ nhà mình sao?!

*Hình minh hoạ:



— ngoài lề —

– Biết là 2 ba ba chưa nhận ra nhau…nhưng mà cái hành động tự mình bắt cóc mình này cũng ba trấm quá:)))

Đọc truyện chữ Full