DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về
Chương 24

Nếu như nói Lâm Dĩ Mạt nổi tiếng ở khối 10 trường Tam Trung với điểm đầu vào đạt tuyệt đối thì ở trường trung học Trường Giang, Lâm 13 cũng lập tức danh tiếng vang xa nhờ sở trường của mình —— báo.

Vào ngày đầu tiên khai giảng, cậu không chỉ đánh gục vài bạn học mà còn phá hoại tài sản của nhà trường – đập hỏng một cái bàn.

Sau khi Lâm Dĩ Mạt tan học, Lâm 3 tuổi nắm bắt cơ hội kể cho cô nghe thành tích chấn động của Lâm 13 ngay ngày khai giảng một cách cực kỳ sống động, khỏi nói cũng biết bé vui gần chết.

Bình thường toàn là Lâm 13 bắt nạt bé, bây giờ sao bé có thể bỏ qua cơ hội chế giễu Lâm 13 chứ.

Về phần tại sao Lâm 3 tuổi học mẫu giáo mà lại biết chuyện à? Đương nhiên là Lâm Tự Thu nói cho bé thông qua sợi dây linh hồn rồi.

Lâm 3 tuổi cảm thấy, Lâm Tự Thu lớn nhất cực kỳ hợp tính mình, thế mà lại cho mình cơ hội “bắt nạt” ngược lại Lâm 13!

Quyết định ôm đùi ban đầu của mình đúng là một quyết định không thể tuyệt vời hơn luôn á!

Lâm Dĩ Mạt nghe bố trẻ nói xong, hiểu được tiền nhân hậu quả.

*Tiền nhân hậu quả: Kiếp trước là nguyên nhân cho hậu quả ở kiếp này. Theo thuyết luân hồi của đạo Phật thì kiếp trước tạo ra cái “nhân” thì kiếp này hưởng cái “quả” và cứ thế luân hồi. Ở đây thì các bạn có thể hiểu là Lâm Dĩ Mạt đã biết được nguồn cơn của vấn đề rồi á.

Ngày nhập học đầu tiên, chủ nhiệm lớp Lâm 13 tổ chức cho học sinh dọn bàn ghế, trong đó có mấy học sinh vừa dọn bàn ghế vừa đùa giỡn cười đùa ầm ĩ ở cầu thang, cố ý chen lấn vài bạn nữ, Lâm 13 vừa vặn đứng sau nhóm con gái nên bị ảnh hưởng, lúc này không nhịn được bảo họ dừng lại.

Nói dừng là dừng hả?

Cô giáo còn chưa nói gì.

Mày con mẹ nó là thằng nào?!

Kết quả có thể tưởng tượng được, Lâm 13 vung tay mấy cái ném cả đám xuống đất. May mắn thay, cậu vẫn còn đủ tỉnh táo để biết rõ là mình không được làm ảnh hưởng đến Mạt Mạt. Thế nên Lâm 13 cũng không dùng nhiều lực, nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến bọn họ gào khóc, nhân dịp này làm cho họ thấy kinh sợ, cũng để lập uy luôn, vậy thì sau này cậu sẽ là thủ lĩnh của lớp rồi.

Cho nên, Lâm 13 biểu diễn kỹ thuật của “One Punch Man”: Giáng một đấm xuống bàn, chiếc bàn kia từ từ trở thành sắt vụn ngay trước mắt mọi người.

Đến mức này thì không mời phụ huynh là không được rồi.

Lâm Tự Thu đến trường, sau khi thương lượng một lúc, Lâm 13 may mắn không ghi kỷ lục trở thành người đầu tiên bị đuổi học ngay ngày đầu khai giảng.



Lâm 3 tuổi nói xong, ỷ có Mạt Mạt ở đây, giáo dục Lâm 13 như thể một ông cụ non: “Người ta đều nói tới trường thì phải học tập thật chăm chỉ, ông có thể đáng tin một chút hông, học hỏi tui cũng được nè, tui chẳng bao giờ làm mất thể diện của Mạt Mạt luôn í.”

Nói xong còn rất sống động mà trừng mắt nhìn Lâm 13.

Lâm 13: “…”

Thích ăn đòn đúng không!

Sau đó, Lâm 3 tuổi ngẩng đầu lên, khoe với Mạt Mạt 5 bông hoa nhỏ màu đỏ được ghim trên ngực như khoe của báu: “Mạt Mạt, ba bỉ ở trường mẫu giáo còn nổi tiếng hơn cơ. Cô giáo và các bạn rất thích ba bỉ đó. Ba bỉ còn giành được bông hoa nhỏ màu đỏ bằng thực lực nữa nè!”

