*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Dĩ Mạt muốn đi học sớm nên đã thức dậy từ lúc 6h30, ăn xong bữa sáng như thường lệ rồi đeo cặp sách đến trường.
Trên đường đi, cô vẫn đang suy nghĩ, tí nữa Lâm 13 và Lâm 3 tuổi cũng đi học, Lâm Tự Thu thì tới trường đi dạy, vậy chẳng phải Lâm Dư Thu sẽ ở nhà một mình sao?
Hệ thống đột nhiên ló đầu ra: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì cơ chứ? Lâm Tự Thu kể tình trạng của Lâm Dư Thu cho cô nghe chỉ là để cô hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra mà thôi, không phải là để cô lo lắng về nó. Nếu có chuyện gì xảy ra với hắn, Lâm Tự Thu sẽ tự mình sẽ giải quyết, cô chỉ cần chuyên tâm học tập là được!”
Nó vừa nói vừa giao cho Lâm Dĩ Mạt một nhiệm vụ học tập mới: [ Học thuộc toàn bộ từ điển tiếng Anh Oxford trong vòng 5 ngày, hoàn thành nhiệm vụ có thể đạt được 50 điểm HP, thưởng thêm một bao lì xì đặc biệt. ]
“...”
Vì bao lì xì, Lâm Dĩ Mạt đến phòng học cầm lấy cuốn từ điển, bắt đầu nghiêm túc học các từ đơn, thuận tiện mang bữa sáng mà Tương Nghi đã làm cho Chu Phàm Phàm nếm thử —— bánh mì trái cây.
“Em iu, chụy yêu em quá đi àa.” Chu Phàm Phàm vui vẻ muốn nhào tới hôn cô, Lâm Dĩ Mạt dở khóc dở cười mà ngăn lại.
Dương Lượng Lượng ngồi phía trước quay đầu xuống, không dám bắt chuyện với Lâm Dĩ Mạt, hâm mộ nhìn Chu Phàm Phàm: “Cậu đã gặp được bạn cùng bàn 100 điểm trong truyền thuyết rồi đấy.”
“Dĩ nhiên rồi!” Cô nàng cắn bánh mì trong hạnh phúc, bữa sáng của nhà Mạt Mạt ngon gấp mấy lần bánh bao hấp ở trường, “Cậu có nhìn thêm nữa cũng vô dụng, tớ không chia cho cậu đâu.”
Dương Lượng Lượng chậc một tiếng, quay người lại tiếp tục học thuộc đoạn văn.
Lúc này, Giang Tự tiến vào, phòng học ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
Những người khác rối rít ngừng nói, chỉ còn giọng đọc từ đơn của Lâm Dĩ Mạt vang vọng khắp phòng.
Sự yên tĩnh chỉ kéo dài vài giây, sau khi Giang Tự đi thẳng đến vị trí của mình – chỗ sau lưng Chu Phàm Phàm, phòng học lại trở nên sôi nổi.
Phải nói rằng người được hâm mộ nhất trong lớp không phải là Lâm Dĩ Mạt, cũng không phải là Giang Tự, mà là Chu Phàm Phàm.
Bạn cùng bàn là Lâm Dĩ Mạt, phía sau là Giang Tự, 2 người giỏi nhất khối đều ngồi quanh cô nàng, nhân sinh toàn thắng à nha.
Chính Chu Phàm Phàm cũng cảm thấy mình bị những người khác hâm mộ hay ghen tị cũng rất đáng.
Chờ đến khi tiết học buổi sáng kết thúc, cô nàng mới nói cho Lâm Dĩ Mạt nghe tại sao mọi người lại im lặng mỗi khi Giang Tự bước vào lớp. Thật ra là do sau khi Chu Vũ Mi đến gặp giáo viên chủ nhiệm bày tỏ nguyện vọng muốn chuyển trường, không lâu sau đó, cha mẹ cô ta đã tới trường đón cô ta đi.
Mà trước khi đi, Chu Vũ Mi đã đến kí túc xá nam tìm Giang Tự, có người quay video đăng lên group lớp, không biết cả hai đã nói những gì nhưng trong video nhìn cô ta khóc rất thương tâm.
Vì vậy có người đồn rằng Chu Vũ Mi tự dưng muốn chuyển trường là vì chia tay với Giang Tự, quá đau lòng nên mới quyết định chuyển trường — lúc trước cũng có tin đồn là bọn họ đang yêu đương.
Chu Vũ Mi rất nổi tiếng ở trường, trong mắt người khác cô ta là một người rất bình dị dễ gần, tính tình dịu dàng hoà nhã, khác hẳn với vẻ lạnh lùng không màng khói lửa nhân gian của Lâm Dĩ Mạt, do đó cô ta càng được yêu mến hơn. Chu Vũ Mi muốn chuyển trường, lý do có lẽ là vì Giang Tự, loại drama này muốn để cho người ta không chú ý cũng khó.
Lâm Dĩ Mạt cũng không muốn nghe chuyện ngoài cửa sổ, một lòng một dạ tập trung đọc cuốn từ điển trước mắt.
Nhiều chuyện một hồi, Chu Phàm Phàm phát hiện bạn thân của mình chẳng có một chút kinh ngạc nào: “Mạt Mạt, cậu bình tĩnh thật đấy.”
