Tống Thư Hàng đần mặt ra...
Ta chỉ mới há miệng ra thôi mà, tại sao dị năng Thiệt Trán Liên Hoa lại đi ra thế? Ta có muốn thi triển dị năng này đâu.
Chờ đã!
Chẳng lẽ là do ta nuốt vào Đao Ý Thông Huyền thảo, trong đó có ẩn chứa đao ý, đã thúc đẩy dị năng Thiệt Trán Liên Hoa sinh ra biến dị à?
Nếu vậy thì dị năng Thiệt Trán Liên Hoa của ta sắp tiến hóa rồi đúng không? Tiến hóa thành “Thiệt Trán Liên Đao” sao? Vừa mở miệng là có thể phun ra kiếm khí, à không đúng, phải là há miệng phun ra hoa đao, trảm yêu trừ ma ấy?
Cảnh đó chắc chắn sẽ ngầu lắm đây.
Trong lòng Tống Thư Hàng khá là mong đợi. Cho dù cổ họng và dạ dày đều đau đớn như bị đao đâm thủng, nhưng nếu dị năng Thiệt Trán Liên Hoa có thể tiến hóa thì hết thảy đều đáng giá.
Lúc Tống Thư Hàng còn đang suy nghĩ thì đóa hoa sen trắng muốt kia đã nở rộ.
Sau đó, một mùi thơm ngào ngạt bay ra. Đó là hương thơm tinh túy của vô số mỹ thực, vừa ngửi thấy đã đói bụng rồi, trong miệng bất giác tiết ra nước miếng. Ngay cả tu sĩ cũng không thể miễn dịch với loại mùi thơm đầy kích thích này, trừ khi ngừng thở hoặc là sử dụng các loại năng lực như quy tức đại pháp hoặc quy tức thuật.
Tô thị A Thập Lục không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng rối rít quay đầu nhìn về phía Thư Hàng.
Tống Thư Hàng mở to mắt nhìn chằm chằm vào đóa hoa sen kia.
Thế nhưng điều mà hắn mong đợi lại không xảy ra, năng lực Thiệt Trán Liên Hoa không có tiến hóa gì cả.
“Nếu không tiến hóa thì mày bò ra đây làm gì hả!”
Tống Thư Hàng thở dài.
Hắn giơ ngón tay muốn chọt vào đóa sen trắng trong hư không.
Sen trắng tỏa ra mùi thơm khiến người khác cảm thấy thèm ăn, Tống Thư Hàng cũng không muốn toàn bộ tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đều vây quanh hoa sen của hắn, ngửi mùi thơm ăn cơm trắng đâu.
Hình ảnh đó lúng túng lắm.
...
Ngón tay của Thư Hàng chọt trúng sen trắng, giải trừ dị năng Thiệt Trán Liên Hoa. Hoa sen khẽ chấn động, sau đó lá sen bắt đầu rơi từng cái, đài sen cũng nhanh chóng khô héo, cuối cùng chỉ còn dư lại một hạt sen.
- Ơ?
Tống Thư Hàng khá là kinh ngạc. Nhớ lần trước, lúc hắn giải trừ dị năng Thiệt Trán Liên Hoa, hoa sen trực tiếp tiêu tán rồi biến mất luôn mà.
Sao lần này lại còn một hạt sen?
“Chẳng lẽ dị năng Thiệt Trán Liên Hoa của ta tiến hóa thật rồi?”
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng như đèn pha, hắn giơ tay cầm lấy hạt sen kia quan sát.
Không biết hạt sen này có chỗ đặc biệt gì không nhỉ?
Tô thị A Thập Lục ở bên cạnh cũng đang quan sát hạt sen, cô lên tiếng nói:
- Ta cảm ứng được đao ý từ trong hạt sen này, cảm giác giống như cỏ Đao Ý Thông Huyền ấy. Nhưng đao ý trong hạt sen nội liễm hơn và hình như cũng... nhu hòa hơn nữa thì phải?