Lâm 13 – ngày đầu tiên đi học đã bị mời phụ huynh nên đang rất xấu hổ – đen mặt để cho Lâm 3 tuổi buôn chuyện, còn không quên chế giễu: “Bằng vào việc khóc thì có.”

Lâm 3 tuổi: “Hông có phải!”

Bé ngẩng khuôn mặt nhỏ đáng yêu lên, tức giận sửa lại: “Nhờ vào mặt đó! Nhờ vào mặt tui đó!” =))

Lâm Dĩ Mạt: “…”

Cô xoa trán: “Đừng làm loạn nữa, mau về nhà thôi.”

Lâm Dĩ Mạt đã nói với Lâm Tự Thu là tan học không cần đón cô, cô có thể về cùng 2 cái nick phụ.

“Lâm Dĩ Mạt!”

Giọng nói của Triệu Ngôn Đường truyền đến từ phía sau, cậu ta đã thay đồ thể dục ra, thiếu niên áo đen sải bước đuổi theo.

Lâm 13 và Lâm 3 tuổi đồng thời nhìn lại.

Lâm 13: Cái quần gì đây?

Lâm 3 tuổi: … Cao, cao ghê.

“Nhà cậu ở đường này hả? Khéo thật đấy, tôi cũng vậy.” Triệu Ngôn Đường cười tươi lộ hàm răng trắng tinh, hai tay đút túi.

Lâm 13 mũi không phải mũi mắt không phải mắt lên tiếng: “Cậu là ai?”

Từ đằng xa, Triệu Ngôn Đường đã thấy Lâm Dĩ Mạt đi cùng một cậu trai có chiều cao tương đương, cậu đeo cặp sách cho cô, bên cạnh còn có một đứa trẻ, cả ba trông rất thân mật. Trên mặt Lâm Dĩ Mạt treo nụ cười dịu dàng nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với hình tượng kiêu ngạo lạnh lùng ở trường!

Sự tò mò dẫn cậu tachạy theo cô.

“Tôi là bạn của Lâm Dĩ Mạt.” Triệu Ngôn Đường nói: “Cậu cũng học ở Tam Trung à?”

Nhìn không giống chút nào.

Lâm 13 lập tức trở nên cảnh giác.

Bạn cùng lớp, nam, chủ động chạy tới bắt chuyện.

Nhìn một cái đã biết không phải là thứ tốt lành gì.

Con ngươi Lâm 13 đảo một cái, tiến lên một bước, choàng vai Triệu Ngôn Đường như một người anh trai đúng nghĩa, mặc dù cậu không cao bằng Triệu Ngôn Đường, nhưng sức cậu lớn, dễ dàng kéo cậu ta sang một bên.

Triệu Ngôn Đường chỉ cảm thấy có một lực mạnh tấn công, chưa kịp phản kháng chút nào đã bị kéo đi rồi.

Triệu Ngôn Đường:???

Sau đó, cậu ta nghe thấy giọng nói u ám của Lâm 13: “Mới ngày đầu tiên đi học, tan học nhìn thấy con bé đã vội vàng chạy tới, đừng tưởng tôi không biết cậu muốn làm gì. Tôi cảnh cáo cậu, khôn hồn thì né con bé ra, nếu không tôi đánh chết cậu!”

Triệu Ngôn Đường:??????

Cậu ta và Lâm 13 nhìn nhau, act cool đứng hình mất 5 giây.

Nói về Triệu Ngôn Đường, lúc cậu ta học cấp hai cũng coi như là một nhân vật có tiếng, vóc dáng luôn vượt trội hơn so với bạn cùng lứa, còn là một tay thiện chiến, gặp địch chưa có trận nào thua, thế nhưng không ngờ lại bị một thằng còn lùn hơn mình uy hiếp.

Mấu chốt là, dựa trên kinh nghiệm đánh nhau nhiều lần ở trường cấp 2, Lâm 13 chắc chắn không yếu, hơn nữa rõ ràng quan hệ của cậu với Lâm Dĩ Mạt rất tốt, vì vậy nếu xảy ra xung đột với đối phương thì không hay lắm, đợi cậu ta tìm hiểu kỹ tình hình trước rồi nói sau.

Đại trượng phu co được dãn được.