Cô nàng đột nhiên nhớ đến lời đánh giá về Lâm Dĩ Mạt của bạn cùng phòng: “Tớ thấy Lâm Dĩ Mạt giống hệt tiên nữ vô cầu vô dục trong phim truyền hình vậy á, lạnh băng luôn, chả có tí nhân khí gì cả.”
Lúc đó Chu Phàm Phàm liền phản bác lại bạn cùng phòng, em iu nhà cô nàng lạnh lùng đối với người khác là bởi vì không thân thôi, chứ quen rồi thì tính tình khác hẳn luôn.
Chu Phàm Phàm cảm thấy bạn thân mình không phải là vô cầu vô dục, mà là trưởng thành, so với các cô thì chín chắn hơn hẳn.
Rõ ràng là tuổi còn rất trẻ.
Cô nàng còn lớn hơn Mạt Mạt một tuổi nữa.
“Có gì ngạc nhiên đâu chứ.” Trong đầu Lâm Dĩ Mạt bây giờ toàn là các từ đơn tiếng Anh, thờ ơ nói: “Người ta yêu đương, chia tay rồi quay lại đều rất bình thường mà.”
Vừa dứt lời, cô chợt phát hiện Chu Phàm Phàm im lặng, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn thì thấy bạn thân mình lúng túng gãi gãi đầu, Giang Tự đứng ở hành lang, tay cầm chai nước, ánh mắt nhìn sang, khá có hứng thú hỏi: “Ai yêu đương cơ?”
Cho nên mới nói, không thể ở sau lưng người khác mà bình luận về họ được.
Hai người nhìn nhau, Chu Phàm Phàm sợ toát mồ hôi, đang muốn viện cớ đi xuống, liền nghe thấy cô bạn thân nói với giọng điệu bình thường: “Chúng tôi đang bàn luận về phim truyền hình thôi.”
Cô nàng lặng lẽ cho em iu 1 like ở trong lòng.
Giang Tự không nói gì, lần nữa ngồi xuống.
Bạn cùng bàn của cậu là Dịch Trần Hiên, ngồi ngay sau lưng Lâm Dĩ Mạt dùng cùi chỏ huých huých tay cậu, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đang nói về cậu và lớp trưởng.”
Giang Tự tựa vào lưng ghế, tiện tay lật sách tiếng Anh ra đọc, mí mắt rũ xuống, không nói gì.
Dịch Trần Hiên nhìn ra tâm trạng của cậu không tốt thì cũng không nói nữa.
“Mạt Mạt, đưa bình nước của cậu đây, tớ đi rót giúp cậu luôn.”
“Mình đi chung đi.”
Cùng với tiếng kéo ghế, hai cô gái nhỏ cầm bình nước đi ra ngoài, Giang Tự nâng tầm mắt lên, nhìn lướt qua cái bàn học ngăn nắp của Lâm Dĩ Mạt, cuốn từ điển dày cộm mà cô vừa đọc đã được gập lại, những từ ngữ trên bìa sách in vào võng mạc của cậu —《 Từ điển Oxford nâng cao song ngữ Anh – Trung 》
Lần trước rõ ràng thấy cô học một quyển từ điển tiếng Anh khác cơ mà.
“...”
Nhìn lại sách giáo khoa tiếng Anh của mình, Giang Tự lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Tiết 3, tiết 4 sáng thứ năm đều là tiết toán, đây là tiết học đầu tiên kể từ lúc Lâm Tự Thu nhậm chức, cũng là lần đầu tiên trong đời anh đi dạy học.
—— Vì hôm qua mới bắt đầu nhận việc nên anh đã không thể dạy học ngay được.
Giáo viên là một người đẹp trai lai láng hiếm có khó tìm nên bọn học sinh rất nể mặt nể mũi. Năm phút trước khi vào lớp, mọi người đã nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi trật tự ở đúng vị trí của mình.
Chu Phàm Phàm cũng có chút lo lắng, còn có chút kích động, giáo viên toán thế mà lại là ba của bạn thân mình, trong lớp cũng chỉ có một mình cô nàng biết bí mật này!
Chuông vào học vang lên.
Tới rồi tới rồi.
Lâm Dĩ Mạt: “???”
Trong giọng nói đồng thanh “chúng em chào thầy ạ” của các học sinh, cô liếc mắt một cái liền nhận ra, người đang đứng trên bục giảng kia không phải Lâm Tự Thu mà là Lâm Dư Thu!
Đừng hỏi tại sao chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được, sau khi nhìn thấy hai Lâm Tự Thu size lớn cùng một lúc, cô liền có thể phân biệt rõ hai người bọn họ.
Hai người này đang làm trò gì đây?
Đổi số lên sàn chơi à =_=!
Lâm Dư Thu đặt giáo án xuống, khóe miệng cong nhẹ, trông cực kì dịu dàng.
Ánh mắt anh nhìn lướt qua từng học sinh bên dưới, bắt gặp cả sự ngạc nhiên trong mắt con gái mình —— bé cưng nhận ra anh rồi.
