DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về
Chương 18

Nói không tò mò là giả.

Hệ thống từng nói với Lâm Dĩ Mạt, nhờ 2 viên linh đan kia, thân thể Lâm Tự Thu hiện tại khó khăn lắm mới giữ được ở trạng thái cân bằng, tuy nhiên, anh không thể sử dụng những năng lực đặc biệt nữa.

Cũng giống như đống cơ quan nội tạng yếu ớt của cô, lần trước ngất xỉu, điểm HP đã bị trừ để duy trì sức khỏe, mà Lâm Dĩ Mạt cũng phải yêu quý cơ thể của mình —— về điểm này, bọn họ đúng thật là cha con ruột.

Lâm Tự Thu đã làm thế nào để khiến sét đánh xuống biệt thự Thẩm gia?

Nhưng có lẽ anh lo lắng câu trả lời sẽ dọa sợ cục cưng của mình, đối mặt với câu hỏi đầy sự nghi ngờ của con gái, anh dùng giọng điệu dỗ con nít mà nói: “Ba ba đã mời Ultraman đến giúp đó.”

Beep con mẹ nó Ultraman.

Lâm Dĩ Mạt bị thuyết phục bởi cái lý do ảo diệu này, cũng không hỏi nữa.:)))

Ngày hôm sau, Lâm Tự Thu dẫn cô đến bệnh viện gặp người nhà họ Thẩm.

Lâm 13 và Lâm 3 tuổi thừa biết anh sẽ không cho 2 người đi cùng, vậy nên đi thẳng tới trước mặt con gái, không ngờ con bé vốn không định để họ đi.

1 Lâm Tự Thu là đủ rồi.

Lâm Dĩ Mạt không muốn Lâm 3 tuổi và Lâm 13 bại lộ ở trước mặt người Thẩm gia, cô giả vờ không thấy ánh mắt ngập nước đáng thương của Lâm 3 tuổi và vẻ mặt tức giận của Lâm 13.

Chẳng lẽ sau này luôn phải bị Lâm 23 lấn át sao?

Lâm 3 tuổi bày tỏ mình rất tuyệt vọng.

Lâm 13: … Cậu muốn vẽ hình nộm để xiên chết “chính mình”.

Vẫn là bệnh viện tư nhân Lập Hoà – nơi có cổ phần của Thẩm gia.

Nhà họ Thẩm cũng coi như phú thương của thành phố này, vẫn có chút tên tuổi. Biệt thự Thẩm gia bị sét đánh sập giữa ban ngày ban mặt, cả nhà bị chôn vùi, chuyện này náo động đến mức lên luôn bản tin thành phố, các cánh nhà báo phóng viên truyền thông ngửi thấy mùi ngon, tất nhiên muốn thu thập nhiều tin tức hơn.

Trời giáng dị tượng, sét đánh xuống nhà, chẳng lẽ Thẩm gia làm chuyện gì trái lương tâm?

Ăn dưa thôi, đúng là dưa của người có tiền, thơm không thể tả.

Vì vậy, lúc hai cha con đến bệnh viện liền thấy một đám người làm bên phía truyền thông vác máy quay phim bị người của bệnh viện ngăn lại, không cho họ đi vào.

Điều khiến Lâm Dĩ Mạt kinh ngạc chính là, có một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi với chiếc camera trước ngực trong số đó nhìn thấy họ và nhanh chóng chạy về phía này.

“Anh… Anh thật sự là Lâm Tự Thu?!”

Lâm Dĩ Mạt: “???”

Lâm Tự Thu khẽ mỉm cười với người đàn ông nọ, sau đó cúi đầu giải thích với con gái: “Bé cưng, con còn nhớ chú ấy không, chú ấy là Lưu Kiệt Đào.”

Người đàn ông tên Lưu Kiệt Đào nhìn về phía Lâm Dĩ Mạt, hít một hơi: “Đây là… Mạt Mạt? Đã lớn như vậy rồi hả?!”

Lâm Dĩ Mạt nhìn người đàn ông với mái tóc có chút thưa thớt, bụng tương đối phì nhiêu nọ, cuối cùng mơ hồ moi ra một ít cảm giác quen thuộc từ trong trí nhớ, hơi chần chờ mà nói: “Chú Lưu?”

“Ừ, là chú.” Lưu Kiệt Đào có chút luống cuống mà chà xát hai tay.

Lâm Dĩ Mạt nhớ ra rồi, bạn bè của Lâm Tự Thu rất nhiều, vì anh làm đủ thể loại việc, mỗi khi đổi công việc sẽ kết thêm bạn mới, Lưu Kiệt Đào là một trong số đó.