- Nói cách khác, hạt sen này có công hiệu giống như cỏ Đao Ý Thông Huyền sao? Ai ăn nó là có thể hấp thu, cảm ngộ đao ý á?
Tống Thư Hàng hỏi, hai mắt lấp lánh sáng ngời. Nếu dị năng Thiệt Trán Liên Hoa của hắn tiến hóa, có thêm năng lực sản xuất ra hạt sen Đao Ý Thông Huyền, vậy thì không lỗ tí nào rồi!
- Nếu nó ăn được, chắc là có thể giúp người dùng cảm ngộ đao ý.
Tô thị A Thập Lục cũng không chắc lắm.
- Chậc, vậy để ta thử lại lần nữa.
Tống Thư Hàng hít thở sâu, sau đó nhẹ nhàng thổi một hơi, đầu lưỡi khẽ động.
Một lát sau, trong hư không xuất hiện sóng linh lực chấn động.
Linh lự bốn phía bị một bàn tay vô hình kéo đến, hội tụ lại, cuối cùng hình thành một đóa sen trắng nõn ở trước mặt Tống Thư Hàng. Hoa sen trắng như tuyết, mang theo vô số tia khí lạnh, lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung.
Tống Thư Hàng giơ ngón tay dùng sức đâm vào hoa sen:
- Hiện thân đi, hạt sen Đao Ý Thông Huyền!
Sen trắn trong hư không tán đi, nhưng lần này lại không để lại gì hết, ngay cả một mảnh vụn cũng không còn.
Tống Thư Hàng:
-...
Quê nha!
Hạt sen đâu? Tại sao không xuất hiện hạt sen Đao Ý Thông Huyền chứ?
Mày phụ lòng mong đợi của tao như vậy mà được à?
...
Xa xa, Bạch Tôn Giả dừng công việc chế tạo phi kiếm dùng một lần, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Tống Thư Hàng.
- Thư Hàng, ngươi đưa hạt sen lúc nảy cho ta xem thử có được không?
Bạch Tôn Giả nói.
- Được chứ.
Tống Thư Hàng nhấc tay đưa hạt sen Đao Ý Thông Huyền cho Bạch tiền bối.
Bạch Tôn Giả nhận lấy hạt sen, thả một đạo ý niệm vào trong hạt sen, cẩn thận quan sát hạt sen.
Một lát sau, tôn giả nói:
- Thập Lục nói không sai, bên trong hạt sen này có chứa một đạo đao ý tinh thuần, còn tinh thuần, nhu hòa, thậm chí là hấp thu dễ dàng hơn cả đao ý trong cỏ Đao Ý Thông Huyền nữa.
- Thế nhưng tại sao năng lực Thiệt Trán Liên Hoa của ta lại chỉ có thể biến ra một hạt sen thôi?
Tống Thư Hàng hỏi. Khỏi nói cũng biết, nguyên nhân biến ra hạt sen nhất định có liên quan đến cỏ Đao Ý Thông Huyền. Chắc hẳn là dị năng đã bị cỏ Đao Ý Thông Huyền thúc đẩy mới sinh ra biến dị.
Nhưng vì sau lúc hắn sử dụng năng lực Thiệt Trán Liên Hoa lần nữa, lại không biến ra hạt sen chứ?
- Đơn giản thôi mà, bởi vì hạt sen này là do ngươi nuốt vào cỏ Đao Ý Thông Huyền tinh luyện ra. Ngươi cẩn thẩn cảm ứng thân thể mình đi, nhất định sẽ phát hiện cỏ Đao Ý Thông Huyền mà ngươi mới vừa nuốt vào đã mất hiệu lực rồi, ngươi cũng không thể hấp thu, lĩnh ngộ được bất kỳ đạo đao ý nào từ trong đó nữa.
Bạch Tôn Giả cười ha ha nói.
Tống Thư Hàng nhắm mắt cẩn thận cảm ứng. Mụ nội nó, ngoại trừ cổ họng và dạ dày quặn đau, dược lực của cỏ Đao Ý Thông Huyền đã mất sạch luôn rồi.