Điều này làm Lâm Dư Thu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Chúng ta điểm danh trước đã nhé, để thầy làm quen với mọi người một chút.” Anh cầm danh sách lớp lên.
“Trần Mộc Bạch.”
“Có ạ.”
“Lý Vận.”
“Có ạ.”
...
“Lâm Dĩ Mạt.”
“... có ạ.”
Lâm Dư Thu cong cong đôi mắt, nói: “Trong lớp chỉ có một mình em họ Lâm à? Cùng họ với thầy đó nha.”
Lâm Dĩ Mạt: “...”
Một học sinh mạnh dạn lập tức tiếp lời: “Thầy Lâm, thầy với Lâm Dĩ Mạt không chỉ có cùng họ đâu, mà còn có một điểm tương đồng nữa đấy ạ ~!”
Lâm Dĩ Mạt khẽ giật mình.
Lâm Dư Thu mỉm cười chuyển tầm mắt về hướng bạn học sinh đang nói chuyện: “Còn có gì giống nhau nữa sao?”
Học sinh kia liền trêu: “Còn nhìn rất đẹp nữa ạ.”
Lâm Dư Thu hơi trầm ngâm, một lát sau gật đầu thừa nhận: “Đúng là như vậy, em có ánh mắt không tệ, xứng đáng được khen thưởng.”
Các học sinh cười lên, không ngờ rằng thầy giáo mới tới không chỉ đẹp trai mà còn vui tính, có thể hùa theo khi học sinh trêu chọc, hoàn toàn đối lập với vị giáo viên toán cứng nhắc nghiêm khắc lúc trước.
Triệu likes nhaa!
Lâm Dĩ Mạt phải thừa nhận rằng ba cô rất có tài năng trong việc dạy học, ít nhất theo cảm nhận của cô là vậy. So với giáo viên trước cũ thì cách giảng giải của Lâm Dư Thu càng thêm toàn diện, đơn giản chỉ ra những chỗ trọng điểm, giúp học sinh dễ hiểu hơn.
Một tiết học kết thúc trong chớp mắt.
Sau khi hết tiết, Lâm Dư Thu không rời khỏi phòng mà ngồi lại trên bục giảng.
Tốp ba tốp năm học sinh chủ động vây quanh trò chuyện cùng anh, các học sinh lớp bên cạnh thì lặng lẽ chạy đến ngoài cửa lớp hóng hớt, muốn coi xem giáo viên toán mới của lớp 1 đẹp trai như thế nào.
[ Ba cậu được yêu mến ghê ta. ] Chu Phàm Phàm nhét cho Lâm Dĩ Mạt một tờ giấy.
Cô nghiêm túc trả lời lại: [ Tại đẹp trai đó. ]
Lâm Dĩ Mạt thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Lâm Dư Thu không về văn phòng làm việc mà ở lại phòng học là vì muốn nói chuyện cùng mình. Cô và Lâm Tự Thu đã giao kèo là không thể tiết lộ quan hệ của bọn họ, nhưng người hôm nay tới trường lại chính là Lâm Dư Thu.
May mắn thay, suốt cả tiết học ba ba cũng chẳng nhìn cô được mấy lần, làm cô thấy yên lòng hẳn.
Lâm Dĩ Mạt chỉ muốn học tập chăm chỉ mà thôi, hoàn toàn không muốn nhận được quá nhiều sự chú ý.
Điều mọi người đều không nghĩ tới là, lúc sắp hết tiết 4, khi chỉ cách chuông reo 5 phút, Lâm Dư Thu đã cho cả lớp tan học sớm.
“Các em nhớ ôn tập và củng cố lại những kiến thức chúng ta đã học hôm nay nhé. Vậy là đủ rồi, mọi người nhanh chân xuống căn tin đi nào.”
Giây phút ấy, cả đám học sinh đều bị vị giáo viên thân thiện này thu phục.
Dáng dấp đẹp trai, giảng bài cũng hay, còn cho bọn họ nghỉ sớm để kịp xuống căn tin cướp cơm nữa chứ!
Các thầy cô khác không xin thêm 5-10 phút là coi như cảm tạ trời đất lắm rồi, nếu so sánh như vậy, thầy Lâm chính là một vị thần!
Thời gian còn nhiều, không cần phải lao đến căn tin “cướp giật” đồ ăn, Chu Phàm Phàm ôm cánh tay Lâm Dĩ Mạt mà cảm thán: “Sao tớ cứ cảm giác thầy Lâm cho nghỉ sớm là vì cậu nhỉ.”
Còn phải hỏi nữa à.
Lâm Dư Thu chính là đang “lấy quyền mưu tư”! ( lợi dụng quyền lực để trục lợi)
Lâm Dĩ Mạt hơi đỏ mặt: “Không phải như vậy đâu, ba tớ là một người rất có nguyên tắc đó... đi nhanh lên đi, tớ đói quá rồi.”
Nhắc tới đói, sự chú ý của Chu Phàm Phàm lập tức tập trung vào việc ăn cơm, hai người nắm tay nhau cùng chạy.
“Xem ra lần này chúng ta có thể lấy được canh sườn nấu bắp rồi!”
Chờ hai người lấy cơm xong, Triệu Ngôn Đường ngồi ở một bàn ăn gần đó vẫy tay với bọn họ: “Ở đây, ở đây này!”
