“Thế này là thế nào!”
Sáng sớm Lâm Dĩ Mạt vừa ngủ dậy đã thấy có gì đó sai sai.
Tu vi của cô biến mất, chưa hết đâu, cô còn bị thu nhỏ lại nữa!
Lâm Dĩ Mạt nhìn chằm chằm vào tay nhỏ trắng nõn mũm mĩm của mình, cảm giác xa lạ khiến cô khó chịu hết cả người.
Cô thử gọi hệ thống, nhưng chẳng có phản ứng gì.
Được lắm, hệ thống cũng không có luôn.
Từ từ…
Lâm Dĩ Mạt cố gắng nhớ lại ký ức tối qua, lúc trước khi đi ngủ.
Hình như hệ thống đã hỏi rằng sao mình không dùng 【 bao lì xì thu nhỏ 】, mình nói là không dùng được, sau đó đôi bên không nói gì nữa.
Chẳng lẽ bản thân lại dùng nó trong lúc đang mơ mơ màng màng sao?
Thôi thu nhỏ thì thu nhỏ vậy, nhưng hệ thống vẫn phải còn chứ, tu vi cũng không thể biến mất được.
Không biết có phải do bị thu nhỏ hay không mà trí nhớ của Lâm Dĩ Mạt bắt đầu trở nên rối loạn. Vì thế, cô quyết định đi tìm nhóm Lâm Tự Thu, biết đâu các ba ba lợi hại nhà mình lại có cách giải quyết.
Ngay khi Lâm Dĩ Mạt chuẩn bị xuống giường thì đột nhiên đứng hình.
Cô nhìn khoảng cách từ mép giường đến mặt đất, lại nhìn chân mình, rồi duỗi tay ra…
Trời má ơi, chân mình bây giờ còn không dài được như vậy nữa!
“…”
Là do giường quá cao, hay là do chân quá ngắn đây!
Do dự một hồi, Lâm Dĩ Mạt quyết định nằm sấp xuống mép giường, dùng đệm chân theo “phong cách tiếp đất an toàn dành cho con nít” để xuống giường.
Sau một lúc trì hoãn như vậy, cô kinh hoàng phát hiện ra trí nhớ của mình bắt đầu biến mất với tốc độ chóng mặt!
Trong lòng Lâm Dĩ Mạt bỗng vang lên hồi chuông dự báo điều chẳng lành.
Khi cô đến trước chiếc gương đặt cạnh tường, trong gương phản chiếu hình ảnh một bé gái phấn điêu ngọc trác, khoảng chừng 2 – 3 tuổi, đôi mắt đen láy như quả nho đầy vẻ mơ hồ, dường như đã quên đi rất nhiều chuyện.
Một lúc sau, cô bé nghiêng cái đầu bé xinh trước gương, ngờ vực thốt lên một tiếng “Ý”, rồi vươn bàn tay nhỏ nhắn chạm vào gương, như là đang thắc mắc tại sao người trong gương lại giống hệt mình.
“Bé ơi, dậy nào con.” Cửa bị gõ nhẹ hai cái rồi được đẩy ra, Lâm Tự Thu đi vào.
Lâm Dĩ Mạt nhìn về phía phát ra âm thanh, vừa bắt gặp con ngươi đột nhiên co rụt lại của Lâm Tự Thu, bé nhận ra hắn, hai chân ngắn ngủn vui mừng chạy lại, ôm chặt đùi Lâm Tự Thu, dùng giọng sữa ngoan ngoãn gọi: “Ba ơi ~~”
*
Con gái yêu qua một đêm đột nhiên biến thành hình hài trẻ con, sau khi nhóm Lâm Tự Thu kinh ngạc, cũng tiến hành kiểm tra cẩn thận thì phát hiện Lâm Dĩ Mạt không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, trong cơ thể cô có thêm một nguồn năng lượng bổ sung để nuôi dưỡng linh hồn, Lâm Tự Thu kết luận chính nguồn năng lượng này đã biến Lâm Dĩ Mạt thành hình dạng lúc nhỏ, đến khi năng lượng được hấp thu hết thì cô sẽ trở lại như cũ.
Đối với Lâm Dĩ Mạt mà nói, đây là chuyện chỉ có lợi chứ không có hại.
Nhưng vậy thì lại có thêm một vấn đề khác nữa.