Để nuôi con gái yêu quý, Lâm Tự Thu làm rất nhiều việc, công việc nào có thể mang theo cục cưng thì anh sẽ dẫn con bé đi làm cùng.

Tuy hơi rắc rối nhưng Lâm Tự Thu rất vui, có con gái cưng ở bên cạnh, làm việc cũng hăng hái hơn hẳn.

Hơn nữa, so với mấy đứa con nít cùng tuổi, cục cưng của anh rất ngoan ngoãn.

Lúc Lâm Tự Thu làm việc, anh chỉ cần đưa con gái một cái ghế con và một chiếc kẹo que là con bé có thể ngồi yên lặng ăn tại chỗ, thấy ba ba mệt mỏi thì sẽ chạy đến thơm thơm, khiến những đồng nghiệp của Lâm Tự Thu ghen tị gần chết. Vốn tưởng rằng anh thật dại dột khi có con gái ở độ tuổi còn trẻ, kết quả…ờm, hâm mộ quá.:’)

Ai mà không muốn có một áo bông nhỏ tri kỷ như vậy chứ!

Mọi người đều rất thích bé Mạt Mạt, lúc nào cũng tìm đủ loại đồ ngon cho bé, kể cả Lưu Kiệt Đào.

Lưu Kiệt Đào rất giỏi làm đồ thủ công, thích làm đủ thứ đồ lặt vặt, chú thường làm một chút đồ chơi nhỏ thú vị cho Lâm Dĩ Mạt. Khi Lâm Tự Thu đột nhiên mất tích, bạn bè của anh rối rít đến cửa an ủi hai ông bà, Lưu Kiệt Đào từng tới nhiều lần, sau khi cô bị Sở Liên đưa về Thẩm gia thì cũng không còn thấy chú Lưu này nữa.

Lưu Kiệt Đào lau mặt, vẻ mặt kích động xen lẫn khó tin: “Ngày hôm qua, lúc anh gọi điện cho tôi, tôi cũng không dám tin đó thật sự là anh.”

Lâm Dĩ Mạt hiểu rồi, hôm qua cô đưa điện thoại cho Lâm Tự Thu, chắc anh đã dùng nó để liên lạc với bạn bè cũ.

Lưu Kiệt Đào bây giờ là phóng viên, biết nhiều tin tức, có thể thông qua chú để tìm hiểu tình hình hiện tại của người nhà họ Thẩm.

Cũng không biết ba cô lại dùng thủ đoạn gì mà liên hệ được với bạn cũ nhanh như vậy.

“Hơn nữa bây giờ anh…” Lưu Kiệt Đào nhìn ông bạn trông còn trẻ hơn, đẹp hơn 10 năm trước liền cảm thấy thế giới này đột nhiên trở nên ảo ma khó hiểu, trong lòng có rất nhiều câu hỏi. Nhưng sau khi đối mặt với Lâm Tự Thu lại chẳng hỏi nên lời, đành nhanh chóng nói hết những thông tin có liên quan Thẩm gia mà bản thân tìm hiểu được.

Ông bạn biến mất 10 năm tìm mình hỏi thăm tin tức của Thẩm gia, nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng Lưu Kiệt Đào vẫn rất sảng khoái đồng ý giúp đỡ.

Mặc dù giới truyền thông bị ngăn không cho vào bệnh viện, nhưng không cản được “cơ sở ngầm” của Lưu Kiệt Đào: Chú có người bạn làm việc ở bệnh viện Lập Hoà, nhờ đó mà biết được một ít tin tức nội bộ.

“Bốn người nhà họ Thẩm ở phòng bệnh VIP 909, cả nhà không bị thương nghiêm trọng, đều là vết bầm tím với trầy xước, nghỉ ngơi điều dưỡng chút là khỏi rồi.” Lưu Kiệt Đào trả lời: “Nhưng mà người bạn kia của tôi nói, dường như bà cụ nhà họ Thẩm bị kích thích không nhỏ, tinh thần không minh mẫn lắm, mơ mơ hồ hồ, nửa đêm tỉnh dậy vừa đánh vừa chửi cô con dâu, náo loạn rất ầm ĩ.”

“Còn những chuyện khác thì tôi cũng không biết.” Chú bất đắc dĩ mà nói: “Chắc chắn Thẩm gia đã chào hỏi trước với bệnh viện, đặt sẵn một nhóm người đứng canh ở đây, thấy chúng tôi là phóng viên liền cản lại.”

Đồng nghiệp ở xa gọi Lưu Kiệt Đào, chú đành phải vội vã rời đi, trước khi đi còn set kèo tụ hội với Lâm Tự Thu.