Tiết 4 của lớp 7 là tiết thể dục.
Chu Phàm Phàm trợn tròn mắt, nhanh chóng kéo Mạt Mạt đi ngược lại đến một bàn ăn đối diện.
Triệu Ngôn Đường: “...”
cậu ta vội vã nói mấy câu cùng đám con trai cùng bàn, sau đó bưng khay thức ăn đuổi theo.
“Dù gì thì cậu cũng là thành viên của lớp 7 chúng ta đấy nhá, cố gắng lên nào.” Cả bọn ồn ào la ó.
“Sao cậu cứ như là âm hồn bất tán thế, chúng ta cũng không học chung lớp, cậu cứ tới chỗ tụi này làm gì?” Khi cậu ta ngồi đối diện với Lâm Dĩ Mạt, Chu Phàm Phàm cũng không khách khí chút nào mà nói, đừng tưởng là cô nàng không nhìn ra ý đồ của Triệu Ngôn Đường.
Từ sau hôm kiểm tra đầu vào, cái tên này liền lắc lư quanh Mạt Mạt, định theo đuổi ẻm chứ gì!
“Cả cái căn tin lớn như vậy, tui muốn ngồi chỗ nào thì kệ tui, bà quản được sao?” Triệu Ngôn Đường liếc cô nàng một cái: “Hơn nữa, Mạt Mạt cũng không nói gì mà.”
“Gì cơ gì cơ? Mạt Mạt cái gì mà Mạt Mạt, tên đó cũng không phải để cho ông gọi!” Chu Phàm Phàm xắn tay áo, cảm thấy cái tên này thật đúng là mặt dày, càng ngày càng không biết xấu hổ!
Triệu Ngôn Đường: “Đều là bạn tốt của nhau, sao bà gọi được mà tui thì không? Nếu bà muốn, bà cũng có thể kêu tui là Đường Đường nha, tui không ngại đâu.”
Nghe xong, toàn thân Chu Phàm Phàm nổi hết cả da gà da vịt.
Lâm Dĩ Mạt không thể phớt lờ nữa, cô cảnh cáo Triệu Ngôn Đường: “Tớ có tên đàng hoàng, cậu đừng kêu loạn.”
Chu Phàm Phàm thấy người đối diện bị vả mặt, trong phút chốc liền cảm thấy thoải mái.
Tuy nhiên, mặt của Triệu Ngôn Đường dày đến độ có thể chống đạn luôn rồi, thái độ phải gọi là nói gì nghe đấy, Lâm Dĩ Mạt không muốn thì không gọi nữa. Cậu ta cười hì hì bắt đầu nói đùa rồi kể chuyện cười, kể rất sinh động biểu cảm, làm tâm tình mọi người tốt hơn. Chu Phàm Phàm lớn tiếng cười to, nhanh chóng quên rằng cậu ta chính là một tên “phiền phức”.
Thấy Lâm Dĩ Mạt cũng nở nụ cười nhẹ, Triệu Ngôn Đường càng ra sức kể, cậu ta đã tìm kiếm mấy trăm câu chuyện cười ở trên mạng, sau đó học thuộc mấy câu chuyện mà bản thân cho là thú vị và hài hước nhất.
Một bàn tay đột nhiên gõ gõ xuống mặt bàn: “Ăn xong chưa? Hoạt động sắp bắt đầu rồi, đừng quên đấy.”
Giọng nói của Triệu Ngôn Đường đột nhiên im bặt, Chu Phàm Phàm cũng ngừng cười, cả hai chẳng hiểu mô tê gì mà nhìn Giang Tự tự dưng xuất hiện, lời cậu vừa nói rõ ràng là nói cho Lâm Dĩ Mạt nghe.
Sau khi được Giang Tự nhắc nhở, cô mới nhớ đến hoạt động vật tay của câu lạc bộ bóng rổ, suýt nữa là quên thật.
Dù sao cũng sắp ăn xong rồi, Lâm Dĩ Mạt liền đứng dậy nói với Chu Phàm Phàm: “Câu lạc bộ bóng rổ có tổ chức hoạt động, tớ đi trước để tham gia nhé.”
Giang Tự thuận miệng hỏi: “Đi chung không?”
lâm Dĩ Mạt gật đầu: “Được thôi.”
Hai người cùng nhau rời đi.
Triệu Ngôn Đường thu hồi tầm mắt, quay đầu hỏi Chu Phàm Phàm: “Hai người bọn họ... rất thân à?”
Cô nàng hơi sửng sốt, muốn nói không phải, bình thường không thấy Mạt Mạt nói chuyện với Giang Tự, bỗng nhiên lại nhớ ra: “Đúng rồi, bọn họ cùng ở câu lạc bộ bóng rổ mà...”
Triệu Ngôn Đường bĩu môi, cậu ta biết Lâm Dĩ Mạt gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, nhưng lại không biết Giang Tự cũng tham gia. Ban đầu Triệu Ngôn Đường cũng muốn đăng kí vào câu lạc bộ bóng rổ, nhưng giữa đường lại bị Uông Lỗi lôi kéo đăng kí vào một câu lạc bộ khác.