Vậy có nghĩa là mới vừa rồi hắn đã đóng vai một cái “máy tinh luyện” đó hả? Sau khi tinh luyện hỗn hợp tạp chất trong cỏ Đao Ý Thông Huyền, hắn mới lấy được hạt sen Đao Ý Thông Huyền kia sao?
Lật bàn luôn này!
Hắn thề hắn không có làm gì hết. Mới vừa rồi hắn mất sức chín trâu hai hổ, chịu đựng thống khổ khi cổ họng và dạ dày bị một đao đâm xuyên để ăn cỏ Đao Ý Thông Huyền vào, kết quả lại hóa thành một hạt sen, còn bản thân hắn thì chẳng thể nghiệm được đao ý là cái quái gì cả.
Bạch Tôn Giả bày ra biểu tình nghiêm túc nói:
- Thư Hàng đừng nóng, bây giờ chúng ta phải đi xác định một chuyện rất quan trọng.
Tô thị A Thập Lục cùng với Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì?
- Hạt... à, tạm thời cứ kêu nó là hạt sen Đao Ý Thông Huyền đi. Bởi vì đao ý bên trong hạt sen tinh thuần hơn, cũng nhu hòa hơn đao ý trong cỏ Đao Ý Thông Huyền, cho nên chúng ta cần phải xác định xem hiệu quả của nó có tốt hơn cỏ Đao Ý Thông Huyền hay không? Có hấp thu dễ dàng hơn không? Lúc ăn vào có đau đớn hay không? Tóm lại là số lượng đao ý cất chưa trong hai bên không khác gì nhau, vậy trong trường hợp cùng số lượng, đao ý trong hạt sen có thể bị hấp thu, sử dụng bao nhiêu?
Bạch Tôn Giả vẻ mặt thành thật nói.
Sau khi ăn cỏ Đao Ý Thông Huyền, người dùng có thể sử dụng 30 đến 40/100 đao ý ở bên trong.
Nếu tỷ lệ sử dụng đao ý bên trong hạt sen Đao Ý Thông Huyền này vượt qua cỏ Đao Ý Thông Huyền thì bản thân lời rồi.
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu.
Theo như lời của Bạch tiền bối, nếu hiệu quả của hạt sen Đao Ý Thông Huyền tốt hơn cỏ Đao Ý Thông Huyền, vậy thì cho dù hắn bị hành hạ thêm mấy lần thì có là gì chứ?
- Cho nên Thư Hàng à, chi bằng để bản tôn làm vật thí nghiệm miễn phí của ngươi, thay ngươi thí nghiệm hiệu quả của hạt sen như thế nào nhé?
Bạch Tôn Giả bày ra vẻ mặt thành thật nói. Nhìn qua thì có vẻ hạt sen này ăn ngon lắm đây.
Hằng Hỏa Chân Quân bỗng thắc mắc:
- Ủa? Bạch đạo hữu, hình như ngươi ngưng tụ ra kiếm ý mà?
- Yên tâm đi!
Bạch Tôn Giả xoay đầu lại, cười đắc ý nói:
- Mặc dù thứ ta ngưng tụ ra là kiếm ý, nhưng trước kia vì tính tò mò nên ta đã ăn một ít cỏ Đao Ý Thông Huyền. Vậy nên ta hoàn toàn có đủ tư cách để khảo sát tỷ lệ sử dụng đao ý giữa hai bên!
Nói xong, Bạch tiền bối lại nhìn Tống Thư Hàng:
- Thư Hàng tiểu hữu thấy thế nào?
- Thế thì làm phiền Bạch tiền bối ngài vậy.
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối cười ha ha, sau đó cầm lấy hạt sen, chuẩn bị ăn vào.
Đúng lúc này, Bạch Hạc Chân Quân chợt lên tiếng:
- Bạch tiền bối, xin chờ một chút. Ít nhất... ít nhất cũng phải bỏ hạt sen này vào trong nước sôi khử độc 24 giờ trước đã chứ?