Năm đó anh mất tích, đám anh em bạn bè thổn thức không dứt, đại đa số đều có suy đoán theo chiều hướng xấu, nếu không thì sao một người đang yên đang lành lại biến mất, chỉ để lại đứa con thơ và cha mẹ già chứ?

Vừa nghĩ tới bé Mạt Mạt khôn khéo đáng yêu giống như tinh linh, bọn họ liền thở dài, sau đó cùng nhau quyên góp ít tiền đưa cho hai ông bà, đó là lần cuối cùng Lưu Kiệt Đào nhìn thấy Lâm Dĩ Mạt.

Cảnh tượng lúc ấy làm chú ấn tượng sâu sắc, mọi người đau lòng an ủi bạn nhỏ, nói ba ba chẳng qua là đi xa nhà, sẽ quay về sớm thôi.

Cô bé mở to đôi mắt long lanh, cố gắng gật đầu thật mạnh, trong mắt tràn đầy chờ mong, hình ảnh đó khiến một đám người lớn bọn họ cay sống mũi, bèn vội vã rời đi.

Sau đó Lưu Kiệt Đào lại tới tìm ông bà Lâm, phát hiện căn nhà đã đổi chủ, đoán rằng hai ông bà đưa đứa bé về quê. Chớp mắt mà đã qua 10 năm, chính chú cũng lập gia đình, có con rồi, nếu không phải hôm qua nhận được cuộc gọi của Lâm Tự Thu thì chắc là suýt quên người này rồi.

Quay đầu liếc nhìn hai cha con có giá trị nhan sắc cao hơn mức trung bình kia, Lưu Kiệt Đào không nhịn được mà cảm khái.

Hồi đó Lâm Tự Thu lúc nào cũng khoe khoang với bọn họ, nói con gái rượu của anh sau khi lớn lên nhất định sẽ là nàng tiên nhỏ xinh đẹp nhất. Khi Lâm Tự Thu trở về sau 10 năm mất tích, con gái anh quả thật biến thành nàng tiên xinh đẹp, nhưng chính anh cũng trở thành một “người đẹp” luôn.

Nhìn lại chính mình bây giờ, Lưu Kiệt Đào bóp đống mỡ trên bụng: “…”

Rõ ràng vốn là bạn cùng lứa tuổi với Lâm Tự Thu, kết quả trông cả hai lại như người khác thế hệ.

Lưu Kiệt Đào suy nghĩ miên man, sau khi đồng nghiệp của chú nói xong tình hình, Lưu Kiệt Đào lại nhìn cặp cha con kia, phát hiện họ vào bệnh viện từ một hướng khác.

Kết hợp với việc Lâm Tự Thu tìm chú hỏi thăm tin tức của Thẩm gia, chẳng lẽ họ định tìm người nhà họ Thẩm?

Phòng bệnh VIP 909.

Đây là phòng bệnh chuyên phục vụ cho Thẩm gia, Thẩm Vân Phong nằm ở trong phòng, gã là người bị thương nặng nhất —— bị đèn trên trần nhà đập trúng đầu, phải khâu hơn 10 mũi, không thể nằm xuống, đồng thời trên người còn có những vết trầy xước khác, chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi, cố định đầu ở giữa không trung.

Thẩm Vân Phong muốn nằm ở trong phòng tất nhiên là vì không muốn để người khác nhìn thấy tư thái chật vật của mình.

Đôi mắt gã đầy u ám.

Trước đây không lâu Thẩm Vân Phong vẫn còn hăm hở làm cổ đông cao quý của Thẩm thị, nhưng bắt đầu từ buổi sáng nhảy ếch đó, dường như có cái gì đã thay đổi. Cho đến khi xe lăn mất khống chế đụng vào cây, sau khi phẫu thuật được bác sĩ thông báo về sau gã không thể làm một người đàn ông bình thường, coi như hoàn toàn mất đi chức năng của đàn ông, tấm mặt nạ giả nhân giả nghĩa treo trên mặt Thẩm Vân Phong nhiều năm qua cuối cùng cũng bị xé xuống.

Là một thằng đàn ông thì không cách nào chịu được kết quả như vậy.

Nhất là Thẩm Vân Phong còn đang lúc tráng niên.

Gã hận không thể giết chết Sở Liên.

Nhưng Thẩm Sùng Hoa nói với Thẩm Vân Phong, Giai Giai không thể không có mẹ, gã muốn giáo huấn ngầm kiểu gì cũng được.