Năng lượng tẩm bổ cho linh hồn này từ đâu mà đến?
Lâm Tự Thu và Lâm Dư Thu nhìn nhau, lại đưa mắt nhìn Lâm Dĩ Mạt đang bị Lâm 3 tuổi trêu đùa, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Dù thế nào đi chăng nữa, con gái cưng trở lại hình dạng lúc nhỏ đối với họ mà nói chính là một món quà chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Nuốc tiếc lớn nhất của bọn họ là đã biến mất năm đó, để lại con bé một mình.
Bây giờ bọn họ đã có một cơ hội để chuộc lỗi rồi.
*
Bé Dĩ Mạt cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lạ chỗ nào thì đầu nhỏ của bé thật sự không nghĩ ra.
Cô bé chỉ vào Lâm Dư Thu rồi hỏi Lâm Tự Thu, nghiêm túc hỏi: “Ba ơi, sao chú này cũng là ba ba?”
Lâm Tự Thu sờ mũi, liếc Lâm Dư Thu một cái.
Lâm Dư Thu ngồi xổm xuống, vươn ngón trỏ khẽ cọ chóp mũi bé, chỉ vào mình, lại chỉ vào Lâm Tự Thu: “Bé cưng, ba trông có giống ba con không?”
Bé Dĩ Mạt trịnh trọng suy nghĩ tận 30 giây rồi gật đầu.
Lâm Dư Thu: “Nếu bọn ba trông giống hệt nhau, vậy đây là ba của con thì ba cũng là ba của con luôn nè.”
Nghe cũng có lý phết.
Trên gương mặt đầy ngây thơ lộ ra biểu cảm tỉnh ngộ.
Tiếp theo, cô bé lại chỉ vào Lâm 13 và Lâm 3 tuổi đang háo hức nhìn bản thân rồi hỏi: “Vì sao họ cũng là ba ba ạ?”
Hai size nhỏ Lâm Tự Thu mấy năm nay đã lớn thêm rất nhiều, nhưng mặt mũi vẫn hơi khác so với Lâm Tự Thu, bé Dĩ Mạt liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.
Lâm Dư Thu bình tĩnh đáp: “Tụi nó là giả, con có thể không quan tâm cũng được.”
Bé Dĩ Mạt nửa hiểu nửa không.
Lâm 13 & Lâm 3 tuổi: “…”
Nhịn xuống, một ngày nào đó họ nhất định sẽ đánh trả!
Cứ như vậy, bé Dĩ Mạt không còn vấn đề gì với phương diện “ba ba” này nữa.
Bây giờ cô bé khoảng chừng 2 tuổi, khả năng lĩnh hội còn hạn chế, nên người lớn nói thế nào bé sẽ tin là thế đấy.
Hôm nay, Lâm Tự Thu một lần nữa dùng thực lực mạnh mẽ nắm bắt lấy cơ hội đưa con gái cưng của mình ra ngoài. Đối với bé Dĩ Mạt mà nói, chỉ cần có thể ra ngoài chơi, ba ba nào đưa bé đi cũng được!
“Hôm nay bé cưng muốn chơi cái gì?” Lâm Tự Thu đặt con gái yêu lên cổ giống như ngày xưa.
Hai tay nhỏ mũm mĩm của cô bé nắm tóc của ba, sau khi suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được ―― từ sau khi Lâm Dĩ Mạt trở lại hình dáng thời thơ ấu, nhóm Lâm Tự Thu đã bày đủ trò để chơi với bé, có thể nói mấy trò lên trời xuống đất, có thể chơi hay không thể chơi đều đã chơi hết rồi.
Ngay cả trong Tinh Giới, nhóm Lâm Tự Thu cũng dắt bé đi dạo khắp nơi.
Cô bé không nghĩ ra trò gì để chơi, khuôn mặt nhỏ rối rắm nhăn lại, Lâm Tự Thu nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng, thần thần bí bí nói: “Ba ba đột nhiên nghĩ ra một chỗ hay nè.”
Giọng điệu này lập tức thu hút Dĩ Mạt, hai mắt bé sáng lên.
“Chỗ nào ạ?”
Lâm Tự Thu: “Thơm ba một cái, ba nói con biết liền.”
Bé Dĩ Mạt ngay lập tức ịn vô số cái thơm còn vương mùi sữa lên khuôn mặt đẹp trai đến nỗi nhân thần cộng phẫn* của ông bố nhà mình.