Thế nên Triệu Ngôn Đường giật lại quần áo bị kéo lệch của mình, vẫy tay với Lâm Dĩ Mạt, nụ cười trông còn vui vẻ hơn trước: “Tôi đi trước.”

Cậu ta xoay người chạy, nhanh hơn cả thỏ.

Xem như cậu biết điều.

Lâm 13 hài lòng quay lại chỗ con gái, đúng lúc nghe được Lâm 3 tuổi cũng thông minh thử hỏi quân tình: “Mạt Mạt, bạn của con cao ghê vậy đó, cậu ấy tên là gì dạ?”

Lâm Dĩ Mạt thuận miệng đáp: “Loa phóng thanh.”

Cô không hỏi Lâm 13 nói với Triệu Ngôn Đường cái gì, còn rất vui vẻ khi được về nhà cùng ba ba.

Đối phó với kiểu người bám dính như Triệu Ngôn Đường, vẫn phải để Lâm 13 ra tay.

Buổi tối, Lâm Dĩ Mạt trốn trong phòng vẽ tranh, đây là nhiệm vụ mới hệ thống giao cho cô —— học vẽ.

Trong đầu còn chiếu một bức tranh để Lâm Dĩ Mạt vẽ theo.

Cô chẳng có tí nền tảng gì về hội họa, chỉ có thể từ từ học.

Mèo trắng nhỏ nằm ở bên cạnh, thỉnh thoảng quét đuôi qua chỗ Lâm Dĩ Mạt một cái. Cô không biết là cả ba Lâm Tự Thu đang họp trực tuyến với nhau.

Phòng họp linh hồn trực tuyến —

Lâm 13 nói một cách chính đáng: “Mạt Mạt lớn rồi, những thứ dưa vẹo táo nứt kia thấy Mạt Mạt xinh như vậy, chắc chắn sẽ không biết xấu hổ mà sáp lại gần Mạt Mạt. Tôi muốn đến Tam Trung, học cùng lớp với Mạt Mạt, bảo vệ con bé, tuyệt đối không thể để cho những thứ xấu xí kia thèm muốn Mạt Mạt!”

Cậu càng nghĩ càng không thoải mái, hôm nay cậu đánh mấy học sinh vô duyên vô cớ chen lấn các bạn nữ ở trường cấp 2, lại suy nghĩ đến Mạt Mạt một chút, con bé xinh đẹp như hoa thế kia, có khi sẽ thu hút nhiều con ong xấu xí hơn, không chừng sẽ quấy rầy Mạt Mạt.

Như vậy sao được!

Cậu phải đi theo Mạt Mạt từng bước không rời, đuổi hết mấy con ong chết tiệt đó, đây mới là một trong những chức năng của ba ba.

Lâm 3 tuổi nhìn Lâm Tự Thu, bé nghe theo Lâm Tự Thu lớn nhất.

Lâm Tự Thu thông qua hai người bọn họ để “nhìn” ngoại hình của Triệu Ngôn Đường, cẩn thận quan sát một hồi rồi nói: “Cũng không phải dưa vẹo táo nứt gì, rất có chí tiến thủ, đâu có xấu.”

“?” Lâm 13: “Ý ông là gì?”

Lâm Tự Thu liếc nhìn Lâm 13, ánh mắt có vài phần ghét bỏ, hắn của tuổi thiếu niên giác ngộ tư tưởng kém quá.

“Trong số những con ong bị thu hút đó luôn có mấy con đẹp trai, chỉ cần cục cưng vui vẻ thì cứ để con bé chọn là được.” Hắn nghiêm túc nói: “13, thân là ba, đừng ngăn cục cưng kết bạn, có con trai thích cục cưng, chứng tỏ mị lực của cục cưng lớn, là chuyện tốt. Cậu đó, khi làm việc thì phải suy nghĩ từ phía con bé, ở cái tuổi này, cậu không thích được một đám bạn học nữ xinh đẹp vây quanh sao?”

Lâm 13 trợn mắt há mồm.

Sau khi ngây ngốc, bằng cách nào đó mà cậu cảm thấy cũng có lý.

Không đúng!

Có lý cái rắm.

“Mạt Mạt mới 15 tuổi! Không thể yêu sớm!” Cậu kịp thời phản ứng lại: “Hơn nữa con bé là con gái, con gái thường sẽ bị thua thiệt!”

Lâm Tự Thu mở họp trong đầu, ngoài hiện thực lại không chút chậm trễ gọt trái cây cho con gái, nói: “Có tôi ở đây, ai có thể làm cho con bé chịu thua thiệt?”