Thẩm Vân Phong bộc lộ ra tính khí thất thường, làm Sở Liên dè đặt mà nhân nhượng gã, điều này khiến nội tâm Thẩm Vân Phong sinh ra ý nghĩ bạo ngược hơn nữa, sau đó thực hiện một cách khéo léo và thuần thục.

Gã cũng không nghĩ là Sở Liên sẽ phản kháng, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của gã, điều duy nhất mà Thẩm Vân Phong không ngờ tới là Sở Liên sẽ ghi hận trong lòng, ra tay với vợ chồng Thẩm Sùng Hoa như phát điên.

Nếu không phải nó còn hữu dụng…

Lúc Sở Liên đẩy cửa đi vào, ánh mắt âm lãnh của Thẩm Vân Phong lướt qua bà ta, giống như bị tầm mắt của rắn độc quét qua toàn thân, khiến da đầu Sở Liên tê rần.

Trên mặt và cổ bà ta có nhiều vết xanh tím.

Dĩ nhiên, so với Thẩm Vân Phong, những vết bầm này chẳng là gì cả.

Vết thương trên người Sở Liên là do gã để lại sau khi đánh bà ta vào ngày hôm trước.

Cho dù Sở Liên có giải thích rằng người ra tay với vợ chồng Thẩm Sùng Hoa không phải mình, mình hoàn toàn không biết gì, thì bọn họ cũng không tin.

Đối với Sở Liên, mọi chuyện xảy ra vào tối hôm trước tựa như một cơn ác mộng xuất hiện bất ngờ, bà ta thậm chí không rõ giọng nói mà mình nghe thấy trong lúc mơ hồ có phải là ảo giác hay không.

Sau đó, Sở Liên bị Thẩm Vân Phong nhốt trong phòng tối nhỏ ở tầng 1, đó vốn là nơi dùng để chứa các đồ linh tinh, trước kia Sở Liên thường xuyên nhốt Lâm Dĩ Mạt ở đó để trừng phạt, bà ta không ngờ có một ngày bản thân cũng sẽ bị nhốt vào đây.

Thế nên, khi căn nhà sụp xuống, Sở Liên may mắn nằm trong khu vực hình tam giác, không bị thương cũng không bị chôn quá sâu, chỉ bị mắc kẹt một lúc, là người được moi ra đầu tiên.

Ban đầu bà ta tưởng là động đất, chồng và cha mẹ chồng đều bị thương. Sở Liên nghĩ, lúc này bà ta nên biểu hiện tốt một chút, chăm sóc tốt bọn họ, để bọn họ hết giận, sau đó sẽ giải thích hành vi của bà ta tối hôm qua là do trúng tà, giống như buổi sáng hôm đó Vân Phong đột nhiên muốn nhảy ếch, nếu không sao bà ta dám ra tay với bọn họ được.

Sở Liên quyết định làm như vậy.

Kết quả nửa đêm bà Thẩm tỉnh lại liền vừa đánh vừa chửi bà ta, nhờ đó Sở Liên mới biết hóa ra căn nhà sụp đổ là vì bị sét đánh, mà cụ bà quy chụp mọi lỗi lầm lên đầu bà ta!

Nói bà ta và Lâm Dĩ Mạt đều là đồ xui xẻo, mang thứ bẩn thỉu đến Thẩm gia, gieo họa cho cả nhà bọn họ.

Nếu không phải sau đó Thẩm Sùng Hoa ngăn lại thì có khi còn nháo đến mức cả bệnh viện đều biết.

Ban đầu bà cụ nghe theo lời của thầy cúng nói, rằng có thể chuyển sát khí trên người Thẩm Giai Giai sang Lâm Dĩ Mạt, liền kêu Sở Liên đón Lâm Dĩ Mạt về Thẩm gia.

Mấy năm qua, sức khoẻ của Thẩm Giai Giai đã chứng minh phương pháp này có tác dụng.

Sau đó Thẩm Vân Phong nhảy ếch như trúng tà, không xuống giường được, bà cụ lo lắng hỏi thầy cúng, biết được Lâm Dĩ Mạt đã biến thành nguyên nhân truyền nhiễm, muốn cắn trả Thẩm gia, lúc này đương nhiên phải đuổi người ra ngoài, cách ly nguồn bệnh.

Lại không ngờ tới, sau khi cô rời đi, Thẩm Vân Phong còn xảy ra chuyện lớn hơn.

Mặc dù mọi chuyện do Sở Liên thúc đẩy, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nói không chừng là do những thứ bẩn thỉu Lâm Dĩ Mạt để lại sau khi rời đi đang quấy phá!

Lúc này bà cụ liền sai người đốt hết đồ của Lâm Dĩ Mạt, kể cả gian phòng cô từng ở cũng sửa sang lại lần nữa, còn mời Trương đại sư đến làm phép.