Tất cả là tại Uông Lỗi!
Lâm Dĩ Mạt và Giang Tự không quen không thân, thế nên suốt cả quãng đường, cả hai đều giữ im lặng.
Địa điểm mà câu lạc bộ bóng rổ giao lưu trao đổi là ở đại sảnh, cách căn tin cũng không xa lắm. Trường Tam Trung có diện tích xanh hóa rộng rãi, khắp nơi đều là cây xanh, luống hoa. Chỉ tiếc giờ là cuối mùa thu, phần lớn cây đều đã trơ trụi, lá cây màu vàng rụng rải rác đầy rẫy trên mặt đất.
Mỗi lần có cơn gió thổi qua, những chiếc lá lại rời cành rồi bay đi.
“Cậu đang đọc từ điển Oxford à?” Bỗng nhiên, giọng nói trong trẻo của thiếu niên theo gió từ đỉnh đầu rơi xuống, truyền vào tai Lâm Dĩ Mạt.
Lâm Dĩ Mạt: “?”
Sao biết hay vậy?
Giang Tự vừa nhìn lướt qua mặt cô liền hiểu được ý tứ này, cậu khẽ nhún vai: “Cuốn từ điển to đùng như vậy đặt ở trên mặt bàn, mắt tớ cũng không có mù.”
Thì ra là vậy.
Lâm Dĩ Mạt gật đầu: “Thử đọc sương sương thôi.”
Suy nghĩ một chút, cô cũng lễ phép hỏi lại một câu: “Cậu biết vẽ đúng không?”
Giang Tự cũng cho Lâm Dĩ Mạt một ánh nhìn hệt như cô lúc nãy.
Lâm Dĩ Mạt không thể làm gì khác, đành nói: “Lần trước tớ không cẩn thận làm rớt cuốn sách của cậu, bên trong rơi ra một bản vẽ.”
Có lần Lâm Dĩ Mạt đến lớp, trong phòng học không có ai cả, muốn vào chỗ ngồi thì cô phải đi ngang qua vị trí của Giang Tự, không cẩn thận đụng phải cuốn sách trên bàn cậu làm nó rớt xuống, lúc nhặt lên thì có một bản vẽ rơi ra, trên đó phác thảo một toà kiến trúc cổ xưa tráng lệ, sống động như thật.
Ngay cả người mới học vẽ như cô cũng thấy rằng chủ của bức tranh vẽ rất đẹp.
Thậm chí hệ thống còn khen ngợi vài câu về kĩ năng vẽ trầm ổn sống động này, sau đó liền bổ sung điều kiện cho nhiệm vụ [ Học vẽ tranh ]: phải đạt tới trình độ của Giang Tự mới tính là hoàn thành.
Lâm Dĩ Mạt – người đã học vẽ tranh một tháng mà trước mắt vẫn chỉ có thể vẽ phác thảo nhân vật đơn giản – tỏ vẻ rất tuyệt vọng.
Có lẽ cô và nghệ thuật không thể thuộc về nhau, cho dù mỗi tuần có đi học thêm ở các lớp đào tạo hội họa cũng chẳng ích gì.
Giang Tự hồi ức một chút, nói: “Lúc tớ ngủ gật trong lớp nằm mơ thấy nó, sau khi tỉnh lại thì tiện tay vẽ lại một cảnh trong giấc mơ đó.”
Lâm Dĩ Mạt: “...”
Cái từ “tiện tay” dùng trong hoàn cảnh này rất chí mạng nha.
Cô bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, nếu nhiệm vụ yêu cầu vẽ tranh đạt tới trình độ của Giang Tự, tại sao lại không trực tiếp học từ cậu ấy luôn nhỉ?
Ngay lúc này lại nghe thấy giang tự nói: “Tiếng Anh của tớ hơi kém, phát âm cũng có vấn đề, cậu có thể giúp tớ cải thiện thêm không?”
Thái độ của thiếu niên rất nghiêm túc, trong mắt tràn đầy hơi thở học bá ham học hỏi. Để có thể tiến cao hơn một bước trong học tập, cậu cũng không ngại nhờ một nữ sinh giúp đỡ. Đặc biệt, Giang Tự còn là trạng nguyên của tỉnh, những người ưu tú trong học tập phần lớn đều tương đối kiêu ngạo, dù không hiểu vấn đề nào đó, họ cũng sẽ biểu hiện là mình biết rồi, còn lâu mới dễ dàng thừa nhận khuyết điểm của mình với người khác.
Ái chà chà?!
Đây không phải là đang buồn ngủ mà gặp được chiếu manh sao!
“Được nha.” Lâm Dĩ Mạt sảng khoái gật đầu: “Vậy cậu có thể dạy tớ vẽ không?”
Giang Tự hơi kinh ngạc mà nhướng mày, chợt nói: “Rất sẵn lòng.”
Khi hai người tiến vào sảnh của CLB bóng rổ, hầu hết các thành viên đều đã đến đông đủ, hiện trường cũng đã bố trí xong.
CLB bóng rổ bao gồm đội bóng rổ của trường, có gần 40 thành viên trong câu lạc bộ, chỉ có 5 nữ sinh tính luôn cả Lâm Dĩ Mạt, trong đó có 4 người là học sinh lớp 11.