Cái đầu nhỏ của Lâm 3 tuổi xoay trái xoay phải, khi thì nhìn Lâm Tự Thu size L, lúc lại ngó Lâm Tự Thu size M, không thể chen lời vào.

Lâm 13 á khẩu không trả lời được, cậu quên mất Lâm Tự Thu lớn nhất rất lợi hại, quả thật không ai có thể làm tổn thương Mạt Mạt.

Nhưng mà dù có nói như vậy thì Lâm 13 vẫn không thoải mái. Trong nhận thức của cậu, Mạt Mạt vẫn còn nhỏ, mấy thằng con trai dám đến gần con bé đều phải bị chặn và đánh tơi tả.

“Tôi cứ kệ đấy, tôi muốn học lớp 10, muốn học với Mạt Mạt.”

Lâm 3 tuổi cuối cùng cũng có thể chen vào chủ đề bé hiểu: “Ông đừng có đi, đến cả đề thi tiểu học cũng làm không đạt yêu cầu mà còn muốn học cùng Mạt Mạt? Cứ ngoan ngoãn bắt đầu học từ nền tảng cấp 2 đi, đạt tiêu chuẩn trước đã rồi nói.”

“…”

Không ngoài dự đoán chút nào, hai nick phụ lập tức lao vào đập nhau.

Lâm Tự Thu, người đã quen với cảnh này từ lâu, rời khỏi phòng linh hồn, bưng dĩa trái cây đã cắt xong, đẩy cửa phòng ngủ.

“Cục cưng đang vẽ tranh à?”

“Ba ba.”

Lâm Tự Thu liếc nhìn quyển bài tập, không tiếc lời khen: “Cục cưng vẽ đẹp thật đấy.”

Lâm Dĩ Mạt ngay lập tức được khích lệ, thành tích của cô vẫn luôn rất tốt.

Bởi vì Sở Liên từng nói, thành tích của cô nhất định phải thật tốt, không thể làm Thẩm gia mất thể diện, cho dù là ở trường tiểu học hay trung học cơ sở, Lâm Dĩ Mạt luôn nằm trong top 50 của khối.

Sau khi thêm giá trị IQ, sự hiểu biết của cô về kiến thức cũng trở nên rõ ràng hơn, câu nói quen thuộc để giải thích trường hợp này là: Hiểu một điều, còn có thể suy một ra ba.

Nhưng cái này chỉ giới hạn trong việc học.

Những “kỹ năng và năng khiếu ngoại khóa” kia là những thứ mà Lâm Dĩ Mạt không được dẫn lối từ bé, cũng chẳng có hứng thú gì. Nếu không phải do hệ thống ban hành nhiệm vụ học vẽ, sao cô có thể cầm cọ và chép lại tranh trong đầu chứ?

Lâm Tự Thu khen cô vẽ đẹp, có nghĩa là cô có năng khiếu hội họa đúng không?

“Ba có thể nhìn ra con vẽ cái gì không?”

Lâm Tự Thu nói chắc như đinh đóng cột: “Con ếch đúng không?”

Lâm Dĩ Mạt khựng lại 2 giây, lặng lẽ nói: “… Là một bé gái.”

Lâm Tự Thu lập tức đổi lời: “Đúng rồi, ba ba đùa con thôi, đây là một bé gái xinh đẹp.”

Tiếp đó bình tĩnh chuyển đề tài: “Bé cưng thích vẽ tranh à? Vậy chúng ta đăng ký một lớp luyện vẽ đi.”

Lâm Dĩ Mạt biết rõ là mình không có thiên phú, để hoàn thành nhiệm vụ, cô nhất định phải tham gia lớp luyện vẽ. Cô gật đầu, được ba bón cho một quả anh đào, ngọt đến mức cô cong mắt, lại nghe Lâm Tự Thu nói: “Ngày mai đi học, con mang theo Li Tâm nhé.”

“Meo meo ~~” Mèo trắng nhỏ nghe thấy tên mình, dựng hai lỗ tai lên.

Nhận được ánh mắt nghi ngờ của con gái, Lâm Tự Thu giải thích: “Li Tâm có thể ẩn thân, người khác không thấy được nó, nếu như có bạn nào không thân thiện cho lắm bắt nạt con, Li Tâm có thể bảo vệ con.”