Làm xong những thứ này, bà Thẩm cảm thấy an tâm hơn, vốn tưởng rằng trong nhà sẽ tốt lên, nào nghĩ chuyện xấu nối tiếp không dứt.

Cháu gái bị Lâm Dĩ Mạt hại, phải vào trại giáo dưỡng!

Dù Thẩm gia bọn họ dùng các loại quan hệ, nhét bao nhiêu tiền vào để thu xếp, nhưng cái chỗ đó là nơi dành cho người ở sao?

Đứa cháu gái mà họ bưng trong lòng bàn tay nuông chiều lớn lên, chưa bao giờ chịu một chút khổ nào phải ở trại giáo dưỡng ba tháng, vừa nghĩ đến đã thấy lòng đau như cắt.

Nếu ban đầu không để Sở Liên mang Lâm Dĩ Mạt đến Thẩm gia thì tốt rồi.

Nói không chừng không phải là do Lâm Dĩ Mạt, nó bị đuổi đi rồi, đồ nó để lại cũng đã đốt hết, còn mời Trương đại sư làm phép, tại sao trong nhà vẫn không bình yên?

Lâm Dĩ Mạt do Sở Liên sinh ra, ngọn nguồn có lẽ ở cô ta.

Cho đến khi Sở Liên nổi điên đánh bà Thẩm, dùng nĩa đâm Thẩm Sùng Hoa bị thương, giữa trưa ngày hôm sau trời giáng sấm sét bổ xuống biệt thự, tất cả những thứ này khiến cụ bà khẳng định suy đoán của mình.

Lâm Dĩ Mạt không phải thứ tốt lành gì, Sở Liên đẻ ra nó dĩ nhiên cũng sẽ không phải thứ gì đẹp đẽ cho cam.

Nhưng bà ta vẫn là con dâu của Thẩm gia, là mẹ của Giai Giai, có nói thế nào cũng không thể xử lý tùy tiện, lớn chuyện lên chỉ làm cho người khác nhìn chuyện cười thôi.

Chuyện căn nhà bị sét đánh đã lên hẳn bản tin thành phố, Thẩm Sùng Hoa sai người chào hỏi với cánh truyền thông rằng đừng loan tin về nhà bọn họ nữa, nhưng đâu phải truyền thông nào cũng nghe lời Thẩm gia, nhiều báo chí như vậy, đút lót bao nhiêu cho đủ?

Thế nên, lúc này không thể xảy ra mấy chuyện mẹ chồng nàng dâu bất hoà được.

Nghe lời Thẩm Sùng Hoa nhắc nhở, bà Thẩm nhận ra rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kiềm chế bản thân, duy trì vẻ hòa thuận bên ngoài.

Cụ bà sai Sở Liên làm việc liên tục, không để bà ta có chút thời gian nghỉ ngơi nào. Làm mãi cho đến giờ Thẩm Vân Phong đổi thuốc, Sở Liên mới thở phào nhẹ nhõm, vào phòng trong thay thuốc cho chồng.



Đối mặt với ánh mắt u ám kinh khủng của chồng mình, Sở Liên vừa sợ hãi vừa chua xót, còn cảm thấy oan ức đến cùng cực.

Ngày đó Thẩm Vân Phong xảy ra chuyện, không thể hoàn toàn trách bà ta được. Bị cành liễu đánh vào mặt, vì đau nên Sở Liên phản xạ có điều kiện buông tay khỏi xe lăn, đây là hành động theo bản năng, căn bản không nghĩ tới xe lăn sẽ mất khống chế.

Thẩm gia đem tất cả mọi tội lỗi đổ lên người bà ta. Nhà đó cho rằng mọi chuyện xấu trong mấy ngày nay là do tà khí trên người Lâm Dĩ Mạt gây ra, cơ mà cô đã bị đuổi khỏi Thẩm gia, họ không tìm thấy ngọn nguồn, liền ụp nồi lên đầu Sở Liên.

Ai bảo Lâm Dĩ Mạt là con gái Sở Liên kia chứ.

Nhưng ban đầu nếu không phải mẹ chồng nhắc tới việc nhận nuôi Lâm Dĩ Mạt, bà ta còn lâu mới đi đón nó!

Sở Liên hít sâu một cái, dè dặt đi tới bên giường, nào ngờ Thẩm Vân Phong đột nhiên mở miệng nói: “Còn đau không?”

Nhận ra chồng đang hỏi đến vết thương trên người mình, Sở Liên sững sờ, sau đó trong lòng thấy vui mừng, thì ra gã vẫn còn quan tâm đến bà ta.