Hội trưởng là đội trưởng đội bóng rổ của trường, hoạt động thi vật tay là do cậu ta tổ chức, được coi là hoạt động tập thể đầu tiên của câu lạc bộ bóng rổ sau khi tuyển thành viên mới, rất sôi nổi và náo nhiệt.
“Đợi một lát nữa các cậu nhớ nhẹ tay một chút đấy nhá, đừng có nhìn thấy tụi tớ là nữ sinh mà bắt nạt tụi tớ!” Bốn nữ sinh xúm lại một chỗ, dịu dàng nói với các nam sinh.
Một cô gái khác lên tiếng: “Phòng khiêu vũ lớn như vậy, mỗi lần bọn tớ quét dọn đều rất cực, nếu mà so sức lực với các cậu, làm sao mà hơn được chứ? Phần thưởng chiến thắng chính là thứ chúng ta đều muốn. Bọn tớ thì không nên tham gia, nhưng mà việc dọn dẹp đại sảnh này trong 1 tháng tiếp theo vẫn nên giao cho đám trai các cậu làm đi, để bọn tớ nghỉ ngơi một chút.”
“Chị ơi, không được đâu, nếu như không có các chị ở đây phụ chúng em dọn dẹp vệ sinh, chúng em tới phòng chơi mà không thấy được các chị, chơi bóng cũng không còn vui vẻ nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, em vào câu lạc bộ bóng rổ là vì các chị gái xinh đẹp mà!”
“Có các chị gái ở đây, chúng em mới có động lực đó nha!”
...
Khi Lâm Dĩ Mạt và giang tự bước vào, bọn họ lập tức nhìn sang.
“Giang học đệ cuối cùng cũng tới rồi à, thi đấu thắng lợi nha.” Duẫn Thư Tuệ bước ra khỏi nhóm nam sinh với một nụ cười, cô ấy có dáng người nhỏ nhắn và nụ cười rạng rỡ.
Sau đó lại quay sang nhiệt tình nói với Lâm Dĩ Mạt: “Em gái mau tới đây gia nhập với bọn chị, chúng ta không so đo với họ làm gì cho mệt, muốn chơi thì để bọn họ tự chơi đi.”
Hội trưởng phân phát đồ ăn vặt cho mọi người, cười híp mắt nói: “Anh chưa nói à? Chỉ cần các bạn nữ thắng ba người trong nhóm nam sinh, là có thể không cần phụ trách vệ sinh trong 1 tháng.”
“Hôm qua trong nhóm anh không hề đề cập đến điều kiện này mà!”
Hội trưởng gãi gãi đầu: “Anh quên mất tiêu.”
Chỉ cần thắng ba ván là được, điều kiện này đối với các nữ sinh mà nói thì cũng không quá khắc nghiệt.
Nhưng mà, các thành viên của câu lạc bộ bóng rổ ai nấy đều cao to lực lưỡng, nghĩ sao mà bảo muốn thắng được bọn họ, lại còn liên tục ba lần cơ chứ?
“Như vậy thôi à...” Lâm Dĩ Mạt nghe xong liền bắt đầu xắn tay áo khoác đồng phục, đi thẳng vào vấn đề: “Hội trưởng, nếu như em thắng được tất cả mọi người, vậy thì nhóm bọn em không cần phải dọn dẹp đại sảnh trong cả học kỳ này đúng không ạ? “
Các nam sinh: “???”
Cô ấy muốn thắng toàn bộ cơ á?
Cả đám nhìn vào cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ, rồi nhìn lại chính mình một chút, rơi vào trầm mặc.
Hội trưởng cười ha ha, nói: “Nếu em có thể đánh bại tất cả bọn này, em có thể lên ngôi luôn, cả nhóm sẽ gọi em là chị đại.”
“Đúng đó!” Những người khác cũng hùa theo.
Không ai tin lời cô nói là thật.
Lâm Dĩ Mạt cười: “Vậy thì bắt đầu từ hội trưởng đi.”
... Em nghiêm túc chứ?
Lâm Dĩ Mạt ngồi vào chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn, chống tay lên bàn, bày ra tư thế khiêu chiến.
Các nam sinh ồn ào lên: “Hội trưởng nhanh cái chân lên kìa, Dĩ Mạt cũng đã hạ chiến thư rồi!”
Nhóm 4 cô gái Duẫn Thư Tuệ không ngờ rằng sự việc sẽ phát triển thành Lâm Dĩ Mạt khiêu chiến hội trưởng, chỉ cảm thấy cô đang muốn thể hiện bản thân, nhưng cũng không tiện nói gì, nên đành phải đứng ở phía sau cổ vũ cho Lâm Dĩ Mạt.
Hội trưởng ngồi đối diện cô, nhìn cánh tay trắng nõn mảnh dẻ của thiếu nữ, anh có cảm giác như mình đang bắt nạt Lâm Dĩ Mạt vậy, nên quyết định lát nữa sẽ xuống nước nhường cô một chút...
Hai cánh tay bắt chéo vào nhau.