*Nhân thần cộng phẫn: người và thần đều phẫn nộ.
Người cha nào đó cảm thấy hài lòng cực kỳ, dắt cô bé đến chỗ giới mạch.
Hứa Tri Ngô bảo những kẻ từ dị giới đến Trái Đất không thể rời đi bằng giới mạch, lúc trước khi Lâm Tự Thu về lại Trái Đất cũng không cách nào đến dị giới thông qua giới mạch.
Tuy nhiên, không lâu trước đây nguyên thần của Lâm Tự Thu đã phá vỡ xiềng xích cuối cùng, giới mạch đã không còn tác dụng gì với hắn nữa.
Nói cách khác, hiện giờ Lâm Tự Thu có thể đến Linh Nguyên đại lục nhờ giới mạch.
Thậm chí còn có thể đến những thế giới khác.
Vậy nên, Lâm Tự Thu quyết định dẫn con gái cưng đến Linh Nguyên đại lục chơi. Thế giới khác hắn chưa từng đến nên cũng không quen thuộc, để tránh xảy ra những tình huống ngoài ý muốn, đương nhiên hắn sẽ né nó ra. Tu vi của Lâm Tự Thu bây giờ đã có thể đi ngang ở Linh Nguyên đại lục rồi.
Lâm Dĩ Mạt tò mò nhìn “cánh cửa” nối hai không gian, cô bé cũng không biết nó là cái gì hay tượng trưng cho cái gì, chỉ cảm thấy trông nó thật đẹp. Bé hỏi Lâm Tự Thu đó là cái gì. Cho dù con gái không hiểu, Lâm Tự Thu cũng giải thích cặn kẽ cho cô bé nghe.
Với cái đầu toàn là sự nghi ngờ về thuật ngữ mới “giới ngôn”, Lâm Dĩ Mạt bị ông bô dẫn qua giới môn, chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, rồi đột nhiên nơi trước mắt lại trở nên khác hoàn toàn khi nãy.
Đây là một Truyền Tống Trận nào đó ở Linh Nguyên đại lục, trong khu vực này có Truyền Tống Trận, khi ánh sáng trắng lóe lên thì sẽ có người xuất hiện.
“Chậc chậc, lại là một thằng nhãi nghèo kiết hủ lậu từ vị diện dưới mới lên à… Luyện Khí kỳ, còn mang theo con nữa, đến để tìm chết sao?”
Một giọng nói đậm vẻ chế giễu vang lên, Dĩ Mạt bé nhỏ nhìn sang.
Người nói chuyện khoảng 30 tuổi, diện mạo bình thường, mặc một chiếc áo choàng màu xám tro, trên cổ áo có thêu hình mặt trăng bằng sợi chỉ vàng, bên cạnh gã có một người bạn đồng hành, cũng mặc áo choàng xám giống hệt gã, cả hai đều dùng vẻ mặt như đang thấy người chết để nhìn Lâm Tự Thu.
Lâm Tự Thu phớt lờ tên đó, bế đứa con gái chẳng có tí sợ hãi gì mà chỉ nhìn gã đàn ông một cách tò mò lên. Hắn chỉ vào mặt trăng vàng thêu trên đường viền cổ áo của gã đàn ông áo choàng xám, nói: “Con yêu à, đó là biểu tượng của Nguyệt Luân Tông, cũng giống như huy hiệu của trường học vậy đó con.”
Thấy người mới tới liếc mắt một cái đã nhận ra tông môn của mình, gã áo xám nhướng mày: “Ồ, cũng có chút kiến thức đấy.”
Nhưng gã lại khó chịu việc Lâm Tự Thu không để ý tới gã, chỉ là một tên Luyện Khí kỳ cỏn con thì là cái gì chứ, thế là mặt tên đó sầm xuống, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã biết Nguyệt Luân Tông, vậy thì cũng nên biết quy củ của Nguyệt Luân Tông bọn ta, một ngàn linh thạch thượng phẩm, lấy ra được thì cút, không lấy ra được thì…”
Ánh mắt gã rơi vào người bé Dĩ Mạt, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: “Thì dùng nó để chuộc vậy.”