Nhưng nó còn chưa nói hết lời, Bạch Tôn Giả đã há miệng nuốt hạt sen vào rồi.
Miệng thơm ngát luôn! Loại cảm giác này giống như hương vị của vô số mỹ thực lúc ăn Thực Tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ vậy, kích thích vị giác của Bạch Tôn Giả không thôi.
Ngon quá, chẳng kém gì Thực Tiên yến hết.
Tống Thư Hàng trông đợi hỏi:
- Bạch tiền bối, hạt sen có hiệu quả thế nào?
Bạch Tôn Giả giơ ngón tay cái lên:
- Tốt lắm! Ngon khỏi chê, sắp đuổi kịp cấp bậc Thực Tiên yến của Biệt Tuyết đạo hữu rồi.
Tống Thư Hàng:
-...
Quả nhiên là vậy!
Thật ra thì ngay lúc Bạch Tôn Giả chủ động đề nghị làm vật thí nghiệm, trong đầu Thư Hàng đã hiện lên một ý tưởng: Chẳng lẽ Bạch tiền bối cảm thấy hạt sen này ăn rất ngon, cho nên mới chủ động đề nghị muốn khảo sát hiệu quả của hạt sen?
- Khụ!
Bạch Tôn Giả ho khan một tiếng.
Bởi vì hạt sen rất ngon, nên trong lúc nhất thời không nhịn được khen ngợi một tiếng.
Nếu đã ăn hạt sen xong, vậy hắn cũng phải có trách nhiệm đưa ra một vài đánh giá.
Bạch Tôn Giả cẩn thẩn cảm ứng hiệu quả của hạt sen, xem thử tỷ lệ sử dụng đao ý của nó là bao nhiêu.
Mặc dù không thể ngưng tụ đao ý, nhưng Bạch Tôn Giả vẫn có thể hấp thu đao ý trong hạt sen để kiểm tra xem tỷ lệ sử dụng đao ý là bao nhiêu.
Một lát sau.
- Ồ? Không tồi đâu.
Bạch Tôn Giả lên tiếng nói:
- Đao ý bên trong hạt sen Đao Ý Thông Huyền rất tinh thuần, rất nhu hòa. Sau khi dùng sẽ không chống cự tu sĩ hấp thu, tránh khỏi tiêu hao vô ích. Tốc độ hấp thu rất nhanh, trong mười thành đao ý thì tỷ lệ hấp thu, sử dụng là từ tám thành trở lên. Tóm lại là hiệu quả của một hạt sen Đao Ý Thông Huyền có thể bằng hiệu quả của hai đến ba gốc cỏ Đao Ý Thông Huyền. Cộng thêm với trình độ ngon miệng của nó, đổi một hạt sen lấy bốn đến năm gốc cỏ Đao Ý Thông Huyền cũng không lỗ vốn đâu.
Lời của Bạch Tôn Giả rất đáng tin cậy.
- Một hạt sen có hiệu quả bằng với hai đến ba gốc cỏ Đao Ý Thông Huyền sao?
Tống Thư Hàng sáng mắt lên.
Quả nhiên, trên thế giới này không có dị năng rác, chỉ có người sử dụng cùi bắp mà thôi!
Năng lực Thiệt Trán Liên Hoa ơi, mày giỏi quá đi mất!
- Thư Hàng tiểu hữu, nếu ngươi muốn ngưng tụ ra đao ý trong thời gian ngắn, ta đề nghị ngươi nên liên tục chế tạo ra loại hạt sen Đao Ý Thông Huyền này, sau đó đi đổi cỏ Đao Ý Thông Huyền, kiếm lời từ giá chênh lệch. Chỉ cần có đầy đủ cỏ Đao Ý Thông Huyền, ngươi lĩnh ngộ ra đao ý chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Bạch Tôn Giả nhắc nhở.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 749: Không Có Dị Năng Rác!
Chương 749: Không Có Dị Năng Rác!