Một giây sau, sắc mặt hội trưởng liền thay đổi, anh cảm giác được bàn tay nhìn tưởng yếu ớt không xương kia bỗng nhiên truyền tới một sức mạnh mãnh liệt, lập tức đè xuống, làm anh chưa đỡ nổi 1 giây đã bị ép tay xuống bàn.
“Hội trưởng, anh nghiêm túc chút coi! Không thể bởi vì em ấy là đàn em mà thi đấu cợt nhả thế được, anh mau chuẩn bị cho tốt đi.” Mọi người chỉ cho là hội trưởng chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Hội trưởng và Lâm Dĩ Mạt nhìn nhau.
“Hội trưởng, anh chuẩn bị xong chưa.”
Anh ngầm hiểu ý tứ trong lời nói của cô: Cho anh thêm một cơ hội nữa.
Thật ra hội trưởng cũng không tin chính mình lại thua nhanh như thế được, nhất định là do mới vừa rồi nghĩ đến chuyện nhường nhịn, chưa có chuẩn bị xong... lần này anh sẽ dùng toàn lực để đấu.
Ba giây sau, anh lại bị đánh bại.
—— Cân nhắc đến chuyện mọi người cần thời gian để load kịp, nhiều khi nhanh quá thì chẳng ai tin, Lâm Dĩ Mạt quyết định kéo dài thời gian vật tay một chút.
Mọi người:???
Tình huống gì thế này?
Hội trưởng thua cơ á?
“Hội trưởng, anh có nhường thì này cũng quá rõ ràng rồi...”
“Anh không có nhường chút nào luôn đó! Tay em ấy rất khoẻ, không tin thì mấy đứa tự mình lên thử đi!” Hội trưởng vẫy vẫy tay, đứng dậy nhường chỗ cho một nam sinh khác ngồi xuống, đám người cũng không tin lời hội trưởng đã nói, kiên định cho rằng anh đã nhường Lâm Dĩ Mạt.
Hai giây sau, một cậu trai hoài nghi nhân sinh nhìn chằm chằm vào tay mình.
Khóe miệng cô gái lộ ra một nụ cười nhẹ, dịu dàng nói: “Người tiếp theo ạ.”
Hai giây.
“Tiếp đi ạ.”
Ha giây.
“Người tiếp nữa ạ.”
...
Sau khi giành được 5 trận thắng liên tiếp, các chàng trai cuối cùng cũng tin rằng không ai nhường người trước mặt họ cả, bọn họ đã thật sự tận lực, cố gắng hết sức cũng không thể cầm cự được 4 – 5s trong tay Lâm Dĩ Mạt.
Cả đám không thể tin vào sự thật này, từng người một tiến lên.
Bại trận toàn tập, càng đánh càng thua.
Cứ như thể thứ bọn họ đang vật không phải là một cánh tay, mà là một hòn đá, cái loại đá tảng to tổ chảng ấy!
Các nam sinh sốc.
Các nữ sinh cũng sốc.
Phải biết rằng con trai là sinh vật rất coi trọng mặt mũi!
Thua một hai lần là đủ rồi, không thể nào mà cả đám con trai đó đều nhường đối thủ được.
Các cô đột nhiên hiểu rằng Lâm Dĩ Mạt không phải muốn thể hiện hay gì cả, cô thực sự có năng lực, vì cả nhóm mà giành lấy giang sơn “một học kỳ không quét dọn đại sảnh”!
Chẳng mấy chốc, trừ Giang Tự ra, một đám nam sinh đã thi đấu xong rồi, người lâu nhất cũng chỉ kiên trì được 10s mà thôi.
Cứ sau vài giây Lâm Dĩ Mạt lại loại một người, tổng cộng thời gian chỉ mất có mấy phút!
Thật là một ký ức đau thương...
“Giang Tự, giờ chỉ còn lại một mình cậu thôi đó!” Các nam sinh bị Lâm Dĩ Mạt đả kích, tha thiết mong chờ mà nhìn về người cuối cùng của nhóm.
Giang Tự: “...”
Đùa gì vậy, chỉ có kẻ ngốc mới tự rước lấy nhục.
Cậu ôm một trái bóng rổ, sạch sẽ gọn gàng mà đáp: “Tôi không tham gia đâu.”
Mọi người: “???”
Mọi người: “...”
Tất cả đều bị sự gian xảo của Giang Tự làm cho kinh ngạc.
“Không tham gia” thì có nghĩa là không bị “thua thảm bại”.
Tại sao lúc trước bọn họ không nghĩ tới chuyện này nhỉ!
Lâm Dĩ Mạt khiêu chiến mấy chục người cùng một lúc, tay có chút cứng đờ, cười mỉm nhìn về phía hội trưởng: “Em đã thắng rồi đúng không ạ? Bên nữ chúng em học kỳ này không cần quét dọn vệ sinh nữa nha?”
Luôn có cảm giác mình đang bắt nạt mấy người này vậy.
Cô đã rút trúng bao lì xì tăng sức mạnh rất nhiều lần rồi.
Bây giờ Lâm Dĩ Mạt có thể dùng 1 tay nhẹ nhàng nâng 200 cân (~100kg).
Hội trưởng còn có thể nói cái gì nữa chứ, chậm rãi giơ ngón cái lên, tâm phục khẩu phục.