Lúc này, một thanh niên tóc bạc cầm trường kiếm đứng ở Truyền Tống Trận bên cạnh khẽ nhíu mày, đột nhiên lên tiếng: “Nghe đồn Nguyệt Luân Tông là môn phái phụ thuộc Thượng Tam Tông, môn phái lớn như vậy mà lại có tu sĩ hành xử chẳng khác gì tên cướp, đúng là xấu hổ.”
Những lời này vừa nói ra, xung quanh hoàn toàn trở nên im lặng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, tu vi thấp nhất của đám áo xám canh giữ Truyền Tống Trận này cũng ở Nguyên Anh kỳ, đủ để thấy được thực lực của Nguyệt Luân Tông, bọn họ cũng là tu sĩ đến đây thông qua Truyền Tống Trận. Dù có bị nhạo báng hay xúc phạm cũng phải nén lại, không tranh chấp với những kẻ này.
Thế giới của người tu hành là nơi kẻ mạnh làm vua.
Nhưng mà người tóc bạc cầm kiếm kia thoạt nhìn quá lắm cũng chỉ đến Nguyên Anh kỳ, lại ra mặt vì một tên Luyện Khí kỳ mang theo con nhỏ, đắc tội với Nguyệt Luân Tông, thật sự là… quá ngu ngốc.
Không ít tu sĩ được truyền tống đến thầm lắc đầu, chỉ sợ ngay giây tiếp theo người kia sẽ chết ngay tại chỗ.
Quả nhiên, sắc mặt tu sĩ áo xám tối sầm lại trong nháy mắt, gã không để ý tới Lâm Tự Thu nữa mà hướng ánh mắt âm trầm về phía tu sĩ tóc bạc.
Vài tên áo xám vây quanh y.
Người đàn ông không hề nao núng, như thể hoàn toàn không để mấy người này vào mắt, y trực tiếp đến gần Lâm Tự Thu, Lâm Dĩ Mạt nhìn chằm chằm tu sĩ tóc bạc, nhìn một hồi, bé lập tức ôm cổ Lâm Tự Thu, vùi đầu vào ngực ba mình, ngại ngùng nói: “Ba ba, anh này đẹp trai quá.”
Tu sĩ tóc bạc sững sờ, chắc là không ngờ đến cô bé này lại có phản ứng như vậy.
Lâm Tự Thu buồn cười.
Hắn không biết thì ra cục cưng khi còn nhỏ nhìn thấy cậu trai nào đẹp mã sẽ thẹn thùng luôn đấy.
Lúc bé nhìn thấy bọn Thanh Hồ với Li Tâm còn chẳng có phản ứng gì cơ mà.
Gã áo xám: “…”
Đm xem bọn họ là không khí sao!
Bọn họ lập tức động thủ, không khí xung quanh ngưng trệ, uy áp do Nguyên Anh kỳ phát ra làm những người có tu vi thấp hơn đứng gần đó gần như không thở nổi. Tu sĩ tóc bạc vung kiếm về phía sau, lấy y làm trung tâm, một luồng khí vô hình mạnh mẽ đẩy về phía trước. Chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân mà tên đó đã có thể đẩy lùi uy áp của mấy gã mặc áo choàng xám.
“Lùi ra xa một chút.” Người đàn ông thấp giọng nói.
Đây là nói với Lâm Tự Thu, hiển nhiên cho rằng tu vi hắn thấp, đứng ở trung tâm trận chiến mà mang theo con nhỏ thì sẽ rất nguy hiểm.
Nghe thấy y nói chuyện, bé Dĩ Mạt ngẩng đầu khỏi vòng tay của ba, đôi mắt to như quả nho chớp sáng, nhỏ giọng nói: “Ba ba, giọng của anh ý cũng hay quá.”
Lâm Tự Thu thật sự không thể nhịn nổi.
Nghĩ lại lúc cục cưng chưa bị thu nhỏ cũng chưa bao giờ nói những lời như vậy.
Trong ấn tượng của hắn chưa bao giờ thấy cậu bé nào làm cho cục cưng cảm thấy hứng thú.
Những nam sủng nuôi trong Tinh Giới cho cục cưng, con bé cũng chỉ xem như là đối tượng tu luyện!
Hắn nhìn bóng lưng người đàn ông tóc bạc.
Thì ra cục cưng thích kiểu này…
Mà trong lúc hai cha con nói chuyện, trận chiến giữa tu sĩ tóc bạc và mấy gã áo xám đã kết thúc.