Chồng gặp nhiều chuyện xui như vậy, tính cách trở nên tệ hơn là chuyện rất bình thường, chính anh ấy cũng từng nói rằng rất khó khống chế được tính tình, cần mình bao dung nhiều hơn.

Nhốt mình vào phòng tối nhỏ cũng là bởi vì mình làm cha mẹ chồng bị thương…

Sở Liên suýt nữa rơi lệ, bà ta đỏ hốc mắt lắc đầu.

“Xin lỗi em, là do anh không kiểm soát tốt tính tình của mình.” Thẩm Vân Phong chuyển đổi giọng điệu, lại nói: “Chắc là em có ngầm liên lạc với Dĩ Mạt nhỉ, mặc dù con bé đã làm nhiều chuyện có lỗi với chúng ta, nhưng dù sao cũng là con gái em.”

Sở Liên muốn nói không có, sau khi Lâm Dĩ Mạt rời khỏi Thẩm gia thì đã block hết cả nhà bọn họ, không thể liên lạc được.

Vụ của Giai Giai thì luật sư Trình Mộc làm người đại diện, toàn bộ quá trình Lâm Dĩ Mạt không hề ló mặt, bà ta có muốn gặp cũng chẳng thấy, hoàn toàn không biết cô ở đâu.

Nhưng hiếm khi chồng nói chuyện với mình nhẹ nhàng như vậy, Sở Liên lại không muốn dập tắt hứng thú của gã, do dự một chút, Thẩm Vân Phong nói tiếp: “Dĩ Mạt vẫn còn con nít, làm việc khó tránh khỏi sẽ không có chừng mực, bên cạnh cũng không thể thiếu người giám hộ. Như vậy đi, em liên lạc với con bé, để anh nói chuyện với nó, chuyện này cứ giấu cha mẹ trước đã.”

Sở Liên rất kinh ngạc: “Vân Phong, ý anh là, để nó quay về?”

“Vì chuyện của Giai Giai, cha mẹ chắc chắn sẽ không chấp nhận Dĩ Mạt, sau khi xuất viện, chúng ta tạm thời chuyển đến Đà Viên, nhưng em có một gian nhà trọ ở Tân Hưng mà, tách Dĩ Mạt và Giai Giai ra nuôi, để Dĩ Mạt ở đó.” Thẩm Vân Phong hơi cử động thân thể: “Mẹ lớn tuổi, tin mấy thứ vớ vẩn kia, anh thì không tin, sát khí với trúng tà gì đấy đều là phong kiến mê tín, không liên quan đến Dĩ Mạt.”

“Bây giờ em liên lạc với Dĩ Mạt ngay đi.” Thẩm Vân Phong nhìn bà ta.

Sở Liên luống cuống, bà ta chẳng biết liên lạc với Lâm Dĩ Mạt thế nào, không ngờ chồng mình lại để ý nó đến vậy, nếu biết sớm thì…

“Em sẽ gọi ngay, em… Điện thoại để ở bên ngoài, em đi lấy.” Mình phải nghĩ biện pháp tìm Lâm Dĩ Mạt, không thể để chồng thất vọng được.

Sở Liên vội vã ra khỏi phòng trong. Ở phòng ngoài, Thẩm Sùng Hoa và bà Thẩm cùng nằm trên một cái giường, thấy bà ta đi ra, bà Thẩm lạnh lùng nói: “Thay thuốc cho Vân Phong xong nhanh vậy à?”

Nào ngờ Sở Liên trực tiếp chạy ra khỏi phòng.

Sắc mặt bà cụ tái xanh.

“Được rồi.” Thẩm Sùng Hoa nghiêm mặt: “Đây là bệnh viện.”

Bà Thẩm nghĩ tới cái tát của Sở Liên và mu bàn tay phải của bạn già bị Sở Liên dùng nĩa đâm ra mấy cái lỗ, cơn giận trong lòng mãi không tan được.

“Việc xấu trong nhà không thể rêu rao ra ngoài.” Thẩm Sùng Hoa nhìn bàn tay được băng bó của mình, mí mắt rũ xuống khiến khuôn mặt đầy nếp nhăn kia lộ ra chút quỷ quyệt: “Ra viện rồi nói sau.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến hét dồn dập, âm thanh như kẹt ở cổ họng làm người nghe cảm thấy khó chịu. Vợ chồng Thẩm Sùng Hoa đồng loạt nhìn về phía cửa.

Sở Liên không ngừng lui ngược về sau, bà ta che miệng, trợn mắt hoảng hốt nhìn về phía trước, như thể nhìn thấy ma quỷ hay một hình ảnh kinh khủng nào đó.