Cha già không để tâm đến cái gọi là “tình yêu tuổi gà bông” của Lâm 13, lý do chính để con gái rượu mang theo Li Tâm là: Sàng lọc đám ong mật sáp lại gần cục cưng, cục cưng thích thì giữ lại, không thích thì đuổi đi.

“Meo meo meo!!!” Cô chủ dẫn tui theo nha.

Bé mèo trắng phấn khích kêu không ngừng, lăn lộn làm nũng cầu xin được mang theo, Lâm Dĩ Mạt không thể cưỡng lại vẻ đáng yêu của nó, ngày hôm sau đã đặt Li Tâm vào cặp sách, mang đến trường.

Lâm Dĩ Mạt biết rằng “người ngoài hành tinh” Li Tâm thực sự rất tò mò về thế giới này, sau khi đến trường cũng không ép mèo con phải đi theo cô, thả nó chơi tự do trong trường.

“Các cậu có biết vì sao Lâm Dĩ Mạt thi được điểm tối đa không?”

Lúc Li Tâm nhảy qua một góc, nghe thấy tên của cô chủ, nó dừng chân, bước từng bước nhẹ nhàng đến gần chỗ phát ra tiếng nói.

Có vài nữ sinh mặc quân phục huấn luyện tụ lại một chỗ.

“Nghe giọng điệu này của cậu, chẳng lẽ chuyện bạn ấy thi được tối đa có mờ ám?”

“Chắc chắn là có mờ ám rồi, các cậu chẳng chịu suy nghĩ gì cả, đề thi đầu vào khó như vậy, ngay cả Giang Tự, trạng nguyên thi tuyển sinh cấp ba, cũng không được full điểm, sao Lâm Dĩ Mạt có thể được điểm tuyệt đối chứ?”

“Nhỡ đâu bạn ấy may mắn thì sao, người ta thường bảo người đẹp thường gặp may mà.”

“Nó đẹp á? Đẹp chỗ nào? Suốt ngày trưng cái vẻ kiêu ngạo, nhìn đã thấy tởm.”

Không ai trả lời, cô gái khơi chuyện kia hạ thấp giọng: “Tớ nói cho các cậu nghe, các cậu cũng đừng nói cho người khác biết nha, tớ nghe nói sở dĩ Lâm Dĩ Mạt được điểm tối đa là bởi vì nhỏ đó biết trước đề, giáo viên chấm bài thi có quan hệ bà con với nó. Tớ chẳng qua chỉ là nghe nói thôi, không biết là thật hay giả, các cậu đừng loan tin bậy bạ đó.”



Lỗ tai Li Tâm run một cái, đôi mắt ngọc lục bảo xinh đẹp lóe lên tia sáng trong suốt.

Sau đó, nó nghe thấy những người phàm này bàn tán khắp nơi, nói cô chủ được điểm tối đa là do “gian lận”.

Li Tâm không phải là một con “mèo trắng nhỏ” cái gì cũng không hiểu, nó là một yêu tu thuộc Miêu Hồ nhất tộc.

Chỉ là trong giới tu luyện cá lớn nuốt cá bé thì thực lực của Miêu Hồ quá yếu, dù có liều mạng tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, hơn nữa cũng chỉ có một ít kỹ năng đặc biệt mà thôi.

Mà tộc của họ còn có một đặc điểm, tu vi chỉ đạt tới Nguyên Anh kỳ, trải qua 39 thiên kiếp nhỏ, mới có thể hoàn toàn hóa thành hình người.

Trước lúc đó, khi hóa hình họ luôn có tai và đuôi mèo.

Kết quả là những kẻ thực lực nhỏ yếu như họ trở thành… đồ chơi.

Nhưng mà, khi còn nhỏ nó may mắn được Lâm Tự Thu cứu, Lâm Tự Thu nói thẳng là nó được nuôi vì để chuẩn bị cho con gái hắn.

Đồ chơi và thú cưng khác nhau.

Li Tâm rất hạnh phúc.

Cho đến khi nhìn thấy cô chủ thật sự, nó càng vui mừng hơn.

Thú cưng cũng phải phát huy tác dụng của thú cưng!

Li Tâm giương nanh múa vuốt, xoè móng mèo sắc bén, nhìn chằm chằm đám người phàm nói xấu sau lưng cô chủ nhỏ, đôi mắt màu xanh tròn xoe xinh đẹp dựng lên đầy nguy hiểm: Ai dám tung tin vịt về cô chủ cơ?

Đọc truyện chữ Full