Y chỉ vung một kiếm.
Lặng ngắt như tờ.
Những người khác trợn mắt há hốc mồm nhìn tu sĩ áo trắng.
Một tên Nguyên Anh kỳ, nháy mắt đã giết bốn gã Nguyên Anh, hơn nữa chỉ dùng một kiếm, đây vẫn còn là Nguyên Anh sao?
Những tên áo xám còn lại hai mặt nhìn nhau, không dám động thủ.
Tu sĩ tóc bạc có lẽ đã ở Nguyên Anh viên mãn, ở đây không có tu sĩ Nguyệt Luân Tông nào đạt tới cảnh giới này, dù tất cả bọn họ có xông lên cũng không phải đối thủ của y, cho nên tốt hơn hết là nhớ diện mạo và tu vi của người này rồi về bẩm báo với tông môn.
“Cục cưng, anh đẹp trai của con thắng rồi kìa.”
Những người khác đưa mắt nhìn về phía Lâm Tự Thu, khóe miệng giật giật ―― tên nhãi Luyện Khí kỳ này vừa mới bước một chân vào quan tài xong, bây giờ còn có tâm trạng nói chuyện khác, không biết là bị ngu hay là đầu óc có vấn đề.
Cường giả* tóc bạc sợ là đã giúp phải một thằng ngu.
*Cường giả: Kẻ mạnh ( Đây là thuật ngữ tu tiên nên Thuyên hông đổi nhen)
Dĩ Mạt bé nhỏ vội vàng ngẩng đầu nhìn tu sĩ tóc bạc, vừa lúc y thu kiếm, quay đầu bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cô bé, dừng một chút, y hất nhẹ cằm với Lâm Tự Thu: “Tu vi của ngươi thấp, không nên ở đây lâu, dắt con gái đi sớm chút đi.”
Nói xong xoay người rời đi.
Sau đó y phát hiện hai cha con kia đi theo.
Tu sĩ tóc bạc có chút không vui, y đứng ra bênh vực cho đối phương chẳng qua là do chướng mắt với hành vi ỷ lớn hiếp nhỏ của Nguyệt Luân Tông thôi.
“Không biết đạo hữu muốn đi đâu?” Lâm Tự Thu cười hỏi, cứ như không nhìn thấy vẻ không vui của đối phương.
Lâm Dĩ Mạt lấy tay nhỏ mũm mĩm che mặt, lại hơi xòe ngón tay ra, lén nhìn tu sĩ tóc bạc từ khe hở ngón tay.
Trước mặt cô nhóc đang làm trò, tu sĩ tóc bạc không thể biểu hiện quá lạnh nhạt, đành phải nói: “Ta là tán tu*, đến Linh Nguyên đại lục để tìm kiếm một nơi tu luyện rộng lớn hơn, nghe nói Bạo Hải Tinh Vực là thiên hạ của cường giả, đó chính là mục đích của ta.”
*Tán tu: một bộ phận người tu luyện không có tông môn.
“Trùng hợp thật, ta cũng đến đó, nếu đạo hữu chỉ có một mình, hay là kết bạn với hai cha con ta, chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, ngươi thấy thế nào?”
Những tu sĩ khác đứng cạnh nghe vậy trợn trắng mắt, ăn vạ người khác, xem người ta là bảo tiêu mà nói đường hoàng được vậy đúng là hay thật, sao ngươi không lên trời luôn đi?!
Nếu gặp phải một cường giả tính tình không tốt, một giây sau ngươi sẽ bị tiễn về tây phương cực lạc đó.
Tu sĩ tóc bạc: “…”
Lâm Dĩ Mạt đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói như còn vương hơi sữa ngọt ngào, làm người nghe bất giác cảm thấy lòng mềm mại.
“Ca ca, cha siêu lợi hại luôn nà, có thể bảo vệ ca ca á.”
“…”
Ai bảo vệ ai cơ?
Tu sĩ tóc bạc bất đắc dĩ nhìn cô bé, Lâm Dĩ Mạt từ từ buông tay nhỏ mập mạp xuống, xấu hổ nhìn y, ưỡn ngực, cực kỳ tự hào nói: “Ta là Mạt Mạt.”
Lại chỉ Lâm Tự Thu: “Đây là ba ta, ba ba tên là Lâm Tự Thu.”