“Sở Liên, mày đang làm cái gì vậy!” Bà Thẩm tức giận gào lên.

Sở Liên bịt tai không nghe, nhìn người đối diện với vẻ mặt khó tin.

Khi chạy ra khỏi phòng, bà ta đang suy nghĩ nên dùng cách gì để tìm Lâm Dĩ Mạt thì lại thấy cô đi đến chỗ mình, còn chưa kịp kinh ngạc liền thấy được người bên cạnh ——

Gương mặt đó!

Bà ta tuyệt đối sẽ không nhận sai!

“Lâm Tự Thu!” Sở Liên kêu thất thanh.

???

Lâm Dĩ Mạt vô cùng kinh ngạc với phản ứng của Sở Liên sau khi nhìn thấy Lâm Tự Thu.

Phản ứng có lớn quá không vậy?

Trong ký ức, cô chưa từng nghe ba ba nhắc đến Sở Liên, nếu bà ta không tới đón cô thì Lâm Dĩ Mạt hoàn toàn không biết Sở Liên là mẹ mình.

Hồi nhỏ cô cũng từng nghi ngờ, những đứa trẻ khác đều có mẹ, tại sao bản thân lại không có? Sau đó, Lâm Dĩ Mạt đi hỏi Lâm Tự Thu.

Ba ba trả lời cô như vầy: “Con là do ba ba sinh ra nha, tất nhiên không có mẹ rồi.”

Đương nhiên, cô bị lừa cho qua.:)))

Sau khi bị Sở Liên đưa về Thẩm gia, Lâm Dĩ Mạt mới bắt đầu có khái niệm về mẹ, cũng do tuổi còn nhỏ, ba ba vắng mặt, đi đến một nơi xa lạ, Sở Liên dạy cô cái gì Lâm Dĩ Mạt liền học cái đó, bảo cô lấy lòng người Thẩm gia cô liền u mê lấy lòng.

Giờ nghĩ lại thấy mình thật ngu ngốc.

Lâm Dĩ Mạt từng nhắc đến ba ba trước mặt Sở Liên nhưng bà ta đã chửi mắng và ra lệnh cho cô đừng nhắc lại nữa.

Khi lớn hơn một chút, Lâm Dĩ Mạt hiểu rõ, Sở Liên không thích cô có lẽ là do Lâm Tự Thu.

Nhưng cũng không đến nỗi phải bày ra dáng vẻ khiếp đảm khi nhìn thấy ổng mà… nhỉ?

Ánh mắt lãnh đạm của Lâm Tự Thu quét qua Sở Liên, kéo Lâm Dĩ Mạt đi vào phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại, nhìn cái khóa 2 lần rồi khóa trái.

Động tác của Lâm Tự Thu đột ngột mà tự nhiên, khiến hai vợ chồng Thẩm Sùng Hoa không rõ anh có ý gì, cho dù nhìn thấy Lâm Dĩ Mạt cũng không có mở miệng.

Lâm Dĩ Mạt được Lâm Tự Thu dẫn đến chỗ ghế sô pha đối diện giường bệnh.

Cũng không biết có phải là vì ba ba ở cạnh hay không mà khi gặp lại người nhà họ Thẩm, Lâm Dĩ Mạt cảm thấy hoàn toàn khác biệt.

Nói thật thì cô vẫn rất vui khi thấy cả nhà bọn họ đồng loạt bị thương á ~~

Lâm Tự Thu thảnh thơi dựa ở trên sô pha, đây là một động tác vô cùng đơn giản nhưng lại khiến mí mắt Thẩm Sùng Hoa giật giật.

“Chào hai bác, xin lỗi vì đã đến mà không báo trước.” Lâm Tự Thu nhẹ nhàng xoa bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của con gái, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt cũng dịu dàng, thái độ nho nhã lễ độ: “Cháu tên Lâm Tự Thu, là ba của Mạt Mạt. Vì cục cưng nhà cháu sống nhờ ở Thẩm gia 10 năm nên hôm nay cháu đặc biệt đến cảm ơn.”

… Đây là thái độ cảm ơn của anh đấy à?

Chỉ thiếu điều viết bốn chữ “Tôi tới soi mói” trên trán thôi đó.

Mí mắt Thẩm Sùng Hoa tiếp tục giật giật ——

Lâm Tự Thu mất tích nhiều năm mà không có chút tin tức nào, trong mắt người ngoài, hắn chẳng khác gì người đã chết cả. Bây giờ lại đột nhiên ló đầu ra, trở về lúc nào?