“Chờ chút nha, có phải anh quên mất điều gì rồi không hội trưởng?” Duẫn Thư Tuệ lớn tiếng nói: “Chính anh mới nãy vừa nói nếu Dĩ Mạt thắng được tất cả mọi người, thì mọi người sẽ gọi em ấy là chị đại mà.”
Hội trưởng: “...”
Những người khác: “...”
Đừng gáy, gáy sớm là sẽ hối hận đấy.
“Không sao mà, không cần đâu.” Lâm Dĩ Mạt thân thiện nói.
Vừa dứt lời, các nam sinh lại cảm thấy ngượng ngùng, đồng loạt nhìn về phía Giang Tự, ý là để cho cậu dẫn đầu.
Giang Tự: “?” Làm trò gì thế?
“Đừng có nhìn tôi.” Cậu ung dung xoay xoay quả bóng trên đầu ngón tay: “Tôi không tham gia, không thua cũng không thắng.”
Cuối cùng, Lâm Dĩ Mạt thu hoạch được một tiếng “chị Mạt” chỉnh tề vang vọng từ đám nam sinh, giọng lớn đến nỗi làm một thầy giáo họ Vương đang cầm một trái bóng rổ đi tới đại sảnh giật cả mình.
Đám học sinh này tụ tập cùng nhau làm cái quái gì vậy trời!
Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Dĩ Mạt và Giang Tự thì biết chính mình nghĩ lệch nghĩ lạc rồi. Sau khi tra hỏi, thầy Vương mới hiểu bọn họ đang tổ chức hoạt động thi đấu vật tay, kết quả là toàn bộ nam sinh đều bị Lâm Dĩ Mạt đánh bại.
Thầy Vương là giáo viên dạy thể dục, nhìn lại vóc dáng của cô, thầy thực sự không tin những gì mà đám nam sinh này nói, chắc là do nhìn cô gái nhỏ này lớn lên xinh đẹp nên từng đứa len lén nhường cô bé chứ gì.
Khi còn trẻ, thầy cũng đã trải qua những vụ như này rồi.
Nhưng đám nam sinh lại ồn ào lên giựt dây hối thúc thầy Vương cũng thi thử một chút đi —— Bọn họ thua đến mất sạch cả thể diện, nhưng nếu giáo viên thể dục thua, so đi sánh lại, cả đám cũng sẽ không mất nhiều thể diện đến vậy nữa.
Thầy Vương không thể từ chối nên chỉ đành gật đầu đồng ý.
Lâm Dĩ Mạt nghĩ rằng dù sao thầy ấy cũng là giáo viên, không thể để cho thầy không có mặt mũi, nhưng cũng không thể thua, nếu không thì các nam sinh chắc chắn sẽ cho rằng cô nhường thầy.
Vì vậy, Lâm Dĩ Mạt thật sự nhường để cho thầy Vương giữ được tới 20s.
Thầy Vương: “...”
Thầy trở về phòng làm việc, trên đường gặp phải chủ nhiệm lớp 1 Lưu Kiện Quốc và giáo viên dạy toán mới tới Lâm Tự Thu.
Sau khi đôi bên chào hỏi, thầy Vương thở dài, nói: “Thầy Lưu này, cái bạn Lâm Dĩ Mạt trong lớp thầy thực sự rất giỏi đấy. Cùng một đám nam sinh chơi vật tay mà lại có thể thắng tất cả bọn họ. Nhìn cô bé đó gầy gò yếu ớt vậy thôi, chứ lực khoẻ đến nỗi có thể đi làm vận động viên cử tạ luôn rồi.”
Lưu Kiện Quốc còn tưởng là thầy ấy đang muốn khen thành tích học tập ưu tú của Lâm Dĩ Mạt : “... Hả? Gì?”
Thầy Vương bèn kể chuyện Lâm Dĩ Mạt vật tay thắng một đám nam sinh cho 2 người kia nghe.
Sau khi nghe xong, biểu hiện của Lưu Kiện Quốc tương đối kì lạ.
Trước kia thầy Vương là bộ đội, sau khi giải ngũ thì về làm giáo viên thể dục của trường cấp 3 Tam Trung, thầy ấy vật tay thua Lâm Dĩ Mạt á?
Thầy Vương thở dài bỏ đi.
Lưu Kiện Quốc cuối cùng cũng tiêu hoá thông tin xong, vui vẻ xán đến bên cạnh Lâm Dư Thu, nói: “Con gái mạnh mẽ là chuyện tốt, như vậy mới có thể bảo vệ tốt chính mình chứ...”
Lời này làm Lâm Dư Thu nhìn ông ấy nhiều hơn một chút.
“Đại hội thể thao mùa thu năm sau sẽ hạng mục thi ném tạ, lớp chúng ta không chỉ có ứng cử viên thích hợp, hơn nữa trăm phần trăm sẽ giành được hạng nhất!”
Lâm Dư Thu liền thu hồi ánh mắt.
—- ngoài lề —-
Trôi: Sắp đến đoạn trong văn án rồi đó cả nhà =)))
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về
Chương 32: Đừng gáy, gáy sớm sẽ hối hận đó!
Chương 32: Đừng gáy, gáy sớm sẽ hối hận đó!