Ý cười trong mắt Lâm Tự Thu như chực trào ra.
Đối mặt với cô bé mềm mại đang tự giới thiệu bản thân, tu sĩ tóc bạc thật sự không đành lòng làm mặt lạnh, chỉ có thể đáp: “Tại hạ là Quy Trần.”
Cứ như vậy, anh trai Quy Trần “bị bắt” kết bạn với cặp cha con gần như là người thường này.
Y cho rằng, nếu đối phương cũng muốn đến Bạo Hải Tinh Vực, vậy thì y sẽ làm một người tốt, bảo vệ hai cha con này trong khả năng của mình. Dù sao thì… y rất thích cô nhóc kia, làm y nhớ tới em gái mình.
Cô em gái đã ra đi từ lâu vì hết tuổi thọ.
Sau khi ba người rời đi, gã đàn ông áo xám của Nguyệt Luân Tông nhanh chóng liên hệ với tông môn. Các tu sĩ khác thì thở dài, tu sĩ tóc bạc tuy mạnh, nhưng thoạt nhìn có vẻ không hiểu cách sinh tồn ở Linh Nguyên đại lục, y đắc tội với Nguyệt Luân Tông, còn nghênh ngang làm trò trước mặt đám người đó nói muốn đến Bạo Hải Tinh Vực.
Ba người sẽ không sống lâu đâu.
Đáng tiếc.
Gã áo xám bên này nhanh chóng liên lạc với các trưởng lão trong môn phái, bẩm báo lại mọi chuyện vừa xảy ra, đương nhiên trong đó không thể thiếu mấy câu thêm mắm thêm muối. Không ngờ trưởng lão trong môn phái vừa nghe liền truyền tin đến mắng: “Đồ ngu! Theo như lời ngươi nói, tu sĩ tóc bạc kia là một Nguyên Anh viên mãn, đã một chân bước vào Hóa Thần. Đừng nói đến việc muốn giết y phải mời trưởng lão kim bài, nếu không thành công còn vô duyên vô cớ thêm một kẻ địch. Chuyện lần này cũng xem như gõ hồi chuông cảnh báo cho các ngươi, đừng tưởng rằng tu sĩ đến từ vị diện thấp lên đây đều là kẻ yếu, các ngươi đã quên kẻ điên năm đó rồi sao!”
Gã áo xám giật mình, lập tức nhớ tới kẻ điên quậy banh Bạo Hải Tinh Vực đến long trời lở đất trăm năm trước, năm đó con trai của tông chủ Nguyệt Luân Tông cũng ở Bạo Hải Tinh Vực, không biết sao lại chọc tới tên điên kia, dẫn tới việc toàn bộ tông môn tổn thương nguyên khí trầm trọng.
Nghe nói kẻ điên đó tìm đến một bí cảnh của tiên nhân, vĩnh viễn không trở lại nữa, bây giờ trăm năm qua đi cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, chắc là đã ngã xuống ở bí cảnh.
Nhưng người có tên cây có bóng, trưởng lão vừa nhắc tới kẻ điên, gã áo xám lập tức nghĩ đến cảnh tượng năm đó, yên lặng bình ổn lại nhịp tim của mình.
Tu sĩ tóc bạc kia không đụng vào được, vậy cặp cha con thì chắc là có thể.
Cho dù họ có đi cùng nhau thì chỉ cần tìm được cơ hội, tránh tu sĩ tóc bạc, giết một đôi cha con bình thường như vậy dễ như trở bàn tay.
…
Ít lâu sau, hồn đèn của vài người áo choàng xám trong Nguyệt Luân Tông lặng lẽ tắt ngấm.
—— ngoài lề ——
Thuyên: Chương này khá nhiều thuật ngữ tiên hiệp, và để cho nó không bị mất chất tu tiên thì mình giữ nguyên từ Hán Việt khá nhiều. Bạn nào không hiểu từ gì thì cứ bình luận nha, bà Trôi sẽ giải đáp =)))))
Trôi: Gì vậy ní, tưởng bà trả lời chứ =))) Cơ mà vô vị diện này toi sẽ đổi xưng hô về cổ đại nhé:3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về
Chương 42: Ngoại truyện 1: Mạt Mạt nhỏ hoa si
Chương 42: Ngoại truyện 1: Mạt Mạt nhỏ hoa si