Ông ta dùng ánh mắt ngăn lại bà Thẩm định nói chuyện, cẩn thận nói: “Hóa ra là cậu Lâm, ngưỡng mộ đã lâu, nghe nói cậu mất tích, bây giờ bình an trở lại, là một chuyện đáng ăn mừng.”

“Chúc mừng thì không cần đâu, chủ yếu nhất vẫn là tính sổ.”

Cảm giác bất an trong lòng Thẩm Sùng Hoa càng ngày càng mãnh liệt, nhưng dù gì ông ta cũng sống mấy thập niên, chắc chắn sẽ không dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, liền bình tĩnh nói: “Tính sổ cái gì?”

“Cục cưng ở nhà mấy người sinh sống 10 năm, ăn mặc đồ dùng, đều có tiêu phí.” Lâm Tự Thu rất nghiêm túc mà nói, nghiêm túc đến nỗi khiến cho Lâm Dĩ Mạt cũng kinh ngạc —— cái bộ dạng này của ba cô thật sự giống như đang thanh toán sổ sách.

Cô chợt nhớ tới, từ đầu đến cuối, hình như Lâm Tự Thu chưa từng nói hai người đến tìm Thẩm gia làm gì.

“Từ lời của bé cưng, cháu đã tỉ mỉ tính toán, nếu 1 năm là 1 triệu thì 10 năm chính là 10 triệu.”

Lâm Dĩ Mạt: “!!!”

Sao lại là 10 triệu được!

1 triệu còn không đến!

Cô ổn định biểu tình, vẻ mặt vẫn y như cũ.

Đầu tiên, Lâm Dĩ Mạt vốn không có nói với Lâm Tự Thu về phí sinh hoạt khi còn ở Thẩm gia.

Thực ra, ở đó cô chẳng có một xu nào cả, tất cả sách vở tài liệu cần dùng cho việc học đều được tính trong học phí.

Về quần áo, khi còn bé thì mặc đồ mà Thẩm Giai Giai không thích, sau khi lớn lên cô trổ mã, không mặc được quần áo của nhỏ, nhưng cũng không được tùy tiện đi dạo tùy tiện mua như Thẩm Giai Giai mà là Sở Liên trực tiếp mua.

Toàn là áo phông đơn giản.

Không đáng tiền chút nào.

Được rồi.

Cô sống ở Thẩm gia, quả thật có phí tiền của Thẩm gia.

Nhưng ba ba cũng đâu cần phải phóng đại số tiền ấy lên chứ!

“Nếu là tiền mặt thì cháu là không trả được.”

Trên tay Lâm Tự Thu xuất hiện một cái túi nhỏ trong suốt, trừ Lâm Dĩ Mạt ra, những người khác dường như không nghĩ nhiều về việc chiếc túi đó xuất hiện như thế nào.

… Trong túi đựng một viên kim cương lớn.

Lâm Tự Thu ném túi nhỏ về phía Sở Liên, bà ta bắt lấy nó theo bản năng.

“Đây là một viên kim cương hồng, trị giá ít nhất 10 triệu, mấy người có thể mang đi giám định.”

Không cần giám định.

Có mấy chuỗi cửa hàng trang sức dưới dang nghĩa Thẩm gia.

Sở Liên còn tham gia vào việc thiết kế trang sức, tuy không hiểu hết về kim cương nhưng cũng không xa lạ gì.

Chỉ cần nhìn vào đường truyền ánh sáng, bà ta liền biết viên kim cương này chắc chắn là thật, giá cả sẽ không thấp.

Lâm Dĩ Mạt: “…”

Chờ một chút!

Cô sắp không theo kịp tiết tấu của Lâm Tự Thu rồi đó!

“Viên kim cương hồng này đủ để trả hết chi phí mà Thẩm gia tiêu tốn trên người cục cưng 10 năm qua.” Lâm Tự Thu vẫn cười, sát ý bắt đầu dâng trào dưới đáy mắt: “Tiếp theo, nên tính những khoản khác.”

Lúc này, con gái kéo anh một cái, Lâm Tự Thu nghe thấy cô đau lòng mà nói: “Ba ba, mau lấy kim cương hồng lại đi, không thể tiện nghi bọn họ.”

Sát ý trong mắt vơi đi một chút, anh ghé vào tai con gái, nhẹ nhàng nói: “Con yêu à, ba ba có một đống kim cương hồng như thế đấy.”

Lâm Dĩ Mạt: …?

Cô bị lượng từ “đống” này làm cho kinh hãi.

—- ngoài lề —-

– Đù, ước được giàu như ba ba

Đọc truyện chữ Full